Hạnh Phúc Tìm Về
Chương 9: Sinh nhật bị gài bẫy
Bảo Nghi mời mọi người đến bar Sao Đêm, là quán bar lớn nhất thành phố. Khắc Ngọc không thể không đến, miễn cưỡng chọn một bộ áo màu tím, kiểu dáng không phức tạp. Cơ thể cô còn đang trong giai đoạn phát triển nên những nơi cần lớn cần nhỏ chưa hoàn thiện nên không có thói quen mặc đồ bó sát người. Trang phục làm cô thêm trầm ổn, không hợp với tuổi thực mười lăm của cô.
Bước chân vào bar, tiếng nhạc sôi động dồn dập cực lớn chói tai làm tim Khắc Ngọc đập mạnh liên hồi như muốn lao ra khỏi lồng ngực của mình. Cô chưa từng bước vào những nơi như thế, không quen với ồn ào náo nhiệt. Mọi người nhìn Khắc Ngọc, đến nơi ăn chơi này mà nghiêm trang như vậy cũng có chút khác người. Tay cô đang cầm hộp quà có cái lắc tay mình mới mua ở trung tâm trang sức, không quan tâm đến ánh mắt đang nhìn, mang hộp quà đưa cho Bảo Nghi khô khan nói:
- Chúc sinh nhật vui vẻ!
Bảo Nghi gượng gạo nhận quà, nội tâm nghĩ: “Nếu không vì lấy lòng bà nội, mày không có cửa vào đây đâu”.
Khắc Ngọc tìm một chỗ tách biệt ngồi xuống. Cô lặng lẽ quan sát, không có ai mình có thân thiết. Vì không hợp nhau nên Bảo Nghi cũng không mời Phan Hậu, Phương Uyên, Liên Hạnh tham gia.
Có một vài tiếng xì xầm vì sao bữa tiệc chưa bắt đầu. Bảo Nghi càng lúc càng buồn bực, Đức Nghĩa không tới tham dự sinh nhật của cô sao. Cuối cùng không chờ được, bữa tiệc bắt đầu. Đèn tắt, tiếng nhạc ngưng, ánh sáng trong phòng được thay thế bởi những ngọn nến lung linh mờ ảo. Không gian như tôn thêm nét xinh đẹp quý phái của Bảo Nghi. Cô đang mặc một chiếc áo đầm ngắn nửa đùi màu vàng kim lấp lánh hàng hiệu bó sát người, lộ rõ những đường cong chuẩn của cơ thể, kết hợp bộ trang sức kim cương màu đồng hình ovan bắt mắt. Cô nhắm mắt lại thì thầm ước nguyện cho mình một tương lai sáng lạng, và chàng hoàng tử cô mong chờ bao lâu nay sẽ dang tay đón nhận mình.
Mọi người cùng nhau hát lên mừng sinh nhật, tiếng lụp bụp của nắp chai rượu ngoại bật ra, tiếng nhạc du dương. Khắc Ngọc chỉ thấy vô vị. Tay cầm ly cocktail nhấm nháp, thở dài.
Vài phút sau, Khắc Ngọc thấy cơ thể mình mất đi khống chế, chỉ muốn lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc sôi động. Nguồn lực mạnh mẽ từ trong ức chế ý thức cô, càng muốn khống chế càng khó chịu. Cuối cùng không khống chế nổi, cô vụt đứng lên, lắc lư, uốn éo không dừng. Tay chân cô khua loạn, lửa nóng bên trong tăng lên không ngừng thiêu đốt.
Lắc lư càng lúc càng dữ dội, Khắc Ngọc tay vai áo trễ xuống hai bên lộ ra bờ vai trắng mịn màng. Như chưa đủ, cô lại kéo vạt áo lên cao qua đùi, lộ cả quần chíp, lắc lư thỏa mãn.
Mọi ánh mắt nhìn vào Khắc Ngọc, có người lấy điện thoại ra quay phim, có tiếng nói châm chọc:
- Bình thường đạo mạo lắm, hóa ra cũng cuồng nhiệt như vậy, chỉ giỏi giả vờ.
Khắc Ngọc ý thức không rõ ràng, cô chỉ biết giờ phút này cô rất thỏa mãn, thấy trước mắt bà nội và ba đang mỉm cười nhìn cô, tự hào và tán dương cô.
Khung cảnh náo nhiệt đột nhiên ngưng trọng khi đội cảnh sát chống tệ nạn xã hội bất ngờ xông vào, kèm theo tiếng loa lớn:
- Mọi người giữ nguyên hiện trường, không được cử động, hai tay ôm sau đầu, úp mặt vào vách.
Mọi người có mặt trong quán bar răm rắp làm theo mệnh lệnh của cảnh sát. Chỉ có nhóm người lắc điên cuồng chưa thanh tỉnh thì vẫn hiển nhiên lắc tiếp. Cảnh sát áp chế mấy người này lại, trong đó có Khắc Ngọc, sau đó đưa về đồn cảnh sát thành phố.
Đồng hồ điểm chuông 12 giờ, vú Hạo vẫn chưa ngủ. Vú thật nôn nóng, trễ như vậy mà Khắc Ngọc vẫn chưa về. Tiếng chuông điện thoại vang lên, vú vội bắt máy, nghe tiếng bên kia rõ ràng:
- Alo, đây có phải nhà họ Trịnh không?
Vú Hạo có dự cảm không lành, nói:
- Vâng, đúng rồi. Xin hỏi ông…
Không để vú Hạo nói hết câu, giọng cứng cỏi bên kia lại vang lên:
- Trịnh Khắc Ngọc đang ở đồn cảnh sát vì sử dụng ma túy. Nó mới mười lăm tuổi nên chúng tôi báo gia đình đến để phối hợp xử lý.
Tiếng máy bên kia vang lên “tút, tút”, vú Hạo vẫn chưa hấp thu được nội dung thông tin vừa nghe. Khắc Ngọc dùng ma túy, bà thật tưởng mình nghe nhầm.
Lòng nóng như lửa đốt, vú Hạo chần chừ trước phòng ngủ của ông Khắc Nguyên, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa. Ông Khắc Nguyên đang ngủ giật mình thức dậy, lên tiếng:
- Ai vậy?
Vú Hạo trả lời nhỏ giọng:
- Ông chủ, cô Ngọc dùng ma túy bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Cảnh sát vừa gọi đến bảo mời gia đình đến làm việc.
Ông Khắc Nguyên đầu vang lên tiếng nổ lớn. Khắc Ngọc sử dụng ma túy đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát? Ông nuôi dưỡng một con sói đắm chìm trong trụy lạc. Ngực ông như có một vật nặng chèn mạnh khó thở. Ông gằn mạnh:
- Mặc kệ nó.
Vú Hạo nước mắt lưng tròng, an phận về phòng của mình. Bà lo lắng, Khắc Ngọc dù sao cũng chỉ là một đứa bé, trong trại tam giam sẽ rất sợ hãi. Ông chủ không lo cho con mình chút nào sao mà không vội đến bảo lãnh đưa con bé về.
Bà Trịnh trong phòng lắng nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, bà biết chuyện gì đến cũng phải đến rồi.
Khắc Ngọc sợ hãi nhìn những người xung quanh, người đầy hình xăm quằn quện. Cô không hiểu vì sao mình lại bị bắt, chỉ biết khi bị dội xô nước lạnh vào mặt, cô tỉnh táo thì đã ở cái nơi u ám đáng sợ này. Nghe cảnh sát viên hỏi cô dùng thuốc lắc bao lâu rồi, ai cung cấp…, cô hoàn toàn mù mịt. Kế sau đó lại nghe cảnh sát viên đập bàn quát tháo cô cứng đầu, không phối hợp điều tra sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng.
Cô bị đưa vào phòng giam giữ, trong đầu hiện lên biên bản kết tường trình ghi tình trạng cô phê thuốc, thử nước tiểu dương tính với ma túy. Cô ôm đầu kinh hoảng, nước mắt chảy dài không ngừng. Tiếng gió rít gào lay khung sắt trại giam như tiếng réo rắt đòi mạng của quỷ sai. Đêm tối lạnh lẽo, cái lạnh tê tái thịt da thời khắc giao mùa thu sang đông. Đầu cô căng thẳng, mắt cứ mở nhìn chòng chọc bốn phía. Cô thấy hãi hùng, cứ như chỉ cần nhắm mắt lại là có một bầy dã thú lao vào cắn xé cô từng mảnh. Cô cầu mong có cánh tay nào đưa cô thoát khỏi hãi hùng. Cô nghĩ đến bà nội, đến ba. Họ có thấu hiểu cứu giúp cô không, hay chỉ càng đẩy cô vào tuyệt vọng tăm tối. Chưa bao giờ cô mong thời gian trôi nhanh như lúc này.
Một đêm tối mà ba người nhà họ Trịnh đều không ngủ.
Sáng sớm, ông Khắc Nguyên bực dọc đến công ty. Nhân viên quầy tiếp tân đang cùng nhau bàn tán clip trên mạng, thấy chủ tịch thì khúm núm cúi chào, thái độ không được tự nhiên. Ông Khắc Nguyên mắt lướt qua clip, thấy hình ảnh quen thuộc. Một nhân viên vội đưa tay tắt clip đó đi. Ông tức giận không nói gì thẳng hướng phòng chủ tịch đi đến. Bấm chuông gọi thư ký đến, ông gằn mạnh:
- Báo cho phòng nhân sự thay toàn bộ nhân viên quầy tiếp tân ngay.
Cô thư ký vội vàng thưa vâng, bước vội ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nghĩ mấy người này vì clip phát tán trên mạng sáng nay đã chọc giận sếp.
Ông Khắc Nguyên gõ vài cái trên máy tính, mở ra một clip mới được tung lên mạng trong bar Sao Đêm. Hình ảnh nóng bỏng của người được ông nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua lắc lư điên cuồng, quần áo hở hang không thể che đậy được nơi nhạy cảm, đắm mình trong trụy lạc. Hình ảnh nhơ nhớp phơi bày trước thiên hạ đã nhục nhã một người làm “cha” là ông.
Đầu ông như nứt ra, tức giận đấm mạnh nắm đấm lên bàn, mắt rực lửa. Tức giận làm những hình ảnh chôn sâu mười lăm năm phá bỏ niêm phong tràn về. Ông xâu chuỗi quá khứ và hiện tại, cảm nhận sự xảo trá tồn tại trong hai người là một. Cả hai đều vây quanh ông, len lỏi vào sâu kín trái tim ông, sau đó quay lại đục khoét nó máu chảy đầm đìa. Ông đã từng giữ khoảng cách, đã từng trút lên nó những sai lầm của người chết. Nhưng người không phải sắt đá, mắt thấy đứa bé đáng yêu, ngoan ngoãn khát khao được yêu thương, ông dần động tâm. Hiện tại, ông hối hận vì đã có tâm tư đón nhận đứa bé này.
Lấy điện thoại bấm số cho trợ lý Dương, tiếng nói của ông rít qua kẽ răng:
- Xử lý sạch sẽ thứ rác rưởi trên mạng, thay tôi bảo lãnh con khốn kiếp ra khỏi đồn cảnh sát.
Trợ lý Dương nghe được mệnh lệnh, lập tức đến đồn cảnh sát, lòng thầm cầu mong cho cô chủ nhỏ bình yên vượt qua cửa ải khó khăn hôm nay.
Khắc Ngọc sợ hãi co mình trong góc phòng tạm giam. Tiếng mở cửa ken két làm cô run rẩy, hoảng loạn. Trợ lý Dương đau lòng nhìn cô, tiến đến giữ vai cô trấn an:
- Đừng sợ, tôi đưa cô về nhà.
Nước mắt của Khắc Ngọc tuôn trào, cô có thể thoát khỏi cái nơi u ám này rồi.
Vú Hạo mở cổng, dìu Khắc Ngọc về phòng. Cô vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ. Lảo đảo tiến vào giường nằm xuống, mắt cô vô thần nhìn trần nhà. Vú Hạo vỗ nhẹ tay cô, sau đó xuống nhà mang lên cho cô ly nước ấm. Nước ấm từ cổ họng mang theo hơi ấm chảy vào nội tâm cô.
Bước chân vào bar, tiếng nhạc sôi động dồn dập cực lớn chói tai làm tim Khắc Ngọc đập mạnh liên hồi như muốn lao ra khỏi lồng ngực của mình. Cô chưa từng bước vào những nơi như thế, không quen với ồn ào náo nhiệt. Mọi người nhìn Khắc Ngọc, đến nơi ăn chơi này mà nghiêm trang như vậy cũng có chút khác người. Tay cô đang cầm hộp quà có cái lắc tay mình mới mua ở trung tâm trang sức, không quan tâm đến ánh mắt đang nhìn, mang hộp quà đưa cho Bảo Nghi khô khan nói:
- Chúc sinh nhật vui vẻ!
Bảo Nghi gượng gạo nhận quà, nội tâm nghĩ: “Nếu không vì lấy lòng bà nội, mày không có cửa vào đây đâu”.
Khắc Ngọc tìm một chỗ tách biệt ngồi xuống. Cô lặng lẽ quan sát, không có ai mình có thân thiết. Vì không hợp nhau nên Bảo Nghi cũng không mời Phan Hậu, Phương Uyên, Liên Hạnh tham gia.
Có một vài tiếng xì xầm vì sao bữa tiệc chưa bắt đầu. Bảo Nghi càng lúc càng buồn bực, Đức Nghĩa không tới tham dự sinh nhật của cô sao. Cuối cùng không chờ được, bữa tiệc bắt đầu. Đèn tắt, tiếng nhạc ngưng, ánh sáng trong phòng được thay thế bởi những ngọn nến lung linh mờ ảo. Không gian như tôn thêm nét xinh đẹp quý phái của Bảo Nghi. Cô đang mặc một chiếc áo đầm ngắn nửa đùi màu vàng kim lấp lánh hàng hiệu bó sát người, lộ rõ những đường cong chuẩn của cơ thể, kết hợp bộ trang sức kim cương màu đồng hình ovan bắt mắt. Cô nhắm mắt lại thì thầm ước nguyện cho mình một tương lai sáng lạng, và chàng hoàng tử cô mong chờ bao lâu nay sẽ dang tay đón nhận mình.
Mọi người cùng nhau hát lên mừng sinh nhật, tiếng lụp bụp của nắp chai rượu ngoại bật ra, tiếng nhạc du dương. Khắc Ngọc chỉ thấy vô vị. Tay cầm ly cocktail nhấm nháp, thở dài.
Vài phút sau, Khắc Ngọc thấy cơ thể mình mất đi khống chế, chỉ muốn lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc sôi động. Nguồn lực mạnh mẽ từ trong ức chế ý thức cô, càng muốn khống chế càng khó chịu. Cuối cùng không khống chế nổi, cô vụt đứng lên, lắc lư, uốn éo không dừng. Tay chân cô khua loạn, lửa nóng bên trong tăng lên không ngừng thiêu đốt.
Lắc lư càng lúc càng dữ dội, Khắc Ngọc tay vai áo trễ xuống hai bên lộ ra bờ vai trắng mịn màng. Như chưa đủ, cô lại kéo vạt áo lên cao qua đùi, lộ cả quần chíp, lắc lư thỏa mãn.
Mọi ánh mắt nhìn vào Khắc Ngọc, có người lấy điện thoại ra quay phim, có tiếng nói châm chọc:
- Bình thường đạo mạo lắm, hóa ra cũng cuồng nhiệt như vậy, chỉ giỏi giả vờ.
Khắc Ngọc ý thức không rõ ràng, cô chỉ biết giờ phút này cô rất thỏa mãn, thấy trước mắt bà nội và ba đang mỉm cười nhìn cô, tự hào và tán dương cô.
Khung cảnh náo nhiệt đột nhiên ngưng trọng khi đội cảnh sát chống tệ nạn xã hội bất ngờ xông vào, kèm theo tiếng loa lớn:
- Mọi người giữ nguyên hiện trường, không được cử động, hai tay ôm sau đầu, úp mặt vào vách.
Mọi người có mặt trong quán bar răm rắp làm theo mệnh lệnh của cảnh sát. Chỉ có nhóm người lắc điên cuồng chưa thanh tỉnh thì vẫn hiển nhiên lắc tiếp. Cảnh sát áp chế mấy người này lại, trong đó có Khắc Ngọc, sau đó đưa về đồn cảnh sát thành phố.
Đồng hồ điểm chuông 12 giờ, vú Hạo vẫn chưa ngủ. Vú thật nôn nóng, trễ như vậy mà Khắc Ngọc vẫn chưa về. Tiếng chuông điện thoại vang lên, vú vội bắt máy, nghe tiếng bên kia rõ ràng:
- Alo, đây có phải nhà họ Trịnh không?
Vú Hạo có dự cảm không lành, nói:
- Vâng, đúng rồi. Xin hỏi ông…
Không để vú Hạo nói hết câu, giọng cứng cỏi bên kia lại vang lên:
- Trịnh Khắc Ngọc đang ở đồn cảnh sát vì sử dụng ma túy. Nó mới mười lăm tuổi nên chúng tôi báo gia đình đến để phối hợp xử lý.
Tiếng máy bên kia vang lên “tút, tút”, vú Hạo vẫn chưa hấp thu được nội dung thông tin vừa nghe. Khắc Ngọc dùng ma túy, bà thật tưởng mình nghe nhầm.
Lòng nóng như lửa đốt, vú Hạo chần chừ trước phòng ngủ của ông Khắc Nguyên, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa. Ông Khắc Nguyên đang ngủ giật mình thức dậy, lên tiếng:
- Ai vậy?
Vú Hạo trả lời nhỏ giọng:
- Ông chủ, cô Ngọc dùng ma túy bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Cảnh sát vừa gọi đến bảo mời gia đình đến làm việc.
Ông Khắc Nguyên đầu vang lên tiếng nổ lớn. Khắc Ngọc sử dụng ma túy đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát? Ông nuôi dưỡng một con sói đắm chìm trong trụy lạc. Ngực ông như có một vật nặng chèn mạnh khó thở. Ông gằn mạnh:
- Mặc kệ nó.
Vú Hạo nước mắt lưng tròng, an phận về phòng của mình. Bà lo lắng, Khắc Ngọc dù sao cũng chỉ là một đứa bé, trong trại tam giam sẽ rất sợ hãi. Ông chủ không lo cho con mình chút nào sao mà không vội đến bảo lãnh đưa con bé về.
Bà Trịnh trong phòng lắng nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, bà biết chuyện gì đến cũng phải đến rồi.
Khắc Ngọc sợ hãi nhìn những người xung quanh, người đầy hình xăm quằn quện. Cô không hiểu vì sao mình lại bị bắt, chỉ biết khi bị dội xô nước lạnh vào mặt, cô tỉnh táo thì đã ở cái nơi u ám đáng sợ này. Nghe cảnh sát viên hỏi cô dùng thuốc lắc bao lâu rồi, ai cung cấp…, cô hoàn toàn mù mịt. Kế sau đó lại nghe cảnh sát viên đập bàn quát tháo cô cứng đầu, không phối hợp điều tra sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng.
Cô bị đưa vào phòng giam giữ, trong đầu hiện lên biên bản kết tường trình ghi tình trạng cô phê thuốc, thử nước tiểu dương tính với ma túy. Cô ôm đầu kinh hoảng, nước mắt chảy dài không ngừng. Tiếng gió rít gào lay khung sắt trại giam như tiếng réo rắt đòi mạng của quỷ sai. Đêm tối lạnh lẽo, cái lạnh tê tái thịt da thời khắc giao mùa thu sang đông. Đầu cô căng thẳng, mắt cứ mở nhìn chòng chọc bốn phía. Cô thấy hãi hùng, cứ như chỉ cần nhắm mắt lại là có một bầy dã thú lao vào cắn xé cô từng mảnh. Cô cầu mong có cánh tay nào đưa cô thoát khỏi hãi hùng. Cô nghĩ đến bà nội, đến ba. Họ có thấu hiểu cứu giúp cô không, hay chỉ càng đẩy cô vào tuyệt vọng tăm tối. Chưa bao giờ cô mong thời gian trôi nhanh như lúc này.
Một đêm tối mà ba người nhà họ Trịnh đều không ngủ.
Sáng sớm, ông Khắc Nguyên bực dọc đến công ty. Nhân viên quầy tiếp tân đang cùng nhau bàn tán clip trên mạng, thấy chủ tịch thì khúm núm cúi chào, thái độ không được tự nhiên. Ông Khắc Nguyên mắt lướt qua clip, thấy hình ảnh quen thuộc. Một nhân viên vội đưa tay tắt clip đó đi. Ông tức giận không nói gì thẳng hướng phòng chủ tịch đi đến. Bấm chuông gọi thư ký đến, ông gằn mạnh:
- Báo cho phòng nhân sự thay toàn bộ nhân viên quầy tiếp tân ngay.
Cô thư ký vội vàng thưa vâng, bước vội ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nghĩ mấy người này vì clip phát tán trên mạng sáng nay đã chọc giận sếp.
Ông Khắc Nguyên gõ vài cái trên máy tính, mở ra một clip mới được tung lên mạng trong bar Sao Đêm. Hình ảnh nóng bỏng của người được ông nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua lắc lư điên cuồng, quần áo hở hang không thể che đậy được nơi nhạy cảm, đắm mình trong trụy lạc. Hình ảnh nhơ nhớp phơi bày trước thiên hạ đã nhục nhã một người làm “cha” là ông.
Đầu ông như nứt ra, tức giận đấm mạnh nắm đấm lên bàn, mắt rực lửa. Tức giận làm những hình ảnh chôn sâu mười lăm năm phá bỏ niêm phong tràn về. Ông xâu chuỗi quá khứ và hiện tại, cảm nhận sự xảo trá tồn tại trong hai người là một. Cả hai đều vây quanh ông, len lỏi vào sâu kín trái tim ông, sau đó quay lại đục khoét nó máu chảy đầm đìa. Ông đã từng giữ khoảng cách, đã từng trút lên nó những sai lầm của người chết. Nhưng người không phải sắt đá, mắt thấy đứa bé đáng yêu, ngoan ngoãn khát khao được yêu thương, ông dần động tâm. Hiện tại, ông hối hận vì đã có tâm tư đón nhận đứa bé này.
Lấy điện thoại bấm số cho trợ lý Dương, tiếng nói của ông rít qua kẽ răng:
- Xử lý sạch sẽ thứ rác rưởi trên mạng, thay tôi bảo lãnh con khốn kiếp ra khỏi đồn cảnh sát.
Trợ lý Dương nghe được mệnh lệnh, lập tức đến đồn cảnh sát, lòng thầm cầu mong cho cô chủ nhỏ bình yên vượt qua cửa ải khó khăn hôm nay.
Khắc Ngọc sợ hãi co mình trong góc phòng tạm giam. Tiếng mở cửa ken két làm cô run rẩy, hoảng loạn. Trợ lý Dương đau lòng nhìn cô, tiến đến giữ vai cô trấn an:
- Đừng sợ, tôi đưa cô về nhà.
Nước mắt của Khắc Ngọc tuôn trào, cô có thể thoát khỏi cái nơi u ám này rồi.
Vú Hạo mở cổng, dìu Khắc Ngọc về phòng. Cô vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ. Lảo đảo tiến vào giường nằm xuống, mắt cô vô thần nhìn trần nhà. Vú Hạo vỗ nhẹ tay cô, sau đó xuống nhà mang lên cho cô ly nước ấm. Nước ấm từ cổ họng mang theo hơi ấm chảy vào nội tâm cô.
Tác giả :
Ngọc Diệp