Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
Chương 19 Chương 19
Từ hôm gặp hắn nó trở nên thẫn thờ hơn, đã cố dặn lòng phải quên đi, phải toàn tâm toàn ý bên anh. Nhưng sao chỉ mới nghe tiếng hắn thôi nó đã không chịu được, nó rất hận sao lúc đó lại không nhìn thấy được hắn, rất muốn nhìn xem hắn như thế nào. Nhưng bên cạnh hắn có nhỏ, nó nghe được sự dịu dàng trong lời nói của hắn dành cho nhỏ, có lẽ hắn đã quên nó rồi, đã tìm được hạnh phúc thật sự của hắn. Nghĩ tới đây sao nó thấy lồng ngực lại đau đến thế, đau không chịu được. Là nó từ bỏ hắn, là nó vì hận mà dẫm lên tình yêu của hắn vậy sao tim nó lại lưu giữ dư vị ngọt ngào của tình yêu ấy khiến nó biến thành chất độc dày vò nó bao năm và cả anh cũng vì thế mà đau.
- Mami, mami có sao không? - Bọ thấy cơ mặt nó nhăn nhúm có vẻ đau đớn lo lắng hỏi
- Không, chắc tại đi bộ lâu nên mami hơi mệt
- Vậy mami ở đây, Bọ đi mua nước mami uống - Bọ quay người định chạy đi
- Bọ à không…
Như hiểu được sự lo lắng của nó, Bọ chạy lại nắm tay nó
- Mami Bọ lớn rồi, Bọ còn học cả võ mà, Bọ có thể tự vệ, và bảo vệ mami nữa, mami ngồi đây chờ Bọ tí
Nói rồi, Bọ chạy vụt nhanh đi như sợ nó ngăn lại. Bọ đúng là đứa trẻ rất thông minh, bé có sự hiểu biết và cao lớn hơn bạn cùng trang lứa. khi biết mắt nó có vấn đề Bọ đã rất kiên quyết xin được học võ để rèn luyện sức khỏe và tự vệ. Trong lớp võ có lẽ Bọ là võ sinh nhỏ tuổi nhất, nhưng sự kiên trì và lĩnh hội của bé rất cao, tiến bộ nhanh chóng, làm cho các võ sư cũng rất ngạc nhiên. Khi được hỏi nó chỉ bảo muốn được bảo vệ mẹ mình nên phải cố gắng, lúc nó biết được đã khóc rất nhiều.
Mãi nghĩ chuyện của Bọ nó không để ý có người tiến về phía nó, vì mắt kém nên tai nó ngày càng thính.
- Cô em, sao ngồi đây một mình? Đi chơi với các anh nhé hô hố hố.. – nói xong tên đó xổ một tràng cười cợt nhã nham nhỡ, mấy tên đồng bọn cũng phá lên cười theo ha há….
- Tránh ra – nó có phần sợ trong lòng nhưng vẫn cố gắng dùng giọng lạnh lùng nhất mong trấn áp được bọn người vừa đến.
Nhưng điều đó chỉ làm bọn họ thoáng giật mình đôi chút rồi lại phá lên cười thích thú trước thái độ của nó, càng khiến chúng nhất quyết bắt nó đi cùng. Nó cố chống cự để vùng ra nhưng bọn chúng đều là nam to lực lưỡng lại có đến mấy tên. Nó cơ bản là chống không lại, người đi đường hối hả cũng không mấy để ý tới tình hình nó trên vỉa hè, nó hiện tại là thân cô thế cô..
- Các người buông tay ra - tiếng hét rắn rỏi đầy uy hiếp phía sau bọn chúng
Cả bọn bị tiếng hét đó thu hút đồng lọat quay lại phía sau thì nhìn thấy Bọ, đứng trừng mắt nhìn chúng không không chút sợ hãi. Bọn chúng nghe tiếng hét còn tưởng nhân vật tầm cỡ nào té ra lại là một đứa oắt con bọn chúng một phen nữa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bọ nhanh chóng chạy đến bên nó, nắm chặt tay nó trấn an (ngược đời nhỉ?*không hiểu*), đồng thời lập tức thả cây gậy chuyên dụng anh đặt biệt đặt người làm cho nó để dò đường đồng thời cũng là vũ khí của Bọ.
Trụ tư thế đấu kiếm, sẵn sàng chiến đấu với bọn chúng, nó kế bên lúc này cực hoảng sợ không phải vì chính mình mà vì Bọ. Nó có thể hiểu bọn lưu manh trước mặt không đơn giản, Bọ còn quá nhỏ,nó mò mẫm tìm điện thoại cầu cứu anh, bấm nút gọi nhanh vừa có người bắt máy nó đã vội nói tình hình, có tên nhìn thấy lập tức giằng lấy, nó mất đà ngã.
Bọn chúng cười khoái trá khinh địch, liền bị Bọ tấn công, chỉ nghe tiếng vun vút vun vút vang lên, bọn chúng tên nào cũng bị dính đòn của Bọ, vội ôm lấy chỗ bị đánh tất cả tập trung hơn. Thấy bọn chúng có vẻ cảnh giác hơn Bọ chuyển thế tấn công chuyển kiếm thành thiết bản ra đòn chỉ mong chúng không tới gần mình và nó. Nhưng Bọ dù có kĩ thuật giỏi thì vẫn chỉ là một đứa trẻ không ranh ma bằng bọn chúng, một tên tinh ý nhặt lấy cành cây bên đường nhân lúc bé sơ ý liền đánh vào chân Bọ làm Bọ ngã xuống. Nó lờ mờ thấy thân hình bé nhỏ ngã xuống vội chạy đến bên, bản thân không cẩn thận lại vấp té. Nó thấy bản thân thật vô dụng, thật đáng trách, không thể bảo vệ một đứa trẻ còn để nó vì mình mà bị thương.
“ bốp bốp binh binh…” một mớ hỗn tạp âm thanh nữa vang lên hình như có ai đánh nhau với bọn chúng. Khứu giác nó nhảy bén vô tình ngửi được mùi hương rất quen thuộc nhưng nhất thời không xác định được là ai, nó đang băn khoăn sao anh còn chưa tới cứu cả hai.
- Cút ! - tiếng người đó hét lên giận dữ làm cả bọn sợ sệt nháo nhào tháo chạy.
Nó nghe thì biết được người giúp mình chính là hắn, nhưng sao hắn đến là tình cờ sao? Còn anh??? Không quan tâm nữa nó vội ôm lấy Bọ rờ khắp người bé, hỏi han xem Bọ có sao không.
- Mami đừng khóc, Bọ không sao, mấy cái này không bằng lúc con luyện võ mà - Bọ nén đau vội đỡ nó trấn an, đứng dậy quay sang hắn bọ gập người - cảm ơn chú ạ!
- Jack đâu mà để hai người đi như vậy? - hắn rõ ràng là quan tâm nhưng lời nói vẫn hàm ý mai mỉa.
- Anh.. ấy.. bận, chỉ là tôi muốn đi dạo vậy thôi – nó cố gắng ép mình không run rẩy - cảm..cảm ơn anh
Nó vội nắm tay Bọ rời đi, thì vết thương ở chân làm nó đau nhói mà muốn ngã. Hắn không chần chừ vội đỡ lấy, bế nó lên
- Bọ không sao chứ? Đi được không?
Nhận được cái gật đầu của Bọ hắn bế nó về phía xe mình, mặc nó giãy nảy từ chối. bế nó vào trong xe, hắn nhanh chóng cho tài xế lái đi. Tình hình trong xe hiện tại thì Bọ ngồi ghế trước với tài xế. Nó thì êm ái “ngự toạ” trên đùi hắn, chính xác là hắn không cho nó ngồi xuống ghế, cứ thế mà ôm chặt nó vào lòng.
Nó ngượng chín cả mặt, không khác quả cà chua tí nào, như chợt nhớ gì đó nó loay hoay tìm kiếm túi xách
- Việc gì? - hắn vẫn là ngữ điệu không đầu không đuôi
- Phải gọi cho Jack, nếu không anh ấy sẽ lo lắm– nó nói mà không kịp nghĩ rằng mình chọc giận “kẻ điên” mất rồi
- Quan tâm nhau thế sao? - hắn nghiến răng ken két, ánh mắt long lên đục ngâu – vậy sao lúc đó không gọi cho hắn mà gọi cho tôi?
Thì ra lúc vội vã lo sợ nó đã nhấn nhầm phím gọi nhanh, thay vì phím 1 của anh nó nhấn phím 0 số của hắn càng không ngờ cả hắn và nó vẫn không thay số vậy mà chưa từng một lần lien lạc với nhau. Nếu hắn biết lúc nó hoảng sợ nhất đã nhớ và nghĩ về hắn thì làm sao?
Hắn hiện tại thì thật là tức điên được, nó vừa gọi là hắn đã không suy nghĩ mà lao đến bên nó nhanh nhất vậy mà, cả buổi nó không hề hỏi thăm hắn một câu ? Sau bao năm bỏ đi, bỏ đi tình yêu của hắn , hắn lại vừa mới cứu nó, hiện tại nó đang ngồi trong lòng hắn vậy mà nó lại nghĩ tới và lo lắng cho tên đàn ông khác, mà lại là kẻ hắn ghét cay ghét đắng ( hắn nghĩ anh cùng nó diễn kịch với năm đó.). Đôi tay càng siết chặt làm nó đau mà rên khẽ, đôi mắt nó bây giờ đã ổn định lại nó đã lờ mờ nhìn được gương mặt hắn, gương mặt mà nó luôn mơ thấy vào mỗi đêm, nhưng có vẻ hắn gầy hơn, đôi mắt từng rất ấm áp nhìn nó bây giờ sao lạnh lẽo quá. Nước mắt nó không hẹn mà thi nhau rơi dài chính nó cũng không hiểu vì sao. Hắn thấy mà lòng dâng nỗi xót xa nghĩ là mình làm nó đau nên thả lỏng tay. Nó vội đứng dậy ngồi sang ghế kế bên, chùi vội nước mắt, lấy điện thoại Bọ gọi cho anh,(máy nó bị cướp ùi)
- Là em
-
- Điện thoại em mất rồi, nhưng em không sao,
-
- Không cần rướt em…
-
- Dạ
Nó cúp điện thoại, cũng không nhìn lại hắn, cả nó và hắn thu lại vẻ mặt bi thương cùng nhau trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo u ám,cùng nhìn ra hai bên cửa xe. Hai người ngồi phía trước không khỏi rùng mình với hai núi băng sau lưng.
Hắn đưa nó và Bọ đến ngôi nhà ở ngoại ô, vừa tới nơi hắn đồng thời cũng cho tài xế về luôn. Bế thẳng nó vào nhà lấy hộp cứu thương ra sơ cứu, nhưng bị nó gạt ra. Nó muốn coi cho Bọ trước, biết tính nó cứng đầu nhưng hắn đâu phải người mà kẻ khác muốn sao là hắn làm vậy, cuối cùng cả hai đình chiến. Và hắn phải ngồi dưới sàn sứt thuốc cho nó, nó trên ghế xoa chổ đau cho Bọ (mất mặt quá). Thằng bé mệt quá nên lăn ra ngủ, nó định bế Bọ vào giường cho bé ngủ thoải mái, nhưng vì vết thương ở chân đành để hắn giúp, có thể vì là sự liên kết của cha con nên từ lần đầu gặp mặt hắn đã rất ưu ái Bọ.
Lúc bước ra nhìn thấy nó đứng tựa bên cửa sổ, dáng vẻ nhỏ bé của nó lọt thỏm trong chiếc váy có vẻ rộng lớn ánh sáng bên ngoài hắt vào như xuyên qua lớp váy mỏng, hắn chợt thấy sao nó mong manh thế dễ tan biến. Không suy nghĩ gì mà bước nhanh đến bên nó, ôm chặt nó từ phía sau, vùi đầu trong tóc nó, bỏ hết mọi giận hờn
- Anh nhớ em! rất nhớ, dù rất đau
Hành động này của hắn làm toàn thân nó đông cứng, đầu óc mụ mị đi không suy nghĩ được gì nữa. Chỉ muốn thời gian dừng lại giây phút này muốn tựa mãi vào bờ ngực vững chắc này. Nếu có phải từ bỏ cuộc sống lúc này trong tay hắn nó cũng không hối tiếc. “ chúng ta kết hôn nhé, anh muốn chăm sóc em cả đời” tiếng anh vang lên trong đầu nó.
- Jack em.. – vô thức nó gọi tên anh
Hắn chấn kinh với lời nó, hắn muốn quên đi tất cả ôm nó trong tay, mong bao nhiêu yêu thương từng có sẽ làm nó quay lại, vậy mà lúc này nó lại gọi tên anh, là nó đang cố gắng thử thách sự kiên nhẫn của hắn sao? Sao lần nào nó cũng “cầm dao đâm” vào tim hắn, mà hắn cứ ngu ngốc mơ mộng..
Xoay mạnh người nó ấn vào tường đôi mắt hằn rõ những tia máu đỏ, đôi mắt như nhìn kẻ thù. Cơn đau từ lưng sực tỉnh nó, nó mới biết rằng mình thật sự chọc điên “con thú hoang” trước mặt rồi. Thật ra lúc nãy nó định nói xin lỗi Jack nhưng không hiểu sao vừa gọi tên anh thì nó nín bặt, mới gây ra sự hiểu lầm thế này.
- Sao hả nhớ hắn rồi? - hắn rít trong cổ họng đôi mắt càng âm u hơn - ở cạnh tôi cô chán ghét vậy sao?
- … - nó tránh ánh mắt hắn không nói gì, không biết phải nói thế nào với hắn thì đúng hơn
- Nói ! - hắn gằn mạnh cằm nó ặt cả hai đối ra lệnh
- Phải, chỉ cần nhìn mặt anh là tôi muốn nôn, lại nhớ tới người chị đáng thương của tôi – nó lại dối lòng mình, làm hắn đau chính nó càng đau gấp bội, nó biết rõ mình và hắn không có tương lai, vậy không nên tạo thêm hi vọng nữa
Gương mặt hắn in hằn nỗi thật vọng đau thương, cũng đầy sự tức giận, mỉa mai
- Vậy sao? Cô luôn nói về chị mình, vậy sẽ cho cô biết vì sao chị cô say mê tôi hahahaha… - hắn cười nói đầy vẻ cợt nhả
Nó chưa hiểu chuyện gì đã bị hắn bế thốc lên tiến về phía sofa. Lòng nó dâng lên sự hoảng sợ cực độ.
Hắn định làm gì đây? định chứng minh kiểu gì? Sợ nó thật sự sợ lắm, chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của hắn.