Hạnh Phúc Tái Sinh
Chương 87: Thủy triều
Tuy Triệu Duệ Kỳ có luyện võ một thời gian, nhưng vì sinh non thể trạng ốm yếu từ trong bụng mẹ vì vậy không thể dễ dàng trở nên cường tráng.
Cả ngày chưa ăn gì, cũng không còn khí lực. Cự thạch lại mọc lên như nấm, mỗi một bước đều hết sức gian nan.
Thất hoàng tử được nuông chiều từ bé, thân thể không được cường tráng, lại còn nhỏ hơn Triệu Duệ Kỳ vài tuổi.
Hàu như đều dựa vào Triệu Duệ Kỳ, sau đó được Triệu Duệ Kỳ cõng trên lưng, Tiểu Thất ghé vào vai Triệu Duệ Kỳ nói:
- Tỷ phu, còn bao lâu nữa mới lên được trên đó?
- Thần không biết.
- Ta vừa khát lại vừa đói.
- Điện hạ đã quyết định lấy thân mạo hiểm, lại không nghĩ đến tình cảnh lúc này? Cũng không chuẩn bị một chút đồ ăn?
- Tỷ phu, ta biết ngươi tức giận.
Giọng Tiểu Thất nhuyễn một ít, nhìn con đường trước mặt ngang ngạnh cự thạch:
- Ta không biết ở dưới đáy vực lại khó đi như vậy, ta không có lừa ngươi.
Triệu Duệ Kỳ nhìn cự thạch trùng trùng điệp điệp ở trước mặt thở dài một hơi.
Bỏ Tiểu Thất xuống, ngồi lên tảng đá ở bên cạnh, dựa đầu vào tảng đá:
- Sau này lúc điện hạ ra kể sách, thỉnh người hãy lo lắng chu toàn.
Tiểu Thất cắn cắn móng tay, nhu nhược nói:
- Nhất định phụ hoàng sẽ đến cứu chúng ta.
Triệu Duệ Kỳ nhắm mắt ừ một tiếng, hoàng đế muốn làm gì mà không được.
Chỉ là không biết bọn hắn có thể chờ đến lúc hoàng đế chuyển dời cự thạch hay không.
Cũng không biết là bao lâu, dựa đàu vào vai Triệu Duệ Kỳ, trán thất hoàng tử truyền nhiệt độ lên vai hắn.
Triệu Duệ Kỳ trợn mắt, đưa tay đặt lên trán Tiểu Thất, nóng?
ở vùng núi hoang vu, nếu để hắn ngủ, sẽ rất nguy hiểm, Triệu Duệ Kỳ lay người thất hoàng tử.
- Ta muốn ngủ.
- Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe, nếu ngươi ngủ sẽ không nghe được.
Triệu Duệ Kỳ ôm chặt thất hoàng tử:
- Nói một chút chuyện của ta cùng biểu muội, ngươi nhìn nàng lúc này có vẻ hiểu chuyện, nhưng lúc còn nhỏ nàng rất nghịch ngợm...
Thất hoàng tử cố gắng mở mắt, chuyện của Yên Nhiên tỷ tỷ, hắn rất hứng thú rất muốn biết.
- Nàng từng trèo cây, lúc ngã xuống, có ta làm đệm lưng cho nàng, biểu muội cười rất vui vẻ, ta vẫn nhớ rõ, lúc ta bị phạt chép sách, nàng giúp này ta mài mực, tính khí biểu muội không tốt lắm, có một lần ta cố ý nhìn một vật cổ xưa của tiền triều mà không quan tâm đến nàng, ngươi đoán thử xem sau đó thể nào...
- Yên Nhiên tỷ tỷ đập vỡ cổ xưa?
- Không phải, nàng về phủ cầm rất nhiều đồ cổ xưa trân quý, cũng không thèm ngó ngàng đến ta.
Triệu Duệ Kỳ nở nụ cười sủng nịch:
- Vì muốn chuộc lỗi với nàng, ta quăng ngã hai món đồ cổ xưa, ta muốn trong mắt trong đầu biểu muội chỉ có ta, nhưng phá hủy xong rồi, nhìn trên mặt đất đầy những mảnh đồ sứ, lại khiến ta hiểu rõ một đạo lý.
Tiểu Thất cảm thấy hứng thú hỏi:
- Cái gì? Ngươi đau lòng tiếc đò cổ?
- Nếu trong lòng yêu mến nhau thì không nên thử nhau, đố kỵ rất khó chịu.
Đột nhiên Tiểu Thất nói:
- Nghe thử, giống như tiếng thủy triều? Là tiếng nước.
Triệu Duệ Kỳ chống đỡ đứng dậy, nói:
- Là thủy triều, điện hạ mau cùng thần đi lên chỗ cao.
- Không phải chúng ta không có nước uống sao?
- Nước này không thể uống, nước quá mặn.
Giọng nói Triệu Duệ Kỳ khàn khàn, lúc này nói một câu, yết hầu sẽ đau rát.
Hai người chật vật đi lên chổ cao, nhìn thủy triều dâng lên đến cổ chân bọn họ, Tiểu Thất hỏi:
- Có bao phủ chúng ta không?
- Sẽ không.
Triệu Duệ Kỳ cũng không biết có thể hay không, nhưng lúc này hắn chỉ có thể an ủi Tiểu Thất.
Lúc thủy triều dâng đến ngực bọn hắn, Triệu Duệ Kỳ cõng Tiểu Thất trên lưng, kiên định nói:
- Không có chuyện gì, tin tưởng thần.
Tiểu Thất mệt mỏi nhắm mắt, nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy cách đó không xa có người hô:
- Thất điện hạ? Thất điện hạ?
Tiểu Thất sợ mình nghe nhầm, hỏi:
- Có người kêu ta?Hay là ta nghe lầm.
Trong mắt Triệu Duệ Kỳ tràn đầy đầy vui sướng:
- Điện hạ không có nghe lầm, có người đến tìm chúng ta.
Dùng biện pháp do An Bình hầu nghĩ ra, lợi dụng thủy triều phối hợp xích sắt mở ra cự thạch dưới đáy núi.
Thống lĩnh ngự tiền thị vệ nhìn thấy thất hoàng tử bình yên vô sự, thở phào một hơi:
- Điện hạ, thần phụng mệnh hoàng thượng đón tiếp người trở về.
Triệu Duệ Kỳ bỏ thất hoàng tử xuống, thối lui về sau vài bước, thất hoàng tử chảy nước mắt vui mừng:
- Phụ hoàng...Phụ hoàng...
Sau đó hôn mê bất tỉnh, thống lĩnh thị vệ bảo vệ thất hoàng tử, lo lắng gọi:
- Điện hạ, điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ cúi đàu tràm mặc đi theo sau thống lĩnh thị vệ, thất hoàng tử ngất xỉu, càng suy yếu, mới có thể khiến bệ hạ tức giận.
Nhận áo choàng do thị vệ đưa tới, lúc Triệu Duệ Kỳ nhận y phục, thị vệ thấp giọng nói:
- Văn gia tiểu thư để lại thư ròi rời khỏi doanh trại tìm kiếm thế tử điện hạ, mới vừa nghe nói, Văn tiểu thư gặp phải mãnh hổ bị một chút thương tổn.
Tay Triệu Duệ Kỳ dừng một chút, xoay người lên ngựa, áo choàng phía sau tung bay, hắn nói với thị vệ cung cấp tin tức:
- Đa tạ.
Dây cương run lên, Triệu Duệ Kỳ giơ roi hồi doanh.
Thái y đã sớm chờ trong doanh trại.
Hoàng thượng nhìn thấy nhi tử hôn mê, đau lòng không thôi, vẫn canh giữ bên người thất hoàng tử, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn:
- Tiểu Thất.
Thái y toàn lực cứu trị thất hoàng tử, bẩm báo với hoàng thượng:
- Bẩm bệ hạ, thất hoàng tử bị kinh hách, lại bị nhiễm phong hàn, nhưng chỉ cần nghỉ tạm mấy ngày chắc chắn sẽ tốt lên, thần khẩn càu bệ hạ hãy bảo trọng long thể.
- Trẫm phải nhìn thấy Tiểu Thất tỉnh lại, nếu không trẫm sẽ bất an.
Thất hoàng tử nằm trên giường, lông mi khẽ nhúc nhích, Thái y nói:
- Bệ hạ, thất hoàng tử tỉnh.
- Phụ hoàng...ô ô...Phụ hoàng....
Tiểu Thất giãy dụa bật dậy nhào vào lòng hoàng thượng, tay cầm chặt long bào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này vì bệnh trạng mà tái nhợt:
- Tiểu Thất còn nghĩ...Còn nghĩ là mẫu phi tới đón Tiểu Thất, nghĩ là sẽ không còn gặp lại phụ hoàng, vừa ròi mẫu phi nói để nhi thần đi theo nàng, nhi thần không bỏ được phụ hoàng...
Hoàng thượng vuốt ve hai má nhi tử, nhớ tới nữ nhân mà đời này hắn thích nhất, cũng là áy náy nhất.
Hắn để nàng sinh hạ Tiểu Thất nhưng đó cũng không phải là điều nàng muốn.
- Tiểu Thất lúc này không phải là lúc đi tìm mẫu phi ngươi, trầm không cho phép ngươi đi.
- Phụ hoàng.
Tiểu Thất đem mặt chôn vào trong ngực hoàng thượng, nức nở nói:
- Là Tiểu Thất không tốt, khiến phụ hoàng lo lắng.
- Trẫm sẽ không để ngươi phải chịu đau khổ như vậy nữa.
Hoàng thượng muốn Tiểu Thất an tâm dưỡng bệnh, mật thám trong tay hắn sẽ trình báo kết quả là ai muốn tính mạng của Tiểu Thất.
Ở gian lều khác.
Nhữ Dương vương khẩn trương nhìn nhi tử đang băng bó miệng vết thương:
- Kỳ nhi.
Trên tay trên ngực Triệu Duệ Kỳ quấn đầy băng vải, suy yếu nói:
- Phụ vương, nhi tử không có việc gì.
Nhữ Dương vương vỗ nhẹ bờ vai Triệu Duệ Kỳ, có lo lắng, cũng có vui sướng, thở dài nói:
- Kỳ nhi cứu thất hoàng tử, Nhữ Dương vương phủ không còn lựa chọn nào khác, nhưng Kỳ nhi phải nhớ rõ, hoàng thượng long thể khoẻ mạnh, chuyện lập vị vẫn còn sớm.
- Nhi tử cứu thất hoàng tử là thần tử trung tâm, không có nghĩa là phụ thân muốn gia nhập với hấn.
Nhữ Dương vương vui mừng nói:
- Kỳ nhi thật sự đã trưởng thành.
- Đúng ròi...Văn gia tiểu thư rời khỏi doanh trại tìm ngươi nên bị thương, ta nhìn ý tứ của hoàng thượng không chừng sẽ ban cho ngươi làm trắc phỉ.
Nhữ Dương vương nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ lo lắng, trấn an nói:
- Cũng chỉ là trắc phi mà thôi, thể tử phỉ còn không phải là biểu muội ngươi sao, sau khi hòi kinh ta sẽ tự mình đến An Bình hàu phủ càu thân.
- An Bình hầu...Trước kia ta xem thường hắn, nhưng hắn có thể nghĩ ra biện pháp cứu thất hoàng tử, trừ ngươi ra thì hắn cũng là công thần, bệ hạ sẽ ban thưởng không nhẹ, An Bình hầu xứng đáng làm nhạc phụ của Kỳ nhi.
Triệu Duệ Kỳ ngẩng đầu, kiên quyết nói:
- Nhi tử không thú trắc phi, chỉ cần một mình biểu muội là đủ.
Nhữ Dương vương bị lời nói của Triệu Duệ Kỳ làm chấn động, tươi cười dần dần biến mất:
- Ta còn nghĩ ngươi đã trưởng thành, hiểu chuyện, chẳng lẽ cả đời này ngươi chỉ níu giữ một mình biểu muội ngươi? Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi ngươi còn là thế tử, chỉ có một mình thế tử phi thì ra thể thống gì?
Trước khi Triệu Duệ Kỳ mở miệng, bên ngoài lều trại có người nói:
- Vương gia, thế tử điện hạ, hoàng thượng tuyên triệu thế tử điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ thay y phục, Nhữ Dương vương thấp giọng nói:
- Ngươi không thể tùy hứng, trên vai ngươi gánh vác trách nhiệm của toàn bộ Nhữ Dương vương phủ, biểu muội ngươi cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần tâm của ngươi luôn hướng về nàng, thì nàng sẽ không để ý.
Cả ngày chưa ăn gì, cũng không còn khí lực. Cự thạch lại mọc lên như nấm, mỗi một bước đều hết sức gian nan.
Thất hoàng tử được nuông chiều từ bé, thân thể không được cường tráng, lại còn nhỏ hơn Triệu Duệ Kỳ vài tuổi.
Hàu như đều dựa vào Triệu Duệ Kỳ, sau đó được Triệu Duệ Kỳ cõng trên lưng, Tiểu Thất ghé vào vai Triệu Duệ Kỳ nói:
- Tỷ phu, còn bao lâu nữa mới lên được trên đó?
- Thần không biết.
- Ta vừa khát lại vừa đói.
- Điện hạ đã quyết định lấy thân mạo hiểm, lại không nghĩ đến tình cảnh lúc này? Cũng không chuẩn bị một chút đồ ăn?
- Tỷ phu, ta biết ngươi tức giận.
Giọng Tiểu Thất nhuyễn một ít, nhìn con đường trước mặt ngang ngạnh cự thạch:
- Ta không biết ở dưới đáy vực lại khó đi như vậy, ta không có lừa ngươi.
Triệu Duệ Kỳ nhìn cự thạch trùng trùng điệp điệp ở trước mặt thở dài một hơi.
Bỏ Tiểu Thất xuống, ngồi lên tảng đá ở bên cạnh, dựa đầu vào tảng đá:
- Sau này lúc điện hạ ra kể sách, thỉnh người hãy lo lắng chu toàn.
Tiểu Thất cắn cắn móng tay, nhu nhược nói:
- Nhất định phụ hoàng sẽ đến cứu chúng ta.
Triệu Duệ Kỳ nhắm mắt ừ một tiếng, hoàng đế muốn làm gì mà không được.
Chỉ là không biết bọn hắn có thể chờ đến lúc hoàng đế chuyển dời cự thạch hay không.
Cũng không biết là bao lâu, dựa đàu vào vai Triệu Duệ Kỳ, trán thất hoàng tử truyền nhiệt độ lên vai hắn.
Triệu Duệ Kỳ trợn mắt, đưa tay đặt lên trán Tiểu Thất, nóng?
ở vùng núi hoang vu, nếu để hắn ngủ, sẽ rất nguy hiểm, Triệu Duệ Kỳ lay người thất hoàng tử.
- Ta muốn ngủ.
- Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe, nếu ngươi ngủ sẽ không nghe được.
Triệu Duệ Kỳ ôm chặt thất hoàng tử:
- Nói một chút chuyện của ta cùng biểu muội, ngươi nhìn nàng lúc này có vẻ hiểu chuyện, nhưng lúc còn nhỏ nàng rất nghịch ngợm...
Thất hoàng tử cố gắng mở mắt, chuyện của Yên Nhiên tỷ tỷ, hắn rất hứng thú rất muốn biết.
- Nàng từng trèo cây, lúc ngã xuống, có ta làm đệm lưng cho nàng, biểu muội cười rất vui vẻ, ta vẫn nhớ rõ, lúc ta bị phạt chép sách, nàng giúp này ta mài mực, tính khí biểu muội không tốt lắm, có một lần ta cố ý nhìn một vật cổ xưa của tiền triều mà không quan tâm đến nàng, ngươi đoán thử xem sau đó thể nào...
- Yên Nhiên tỷ tỷ đập vỡ cổ xưa?
- Không phải, nàng về phủ cầm rất nhiều đồ cổ xưa trân quý, cũng không thèm ngó ngàng đến ta.
Triệu Duệ Kỳ nở nụ cười sủng nịch:
- Vì muốn chuộc lỗi với nàng, ta quăng ngã hai món đồ cổ xưa, ta muốn trong mắt trong đầu biểu muội chỉ có ta, nhưng phá hủy xong rồi, nhìn trên mặt đất đầy những mảnh đồ sứ, lại khiến ta hiểu rõ một đạo lý.
Tiểu Thất cảm thấy hứng thú hỏi:
- Cái gì? Ngươi đau lòng tiếc đò cổ?
- Nếu trong lòng yêu mến nhau thì không nên thử nhau, đố kỵ rất khó chịu.
Đột nhiên Tiểu Thất nói:
- Nghe thử, giống như tiếng thủy triều? Là tiếng nước.
Triệu Duệ Kỳ chống đỡ đứng dậy, nói:
- Là thủy triều, điện hạ mau cùng thần đi lên chỗ cao.
- Không phải chúng ta không có nước uống sao?
- Nước này không thể uống, nước quá mặn.
Giọng nói Triệu Duệ Kỳ khàn khàn, lúc này nói một câu, yết hầu sẽ đau rát.
Hai người chật vật đi lên chổ cao, nhìn thủy triều dâng lên đến cổ chân bọn họ, Tiểu Thất hỏi:
- Có bao phủ chúng ta không?
- Sẽ không.
Triệu Duệ Kỳ cũng không biết có thể hay không, nhưng lúc này hắn chỉ có thể an ủi Tiểu Thất.
Lúc thủy triều dâng đến ngực bọn hắn, Triệu Duệ Kỳ cõng Tiểu Thất trên lưng, kiên định nói:
- Không có chuyện gì, tin tưởng thần.
Tiểu Thất mệt mỏi nhắm mắt, nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy cách đó không xa có người hô:
- Thất điện hạ? Thất điện hạ?
Tiểu Thất sợ mình nghe nhầm, hỏi:
- Có người kêu ta?Hay là ta nghe lầm.
Trong mắt Triệu Duệ Kỳ tràn đầy đầy vui sướng:
- Điện hạ không có nghe lầm, có người đến tìm chúng ta.
Dùng biện pháp do An Bình hầu nghĩ ra, lợi dụng thủy triều phối hợp xích sắt mở ra cự thạch dưới đáy núi.
Thống lĩnh ngự tiền thị vệ nhìn thấy thất hoàng tử bình yên vô sự, thở phào một hơi:
- Điện hạ, thần phụng mệnh hoàng thượng đón tiếp người trở về.
Triệu Duệ Kỳ bỏ thất hoàng tử xuống, thối lui về sau vài bước, thất hoàng tử chảy nước mắt vui mừng:
- Phụ hoàng...Phụ hoàng...
Sau đó hôn mê bất tỉnh, thống lĩnh thị vệ bảo vệ thất hoàng tử, lo lắng gọi:
- Điện hạ, điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ cúi đàu tràm mặc đi theo sau thống lĩnh thị vệ, thất hoàng tử ngất xỉu, càng suy yếu, mới có thể khiến bệ hạ tức giận.
Nhận áo choàng do thị vệ đưa tới, lúc Triệu Duệ Kỳ nhận y phục, thị vệ thấp giọng nói:
- Văn gia tiểu thư để lại thư ròi rời khỏi doanh trại tìm kiếm thế tử điện hạ, mới vừa nghe nói, Văn tiểu thư gặp phải mãnh hổ bị một chút thương tổn.
Tay Triệu Duệ Kỳ dừng một chút, xoay người lên ngựa, áo choàng phía sau tung bay, hắn nói với thị vệ cung cấp tin tức:
- Đa tạ.
Dây cương run lên, Triệu Duệ Kỳ giơ roi hồi doanh.
Thái y đã sớm chờ trong doanh trại.
Hoàng thượng nhìn thấy nhi tử hôn mê, đau lòng không thôi, vẫn canh giữ bên người thất hoàng tử, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn:
- Tiểu Thất.
Thái y toàn lực cứu trị thất hoàng tử, bẩm báo với hoàng thượng:
- Bẩm bệ hạ, thất hoàng tử bị kinh hách, lại bị nhiễm phong hàn, nhưng chỉ cần nghỉ tạm mấy ngày chắc chắn sẽ tốt lên, thần khẩn càu bệ hạ hãy bảo trọng long thể.
- Trẫm phải nhìn thấy Tiểu Thất tỉnh lại, nếu không trẫm sẽ bất an.
Thất hoàng tử nằm trên giường, lông mi khẽ nhúc nhích, Thái y nói:
- Bệ hạ, thất hoàng tử tỉnh.
- Phụ hoàng...ô ô...Phụ hoàng....
Tiểu Thất giãy dụa bật dậy nhào vào lòng hoàng thượng, tay cầm chặt long bào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này vì bệnh trạng mà tái nhợt:
- Tiểu Thất còn nghĩ...Còn nghĩ là mẫu phi tới đón Tiểu Thất, nghĩ là sẽ không còn gặp lại phụ hoàng, vừa ròi mẫu phi nói để nhi thần đi theo nàng, nhi thần không bỏ được phụ hoàng...
Hoàng thượng vuốt ve hai má nhi tử, nhớ tới nữ nhân mà đời này hắn thích nhất, cũng là áy náy nhất.
Hắn để nàng sinh hạ Tiểu Thất nhưng đó cũng không phải là điều nàng muốn.
- Tiểu Thất lúc này không phải là lúc đi tìm mẫu phi ngươi, trầm không cho phép ngươi đi.
- Phụ hoàng.
Tiểu Thất đem mặt chôn vào trong ngực hoàng thượng, nức nở nói:
- Là Tiểu Thất không tốt, khiến phụ hoàng lo lắng.
- Trẫm sẽ không để ngươi phải chịu đau khổ như vậy nữa.
Hoàng thượng muốn Tiểu Thất an tâm dưỡng bệnh, mật thám trong tay hắn sẽ trình báo kết quả là ai muốn tính mạng của Tiểu Thất.
Ở gian lều khác.
Nhữ Dương vương khẩn trương nhìn nhi tử đang băng bó miệng vết thương:
- Kỳ nhi.
Trên tay trên ngực Triệu Duệ Kỳ quấn đầy băng vải, suy yếu nói:
- Phụ vương, nhi tử không có việc gì.
Nhữ Dương vương vỗ nhẹ bờ vai Triệu Duệ Kỳ, có lo lắng, cũng có vui sướng, thở dài nói:
- Kỳ nhi cứu thất hoàng tử, Nhữ Dương vương phủ không còn lựa chọn nào khác, nhưng Kỳ nhi phải nhớ rõ, hoàng thượng long thể khoẻ mạnh, chuyện lập vị vẫn còn sớm.
- Nhi tử cứu thất hoàng tử là thần tử trung tâm, không có nghĩa là phụ thân muốn gia nhập với hấn.
Nhữ Dương vương vui mừng nói:
- Kỳ nhi thật sự đã trưởng thành.
- Đúng ròi...Văn gia tiểu thư rời khỏi doanh trại tìm ngươi nên bị thương, ta nhìn ý tứ của hoàng thượng không chừng sẽ ban cho ngươi làm trắc phỉ.
Nhữ Dương vương nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ lo lắng, trấn an nói:
- Cũng chỉ là trắc phi mà thôi, thể tử phỉ còn không phải là biểu muội ngươi sao, sau khi hòi kinh ta sẽ tự mình đến An Bình hàu phủ càu thân.
- An Bình hầu...Trước kia ta xem thường hắn, nhưng hắn có thể nghĩ ra biện pháp cứu thất hoàng tử, trừ ngươi ra thì hắn cũng là công thần, bệ hạ sẽ ban thưởng không nhẹ, An Bình hầu xứng đáng làm nhạc phụ của Kỳ nhi.
Triệu Duệ Kỳ ngẩng đầu, kiên quyết nói:
- Nhi tử không thú trắc phi, chỉ cần một mình biểu muội là đủ.
Nhữ Dương vương bị lời nói của Triệu Duệ Kỳ làm chấn động, tươi cười dần dần biến mất:
- Ta còn nghĩ ngươi đã trưởng thành, hiểu chuyện, chẳng lẽ cả đời này ngươi chỉ níu giữ một mình biểu muội ngươi? Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi ngươi còn là thế tử, chỉ có một mình thế tử phi thì ra thể thống gì?
Trước khi Triệu Duệ Kỳ mở miệng, bên ngoài lều trại có người nói:
- Vương gia, thế tử điện hạ, hoàng thượng tuyên triệu thế tử điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ thay y phục, Nhữ Dương vương thấp giọng nói:
- Ngươi không thể tùy hứng, trên vai ngươi gánh vác trách nhiệm của toàn bộ Nhữ Dương vương phủ, biểu muội ngươi cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần tâm của ngươi luôn hướng về nàng, thì nàng sẽ không để ý.
Tác giả :
Đào Lý Mặc Ngôn