Hạnh Phúc Tái Sinh
Chương 127: Ngựa đực
Trinh Nương cười kiểu chúc phúc Yên Nhiêu, giống như nàng đang nhìn một đôi rất tốt đẹp.
Mỉm cười dịu dàng trong mắt tràn đầy từ ái. Yên Nhiên cảm động vì biểu ca chung tình với mình.
Nhưng nhìn thấy Trinh Nương như vậy, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm tràn ngập toàn thân.
Cuộc đời sai lầm cũng không nên quy kết đổ lỗi cho nhân sinh, dù là hận, thì nàng vẫn hận Mạnh Trinh Nương của kiếp trước.
- Ngươi an bài ngày?
Thái phi mở miệng, Trinh Nương vội hỏi:
- Có chổ nào không thỏa đáng sao?
Chuyện hậu viện của công công, Yên Nhiên không thể nói xen vào.
Thái phi muốn nói ra chổ nào không ổn, nhưng lại cảm thấy rơi vào kế của Trinh Nương.
Đám trắc phi phu nhân vẫn đứng ở một bên hầu hạ, có người vui mừng cũng có người ưu sầu.
Quy định ngày đến phòng, lại ngăn chặn chuyện chuyên sủng.
- Mẫu phi.
Tuy hai vị quận chúa sắp cập kê vì chuyện Trinh Nương an bài ngày thị tẩm cho Nhữ Dương vương mà trốn ra ngoài.
Nhưng tứ quận chúa rất thích kề cận Trinh Nương, nàng vụng trộm đứng ngoài cửa lại nghe rất rõ ràng.
Đứng bên cạnh tấm bình phong đôi mắt khát cầu muốn thân cận Trinh Nương:
- Nữ nhi muốn ở cùng mẫu phi.
Cho dù Trinh Nương không kiên nhẫn với tứ quận chúa, nhưng ở trước mặt Nhữ Dương vương sẽ không quở trách nàng.
- Lại đây đi, một lát nữa ta cùng ngươi trở về phòng.
Tứ quận chúa đi đến bên người Trinh Nương, khuôn mặt tròn chịa phấn nộn khiến người yêu thích.
Thái phi không muốn gặp tôn nữ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng cũng dịu đi mấy phần.
- Các ngươi giống như thân sinh mẫu tử rất thân cận, nhìn nhi tức rất thân thiện với các tôn nữ, ta có thể an tâm rồi.
Yên Nhiên nhẹ giọng nói:
- Tứ muội muội có phải có gì không biết? Ta nhìn vẻ mặt muội rất hoang mang, tính hỏi mẫu thân cái gì sao?
Tứ quận chúa cẩn thận nói:
- Không...Không có...Chỉ là...Chỉ là...
.
Yên Nhiên không biết tứ quận chúa đang hoang mang cái gì, nhưng có cảm giác tứ quận chúa nói ra nhất định sẽ làm Trinh Nương khó coi.
Có lẽ kiếp trước tứ quận chúa xa gả là vì nàng so với Yên Nhiên còn hồn nhiên hơn.
Có thể dễ dàng chọc phá trăm phương ngàn kế biểu hiện diễn trò của Trinh Nương.
Lúc Yên Nhiên tính cổ vũ tứ quận chúa mở miệng, lại thoáng nhìn biểu ca.
Nếu nàng lợi dụng tứ quận chúa thì so với Trinh Nương có gì khác nhau?
Kiếp trước Trinh Nương thương tổn nàng, tính kế nàng, cho nên nàng có thể hợp tình hợp lý lợi dụng người vô tội để tính kế Trinh Nương?
Nếu tứ quận chúa vì đắc tội Trinh Nương mà gặp bất hạnh, tương lai sau này có phải nàng sẽ oán hận mình?
Nếu nàng cũng có thể trọng sinh, có phải nàng cũng sẽ trả thù mình?
Người khác thương tổn ngươi, cứ tìm kẻ đầu sỏ gây nên là được, lợi dụng người vô tội thật sự khiến người khinh thường.
Ánh mắt Yên Nhiên ánh không còn lo lắng, nàng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tài học cũng không nổi tiếng.
Nhưng kiếp trước lúc nàng khốn khổ nhất, có lúc nàng phát hỏa oán giận biểu ca.
Nhưng chưa bao giờ cúi đầu trước người nào, biểu ca chính là thích nàng như vậy.
Nàng biết câu vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nhưng nàng sẽ không làm, lời nói của Yên Nhiên mang ý thấm thía:
- Không hiểu có thể hỏi tiên sinh, vương phủ thỉnh tiên sinh đến dạy các ngươi đều là uyên thâm đa tài.
Tứ quận chúa gật đầu:
- Tẩu tử thỉnh tiên sinh tốt lắm, chỉ là...Mẫu phi nói nếu có chỗ nào khó hiểu, không rõ ràng có thể hỏi mẫu phi, mẫu phi sẽ không giống tiên sinh, sẽ không trách cứ ta lỗ mãng, phải không? Mẫu phi?
Ánh mắt tứ quận chúa trông mong nhìn Trinh Nương xin giúp đỡ, cho dù Yên Nhiên đối xử tốt với nàng, thì nàng cũng không dám quá phận mà tiếp cận.
Trước kia lúc Yên Nhiên còn chưa gả vào vương phủ, nàng từng nghe nha hoàn bên người nói Yên Nhiên là tiểu thư mà vương phi thích nhất.
Vương phi cao quý như vậy, minh diễm như vậy, nàng không dám tới gần, chỉ dám trốn trong bụi hoa ngắm nhìn mẫu phi.
Kết quả...Nàng bị ong mật chích, vương phi cũng không thấy nàng, nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng vương phi ngửi đóa hoa.
- Này đâu, có vấn đề gì quá khó khăn chỉ cần thỉnh giáo tiên sinh là được.
Lúc này Trinh Nương không dám đảm nhiệm nhiều việc.
- Mẫu phi đã dạy nữ nhi phải thành thực, nói là người một nhà dù có hỏi sai lầm cũng sẽ không trách cứ nữ nhi, có đúng không?
Trinh Nương từ ái khẽ vuốt nhẹ hai má của tứ quận chúa:
- Mẫu phi có bao giờ trách ngươi?
Nhữ Dương vương chăm chú nhìn Trinh Nương ngại ngùng mỉm cười, Yên Nhiên kéo Triệu Duệ Kỳ, nàng thật sự không muốn xem Trinh Nương biểu diễn.
- Biểu ca, chúng ta trở về phòng trước đi, ta có chút mệt.
Triệu Duệ Kỳ cầm cổ tay nàng:
- Biểu muội, đừng sợ, ta ở đây.
Không phải nàng đã quá để ý đến Trinh Nương? Yên Nhiên hé miệng nở nụ cười.
Nếu nàng trở thành nữ tử không từ thủ đoạn điên cuồng trả thù thì càng không xứng với biểu ca, hắn ở đây, hắn vẫn luôn luôn ở đây.
- Mẫu phi, nữ nhi có một chuyện không rõ ràng, trước tiên nói đến chuyện nữ nhi không phải cố ý nghe lén mẫu phi nói chuyện, lúc ở bên ngoài, nhị tỷ tỷ cùng tam tỷ tỷ ở chung một chỗ, nữ nhi không thể nói chuyện với các tỷ ấy, ở hành lang gấp khúc tổ mẫu dưỡng hoạ mi rất xinh đẹp, nữ nhi cầm đồ ăn ra chơi với hoạ mi.
Yên Nhiên dừng lại cước bộ, giọng tứ quận chúa tiếp tục truyền tới:
- Nữ nhi nghe nói cái gì thị tẩm không thể hiểu rõ ràng, nhưng nghe di nương nói sau khi thị tẩm nữ nhi sẽ có đệ đệ muội muội, không phải sao? Mẫu phi?
Thần sắc Nhữ Dương vương xấu hổ vô cùng, thái phi ho khan hai tiếng, lớn tiếng hỏi:
- Ai trông cửa? Sao có thể để nàng nghe được chuyện này?
- Thái phi điện hạ tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.
Ngoài cửa ba nha hoàn quỳ xuống dập đầu, ai cũng không ngờ tứ quận chúa lại thính như vậy, lúc đùa giỡn với hoạ mi lại có thể nghe thấy chuyện khuê phòng, thái phi nói:
- Đuổi ra khỏi vương phủ.
- Tổ mẫu...Tôn nữ...
Tứ quận chúa trốn trong lòng Trinh Nương, nước mắt chảy dài nhẹ giọng hỏi:
- Mẫu phi, nữ nhi lại làm sai sao? Các nàng vẫn luôn đi theo nữ nhi, cũng không làm cái gì, mẫu phi...
Trinh Nương lau nước mắt cho nàng, ôn nhu khuyên nhủ:
- Mẫu thân, đuổi các nàng ra khỏi phủ không phải quá nặng rồi sao? Trách phạt một chút răn dạy quy củ có vẻ khoan dung với hạ nhân trong vương phủ hơn, tứ quận chúa nhát gan, nếu chịu kinh hách lần này sợ là tương lai càng không thích nói chuyện, nha hoàn bên người nàng cả ngày kinh hồn bạt vía hầu hạ sẽ không chu toàn, không vì cái gì khác, chỉ vì tứ quận chúa, khẩn cầu mẫu thân bỏ qua cho các nàng.
- Ngươi nói những lời này...Gia chủ còn phải nhân nhượng với nô tài?
Thái phi có chút tức giận, nhớ nhi tử vẫn còn ở đây, kiềm nén nói:
- Nhi tức ta sẽ chậm rãi dạy dỗ, tuy nàng hiếu thuận, nhưng muốn đủ tư cách để trở thành vương phi còn cần phải dạy dỗ nhiều.
- Nhi tức a, ta nói với ngươi, ngươi đã là vương phi, ngự hạ chi đạo không thể quá khoan dung.
(Yul: ngự hạ chi đạo nghĩa là cách quản lý người, dùng người)
Trinh Nương cúi đầu nói:
- Mẫu thân dạy bảo nhi tức sẽ nhớ kỹ, chỉ là nhi tức không đành lòng nhìn tứ quận chúa rơi lệ.
- Mẫu phi...Nữ nhi...
Tứ quận chúa khóc nấc thở không thông, vẫn nói ra nghi vấn trong lòng:
- Thị tẩm là có thể có đệ đệ muội muội? Mẫu phi an bài ngày để phụ vương sủng hạnh trắc phi phu nhân, chẳng lẽ trong lòng mẫu phi không khổ sở sao?
- Phụ vương ngươi là vương gia, ta là vương phi, chỉ cần phụ vương ngươi vui vẻ, ta thế nào cũng được.
Trinh Nương cố toát ra khí chất nhu hòa.
- Nhưng mẫu phi thật sự xem phụ vương là trượng phu sao? Nữ nhi nghe tiên sinh nói, không có nữ tử nào mà không ăn giấm, tiên sinh còn dạy nhị tỷ tỷ làm thế nào được chuyên sủng, người mình để ý không phải nên nắm giữ sao?
Đôi mắt của tứ quận chúa ngập tràn nước mắt, Nhữ Dương vương nhíu chặt mày, thái phi ngã người dựa vào nệm, cong môi trào phúng:
- Ngươi biết cái gì, mẫu thân ngươi là nữ tử hiền lành khó tìm trong thiên hạ, lấy chuyện chăm sóc phụ vương ngươi làm chủ, còn chuyện khác a, ta nghĩ nàng sẽ không để ý đâu.
- Hầu hạ phụ vương nữ nhi có thể hiểu, chỉ là...Chỉ là...
Tứ quận chúa cúi đầu xoa nắn ngón tay, nói:
- Phụ vương ấn theo ngày sủng hạnh trắc phi phu nhân, là dựa theo ngày do mẫu phi lập ra, phụ vương là người chứ không phải ngựa trong chuồng Nhữ Dương vương phủ...Ngựa đực, luôn nghe theo ý nguyện của chủ nhân đến ngày liền...Liền...Nữ nhi từng vụng trộm đi qua chuồng ngựa, nghe quản sự chuồng ngựa nói an bài con ngựa đực xứng với con ngựa cái, mẫu phi thiện lương tốt đẹp như vậy, phụ vương không thể yêu thương mẫu phi nhiều một chút sao?
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, sắc mặt Nhữ Dương vương vô cùng khó coi, ngực phập phồng lên xuống, thái phi thở dài:
- Lúc ta nghe cũng thấy có chổ không thích hợp, vẫn không bằng tứ nha đầu có thể nhìn xem rõ ràng, nhi tức a, ngươi hiền lành rộng lượng như vậy thật sự xem nhi tử của ta là trượng phu sao?
Trinh Nương cắn chặt môi, Yên Nhiên đi tới:
- Tứ muội muội, ta có vật trân quý muốn cho ngươi xem, hãy đi theo ta.
- Không, ta muốn đi theo mẫu phi...
- Tứ muội muội rất hiếu thuận với mẫu phi, nhưng hiện nay mẫu phi còn có chuyện quan trọng, một lát nữa sẽ chơi đùa cùng ngươi.
Yên Nhiên dẫn tứ quận chúa đi, Nhữ Dương vương đứng bật dậy, dù nhịn đã lâu vẫn cảm thấy phẫn nộ, hắn đi vài bước đến trước mặt Trinh Nương, túm cánh tay của nàng:
- Mẫu thân, hãy nghỉ ngơi đi, nhi tử có chuyện cần nói với vương phi.
Mỉm cười dịu dàng trong mắt tràn đầy từ ái. Yên Nhiên cảm động vì biểu ca chung tình với mình.
Nhưng nhìn thấy Trinh Nương như vậy, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm tràn ngập toàn thân.
Cuộc đời sai lầm cũng không nên quy kết đổ lỗi cho nhân sinh, dù là hận, thì nàng vẫn hận Mạnh Trinh Nương của kiếp trước.
- Ngươi an bài ngày?
Thái phi mở miệng, Trinh Nương vội hỏi:
- Có chổ nào không thỏa đáng sao?
Chuyện hậu viện của công công, Yên Nhiên không thể nói xen vào.
Thái phi muốn nói ra chổ nào không ổn, nhưng lại cảm thấy rơi vào kế của Trinh Nương.
Đám trắc phi phu nhân vẫn đứng ở một bên hầu hạ, có người vui mừng cũng có người ưu sầu.
Quy định ngày đến phòng, lại ngăn chặn chuyện chuyên sủng.
- Mẫu phi.
Tuy hai vị quận chúa sắp cập kê vì chuyện Trinh Nương an bài ngày thị tẩm cho Nhữ Dương vương mà trốn ra ngoài.
Nhưng tứ quận chúa rất thích kề cận Trinh Nương, nàng vụng trộm đứng ngoài cửa lại nghe rất rõ ràng.
Đứng bên cạnh tấm bình phong đôi mắt khát cầu muốn thân cận Trinh Nương:
- Nữ nhi muốn ở cùng mẫu phi.
Cho dù Trinh Nương không kiên nhẫn với tứ quận chúa, nhưng ở trước mặt Nhữ Dương vương sẽ không quở trách nàng.
- Lại đây đi, một lát nữa ta cùng ngươi trở về phòng.
Tứ quận chúa đi đến bên người Trinh Nương, khuôn mặt tròn chịa phấn nộn khiến người yêu thích.
Thái phi không muốn gặp tôn nữ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng cũng dịu đi mấy phần.
- Các ngươi giống như thân sinh mẫu tử rất thân cận, nhìn nhi tức rất thân thiện với các tôn nữ, ta có thể an tâm rồi.
Yên Nhiên nhẹ giọng nói:
- Tứ muội muội có phải có gì không biết? Ta nhìn vẻ mặt muội rất hoang mang, tính hỏi mẫu thân cái gì sao?
Tứ quận chúa cẩn thận nói:
- Không...Không có...Chỉ là...Chỉ là...
.
Yên Nhiên không biết tứ quận chúa đang hoang mang cái gì, nhưng có cảm giác tứ quận chúa nói ra nhất định sẽ làm Trinh Nương khó coi.
Có lẽ kiếp trước tứ quận chúa xa gả là vì nàng so với Yên Nhiên còn hồn nhiên hơn.
Có thể dễ dàng chọc phá trăm phương ngàn kế biểu hiện diễn trò của Trinh Nương.
Lúc Yên Nhiên tính cổ vũ tứ quận chúa mở miệng, lại thoáng nhìn biểu ca.
Nếu nàng lợi dụng tứ quận chúa thì so với Trinh Nương có gì khác nhau?
Kiếp trước Trinh Nương thương tổn nàng, tính kế nàng, cho nên nàng có thể hợp tình hợp lý lợi dụng người vô tội để tính kế Trinh Nương?
Nếu tứ quận chúa vì đắc tội Trinh Nương mà gặp bất hạnh, tương lai sau này có phải nàng sẽ oán hận mình?
Nếu nàng cũng có thể trọng sinh, có phải nàng cũng sẽ trả thù mình?
Người khác thương tổn ngươi, cứ tìm kẻ đầu sỏ gây nên là được, lợi dụng người vô tội thật sự khiến người khinh thường.
Ánh mắt Yên Nhiên ánh không còn lo lắng, nàng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tài học cũng không nổi tiếng.
Nhưng kiếp trước lúc nàng khốn khổ nhất, có lúc nàng phát hỏa oán giận biểu ca.
Nhưng chưa bao giờ cúi đầu trước người nào, biểu ca chính là thích nàng như vậy.
Nàng biết câu vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nhưng nàng sẽ không làm, lời nói của Yên Nhiên mang ý thấm thía:
- Không hiểu có thể hỏi tiên sinh, vương phủ thỉnh tiên sinh đến dạy các ngươi đều là uyên thâm đa tài.
Tứ quận chúa gật đầu:
- Tẩu tử thỉnh tiên sinh tốt lắm, chỉ là...Mẫu phi nói nếu có chỗ nào khó hiểu, không rõ ràng có thể hỏi mẫu phi, mẫu phi sẽ không giống tiên sinh, sẽ không trách cứ ta lỗ mãng, phải không? Mẫu phi?
Ánh mắt tứ quận chúa trông mong nhìn Trinh Nương xin giúp đỡ, cho dù Yên Nhiên đối xử tốt với nàng, thì nàng cũng không dám quá phận mà tiếp cận.
Trước kia lúc Yên Nhiên còn chưa gả vào vương phủ, nàng từng nghe nha hoàn bên người nói Yên Nhiên là tiểu thư mà vương phi thích nhất.
Vương phi cao quý như vậy, minh diễm như vậy, nàng không dám tới gần, chỉ dám trốn trong bụi hoa ngắm nhìn mẫu phi.
Kết quả...Nàng bị ong mật chích, vương phi cũng không thấy nàng, nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng vương phi ngửi đóa hoa.
- Này đâu, có vấn đề gì quá khó khăn chỉ cần thỉnh giáo tiên sinh là được.
Lúc này Trinh Nương không dám đảm nhiệm nhiều việc.
- Mẫu phi đã dạy nữ nhi phải thành thực, nói là người một nhà dù có hỏi sai lầm cũng sẽ không trách cứ nữ nhi, có đúng không?
Trinh Nương từ ái khẽ vuốt nhẹ hai má của tứ quận chúa:
- Mẫu phi có bao giờ trách ngươi?
Nhữ Dương vương chăm chú nhìn Trinh Nương ngại ngùng mỉm cười, Yên Nhiên kéo Triệu Duệ Kỳ, nàng thật sự không muốn xem Trinh Nương biểu diễn.
- Biểu ca, chúng ta trở về phòng trước đi, ta có chút mệt.
Triệu Duệ Kỳ cầm cổ tay nàng:
- Biểu muội, đừng sợ, ta ở đây.
Không phải nàng đã quá để ý đến Trinh Nương? Yên Nhiên hé miệng nở nụ cười.
Nếu nàng trở thành nữ tử không từ thủ đoạn điên cuồng trả thù thì càng không xứng với biểu ca, hắn ở đây, hắn vẫn luôn luôn ở đây.
- Mẫu phi, nữ nhi có một chuyện không rõ ràng, trước tiên nói đến chuyện nữ nhi không phải cố ý nghe lén mẫu phi nói chuyện, lúc ở bên ngoài, nhị tỷ tỷ cùng tam tỷ tỷ ở chung một chỗ, nữ nhi không thể nói chuyện với các tỷ ấy, ở hành lang gấp khúc tổ mẫu dưỡng hoạ mi rất xinh đẹp, nữ nhi cầm đồ ăn ra chơi với hoạ mi.
Yên Nhiên dừng lại cước bộ, giọng tứ quận chúa tiếp tục truyền tới:
- Nữ nhi nghe nói cái gì thị tẩm không thể hiểu rõ ràng, nhưng nghe di nương nói sau khi thị tẩm nữ nhi sẽ có đệ đệ muội muội, không phải sao? Mẫu phi?
Thần sắc Nhữ Dương vương xấu hổ vô cùng, thái phi ho khan hai tiếng, lớn tiếng hỏi:
- Ai trông cửa? Sao có thể để nàng nghe được chuyện này?
- Thái phi điện hạ tha mạng, nô tỳ biết sai rồi.
Ngoài cửa ba nha hoàn quỳ xuống dập đầu, ai cũng không ngờ tứ quận chúa lại thính như vậy, lúc đùa giỡn với hoạ mi lại có thể nghe thấy chuyện khuê phòng, thái phi nói:
- Đuổi ra khỏi vương phủ.
- Tổ mẫu...Tôn nữ...
Tứ quận chúa trốn trong lòng Trinh Nương, nước mắt chảy dài nhẹ giọng hỏi:
- Mẫu phi, nữ nhi lại làm sai sao? Các nàng vẫn luôn đi theo nữ nhi, cũng không làm cái gì, mẫu phi...
Trinh Nương lau nước mắt cho nàng, ôn nhu khuyên nhủ:
- Mẫu thân, đuổi các nàng ra khỏi phủ không phải quá nặng rồi sao? Trách phạt một chút răn dạy quy củ có vẻ khoan dung với hạ nhân trong vương phủ hơn, tứ quận chúa nhát gan, nếu chịu kinh hách lần này sợ là tương lai càng không thích nói chuyện, nha hoàn bên người nàng cả ngày kinh hồn bạt vía hầu hạ sẽ không chu toàn, không vì cái gì khác, chỉ vì tứ quận chúa, khẩn cầu mẫu thân bỏ qua cho các nàng.
- Ngươi nói những lời này...Gia chủ còn phải nhân nhượng với nô tài?
Thái phi có chút tức giận, nhớ nhi tử vẫn còn ở đây, kiềm nén nói:
- Nhi tức ta sẽ chậm rãi dạy dỗ, tuy nàng hiếu thuận, nhưng muốn đủ tư cách để trở thành vương phi còn cần phải dạy dỗ nhiều.
- Nhi tức a, ta nói với ngươi, ngươi đã là vương phi, ngự hạ chi đạo không thể quá khoan dung.
(Yul: ngự hạ chi đạo nghĩa là cách quản lý người, dùng người)
Trinh Nương cúi đầu nói:
- Mẫu thân dạy bảo nhi tức sẽ nhớ kỹ, chỉ là nhi tức không đành lòng nhìn tứ quận chúa rơi lệ.
- Mẫu phi...Nữ nhi...
Tứ quận chúa khóc nấc thở không thông, vẫn nói ra nghi vấn trong lòng:
- Thị tẩm là có thể có đệ đệ muội muội? Mẫu phi an bài ngày để phụ vương sủng hạnh trắc phi phu nhân, chẳng lẽ trong lòng mẫu phi không khổ sở sao?
- Phụ vương ngươi là vương gia, ta là vương phi, chỉ cần phụ vương ngươi vui vẻ, ta thế nào cũng được.
Trinh Nương cố toát ra khí chất nhu hòa.
- Nhưng mẫu phi thật sự xem phụ vương là trượng phu sao? Nữ nhi nghe tiên sinh nói, không có nữ tử nào mà không ăn giấm, tiên sinh còn dạy nhị tỷ tỷ làm thế nào được chuyên sủng, người mình để ý không phải nên nắm giữ sao?
Đôi mắt của tứ quận chúa ngập tràn nước mắt, Nhữ Dương vương nhíu chặt mày, thái phi ngã người dựa vào nệm, cong môi trào phúng:
- Ngươi biết cái gì, mẫu thân ngươi là nữ tử hiền lành khó tìm trong thiên hạ, lấy chuyện chăm sóc phụ vương ngươi làm chủ, còn chuyện khác a, ta nghĩ nàng sẽ không để ý đâu.
- Hầu hạ phụ vương nữ nhi có thể hiểu, chỉ là...Chỉ là...
Tứ quận chúa cúi đầu xoa nắn ngón tay, nói:
- Phụ vương ấn theo ngày sủng hạnh trắc phi phu nhân, là dựa theo ngày do mẫu phi lập ra, phụ vương là người chứ không phải ngựa trong chuồng Nhữ Dương vương phủ...Ngựa đực, luôn nghe theo ý nguyện của chủ nhân đến ngày liền...Liền...Nữ nhi từng vụng trộm đi qua chuồng ngựa, nghe quản sự chuồng ngựa nói an bài con ngựa đực xứng với con ngựa cái, mẫu phi thiện lương tốt đẹp như vậy, phụ vương không thể yêu thương mẫu phi nhiều một chút sao?
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, sắc mặt Nhữ Dương vương vô cùng khó coi, ngực phập phồng lên xuống, thái phi thở dài:
- Lúc ta nghe cũng thấy có chổ không thích hợp, vẫn không bằng tứ nha đầu có thể nhìn xem rõ ràng, nhi tức a, ngươi hiền lành rộng lượng như vậy thật sự xem nhi tử của ta là trượng phu sao?
Trinh Nương cắn chặt môi, Yên Nhiên đi tới:
- Tứ muội muội, ta có vật trân quý muốn cho ngươi xem, hãy đi theo ta.
- Không, ta muốn đi theo mẫu phi...
- Tứ muội muội rất hiếu thuận với mẫu phi, nhưng hiện nay mẫu phi còn có chuyện quan trọng, một lát nữa sẽ chơi đùa cùng ngươi.
Yên Nhiên dẫn tứ quận chúa đi, Nhữ Dương vương đứng bật dậy, dù nhịn đã lâu vẫn cảm thấy phẫn nộ, hắn đi vài bước đến trước mặt Trinh Nương, túm cánh tay của nàng:
- Mẫu thân, hãy nghỉ ngơi đi, nhi tử có chuyện cần nói với vương phi.
Tác giả :
Đào Lý Mặc Ngôn