Hạnh Phúc Tái Sinh
Chương 103-2: Mộng xuân (2)
Nhữ Dương vương nâng tay, cánh tay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đôi mắt Nhàn Nương trong suốt sạch sẽ, cao ngạo ung dung, làm cho hắn hổ thẹn.
Nếu không phải trong lòng hắn khát vọng Nhàn Nương, thì có lẽ Nhữ Dương vương đã sớm xoay người rời đi.
Lúc trước hắn hoàn toàn không thèm để ý đến Nhàn Nương, lúc này lại càng có nhiều khát vọng.
Mỗi lần chiêu hạnh thông phòng thị tẩm, trong đầu trong mắt trong suy nghĩ của hắn đều là Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương muốn đưa tay sờ lên hai má Nhàn Nương, bàn tay có thể cảm nhận da thịt tinh tế đến mức tận cùng.
Ai có thể tin tưởng mệnh Nhàn Nương không còn lâu, tâm Nhữ Dương vương co rút đau đớn.
Nhàn Nương ngừng đánh đàn, đôi mắt u buồn, nhẹ giọng nói:
- Vương gia có còn nhớ năm đó, đã đáp ứng gì với ta?
Nhữ Dương vương đang mê mang, đột nhiên vọt tới bên người Nhàn Nương.
Rốt cuộc vẫn không khống chế được mà đem nàng ôm vào trong ngực, Nhàn Nương nhẹ giọng:
- Vương gia có còn nhớ rõ...
- Bản vương không cho phép, không cho phép... Ta không nhớ...
Nhữ Dương vương giãy dụa:
- Nàng không thể thuỷ táng, Nhàn Nương, cái gì ta cũng có thể đáp ứng với nàng. Nhưng tuyệt đối không đáp ứng chuyện nàng thuỷ táng.
- Vương gia.
- Không được.
Nhữ Dương vương nâng mặt Nhàn Nương lên nhìn khuôn mặt nàng, vừa quyến luyến lại mang theo thống khổ:
- Vì sao nàng không chịu hiểu, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, phu thê chúng ta đi đến tình cảnh ngày hôm nay, ta có trách nhiệm, chẳng lẽ nàng không có?
Nhàn Nương nhắm mắt, che giấu chán ghét trong đôi mắt:
- Vương gia đã đáp ứng ròi.
- Thuỷ táng không có cách gì để hậu nhân cung phụng, nàng không vì Kỳ nhỉ mà suy nghĩ sao? Hắn không có cách gì phụng dưỡng nàng đã rất đáng tiếc, lúc này nàng lại không cho hắn cơ hội tể bái nàng, Kỳ Nhi sẽ rất khổ sở?
- Nhàn Nương, để ta suy nghĩ.
Nhữ Dương vương nhìn thấy Nhàn Nương do dự, cúi đầu để sát vào nàng:
- Sau khi ta chết sẽ cùng nàng hợp táng, chỉ hợp táng với một mình nàng.
Vứt bỏ kế phi? Nhưng nàng không muốn gặp lại hắn, để cho hắn cùng tam thê tứ thiếp hợp táng không phải rất tốt sao? Nhàn Nương nhẹ giọng nói:
- Ta không thể ích kỷ, vương gia không phải chỉ có một mình ta.
Nhữ Dương vương cảm giác như tâm bị đâm một nhát rất đau đớn:
- Nhàn Nương, Nhàn Nương.
Rốt cuộc hắn cũng nhịn không được khát vọng đối với Nhàn Nương, dù hắn biết mình lỗ mãng, tự tôn kiêu ngạo đều bị ném sạch.
Nhữ Dương vương hôn lên môi Nhàn Nương, khàn khàn nói:
- Triệu Dật Thanh chỉ để ý một mình Mạnh Nhàn Nương.
Nhàn Nương định đẩy hắn ra, nhưng vẫn để mặc hắn hôn, cánh tay đặt lên thắt lưng của Triệu Dật Thanh, hé môi than nhẹ:
- Thanh ca.
Nhữ Dương vương hôn càng nhiệt liệt, cánh tay gắt gao xiết chặt Nhàn Nương vào lòng.
Thân thể mềm mại dính sát vào ngực hắn, trong miệng Nhàn Nương khẽ "ưm" một tiếng.
Càng tăng thêm nhiệt tình cho Nhữ Dương vương, bế Nhàn Nương lên giống như bảo bối trân quý dễ vỡ.
Nhữ Dương vương thật cẩn thận, biết Nhàn Nương không dễ dàng động tình.
Lúc hắn ôm nàng đi về phía giường, cũng không ngừng hôn môi, vành tai của nàng, ma sát bộ ngực nàng, quấn quít lấy nàng...
Ánh mắt Nhàn Nương hoang quang mê ly, lúc nằm xuống giường, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Nhữ Dương vương cởi y phục, lộ ra thân hình cường tráng màu lúa mạch ôm chặt thân thể đang run rẩy của Nhàn Nương, hôn môi an ủi nàng:
- Đừng sợ.
Lúc ánh mắt bọn hắn lần lượt thay đổi, Nhữ Dương vương là khát cầu, mà Nhàn Nương là mê mang, là hoang mang.
Lúc Nhữ Dương vương vội vàng cởi bỏ y phục của Nhàn Nương, Nhàn Nương khẽ "ưm" một tiếng...
Lúc bàn tay Nhữ Dương vương còn đang đụng chạm bộ ngực no đủ của nàng....
Thân thể liền ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm quyến luyến:
- Nhàn Nương.
Nhàn Nương vươn tay đấy Nhữ Dương vương, hai má hắn ửng hồng, nặng nề thở dốc.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này đủ để chứng minh trong đầu trong mắt hắn đang tiếp tục làm chuyện lúc nãy, Nhàn Nương sửa soạn lại y phục.
- Tình nhân trong mộng so với sự thật còn hoàn mỹ hơn nhiều.
Ánh mắt Nhàn Nương nhìn xuống hạ thân của Nhữ Dương vương, rất nhiều nữ nhân đã dùng qua, nàng còn có thể hiếm lạ sao?
- Thật nực cười, Triệu Dật Thanh, ngươi dựa vào cái gì nghĩ là ta còn có thể bị ngươi đặt ở dưới thân? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ chung tình với ngươi? Có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi tam thê tứ thiếp? Trước kia là ta ngốc, hiện nay ta chê ngươi bẩn.
- Chủ tử.
Triệu ma ma đem hương liệu đặt ở bên giường, kể từ đó Nhữ Dương vương sẽ mộng xuân hoàn toàn.
Triệu ma ma còn cho rằng sẽ không dùng dược, nhưng nghe Nhàn Nương phát ra ám hiệu.
Liền châm Thiên Ma hương lấy từ chổ Bình Nhất Chỉ, tục truyền đây là lúc Thần Tiên Động phủ khảo nghiệm đệ tử nhập môn đã sử dùng hương liệu này.
Thiên Ma hương sẽ khiến người ta lâm vào khát vọng sâu nhất.
Nhàn Nương quyến rũ Nhữ Dương vương nhiều ngày như vậy, giữa bọn họ cũng đã hơn ba năm chưa ân ái.
Nhữ Dương vương đã khát cầu Nhàn Nương đến cực hạn, Thiên Ma hương hắn không tránh được, Nhữ Dương vương cũng chỉ là tục nhân.
Cuộc đời này của hắn ở trên chiến trường là vô địch tướng quân, nhưng đối với nữ tử, hắn chưa bao giờ hiểu, tự xưng là đa tình trọng tình, ai cần hắn trọng tình?
- Ta không muốn để cho hắn đụng ta, ta từng nghĩ sẽ cùng hắn...Nhưng lúc ta bị hắn ôm lấy, ta chỉ có cảm giác ghê tởm.
Nhàn Nương đứng trước cửa sổ, súc miệng, chùi môi:
- Ghê tởm, chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm như thế.
Nhàn Nương cũng đã từng làm không ít chuyện thương thiên hại lý:
- Thân mình ta là sạch sẽ, không muốn liên quan tới hắn nữa. Nhưng ta lại muốn hắn nhớ kỹ ta cả đời, nhớ kỹ lúc ta tốt đẹp nhất, không phải cầu tình cảm của hắn, là vì ta muốn khiến hắn đối xử thật tốt với Kỳ nhi, hắn nhớ kỹ ta, sẽ không tệ bạc với Kỳ nhi.
Nhữ Dương vương ở trên giường quay cuồng, ôm chăn nệm rên rĩ thở dốc, Nhàn Nương tiếp tục nói:
- Người sống vĩnh viễn không tranh được người chết, lòng ta hướng về hắn mười lăm năm, hắn cũng phải nhớ kỹ ta mười lăm năm, như vậy mới công bằng, dù ta có nhiều điều không tốt, đợi sau khi ta
đi thì ở trong mắt hắn ta là đều tốt đẹp nhất, tính tình Nhữ Dương vương vẫn luôn như thế, luôn đem thứ tốt đẹp nhất đặt lên người đã chết.
- Trước kia ta luyến tiếc hắn, trân trọng hắn, cho rằng cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu rõ ta. Vì hắn tay ta dính đầy huyết tinh, không để hắn ở chiến trường bị phân tâm, ta ở kinh thành nhìn giống như hưởng vinh hoa phú quý, ta...Đi từng bước kinh tâm, trừ những chuyện thế nhân cần biết, còn được bao nhiêu người biết chuyện dơ bẩn? Cùng hắn tranh phong là Bắc Đường tiên phong Trung Nghị hầu như thế nào bị bệ hạ xử trảm, cả tộc bị lưu đày? Chủ quản Quân Nhu quan như thế nào đem lương thực tốt nhất đúng hạn đưa đến tay hắn? Cho tới tận bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới nguyền nhân trong đó, trên chiến trường chém giết là dũng khí là vận dụng binh pháp, nhưng trên triều đỉnh, địch nhân đều nhìn không thấy. Cũng may...Cũng may hắn không còn cơ hội ra chiến trường nữa, cũng may Yên Nhiên cùng Kỳ nhi tâm đầu ý hợp, cũng may Yên Nhiên kế thừay bát của ta cùng An Ninh công chúa, nếu không ta không thể tin Trinh Nương có thể làm giống ta.
Hắn chưa bao giờ thấy người bên cạnh hắn có gì ưu việt, vẫn luôn tìm kiếm nữ tử hoàn mỹ nhất.
- Hắn chỉ có thể ở trên thân người chết mới có thể tìm được.
Lúc sắc trời u tối tờ mờ sáng, Nhữ Dương vương tỉnh dậy, một đêm hoang đường làm cho hắn vui sướng vô cùng.
Giống như chưa từng trải qua hưởng thụ, Nhữ Dương vương nhắm mắt hồi tưởng...
Nhàn Nương giống như tiên tử rất mê người, bàn tay mò qua bên cạnh, bắt vào khoảng không....
Nhữ Dương vương mở to đôi mắt, trên thân nhẹ nhàng khoan khoái, là Nhàn Nương giúp hắn lau rửa.
Đệm chăn trên giường cũng đổi mới, Nhàn Nương thích sạch sẽ.
- Nhàn Nương...Nhàn Nương...
- Vương gia, ta ở đây.
Nhữ Dương vương vén màn lên, nhìn thấy Nhàn Nương đang ngồi trang điểm.
Hắn mỉm cười thỏa mãn, yên tâm, nàng vẫn còn, hình ảnh này đến chết cũng khó quên.
Trinh Nương viết thư cho Nhữ Dương vương chưa bao giờ chậm trễ, ở trong thư Trinh Nương thường nói vài chuyện bình thường nhỏ nhặt.
Như nàng thấy dạng hoa cỏ gì, như nàng gặp người nào, như nàng xem sách gì.
Hiểu rõ đợi chờ là hạnh phúc, có khi nàng sẽ nói với Nhữ Dương vương nàng bị bệnh nhẹ.
Trinh Nương trừ chuyện có thế hy vọng Nhữ Dương vương lo lắng cho nàng.
Thì nàng cũng muốn Nhữ Dương vương biết nàng là nữ tử nhu nhược, càn yêu thương chiều chuộng.
Nàng không cần tỏ ra kiên cường không chịu thua, Trinh Nương không muốn trở thành Mạnh Nhàn Nương.
Nàng nhu nhược, cần nam tử bảo hộ, nhưng Trinh Nương cũng có tính mềm dẻo.
Cũng có kiên cường, sẽ dựa vào Nhữ Dương vương, nhưng sẽ không làm nữ tử giống như thố tia hoa.
Nhữ Dương vương đặt thư Trinh nương xuống bàn, mấy ngày gần đây tâm tư của hắn đều đặt trên người Nhàn Nương.
Trinh Nương bị hắn lãng quên, thư đưa đến cũng không lập tức xem.
Nhàn Nương rất cần hắn kề bên, Loan Nguyệt biểu muội chung tình khiến hắn rất khó xử.
Tâm tư mẫu thân thế nào Nhữ Dương vương cũng biết rõ, nhưng hắn không muốn thất tín cô phụ Trinh Nương.
Đành phải để Loan Nguyệt chịu ủy khuất làm trắc phi, Nhữ Dương vương muốn Loan Nguyệt hiểu rõ nam nhân trong thiên hạ cũng có mấy người tốt lắm.
Nếu nàng không thể chịu đựng làm trắc phi, Nhữ Dương vương nguyện ý thả nàng rời đi.
Tuy lời này chưa nói ra, nhưng Nhữ Dương vương cho rằng hắn biểu hiện cũng đủ rõ ràng, Loan Nguyệt đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
- Nam Chiếu Nhiếp Chính vương? Nhàn Nương?
Đôi mắt Nhàn Nương trong suốt sạch sẽ, cao ngạo ung dung, làm cho hắn hổ thẹn.
Nếu không phải trong lòng hắn khát vọng Nhàn Nương, thì có lẽ Nhữ Dương vương đã sớm xoay người rời đi.
Lúc trước hắn hoàn toàn không thèm để ý đến Nhàn Nương, lúc này lại càng có nhiều khát vọng.
Mỗi lần chiêu hạnh thông phòng thị tẩm, trong đầu trong mắt trong suy nghĩ của hắn đều là Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương muốn đưa tay sờ lên hai má Nhàn Nương, bàn tay có thể cảm nhận da thịt tinh tế đến mức tận cùng.
Ai có thể tin tưởng mệnh Nhàn Nương không còn lâu, tâm Nhữ Dương vương co rút đau đớn.
Nhàn Nương ngừng đánh đàn, đôi mắt u buồn, nhẹ giọng nói:
- Vương gia có còn nhớ năm đó, đã đáp ứng gì với ta?
Nhữ Dương vương đang mê mang, đột nhiên vọt tới bên người Nhàn Nương.
Rốt cuộc vẫn không khống chế được mà đem nàng ôm vào trong ngực, Nhàn Nương nhẹ giọng:
- Vương gia có còn nhớ rõ...
- Bản vương không cho phép, không cho phép... Ta không nhớ...
Nhữ Dương vương giãy dụa:
- Nàng không thể thuỷ táng, Nhàn Nương, cái gì ta cũng có thể đáp ứng với nàng. Nhưng tuyệt đối không đáp ứng chuyện nàng thuỷ táng.
- Vương gia.
- Không được.
Nhữ Dương vương nâng mặt Nhàn Nương lên nhìn khuôn mặt nàng, vừa quyến luyến lại mang theo thống khổ:
- Vì sao nàng không chịu hiểu, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, phu thê chúng ta đi đến tình cảnh ngày hôm nay, ta có trách nhiệm, chẳng lẽ nàng không có?
Nhàn Nương nhắm mắt, che giấu chán ghét trong đôi mắt:
- Vương gia đã đáp ứng ròi.
- Thuỷ táng không có cách gì để hậu nhân cung phụng, nàng không vì Kỳ nhỉ mà suy nghĩ sao? Hắn không có cách gì phụng dưỡng nàng đã rất đáng tiếc, lúc này nàng lại không cho hắn cơ hội tể bái nàng, Kỳ Nhi sẽ rất khổ sở?
- Nhàn Nương, để ta suy nghĩ.
Nhữ Dương vương nhìn thấy Nhàn Nương do dự, cúi đầu để sát vào nàng:
- Sau khi ta chết sẽ cùng nàng hợp táng, chỉ hợp táng với một mình nàng.
Vứt bỏ kế phi? Nhưng nàng không muốn gặp lại hắn, để cho hắn cùng tam thê tứ thiếp hợp táng không phải rất tốt sao? Nhàn Nương nhẹ giọng nói:
- Ta không thể ích kỷ, vương gia không phải chỉ có một mình ta.
Nhữ Dương vương cảm giác như tâm bị đâm một nhát rất đau đớn:
- Nhàn Nương, Nhàn Nương.
Rốt cuộc hắn cũng nhịn không được khát vọng đối với Nhàn Nương, dù hắn biết mình lỗ mãng, tự tôn kiêu ngạo đều bị ném sạch.
Nhữ Dương vương hôn lên môi Nhàn Nương, khàn khàn nói:
- Triệu Dật Thanh chỉ để ý một mình Mạnh Nhàn Nương.
Nhàn Nương định đẩy hắn ra, nhưng vẫn để mặc hắn hôn, cánh tay đặt lên thắt lưng của Triệu Dật Thanh, hé môi than nhẹ:
- Thanh ca.
Nhữ Dương vương hôn càng nhiệt liệt, cánh tay gắt gao xiết chặt Nhàn Nương vào lòng.
Thân thể mềm mại dính sát vào ngực hắn, trong miệng Nhàn Nương khẽ "ưm" một tiếng.
Càng tăng thêm nhiệt tình cho Nhữ Dương vương, bế Nhàn Nương lên giống như bảo bối trân quý dễ vỡ.
Nhữ Dương vương thật cẩn thận, biết Nhàn Nương không dễ dàng động tình.
Lúc hắn ôm nàng đi về phía giường, cũng không ngừng hôn môi, vành tai của nàng, ma sát bộ ngực nàng, quấn quít lấy nàng...
Ánh mắt Nhàn Nương hoang quang mê ly, lúc nằm xuống giường, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Nhữ Dương vương cởi y phục, lộ ra thân hình cường tráng màu lúa mạch ôm chặt thân thể đang run rẩy của Nhàn Nương, hôn môi an ủi nàng:
- Đừng sợ.
Lúc ánh mắt bọn hắn lần lượt thay đổi, Nhữ Dương vương là khát cầu, mà Nhàn Nương là mê mang, là hoang mang.
Lúc Nhữ Dương vương vội vàng cởi bỏ y phục của Nhàn Nương, Nhàn Nương khẽ "ưm" một tiếng...
Lúc bàn tay Nhữ Dương vương còn đang đụng chạm bộ ngực no đủ của nàng....
Thân thể liền ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm quyến luyến:
- Nhàn Nương.
Nhàn Nương vươn tay đấy Nhữ Dương vương, hai má hắn ửng hồng, nặng nề thở dốc.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này đủ để chứng minh trong đầu trong mắt hắn đang tiếp tục làm chuyện lúc nãy, Nhàn Nương sửa soạn lại y phục.
- Tình nhân trong mộng so với sự thật còn hoàn mỹ hơn nhiều.
Ánh mắt Nhàn Nương nhìn xuống hạ thân của Nhữ Dương vương, rất nhiều nữ nhân đã dùng qua, nàng còn có thể hiếm lạ sao?
- Thật nực cười, Triệu Dật Thanh, ngươi dựa vào cái gì nghĩ là ta còn có thể bị ngươi đặt ở dưới thân? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ chung tình với ngươi? Có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi tam thê tứ thiếp? Trước kia là ta ngốc, hiện nay ta chê ngươi bẩn.
- Chủ tử.
Triệu ma ma đem hương liệu đặt ở bên giường, kể từ đó Nhữ Dương vương sẽ mộng xuân hoàn toàn.
Triệu ma ma còn cho rằng sẽ không dùng dược, nhưng nghe Nhàn Nương phát ra ám hiệu.
Liền châm Thiên Ma hương lấy từ chổ Bình Nhất Chỉ, tục truyền đây là lúc Thần Tiên Động phủ khảo nghiệm đệ tử nhập môn đã sử dùng hương liệu này.
Thiên Ma hương sẽ khiến người ta lâm vào khát vọng sâu nhất.
Nhàn Nương quyến rũ Nhữ Dương vương nhiều ngày như vậy, giữa bọn họ cũng đã hơn ba năm chưa ân ái.
Nhữ Dương vương đã khát cầu Nhàn Nương đến cực hạn, Thiên Ma hương hắn không tránh được, Nhữ Dương vương cũng chỉ là tục nhân.
Cuộc đời này của hắn ở trên chiến trường là vô địch tướng quân, nhưng đối với nữ tử, hắn chưa bao giờ hiểu, tự xưng là đa tình trọng tình, ai cần hắn trọng tình?
- Ta không muốn để cho hắn đụng ta, ta từng nghĩ sẽ cùng hắn...Nhưng lúc ta bị hắn ôm lấy, ta chỉ có cảm giác ghê tởm.
Nhàn Nương đứng trước cửa sổ, súc miệng, chùi môi:
- Ghê tởm, chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm như thế.
Nhàn Nương cũng đã từng làm không ít chuyện thương thiên hại lý:
- Thân mình ta là sạch sẽ, không muốn liên quan tới hắn nữa. Nhưng ta lại muốn hắn nhớ kỹ ta cả đời, nhớ kỹ lúc ta tốt đẹp nhất, không phải cầu tình cảm của hắn, là vì ta muốn khiến hắn đối xử thật tốt với Kỳ nhi, hắn nhớ kỹ ta, sẽ không tệ bạc với Kỳ nhi.
Nhữ Dương vương ở trên giường quay cuồng, ôm chăn nệm rên rĩ thở dốc, Nhàn Nương tiếp tục nói:
- Người sống vĩnh viễn không tranh được người chết, lòng ta hướng về hắn mười lăm năm, hắn cũng phải nhớ kỹ ta mười lăm năm, như vậy mới công bằng, dù ta có nhiều điều không tốt, đợi sau khi ta
đi thì ở trong mắt hắn ta là đều tốt đẹp nhất, tính tình Nhữ Dương vương vẫn luôn như thế, luôn đem thứ tốt đẹp nhất đặt lên người đã chết.
- Trước kia ta luyến tiếc hắn, trân trọng hắn, cho rằng cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu rõ ta. Vì hắn tay ta dính đầy huyết tinh, không để hắn ở chiến trường bị phân tâm, ta ở kinh thành nhìn giống như hưởng vinh hoa phú quý, ta...Đi từng bước kinh tâm, trừ những chuyện thế nhân cần biết, còn được bao nhiêu người biết chuyện dơ bẩn? Cùng hắn tranh phong là Bắc Đường tiên phong Trung Nghị hầu như thế nào bị bệ hạ xử trảm, cả tộc bị lưu đày? Chủ quản Quân Nhu quan như thế nào đem lương thực tốt nhất đúng hạn đưa đến tay hắn? Cho tới tận bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới nguyền nhân trong đó, trên chiến trường chém giết là dũng khí là vận dụng binh pháp, nhưng trên triều đỉnh, địch nhân đều nhìn không thấy. Cũng may...Cũng may hắn không còn cơ hội ra chiến trường nữa, cũng may Yên Nhiên cùng Kỳ nhi tâm đầu ý hợp, cũng may Yên Nhiên kế thừay bát của ta cùng An Ninh công chúa, nếu không ta không thể tin Trinh Nương có thể làm giống ta.
Hắn chưa bao giờ thấy người bên cạnh hắn có gì ưu việt, vẫn luôn tìm kiếm nữ tử hoàn mỹ nhất.
- Hắn chỉ có thể ở trên thân người chết mới có thể tìm được.
Lúc sắc trời u tối tờ mờ sáng, Nhữ Dương vương tỉnh dậy, một đêm hoang đường làm cho hắn vui sướng vô cùng.
Giống như chưa từng trải qua hưởng thụ, Nhữ Dương vương nhắm mắt hồi tưởng...
Nhàn Nương giống như tiên tử rất mê người, bàn tay mò qua bên cạnh, bắt vào khoảng không....
Nhữ Dương vương mở to đôi mắt, trên thân nhẹ nhàng khoan khoái, là Nhàn Nương giúp hắn lau rửa.
Đệm chăn trên giường cũng đổi mới, Nhàn Nương thích sạch sẽ.
- Nhàn Nương...Nhàn Nương...
- Vương gia, ta ở đây.
Nhữ Dương vương vén màn lên, nhìn thấy Nhàn Nương đang ngồi trang điểm.
Hắn mỉm cười thỏa mãn, yên tâm, nàng vẫn còn, hình ảnh này đến chết cũng khó quên.
Trinh Nương viết thư cho Nhữ Dương vương chưa bao giờ chậm trễ, ở trong thư Trinh Nương thường nói vài chuyện bình thường nhỏ nhặt.
Như nàng thấy dạng hoa cỏ gì, như nàng gặp người nào, như nàng xem sách gì.
Hiểu rõ đợi chờ là hạnh phúc, có khi nàng sẽ nói với Nhữ Dương vương nàng bị bệnh nhẹ.
Trinh Nương trừ chuyện có thế hy vọng Nhữ Dương vương lo lắng cho nàng.
Thì nàng cũng muốn Nhữ Dương vương biết nàng là nữ tử nhu nhược, càn yêu thương chiều chuộng.
Nàng không cần tỏ ra kiên cường không chịu thua, Trinh Nương không muốn trở thành Mạnh Nhàn Nương.
Nàng nhu nhược, cần nam tử bảo hộ, nhưng Trinh Nương cũng có tính mềm dẻo.
Cũng có kiên cường, sẽ dựa vào Nhữ Dương vương, nhưng sẽ không làm nữ tử giống như thố tia hoa.
Nhữ Dương vương đặt thư Trinh nương xuống bàn, mấy ngày gần đây tâm tư của hắn đều đặt trên người Nhàn Nương.
Trinh Nương bị hắn lãng quên, thư đưa đến cũng không lập tức xem.
Nhàn Nương rất cần hắn kề bên, Loan Nguyệt biểu muội chung tình khiến hắn rất khó xử.
Tâm tư mẫu thân thế nào Nhữ Dương vương cũng biết rõ, nhưng hắn không muốn thất tín cô phụ Trinh Nương.
Đành phải để Loan Nguyệt chịu ủy khuất làm trắc phi, Nhữ Dương vương muốn Loan Nguyệt hiểu rõ nam nhân trong thiên hạ cũng có mấy người tốt lắm.
Nếu nàng không thể chịu đựng làm trắc phi, Nhữ Dương vương nguyện ý thả nàng rời đi.
Tuy lời này chưa nói ra, nhưng Nhữ Dương vương cho rằng hắn biểu hiện cũng đủ rõ ràng, Loan Nguyệt đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
- Nam Chiếu Nhiếp Chính vương? Nhàn Nương?
Tác giả :
Đào Lý Mặc Ngôn