Hạnh Phúc Như Mộng
Chương 6: Chó phấn đấu
Lên xe, Quan Tĩnh nói, "Về nhà đón Phấn Đấu trước đã." Sau đó với tay lấy một cái hộp trên bệ điều khiển đưa cho Hứa Lạc, “Có thể phải ngồi lâu, ăn miếng bánh ngọt lót bụng trước đã.”
Hứa Lạc nhận lấy, nhìn bao bì bên ngoài, “Làm sao anh biết tôi thích ăn bánh của tiệm này?”
Trên thực tế, cô không thích ăn đồ ngọt nhiều, nhưng tiệm bánh Quan Tĩnh mua là ngoại lệ. Bởi vì hương vị bánh của tiệm bọn họ ngọt ngào, không có cái loại cảm giác ngọt ngấy nhiều đường. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ mua để ăn.
Quan Tĩnh cười cười không lên tiếng. Có một số việc, chỉ cần có lòng, không có chuyện gì không thể không biết. Đối với Hứa Lạc, anh hiểu rất rõ, có thể còn rõ hơn so với sự tưởng tượng của cô nhiều.
Hứa Lạc mở gói bánh ra, quay đầu hỏi anh, “Anh muốn ăn không?”
“Không tiện lắm.” Quan Tĩnh ý bảo cô nhìn mình, hai tay đều không ở không.
Hứa Lạc suy nghĩ một chút, đưa miếng bánh tới tận miệng anh, “Anh cắn một miếng là được rồi.”
Quan Tĩnh nghe vậy, không nhịn được, mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói, “Không cần. lꝢ€quɣɖ©ɳ Em ăn đi, nếu em ăn không hết thì để lại cho tôi.”
Lời nghe lạ lẫm, lỗ tai Hứa Lạc đột nhiên đỏ lên. Cha mẹ ở nhà còn chưa ăn đồ thừa lại của cô bao giờ.
Cô không được tự nhiên, chuyển đề tài, “Anh có hình của Phấn Đấu không? Tôi muốn nhìn trước một chút.”
Điện thoại của Quan Tĩnh để trên bệ điều khiển, sau khi Quan Tĩnh cho phép, Hứa Lạc với tay lấy nó, nhấn mở màn ảnh, màn hình bảo vệ là hình của một con chó.
Con chó ngồi chồm hổm dưới đất, lười lè ra, mắt mở to, mới nhìn trông rất hứng phấn. Hai lỗ tai nhọn chọc thẳng từ đỉnh đầu, toàn thân là lông màu đen của sói, nhưng bốn bàn chân, đầu và bụng có xen lẫn chút màu vàng sẫm, thoạt nhìn rất uy phong lẫm liệt.
“Rất đẹp.” Hứa Lạc nói, “Có cảm giác nó giống như sói vậy.”
Quan tĩnh cười giải thích, “Ừ, chó Côn Minh còn được gọi là chó sói Côn Minh, chó sói Trung Quốc, cùng loài với chó Sói Xám, cho nên hình hơi giống nhau.”
“Nhưng mà nhìn nó…” Hứa Lạc suy nghĩ cách dùng từ, “So với sói thì thân thiết hơn nhiều.”
Quan Tĩnh không nhịn được bật cười, gật đầu liên tục, “Em nói không sai, nó là bạn tốt của chúng ta, là đồng bạn trung thành nhất.” Lúc anh nói câu này, khuôn mặt lộ ra mấy phần vinh dự, “Đây là chó hình cảnh mà quân đội Trung Quốc chúng ta đào tạo ra, có quyền sở hữu trí tuệ độc lập.”
Hứa Lạc không hiểu lắm mấy chuyện này, nhưng nghe ra rất lợi hại.
Vì vậy trong lòng cô không khỏi không mong đợi lần gặp mặt này với Phấn Đấu.
Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ, lần gặp mặt đầu tiên với phấn đấu khiến cô chật vật như vậy, mất hết toàn bộ phong độ.
Điều quan trọng là Phấn Đấu rất to lớn, cao khoảng đến bắp đùi của cô, tạo cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. Rõ ràng là chỉ mới gặp mặt lần đầu, Hứa Lạc còn đang nghĩ cách làm sao chào hỏi nó cho thật thân thiện, ai ngờ Phấn Đấu vừa nhìn thấy cô, lập tức sủa vang lên nhào tới.
Lúc mới bắt đầu, Hứa Lạc không hề sợ hãi. Mặc dù Phấn Đấu rất to lớn, nhưng dù sao cũng là chó có chủ, vả lại chủ của nó đang đứng cạnh mình, cho nên cô cứ tưởng Phấn Đấu nhào tới Quan Tĩnh, lại không ngờ nó phóng thẳng tới mình.
Lúc bị đánh úp tới, đứng không vững té xuống, trong đầu Hứa Lạc xẹt qua ý niệm đầu tiên là: Thật may là hôm nay không mặc váy, nếu không thì đã bị chơi khăm rồi.
Nhưng bộ dạng bây giờ hầu như cũng không được tốt bao nhiêu. Nhất là sau khi Phấn Đấu đụng ngã cô xong, vô cùng phấn khởi lè lưỡi muốn liếm mặt của cô.
Mặc dù cô biết đây là cách nó bày tỏ sự yêu thích và thân thiện, nhưng Hứa Lạc vẫn cảm thấy mình thật sự tiếp nhận không nổi.
“Phấn Đấu, lại đây!” Cũng may, Quan Tĩnh nhìn thấy tình trạng của Hứa Lạc, sau khi thấy chó nhào lên, lập tức phát ra hiệu lệnh, đồng thời vỗ vỗ tay trái lên chân của mình.
Phấn Đấu ư hử hai tiếng, cuối cùng cũng bò dậy từ trên người của Hứa Lạc, lượn một vòng chung quanh Quan Tĩnh trước khi ngồi chồm hổm xuống bên chân trái của anh.
Quan Tĩnh nóng lòng, vội vàng bước tới xem Hứa Lạc. Đột nhiên bị đụng ngã, nói không chừng sẽ trày da tróc vẩy. Nếu sớm biết Phấn Đấu sẽ như vậy, trước khi ra ngoài anh đã nên nhốt nó lại.
Thấy Quan Tĩnh vừa cử động, Phấn Đấu cũng muốn nhào theo về phía trước. Quan Tĩnh vội vàng ra dấu yên lặng, khiến nó đứng nguyên tại chỗ. Sau đó anh mới đi lại bên người Hứa Lạc, cẩn thận đở cô dậy, “Ra sao rồi? Có bị thương không?”
“Không có.” Xảy ra chuyện như vậy, Hứa Lạc chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, mặt mũi gì cũng bị mất sạch rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Phấn Đấu mang theo vài phần sợ hãi và nghĩ lại vẫn còn thấy run.
“Xin lỗi.” Quan Tĩnh nói.
Hứa Lạc nghi ngờ nhìn anh một cái, lắc đầu nói, “Chuyện không liên quan tới anh. Có lẽ là Phấn Đấu, ừm… không thích tôi?”
Thật ra thì lúc cô nói ra câu này, cô cũng không tin. Mặc dù Phấn Đấu nhào tới, nhưng không hề cắn cô, còn hôn rồi cọ xát, rõ ràng ý muốn thân cận gần gũi.
Chẳng qua là nhào tới quá đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng không cảm nhận được sự phấn khởi!
Hứa Lạc nghĩ thầm trong bụng, con chó này cũng có phần thân cận người ta dễ dàng quá nhỉ? Chẳng lẽ thấy ai cũng nhào thẳng tới như thế?
“Không phải.” Quan Tĩnh đánh giá một vòng vùng vai của Hứa Lạc, vừa an ủi cũng như xin lỗi, “Chính là lỗi của tôi. Phấn Đấu xuất thân là chó quân đội, so với chó thường thì nhạy bén hơn nhiều. Bình thường, nó có thể ngửi ra mùi của em trên người của tôi, cho nên vừa nhìn thấy em mới cảm thấy thân thiết như vậy. Tôi nên suy tính chu đáo một chút, giam nó lại trước.”
Hứa Lạc là người bình thường, còn là con gái, động tác của Phấn Đấu quá nhanh, cô hoàn toàn phản ứng không kịp, cho nên mới bị hù đến mức như vậy.
Nghe anh giải thích như vậy, Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, cô cắn cắn môi, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cái gì gọi là ngửi được mùi của mình trên người của anh? Nói giống như… giữa bọn họ có cái gì vậy.
Chỉ là, không phải Phấn Đấu nhìn thấy người nào cũng nhào tới, trong lòng Hứa Lạc cũng cảm thấy vui vẻ. Ít ra như vậy có thể chứng mình, mình và người khác thật sự khác nhau, cho dù là trong lòng của Phấn Đấu, hay là… trong lòng của Quan Tĩnh.
“Bỏ đi, nó cũng chỉ là phấn khởi, huống chi tôi cũng không bị thương. Lần sau có chuẩn bị sẽ không như vậy.” Hứa Lạc nói, “Không cần khóa nó lại.”
Thấy Quan Tĩnh giật giật môi, trán vẫn còn nhăn lại có vẻ buồn buồn, Hứa Lạc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, những động tác anh mới vừa làm kia có phải là khẩu lệnh huấn luyện không? Cảm thấy rất ngầu, một khẩu lệnh một động tác.”
Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh lại, nhìn ánh mắt của Phấn Đấu, nhao nhao muốn thử.
Quan Tĩnh thấy thế không khỏi buồn cười. Có lúc lá gan của cô quả thật không nhỏ, rõ ràng vừa rồi sợ vãi ra, quay đầu liền quên mất tiêu.
“Ừ, là khẩu lệnh huấn luyện chó. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể dạy em những cái đơn giản, sau này em có thể ở chung một chỗ huấn luyện với Phấn Đấu.” Anh nói.
Đối với ở chung một chỗ với hai người mà nói, có sở thích tương đắc và tiếng nói chung, rất là quan trọng. Chính bản thân Quan Tĩnh rất coi trọng Phấn Đấu, anh cũng hy vọng Hứa Lạc cũng có thể thích. Nếu như cô có thể chung đụng với Phấn Đấu thì càng tuyệt vời.
Hứa Lạc nhận lấy, nhìn bao bì bên ngoài, “Làm sao anh biết tôi thích ăn bánh của tiệm này?”
Trên thực tế, cô không thích ăn đồ ngọt nhiều, nhưng tiệm bánh Quan Tĩnh mua là ngoại lệ. Bởi vì hương vị bánh của tiệm bọn họ ngọt ngào, không có cái loại cảm giác ngọt ngấy nhiều đường. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ mua để ăn.
Quan Tĩnh cười cười không lên tiếng. Có một số việc, chỉ cần có lòng, không có chuyện gì không thể không biết. Đối với Hứa Lạc, anh hiểu rất rõ, có thể còn rõ hơn so với sự tưởng tượng của cô nhiều.
Hứa Lạc mở gói bánh ra, quay đầu hỏi anh, “Anh muốn ăn không?”
“Không tiện lắm.” Quan Tĩnh ý bảo cô nhìn mình, hai tay đều không ở không.
Hứa Lạc suy nghĩ một chút, đưa miếng bánh tới tận miệng anh, “Anh cắn một miếng là được rồi.”
Quan Tĩnh nghe vậy, không nhịn được, mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói, “Không cần. lꝢ€quɣɖ©ɳ Em ăn đi, nếu em ăn không hết thì để lại cho tôi.”
Lời nghe lạ lẫm, lỗ tai Hứa Lạc đột nhiên đỏ lên. Cha mẹ ở nhà còn chưa ăn đồ thừa lại của cô bao giờ.
Cô không được tự nhiên, chuyển đề tài, “Anh có hình của Phấn Đấu không? Tôi muốn nhìn trước một chút.”
Điện thoại của Quan Tĩnh để trên bệ điều khiển, sau khi Quan Tĩnh cho phép, Hứa Lạc với tay lấy nó, nhấn mở màn ảnh, màn hình bảo vệ là hình của một con chó.
Con chó ngồi chồm hổm dưới đất, lười lè ra, mắt mở to, mới nhìn trông rất hứng phấn. Hai lỗ tai nhọn chọc thẳng từ đỉnh đầu, toàn thân là lông màu đen của sói, nhưng bốn bàn chân, đầu và bụng có xen lẫn chút màu vàng sẫm, thoạt nhìn rất uy phong lẫm liệt.
“Rất đẹp.” Hứa Lạc nói, “Có cảm giác nó giống như sói vậy.”
Quan tĩnh cười giải thích, “Ừ, chó Côn Minh còn được gọi là chó sói Côn Minh, chó sói Trung Quốc, cùng loài với chó Sói Xám, cho nên hình hơi giống nhau.”
“Nhưng mà nhìn nó…” Hứa Lạc suy nghĩ cách dùng từ, “So với sói thì thân thiết hơn nhiều.”
Quan Tĩnh không nhịn được bật cười, gật đầu liên tục, “Em nói không sai, nó là bạn tốt của chúng ta, là đồng bạn trung thành nhất.” Lúc anh nói câu này, khuôn mặt lộ ra mấy phần vinh dự, “Đây là chó hình cảnh mà quân đội Trung Quốc chúng ta đào tạo ra, có quyền sở hữu trí tuệ độc lập.”
Hứa Lạc không hiểu lắm mấy chuyện này, nhưng nghe ra rất lợi hại.
Vì vậy trong lòng cô không khỏi không mong đợi lần gặp mặt này với Phấn Đấu.
Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ, lần gặp mặt đầu tiên với phấn đấu khiến cô chật vật như vậy, mất hết toàn bộ phong độ.
Điều quan trọng là Phấn Đấu rất to lớn, cao khoảng đến bắp đùi của cô, tạo cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. Rõ ràng là chỉ mới gặp mặt lần đầu, Hứa Lạc còn đang nghĩ cách làm sao chào hỏi nó cho thật thân thiện, ai ngờ Phấn Đấu vừa nhìn thấy cô, lập tức sủa vang lên nhào tới.
Lúc mới bắt đầu, Hứa Lạc không hề sợ hãi. Mặc dù Phấn Đấu rất to lớn, nhưng dù sao cũng là chó có chủ, vả lại chủ của nó đang đứng cạnh mình, cho nên cô cứ tưởng Phấn Đấu nhào tới Quan Tĩnh, lại không ngờ nó phóng thẳng tới mình.
Lúc bị đánh úp tới, đứng không vững té xuống, trong đầu Hứa Lạc xẹt qua ý niệm đầu tiên là: Thật may là hôm nay không mặc váy, nếu không thì đã bị chơi khăm rồi.
Nhưng bộ dạng bây giờ hầu như cũng không được tốt bao nhiêu. Nhất là sau khi Phấn Đấu đụng ngã cô xong, vô cùng phấn khởi lè lưỡi muốn liếm mặt của cô.
Mặc dù cô biết đây là cách nó bày tỏ sự yêu thích và thân thiện, nhưng Hứa Lạc vẫn cảm thấy mình thật sự tiếp nhận không nổi.
“Phấn Đấu, lại đây!” Cũng may, Quan Tĩnh nhìn thấy tình trạng của Hứa Lạc, sau khi thấy chó nhào lên, lập tức phát ra hiệu lệnh, đồng thời vỗ vỗ tay trái lên chân của mình.
Phấn Đấu ư hử hai tiếng, cuối cùng cũng bò dậy từ trên người của Hứa Lạc, lượn một vòng chung quanh Quan Tĩnh trước khi ngồi chồm hổm xuống bên chân trái của anh.
Quan Tĩnh nóng lòng, vội vàng bước tới xem Hứa Lạc. Đột nhiên bị đụng ngã, nói không chừng sẽ trày da tróc vẩy. Nếu sớm biết Phấn Đấu sẽ như vậy, trước khi ra ngoài anh đã nên nhốt nó lại.
Thấy Quan Tĩnh vừa cử động, Phấn Đấu cũng muốn nhào theo về phía trước. Quan Tĩnh vội vàng ra dấu yên lặng, khiến nó đứng nguyên tại chỗ. Sau đó anh mới đi lại bên người Hứa Lạc, cẩn thận đở cô dậy, “Ra sao rồi? Có bị thương không?”
“Không có.” Xảy ra chuyện như vậy, Hứa Lạc chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, mặt mũi gì cũng bị mất sạch rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Phấn Đấu mang theo vài phần sợ hãi và nghĩ lại vẫn còn thấy run.
“Xin lỗi.” Quan Tĩnh nói.
Hứa Lạc nghi ngờ nhìn anh một cái, lắc đầu nói, “Chuyện không liên quan tới anh. Có lẽ là Phấn Đấu, ừm… không thích tôi?”
Thật ra thì lúc cô nói ra câu này, cô cũng không tin. Mặc dù Phấn Đấu nhào tới, nhưng không hề cắn cô, còn hôn rồi cọ xát, rõ ràng ý muốn thân cận gần gũi.
Chẳng qua là nhào tới quá đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng không cảm nhận được sự phấn khởi!
Hứa Lạc nghĩ thầm trong bụng, con chó này cũng có phần thân cận người ta dễ dàng quá nhỉ? Chẳng lẽ thấy ai cũng nhào thẳng tới như thế?
“Không phải.” Quan Tĩnh đánh giá một vòng vùng vai của Hứa Lạc, vừa an ủi cũng như xin lỗi, “Chính là lỗi của tôi. Phấn Đấu xuất thân là chó quân đội, so với chó thường thì nhạy bén hơn nhiều. Bình thường, nó có thể ngửi ra mùi của em trên người của tôi, cho nên vừa nhìn thấy em mới cảm thấy thân thiết như vậy. Tôi nên suy tính chu đáo một chút, giam nó lại trước.”
Hứa Lạc là người bình thường, còn là con gái, động tác của Phấn Đấu quá nhanh, cô hoàn toàn phản ứng không kịp, cho nên mới bị hù đến mức như vậy.
Nghe anh giải thích như vậy, Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, cô cắn cắn môi, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cái gì gọi là ngửi được mùi của mình trên người của anh? Nói giống như… giữa bọn họ có cái gì vậy.
Chỉ là, không phải Phấn Đấu nhìn thấy người nào cũng nhào tới, trong lòng Hứa Lạc cũng cảm thấy vui vẻ. Ít ra như vậy có thể chứng mình, mình và người khác thật sự khác nhau, cho dù là trong lòng của Phấn Đấu, hay là… trong lòng của Quan Tĩnh.
“Bỏ đi, nó cũng chỉ là phấn khởi, huống chi tôi cũng không bị thương. Lần sau có chuẩn bị sẽ không như vậy.” Hứa Lạc nói, “Không cần khóa nó lại.”
Thấy Quan Tĩnh giật giật môi, trán vẫn còn nhăn lại có vẻ buồn buồn, Hứa Lạc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, những động tác anh mới vừa làm kia có phải là khẩu lệnh huấn luyện không? Cảm thấy rất ngầu, một khẩu lệnh một động tác.”
Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh lại, nhìn ánh mắt của Phấn Đấu, nhao nhao muốn thử.
Quan Tĩnh thấy thế không khỏi buồn cười. Có lúc lá gan của cô quả thật không nhỏ, rõ ràng vừa rồi sợ vãi ra, quay đầu liền quên mất tiêu.
“Ừ, là khẩu lệnh huấn luyện chó. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể dạy em những cái đơn giản, sau này em có thể ở chung một chỗ huấn luyện với Phấn Đấu.” Anh nói.
Đối với ở chung một chỗ với hai người mà nói, có sở thích tương đắc và tiếng nói chung, rất là quan trọng. Chính bản thân Quan Tĩnh rất coi trọng Phấn Đấu, anh cũng hy vọng Hứa Lạc cũng có thể thích. Nếu như cô có thể chung đụng với Phấn Đấu thì càng tuyệt vời.
Tác giả :
Y Thanh Nhược