Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 51: Trung tá khiêm tốn
Hạ lão gia nghe con dâu nói cháu trai muốn báo cáo tư tưởng, ông vui vẻ đặt quân cờ xuống nhận lấy điện thoại: “Nghe mẹ con nói, con muốn lấy vợ rồi sao, thằng nhóc này cũng giỏi thật, khi nào mang về cho ông nội gặp mặt?”
Hạ Hoằng Huân đứng bên cạnh cầu thang nói: “Cháu gái của chú Mục, tên là Mục Khả. Chờ con nghỉ phép dẫn cô ấy trở về cho ông nội gặp. Hôm nay con gọi điện không phải muốn cùng ông nội nói chuyện này, ông nội, không phải là ông ra lệnh đấy chứ?”
“Ra lệnh gì?” Hạ lão gia giả vờ không biết, phong thái rất tự nhiên nói: “Ông nội con đã sớm rút lui khỏi chiến trường, mặc kệ cái gì mà ra lệnh với không ra lệnh.”
“Ông nội giả vờ còn giống hơn cả diễn viên!” Hạ Hoằng Huân không biết lớn nhỏ vạch trần ông nội, tức giận nói: “Dạ Diệc đòi người chắc chắn phải thông báo cho chú Dạ, đừng tưởng con không biết chú Dạ là cấp dưới của ông, chẳng nhẽ chú Dạ không báo cáo sao? Ông sao có thể không biết! Còn giả vờ ngớ ngẩn đề lừa cháu nội?” Cha của Đội trưởng bộ đội đặc chủng Dạ Diệc là cấp dưới của Hạ lão gia, lúc học trường quân đội Hạ Hoằng Huân cũng đã biết Dạ Diệc, nhưng vì không cùng một đơn vị bộ đội nên sau này tiếp xúc cũng không nhiều
Không giả vờ được nữa, Hạ lão gia làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra, ông nói: “Con nói chuyện này à, Tiểu Dạ gọi điện tới cho ông, nói rằng không phải lỗi của con, còn việc đi rèn luyện, hỏi ông có nỡ không, ông nội không có ý kiến.”
“Thật không phải là ý của ông nội?” Hạ Hoằng Huân nửa tin nửa ngờ.
Hạ lão gia có chút giận dỗi, ông cao giọng quát Hạ Hoằng Huân qua điện thoại: “Thằng nhóc chết tiệt, dám hoài nghi cả ông nội?”
Hạ Hoằng Huân vẫn rất thận trọng, anh nói: “Không phải hoài nghi, là cần xác minh thôi!”
Thương cháu trai nên cơn giận của Hạ lão gia tới mau mà đi cũng mau, ông vừa cười vừa nói: “Công việc của cháu ông không được can thiệp, ông phải phục tùng mệnh lệnh. Chẳng qua thằng nhóc con cũng thật có tiền đồ đấy, chỗ Tiểu Dạ toàn là những bộ đội tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, là bộ binh xuất sắc nhất. Bình thường bộ đội tuyển binh đều đến các địa phương khác nhau để chọn, nhưng nơi đó chỉ chọn đứng đầu của đứng đầu thôi.”
Những điều này Hạ Hoằng Huân đương nhiên biết, anh chợt nhớ tới một chuyện: “Lần trước diễn tập chiến đấu thực tế không phải kế hoạch của Sư bộ sao, chẳng lẽ bộ đội đặc chủng đã chọn lựa như vậy?”
“Sư bộ có thể làm được một trận chiến lớn như vậy sao? Đầu của thằng nhóc này không động não chút sao!” Hạ lão gia phê bình xong mới giải thích: “Vốn chỉ là buổi diễn tập nhỏ trong dự án của Sư bộ, bộ đội đặc chủng chẳng qua thuận nước đẩy thuyền thôi, từ đấy muốn chọn lựa sĩ quan chỉ huy.”
Thì ra là như vậy! Khó trách Dạ Diệc lại có hành động như vậy, xem ra lúc đó ông ấy đã quyết định.
“Vậy thông báo nhậm chức xảy ra chuyện gì à? Ở đâu đồng thời xuống hai lệnh như vậy? Là cho con nhậm chức hay đưa con đi thế hả?”
“Phó đoàn trưởng đoàn 5-3-2!” Nói đến đây tính tình nóng như lửa của Hạ lão gia một lần nữa bộc phát, ông hừ một tiếng nói: “Quân đội các con xuống tay rất nhanh, sợ nước ngoài thu hút nhân tài, diễn tập vừa kết thúc thông báo nhậm chức đã xuống, lại còn muốn đổi đi nơi khác! Muốn một tay che trời hay sao? Tiểu Dạ nói bên kia không chịu buông người mới hỏi ý kiến của ông, ông nói cho cậu ta biết để cậu ta tìm con!”
Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh là nghĩa vụ thiêng liêng, đến lúc này sao anh còn có thể khiêm tốn không nhận?
Hạ Hoằng Huân nhức đầu, anh vò tóc nói: “Ông nội quả biết cách gây phiền phức!”
Hạ lão gia tức giận quát: “Thằng nhóc chết tiệt kia con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Con nói ông nội thật có tài nhìn xa trông rộng!” Hạ Hoằng Huân lập tức sửa lại lời vừa nói, cười ha hả: “Ông nội nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, một thời gian ngắn nữa thôi con mang cháu dâu ra mắt ông nội. Đúng rồi, chú Mục có hỏi thăm sức khỏe của ông!”
Không tin là ông không cảm động! Hạ lão gia không khỏi hài lòng nói: “Giờ ông cũng không khác xưa nhiều lắm. Sang năm có thể ôm chắt trai được không?”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy cười lớn: ” Ông nội không thấy như vậy là quá nhanh sao? Con yêu đương còn chưa đâu vào đâu, ông nội đã muốn sang năm ôm chắt trai sao?”
“Làm việc gì cũng phải chú ý tới hiệu suất! Báo cáo yêu đương còn phải chờ ba năm hay năm năm? Ba mươi tuổi rồi còn không mau lên đi! Cha con bằng tuổi con đã thì con đã biết đi đánh nhau rồi đấy. Còn nữa, công tác của con là do con quyết định, ông nội già rồi không thể quan tâm được nữa. Có điều, thật ra thì cả ông nội và cha con đều hy vọng con được đến quân khu, bộ đội đặc chủng huấn luyện cực khổ, nhiệm vụ khó khăn không thể nào tưởng tượng nổi, nơi đó nuôi quân một ngày dụng quân một ngày, ông thật có chút không nỡ….” Hạ lão gia than thở xong, lại lan man nói: “Đánh cờ đi, cháu trai tôi giỏi rồi, không cần tôi quan tâm, ba của con chơi cờ chẳng bao giờ tiến bộ, con mà trở về tiếp ông nội hai bàn đi…” xong ngắt máy.
Nhờ vấn đề điều động công việc của Hạ Hoằng Huân mà hoàn cảnh gia đình của đồng chí Trung Tá cũng từ đó được sáng tỏ. Ba đời nhà họ Hạ đều là quân nhân, Hạ lão gia đã về hưu năm nay đã 80 tuổi, cấp bậc Thượng tướng tư lệnh quân khu. Cha của Hạ Hoằng Huân cũng là một nhân vật dựa vào sự kiên cường mạnh mẽ cùng tài năng của bản thân xông pha trên chiến trường, lập nhiều công trạng, trên vai cũng mang cấp bậc Thiếu tướng, nếu xét về chức vụ, cũng ngang ngửa Mục Khải Minh. Là chiến hữu của Mục Thịnh nên vốn vẫn đang làm việc trong quân đội, chỉ có điều lúc còn trẻ xông xáo khiến cơ thể chịu nhiều tổn thương nên theo ý vợ cũng sớm lui xuống. Còn đến Hạ Hoằng Huân, anh không muốn ỷ lại vào ông nội và cha ở trong quân đội để sớm phát triển sự nghiệp. Vậy nên vào năm tốt nghiệp trường quân đội, anh đã “bất hiếu” với “mệnh lệnh” của ông nội và cha, không cho phép bọn họ tiết lộ thân phận của anh, thậm chí ngay cả hồ sơ của anh cũng là hồ sơ tuyệt mật. Cho nên, ngày trước Hách Nghĩa Thành không tra ra được ngọn nguồn xuất thân của anh, nên mới sinh ra hiểu lầm. Mà anh lại không dựa vào quan hệ, tự mình vượt qua thời kỳ tuổi trẻ trong quân đội sáu năm, hai lần từng bị người khác thay thế vị trí thăng tiến. Nếu không phải vì lý do này thì sao anh có thể vẫn chỉ là Doanh trưởng trong khi đồng lứa với Hách Nghĩa Thành.
Năm ấy rõ ràng Hạ Hoằng Huân có thể trực tiếp được lên chức Doanh trưởng trinh sát thiết giáp, một bước vào cửa chính Sư bộ, nhưng có người nào đó không biết trời cao đất dày động tay động chân, thông báo bổ nhiệm không hiểu sao đang từ sư bộ lại biến thành đoàn bộ.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Hạ Hoằng Huân che giấu rất cẩn thận, không cho người trong nhà biết. Lần thứ hai không biết người nào tiết lộ, Hạ lão gia biết cháu trai có bản lãnh nắm được cơ hội lần trước bị đoạt mất, giận đến mức phát hỏa, còn gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Huân mắng chửi anh, đừng xem thường ông tuổi đã cao, mắng người khác không vừa, khiến Hạ Hoằng Huân lúc đó đang ở trên sân huấn luyện cũng phải đưa điện thoại tránh xa màng nhĩ một chút, kiềm chế kích động cung kính nghe ông nội mười phần sát khi nói: “Thằng nhóc con muốn lăn lộn như vậy sao? Bị người khác cướp mất cũng không nói? Ông nội nói cho con biết, ông nội không cần quan hệ cân nhắc con cháu của ta, nhưng cơ hội thuộc về cháu ta không ai có thể lấy được! Bọn nhóc này, chờ ông nội rút lông của chúng…..”
Sợ ông nội vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, Hạ Hoằng Huân vội vàng đảm bảo:
Ông nội, ông bình tĩnh đi. Thăng chức với con chỉ là chuyện nhỏ, có thể phát huy sở trường là thật, Doanh trưởng trinh sát thiết giáp đoàn 5-3-2 cũng không tầm thường, cho con một chút thời gian, con sẽ đạp tung cửa chính sư bộ để tiến vào, đảm bảo không để ông nội và cha mất thể diện.”
Hạ lão gia kích động thật sự, cuối cùng phát tiết mắng anh: “Dám làm mất thể diện ông nội bắn chết con!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã tính toán xong xuôi, không ngờ một tháng sau, phía trên ra lệnh xuống tiến hành sát hạch toàn quân, quân khu cắt cử chuyên gia tham sự toàn bộ hành trình, bất kể là thể lực hay kỹ năng, bất kể là quan quân hay sĩ quan, không đạt tiêu chuẩn lập tức bị loại. Thật ra trong kì sát hạch này cũng có một Tham Mưu Trưởng trong sư bộ bị cắt chức. Cũng chính lần đó, năng lực của Hách Nghĩa Thành được thể hiện. Kì sát hạch lần đó rất nghiêm khắc, rất nhiều người được lên cấp, trực tiếp triệt để chỉnh đốn kỷ luật quân đội. Bởi vậy có thể thấy được, Hạ gia ở trong giới quân đội có sức ảnh hưởng rất lớn.
Xuất thân trong gia đình quân nhân nên Hạ Hoằng Huân có ngạo khí mạnh mẽ không thua kém ai, anh không muốn dựa vào quan hệ để tiến chức tiến hàm, cho nên chưa bao giờ nói về ông nội và cha với bất kỳ ai, thậm chí còn yêu cầu Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho người khác. Cho nên Thích Tử Di mới có thể từ bỏ danh tướng dũng mãnh chính tông để lao vào tay Vệ Minh.
Hạ Hoằng Huân cầm điện thoại di động, đứng ở trên cầu thang cười một mình, nghĩ lại lúc cha bằng tuổi anh bây giờ, quả thật anh đã có thể đi đánh nhau, anh cảm thấy thực sự mình nên sớm lấy đồng chí Mục Khả về nhà thôi.
Mục Nham bước lên tầng trên, thấy người anh em dựa vào tường cười khúc khích, anh nhấc chân đá Hạ Hoằng Huân một cái: “Khả Khả gọi điện thoại cho cậu thấy báo đường dây bận nên bảo tôi đi tìm cậu, nói cậu không trở về cô ấy sẽ ăn tất cả đồ ăn ngon, một giọt nước sôi cũng không để lại cho cậu.”
Trả lại Mục Nham một đấm, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói: “Chờ thắt lưng tôi tốt lên, hai ta đánh một trận.”
Nhìn khóe miệng anh không giấu được nụ cười, Mục Nham trêu đùa nói: ” Bộ dạng này của cậu sẽ khiến tôi tưởng rằng ngày mai cậu chuẩn bị làm chú rể đến nơi rồi.”
Hạ Hoằng Huân cười lớn đẩy cửa phòng bệnh, nhướng mày nhìn Mục Khả trên giường bệnh: “Làm chú rể cũng không phải một mình tôi có thể tự quyết định được. Có phải không, thủ trưởng?”
“Nói cái gì vậy!” Mục Khả giận dỗi nói: “Các anh đi đâu vậy, em đói muốn chết rồi, đồ ăn cũng đã nguội.”
Không thấy Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Hách Nghĩa Thành đâu?”
“Đơn vị có chuyện phải đi trước, nói rằng ngày mai trở lại.”
Đồng Đồng ngồi ở trên giường kéo lấy quần áo của Mục Khả, tinh nghịch cầm lấy chiếc đũa gõ gõ lên cái chén đòi ăn: “Cô ơi, đói!”
Đứa bé hai tuổi đi còn chưa vững, ở trước mặt Mục Khả còn thích đùa nghịch nên cơm rơi ra ngoài còn nhiều hơn ăn vào bụng
Thấy khóe miệng con trai còn dính hạt cơm, Mục Nham cau mày: “Con trai à, con đến thăm bệnh hay tới ăn chực đó?”
An Dĩ Nhược không nhịn được cười: “Tại mấy người các anh không trở lại, Nhã Ngôn đưa cơm tới, Đồng Đồng kêu đói em mới lấy ra cho con ăn.” Nói xong, dùng khăn giấy lau khóe miệng con trai.
Mục Khả cúi người cộc đầu mình vào cái đầu nhỏ của Đồng Đồng, cố ý mím môi nói: “Đồng Đồng, con ăn phần của cô, người đói chính là cô chứ? Mau đút cho cô một miếng nào?”
Đồng Đồng nhe răng cười, ôm lấy cổ Mục Khả hôn một cái xem như bồi thường, ánh mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon trong bát, dáng vẻ muốn chảy nước miếng, chọc cho tất cả người lớn không nhịn được cười.
Đã nhìn quen Mục Khả và Đồng Đồng gần gũi nhau như vậy, An Dĩ Nhược vừa cho đút cho con trai ăn vừa nói: “Khả Khả, em thích trẻ con thế, vậy thì nên sinh một đứa đi!”
Mục Nham lấy cánh tay huých một cái vào lưng Hạ Hoằng Huân, cười như không cười nói: “Tôi mới phát hiện ra, có một người lạnh lùng cũng rất thích trẻ con, khoan hãy nói, rất xứng đôi.”
Đâu phải không hiểu ẩn ý trong lời nói của bọn họ, mặt Mục Khả ửng đỏ, oán trách kêu một tiếng: “Chị dâu!”
Hạ Hoằng Huân vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh Mục Khả, mặt dày mặt dạn thấp giọng nói nhỏ: “Anh cũng thích trẻ con!”
“Chuyện đó liên quan gì tới em!” Mục Khả khẽ cắn môi dưới xoay mặt đi không để ý tới anh, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ
Nhìn dáng vẻ xấu hổ vừa ngây thơ lại đáng yêu, Hạ Hoằng Huân không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô dịu dàng nói: “Anh chỉ báo cáo cho em biết tình hình tư tưởng của anh thôi mà.”
“Lúc nào không có người hai người có thể tự nhiên bàn bạc tư tưởng với nhau, đừng xem nhà chúng tôi như không khí vậy chứ.” Mục Nham cố ý ho một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con trai một cái. Đồng Đồng nghịch ngợm không ngoan ngoãn nghe lời, hai ba lần bò đến ngồi trên đùi Hạ Hoằng Huân, thuận thế khẽ dựa vào ngực của cô nhỏ nhà nó, dáng vẻ hai người lớn một đứa trẻ trông giống như một gia đình.
Hạ Hoằng Huân cảm thấy rung động mãnh liệt, theo bản năng anh ôm sát Mục Khả cùng Đồng Đồng, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về cuộc sống tương lai.
Hạ Hoằng Huân đứng bên cạnh cầu thang nói: “Cháu gái của chú Mục, tên là Mục Khả. Chờ con nghỉ phép dẫn cô ấy trở về cho ông nội gặp. Hôm nay con gọi điện không phải muốn cùng ông nội nói chuyện này, ông nội, không phải là ông ra lệnh đấy chứ?”
“Ra lệnh gì?” Hạ lão gia giả vờ không biết, phong thái rất tự nhiên nói: “Ông nội con đã sớm rút lui khỏi chiến trường, mặc kệ cái gì mà ra lệnh với không ra lệnh.”
“Ông nội giả vờ còn giống hơn cả diễn viên!” Hạ Hoằng Huân không biết lớn nhỏ vạch trần ông nội, tức giận nói: “Dạ Diệc đòi người chắc chắn phải thông báo cho chú Dạ, đừng tưởng con không biết chú Dạ là cấp dưới của ông, chẳng nhẽ chú Dạ không báo cáo sao? Ông sao có thể không biết! Còn giả vờ ngớ ngẩn đề lừa cháu nội?” Cha của Đội trưởng bộ đội đặc chủng Dạ Diệc là cấp dưới của Hạ lão gia, lúc học trường quân đội Hạ Hoằng Huân cũng đã biết Dạ Diệc, nhưng vì không cùng một đơn vị bộ đội nên sau này tiếp xúc cũng không nhiều
Không giả vờ được nữa, Hạ lão gia làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra, ông nói: “Con nói chuyện này à, Tiểu Dạ gọi điện tới cho ông, nói rằng không phải lỗi của con, còn việc đi rèn luyện, hỏi ông có nỡ không, ông nội không có ý kiến.”
“Thật không phải là ý của ông nội?” Hạ Hoằng Huân nửa tin nửa ngờ.
Hạ lão gia có chút giận dỗi, ông cao giọng quát Hạ Hoằng Huân qua điện thoại: “Thằng nhóc chết tiệt, dám hoài nghi cả ông nội?”
Hạ Hoằng Huân vẫn rất thận trọng, anh nói: “Không phải hoài nghi, là cần xác minh thôi!”
Thương cháu trai nên cơn giận của Hạ lão gia tới mau mà đi cũng mau, ông vừa cười vừa nói: “Công việc của cháu ông không được can thiệp, ông phải phục tùng mệnh lệnh. Chẳng qua thằng nhóc con cũng thật có tiền đồ đấy, chỗ Tiểu Dạ toàn là những bộ đội tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, là bộ binh xuất sắc nhất. Bình thường bộ đội tuyển binh đều đến các địa phương khác nhau để chọn, nhưng nơi đó chỉ chọn đứng đầu của đứng đầu thôi.”
Những điều này Hạ Hoằng Huân đương nhiên biết, anh chợt nhớ tới một chuyện: “Lần trước diễn tập chiến đấu thực tế không phải kế hoạch của Sư bộ sao, chẳng lẽ bộ đội đặc chủng đã chọn lựa như vậy?”
“Sư bộ có thể làm được một trận chiến lớn như vậy sao? Đầu của thằng nhóc này không động não chút sao!” Hạ lão gia phê bình xong mới giải thích: “Vốn chỉ là buổi diễn tập nhỏ trong dự án của Sư bộ, bộ đội đặc chủng chẳng qua thuận nước đẩy thuyền thôi, từ đấy muốn chọn lựa sĩ quan chỉ huy.”
Thì ra là như vậy! Khó trách Dạ Diệc lại có hành động như vậy, xem ra lúc đó ông ấy đã quyết định.
“Vậy thông báo nhậm chức xảy ra chuyện gì à? Ở đâu đồng thời xuống hai lệnh như vậy? Là cho con nhậm chức hay đưa con đi thế hả?”
“Phó đoàn trưởng đoàn 5-3-2!” Nói đến đây tính tình nóng như lửa của Hạ lão gia một lần nữa bộc phát, ông hừ một tiếng nói: “Quân đội các con xuống tay rất nhanh, sợ nước ngoài thu hút nhân tài, diễn tập vừa kết thúc thông báo nhậm chức đã xuống, lại còn muốn đổi đi nơi khác! Muốn một tay che trời hay sao? Tiểu Dạ nói bên kia không chịu buông người mới hỏi ý kiến của ông, ông nói cho cậu ta biết để cậu ta tìm con!”
Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh là nghĩa vụ thiêng liêng, đến lúc này sao anh còn có thể khiêm tốn không nhận?
Hạ Hoằng Huân nhức đầu, anh vò tóc nói: “Ông nội quả biết cách gây phiền phức!”
Hạ lão gia tức giận quát: “Thằng nhóc chết tiệt kia con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Con nói ông nội thật có tài nhìn xa trông rộng!” Hạ Hoằng Huân lập tức sửa lại lời vừa nói, cười ha hả: “Ông nội nên chú ý đến sức khỏe nhiều hơn, một thời gian ngắn nữa thôi con mang cháu dâu ra mắt ông nội. Đúng rồi, chú Mục có hỏi thăm sức khỏe của ông!”
Không tin là ông không cảm động! Hạ lão gia không khỏi hài lòng nói: “Giờ ông cũng không khác xưa nhiều lắm. Sang năm có thể ôm chắt trai được không?”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy cười lớn: ” Ông nội không thấy như vậy là quá nhanh sao? Con yêu đương còn chưa đâu vào đâu, ông nội đã muốn sang năm ôm chắt trai sao?”
“Làm việc gì cũng phải chú ý tới hiệu suất! Báo cáo yêu đương còn phải chờ ba năm hay năm năm? Ba mươi tuổi rồi còn không mau lên đi! Cha con bằng tuổi con đã thì con đã biết đi đánh nhau rồi đấy. Còn nữa, công tác của con là do con quyết định, ông nội già rồi không thể quan tâm được nữa. Có điều, thật ra thì cả ông nội và cha con đều hy vọng con được đến quân khu, bộ đội đặc chủng huấn luyện cực khổ, nhiệm vụ khó khăn không thể nào tưởng tượng nổi, nơi đó nuôi quân một ngày dụng quân một ngày, ông thật có chút không nỡ….” Hạ lão gia than thở xong, lại lan man nói: “Đánh cờ đi, cháu trai tôi giỏi rồi, không cần tôi quan tâm, ba của con chơi cờ chẳng bao giờ tiến bộ, con mà trở về tiếp ông nội hai bàn đi…” xong ngắt máy.
Nhờ vấn đề điều động công việc của Hạ Hoằng Huân mà hoàn cảnh gia đình của đồng chí Trung Tá cũng từ đó được sáng tỏ. Ba đời nhà họ Hạ đều là quân nhân, Hạ lão gia đã về hưu năm nay đã 80 tuổi, cấp bậc Thượng tướng tư lệnh quân khu. Cha của Hạ Hoằng Huân cũng là một nhân vật dựa vào sự kiên cường mạnh mẽ cùng tài năng của bản thân xông pha trên chiến trường, lập nhiều công trạng, trên vai cũng mang cấp bậc Thiếu tướng, nếu xét về chức vụ, cũng ngang ngửa Mục Khải Minh. Là chiến hữu của Mục Thịnh nên vốn vẫn đang làm việc trong quân đội, chỉ có điều lúc còn trẻ xông xáo khiến cơ thể chịu nhiều tổn thương nên theo ý vợ cũng sớm lui xuống. Còn đến Hạ Hoằng Huân, anh không muốn ỷ lại vào ông nội và cha ở trong quân đội để sớm phát triển sự nghiệp. Vậy nên vào năm tốt nghiệp trường quân đội, anh đã “bất hiếu” với “mệnh lệnh” của ông nội và cha, không cho phép bọn họ tiết lộ thân phận của anh, thậm chí ngay cả hồ sơ của anh cũng là hồ sơ tuyệt mật. Cho nên, ngày trước Hách Nghĩa Thành không tra ra được ngọn nguồn xuất thân của anh, nên mới sinh ra hiểu lầm. Mà anh lại không dựa vào quan hệ, tự mình vượt qua thời kỳ tuổi trẻ trong quân đội sáu năm, hai lần từng bị người khác thay thế vị trí thăng tiến. Nếu không phải vì lý do này thì sao anh có thể vẫn chỉ là Doanh trưởng trong khi đồng lứa với Hách Nghĩa Thành.
Năm ấy rõ ràng Hạ Hoằng Huân có thể trực tiếp được lên chức Doanh trưởng trinh sát thiết giáp, một bước vào cửa chính Sư bộ, nhưng có người nào đó không biết trời cao đất dày động tay động chân, thông báo bổ nhiệm không hiểu sao đang từ sư bộ lại biến thành đoàn bộ.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Hạ Hoằng Huân che giấu rất cẩn thận, không cho người trong nhà biết. Lần thứ hai không biết người nào tiết lộ, Hạ lão gia biết cháu trai có bản lãnh nắm được cơ hội lần trước bị đoạt mất, giận đến mức phát hỏa, còn gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Huân mắng chửi anh, đừng xem thường ông tuổi đã cao, mắng người khác không vừa, khiến Hạ Hoằng Huân lúc đó đang ở trên sân huấn luyện cũng phải đưa điện thoại tránh xa màng nhĩ một chút, kiềm chế kích động cung kính nghe ông nội mười phần sát khi nói: “Thằng nhóc con muốn lăn lộn như vậy sao? Bị người khác cướp mất cũng không nói? Ông nội nói cho con biết, ông nội không cần quan hệ cân nhắc con cháu của ta, nhưng cơ hội thuộc về cháu ta không ai có thể lấy được! Bọn nhóc này, chờ ông nội rút lông của chúng…..”
Sợ ông nội vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, Hạ Hoằng Huân vội vàng đảm bảo:
Ông nội, ông bình tĩnh đi. Thăng chức với con chỉ là chuyện nhỏ, có thể phát huy sở trường là thật, Doanh trưởng trinh sát thiết giáp đoàn 5-3-2 cũng không tầm thường, cho con một chút thời gian, con sẽ đạp tung cửa chính sư bộ để tiến vào, đảm bảo không để ông nội và cha mất thể diện.”
Hạ lão gia kích động thật sự, cuối cùng phát tiết mắng anh: “Dám làm mất thể diện ông nội bắn chết con!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã tính toán xong xuôi, không ngờ một tháng sau, phía trên ra lệnh xuống tiến hành sát hạch toàn quân, quân khu cắt cử chuyên gia tham sự toàn bộ hành trình, bất kể là thể lực hay kỹ năng, bất kể là quan quân hay sĩ quan, không đạt tiêu chuẩn lập tức bị loại. Thật ra trong kì sát hạch này cũng có một Tham Mưu Trưởng trong sư bộ bị cắt chức. Cũng chính lần đó, năng lực của Hách Nghĩa Thành được thể hiện. Kì sát hạch lần đó rất nghiêm khắc, rất nhiều người được lên cấp, trực tiếp triệt để chỉnh đốn kỷ luật quân đội. Bởi vậy có thể thấy được, Hạ gia ở trong giới quân đội có sức ảnh hưởng rất lớn.
Xuất thân trong gia đình quân nhân nên Hạ Hoằng Huân có ngạo khí mạnh mẽ không thua kém ai, anh không muốn dựa vào quan hệ để tiến chức tiến hàm, cho nên chưa bao giờ nói về ông nội và cha với bất kỳ ai, thậm chí còn yêu cầu Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho người khác. Cho nên Thích Tử Di mới có thể từ bỏ danh tướng dũng mãnh chính tông để lao vào tay Vệ Minh.
Hạ Hoằng Huân cầm điện thoại di động, đứng ở trên cầu thang cười một mình, nghĩ lại lúc cha bằng tuổi anh bây giờ, quả thật anh đã có thể đi đánh nhau, anh cảm thấy thực sự mình nên sớm lấy đồng chí Mục Khả về nhà thôi.
Mục Nham bước lên tầng trên, thấy người anh em dựa vào tường cười khúc khích, anh nhấc chân đá Hạ Hoằng Huân một cái: “Khả Khả gọi điện thoại cho cậu thấy báo đường dây bận nên bảo tôi đi tìm cậu, nói cậu không trở về cô ấy sẽ ăn tất cả đồ ăn ngon, một giọt nước sôi cũng không để lại cho cậu.”
Trả lại Mục Nham một đấm, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói: “Chờ thắt lưng tôi tốt lên, hai ta đánh một trận.”
Nhìn khóe miệng anh không giấu được nụ cười, Mục Nham trêu đùa nói: ” Bộ dạng này của cậu sẽ khiến tôi tưởng rằng ngày mai cậu chuẩn bị làm chú rể đến nơi rồi.”
Hạ Hoằng Huân cười lớn đẩy cửa phòng bệnh, nhướng mày nhìn Mục Khả trên giường bệnh: “Làm chú rể cũng không phải một mình tôi có thể tự quyết định được. Có phải không, thủ trưởng?”
“Nói cái gì vậy!” Mục Khả giận dỗi nói: “Các anh đi đâu vậy, em đói muốn chết rồi, đồ ăn cũng đã nguội.”
Không thấy Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Hách Nghĩa Thành đâu?”
“Đơn vị có chuyện phải đi trước, nói rằng ngày mai trở lại.”
Đồng Đồng ngồi ở trên giường kéo lấy quần áo của Mục Khả, tinh nghịch cầm lấy chiếc đũa gõ gõ lên cái chén đòi ăn: “Cô ơi, đói!”
Đứa bé hai tuổi đi còn chưa vững, ở trước mặt Mục Khả còn thích đùa nghịch nên cơm rơi ra ngoài còn nhiều hơn ăn vào bụng
Thấy khóe miệng con trai còn dính hạt cơm, Mục Nham cau mày: “Con trai à, con đến thăm bệnh hay tới ăn chực đó?”
An Dĩ Nhược không nhịn được cười: “Tại mấy người các anh không trở lại, Nhã Ngôn đưa cơm tới, Đồng Đồng kêu đói em mới lấy ra cho con ăn.” Nói xong, dùng khăn giấy lau khóe miệng con trai.
Mục Khả cúi người cộc đầu mình vào cái đầu nhỏ của Đồng Đồng, cố ý mím môi nói: “Đồng Đồng, con ăn phần của cô, người đói chính là cô chứ? Mau đút cho cô một miếng nào?”
Đồng Đồng nhe răng cười, ôm lấy cổ Mục Khả hôn một cái xem như bồi thường, ánh mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon trong bát, dáng vẻ muốn chảy nước miếng, chọc cho tất cả người lớn không nhịn được cười.
Đã nhìn quen Mục Khả và Đồng Đồng gần gũi nhau như vậy, An Dĩ Nhược vừa cho đút cho con trai ăn vừa nói: “Khả Khả, em thích trẻ con thế, vậy thì nên sinh một đứa đi!”
Mục Nham lấy cánh tay huých một cái vào lưng Hạ Hoằng Huân, cười như không cười nói: “Tôi mới phát hiện ra, có một người lạnh lùng cũng rất thích trẻ con, khoan hãy nói, rất xứng đôi.”
Đâu phải không hiểu ẩn ý trong lời nói của bọn họ, mặt Mục Khả ửng đỏ, oán trách kêu một tiếng: “Chị dâu!”
Hạ Hoằng Huân vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh Mục Khả, mặt dày mặt dạn thấp giọng nói nhỏ: “Anh cũng thích trẻ con!”
“Chuyện đó liên quan gì tới em!” Mục Khả khẽ cắn môi dưới xoay mặt đi không để ý tới anh, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ
Nhìn dáng vẻ xấu hổ vừa ngây thơ lại đáng yêu, Hạ Hoằng Huân không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô dịu dàng nói: “Anh chỉ báo cáo cho em biết tình hình tư tưởng của anh thôi mà.”
“Lúc nào không có người hai người có thể tự nhiên bàn bạc tư tưởng với nhau, đừng xem nhà chúng tôi như không khí vậy chứ.” Mục Nham cố ý ho một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con trai một cái. Đồng Đồng nghịch ngợm không ngoan ngoãn nghe lời, hai ba lần bò đến ngồi trên đùi Hạ Hoằng Huân, thuận thế khẽ dựa vào ngực của cô nhỏ nhà nó, dáng vẻ hai người lớn một đứa trẻ trông giống như một gia đình.
Hạ Hoằng Huân cảm thấy rung động mãnh liệt, theo bản năng anh ôm sát Mục Khả cùng Đồng Đồng, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về cuộc sống tương lai.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ