Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay
Chương 3
Về đến nhà, Phương Thiên ngồi trên giường, nhìn vai mình hơi ươn ướt, lòng ngọt ngào, cứ nhắm mắt lại là nhớ tới gương mặt đẫm lệ của Tiểu Diệp. Đôi mắt cậu ngấn nước như hai viên bảo thạch, nhìn anh không chớp, hại Phương Thiên có loại lỗi giác tim mình đã ngừng đập. Mãi đến khi Tiểu Diệp đạp xe ba bánh đi khuất tầm mắt, anh mới tỉnh dậy từ cơn mơ.
Bây giờ nhớ lại, anh càng nghĩ càng hối hận. Biết thế tiễn cậu một đoạn đường, dù cho cùng nhau ngồi xe ba bánh còn hơn để Tiểu Diệp một thân một mình đi về. Chỉ là, bây giờ có tiếc cũng đã muộn. Có gì mai tính.
Nghĩ tới đây, Phương Thiên đứng dậy đến bếp lấy chén nước uống. Vừa ra khỏi cửa phòng, đèn trên cao bỗng rơi thẳng xuống cạnh chân Phương Thiên vỡ choang. Tuy không bị thương nhưng anh vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đêm tối rất yên tình, âm thanh lớn như vậy đánh thức mọi người. Ai cũng thò đầu ra hỏi.
“Không sao. Đang đi thì bóng đèn nổ.” Phương Thiên nhíu mày, “Không có gì lớn, mọi người quay về ngủ đi.”
“Sao lại thế cơ chứ?”, vú Trương vừa lấy túi rác, vừa lầm bầm, “Đèn trong nhà trước nay chưa từng vô duyên vô cớ rơi xuống. Ngàn vạn lần không nên phát sinh chuyện không hay. Ông trời phù hộ!”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Phương Thiên nhẹ nhàng cười, “Giật mình chút thôi, người cũng không bị thương.”
“Thằng nhỏ này. Ngày mai đi làm, vú Trương cho con cái bùa hộ mệnh. Đừng bảo bà già này mê tín, “cẩn tắc vô áy náy”, biết không?” Vú Trương nhìn Phương Thiên, kiên trì với ý kiến của mình, “Cá không ăn muối cá ươn đó!”
“Tùy vú!” Phương Thiên căn bản không tin điều này, chỉ là vì để bà yên tâm nên mới nói vậy.
“Được rồi. Muộn rồi. Mau đi ngủ đi.” Vú Trương vỗ vỗ Phương Thiên, xoay người về phòng mình, trong miệng còn đang không ngừng cằn nhằn, “Nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì. Nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì không may.”
Phương Thiên đóng cửa phòng, thở ra một hơi, mặc dù nói không tin mê tín nhưng hai mắt anh vẫn nháy không ngừng, trong lòng không khỏi lo sợ.
Vừa sáng sớm, Phương Thiên đã phóng đến văn phòng. Dọc theo đường đi, không gặp đèn đỏ lần nào, thực sự là thuận lợi tới cực điểm, không biết có phải là nhờ bùa hộ mệnh đựng trong bao lì xì vú Trương đưa cho không.
Tới giờ làm việc, mọi người lục tục kéo đến, nói chuyện phiếm vài câu. Phương Thiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua chưa làm xong, đúng lúc Vương Tế định đi cục công an lấy ít tài liệu, liền nhờ cậu ta làm hộ luôn.
Vương Tế dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu, tuy biết người luôn coi trọng công việc như Phương Thiên lại lỡ quên việc là điều vô cùng kỳ quái nhưng không hề hỏi một câu, chỉ cầm tài liệu đi.
Đến trưa, Phương Thiên và mấy người trong tổ làm tổng kết mấy vụ án tử cuối năm. Họp được nửa chừng, cơn nháy mắt đêm qua bắt đầu tái phát, thêm vào đó, Phương Thiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ngực phập phồng hốt hoảng.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Tế chạy thẳng vào phòng họp, vẻ mặt lúc đẩy cửa vừa phẫn nộ vừa tiếc thương, “Mọi người biết chuyện chưa? Tiểu Diệp vẫn bán hoành thánh cho chúng ta nhập viện rồi.”
“Cái gì?”
“Sao cậu biết?”
Câu này của Vương Tế vừa ra khỏi miệng, trong phòng nhất thời nhốn nháo lên.
Vương Tế hít một hơi thật sâu, “Tôi đưa tài liệu đến cục cảnh sát nghe được. Cậu ấy bị mẹ đâm gãy mấy cái xương sườn, nhập viện rồi. Thực sự là quá đáng. Nếu không được đưa đi viện kịp thời, có khi tính mạng cũng mất.”
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? ” Phương Thiên trầm mặt, hỏi rõ câu chuyện.
Vương Tế vẫn luôn coi Tiểu Diệp là em trai thân, đột nhiên xảy ra chuyện này, anh cũng bị đả kích không nhỏ. Anh trả lời đầy oán hận.
“Mất nửa ngày tôi mới hỏi ra. Mẹ của Tiểu Diệp không phải mẹ đẻ. Không phải là Tiểu Diệp vẫn nói mẹ có bệnh sao? Người đàn bà kia căn bản cũng không phải bị bệnh thường mà chính là bị tâm thần, hơn nữa còn là mức độ rất nghiêm trọng.”
“Ngày hôm qua bà ta phát bệnh, đặc biệt điên khùng. Tiểu Diệp tựa hồ không nhịn nổi ngược đãi của bà ta mới lấy dao đâm. Nếu hàng xóm không báo án, khéo cả hai đều thiệt mạng rồi. Tôi đến cục cảnh sát đưa tài liệu mới biết. Hiện tại Tiểu Diệp và người đàn bà kia vẫn đang trong bệnh viện.”
“Thật quá thể đáng!”
“Tiểu Diệp vẫn chưa tới mười bảy tuổi đúng không? Nhất định là chịu không nổi mới phải động thủ. Thằng bé bị trêu một chút đã đỏ mặt, không phải là bị ngược đãi tới cực điểm, làm sao có thể động tới dao kéo?”
“Haizz, cũng không biết ngược đãi đã bao nhiêu năm. Thực sự nghĩ mà thương.”
Mọi người mỗi người một câu. Tuy bình thường xử lý án kiện, loại nào chẳng từng gặp, nhưng khi người mình quen có chuyện, hơn nữa còn là Tiểu Diệp thẹn thùng ngoan ngoãn càng khiến người ta xót xa. Ai cũng không tiếp thu nổi cảm giác này.
“Tôi đi xem cậu ấy.” Phương Thiên đặt tài liệu xuống, quay đầu nói với Vương Tế, “Chuyện ở đây giao cho cậu. Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện TT. Tình huống cụ thể em chưa hỏi rõ, chạy về nhà báo với mọi người trước.” Vương Tế thở dài, cắn răng nói “Tiểu Diệp bị thương rất nặng. Nghe nói xương sườn gãy suýt đâm trúng gan, gây ra xuất huyết nhiều. Hiện tại cậu ấy vẫn hôn mê…”
Câu nói kế tiếp, Phương Thiên đã nghe không nổi nữa. Anh đến thẳng bãi đỗ xe, tay cầm chìa khóa vẫn không ngừng run rẩy, đến mức không mở nổi cửa, cuối cùng đành phải gọi taxi đến bệnh viện TT.
Thật vất vả mới đến nơi, cảnh phục trên người giúp Phương Thiên rất nhiều, chỉ cần nói tên “Diệp Chu” sẽ có hộ sĩ chỉ phòng Tiểu Diệp cho anh.
Đi qua hành lang bệnh viện, Phương Thiên ngửi mùi thuốc sát trùng gay mũi, khiến anh càng cảm thấy khẩn trương, tim thình thịch nhảy loạn. Tuy trong bệnh viện khắp nơi đều có tiếng người ầm Ĩ nhưng lọt vào tai Phương Thiên thành một mớ thanh âm xa xôi vô thực. Anh cố gắng trấn tĩnh nhưng tay chân bất giác lạnh lẽo. Từ cổng vào đến phòng Tiểu Diệp, anh đi mất đến hai mươi phút.
Vừa tới cửa phòng, anh đã thấy hai người đàn ông mặc cảnh phục đứng đó. Phương Thiên không nhận ra đó là ai, có lẽ đã từng gặp vì nhìn họ có chút quen mắt.
“Kiểm sát trưởng Phương ! ” , người đó dường như nhận ra Phương Thiên, lên tiếng chào trước.
Phương Thiên gật đầu, chỉ vào phòng bệnh của Tiểu Diệp, hỏi “Tình trạng người bên trong giờ thế nào?”
“Đã tỉnh nhưng không chịu nói gì.”, người này quay đầu nhìn phòng bệnh rồi quay lại nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, “Kiểm sát trưởng Phương quen cậu bé kia sao?”
Phương Thiên gật đầu. Theo lý mà nói, Tiểu Diệp chỉ là người bán hoành thánh cho văn phòng bọn họ, không phải quen thân đặc biệt. Thế nhưng, lúc vừa nghe tin cậu nhập viện, lập tức bỏ dở công việc chạy tới, nhất thời không nghĩ ra nên giải thích thế nào về quan hệ giữa mình và Tiểu Diệp, thuận miệng nói “Quen”, rồi không giải thích gì thêm.
Phương Thiên nhìn phòng bệnh, “Tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”
“Được!. Có điều bác sĩ nói tốt nhất nên để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều, không nên hỏi cậu ấy quá nhiều vấn đề.” Dù sao Tiểu Diệp chỉ là cậu bé mười mấy tuổi, nhìn qua thấy rất ngoan ngoãn, hơn nữa là bởi vì chịu ngược đãi lâu ngày mới đả thương người, hai cảnh sát này thật cũng không nhẫn tâm trách móc cậu nặng nề.
“Tôi biết rồi!” Phương Thiên đẩy cửa ra, thấy Tiểu Diệp nằm trên giường bệnh, mặt trắng như tờ giấy, mũi còn cắm ống thở oxi, mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, có vẻ không hề tức giận.
“Tiểu Diệp ! ” Phương Thiên ngồi trước giường Tiểu Diệp, nhẹ giọng kêu tên cậu.
Như bị giật mình, Tiểu Diệp quay đầu, thấy Phương Thiên, môi hơi mấp máy nhưng không phát ra thanh âm gì.
“Nằm đi. Đừng cử động. Không cần nói gì hết.” Phương Thiên nhíu mày, thở dài, “Sao lại thế này?”
Tiểu Diệp không nói gì, đôi mắt đen sẫm mắt không chớp nhìn chằm chằm Phương Thiên, bộ dáng cố nén khóc.
Phương Thiên cúi đầu, thấy đích cổ tay Tiểu Diệp cắm kim truyền dịch, các vết thương khác lấp dưới chăn, liền nhẹ nhàng cầm bàn tay thò ra bên ngoài của cậu, khẽ hỏi, “Đau lắm hả?”
Tiểu Diệp trở tay, cố sức cầm bàn tay Phương Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đau.”
“Vì sao trong nhà em chuyện lớn như vậy mà không nói cho anh , không nói cho mọi người biết?” Phương Thiên vươn hai tay, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Diệp, than thở, “Bọn anh không đáng để em tin cậy sao?”
“Không phải.” Tiểu Diệp lắc đầu, cắn môi dưới tái nhợt, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng nói, “Em chỉ không muốn làm anh…mọi người lo lắng. Anh Phương và anh Vương đều đã giúp em rất nhiều, chiếu cố em rất nhiều.”
“Em thật là suy nghĩ quá sâu xa.” Phương Thiên lắc đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của Tiểu Diệp, than “Em thế này, không phải bọn anh càng lo lắng sao?”
“Anh Phương… “Tiểu Diệp cắn môi dưới, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi! ”
“Đừng nói gì nữa. Thật ra, muốn trách thì phải trách anh không tốt. Nếu hôm qua đưa em về, thì có phải…”
“Không phải tại anh, anh Phương, anh ngàn vạn lần chớ tự trách.” Tiểu Diệp kéo tay Phương Thiên, nói vẻ lo lắng, “Thật ra, mẹ em đánh em không phải mới hôm qua, em…”
“Loại đàn bà này, không xứng để em gọi là mẹ!” Phương Thiên giận tái mặt, căm hận người đàn bà đã đâm cậu đến cực điểm.
“Nhưng.” Tiểu Diệp gượng cười, trông còn khó coi hơn khóc, ‘Bà ấy dù sao cũng là người thân duy nhất trên đời của em.”
“Em…”
Tiểu Diệp ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ưu thương và bất đắc dĩ, “Khi em còn nhỏ, mẹ ruột em vì sinh khó em mà qua đời. Cha em là thày giáo. Khi em năm tuổi, người ta giới thiệu cho cha người mẹ hiện tại. Lúc mới bắt đầu còn gắng gượng sống chung, chỉ là mẹ kế tính tình không tốt lắm, tương đối thích mắng chửi người. Cha lại nói người một nhà phải bao dung nhau.Tuy nhiên, sau khi em được mười tuổi, cha bệnh nặng, bao nhiêu tiền của đều tiêu hết. Một năm sau thì cha qua đời. Lúc cha hấp hối còn cầm tay em nói trên đồi này em chỉ còn một người thân là mẹ kế, muốn em và mẹ chăm sóc lẫn nhau.”
“Bà ta chăm sóc em thế nào?” Phương Thiên nắm chặt tay Tiểu Diệp, cau mày, “Em xem, em thành ra thế này!”
Tiểu Diệp buồn bã cười, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, hồi đầu cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là thỉnh thoảng đánh em một hai lần. Đến khi bà tỉnh táo lại cũng sẽ xoa đầu em nói nói xin lỗi. Sau đó lại tiếp diễn. Mà cũng không biết vì sao bệnh tình của mẹ càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Bà ta ngược đãi em, đánh em. Vì sao em không bỏ đi? Vì sao không tìm người giúp? Bé ngốc này!”
“Lúc em mười hai tuổi đã từng bỏ đi một lần.” Tiểu Diệp hé miệng hít một hơi thật sâu, “Em lưu lạc bên ngoài ba ngày. Em không nhận ra ai xung quanh, không biết đã đi đến đâu, cũng không biết sau đó làm sao bây giờ, cứ đi bên ngoài không có mục tiêu cứ như vậy. Sau đó, em thực sự không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là quay về.”
“Tiểu Diệp… ” nghe đến đó, Phương Thiên chỉ cảm thấy lòng đắng ngắt. Khi chưa quen anh, Tiểu Diệp đã chịu nhiều cay đắng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến, Phương Thiên đã cảm thấy ngực đau nhức cực kỳ, Ngoại trừ cầm chặt bàn tay kia, Phương Thiên căn bản không biết mình nên làm gì tiếp theo.
“Em…em nên đưa bà đến bệnh viện. Bệnh của bà ấy nặng như vậy, lẽ nào chỉ vì một câu hứa hẹn với cha mà em phải chịu đựng khổ sở như thế?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy. Còn có một nguyên nhân khác trọng yếu hơn,” Tiểu Diệp quay đầu, mở lớn hai mắt, nước mắt vẫn cố nén giờ không kiềm nổi nữa, đính lên hàng lông mi dài. Đôi mắt ướt lệ trông càng thêm đen sáng. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, thanh âm nhỏ nhẹ gần như không nghe được, thản nhiên nói, “Có một người thân vẫn tốt hơn. Một mình thực sự quá tịch mịch.”
“Không ai biết mình là ai, không có người nào trò chuyện. Bản thân không hiểu mình tồn tại trên thế giới này rốt cuộc vì điều gì. Ngay cả mình có đang thực sự sống hay không cũng không dám chắc. Một mình, một mình thật sự quá tịch mịch.”
“Tiểu Diệp!” Phương Thiên bất chấp Tiểu Diệp đang bị thương, càng không quan tâm bên ngoài đang có người. Anh không thể chịu đựng được biểu tình thản nhiên mà tuyệt vọng này của Tiểu Diệp.
“Nhìn anh, Tiểu Diệp!” Phương Thiên nâng cằm Tiểu Diệp lên, bắt cậu phải nhìn vào mắt anh, “Bây giờ, anh nói cho em biết. Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, anh sẽ không để em một mình, sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương em. Trên đời này, em không phải chỉ có mỗi người đàn bà kia là thân thích. Từ giờ khắc này, anh sẽ là người thân của em, là người thân nhất của em. Chỉ cần anh vẫn còn sống trên đời, anh tuyệt đối sẽ không để em tịch mịch nữa, không để em chịu một chút thương tổn nào nữa. Anh thề!”
“Anh Phương…” Tiểu Diệp ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp không diễn tả được bằng lời, dường như ngoài hai tiếng “Anh Phương” này, cậu không thể thốt ra lời nào khác.
“Đừng nói gì hết. Mọi chuyện đã có anh.” Phương Thiên xoa đầu Tiểu Diệp. “Giờ em ngủ đi. Nhiệm vụ thiết yếu của em hiện nay là dưỡng thương cho tốt. Chờ một chút, anh sẽ lo chuyển viện cho em.”
“Chuyển viện?”
“Đúng vậy.” Phương Thiên nhìn chung quanh. Anh không muốn Tiểu Diệp và người đàn bà kia nằm chung một viện. “Điều kiện ở đây quá kém. Anh cũng không có cách nào chăm sóc em được. Chờ một chút, anh chuyển em tới viện chỗ bạn anh rồi ở đó tĩnh dưỡng thân thể.”
“Thế nhưng, không phải là đang điều tra sao?” Tiểu Diệp quay đầu nhìn bên ngoài. “Cảnh sát bên ngoài hỏi nhưng em chưa nói gì. Thật ra, không phải em cố ý muốn đâm mẹ, chỉ là tình hình lúc đó…”
“Không cần phải lo chuyện này.” Phương Thiên cười dịu dàng, “Chuyện này….chờ em khỏe hơn rồi tính. Mọi việc đã có anh. Nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Tiểu Diệp gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phương Thiên nhìn cậu, nhẹ nhàng thở ra. Anh không phải người dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, anh nhất định giữ lời. Hiện tại anh đã quyết định, sẽ không bao giờ để Tiểu Diệp bị thương tổn dù chỉ một chút. Vô luận là ai cũng không thể thương tổn cậu bé này. Vô luận là ai.
Điều kiện đầu tiên để không làm tổn thương Tiểu Diệp chính là không chạm đến vết thương cũ của cậu. Phương Thiên hạ quyết tâm, dù cho phải dùng mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ áp vụ án này chìm xuồng. Anh không muốn Tiểu Diệp bị gợi lại tình cảnh lúc ấy. Đau xót khiến vết thương đầm đìa máu đó, anh tuyệt đối không muốn Tiểu Diệp nếm trải lần nữa.
Nhìn Tiểu Diệp bắt đầu thở đều, Phương Thiên lấy điện thoại ra:
“Cục trưởng Lý phải không? Tôi, Phương Thiên đây. Tôi có chút việc riêng muốn nhờ anh giúp…”
Đặt điện thoại xuống, Tiểu Diệp đã ngủ thật say, vùng xung quanh lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Phương Thiên đưa tay chạm nhẹ lên mặt Tiểu Diệp, thở dài nhẹ giọng nói, “Đừng lo. Khi nào tỉnh lại, em sẽ thấy mọi chuyện thay đổi. Anh đảm bảo.”
Ánh mặt trời lặng lẽ len qua song cửa sổ. Tiểu Diệp mở to mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt mỉm cười của Phương Thiên.
“Em tỉnh rồi?”
” Anh Phương!” Tiểu Diệp nhìn chung quanh, phát hiện diện tích và trang thiết bị trong phòng bệnh không giống với lúc trước, “Nơi này là…?”
” Nơi này là bệnh viện của tôi.” Một người trẻ tuổi nhìn rất đẹp trai, khoanh tay nhìn Tiểu Diệp, “Bây giờ cậu là bệnh nhân của tôi.”
“Anh là…” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, vẻ mặt nghi hoặc.
“Cậu ấy là bác sĩ của em. Có nhớ anh từng đưa danh thiếp cho em không? Cậu ấy tên Thượng Dung. Sau này, em gọi là bác sĩ Thượng cũng được.”
Phương Thiên vỗ vai Thượng Dung, “Cậu ấy là bạn anh, cũng là bác sĩ của gia đình anh. Trình độ rất cao. Em yên tâm đi.”
“Có giỏi hơn nữa cũng bị cậu lăn qua lăn lại.” Thượng Dung thở ra một hơi, nửa đùa nửa thật nói, “Cậu biết không, thương thế của Tiểu Diệp rất không thích hợp tùy tiện chuyển viện. Cậu mà còn xê dịch nhóc con nữa, xảy ra chuyện gì, tớ không chịu trách nhiệm đâu.”
” Thế nhưng đem em ấy giao cho người khác. Tớ không yên tâm.” Phương Thiên nhìn gương mặt Tiểu Diệp tái nhợt không một tia huyết sắc, “Cậu nhất định phải chữa cho tốt cho em ấy.”
“Được rồi, được rồi. ” Thượng Dung cười ung dung, “Nếu không dám chắc, tớ lại dám để cậu đưa cậu ấy về đây sao? Chỉ là nhắc nhở cậu một tiếng. Không nên đang điều trị dở dang lại đột nhiên có ý tưởng đưa cậu ấy về nhà gì gì đó. Đến lúc đó, tớ sẽ cảm thấy rất phiền phức.”
” Giao cho cậu.” Phương Thiên ngồi xuống đầu giường Tiểu Diệp, “Sau này em phải nghe lời bác sĩ Thượng…, anh đã gọi điện về nhà. Chờ em khỏe lên sẽ đến nhà anh ở.”
“Đến nhà anh?” Tiểu Diệp há hốc miệng, mở to mắt, “Như vậy sao được? Em…”
“Không cần lo lắng. Anh thu xếp xong xuôi cả rồi.” Phương Thiên tay nắm chặt tay Tiểu Diệp, mỉm cười nói, “Không phải là em không muốn ở một mình sao? Nhà anh rất đông vui. Em ngoan ngoãn hiểu chuyõa như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích em. Không cần lo lắng.”
“Thế nhưng, có phải sẽ rất phiền gia đình không?” Tiểu Diệp cúi đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Ba mẹ anh Phương sẽ thích em sao? Họ có thể…”
“Đương nhiên không phiền. Mọi người nhất định sẽ thích em.” Phương Thiên trả lời không chút do dự, “Anh còn có hai em trai, hai em gái. Mặc dù hơi nghịch ngợm nhưng trong nhà rất vui vẻ, náo nhiệt. Còn có vú Trương là quản gia. Bà sẽ nấu món ngon cho em. Yên tâm đi, mọi người nhất định sẽ thích em. Nếu như em sợ ở đó không quen, anh sẽ chuyển ra ngoài sống với em, đến biệt thự của anh. Chỉ cần em vui vẻ.”
“Anh Phương cũng sẽ cùng em ở chung với ba mẹ anh sao?”
“Dĩ nhiên. ” Phương Thiên trả lời vô cùng thẳng thắn, “Bất kể em ở đâu, anh cũng sẽ theo em.”
“Nếu em ở chung với cha mẹ anh, hai người không ưa em, em sẽ cố gắng khiến họ thích em.” Tiểu Diệp rưng rưng nước mắt bật cười, “Anh Phương, anh tốt với em quá!”
“Nói ngốc gì đó? Anh đã nói nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.” Phương Thiên khẽ cười, “Bây giờ em không cần nghĩ ngợi gì hết, cũng không cần lo lắng gì hết. Chỉ cần phối hợp điều trị với bác sĩ. Anh đã nhắn vú Trương nấu cháo mang tới. Em có muốn ngủ một chút trước không?”
“Cậu tưởng cậu ấy là heo chắc?” Thượng Dung khoanh tay cười, “Vừa mới tỉnh ngủ làm sao có thể ngủ được nữa?”
“Tớ quên khuấy mất.” Phương Thiên quay đầu hỏi Tiểu Diệp, “Em còn mệt không?”
“Không quá mệt, chỉ hơi hơi thôi. Lát nữa em ngủ.” Tiểu Diệp quay đầu nhìn Phương Thiên, nhẹ nhàng đáp.
“Vậy thì chờ một chút rồi ngủ tiếp. Nhưng đừng nói chuyện, nằm nghỉ thôi.”
“Vâng.” Tiểu Diệp gật đầu, ngoan ngoãn im lặng.
Không khí trong phòng bệnh bắt đầu trầm mặc. Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, Phương Thiên cũng cứ như vậy nhìn Tiểu Diệp. Thỉnh thoảng, hai người trao đổi một nụ cười, người kia cũng tỏ ra hiểu ý, cứ im lặng như vậy.
Mãi đến khi Tiểu Diệp ngáp một cái, lần thứ hai nhắm mắt lại, Phương Thiên mới ra khỏi phòng bệnh, vươn vai.
Cửa phòng bệnh đóng lại. Thượng Dung dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Thiên, nửa ngày không nói gì.
“Sao thế?” Phương Thiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh, “Dùng vẻ mặt kỳ quái như vậy nhìn tớ là sao?”
“Cậu biết mình đang làm gì không đấy?” Thượng Dung nhíu mày, “Cậu ấy là con trai.”
“Con trai thì sao?” Phương Thiên quay đầu liếc Thượng Dung, cũng không cho là đúng, “Tớ đã quyết định sau này nhất định phải làm cho em ấy sống thật tốt. Tuyệt không khiến em ấy chịu khổ nữa. Tớ sẽ nhận nuôi em ấy.”
“Nhận nuôi? Tớ không có nghe lầm chớ?” Thượng Dung quả thực không tin vào tai mình. Anh chỉ vào Phương Thiên, vẻ mặt bị dọa sợ, “Đừng nói với tớ, cậu làm nhiều chuyện như thế này chính là vì mục đích đó. Cậu xem cậu ấy là đứa bé con à?”
“Không coi em ấy là trẻ con thì xem là gì? Không phải em ấy là trẻ con sao?” Phương Thiên nhíu mày, nhìn vẻ mặt kỳ quái của Thượng Dung, “Tớ phát hiện hôm nay cậu rất kỳ lạ, toàn hỏi tớ những chuyện đâu đâu.”
“Đâu có!” Thượng Dung lắc đầu nguầy nguậy, “Cậu lừa tớ chính là lừa bản thân mình. Hai người có chút…Cậu nhận nuôi Tiểu Diệp, cậu nghĩ cậu nhóc đó sẽ đồng ý sao? Rốt cuộc cậu có phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn cậu hay không?”
“Nói linh tinh gì đó? Tớ nghe không hiểu.” Phương Thiên nhìn cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng nói, “Tớ chỉ biết là từ giờ trở đi, tớ nhất định sẽ chăm sóc em ấy tử tế, sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn em ấy, sẽ nhận nuôi em ấy, để em ấy ở lại bên cạnh tớ. Đó là cách tốt nhất. Không phải em ấy đã đáp ứng đến nhà tớ ở sao? Thế nào còn có thể không đồng ý?”
Nói đến đây, Phương Thiên thu hồi ánh mắt, liếc Thượng Dung, “Cậu điều trị cho em ấy thật tốt, những chuyện khác không cần lo lắng. Chờ Tiểu Diệp khỏe hơn, tớ sẽ nói với em ấy.”
“Phương Thiên, tớ phục cậu rồi.”, Thượng Dung vừa cười vừa lắc đầu, “Cậu vì cậu bé này mà vi phạm nguyên tắc làm người xưa nay của bản thân, tận dụng tất cả các mối quan hệ để dìm xuống vụ án lớn như vậy, lại yêu cầu tớ đích thân điều trị cho cậu ấy, còn chuẩn bị chờ người ta khỏe lên về nhà mình sống. Tớ thật hoài nghi không biết có phải cậu đã tính toán luôn chuyện mươi mười lăm năm sau rồi không. Ấy thế mà cậu lại không biết tình cảm của mình đối với cậu nhóc này là gì. Có thể nói cậu thực sự là người ngốc nhất thế giới. Tớ khuyên cậu nên tỉnh táo một chút, bằng không, sớm muộn gì cậu cũng làm tổn thương cậu nhóc kia, hơn nữa, người bị tổn thương nhất chính là cậu đó.”
“Làm sao tớ có thể thương tổn em ấy?” Phương Thiên căn bản không đồng ý với lý luận của Thượng Dung. Trên thế giới này, Tiểu Diệp là người anh không có khả năng gây thương tổn nhất. Anh làm tất cả cũng là vì tốt choTiểu Diệp. Sao có thể xúc phạm tới cậu?
Bây giờ nhớ lại, anh càng nghĩ càng hối hận. Biết thế tiễn cậu một đoạn đường, dù cho cùng nhau ngồi xe ba bánh còn hơn để Tiểu Diệp một thân một mình đi về. Chỉ là, bây giờ có tiếc cũng đã muộn. Có gì mai tính.
Nghĩ tới đây, Phương Thiên đứng dậy đến bếp lấy chén nước uống. Vừa ra khỏi cửa phòng, đèn trên cao bỗng rơi thẳng xuống cạnh chân Phương Thiên vỡ choang. Tuy không bị thương nhưng anh vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đêm tối rất yên tình, âm thanh lớn như vậy đánh thức mọi người. Ai cũng thò đầu ra hỏi.
“Không sao. Đang đi thì bóng đèn nổ.” Phương Thiên nhíu mày, “Không có gì lớn, mọi người quay về ngủ đi.”
“Sao lại thế cơ chứ?”, vú Trương vừa lấy túi rác, vừa lầm bầm, “Đèn trong nhà trước nay chưa từng vô duyên vô cớ rơi xuống. Ngàn vạn lần không nên phát sinh chuyện không hay. Ông trời phù hộ!”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Phương Thiên nhẹ nhàng cười, “Giật mình chút thôi, người cũng không bị thương.”
“Thằng nhỏ này. Ngày mai đi làm, vú Trương cho con cái bùa hộ mệnh. Đừng bảo bà già này mê tín, “cẩn tắc vô áy náy”, biết không?” Vú Trương nhìn Phương Thiên, kiên trì với ý kiến của mình, “Cá không ăn muối cá ươn đó!”
“Tùy vú!” Phương Thiên căn bản không tin điều này, chỉ là vì để bà yên tâm nên mới nói vậy.
“Được rồi. Muộn rồi. Mau đi ngủ đi.” Vú Trương vỗ vỗ Phương Thiên, xoay người về phòng mình, trong miệng còn đang không ngừng cằn nhằn, “Nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì. Nhất thiết đừng xảy ra chuyện gì không may.”
Phương Thiên đóng cửa phòng, thở ra một hơi, mặc dù nói không tin mê tín nhưng hai mắt anh vẫn nháy không ngừng, trong lòng không khỏi lo sợ.
Vừa sáng sớm, Phương Thiên đã phóng đến văn phòng. Dọc theo đường đi, không gặp đèn đỏ lần nào, thực sự là thuận lợi tới cực điểm, không biết có phải là nhờ bùa hộ mệnh đựng trong bao lì xì vú Trương đưa cho không.
Tới giờ làm việc, mọi người lục tục kéo đến, nói chuyện phiếm vài câu. Phương Thiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua chưa làm xong, đúng lúc Vương Tế định đi cục công an lấy ít tài liệu, liền nhờ cậu ta làm hộ luôn.
Vương Tế dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu, tuy biết người luôn coi trọng công việc như Phương Thiên lại lỡ quên việc là điều vô cùng kỳ quái nhưng không hề hỏi một câu, chỉ cầm tài liệu đi.
Đến trưa, Phương Thiên và mấy người trong tổ làm tổng kết mấy vụ án tử cuối năm. Họp được nửa chừng, cơn nháy mắt đêm qua bắt đầu tái phát, thêm vào đó, Phương Thiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ngực phập phồng hốt hoảng.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Tế chạy thẳng vào phòng họp, vẻ mặt lúc đẩy cửa vừa phẫn nộ vừa tiếc thương, “Mọi người biết chuyện chưa? Tiểu Diệp vẫn bán hoành thánh cho chúng ta nhập viện rồi.”
“Cái gì?”
“Sao cậu biết?”
Câu này của Vương Tế vừa ra khỏi miệng, trong phòng nhất thời nhốn nháo lên.
Vương Tế hít một hơi thật sâu, “Tôi đưa tài liệu đến cục cảnh sát nghe được. Cậu ấy bị mẹ đâm gãy mấy cái xương sườn, nhập viện rồi. Thực sự là quá đáng. Nếu không được đưa đi viện kịp thời, có khi tính mạng cũng mất.”
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? ” Phương Thiên trầm mặt, hỏi rõ câu chuyện.
Vương Tế vẫn luôn coi Tiểu Diệp là em trai thân, đột nhiên xảy ra chuyện này, anh cũng bị đả kích không nhỏ. Anh trả lời đầy oán hận.
“Mất nửa ngày tôi mới hỏi ra. Mẹ của Tiểu Diệp không phải mẹ đẻ. Không phải là Tiểu Diệp vẫn nói mẹ có bệnh sao? Người đàn bà kia căn bản cũng không phải bị bệnh thường mà chính là bị tâm thần, hơn nữa còn là mức độ rất nghiêm trọng.”
“Ngày hôm qua bà ta phát bệnh, đặc biệt điên khùng. Tiểu Diệp tựa hồ không nhịn nổi ngược đãi của bà ta mới lấy dao đâm. Nếu hàng xóm không báo án, khéo cả hai đều thiệt mạng rồi. Tôi đến cục cảnh sát đưa tài liệu mới biết. Hiện tại Tiểu Diệp và người đàn bà kia vẫn đang trong bệnh viện.”
“Thật quá thể đáng!”
“Tiểu Diệp vẫn chưa tới mười bảy tuổi đúng không? Nhất định là chịu không nổi mới phải động thủ. Thằng bé bị trêu một chút đã đỏ mặt, không phải là bị ngược đãi tới cực điểm, làm sao có thể động tới dao kéo?”
“Haizz, cũng không biết ngược đãi đã bao nhiêu năm. Thực sự nghĩ mà thương.”
Mọi người mỗi người một câu. Tuy bình thường xử lý án kiện, loại nào chẳng từng gặp, nhưng khi người mình quen có chuyện, hơn nữa còn là Tiểu Diệp thẹn thùng ngoan ngoãn càng khiến người ta xót xa. Ai cũng không tiếp thu nổi cảm giác này.
“Tôi đi xem cậu ấy.” Phương Thiên đặt tài liệu xuống, quay đầu nói với Vương Tế, “Chuyện ở đây giao cho cậu. Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện TT. Tình huống cụ thể em chưa hỏi rõ, chạy về nhà báo với mọi người trước.” Vương Tế thở dài, cắn răng nói “Tiểu Diệp bị thương rất nặng. Nghe nói xương sườn gãy suýt đâm trúng gan, gây ra xuất huyết nhiều. Hiện tại cậu ấy vẫn hôn mê…”
Câu nói kế tiếp, Phương Thiên đã nghe không nổi nữa. Anh đến thẳng bãi đỗ xe, tay cầm chìa khóa vẫn không ngừng run rẩy, đến mức không mở nổi cửa, cuối cùng đành phải gọi taxi đến bệnh viện TT.
Thật vất vả mới đến nơi, cảnh phục trên người giúp Phương Thiên rất nhiều, chỉ cần nói tên “Diệp Chu” sẽ có hộ sĩ chỉ phòng Tiểu Diệp cho anh.
Đi qua hành lang bệnh viện, Phương Thiên ngửi mùi thuốc sát trùng gay mũi, khiến anh càng cảm thấy khẩn trương, tim thình thịch nhảy loạn. Tuy trong bệnh viện khắp nơi đều có tiếng người ầm Ĩ nhưng lọt vào tai Phương Thiên thành một mớ thanh âm xa xôi vô thực. Anh cố gắng trấn tĩnh nhưng tay chân bất giác lạnh lẽo. Từ cổng vào đến phòng Tiểu Diệp, anh đi mất đến hai mươi phút.
Vừa tới cửa phòng, anh đã thấy hai người đàn ông mặc cảnh phục đứng đó. Phương Thiên không nhận ra đó là ai, có lẽ đã từng gặp vì nhìn họ có chút quen mắt.
“Kiểm sát trưởng Phương ! ” , người đó dường như nhận ra Phương Thiên, lên tiếng chào trước.
Phương Thiên gật đầu, chỉ vào phòng bệnh của Tiểu Diệp, hỏi “Tình trạng người bên trong giờ thế nào?”
“Đã tỉnh nhưng không chịu nói gì.”, người này quay đầu nhìn phòng bệnh rồi quay lại nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, “Kiểm sát trưởng Phương quen cậu bé kia sao?”
Phương Thiên gật đầu. Theo lý mà nói, Tiểu Diệp chỉ là người bán hoành thánh cho văn phòng bọn họ, không phải quen thân đặc biệt. Thế nhưng, lúc vừa nghe tin cậu nhập viện, lập tức bỏ dở công việc chạy tới, nhất thời không nghĩ ra nên giải thích thế nào về quan hệ giữa mình và Tiểu Diệp, thuận miệng nói “Quen”, rồi không giải thích gì thêm.
Phương Thiên nhìn phòng bệnh, “Tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”
“Được!. Có điều bác sĩ nói tốt nhất nên để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều, không nên hỏi cậu ấy quá nhiều vấn đề.” Dù sao Tiểu Diệp chỉ là cậu bé mười mấy tuổi, nhìn qua thấy rất ngoan ngoãn, hơn nữa là bởi vì chịu ngược đãi lâu ngày mới đả thương người, hai cảnh sát này thật cũng không nhẫn tâm trách móc cậu nặng nề.
“Tôi biết rồi!” Phương Thiên đẩy cửa ra, thấy Tiểu Diệp nằm trên giường bệnh, mặt trắng như tờ giấy, mũi còn cắm ống thở oxi, mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, có vẻ không hề tức giận.
“Tiểu Diệp ! ” Phương Thiên ngồi trước giường Tiểu Diệp, nhẹ giọng kêu tên cậu.
Như bị giật mình, Tiểu Diệp quay đầu, thấy Phương Thiên, môi hơi mấp máy nhưng không phát ra thanh âm gì.
“Nằm đi. Đừng cử động. Không cần nói gì hết.” Phương Thiên nhíu mày, thở dài, “Sao lại thế này?”
Tiểu Diệp không nói gì, đôi mắt đen sẫm mắt không chớp nhìn chằm chằm Phương Thiên, bộ dáng cố nén khóc.
Phương Thiên cúi đầu, thấy đích cổ tay Tiểu Diệp cắm kim truyền dịch, các vết thương khác lấp dưới chăn, liền nhẹ nhàng cầm bàn tay thò ra bên ngoài của cậu, khẽ hỏi, “Đau lắm hả?”
Tiểu Diệp trở tay, cố sức cầm bàn tay Phương Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đau.”
“Vì sao trong nhà em chuyện lớn như vậy mà không nói cho anh , không nói cho mọi người biết?” Phương Thiên vươn hai tay, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Diệp, than thở, “Bọn anh không đáng để em tin cậy sao?”
“Không phải.” Tiểu Diệp lắc đầu, cắn môi dưới tái nhợt, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng nói, “Em chỉ không muốn làm anh…mọi người lo lắng. Anh Phương và anh Vương đều đã giúp em rất nhiều, chiếu cố em rất nhiều.”
“Em thật là suy nghĩ quá sâu xa.” Phương Thiên lắc đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của Tiểu Diệp, than “Em thế này, không phải bọn anh càng lo lắng sao?”
“Anh Phương… “Tiểu Diệp cắn môi dưới, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi! ”
“Đừng nói gì nữa. Thật ra, muốn trách thì phải trách anh không tốt. Nếu hôm qua đưa em về, thì có phải…”
“Không phải tại anh, anh Phương, anh ngàn vạn lần chớ tự trách.” Tiểu Diệp kéo tay Phương Thiên, nói vẻ lo lắng, “Thật ra, mẹ em đánh em không phải mới hôm qua, em…”
“Loại đàn bà này, không xứng để em gọi là mẹ!” Phương Thiên giận tái mặt, căm hận người đàn bà đã đâm cậu đến cực điểm.
“Nhưng.” Tiểu Diệp gượng cười, trông còn khó coi hơn khóc, ‘Bà ấy dù sao cũng là người thân duy nhất trên đời của em.”
“Em…”
Tiểu Diệp ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ưu thương và bất đắc dĩ, “Khi em còn nhỏ, mẹ ruột em vì sinh khó em mà qua đời. Cha em là thày giáo. Khi em năm tuổi, người ta giới thiệu cho cha người mẹ hiện tại. Lúc mới bắt đầu còn gắng gượng sống chung, chỉ là mẹ kế tính tình không tốt lắm, tương đối thích mắng chửi người. Cha lại nói người một nhà phải bao dung nhau.Tuy nhiên, sau khi em được mười tuổi, cha bệnh nặng, bao nhiêu tiền của đều tiêu hết. Một năm sau thì cha qua đời. Lúc cha hấp hối còn cầm tay em nói trên đồi này em chỉ còn một người thân là mẹ kế, muốn em và mẹ chăm sóc lẫn nhau.”
“Bà ta chăm sóc em thế nào?” Phương Thiên nắm chặt tay Tiểu Diệp, cau mày, “Em xem, em thành ra thế này!”
Tiểu Diệp buồn bã cười, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, hồi đầu cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là thỉnh thoảng đánh em một hai lần. Đến khi bà tỉnh táo lại cũng sẽ xoa đầu em nói nói xin lỗi. Sau đó lại tiếp diễn. Mà cũng không biết vì sao bệnh tình của mẹ càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Bà ta ngược đãi em, đánh em. Vì sao em không bỏ đi? Vì sao không tìm người giúp? Bé ngốc này!”
“Lúc em mười hai tuổi đã từng bỏ đi một lần.” Tiểu Diệp hé miệng hít một hơi thật sâu, “Em lưu lạc bên ngoài ba ngày. Em không nhận ra ai xung quanh, không biết đã đi đến đâu, cũng không biết sau đó làm sao bây giờ, cứ đi bên ngoài không có mục tiêu cứ như vậy. Sau đó, em thực sự không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là quay về.”
“Tiểu Diệp… ” nghe đến đó, Phương Thiên chỉ cảm thấy lòng đắng ngắt. Khi chưa quen anh, Tiểu Diệp đã chịu nhiều cay đắng như vậy. Chỉ cần nghĩ đến, Phương Thiên đã cảm thấy ngực đau nhức cực kỳ, Ngoại trừ cầm chặt bàn tay kia, Phương Thiên căn bản không biết mình nên làm gì tiếp theo.
“Em…em nên đưa bà đến bệnh viện. Bệnh của bà ấy nặng như vậy, lẽ nào chỉ vì một câu hứa hẹn với cha mà em phải chịu đựng khổ sở như thế?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy. Còn có một nguyên nhân khác trọng yếu hơn,” Tiểu Diệp quay đầu, mở lớn hai mắt, nước mắt vẫn cố nén giờ không kiềm nổi nữa, đính lên hàng lông mi dài. Đôi mắt ướt lệ trông càng thêm đen sáng. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, thanh âm nhỏ nhẹ gần như không nghe được, thản nhiên nói, “Có một người thân vẫn tốt hơn. Một mình thực sự quá tịch mịch.”
“Không ai biết mình là ai, không có người nào trò chuyện. Bản thân không hiểu mình tồn tại trên thế giới này rốt cuộc vì điều gì. Ngay cả mình có đang thực sự sống hay không cũng không dám chắc. Một mình, một mình thật sự quá tịch mịch.”
“Tiểu Diệp!” Phương Thiên bất chấp Tiểu Diệp đang bị thương, càng không quan tâm bên ngoài đang có người. Anh không thể chịu đựng được biểu tình thản nhiên mà tuyệt vọng này của Tiểu Diệp.
“Nhìn anh, Tiểu Diệp!” Phương Thiên nâng cằm Tiểu Diệp lên, bắt cậu phải nhìn vào mắt anh, “Bây giờ, anh nói cho em biết. Từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, anh sẽ không để em một mình, sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương em. Trên đời này, em không phải chỉ có mỗi người đàn bà kia là thân thích. Từ giờ khắc này, anh sẽ là người thân của em, là người thân nhất của em. Chỉ cần anh vẫn còn sống trên đời, anh tuyệt đối sẽ không để em tịch mịch nữa, không để em chịu một chút thương tổn nào nữa. Anh thề!”
“Anh Phương…” Tiểu Diệp ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp không diễn tả được bằng lời, dường như ngoài hai tiếng “Anh Phương” này, cậu không thể thốt ra lời nào khác.
“Đừng nói gì hết. Mọi chuyện đã có anh.” Phương Thiên xoa đầu Tiểu Diệp. “Giờ em ngủ đi. Nhiệm vụ thiết yếu của em hiện nay là dưỡng thương cho tốt. Chờ một chút, anh sẽ lo chuyển viện cho em.”
“Chuyển viện?”
“Đúng vậy.” Phương Thiên nhìn chung quanh. Anh không muốn Tiểu Diệp và người đàn bà kia nằm chung một viện. “Điều kiện ở đây quá kém. Anh cũng không có cách nào chăm sóc em được. Chờ một chút, anh chuyển em tới viện chỗ bạn anh rồi ở đó tĩnh dưỡng thân thể.”
“Thế nhưng, không phải là đang điều tra sao?” Tiểu Diệp quay đầu nhìn bên ngoài. “Cảnh sát bên ngoài hỏi nhưng em chưa nói gì. Thật ra, không phải em cố ý muốn đâm mẹ, chỉ là tình hình lúc đó…”
“Không cần phải lo chuyện này.” Phương Thiên cười dịu dàng, “Chuyện này….chờ em khỏe hơn rồi tính. Mọi việc đã có anh. Nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Tiểu Diệp gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phương Thiên nhìn cậu, nhẹ nhàng thở ra. Anh không phải người dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, anh nhất định giữ lời. Hiện tại anh đã quyết định, sẽ không bao giờ để Tiểu Diệp bị thương tổn dù chỉ một chút. Vô luận là ai cũng không thể thương tổn cậu bé này. Vô luận là ai.
Điều kiện đầu tiên để không làm tổn thương Tiểu Diệp chính là không chạm đến vết thương cũ của cậu. Phương Thiên hạ quyết tâm, dù cho phải dùng mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ áp vụ án này chìm xuồng. Anh không muốn Tiểu Diệp bị gợi lại tình cảnh lúc ấy. Đau xót khiến vết thương đầm đìa máu đó, anh tuyệt đối không muốn Tiểu Diệp nếm trải lần nữa.
Nhìn Tiểu Diệp bắt đầu thở đều, Phương Thiên lấy điện thoại ra:
“Cục trưởng Lý phải không? Tôi, Phương Thiên đây. Tôi có chút việc riêng muốn nhờ anh giúp…”
Đặt điện thoại xuống, Tiểu Diệp đã ngủ thật say, vùng xung quanh lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Phương Thiên đưa tay chạm nhẹ lên mặt Tiểu Diệp, thở dài nhẹ giọng nói, “Đừng lo. Khi nào tỉnh lại, em sẽ thấy mọi chuyện thay đổi. Anh đảm bảo.”
Ánh mặt trời lặng lẽ len qua song cửa sổ. Tiểu Diệp mở to mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt mỉm cười của Phương Thiên.
“Em tỉnh rồi?”
” Anh Phương!” Tiểu Diệp nhìn chung quanh, phát hiện diện tích và trang thiết bị trong phòng bệnh không giống với lúc trước, “Nơi này là…?”
” Nơi này là bệnh viện của tôi.” Một người trẻ tuổi nhìn rất đẹp trai, khoanh tay nhìn Tiểu Diệp, “Bây giờ cậu là bệnh nhân của tôi.”
“Anh là…” Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, vẻ mặt nghi hoặc.
“Cậu ấy là bác sĩ của em. Có nhớ anh từng đưa danh thiếp cho em không? Cậu ấy tên Thượng Dung. Sau này, em gọi là bác sĩ Thượng cũng được.”
Phương Thiên vỗ vai Thượng Dung, “Cậu ấy là bạn anh, cũng là bác sĩ của gia đình anh. Trình độ rất cao. Em yên tâm đi.”
“Có giỏi hơn nữa cũng bị cậu lăn qua lăn lại.” Thượng Dung thở ra một hơi, nửa đùa nửa thật nói, “Cậu biết không, thương thế của Tiểu Diệp rất không thích hợp tùy tiện chuyển viện. Cậu mà còn xê dịch nhóc con nữa, xảy ra chuyện gì, tớ không chịu trách nhiệm đâu.”
” Thế nhưng đem em ấy giao cho người khác. Tớ không yên tâm.” Phương Thiên nhìn gương mặt Tiểu Diệp tái nhợt không một tia huyết sắc, “Cậu nhất định phải chữa cho tốt cho em ấy.”
“Được rồi, được rồi. ” Thượng Dung cười ung dung, “Nếu không dám chắc, tớ lại dám để cậu đưa cậu ấy về đây sao? Chỉ là nhắc nhở cậu một tiếng. Không nên đang điều trị dở dang lại đột nhiên có ý tưởng đưa cậu ấy về nhà gì gì đó. Đến lúc đó, tớ sẽ cảm thấy rất phiền phức.”
” Giao cho cậu.” Phương Thiên ngồi xuống đầu giường Tiểu Diệp, “Sau này em phải nghe lời bác sĩ Thượng…, anh đã gọi điện về nhà. Chờ em khỏe lên sẽ đến nhà anh ở.”
“Đến nhà anh?” Tiểu Diệp há hốc miệng, mở to mắt, “Như vậy sao được? Em…”
“Không cần lo lắng. Anh thu xếp xong xuôi cả rồi.” Phương Thiên tay nắm chặt tay Tiểu Diệp, mỉm cười nói, “Không phải là em không muốn ở một mình sao? Nhà anh rất đông vui. Em ngoan ngoãn hiểu chuyõa như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích em. Không cần lo lắng.”
“Thế nhưng, có phải sẽ rất phiền gia đình không?” Tiểu Diệp cúi đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Ba mẹ anh Phương sẽ thích em sao? Họ có thể…”
“Đương nhiên không phiền. Mọi người nhất định sẽ thích em.” Phương Thiên trả lời không chút do dự, “Anh còn có hai em trai, hai em gái. Mặc dù hơi nghịch ngợm nhưng trong nhà rất vui vẻ, náo nhiệt. Còn có vú Trương là quản gia. Bà sẽ nấu món ngon cho em. Yên tâm đi, mọi người nhất định sẽ thích em. Nếu như em sợ ở đó không quen, anh sẽ chuyển ra ngoài sống với em, đến biệt thự của anh. Chỉ cần em vui vẻ.”
“Anh Phương cũng sẽ cùng em ở chung với ba mẹ anh sao?”
“Dĩ nhiên. ” Phương Thiên trả lời vô cùng thẳng thắn, “Bất kể em ở đâu, anh cũng sẽ theo em.”
“Nếu em ở chung với cha mẹ anh, hai người không ưa em, em sẽ cố gắng khiến họ thích em.” Tiểu Diệp rưng rưng nước mắt bật cười, “Anh Phương, anh tốt với em quá!”
“Nói ngốc gì đó? Anh đã nói nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.” Phương Thiên khẽ cười, “Bây giờ em không cần nghĩ ngợi gì hết, cũng không cần lo lắng gì hết. Chỉ cần phối hợp điều trị với bác sĩ. Anh đã nhắn vú Trương nấu cháo mang tới. Em có muốn ngủ một chút trước không?”
“Cậu tưởng cậu ấy là heo chắc?” Thượng Dung khoanh tay cười, “Vừa mới tỉnh ngủ làm sao có thể ngủ được nữa?”
“Tớ quên khuấy mất.” Phương Thiên quay đầu hỏi Tiểu Diệp, “Em còn mệt không?”
“Không quá mệt, chỉ hơi hơi thôi. Lát nữa em ngủ.” Tiểu Diệp quay đầu nhìn Phương Thiên, nhẹ nhàng đáp.
“Vậy thì chờ một chút rồi ngủ tiếp. Nhưng đừng nói chuyện, nằm nghỉ thôi.”
“Vâng.” Tiểu Diệp gật đầu, ngoan ngoãn im lặng.
Không khí trong phòng bệnh bắt đầu trầm mặc. Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên, Phương Thiên cũng cứ như vậy nhìn Tiểu Diệp. Thỉnh thoảng, hai người trao đổi một nụ cười, người kia cũng tỏ ra hiểu ý, cứ im lặng như vậy.
Mãi đến khi Tiểu Diệp ngáp một cái, lần thứ hai nhắm mắt lại, Phương Thiên mới ra khỏi phòng bệnh, vươn vai.
Cửa phòng bệnh đóng lại. Thượng Dung dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Thiên, nửa ngày không nói gì.
“Sao thế?” Phương Thiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh, “Dùng vẻ mặt kỳ quái như vậy nhìn tớ là sao?”
“Cậu biết mình đang làm gì không đấy?” Thượng Dung nhíu mày, “Cậu ấy là con trai.”
“Con trai thì sao?” Phương Thiên quay đầu liếc Thượng Dung, cũng không cho là đúng, “Tớ đã quyết định sau này nhất định phải làm cho em ấy sống thật tốt. Tuyệt không khiến em ấy chịu khổ nữa. Tớ sẽ nhận nuôi em ấy.”
“Nhận nuôi? Tớ không có nghe lầm chớ?” Thượng Dung quả thực không tin vào tai mình. Anh chỉ vào Phương Thiên, vẻ mặt bị dọa sợ, “Đừng nói với tớ, cậu làm nhiều chuyện như thế này chính là vì mục đích đó. Cậu xem cậu ấy là đứa bé con à?”
“Không coi em ấy là trẻ con thì xem là gì? Không phải em ấy là trẻ con sao?” Phương Thiên nhíu mày, nhìn vẻ mặt kỳ quái của Thượng Dung, “Tớ phát hiện hôm nay cậu rất kỳ lạ, toàn hỏi tớ những chuyện đâu đâu.”
“Đâu có!” Thượng Dung lắc đầu nguầy nguậy, “Cậu lừa tớ chính là lừa bản thân mình. Hai người có chút…Cậu nhận nuôi Tiểu Diệp, cậu nghĩ cậu nhóc đó sẽ đồng ý sao? Rốt cuộc cậu có phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn cậu hay không?”
“Nói linh tinh gì đó? Tớ nghe không hiểu.” Phương Thiên nhìn cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng nói, “Tớ chỉ biết là từ giờ trở đi, tớ nhất định sẽ chăm sóc em ấy tử tế, sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn em ấy, sẽ nhận nuôi em ấy, để em ấy ở lại bên cạnh tớ. Đó là cách tốt nhất. Không phải em ấy đã đáp ứng đến nhà tớ ở sao? Thế nào còn có thể không đồng ý?”
Nói đến đây, Phương Thiên thu hồi ánh mắt, liếc Thượng Dung, “Cậu điều trị cho em ấy thật tốt, những chuyện khác không cần lo lắng. Chờ Tiểu Diệp khỏe hơn, tớ sẽ nói với em ấy.”
“Phương Thiên, tớ phục cậu rồi.”, Thượng Dung vừa cười vừa lắc đầu, “Cậu vì cậu bé này mà vi phạm nguyên tắc làm người xưa nay của bản thân, tận dụng tất cả các mối quan hệ để dìm xuống vụ án lớn như vậy, lại yêu cầu tớ đích thân điều trị cho cậu ấy, còn chuẩn bị chờ người ta khỏe lên về nhà mình sống. Tớ thật hoài nghi không biết có phải cậu đã tính toán luôn chuyện mươi mười lăm năm sau rồi không. Ấy thế mà cậu lại không biết tình cảm của mình đối với cậu nhóc này là gì. Có thể nói cậu thực sự là người ngốc nhất thế giới. Tớ khuyên cậu nên tỉnh táo một chút, bằng không, sớm muộn gì cậu cũng làm tổn thương cậu nhóc kia, hơn nữa, người bị tổn thương nhất chính là cậu đó.”
“Làm sao tớ có thể thương tổn em ấy?” Phương Thiên căn bản không đồng ý với lý luận của Thượng Dung. Trên thế giới này, Tiểu Diệp là người anh không có khả năng gây thương tổn nhất. Anh làm tất cả cũng là vì tốt choTiểu Diệp. Sao có thể xúc phạm tới cậu?
Tác giả :
Phong Quá Vô Ngân