Hạnh Phúc Của Em
Chương 12 hé nở
Hoàng Ân ra vườn ngồi cho khuây khỏa đầu óc đang bị đè nặng những vấn đề không đang có. Từ xa, trên khung cửa lớn ở phòng mình, Sa Sa vô tình thấy hình ảnh này hiện ra trước mắt cô
Không hiểu vì lý do gì, một cô gái vừa mới 17t lại phải gánh chịu nhiều đau khổ như vậy, cô càng trở nên rụt rè và e ngại hơn. Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào tấm kính, dùng ngón tay đưa nhẹ lên mái tóc, thân hình Hoàng Ân
Dù cho Hoàng Ân có làm điều gì khiến cho cô tuyệt vọng, nhưng chẵng hiểu vì lý do gì mà Sa Sa đều chấp nhận được. Đối mặt với Hoàng ân là cả một vấn đề lớn. Mắt cô không thể nào nhìn thẳng vào con người của Hoàng Ân, càng không muốn biết Hoàng Ân đang nghĩ như thế nào
- mình thật sự là gánh nặng cho Khải gia? (cô thờ ơ nói)
Người Hoàng Ân từ từ xoay lại, mái tóc phất phơ trước gió lộ rõ khuôn mặt đầy nam tính, mỹ lệ. Ánh mắt hắn đáng hướng về cô, liệu hắn có thấy cô không?
Dù hắn có thấy thì sao chứ? điều này sẽ làm cho cô vui mừng hay hạnh phúc khi được chủ nhân để ý đến? Ngốc thật!
- thân phận mình ở đâu, mình biết rõ hơn ai hết (ngồi khụy xuống ôm 2 đầu gối) Sa Sa à, mày chỉ là đứa người hầu thôi, mày nên nhớ! (tự trách bản thân)
Dưới sân, Hoàng Ân không còn ở đó nữa. Lúc nãy, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của Sa Sa qua tấm kính. Khác với những người hầu lúc trước hắn hành hạ, lần này với Sa Sa, hắn cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ, không đành lòng
- Vú Hoa, cô người hầu kia đâu? (giọng Hoàng Ân ấm áp hỏi)
- thưa thiếu gia, Sa Sa con bé đang ở trên phòng, cơ thể nó đang bị suy nhược vì thiếu ngủ
Hoàng Ân không trả lời, lập tức đi thẳng lên lầu. Hắn đứng trước cửa phòng của Sa Sa, khe cửa này không bao giờ được đóng kín. Hoàng Ân nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai của Sa Sa ngồi gục xuống, không gian phòng u tối làm rung động trái tim của hắn
Hắn không nói lời nào, bước tự nhiên vào phòng, nghe có tiếng động, Sa Sa ngước đầu dậy thì thấy Hoàng Ân, liền cố sức đứng dậy chào
-dạ, thiếu...gia... (ngập ngừng)
- không cần! Mệt thì lên giường nằm nghĩ ngơi, ngồi đây làm gì (có chút trách móc)
- tôi... tôi... không mệt, chỉ là muốn yên tỉnh một chút
- hay là lúc nãy do cô nói những lời ngượng với lương tâm mình, giờ ngồi đây để suy ngẫm ? (lấn tới)
- thiếu gia, tôi không có
Bước chân Hoàng Ân càng lần tới gần hơn. Cánh tay trái hắn đưa mạnh vào tường, người Sa Sa nằm trọn trong người hắn. Hơi thở của cô ngắn hơn, không khí bắt đầu có sự ngột ngạt