Hằng Ngày Quan Sát CP Này Ở Cự Ly Gần
Chương 2: Vào giờ phút này, ảnh không còn là người, ảnh không còn là người, hàng vạn sao Xử Nữ anh linh đã bám vào trên ngườ
1. Phun tào
Phun tào: Lải nhải, trào phúng người khác.
Từ từ ở chung với nhau, tôi mới phát hiện tôi và Trùng Tử có khá nhiều điểm giống nhau, trong đó rõ ràng nhất chính là phun tào… Nhắm vào Trình Ý.
Trình Ý là một người nghiêm túc đến từng milimet đối với hết thảy mọi việc, anh tôi mỗi lần cũng không ngại phiền sắp xếp khung ảnh, bình hoa hoặc mọi thứ trên kệ thẳng băng.
Ngoài ra, thời điểm Trình Ý nấu cơm bỏ muối còn phải nghiêm ngặt dựa theo số lượng quy định trên thực đơn, còn đặc biệt mua một cái muỗng phẳng, muối bị múc nhiều còn có thể gạt ra bớt.
Còn có quai cầm cốc uống trà trên bàn đều nhất định phải quay về một hướng.
TV trước khi tắt phải bấm về kênh số một.
Cuộn giấy vệ sinh trong toalet nhất định phải để chừa một khúc ở bên ngoài.
Vân vân và vân vân.
Tôi: Chứng cưỡng bách lại tái phát, hôm nay nhất định chưa uống thuốc, liệu bệnh sẽ biến chứng thành “Cảm thấy mình cute phô mai que” hay không?
Trùng Tử: Vào giờ phút này, ảnh không còn là người, ảnh không còn là người, hàng vạn sao Xử Nữ anh linh đã bám vào trên người của ảnh.
“Em biết không, anh của em không chỉ cưỡng bách riêng mình ảnh, ảnh còn cưỡng bách anh!” Trùng Tử oán giận với tôi chuyện như vầy, “Hơn nửa đêm, ảnh đem anh lật qua lật lại chỉ vì anh nằm nhích sang bên trái, ảnh có bao nhiêu bệnh trạng mới có thể đến mức độ này.”
Tôi não bổ hơn nửa đêm, anh tôi cùng Trùng Tử ngủ trái ngược nhau (anh tôi tuyệt đối là đảng nằm bên phải).
Sau đó, thật không có làm gì tiếp không? Ngày hôm nay anh thức dậy không tính là sớm nha?
Ngoài việc phun tào các hành động liên quan đến “Hội chứng sao Xử Nữ” của Trình Ý (mặc dù anh tôi không phải sao Xử Nữ), còn có các loại hành vi muộn tao của ổng.
Đúng, ổng rất muộn tao, tôi từ nhỏ đã nhìn ra rồi. Trước lúc đi học, Trình Ý kiên trì dùng lược chải đầu đúng năm phút đồng hồ (trong khi tôi là nữ sinh để tóc dài cũng chỉ cần hai phút mà thôi), cắt móng tay xong nhất định phải dùng cái giũa chỉnh sửa độ dài mỗi móng êm mượt như nhau, mấy chuyện nhỏ như này còn nhiều nữa.
Sau khi lên lớp phải mặc các loại âu phục, ổng lại im lìm phát triển một cái sở thích mới —— sưu tập các loại cà vạt đa dạng.
Ngoại trừ mấy cái cà vạt rất bình thường, phần nhiều lại là hoa văn theo phong cách kỳ dị, nhưng thường ngày cũng không thấy ổng mang.
Cái gì mà gió thổi sóng lúa, Mona Lisa, còn có Đêm đầy sao của Van Gogh.
Trùng Tử lặng lẽ tiết lộ cho tôi biết Trình Ý còn có một cái cà vạt trắng hoa văn hình quả đào giống trái tim, rất phù hợp với một cái áo hồng của ảnh, bữa nào ảnh sẽ mặc thử một lần.
Vào thời điểm chúng tôi nói về “Bộ mặt thật” của Trình Ý, Trùng Tử cư nhiên để lộ ra anh tôi còn có một cái quần lót màu hồng đào, hơn nữa lại là kiểu lọt khe.
Đệt, tú ân ái xin tự trọng.
Từ gốc là 彈頭內褲, mình tra hình thì thấy hơi giống quần lọt khe quá nên thôi để lọt khe luôn. / w
2. Cơ bắp
Da dẻ Trùng Tử rất trắng, mặt cũng rất non choẹt (nhìn là biết thụ), vì để “phản công” (?), ảnh cố ý mua trên internet mấy cái tạ tay, mỗi ngày luyện tập cơ bắp, kiên trì một thời gian dài cũng coi như có chút hiệu quả, đường viền bắp thịt cũng nhô ra, “Thoạt nhìn càng có hương vị đàn ông” —— Trùng Tử nói như vậy.
Đối với chuyện này, tôi xin miễn bình luận.
Đã nói, anh tôi là biến thái, thần kinh vận động cũng thay đổi một cách biến thái như thế.
Từ thời trung học, anh tôi cũng rất chú ý tập thể hình, tuyệt đối là thể loại mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi đồ là hiện da hiện thịt, bảo đảm thỏa mãn Trùng Tử.
Có một lần tôi nhìn thấy Trình Ý không biết thì thầm cái gì YD (***) bên tai Trùng Tử, mà da mặt luôn luôn dầy như Trùng Tử lại đưa tay muốn bấm ổng một cái.
Quá cứng, bấm ứ nổi.
Ngày hôm sau, Trùng Tử lại kiếm trên internet một cái máy chạy bộ về.
3. Công việc
Trình Ý học đại học ngành kiến trúc, rồi tự mình học thêm thiết kế, hiện tại đang công tác tại một tập đoàn kiến trúc quy hoạch và thiết kế khá nổi, thời điểm là nghiên cứu sinh cũng bắt đầu thực tập ở đó, sau khi tốt nghiệp thì bị lương cao thu hút.
Mỗi ngày ổng ra khỏi cửa trên căn bản là ba điểm thẳng hàng, công ty, công trường, nhà.
Tôi đã thấy Trình Ý thiết kế quy hoạch một tòa cao ốc, thật giống với tác phong của ổng, dày nặng, trầm ổn, nghiêm ngặt đối xứng, chủ nghĩa thực dụng.
Trùng Tử học đại học ngành thời trang, nhưng mà bây giờ thì đang làm về mảng thiết kế sản phẩm trưng bày tủ kính.
Đa tạ Internet phát triển như ngày hôm nay ban tặng, Trùng Tử căn bản chỉ cần ru rú trong nhà mà vẫn có thể bán đi thiết kế của mình.
Đừng thấy Trùng Tử cà lơ phất phơ, thường xuyên làm mấy trò ngố ngố, đầu óc lão này rất tốt, tế bào nghệ thuật còn rất hoạt động, tiếng tăm trong giới cũng không nhỏ. Ảnh thừa sức nuôi bản thân, nhưng sau khi cùng một chỗ với anh tôi, cơ bản đều là anh tôi nuôi gia đình, tiền công của Trùng Tử liền được tích trữ, tiền vào sổ tiết kiệm hai năm qua cũng không tệ lắm.
Tôi —— Trình Nặc, bây giờ là nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật sinh vật chuyên nghiệp, hoàn toàn không đi theo gót chân của anh tôi hoặc Trùng Tử học chút gì liên quan đến nghệ thuật. Hồi đó, tôi khẳng định mình hoàn toàn không được di truyền gen về phương diện này.
Người duy nhất không kiếm ra tiền trong nhà là tôi, lương trợ lý do phòng nghiên cứu phát thuần túy chỉ là tượng trưng, cơ bản đều xài vào mấy lần ba người chúng tôi ra ngoài ăn cơm mỗi tháng.
Sang năm tốt nghiệp, tôi chuẩn bị tiếp tục học lên cao, ngược lại anh tôi và Trùng Tử cũng không có áp lực nuôi nấng con cái, tôi hoàn (không) toàn (hề) an (xấu) tâm (hổ) tiếp nhận.
Ôi, sau khi hai người bọn họ chung một chỗ, làm sao mà tôi cảm giác người được lời lại là tôi vậy nè.
4. Đi dạo phố
Ra ngoài đi dạo phố đều là một trong hai người bọn họ đi theo tôi, hoặc cả hai đều đi theo phụ trách chọn đồ giùm tôi.
Bọn họ nhìn là biết đâu là đồ xịn đâu là đồ dỏm, ánh mắt lựa đồ nam rất tốt, nhưng đến khi lựa đồ nữ thì lại nháo nhào lên.
Ô chao, vậy cũng không tệ, tôi đỡ phải nhọc lòng.
Vì lẽ đó thường hay xuất hiện tình trạng như vầy, khi nhìn thấy ghế ngồi nghỉ trong trung tâm thương mại, tôi như được đại xá mà lăn qua một bên.
Sau đó, đôi kia hoàn toàn hóa thân thành cặp vợ chồng mua quần áo cho con gái, mồm năm miệng mười cãi nhau ầm ĩ lên.
Trình Ý càng nghiêng về để tôi ăn mặc hơi đoan trang hiền thục một chút, chính là theo phong cách gái ngoan, nhưng Trùng Tử thì lại bảo rằng, “Trình Nặc cũng không phải gái già suốt ngày ngồi chồm hổm trong nhà.”
“Thiếu nữ hơn hai mươi phải tràn trề thanh xuân,” nói như thế rồi chọn cho tôi một đống váy đầm rực rỡ bảy sắc cầu vồng.
Này này, em đã hai mươi bốn được không?
Khi bọn họ xách túi lớn túi nhỏ quần áo của tôi đi phía trước, tôi ngậm kẹo que đi ở phía sau… Ba người chúng tôi chính là một gia đình ba ngọn nến lung linh (xin mời hát theo).
Hơn nữa, so với Trùng Tử rất vui vẻ ủng hộ sở thích nữ tính duy nhất của tôi là “Mang giày cao gót”, thì anh tôi lại hoàn toàn không đồng ý.
Ổng đã từng cặn kẽ giải (tẩy) thích (não) từ phương diện khoa học đến lịch sử, nhưng tôi không hề bị lay động, tôi học sinh vật, phương diện này tôi hiểu rõ hơn ổng nhiều, nhưng vẫn muốn mang.
Đi giày cao gót thường xuyên cũng có nhiều tác hại, ví dụ như đau nhức chân, ảnh hưởng tới cột sống và khớp gối, dị tật bàn chân,…
Hơn nữa từ sau khi Trùng Tử chuyển tới, tôi có thêm một đồng minh kiên cố, ảnh nói như vầy, “Bởi vì nhìn đẹp nên mới mang chứ, vậy nếu em bảo mặc sịp lọt khe bất lợi cho mấy chuyện chịch chịch đó thì anh có thể không mặc nó đi long nhong không?”
Mặt anh tôi đen xì lại, sau đó lôi cổ Trùng Tử tha vào phòng.
Ô kìa kìa (⊙o⊙), hình như tôi vừa biết được cái gì nghen.
5. Thư phòng
Bởi vì bên trong phòng ngủ của tôi và của anh tôi đều có giá sách và bàn làm việc, thư phòng căn bản chỉ để trang trí, bên trong cũng bố trí một máy tính để chơi game đánh nhau khá thoải mái, một giá sách cũ, còn có một cái gường sô pha không biết tại sao lúc trước lại mua ⊙﹏⊙b.
Sau khi Trùng Tử chuyển tới là trực tiếp ngủ cùng phòng với anh tôi, phải thêm một tủ quần áo cùng tủ đầu giường nên bàn làm việc được chuyển tới thư phòng, sau này trở thành địa bàn của tộc SOHO Trùng Tử.
Chỉ cần mấy ngày không thu dọn là lập tức bừa bộn, giống y chang sóng thần đi qua Indonesia, lốc xoáy tập kích bờ biển nước Mỹ. Nhiều lần tôi gọi Trùng Tử ra ăn cơm đều thấy một chồng tài liệu, một đống giấy lộn, cùng với Trùng Tử nằm nhoài trên bàn làm việc đau khổ vò đầu.
Hờ hờ, thật may là tôi không phải dựa vào linh cảm để kiếm cơm.
Tuy nói thư phòng là do Trùng Tử dùng, nhưng trên căn bản thu dọn đều là chuyện của Trình Ý, mỗi khi nghĩ tới đây, tâm lý của tôi có chút mất cân bằng. Qủa nhiên người yêu chính là dùng để cưng chiều, còn em gái chính là dùng để ngược đãi. Từ nhỏ đến lớn ổng nào có giúp tôi dọn phòng bao giờ đâu.
Mà ngoài ra, thư phòng này vẫn còn tác dụng khác.
Lúc trước trong này có một cái gường sô pha, sau khi Trình Ý mang Trùng Tử về nhà thì cái gường này đã được Trình Ý nhiều lần ghé thăm. Tôi tuyệt đối đã từng thấy ổng nghiến răng nghiến lợi với cái giường đấy.
Đương nhiên, cũng nhờ nó ban tặng, công tác PLAY, thư phòng PLAY cũng nhiều lần được trình diễn. Có một lần tôi bất cẩn đẩy cửa đi vào, vừa vặn chứng kiến anh tôi áp đảo Trùng Tử trên giường sô pha, ổng lặng lẽ ra dấu với tôi yên lặng lui ra ngoài.
Vẫn là câu nói kia, đệt, tự trọng nha.
Bất quá hai ngày nay, cái giường kia có chút hỏng, có thể là lò xo bị gỉ hay gì đó, âm thanh khi ngồi xuống phát ra rất to, sau khi trải qua một phen xoắn xuýt, cái gường sô pha này liền bị ném vào kho, Trình Ý ngay lập tức mua cái mới.
Coi như có lúc ngủ trong thư phòng không thoải mái lắm, thế nhưng làm một số chuyện ý nghĩa ở đây vẫn rất tiện —— Lúc đổi giường mới, anh tôi tuyệt đối là lóe lên những suy nghĩ này.
Trùng Tử còn một mặt ngốc manh: Giường sô pha này có hay không cũng chả sao, chẳng lẽ ảnh đau lòng anh làm việc cực khổ nên để anh có thời gian nghỉ ngơi một chút hở?
Thiếu niên ngây thơ này, mau chóng nhận ra bộ mặt chân chính của Trình Ý đi, em gái Tiểu Nặc của anh ra lệnh cho anh, giải trừ phong ấn ————
Ngày hôm nay, bọn họ quả nhiên chịch chịch gì đó rất lâu trong thư phòng, tôi biết ngay anh tôi nhất định sẽ tìm cơ hội để thử giường mới.
Bất quá, trước khi bọn họ đổi drap giường, tôi tuyệt đối sẽ không đặt mông lên cái giường đó.
Phun tào: Lải nhải, trào phúng người khác.
Từ từ ở chung với nhau, tôi mới phát hiện tôi và Trùng Tử có khá nhiều điểm giống nhau, trong đó rõ ràng nhất chính là phun tào… Nhắm vào Trình Ý.
Trình Ý là một người nghiêm túc đến từng milimet đối với hết thảy mọi việc, anh tôi mỗi lần cũng không ngại phiền sắp xếp khung ảnh, bình hoa hoặc mọi thứ trên kệ thẳng băng.
Ngoài ra, thời điểm Trình Ý nấu cơm bỏ muối còn phải nghiêm ngặt dựa theo số lượng quy định trên thực đơn, còn đặc biệt mua một cái muỗng phẳng, muối bị múc nhiều còn có thể gạt ra bớt.
Còn có quai cầm cốc uống trà trên bàn đều nhất định phải quay về một hướng.
TV trước khi tắt phải bấm về kênh số một.
Cuộn giấy vệ sinh trong toalet nhất định phải để chừa một khúc ở bên ngoài.
Vân vân và vân vân.
Tôi: Chứng cưỡng bách lại tái phát, hôm nay nhất định chưa uống thuốc, liệu bệnh sẽ biến chứng thành “Cảm thấy mình cute phô mai que” hay không?
Trùng Tử: Vào giờ phút này, ảnh không còn là người, ảnh không còn là người, hàng vạn sao Xử Nữ anh linh đã bám vào trên người của ảnh.
“Em biết không, anh của em không chỉ cưỡng bách riêng mình ảnh, ảnh còn cưỡng bách anh!” Trùng Tử oán giận với tôi chuyện như vầy, “Hơn nửa đêm, ảnh đem anh lật qua lật lại chỉ vì anh nằm nhích sang bên trái, ảnh có bao nhiêu bệnh trạng mới có thể đến mức độ này.”
Tôi não bổ hơn nửa đêm, anh tôi cùng Trùng Tử ngủ trái ngược nhau (anh tôi tuyệt đối là đảng nằm bên phải).
Sau đó, thật không có làm gì tiếp không? Ngày hôm nay anh thức dậy không tính là sớm nha?
Ngoài việc phun tào các hành động liên quan đến “Hội chứng sao Xử Nữ” của Trình Ý (mặc dù anh tôi không phải sao Xử Nữ), còn có các loại hành vi muộn tao của ổng.
Đúng, ổng rất muộn tao, tôi từ nhỏ đã nhìn ra rồi. Trước lúc đi học, Trình Ý kiên trì dùng lược chải đầu đúng năm phút đồng hồ (trong khi tôi là nữ sinh để tóc dài cũng chỉ cần hai phút mà thôi), cắt móng tay xong nhất định phải dùng cái giũa chỉnh sửa độ dài mỗi móng êm mượt như nhau, mấy chuyện nhỏ như này còn nhiều nữa.
Sau khi lên lớp phải mặc các loại âu phục, ổng lại im lìm phát triển một cái sở thích mới —— sưu tập các loại cà vạt đa dạng.
Ngoại trừ mấy cái cà vạt rất bình thường, phần nhiều lại là hoa văn theo phong cách kỳ dị, nhưng thường ngày cũng không thấy ổng mang.
Cái gì mà gió thổi sóng lúa, Mona Lisa, còn có Đêm đầy sao của Van Gogh.
Trùng Tử lặng lẽ tiết lộ cho tôi biết Trình Ý còn có một cái cà vạt trắng hoa văn hình quả đào giống trái tim, rất phù hợp với một cái áo hồng của ảnh, bữa nào ảnh sẽ mặc thử một lần.
Vào thời điểm chúng tôi nói về “Bộ mặt thật” của Trình Ý, Trùng Tử cư nhiên để lộ ra anh tôi còn có một cái quần lót màu hồng đào, hơn nữa lại là kiểu lọt khe.
Đệt, tú ân ái xin tự trọng.
Từ gốc là 彈頭內褲, mình tra hình thì thấy hơi giống quần lọt khe quá nên thôi để lọt khe luôn. / w
2. Cơ bắp
Da dẻ Trùng Tử rất trắng, mặt cũng rất non choẹt (nhìn là biết thụ), vì để “phản công” (?), ảnh cố ý mua trên internet mấy cái tạ tay, mỗi ngày luyện tập cơ bắp, kiên trì một thời gian dài cũng coi như có chút hiệu quả, đường viền bắp thịt cũng nhô ra, “Thoạt nhìn càng có hương vị đàn ông” —— Trùng Tử nói như vậy.
Đối với chuyện này, tôi xin miễn bình luận.
Đã nói, anh tôi là biến thái, thần kinh vận động cũng thay đổi một cách biến thái như thế.
Từ thời trung học, anh tôi cũng rất chú ý tập thể hình, tuyệt đối là thể loại mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi đồ là hiện da hiện thịt, bảo đảm thỏa mãn Trùng Tử.
Có một lần tôi nhìn thấy Trình Ý không biết thì thầm cái gì YD (***) bên tai Trùng Tử, mà da mặt luôn luôn dầy như Trùng Tử lại đưa tay muốn bấm ổng một cái.
Quá cứng, bấm ứ nổi.
Ngày hôm sau, Trùng Tử lại kiếm trên internet một cái máy chạy bộ về.
3. Công việc
Trình Ý học đại học ngành kiến trúc, rồi tự mình học thêm thiết kế, hiện tại đang công tác tại một tập đoàn kiến trúc quy hoạch và thiết kế khá nổi, thời điểm là nghiên cứu sinh cũng bắt đầu thực tập ở đó, sau khi tốt nghiệp thì bị lương cao thu hút.
Mỗi ngày ổng ra khỏi cửa trên căn bản là ba điểm thẳng hàng, công ty, công trường, nhà.
Tôi đã thấy Trình Ý thiết kế quy hoạch một tòa cao ốc, thật giống với tác phong của ổng, dày nặng, trầm ổn, nghiêm ngặt đối xứng, chủ nghĩa thực dụng.
Trùng Tử học đại học ngành thời trang, nhưng mà bây giờ thì đang làm về mảng thiết kế sản phẩm trưng bày tủ kính.
Đa tạ Internet phát triển như ngày hôm nay ban tặng, Trùng Tử căn bản chỉ cần ru rú trong nhà mà vẫn có thể bán đi thiết kế của mình.
Đừng thấy Trùng Tử cà lơ phất phơ, thường xuyên làm mấy trò ngố ngố, đầu óc lão này rất tốt, tế bào nghệ thuật còn rất hoạt động, tiếng tăm trong giới cũng không nhỏ. Ảnh thừa sức nuôi bản thân, nhưng sau khi cùng một chỗ với anh tôi, cơ bản đều là anh tôi nuôi gia đình, tiền công của Trùng Tử liền được tích trữ, tiền vào sổ tiết kiệm hai năm qua cũng không tệ lắm.
Tôi —— Trình Nặc, bây giờ là nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật sinh vật chuyên nghiệp, hoàn toàn không đi theo gót chân của anh tôi hoặc Trùng Tử học chút gì liên quan đến nghệ thuật. Hồi đó, tôi khẳng định mình hoàn toàn không được di truyền gen về phương diện này.
Người duy nhất không kiếm ra tiền trong nhà là tôi, lương trợ lý do phòng nghiên cứu phát thuần túy chỉ là tượng trưng, cơ bản đều xài vào mấy lần ba người chúng tôi ra ngoài ăn cơm mỗi tháng.
Sang năm tốt nghiệp, tôi chuẩn bị tiếp tục học lên cao, ngược lại anh tôi và Trùng Tử cũng không có áp lực nuôi nấng con cái, tôi hoàn (không) toàn (hề) an (xấu) tâm (hổ) tiếp nhận.
Ôi, sau khi hai người bọn họ chung một chỗ, làm sao mà tôi cảm giác người được lời lại là tôi vậy nè.
4. Đi dạo phố
Ra ngoài đi dạo phố đều là một trong hai người bọn họ đi theo tôi, hoặc cả hai đều đi theo phụ trách chọn đồ giùm tôi.
Bọn họ nhìn là biết đâu là đồ xịn đâu là đồ dỏm, ánh mắt lựa đồ nam rất tốt, nhưng đến khi lựa đồ nữ thì lại nháo nhào lên.
Ô chao, vậy cũng không tệ, tôi đỡ phải nhọc lòng.
Vì lẽ đó thường hay xuất hiện tình trạng như vầy, khi nhìn thấy ghế ngồi nghỉ trong trung tâm thương mại, tôi như được đại xá mà lăn qua một bên.
Sau đó, đôi kia hoàn toàn hóa thân thành cặp vợ chồng mua quần áo cho con gái, mồm năm miệng mười cãi nhau ầm ĩ lên.
Trình Ý càng nghiêng về để tôi ăn mặc hơi đoan trang hiền thục một chút, chính là theo phong cách gái ngoan, nhưng Trùng Tử thì lại bảo rằng, “Trình Nặc cũng không phải gái già suốt ngày ngồi chồm hổm trong nhà.”
“Thiếu nữ hơn hai mươi phải tràn trề thanh xuân,” nói như thế rồi chọn cho tôi một đống váy đầm rực rỡ bảy sắc cầu vồng.
Này này, em đã hai mươi bốn được không?
Khi bọn họ xách túi lớn túi nhỏ quần áo của tôi đi phía trước, tôi ngậm kẹo que đi ở phía sau… Ba người chúng tôi chính là một gia đình ba ngọn nến lung linh (xin mời hát theo).
Hơn nữa, so với Trùng Tử rất vui vẻ ủng hộ sở thích nữ tính duy nhất của tôi là “Mang giày cao gót”, thì anh tôi lại hoàn toàn không đồng ý.
Ổng đã từng cặn kẽ giải (tẩy) thích (não) từ phương diện khoa học đến lịch sử, nhưng tôi không hề bị lay động, tôi học sinh vật, phương diện này tôi hiểu rõ hơn ổng nhiều, nhưng vẫn muốn mang.
Đi giày cao gót thường xuyên cũng có nhiều tác hại, ví dụ như đau nhức chân, ảnh hưởng tới cột sống và khớp gối, dị tật bàn chân,…
Hơn nữa từ sau khi Trùng Tử chuyển tới, tôi có thêm một đồng minh kiên cố, ảnh nói như vầy, “Bởi vì nhìn đẹp nên mới mang chứ, vậy nếu em bảo mặc sịp lọt khe bất lợi cho mấy chuyện chịch chịch đó thì anh có thể không mặc nó đi long nhong không?”
Mặt anh tôi đen xì lại, sau đó lôi cổ Trùng Tử tha vào phòng.
Ô kìa kìa (⊙o⊙), hình như tôi vừa biết được cái gì nghen.
5. Thư phòng
Bởi vì bên trong phòng ngủ của tôi và của anh tôi đều có giá sách và bàn làm việc, thư phòng căn bản chỉ để trang trí, bên trong cũng bố trí một máy tính để chơi game đánh nhau khá thoải mái, một giá sách cũ, còn có một cái gường sô pha không biết tại sao lúc trước lại mua ⊙﹏⊙b.
Sau khi Trùng Tử chuyển tới là trực tiếp ngủ cùng phòng với anh tôi, phải thêm một tủ quần áo cùng tủ đầu giường nên bàn làm việc được chuyển tới thư phòng, sau này trở thành địa bàn của tộc SOHO Trùng Tử.
Chỉ cần mấy ngày không thu dọn là lập tức bừa bộn, giống y chang sóng thần đi qua Indonesia, lốc xoáy tập kích bờ biển nước Mỹ. Nhiều lần tôi gọi Trùng Tử ra ăn cơm đều thấy một chồng tài liệu, một đống giấy lộn, cùng với Trùng Tử nằm nhoài trên bàn làm việc đau khổ vò đầu.
Hờ hờ, thật may là tôi không phải dựa vào linh cảm để kiếm cơm.
Tuy nói thư phòng là do Trùng Tử dùng, nhưng trên căn bản thu dọn đều là chuyện của Trình Ý, mỗi khi nghĩ tới đây, tâm lý của tôi có chút mất cân bằng. Qủa nhiên người yêu chính là dùng để cưng chiều, còn em gái chính là dùng để ngược đãi. Từ nhỏ đến lớn ổng nào có giúp tôi dọn phòng bao giờ đâu.
Mà ngoài ra, thư phòng này vẫn còn tác dụng khác.
Lúc trước trong này có một cái gường sô pha, sau khi Trình Ý mang Trùng Tử về nhà thì cái gường này đã được Trình Ý nhiều lần ghé thăm. Tôi tuyệt đối đã từng thấy ổng nghiến răng nghiến lợi với cái giường đấy.
Đương nhiên, cũng nhờ nó ban tặng, công tác PLAY, thư phòng PLAY cũng nhiều lần được trình diễn. Có một lần tôi bất cẩn đẩy cửa đi vào, vừa vặn chứng kiến anh tôi áp đảo Trùng Tử trên giường sô pha, ổng lặng lẽ ra dấu với tôi yên lặng lui ra ngoài.
Vẫn là câu nói kia, đệt, tự trọng nha.
Bất quá hai ngày nay, cái giường kia có chút hỏng, có thể là lò xo bị gỉ hay gì đó, âm thanh khi ngồi xuống phát ra rất to, sau khi trải qua một phen xoắn xuýt, cái gường sô pha này liền bị ném vào kho, Trình Ý ngay lập tức mua cái mới.
Coi như có lúc ngủ trong thư phòng không thoải mái lắm, thế nhưng làm một số chuyện ý nghĩa ở đây vẫn rất tiện —— Lúc đổi giường mới, anh tôi tuyệt đối là lóe lên những suy nghĩ này.
Trùng Tử còn một mặt ngốc manh: Giường sô pha này có hay không cũng chả sao, chẳng lẽ ảnh đau lòng anh làm việc cực khổ nên để anh có thời gian nghỉ ngơi một chút hở?
Thiếu niên ngây thơ này, mau chóng nhận ra bộ mặt chân chính của Trình Ý đi, em gái Tiểu Nặc của anh ra lệnh cho anh, giải trừ phong ấn ————
Ngày hôm nay, bọn họ quả nhiên chịch chịch gì đó rất lâu trong thư phòng, tôi biết ngay anh tôi nhất định sẽ tìm cơ hội để thử giường mới.
Bất quá, trước khi bọn họ đổi drap giường, tôi tuyệt đối sẽ không đặt mông lên cái giường đó.
Tác giả :
Họa Phong Toan Sảng