Hàng Không Bán
Chương 10: Phiên ngoại
Diệp Tu Thác sớm đã tắm rửa xong, tạp chí trong tay cũng đã lật qua lật lại vài lần, mà tên kia vẫn đang sáng đèn làm việc không chút để ý đến *nhu cầu* của hắn.
Đêm khuya, cũng không phải khuya lắm, nhưng là, hắn đã nằm sẵn trên giường chờ "khách hàng" lại đây "lâm hạnh", chờ cho mỏi cả cổ rồi í.
Người kia vô tình, Diệp Tu Thác tức anh ách lăn qua lộn lại, tâm thần bất ổn.
Hôm ở sàn catwalk, hắn cũng ngứa ngáy y như vậy.
Biết Trình Hạo sẽ mang tên kia đến, sáng sớm đã kiếm một chỗ tốt tốt ngồi chờ. Từ chỗ hắn ngồi, có thể tăm tia tên kia rất rõ ràng không bỏ sót tí gì, tên kia so với khi hai người chia tay, không có gì tiến bộ, ngược lại thoạt nhìn càng không khá khẩm, gầy đi thì có.
Nhúm tóc sau gáy đã bị cắt xém, việc này Lâm Hàn có nhắn tin kể qua, nhưng tận mắt thấy còn buồn cười hơn.
Ngoài việc tiếp chuyện thầy giáo, thỉnh thoảng ngó lên sàn catwalk xem xét tình hình, thời gian còn lại đều dùng để nhìn tên kia.
Lâm Hàn đến bây giờ vẫn chưa biết mình thích hắn.
Đương nhiên hắn không nói dối, chỉ là không nói sự thật mà thôi.
Hắn không muốn nói, thầm nghĩ chờ cái tên ngốc kia tự mình phát hiện.
Nếu tên kia để ý đến hắn, ở bên hắn lâu, tự nhiên có thể nhận ra. Nếu vẫn nhìn không ra. . . . . . Đến lúc đó mới mua cho hắn ít thuốc chữa bệnh ngốc là được.
Diệp Tu Thác nằm trên giường bày ra đủ mọi tư thế mời gọi, mà tên kia vẫn hờ hững, chịu không được đành phải hất hàm hỏi: "Sao vẫn còn làm? Ngươi không phải đã làm xong việc hôm nay rồi sao?"
"Đúng vậy, chính là ta đang nghĩ nội dung cho kỳ sau", Lâm Hàn không thèm ngẩng đầu lên, "Là nghĩ kỳ sau, cho nên còn lâu mới xong, ngươi cứ ngủ trước đi."
Diệp Tu Thác tựa cằm: "Không cần vất vả như vậy a."
"Công việc hiện nay của ta, không kiếm được nhiều tiền", Lâm Hàn nói tiếp "Quần áo đắt tiền và vân vân, không thể thường xuyên mua cho ngươi, bất quá ta sẽ cố gắng, về sau sẽ khá lên. . . . . ."
Diệp Tu Thác lộ ra nét cười, một tay giật bút trên tay hắn, một tay ôm hắn vào lòng: "Vấn đề tiền bạc ngươi cứ yên tâm. Ta có cổ phần ở Narcissism, cũng xem như là cổ đông đi, cho dù không đi làm, cũng sẽ có thu nhập a."
"A?" Lâm Hàn giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi, ngươi có khả năng như vậy sao ? !"
Diệp Tu Thác hôn nhẹ hắn: "Ta lại vẫn có thể đi ' làm ' a."
". . . . . ."
"Cho nên đi ngủ sớm một chút đi."
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: "Mặc dù có bảo đảm, nhưng nếu có cơ hội kiếm tiền, ta nhất định tận lực. Ta sẽ không để người chịu khổ đâu. . . . . ."
Diệp Tu Thác không để hắn lải nhải lẩm bẩm hết lời, liền hôn, chặn miệng hắn.
Lâm Hàn giãy dụa thông khí: "Để ta vẽ cho xong. . . . . ."
"Không, ngươi bao ta, thì không thể bỏ mặc ta, muốn nuôi ta, thì tất cả nhu cầu của ta ngươi đều phải đáp ứng."
"Ách. . . . . ."
Thừa dịp hắn vẫn đang do dự, Diệp Tu Thác một phen ôm hắn lên giường, lột quần hắn, gấp rút làm công tác chuẩn bị, rồi sau đó mặt đối mặt sáp nhập, thấy tên kia không ngừng phản kháng, liền dùng chăn đem hai người gắt gao bao lấy. Trong không gian nhỏ hẹp, tận tình hưởng dụng tên ngốc đang vặn vẹo nhưng không còn đường lùi kia.
Đến lúc bị chăn cuốn loạn mấy vòng Diệp Tu Thác mới chịu buông, người kia bị hung hăng xâm phạm hai lần nên chẳng còn chút hơi sức nào, Diệp Tu Thác vừa lăn xuống, hắn liền lui sang một bên vừa ngủ vừa lầu bầu gì đó trong miệng.
Diệp Tu Thác không thích bị người kia lúc ngủ quay lưng lại với mình, mặc kệ có phải làm phiền kẻ đang mệt chết kia, cũng vẫn tha hắn dậy, sửa tư thế để hắn dựa vào ngực mình mà ngủ.
Lâm Hàn cũng không phản kháng, để yên cho hắn ngủ là được rồi, mặc kệ tư thế thế nào.
****
Ngọt ngào ngủ một đêm, vừa mở mắt, Diệp Tu Thác liền hôn nhẹ hắn.
Lâm Hàn hai mắt mông lung để hắn hôn trong chốc lát, đến lúc tỉnh táo lại, mới nhìn đồng hồ báo thức, ngáp dài: "Ta đi nấu cơm. . . . . ."
Hắn cố hết sức để "làm chủ gia đình", hảo hảo chiếu cố Diệp Tu Thác, cho hắn ăn ngon mặc đẹp, không cho hắn làm việc, xem Diệp Tu Thác như sủng vật trân quý mà nuôi dưỡng.
Lâm Hàn đi siêu thị mua về một mớ tôm. Tôm to, giá cả đắt đỏ, nấu xong bưng mâm cơm lên, Lâm Hàn không ngừng gắp cho Diệp Tu Thác ăn, chính mình lại chẳng dám động vào.
Diệp Tu Thác có chút buồn cười, nhưng nghĩ thầm nếu nói cho hắn biết hắn không cần phiền não chuyện tiền bạc, thì mình sẽ không còn được hưởng sự "Sủng ái" này nữa. Nhưng nhìn người kia vất vả như vậy hắn rất thương tâm, rất luyến tiếc.
Thật sự là mâu thuẫn. . . . . .
Vì cái gì khó dễ được người này hắn sẽ rất khoái trá?
"Đúng rồi, tối nay Trữ Xa cùng Dung Lục sẽ đến đây."
Lâm Hàn lập tức khẩn trương: "Đến, đến làm gì?"
"Bạn bè gặp mặt thôi, như thế nào, ngươi không thích bọn họ?"
Cũng không phải là không thích, hai người kia chưa làm gì khiến hắn không thoải mái. Nhưng là, Lâm Hàn khó tránh khỏi lo lắng cho DiệpTu Thác. Trên TV thường đưa tin đầy ra đó thôi, MB muốn hoàn lương, sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sẽ bị ông chủ lẫn khách nhân khi dễ.
Lâm Hàn cau mày, lo lo lắng lắng.
Nhưng khách đến nhà không thể không niềm nở, đành chấp nhận vượt dự toán chi tiêu, làm một bàn lớn đồ ăn, rồi sau đó bồn chồn chờ khách đến.
****
Bữa tối bình yên vô sự trôi qua, rượu Diệp Tu Thác lấy từ hầm chứa ra, hương vị tuyệt hảo, làm bữa tối ngon hơn không ít, không khí cũng rất hoà thuận vui vẻ. Hai người có tiền kia đối với đồ ăn bình thường Lâm Hàn làm cũng không tỏ ra khủng hoảng, ngược lại còn tỏ vẻ cảm tạ Lâm Hàn vì bữa ăn.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Lâm Hàn đi chuẩn bị hoa quả, ba người kia tiếp tục tán gẫu và uống thêm chút ít.
"Mấy ngày trước không phải rất bận rộn sao? Ta còn tưởng ngươi trông phải mệt mỏi lắm đấy, nhưng hiện tại nhìn vào, thần sắc không tệ chút nào." Dung Lục thấy người khác nhàn nhã hơn mình thì có chút không cam lòng.
Diệp Tu Thác mỉm cười: "Việc đã làm xong, ta mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm với làm tình, không phải làm gì khác, ngươi nói ta làm sao lại có thể không tốt?"
"Thực ngọt ngào mà." Nhâm Trữ Xa tươi cười, "Bất quá, Tu Thác, ngươi đừng vui quá mà quên hết trời đất."
Dung Lục oán hận bồi vào: "Ngươi hiện tại chỉ khác con trư một cái đuôi, không phải vì cao hứng mà quên luôn công việc chứ?"
Lâm Hàn vừa vặn bưng khay trái cây ra, nghe mấy câu thấy hết cả hồn, vội chắn trước mặt Diệp Tu Thác: "Hắn không cần đi làm nữa."
"A?"
"Hắn đã quyết định không làm việc kia nữa rồi, " Lâm Hàn có chút khẩn trương, "Việc đó rất có hại cho thân thể, cho nên hắn hiện tại sẽ chỉ ở nhà nghỉ ngơi, dưởng thể cho tốt rồi nói sau."
Diệp Tu Thác cười đem nam nhân vẻ mặt rất nghiêm túc kia kéo lại, hôn mũi hắn: "Không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo 'nghỉ ngơi'."
"A?" Dung Lục trừng mắt, "Uy, không được đâu? Ngươi định lui về ở ẩn ? Ngươi đùa gì vậy, tốt xấu cũng phải cho chúng ta thời gian để chuẩn bị chứ, ngươi muốn nghỉ ta sẽ không quản , nhưng người làm thế sẽ tổn thất bao nhiêu tiền a!"
Lâm Hàn cứng ngắc cả người.
Diệp Tu Thác vội kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, một tay ôm sát , một tay vuốt lưng trấn an, rồi quay qua cười với Dung Lục: "Không phải như người nghĩ đâu."
"Thế rốt cuộc là như thế nào?" Dung Lục có chút căm giận, "Làm người không thể không có trước có sau đâu đấy."
Lâm Hàn thu hết dũng khí: "Ta đã thay hắn chuộc thân !"
Hai gã khách ngây ra như phỗng.
"Ta thay Tu Thác chuộc thân , cho nên hắn hiện tại không cần lại tới Narcissism làm việc, hắn đã tự do rồi ."
Dung Lục một ngụm rượu phun ở trên mặt Diệp Tu Thác.
". . . . . ."
"Thế, cho nên, Diệp Tu Thác, ngươi hiện tại đã bị mua?"
Diệp Tu Thác bình tĩnh, vừa lôi khăn giấy lau rượu trên mặt, vừa gật gật đầu.
Nhâm Trữ Xa từ đầu vẫn luôn trầm tĩnh, đến nay cũng không thể nhịn nổi mà cười lớn.
"Mua cả đời của ngươi?" Dung Lục vẫn không thể tin được.
Diệp Tu Thác hừ một tiếng, hơi kiêu ngạo: "Đúng vậy."
"Tuy rằng bình thường không có gì nổi bật, " Dung Lục đánh giá Lâm Hàn, cảm khái , "Cũng không có tiền, bất quá cũng không tệ. Tốt xấu gì cũng là thực lòng muốn nuôi ngươi a. . . . . ."
"Hâm mộ đi?"
"Ai. . . . . ." Dung Lụcthở dài, "Ta cũng muốn có người mua, ai tới mua ta đi. . . . . . Ta cũng không quá đắt. . . . . ."
Diệp Tu Thác đắc ý, ôm lấy Lâm Hàn, hôn hai cái.
"Tùy tiện ngươi muốn ngọt ngào khoe khoang thế nào cũng được, chúng ta không thèm!" Dung Lục chua chát."Có cái gì mà đắc ý, hừ! Dù sao ngươi nhớ rõ cho ta, không được nghỉ quá lâu ... , sang tháng còn cả núi việc đang chờ ngươi, cứ chuẩn bị mà làm việc đến chết đi."
****
Chờ kia hai người kia rời đi, Diệp Tu Thác liền ôm người bị mấy câu của Dung Lục dọa cho nơm nớp lo sợ kia.
"Yên tâm, đừng lo lắng, ta thật sự không làm việc đó nữa."
"Nhưng bọn hắn không phải nói muốn ngươi tiếp tục làm việc sao?" Lâm Hàn toát cả mồ hôi, "Làm sao để giải quyết dứt điểm đây? Đòi tiền sao? Hay là. . . . . ."
Diệp Tu Thác ôm hắn hôn mấy cái: "Công việc của ta vốn không quan hệ a."
"Ta, ta không cần ngươi lại đi làm việc đó, " Lâm Hàn mau rớt nước mắt , "Ta, ta tuy rằng không có khả năng, nhưng là ta sẽ bảo vệ ngươi. . . . . ."
Diệp Tu Thác dùng sức hôn hắn: "Đứa ngốc."
Thấy Lâm Hàn vẫn gắt gao cầm tay hắn, sợ hắn bị người ta "Khi dễ", Diệp Tu Thác thở dài: "Được, ta nói cho ngươi. . . . . ."
"Ân?" Lâm Hàn hàm chứa nước mắt.
"Thư phòng của ta cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa từng bước vào có phải không."
"Ân?"
"Có muốn xem qua không?"
Lâm Hàn nhìn hắn.
Diệp Tu Thác nhéo mũi hắn: "Tất cả vấn đề riêng tư của ta đều ở bên trong. Có một số việc chưa muốn nói cho ngươi, nhưng hiện tại sẽ cho ngươi biết, được không?"
"Ngươi không phải buôn thuốc phiện đi?" Lâm Hàn phản ứng theo bản năng.
". . . . . . Không phải."
"Cũng không phải giết người đi?"
". . . . . . Cũng không có, ta không có làm chuyện trái pháp luật."
Diệp Tu Thác ôm lấy khuôn mặt vẫn còn vương nước măt kia, hôn nhẹ, sau đó dịu dàng thủ thỉ, "Bởi vì muốn ngươi tin nên mới cho ngươi xem, nhưng ta lo lắng xem xong ngươi sẽ bỏ rơi ta. . . . . ."
"Ta sẽ không." Lâm Hàn lập tức an ủi hắn.
"Thật?"
"Ân."
Diệp Tu Thác tay mở cửa, trong đầu lại âm thầm tính toán, nếu tên kia tức giận, lập tức sẽ đè hắn, dùng sự mê hoặc của thân thể để phân tán sự chú ý của hắn, không biết như thế có hiệu quả không?
Mặc kệ , vô luận hắn có tức giận hay không, nhất định đều phải đè. (a thật là dã man, rất xứng đáng là seme )
Vách tường hay bàn học đều là lựa chọn không tồi, hắn thực vội vàng muốn hưởng thụ, đem tên kia đặt ở trên tường không ngừng lặp lại chà đạp.
Diệp Tu Thác khẽ mỉm cười, chờ Lâm Hàn rảo bước tiến đến, liền nhanh nhẹn ra tay, ở sau lưng Lâm Hàn lặng lẽ khóa cửa.
- Phiên ngoại hoàn -
Đêm khuya, cũng không phải khuya lắm, nhưng là, hắn đã nằm sẵn trên giường chờ "khách hàng" lại đây "lâm hạnh", chờ cho mỏi cả cổ rồi í.
Người kia vô tình, Diệp Tu Thác tức anh ách lăn qua lộn lại, tâm thần bất ổn.
Hôm ở sàn catwalk, hắn cũng ngứa ngáy y như vậy.
Biết Trình Hạo sẽ mang tên kia đến, sáng sớm đã kiếm một chỗ tốt tốt ngồi chờ. Từ chỗ hắn ngồi, có thể tăm tia tên kia rất rõ ràng không bỏ sót tí gì, tên kia so với khi hai người chia tay, không có gì tiến bộ, ngược lại thoạt nhìn càng không khá khẩm, gầy đi thì có.
Nhúm tóc sau gáy đã bị cắt xém, việc này Lâm Hàn có nhắn tin kể qua, nhưng tận mắt thấy còn buồn cười hơn.
Ngoài việc tiếp chuyện thầy giáo, thỉnh thoảng ngó lên sàn catwalk xem xét tình hình, thời gian còn lại đều dùng để nhìn tên kia.
Lâm Hàn đến bây giờ vẫn chưa biết mình thích hắn.
Đương nhiên hắn không nói dối, chỉ là không nói sự thật mà thôi.
Hắn không muốn nói, thầm nghĩ chờ cái tên ngốc kia tự mình phát hiện.
Nếu tên kia để ý đến hắn, ở bên hắn lâu, tự nhiên có thể nhận ra. Nếu vẫn nhìn không ra. . . . . . Đến lúc đó mới mua cho hắn ít thuốc chữa bệnh ngốc là được.
Diệp Tu Thác nằm trên giường bày ra đủ mọi tư thế mời gọi, mà tên kia vẫn hờ hững, chịu không được đành phải hất hàm hỏi: "Sao vẫn còn làm? Ngươi không phải đã làm xong việc hôm nay rồi sao?"
"Đúng vậy, chính là ta đang nghĩ nội dung cho kỳ sau", Lâm Hàn không thèm ngẩng đầu lên, "Là nghĩ kỳ sau, cho nên còn lâu mới xong, ngươi cứ ngủ trước đi."
Diệp Tu Thác tựa cằm: "Không cần vất vả như vậy a."
"Công việc hiện nay của ta, không kiếm được nhiều tiền", Lâm Hàn nói tiếp "Quần áo đắt tiền và vân vân, không thể thường xuyên mua cho ngươi, bất quá ta sẽ cố gắng, về sau sẽ khá lên. . . . . ."
Diệp Tu Thác lộ ra nét cười, một tay giật bút trên tay hắn, một tay ôm hắn vào lòng: "Vấn đề tiền bạc ngươi cứ yên tâm. Ta có cổ phần ở Narcissism, cũng xem như là cổ đông đi, cho dù không đi làm, cũng sẽ có thu nhập a."
"A?" Lâm Hàn giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi, ngươi có khả năng như vậy sao ? !"
Diệp Tu Thác hôn nhẹ hắn: "Ta lại vẫn có thể đi ' làm ' a."
". . . . . ."
"Cho nên đi ngủ sớm một chút đi."
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: "Mặc dù có bảo đảm, nhưng nếu có cơ hội kiếm tiền, ta nhất định tận lực. Ta sẽ không để người chịu khổ đâu. . . . . ."
Diệp Tu Thác không để hắn lải nhải lẩm bẩm hết lời, liền hôn, chặn miệng hắn.
Lâm Hàn giãy dụa thông khí: "Để ta vẽ cho xong. . . . . ."
"Không, ngươi bao ta, thì không thể bỏ mặc ta, muốn nuôi ta, thì tất cả nhu cầu của ta ngươi đều phải đáp ứng."
"Ách. . . . . ."
Thừa dịp hắn vẫn đang do dự, Diệp Tu Thác một phen ôm hắn lên giường, lột quần hắn, gấp rút làm công tác chuẩn bị, rồi sau đó mặt đối mặt sáp nhập, thấy tên kia không ngừng phản kháng, liền dùng chăn đem hai người gắt gao bao lấy. Trong không gian nhỏ hẹp, tận tình hưởng dụng tên ngốc đang vặn vẹo nhưng không còn đường lùi kia.
Đến lúc bị chăn cuốn loạn mấy vòng Diệp Tu Thác mới chịu buông, người kia bị hung hăng xâm phạm hai lần nên chẳng còn chút hơi sức nào, Diệp Tu Thác vừa lăn xuống, hắn liền lui sang một bên vừa ngủ vừa lầu bầu gì đó trong miệng.
Diệp Tu Thác không thích bị người kia lúc ngủ quay lưng lại với mình, mặc kệ có phải làm phiền kẻ đang mệt chết kia, cũng vẫn tha hắn dậy, sửa tư thế để hắn dựa vào ngực mình mà ngủ.
Lâm Hàn cũng không phản kháng, để yên cho hắn ngủ là được rồi, mặc kệ tư thế thế nào.
****
Ngọt ngào ngủ một đêm, vừa mở mắt, Diệp Tu Thác liền hôn nhẹ hắn.
Lâm Hàn hai mắt mông lung để hắn hôn trong chốc lát, đến lúc tỉnh táo lại, mới nhìn đồng hồ báo thức, ngáp dài: "Ta đi nấu cơm. . . . . ."
Hắn cố hết sức để "làm chủ gia đình", hảo hảo chiếu cố Diệp Tu Thác, cho hắn ăn ngon mặc đẹp, không cho hắn làm việc, xem Diệp Tu Thác như sủng vật trân quý mà nuôi dưỡng.
Lâm Hàn đi siêu thị mua về một mớ tôm. Tôm to, giá cả đắt đỏ, nấu xong bưng mâm cơm lên, Lâm Hàn không ngừng gắp cho Diệp Tu Thác ăn, chính mình lại chẳng dám động vào.
Diệp Tu Thác có chút buồn cười, nhưng nghĩ thầm nếu nói cho hắn biết hắn không cần phiền não chuyện tiền bạc, thì mình sẽ không còn được hưởng sự "Sủng ái" này nữa. Nhưng nhìn người kia vất vả như vậy hắn rất thương tâm, rất luyến tiếc.
Thật sự là mâu thuẫn. . . . . .
Vì cái gì khó dễ được người này hắn sẽ rất khoái trá?
"Đúng rồi, tối nay Trữ Xa cùng Dung Lục sẽ đến đây."
Lâm Hàn lập tức khẩn trương: "Đến, đến làm gì?"
"Bạn bè gặp mặt thôi, như thế nào, ngươi không thích bọn họ?"
Cũng không phải là không thích, hai người kia chưa làm gì khiến hắn không thoải mái. Nhưng là, Lâm Hàn khó tránh khỏi lo lắng cho DiệpTu Thác. Trên TV thường đưa tin đầy ra đó thôi, MB muốn hoàn lương, sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sẽ bị ông chủ lẫn khách nhân khi dễ.
Lâm Hàn cau mày, lo lo lắng lắng.
Nhưng khách đến nhà không thể không niềm nở, đành chấp nhận vượt dự toán chi tiêu, làm một bàn lớn đồ ăn, rồi sau đó bồn chồn chờ khách đến.
****
Bữa tối bình yên vô sự trôi qua, rượu Diệp Tu Thác lấy từ hầm chứa ra, hương vị tuyệt hảo, làm bữa tối ngon hơn không ít, không khí cũng rất hoà thuận vui vẻ. Hai người có tiền kia đối với đồ ăn bình thường Lâm Hàn làm cũng không tỏ ra khủng hoảng, ngược lại còn tỏ vẻ cảm tạ Lâm Hàn vì bữa ăn.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Lâm Hàn đi chuẩn bị hoa quả, ba người kia tiếp tục tán gẫu và uống thêm chút ít.
"Mấy ngày trước không phải rất bận rộn sao? Ta còn tưởng ngươi trông phải mệt mỏi lắm đấy, nhưng hiện tại nhìn vào, thần sắc không tệ chút nào." Dung Lục thấy người khác nhàn nhã hơn mình thì có chút không cam lòng.
Diệp Tu Thác mỉm cười: "Việc đã làm xong, ta mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm với làm tình, không phải làm gì khác, ngươi nói ta làm sao lại có thể không tốt?"
"Thực ngọt ngào mà." Nhâm Trữ Xa tươi cười, "Bất quá, Tu Thác, ngươi đừng vui quá mà quên hết trời đất."
Dung Lục oán hận bồi vào: "Ngươi hiện tại chỉ khác con trư một cái đuôi, không phải vì cao hứng mà quên luôn công việc chứ?"
Lâm Hàn vừa vặn bưng khay trái cây ra, nghe mấy câu thấy hết cả hồn, vội chắn trước mặt Diệp Tu Thác: "Hắn không cần đi làm nữa."
"A?"
"Hắn đã quyết định không làm việc kia nữa rồi, " Lâm Hàn có chút khẩn trương, "Việc đó rất có hại cho thân thể, cho nên hắn hiện tại sẽ chỉ ở nhà nghỉ ngơi, dưởng thể cho tốt rồi nói sau."
Diệp Tu Thác cười đem nam nhân vẻ mặt rất nghiêm túc kia kéo lại, hôn mũi hắn: "Không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo 'nghỉ ngơi'."
"A?" Dung Lục trừng mắt, "Uy, không được đâu? Ngươi định lui về ở ẩn ? Ngươi đùa gì vậy, tốt xấu cũng phải cho chúng ta thời gian để chuẩn bị chứ, ngươi muốn nghỉ ta sẽ không quản , nhưng người làm thế sẽ tổn thất bao nhiêu tiền a!"
Lâm Hàn cứng ngắc cả người.
Diệp Tu Thác vội kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, một tay ôm sát , một tay vuốt lưng trấn an, rồi quay qua cười với Dung Lục: "Không phải như người nghĩ đâu."
"Thế rốt cuộc là như thế nào?" Dung Lục có chút căm giận, "Làm người không thể không có trước có sau đâu đấy."
Lâm Hàn thu hết dũng khí: "Ta đã thay hắn chuộc thân !"
Hai gã khách ngây ra như phỗng.
"Ta thay Tu Thác chuộc thân , cho nên hắn hiện tại không cần lại tới Narcissism làm việc, hắn đã tự do rồi ."
Dung Lục một ngụm rượu phun ở trên mặt Diệp Tu Thác.
". . . . . ."
"Thế, cho nên, Diệp Tu Thác, ngươi hiện tại đã bị mua?"
Diệp Tu Thác bình tĩnh, vừa lôi khăn giấy lau rượu trên mặt, vừa gật gật đầu.
Nhâm Trữ Xa từ đầu vẫn luôn trầm tĩnh, đến nay cũng không thể nhịn nổi mà cười lớn.
"Mua cả đời của ngươi?" Dung Lục vẫn không thể tin được.
Diệp Tu Thác hừ một tiếng, hơi kiêu ngạo: "Đúng vậy."
"Tuy rằng bình thường không có gì nổi bật, " Dung Lục đánh giá Lâm Hàn, cảm khái , "Cũng không có tiền, bất quá cũng không tệ. Tốt xấu gì cũng là thực lòng muốn nuôi ngươi a. . . . . ."
"Hâm mộ đi?"
"Ai. . . . . ." Dung Lụcthở dài, "Ta cũng muốn có người mua, ai tới mua ta đi. . . . . . Ta cũng không quá đắt. . . . . ."
Diệp Tu Thác đắc ý, ôm lấy Lâm Hàn, hôn hai cái.
"Tùy tiện ngươi muốn ngọt ngào khoe khoang thế nào cũng được, chúng ta không thèm!" Dung Lục chua chát."Có cái gì mà đắc ý, hừ! Dù sao ngươi nhớ rõ cho ta, không được nghỉ quá lâu ... , sang tháng còn cả núi việc đang chờ ngươi, cứ chuẩn bị mà làm việc đến chết đi."
****
Chờ kia hai người kia rời đi, Diệp Tu Thác liền ôm người bị mấy câu của Dung Lục dọa cho nơm nớp lo sợ kia.
"Yên tâm, đừng lo lắng, ta thật sự không làm việc đó nữa."
"Nhưng bọn hắn không phải nói muốn ngươi tiếp tục làm việc sao?" Lâm Hàn toát cả mồ hôi, "Làm sao để giải quyết dứt điểm đây? Đòi tiền sao? Hay là. . . . . ."
Diệp Tu Thác ôm hắn hôn mấy cái: "Công việc của ta vốn không quan hệ a."
"Ta, ta không cần ngươi lại đi làm việc đó, " Lâm Hàn mau rớt nước mắt , "Ta, ta tuy rằng không có khả năng, nhưng là ta sẽ bảo vệ ngươi. . . . . ."
Diệp Tu Thác dùng sức hôn hắn: "Đứa ngốc."
Thấy Lâm Hàn vẫn gắt gao cầm tay hắn, sợ hắn bị người ta "Khi dễ", Diệp Tu Thác thở dài: "Được, ta nói cho ngươi. . . . . ."
"Ân?" Lâm Hàn hàm chứa nước mắt.
"Thư phòng của ta cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa từng bước vào có phải không."
"Ân?"
"Có muốn xem qua không?"
Lâm Hàn nhìn hắn.
Diệp Tu Thác nhéo mũi hắn: "Tất cả vấn đề riêng tư của ta đều ở bên trong. Có một số việc chưa muốn nói cho ngươi, nhưng hiện tại sẽ cho ngươi biết, được không?"
"Ngươi không phải buôn thuốc phiện đi?" Lâm Hàn phản ứng theo bản năng.
". . . . . . Không phải."
"Cũng không phải giết người đi?"
". . . . . . Cũng không có, ta không có làm chuyện trái pháp luật."
Diệp Tu Thác ôm lấy khuôn mặt vẫn còn vương nước măt kia, hôn nhẹ, sau đó dịu dàng thủ thỉ, "Bởi vì muốn ngươi tin nên mới cho ngươi xem, nhưng ta lo lắng xem xong ngươi sẽ bỏ rơi ta. . . . . ."
"Ta sẽ không." Lâm Hàn lập tức an ủi hắn.
"Thật?"
"Ân."
Diệp Tu Thác tay mở cửa, trong đầu lại âm thầm tính toán, nếu tên kia tức giận, lập tức sẽ đè hắn, dùng sự mê hoặc của thân thể để phân tán sự chú ý của hắn, không biết như thế có hiệu quả không?
Mặc kệ , vô luận hắn có tức giận hay không, nhất định đều phải đè. (a thật là dã man, rất xứng đáng là seme )
Vách tường hay bàn học đều là lựa chọn không tồi, hắn thực vội vàng muốn hưởng thụ, đem tên kia đặt ở trên tường không ngừng lặp lại chà đạp.
Diệp Tu Thác khẽ mỉm cười, chờ Lâm Hàn rảo bước tiến đến, liền nhanh nhẹn ra tay, ở sau lưng Lâm Hàn lặng lẽ khóa cửa.
- Phiên ngoại hoàn -
Tác giả :
Lâm Lâm