Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 71: Tiểu nhân đắc chí
Tô Khả Phương trầm mặt: "Hạng Tử Nhuận, huynh dám theo dõi ta!"
Còn nữa, rõ ràng tên khốn này nói muốn rời khỏi núi hơn nửa tháng, còn không biết xấu hổ trả đũa.
Ý cười trên môi Hạng Tử Nhuận thu lại, nữ nhân đáng chết này vậy mà không phủ nhận.
Thấy nàng tức giận nhìn mình đăm đăm, so với hắn còn tức giận hơn, Hạng Tử Nhuận cảm thấy mình đúng là tự làm tự chịu.
Rõ ràng vừa nãy thấy nàng rất lạnh nhạt với Đàm Trọng An, căn bản không có ý gì với hắn ta, chỉ có Đàm Trọng An đơn phương, vậy mà cứ ngứa mồm nhất định phải nói ra trêu tức nàng, giờ thì tức giận trút hết lên mình.
"Ta không rảnh như vậy, trùng hợp bắt gặp thôi." Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng giải thích.
Nếu như hắn không giải thích, chỉ sợ nha đầu này sẽ dùng mắt đâm chết hắn.
"Hừ, thật là quá khéo ấy nhỉ?" Tô Khả Phương không nóng không lạnh hừ lạnh, đanh mặt ngồi xuống ghế.
"Tính tình vẫn còn nóng lắm!" Hạng Tử Nhuận cười đi tới, ngồi xuống đối diện, nhìn nàng chằm chằm.
"Nhìn gì vậy?" Tô Khả Phương bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên.
"Mặc nam trang cũng rất đẹp, khó trách Đàm Trọng An nhìn chằm chằm không rời mắt." Giọng hắn trêu tức, chẳng qua nếu Tô Khả Phương tỉ mỉ lắng nghe, nhất định có thể từ giọng hắn lọc ra mấy phần vị chua.
Hắn vừa nói xong, Tô Khả Phương liền đạp tới: "Miệng chó không phun được ngà voi!"
Nàng thật vất vả mới rũ sạch quan hệ với Đàm Trọng An, tên khốn này còn nhất định nhắc đi nhắc lại chuyện xưa.
Lần này Hạng Tử Nhuận không tránh, mà trực tiếp dùng chân kẹp chân nàng lại, Tô Khả Phương tiến không được lùi không xong, mặt đỏ bừng vì tức.
"Buông ra!" Nàng thẹn quá hoá giận trừng hắn.
"Không buông!" Hắn cười ranh mãnh, hắn thích nhất là bộ dạng xù lông, tức xì khói của nàng.
"Không mau buông ra?" Nàng thở phì phò.
"Không buông!" Đối mặt với khuôn mặt hồng nhuận của nàng, ý cười nơi đáy mắt Hạng Tử Nhuận sâu hơn.
Thường ngày nha đầu này đối với ai cũng cười hì hì, bộ dạng linh tinh cổ quái, chỉ có hắn biết, thật ra nha đầu này rất xấu tính.
Tô Khả Phương từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng mất mặt như vậy, nhưng hắn không buông, mình cũng không làm gì được, không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Huynh nhất định không buông ra đúng không? Ta mà thoát được huynh chết chắc."
Lời uy hiếp của nàng căn bản không quan trọng với Hạng Tử Nhuận, nhưng thấy đỉnh đầu nàng sắp bốc khói, Hạng Tử Nhuận sợ chọc giận quá nàng sẽ không thèm đưa cơm cho hắn.
"Đừng nóng giận mà, ta buông ra là được!" Hạng Tử Nhuận cười buông ra chân.
Tô Khả Phương không nghĩ hắn sẽ sợ lời uy hiếp vớ vẩn của mình nên dùng sức rút chần về, đột nhiên Hạng Tử Nhuận buông lỏng chân, cả người nàng theo quán tính ngã ngược về sau.
"Ah —— "
Tiếng kêu sợ hãi chưa kịp phát ra, người đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Cô không sao chứ?" Giọng Hạng Tử Nhuận vang lên trên đỉnh đầu khiến nàng tỉnh hồn.
Nàng doạ hắn hết cả hồn!
Tô Khả Phương phát hiện Hạng Tử Nhuận đang ôm nàng, mặt lóng lên, vội vàng đẩy hắn ra, lườm hắn toé lửa.
"Cô còn chưa ăn cơm tối đúng không? Chờ ta một chút, ta đi mua thức ăn về nhé." Trước khi nàng mở miệng, Hạng Tử Nhuận vội vàng nói.
"Huynh..."
Hạng Tử Nhuận không đợi Tô Khả Phương đáp, biến mất như một làn khói.
"Hỗn đản!" Tô Khả Phương nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng tên hỗn đản (trứng thối) kia khoá cửa.
Tô Khả Phương giận nhanh, hết giận cũng nhanh, chờ đến khi Hạng Tử Nhuận xách hộp cơm về, cơn giận của nàng đã tiêu tan bớt rồi.
Hạng Tử Nhuận đặt hai chén cơm lớn và vài món ăn lên bàn, nói: "Ăn đi, đây là đồ ăn của "Khách mãn lâu", chắn hẳn cô sẽ thích."
Tô Khả Phương cầm bát cơm lên ăn, ngước mắt hỏi hắn: "Huynh là người huyện Hoài Đường à, đây là nhà huynh sao?"
"Không phải!" Hắn mỉm cười, gắp một miếng thịt gà trân châu vào chén nàng: "Cô gầy quá, ăn nhiều một chút."
Thấy hắn không muốn tiếp tục đề tài này, Tô Khả Phương không hỏi nữa, mắt hạnh xoay chuyển, giả bộ lơ đãng hỏi: "Huynh có kiêng ăn món gì không?"
Hạng Tử Nhuận định nói "Rau hẹ", nhưng thấy ánh mắt nàng loé ra tia sáng ranh mãnh, lời đến miệng vội đổi thành "Cá kho!"
"Cá kho sao?" Tô Khả Phương ý vị thâm trường nhìn hắn cười: "Vậy à, ta nhớ rồi."
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, Hạng Tử Nhuận dở khóc dở cười.
"Hả? Không đúng, lần trước ta đưa ruốc cá và chao cá lăng cho huynh, không phải huynh nói ăn ngon sao?" Tô Khả Phương nghi ngờ nhìn hắn.
"Không phải ta không ăn cá, mà chỉ không ăn cá kho thôi. Rán, hấp, nấu canh, ta đều ăn." Hạng Tử Nhuận mặt không đổi sắc đáp.
"Đúng là dở hơi?!" Tô Khả Phương lườm.
Thấy nàng không hoài nghi, Hạng Tử Nhuận lại gắp vào chén nàng một miếng chân giò hầm mật ong: "Đừng ăn toàn rau xanh nữa, ăn nhiều thịt một chút!"
Tô Khả Phương quét mắt nhìn năm sáu món ăn trên bàn, nói: "Nghe nói đồ ăn ở "Khách mãn lâu" rất đắt."
"Chắc thế, dù sao bây giờ ta cũng không có tiền, những món này là người khác lấy cho ta." Hạng Tử Nhuận thuận miệng đáp.
"Khụ ~~ "
Nghe vậy, Tô Khả Phương nghẹn, bị miếng chân giò chẹn ở cổ họng, Hạng Tử Nhuận vội để đũa xuống đi tới giúp nàng vỗ lưng.
"Sao không cẩn thận thế? Ăn mà cũng nghẹn nữa." Hạng Tử Nhuận nhẹ nhàng trách móc.
Thật vất vả Tô Khả Phương mới phun được miếng chân giò kẹt trong cổ họng ra, chỉ vào thức ăn trên bàn, vừa sợ vừa giận nói: "Huynh đừng bảo với ta, những món ăn này là huynh trộm từ "Khách mãn lâu" về nhé."
Sinh ý của "Khách mãn lâu" tốt như vậy, khách đến ăn cơm đều phải xếp hàng, tên khốn này đi có một lát đã về rồi, nàng phải sớm đoán được mới đúng.
Nếu đổi lại là người khác, nàng sẽ không tức giận như thế, nhưng vừa nghĩ tới Hạng Tử Nhuận đến tửu lâu trộm thịt trộm rau, Tô Khả Phương cảm thấy mình không thể nào tiếp thu được.
Trong tiềm thức của nàng, hắn không phải loại trộm vặt móc túi.
"Ta không ăn nữa." Nàng ném đũa xuống bàn, đứng dậy.
Hạng Tử Nhuận kéo nàng lại, tức giận hỏi: "Ai bảo thức ăn này do ta trộm?"
"Chẳng lẽ đúng không?" Nàng trừng mắt, rõ ràng không tin hắn.
"Tất nhiên không phải, bạn ta có giao tình với thiếu đông gia "Khách mãn lâu", ăn mấy bữa cơm còn chưa đến mức phải đòi tiền." Hắn không so đo với nàng, kiên nhẫn giải thích.
Vậy mà nữ nhân này dám không tin tưởng hắn, sau này phải chậm rãi dạy dỗ!
Nghe thấy từ "Thiếu đông gia", đột nhiên Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cơ bản đã tin tưởng.
Nghe Dương Thành nói, Lý Trì mới đến huyện thành mấy ngày, nếu không phải bạn tri kỉ, sao có thể biết thiếu đông gia "Khách mãn lâu" đến huyện thành?
Thấy sắc mặt nàng hoà hoãn, Hạng Tử Nhuận mới kéo nàng ngồi xuống, nói: "Sắc trời không còn sớm, mau ăn xong rồi còn trở về nữa."
Giọng nói ấm áp khiến tim Tô Khả Phương có chút loạn nhịp.
Tuy nàng không tình nguyện thừa nhận, cũng nhiều lần nhắc nhở mình không nên tới gần hắn, nhưng mỗi lần gặp hắn, lòng sẽ không khống chế mà quyến luyến hắn nhiều hơn, nàng phải làm sao đây?
Thấy nàng không động đũa, mà không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, Hạng Tử Nhuận chớp mắt, đột nhiên dí mặt đến gần nàng.
"Huynh làm trò gì vậy?" Tô Khả Phương bị khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mặt làm giật nảy mình, theo bản năng giơ tay lên chặn.
Còn nữa, rõ ràng tên khốn này nói muốn rời khỏi núi hơn nửa tháng, còn không biết xấu hổ trả đũa.
Ý cười trên môi Hạng Tử Nhuận thu lại, nữ nhân đáng chết này vậy mà không phủ nhận.
Thấy nàng tức giận nhìn mình đăm đăm, so với hắn còn tức giận hơn, Hạng Tử Nhuận cảm thấy mình đúng là tự làm tự chịu.
Rõ ràng vừa nãy thấy nàng rất lạnh nhạt với Đàm Trọng An, căn bản không có ý gì với hắn ta, chỉ có Đàm Trọng An đơn phương, vậy mà cứ ngứa mồm nhất định phải nói ra trêu tức nàng, giờ thì tức giận trút hết lên mình.
"Ta không rảnh như vậy, trùng hợp bắt gặp thôi." Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng giải thích.
Nếu như hắn không giải thích, chỉ sợ nha đầu này sẽ dùng mắt đâm chết hắn.
"Hừ, thật là quá khéo ấy nhỉ?" Tô Khả Phương không nóng không lạnh hừ lạnh, đanh mặt ngồi xuống ghế.
"Tính tình vẫn còn nóng lắm!" Hạng Tử Nhuận cười đi tới, ngồi xuống đối diện, nhìn nàng chằm chằm.
"Nhìn gì vậy?" Tô Khả Phương bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên.
"Mặc nam trang cũng rất đẹp, khó trách Đàm Trọng An nhìn chằm chằm không rời mắt." Giọng hắn trêu tức, chẳng qua nếu Tô Khả Phương tỉ mỉ lắng nghe, nhất định có thể từ giọng hắn lọc ra mấy phần vị chua.
Hắn vừa nói xong, Tô Khả Phương liền đạp tới: "Miệng chó không phun được ngà voi!"
Nàng thật vất vả mới rũ sạch quan hệ với Đàm Trọng An, tên khốn này còn nhất định nhắc đi nhắc lại chuyện xưa.
Lần này Hạng Tử Nhuận không tránh, mà trực tiếp dùng chân kẹp chân nàng lại, Tô Khả Phương tiến không được lùi không xong, mặt đỏ bừng vì tức.
"Buông ra!" Nàng thẹn quá hoá giận trừng hắn.
"Không buông!" Hắn cười ranh mãnh, hắn thích nhất là bộ dạng xù lông, tức xì khói của nàng.
"Không mau buông ra?" Nàng thở phì phò.
"Không buông!" Đối mặt với khuôn mặt hồng nhuận của nàng, ý cười nơi đáy mắt Hạng Tử Nhuận sâu hơn.
Thường ngày nha đầu này đối với ai cũng cười hì hì, bộ dạng linh tinh cổ quái, chỉ có hắn biết, thật ra nha đầu này rất xấu tính.
Tô Khả Phương từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng mất mặt như vậy, nhưng hắn không buông, mình cũng không làm gì được, không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Huynh nhất định không buông ra đúng không? Ta mà thoát được huynh chết chắc."
Lời uy hiếp của nàng căn bản không quan trọng với Hạng Tử Nhuận, nhưng thấy đỉnh đầu nàng sắp bốc khói, Hạng Tử Nhuận sợ chọc giận quá nàng sẽ không thèm đưa cơm cho hắn.
"Đừng nóng giận mà, ta buông ra là được!" Hạng Tử Nhuận cười buông ra chân.
Tô Khả Phương không nghĩ hắn sẽ sợ lời uy hiếp vớ vẩn của mình nên dùng sức rút chần về, đột nhiên Hạng Tử Nhuận buông lỏng chân, cả người nàng theo quán tính ngã ngược về sau.
"Ah —— "
Tiếng kêu sợ hãi chưa kịp phát ra, người đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Cô không sao chứ?" Giọng Hạng Tử Nhuận vang lên trên đỉnh đầu khiến nàng tỉnh hồn.
Nàng doạ hắn hết cả hồn!
Tô Khả Phương phát hiện Hạng Tử Nhuận đang ôm nàng, mặt lóng lên, vội vàng đẩy hắn ra, lườm hắn toé lửa.
"Cô còn chưa ăn cơm tối đúng không? Chờ ta một chút, ta đi mua thức ăn về nhé." Trước khi nàng mở miệng, Hạng Tử Nhuận vội vàng nói.
"Huynh..."
Hạng Tử Nhuận không đợi Tô Khả Phương đáp, biến mất như một làn khói.
"Hỗn đản!" Tô Khả Phương nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng tên hỗn đản (trứng thối) kia khoá cửa.
Tô Khả Phương giận nhanh, hết giận cũng nhanh, chờ đến khi Hạng Tử Nhuận xách hộp cơm về, cơn giận của nàng đã tiêu tan bớt rồi.
Hạng Tử Nhuận đặt hai chén cơm lớn và vài món ăn lên bàn, nói: "Ăn đi, đây là đồ ăn của "Khách mãn lâu", chắn hẳn cô sẽ thích."
Tô Khả Phương cầm bát cơm lên ăn, ngước mắt hỏi hắn: "Huynh là người huyện Hoài Đường à, đây là nhà huynh sao?"
"Không phải!" Hắn mỉm cười, gắp một miếng thịt gà trân châu vào chén nàng: "Cô gầy quá, ăn nhiều một chút."
Thấy hắn không muốn tiếp tục đề tài này, Tô Khả Phương không hỏi nữa, mắt hạnh xoay chuyển, giả bộ lơ đãng hỏi: "Huynh có kiêng ăn món gì không?"
Hạng Tử Nhuận định nói "Rau hẹ", nhưng thấy ánh mắt nàng loé ra tia sáng ranh mãnh, lời đến miệng vội đổi thành "Cá kho!"
"Cá kho sao?" Tô Khả Phương ý vị thâm trường nhìn hắn cười: "Vậy à, ta nhớ rồi."
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, Hạng Tử Nhuận dở khóc dở cười.
"Hả? Không đúng, lần trước ta đưa ruốc cá và chao cá lăng cho huynh, không phải huynh nói ăn ngon sao?" Tô Khả Phương nghi ngờ nhìn hắn.
"Không phải ta không ăn cá, mà chỉ không ăn cá kho thôi. Rán, hấp, nấu canh, ta đều ăn." Hạng Tử Nhuận mặt không đổi sắc đáp.
"Đúng là dở hơi?!" Tô Khả Phương lườm.
Thấy nàng không hoài nghi, Hạng Tử Nhuận lại gắp vào chén nàng một miếng chân giò hầm mật ong: "Đừng ăn toàn rau xanh nữa, ăn nhiều thịt một chút!"
Tô Khả Phương quét mắt nhìn năm sáu món ăn trên bàn, nói: "Nghe nói đồ ăn ở "Khách mãn lâu" rất đắt."
"Chắc thế, dù sao bây giờ ta cũng không có tiền, những món này là người khác lấy cho ta." Hạng Tử Nhuận thuận miệng đáp.
"Khụ ~~ "
Nghe vậy, Tô Khả Phương nghẹn, bị miếng chân giò chẹn ở cổ họng, Hạng Tử Nhuận vội để đũa xuống đi tới giúp nàng vỗ lưng.
"Sao không cẩn thận thế? Ăn mà cũng nghẹn nữa." Hạng Tử Nhuận nhẹ nhàng trách móc.
Thật vất vả Tô Khả Phương mới phun được miếng chân giò kẹt trong cổ họng ra, chỉ vào thức ăn trên bàn, vừa sợ vừa giận nói: "Huynh đừng bảo với ta, những món ăn này là huynh trộm từ "Khách mãn lâu" về nhé."
Sinh ý của "Khách mãn lâu" tốt như vậy, khách đến ăn cơm đều phải xếp hàng, tên khốn này đi có một lát đã về rồi, nàng phải sớm đoán được mới đúng.
Nếu đổi lại là người khác, nàng sẽ không tức giận như thế, nhưng vừa nghĩ tới Hạng Tử Nhuận đến tửu lâu trộm thịt trộm rau, Tô Khả Phương cảm thấy mình không thể nào tiếp thu được.
Trong tiềm thức của nàng, hắn không phải loại trộm vặt móc túi.
"Ta không ăn nữa." Nàng ném đũa xuống bàn, đứng dậy.
Hạng Tử Nhuận kéo nàng lại, tức giận hỏi: "Ai bảo thức ăn này do ta trộm?"
"Chẳng lẽ đúng không?" Nàng trừng mắt, rõ ràng không tin hắn.
"Tất nhiên không phải, bạn ta có giao tình với thiếu đông gia "Khách mãn lâu", ăn mấy bữa cơm còn chưa đến mức phải đòi tiền." Hắn không so đo với nàng, kiên nhẫn giải thích.
Vậy mà nữ nhân này dám không tin tưởng hắn, sau này phải chậm rãi dạy dỗ!
Nghe thấy từ "Thiếu đông gia", đột nhiên Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cơ bản đã tin tưởng.
Nghe Dương Thành nói, Lý Trì mới đến huyện thành mấy ngày, nếu không phải bạn tri kỉ, sao có thể biết thiếu đông gia "Khách mãn lâu" đến huyện thành?
Thấy sắc mặt nàng hoà hoãn, Hạng Tử Nhuận mới kéo nàng ngồi xuống, nói: "Sắc trời không còn sớm, mau ăn xong rồi còn trở về nữa."
Giọng nói ấm áp khiến tim Tô Khả Phương có chút loạn nhịp.
Tuy nàng không tình nguyện thừa nhận, cũng nhiều lần nhắc nhở mình không nên tới gần hắn, nhưng mỗi lần gặp hắn, lòng sẽ không khống chế mà quyến luyến hắn nhiều hơn, nàng phải làm sao đây?
Thấy nàng không động đũa, mà không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, Hạng Tử Nhuận chớp mắt, đột nhiên dí mặt đến gần nàng.
"Huynh làm trò gì vậy?" Tô Khả Phương bị khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mặt làm giật nảy mình, theo bản năng giơ tay lên chặn.
Tác giả :
Thấm Ôn Phong