Hãn Thích
Quyển 1 - Chương 7: Mi hoán, mi phu nhân?
Một chút mùi thơm nhè nhẹ, quanh quẩn ở chóp mũi.
Đó là mùi thơm đặc biệt chỉ có ở cơ thể xử nữ, mặc dù không thơm ngào ngạt, nhưng đặc biệt có ý vị. Đối với Lưu Sấm mà nói, mùi thơm này quen thuộc lại xa lạ. Xa lạ là vì, hắn chưa bao giờ ngửi qua loại mùi thơm cơ thể này; quen thuộc là bởi vì, thân thể này với hắn, dường như vô cùng quen thuộc. Mùi hương tới gần, bản năng Lưu Sấm có phản ứng, thân thể lóe lên nhẹ nhàng tiếp cận hướng bên cạnh, đưa tay lên bắt lấy tay người bay đến, dưới chân thuận thế chuếnh choáng, chợt nghe người đến đó kinh hãi phát ra a một tiếng, rồi sau đó ngã xuống đất.
Lưu Sấm né tránh đánh trả, là xuất phát từ bản năng. Chẳng qua khi người đó sau khi phát ra tiếng kinh hoảng, bản năng của thân thể lại làm cho hắn không tự chủ được bước thêm một bước, vươn cánh tay ra, chặn ngang ôm người đó.
- Hùng ngốc, ngươi điên rồi!
Ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, không đợi Lưu Sấm tới kịp trở về chỗ cũ, chợt nghe một âm thanh dễ nghe giận dữ vang lên bên tai. Cúi đầu xuống, Lưu Sấm này mới nhìn rõ trong lòng ngực là một giai nhân. Xem bộ dáng kia có lẽ mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt sáng răng trắng, là một giai nhân xinh đẹp.
Lúc này, giai nhân má phấn lúm đồng tiền ửng đỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra nét mặt đầy vẻ giận dữ. Tuy nhiên bộ dáng tức giận này, lại động lòng người, khiến cho tim Lưu Sấm đập thình thịch.
- Hoán tiểu thư?
Lưu Sấm buộc miệng gọi tên thiếu nữ trước mắt. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định, hắn là lần đầu gặp cô bé này, sở dĩ có thể gọi tên của nàng, chỉ sợ là bởi vì thân thể này gây ra bởi ký ức còn sót lại. Liên tục không ngừng đỡ thiếu nữ đứng dậy, chân tay Lưu Sấm có vẻ có chút luống cuống. Tuy nói trải qua hai đời, cũng đã trải qua phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng lại có một chút rung động khó hiểu. Chủ nhân thật sự của thân thể này, lý tưởng lớn nhất chính là có thể ở cùng với thiếu nữ trước mắt này.
Lưu Sấm nuốt nước bọt, hạ giọng nói:
- Hoán tiểu thư, ngươi không việc gì chứ.
Sau khi Hoán tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói:
- Hùng ngốc, hôm nay làm sao ngươi lại trở nên thông minh như vậy? Trước kia ta đánh lén, ngươi đều không tránh đấy.
Không phải không tránh được, vốn là Lưu Sấm không muốn né tránh. Thiếu niên thuần khiết kia hy vọng nhất chính là khiến thiếu nữ trước mắt có thể thật vui vẻ, chẳng sợ đôi khi làm một tên hề, cũng cam tâm tình nguyện.
Lưu Sấm ấp úng, nghĩ thế nào tìm từ trả lời.
Nào biết được không chờ hắn mở miệng, thiếu nữ nhân tiện nói:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là Hoán tiểu thư.
Nàng dường như đột nhiên cảm giác được cái gì, lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác,
- Hùng ngốc, ngươi hôm nay hình như không giống bình thường?
- Không bình thường?
Lưu Sấm ngẩn ra, cúi đầu quan sát trang phục mình, dường như cũng không có chổ nào thất lễ.
Thiếu nữ đột nhiên hỏi:
- Hùng ngốc, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi gọi ta là gì?
- Nha đầu xấu xí!
Lưu Sấm không suy nghĩ, thốt ra.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện ra một hình ảnh mạnh mẽ: Một thằng con trai mập mạp, nhìn qua thật thà chất phác, bị bạn cùng trang lứa cô lập. Nguyên nhân cũng là bởi vì, đứa bé này so với đứa nhỏ cùng tuổi vóc dáng lớn, khí lực lớn, hơn nữa có chút nhát gan. Người khác dám đi ra sông bắt rắn, nhưng cậu bé cũng không dám. Tuy nói đều là một đám trẻ con, cũng sẽ tồn tại quần thể. Nhìn hắn bề ngoài rất cao rất cường tráng, nhưng lại nhát như chuột, đương nhiên sẽ không được người ta chào đón. Mà đứa bé nhát gan kia, chính là nguyên chủ nhân của thân thể mà Lưu Sấm chiếm giữ...
Ngồi trơ trọi một mình ở bờ sông, đứa bé lén rơi lệ. Lúc này, đột nhiên một thiếu nữ chạy tới cười hì hì đưa cho hắn một trái cây.
- Nha đầu xấu xí, không cần ngươi thương hại.
Đây là Lưu Sấm, và Hoán tiểu thư lúc nhỏ lần đầu tiên gặp nhau.
Hoán tiểu thư dường như ở huyện Cù rất có địa vị, những đứa bé khác xưa nay không dám trêu chọc nàng. Cộng thêm nàng thông minh lanh lợi, hơn nữa có can đảm hành vi nghĩa hiệp, được tất cả đứa nhỏ tôn là đại tỷ. Hoán tiểu thư cũng không trách cứ Lưu Sấm, ngược lại đem trái cây nhét vào trong tay của Lưu Sấm, lôi kéo hắn chạy đến giữa đám đứa nhỏ kia... Từ đó về sau, Lưu Sấm và Hoán tiểu thư thành bạn bè, từ từ lớn lên, cho đến nay.
- Đúng rồi, Hoán tiểu thư họ Mi.
Mi Hoán liền là tên của nàng...
Mi Hoán?
Lưu Sấm giật mình, nhìn thiếu nữ trước mắt, trong nhất thời lại ngây ngốc!
Ngược lại là Mi Hoán sau khi nghe được Lưu Sấm nói ra chính xác đáp án, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy Lưu Sấm ngơ ngác nhìn nàng, lập tức mặt đỏ lên, tiến lên hung hăng đá Lưu Sấm một cước, làm Lưu Sấm đau ôm chân nhảy tại chỗ.
Mi Hoán mỉm cười.
- Hùng ngốc, còn tưởng rằng ngươi bị yêu ma bám người chứ. Hừ, tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, yêu ma kia bám theo người Hùng ngốc, tất nhiên cũng ngu chết... Hì hì, tuy nhiên ngươi hình như lợi hại hơn. Trước kia ta đánh lén ngươi, ngươi hoàn toàn tránh không được, lần này không ngờ có thể tránh, xem ra thật sự là có tiến bộ.
Mi Hoán mở miệng gọi Hùng ngốc, ngậm miệng gọiHùng ngốc, cũng không khiến Lưu Sấm tức giận, ngược lại trong cảm thấy lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Hoán... Tam Nương Tử.
Thấy Mi Hoán trừng mắt, Lưu Sấm vội sửa lại xưng hô.
Tam Nương Tử là tên gọi khác của Mi Hoán kia. Ở huyện Cù, hầu như những bạn bè cùng lứa tuổi và Lưu Sấm bình thường đều quen gọi Mi Hoán là “Tam Nương Tử” . Nguyên nhân chính là ở nhà Mi Hoán đứng thứ ba, mà một cô gái xưng hô thế này, ngoại trừ rõ ràng ngoài việc nàng xuất thân không tầm thường ra, cũng có ý kính trọng.
Mi Hoán cũng rất thích gọi như thế, nếu gọi nàng là Hoán tiểu thư, mười phần có tám chín phần sẽ mất hứng, nhưng nếu gọi một tiếng 'Tam Nương Tử " lại sẽ làm nàng cảm thấy hài lòng.
- Ngươi trở về khi nào?
Lưu Sấm nhớ rõ, mấy ngày trước đây Mi Hoán dường như đi Hạ Bì.
Mi Hoán nói:
- Còn không phải là bởi vì ngươi, trong nhà truyền tin nói, Nha Nhi bị ngươi hại chết, hai vị ca ca rất tức giận, liền chuẩn bị giết ngươi đền mạng. Ta biết rằng ngươi không phải loại người như vậy, cho nên liền nói với hai vị ca ca, trước tiên tìm hiểu tình hình. Ai ngờ mới vừa vào thành, liền nghe người ta nói ngươi không sao... Hừ, ta ở Hạ Bì chậm trễ xem kịch vui rồi! Tự ngươi nói đi, chuyện này bồi thường ta thế nào đây?
Với dáng điệu nén giận cười cùng hờn trách, càng làm cho Mi Hoán thêm phần ý nhị. Cô bé này nếu trưởng thành thật không tệ!
Ánh mắt Lưu Sấm quét qua trước ngực đẫy đà của Mi Hoán, không tự chủ được, gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
- Cười, chỉ biết cười ngây ngô.
Mi Hoán thở phì phì lại đá Lưu Sấm một cước, tuy nhiên vẫn chưa dùng sức.
- Tuy nhiên Hùng ngốc, ngươi thật sự không giống với lúc trước?
- Không giống ở đâu?
Mi Hoán nghiêng đầu nghĩ, hạ giọng nói:
- Ngươi vừa rồi khi ra tay né tránh, ánh mắt rất lạnh... Hình như muốn giết ta.
Nói xong, trên phấn má lúm đồng tiền của Mi Hoán hiện lên một chút sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, Lưu Sấm trong lòng đau xót, thốt lên:
- Tam Nương Tử, ta đời này dù như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.
Mi Hoán mặt đỏ lên, hừ một tiếng. Chỉ là khi nàng quay mặt sang, trong mắt lại lộ ra một chút hạnh phúc.
- Vào đại lao một lần, không ngờ học nói được lời dễ nghe rồi... Hừ, lần này tha cho ngươi một lần, về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn, chớ đắc tội với người ta, tránh bị người ta hãm hại. Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu ?
- Hợi thúc vừa mới nói, muốn ta và thúc cùng nhau ăn cơm, ta đang muốn đi nha môn tìm thúc ấy.
- Hợi thúc?
Mi Hoán nhăn nhăn cái mũi nhỏ đẹp đẽ.
- Nhưng ta vừa rồi khi đi ngang qua nha môn, nhìn thấy Hợi thúc dẫn người đang định ra khỏi thành... Nghe nói là Thập Lý Pha và xã Vũ Sơn phát sinh dùng binh khí đánh nhau, đoán Hợi thúc đi rồi, tạm thời cũng không về được, ngươi đi nha môn, cũng tìm không thấy thúc ấy đâu.
Thập Lý Pha và Vũ Sơn, đều thuộc Cù Sơn.
Cũng không biết tại sao, người của hai địa phương này thường xuyên phát sinh ẩu đả, nghe nói là ân oán trăm năm, nên thường hay vì một chút chuyện nhỏ sẽ gây ra một trận dùng binh khí đánh nhau. Tuy nhiên, nếu quan phủ phái Chu Hợi dẫn người đi giải quyết trước, nghĩ cũng sẽ không có thương vong quá lớn.
Dù sao Chu Hợi ở huyện Cù lấy vũ dũng mà xưng, rất có uy danh. Có ông ra mặt, nhất định có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không... Nhưng cứ như vậy, Lưu Sấm bị làm khó rồi. Chu Hợi ra khỏi thành bình ổn hai xã dùng binh khí đánh nhau, bữa cơm trưa này giải quyết sao đây?
- Hùng ngốc, nếu Hợi thúc ra khỏi thành rồi, không bằng đi xem ta lần này ở Hạ Bì có mang quà gì?
- Quà?
Mi Hoán lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo tay Lưu Sấm đi.
Vừa đi, Mi Hoán vừa nói:
- Hùng ngốc, lần sau lại đi Hạ Bì, ngươi cũng cùng đi nhé.
Hạ Bì thật sự thật náo nhiệt, có thật nhiều thứ để chơi. Đúng rồi, lần này ta theo Đại huynh đi Hạ Bì, ngươi đoán ta gặp được ai?
Đó là mùi thơm đặc biệt chỉ có ở cơ thể xử nữ, mặc dù không thơm ngào ngạt, nhưng đặc biệt có ý vị. Đối với Lưu Sấm mà nói, mùi thơm này quen thuộc lại xa lạ. Xa lạ là vì, hắn chưa bao giờ ngửi qua loại mùi thơm cơ thể này; quen thuộc là bởi vì, thân thể này với hắn, dường như vô cùng quen thuộc. Mùi hương tới gần, bản năng Lưu Sấm có phản ứng, thân thể lóe lên nhẹ nhàng tiếp cận hướng bên cạnh, đưa tay lên bắt lấy tay người bay đến, dưới chân thuận thế chuếnh choáng, chợt nghe người đến đó kinh hãi phát ra a một tiếng, rồi sau đó ngã xuống đất.
Lưu Sấm né tránh đánh trả, là xuất phát từ bản năng. Chẳng qua khi người đó sau khi phát ra tiếng kinh hoảng, bản năng của thân thể lại làm cho hắn không tự chủ được bước thêm một bước, vươn cánh tay ra, chặn ngang ôm người đó.
- Hùng ngốc, ngươi điên rồi!
Ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, không đợi Lưu Sấm tới kịp trở về chỗ cũ, chợt nghe một âm thanh dễ nghe giận dữ vang lên bên tai. Cúi đầu xuống, Lưu Sấm này mới nhìn rõ trong lòng ngực là một giai nhân. Xem bộ dáng kia có lẽ mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt sáng răng trắng, là một giai nhân xinh đẹp.
Lúc này, giai nhân má phấn lúm đồng tiền ửng đỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra nét mặt đầy vẻ giận dữ. Tuy nhiên bộ dáng tức giận này, lại động lòng người, khiến cho tim Lưu Sấm đập thình thịch.
- Hoán tiểu thư?
Lưu Sấm buộc miệng gọi tên thiếu nữ trước mắt. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định, hắn là lần đầu gặp cô bé này, sở dĩ có thể gọi tên của nàng, chỉ sợ là bởi vì thân thể này gây ra bởi ký ức còn sót lại. Liên tục không ngừng đỡ thiếu nữ đứng dậy, chân tay Lưu Sấm có vẻ có chút luống cuống. Tuy nói trải qua hai đời, cũng đã trải qua phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng lại có một chút rung động khó hiểu. Chủ nhân thật sự của thân thể này, lý tưởng lớn nhất chính là có thể ở cùng với thiếu nữ trước mắt này.
Lưu Sấm nuốt nước bọt, hạ giọng nói:
- Hoán tiểu thư, ngươi không việc gì chứ.
Sau khi Hoán tiểu thư trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói:
- Hùng ngốc, hôm nay làm sao ngươi lại trở nên thông minh như vậy? Trước kia ta đánh lén, ngươi đều không tránh đấy.
Không phải không tránh được, vốn là Lưu Sấm không muốn né tránh. Thiếu niên thuần khiết kia hy vọng nhất chính là khiến thiếu nữ trước mắt có thể thật vui vẻ, chẳng sợ đôi khi làm một tên hề, cũng cam tâm tình nguyện.
Lưu Sấm ấp úng, nghĩ thế nào tìm từ trả lời.
Nào biết được không chờ hắn mở miệng, thiếu nữ nhân tiện nói:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi ta là Hoán tiểu thư.
Nàng dường như đột nhiên cảm giác được cái gì, lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác,
- Hùng ngốc, ngươi hôm nay hình như không giống bình thường?
- Không bình thường?
Lưu Sấm ngẩn ra, cúi đầu quan sát trang phục mình, dường như cũng không có chổ nào thất lễ.
Thiếu nữ đột nhiên hỏi:
- Hùng ngốc, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi gọi ta là gì?
- Nha đầu xấu xí!
Lưu Sấm không suy nghĩ, thốt ra.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện ra một hình ảnh mạnh mẽ: Một thằng con trai mập mạp, nhìn qua thật thà chất phác, bị bạn cùng trang lứa cô lập. Nguyên nhân cũng là bởi vì, đứa bé này so với đứa nhỏ cùng tuổi vóc dáng lớn, khí lực lớn, hơn nữa có chút nhát gan. Người khác dám đi ra sông bắt rắn, nhưng cậu bé cũng không dám. Tuy nói đều là một đám trẻ con, cũng sẽ tồn tại quần thể. Nhìn hắn bề ngoài rất cao rất cường tráng, nhưng lại nhát như chuột, đương nhiên sẽ không được người ta chào đón. Mà đứa bé nhát gan kia, chính là nguyên chủ nhân của thân thể mà Lưu Sấm chiếm giữ...
Ngồi trơ trọi một mình ở bờ sông, đứa bé lén rơi lệ. Lúc này, đột nhiên một thiếu nữ chạy tới cười hì hì đưa cho hắn một trái cây.
- Nha đầu xấu xí, không cần ngươi thương hại.
Đây là Lưu Sấm, và Hoán tiểu thư lúc nhỏ lần đầu tiên gặp nhau.
Hoán tiểu thư dường như ở huyện Cù rất có địa vị, những đứa bé khác xưa nay không dám trêu chọc nàng. Cộng thêm nàng thông minh lanh lợi, hơn nữa có can đảm hành vi nghĩa hiệp, được tất cả đứa nhỏ tôn là đại tỷ. Hoán tiểu thư cũng không trách cứ Lưu Sấm, ngược lại đem trái cây nhét vào trong tay của Lưu Sấm, lôi kéo hắn chạy đến giữa đám đứa nhỏ kia... Từ đó về sau, Lưu Sấm và Hoán tiểu thư thành bạn bè, từ từ lớn lên, cho đến nay.
- Đúng rồi, Hoán tiểu thư họ Mi.
Mi Hoán liền là tên của nàng...
Mi Hoán?
Lưu Sấm giật mình, nhìn thiếu nữ trước mắt, trong nhất thời lại ngây ngốc!
Ngược lại là Mi Hoán sau khi nghe được Lưu Sấm nói ra chính xác đáp án, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy Lưu Sấm ngơ ngác nhìn nàng, lập tức mặt đỏ lên, tiến lên hung hăng đá Lưu Sấm một cước, làm Lưu Sấm đau ôm chân nhảy tại chỗ.
Mi Hoán mỉm cười.
- Hùng ngốc, còn tưởng rằng ngươi bị yêu ma bám người chứ. Hừ, tuy nhiên ngẫm lại cũng thế, yêu ma kia bám theo người Hùng ngốc, tất nhiên cũng ngu chết... Hì hì, tuy nhiên ngươi hình như lợi hại hơn. Trước kia ta đánh lén ngươi, ngươi hoàn toàn tránh không được, lần này không ngờ có thể tránh, xem ra thật sự là có tiến bộ.
Mi Hoán mở miệng gọi Hùng ngốc, ngậm miệng gọiHùng ngốc, cũng không khiến Lưu Sấm tức giận, ngược lại trong cảm thấy lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Hoán... Tam Nương Tử.
Thấy Mi Hoán trừng mắt, Lưu Sấm vội sửa lại xưng hô.
Tam Nương Tử là tên gọi khác của Mi Hoán kia. Ở huyện Cù, hầu như những bạn bè cùng lứa tuổi và Lưu Sấm bình thường đều quen gọi Mi Hoán là “Tam Nương Tử” . Nguyên nhân chính là ở nhà Mi Hoán đứng thứ ba, mà một cô gái xưng hô thế này, ngoại trừ rõ ràng ngoài việc nàng xuất thân không tầm thường ra, cũng có ý kính trọng.
Mi Hoán cũng rất thích gọi như thế, nếu gọi nàng là Hoán tiểu thư, mười phần có tám chín phần sẽ mất hứng, nhưng nếu gọi một tiếng 'Tam Nương Tử " lại sẽ làm nàng cảm thấy hài lòng.
- Ngươi trở về khi nào?
Lưu Sấm nhớ rõ, mấy ngày trước đây Mi Hoán dường như đi Hạ Bì.
Mi Hoán nói:
- Còn không phải là bởi vì ngươi, trong nhà truyền tin nói, Nha Nhi bị ngươi hại chết, hai vị ca ca rất tức giận, liền chuẩn bị giết ngươi đền mạng. Ta biết rằng ngươi không phải loại người như vậy, cho nên liền nói với hai vị ca ca, trước tiên tìm hiểu tình hình. Ai ngờ mới vừa vào thành, liền nghe người ta nói ngươi không sao... Hừ, ta ở Hạ Bì chậm trễ xem kịch vui rồi! Tự ngươi nói đi, chuyện này bồi thường ta thế nào đây?
Với dáng điệu nén giận cười cùng hờn trách, càng làm cho Mi Hoán thêm phần ý nhị. Cô bé này nếu trưởng thành thật không tệ!
Ánh mắt Lưu Sấm quét qua trước ngực đẫy đà của Mi Hoán, không tự chủ được, gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
- Cười, chỉ biết cười ngây ngô.
Mi Hoán thở phì phì lại đá Lưu Sấm một cước, tuy nhiên vẫn chưa dùng sức.
- Tuy nhiên Hùng ngốc, ngươi thật sự không giống với lúc trước?
- Không giống ở đâu?
Mi Hoán nghiêng đầu nghĩ, hạ giọng nói:
- Ngươi vừa rồi khi ra tay né tránh, ánh mắt rất lạnh... Hình như muốn giết ta.
Nói xong, trên phấn má lúm đồng tiền của Mi Hoán hiện lên một chút sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, Lưu Sấm trong lòng đau xót, thốt lên:
- Tam Nương Tử, ta đời này dù như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.
Mi Hoán mặt đỏ lên, hừ một tiếng. Chỉ là khi nàng quay mặt sang, trong mắt lại lộ ra một chút hạnh phúc.
- Vào đại lao một lần, không ngờ học nói được lời dễ nghe rồi... Hừ, lần này tha cho ngươi một lần, về sau cần phải cẩn thận nhiều hơn, chớ đắc tội với người ta, tránh bị người ta hãm hại. Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu ?
- Hợi thúc vừa mới nói, muốn ta và thúc cùng nhau ăn cơm, ta đang muốn đi nha môn tìm thúc ấy.
- Hợi thúc?
Mi Hoán nhăn nhăn cái mũi nhỏ đẹp đẽ.
- Nhưng ta vừa rồi khi đi ngang qua nha môn, nhìn thấy Hợi thúc dẫn người đang định ra khỏi thành... Nghe nói là Thập Lý Pha và xã Vũ Sơn phát sinh dùng binh khí đánh nhau, đoán Hợi thúc đi rồi, tạm thời cũng không về được, ngươi đi nha môn, cũng tìm không thấy thúc ấy đâu.
Thập Lý Pha và Vũ Sơn, đều thuộc Cù Sơn.
Cũng không biết tại sao, người của hai địa phương này thường xuyên phát sinh ẩu đả, nghe nói là ân oán trăm năm, nên thường hay vì một chút chuyện nhỏ sẽ gây ra một trận dùng binh khí đánh nhau. Tuy nhiên, nếu quan phủ phái Chu Hợi dẫn người đi giải quyết trước, nghĩ cũng sẽ không có thương vong quá lớn.
Dù sao Chu Hợi ở huyện Cù lấy vũ dũng mà xưng, rất có uy danh. Có ông ra mặt, nhất định có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không... Nhưng cứ như vậy, Lưu Sấm bị làm khó rồi. Chu Hợi ra khỏi thành bình ổn hai xã dùng binh khí đánh nhau, bữa cơm trưa này giải quyết sao đây?
- Hùng ngốc, nếu Hợi thúc ra khỏi thành rồi, không bằng đi xem ta lần này ở Hạ Bì có mang quà gì?
- Quà?
Mi Hoán lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo tay Lưu Sấm đi.
Vừa đi, Mi Hoán vừa nói:
- Hùng ngốc, lần sau lại đi Hạ Bì, ngươi cũng cùng đi nhé.
Hạ Bì thật sự thật náo nhiệt, có thật nhiều thứ để chơi. Đúng rồi, lần này ta theo Đại huynh đi Hạ Bì, ngươi đoán ta gặp được ai?
Tác giả :
Canh Tân