Hàn Ngu Chi Thiên Vương
Chương 12: Được chọn
- Nỗ lực nhiều hơn, cậu có tiềm lực đó.
Park PD hài lòng với thái độ này, ông ta là nhà sản xuất chương trình, còn Kim Sung-won là nghệ sĩ, đôi bên không hề có xung đột lợi ích, thuận lợi nâng đỡ một chút bán một phần ân tình, nếu sau này Kim Sung-won thành công thị tốt, đầu tư có lãi, nếu không thì ông ta không mất gì, điều kiện tiên quyết là người ta thấy tiềm năng đầu tư trong đó:
Được thừa nhận, có thêm tự tin, Kim Sung-won nói:
- Park PD, bên đài SBS đang tuyển OST cho phìm Chuyện tình Pari, tôi viết một bài, không biết Park PD chuyển giúp được không?
- Cậu còn viết cả ca khúc cơ à?
Park PD ngạc nhiên lắm:
- Chuyện giúp không thành vấn đề, tôi có người quen bên đó, nhưng chất lượng mà không đạt là tôi không giúp được gì đâu đấy.
- Vâng, chỉ cần PD chuyển giúp là được, tôi sợ gửi qua bưu điện không được coi trọng.
Nếu là vài năm về trước, Kim Sung-won bản tính cô ngạo tuyệt đối không nhờ vả người khác thế này.
- Được rồi, xong chương trình giao bài hát cho tôi.
Không ngờ mọi chuyện diễn ra thuận lợi như thế, đến Kim Sung-won nhấc chân lên xem, không có phân chó!
.....
Đám Seohyun vừa phải đi học, vừa phải luyện tập, an bài thời gian vô cùng chặt chẽ, cho nên chỉ buổi tối mới tới được chỗ Kim Sung-won.
- Anh Sung-won, thời gian của bọn em rất ít, thực tập sinh cạnh tranh gay gắt, nên không dám xin nghỉ phép, nên đành tới vào buổi tối thôi.
Seohyun bị đám YoonA liên tục ra hiệu, đành phải nhỏ giọng giải thích:
- Không sao.
Đối với cô bé thuần khiết như pha lê này, Kim Sung-won cũng không dám tùy tiện trêu đùa, nhìn YoonA ôm cái gối nhân vật hoạt hình gì đó mà y không nhận ra, biết mấy nha đầu này lại tính ngủ lại tối nay rồi, thương cho cái lưng của mình, Kim Sung-won thích ngủ thật thoải mái, nên giường mới to như vậy:
- Có điều mấy đứa nói muốn theo anh học ngoại ngữ mà không có quà bái sư à?
- Sung-won oppa, bọn em đều là trẻ con mà, làm gì có tiền chứ.
Yoona dùng giọng như trẻ lên ba làm nũng:
- Anh cũng không yêu cầu mấy đứa mua quà.
Kim Sung-won xoa xoa tay nổi gai ốc, lắc đầu:
- Nhưng cũng phải tỏ thái độ một chút chứ, ví như mỗi đứa làm một món ăn.
Cả năm cô gái đưa mặt nhìn nhau, cho dù có là Seohyun cũng chẳng biết nấu ăn là cái gì, chụm đầu vào nhau thảo luận.
Yoona gian manh hiến kế:
- Kệ, cứ làm đi, dù sao chúng ta không ăn là được mà.
Jessica luôn chững chạc cũng gật đầu tán đồng, Seohyun nghĩ cho cái bụng của mình, bỏ một phiếu thuận nốt.
Nhìn thái độ mấy cô nhóc này là Kim Sung-won đoán ra rồi, nấu ăn thôi mà trông như đám xã hội đen tính cướp ngân hàng vậy, tuyên bố:
- Để biểu lộ tình cảm thầy trò sâu nặng, mỗi món ăn làm ra chúng ta chia đôi, mấy đứa phải ăn một nửa.
Quả nhiên mấy cô nhóc rùng mình, YoonA tích cực nói:
- Được rồi, bọn em sẽ hùn tiền mua quà.
- Mấy đứa còn nhỏ, quà miễn đi, món ăn cho nợ, tất nhiên không cần làm hôm nay, nhìn mấy đứa thế này, ăn xong thì vào viện cả nhà mất. Bắt đầu từ tuần sau, cơm tối do mấy đứa chuẩn bị, tự thương lượng phân phối thế nào đi.
Thế là trong lúc Kim Sung-won làm cơm, năm cô gái triển khai cuộc chiến kịch liệt, ai cũng muốn chọn lấy món đơn giản nhất.
Sooyoung từng hoạt động ở Nhật, tiếng Nhật khá tốt, Jessica thì hồi nhỏ sống ở Mỹ, tiếng Anh khỏi phải bàn, trước khi tới đây năm cô gái đã thống nhất rồi, sẽ bắt đầu học từ tiếng Trung, đó là thị trường quan trọng công ty hướng tới, người biết tiếng Trung, cơ hội debut tất nhiên sẽ cao hơn.
Dù tính cách tinh quái nghịch ngợm, mỗi người một vẻ, nhưng ở mặt học tập có thể coi là nghiêm túc. Học tập không có đường tắt nào cả, mới đầu hoàn toàn dựa vào trí nhớ, học thuộc lòng, không cách nào tránh được, sau khi đó lượng kiến thức nhất định rồi thì mới có phương pháp riêng.
Kim Sung-won nhìn ra, không giống đám bạn đồng trang lứa ở tuổi ăn chưa no lo chưa tới, hoàn toàn vô tư, cả năm cô gái này đều đã xác định được mục tiêu cuộc đời, đồng thời một lòng phấn đấu vì mục tiêu đó, Kim Sung-won tựa như nhìn thấy hình ảnh của mình năm nào, có điều khi đó y chưa có quyết tâm như vậy, đúng là con gái trưởng thành sớm hơn con trai.
Có lẽ, tương lai chúng sẽ thành những ngôi sao lớn? Kim Sung-won thực lòng mong đợi điều đó, cho dù đó không phải điều dễ dàng, với sức mạnh của SM, tạo ra những minh tinh không khó, nhưng muốn thành minh tinh lớn, còn xem cả vận may nữa.
Sáng sớm hôm sau, theo lệ năm cô gái ăn cháo khoai lang Kim Sung-won chuẩn bị, sau đó mang theo bài tập được y bố trí, về công ty.
... ....
Trong phòng ghi âm của đài SBS, đội ngũ phim Chuyện tình Pari đang lựa chọn ca khúc ost thích hợp.
Thông qua sàng lọc đơn giản, còn hơn 10 bài hát có thể tạm chấp nhận, song vẫn không hoàn toàn làm đạo diễn vừa ý.
- Phải rồi, ở đây còn một đĩa CD do Park PD bên đài SBS nhờ người chuyển giao.
Trợ lý đạo diễn lấy ra chiếc đĩa CD nói:
- Thử xem nào.
Đạo diễn Shin Woo-chul mệt mỏi ra hiệu, ông đã nghe quá nhiều ca khúc rồi, chưa có cái nào thực sự vừa ý:
Một giọng hát khàn khàn từ loa truyền ra, khiến người ta còn tưởng loa có vấn đề, nhíu mày lại, hơn nữa giọng hát còn chẳng có lên xuống gì, thế này e là học sinh tiểu học cũng không chấp nhận được.
- Xem ra có vẻ không thích hợp ...
Trợ lý đạo diễn hơi ngượng, dù sao cũng là người đề cử, muốn lấy đĩa ra:
- Khoan.
Một nam tử trung niên ăn mặc khá luộm thuộm, đưa tay ngăn cản:
- Để tôi, nghe lần nữa đã.
Trợ lý đạo diễn ngạc nhiên, hắn không thấy bài hát này có chút cơ hội nào, song vẫn nghe theo vì người đó nhà sản xuất âm nhạc Jung Ji-won, nổi danh trong giới với tên “lão quái vật”, bởi tài năng cùng tính tình khác người.
- Không tệ chút nào.
Nghe thêm lần nữa, Jung Ji-won hỏi:
- Có cách liên hệ với tác giả không?
- À, vâng vâng, có ạ.
- Bài hát này thích hợp sao?
Shin Woo-chul tuy rất tin năng lực của người kia, song bài hát rõ ràng quá tệ:
- Thích hợp.
Jung Ji-won vỗ tay:
- Khả năng là giọng nói của người này có vấn đề, không thể lên xuống được, nhưng thực ra kỹ thuật không xoàng đâu! Sử dụng biến hóa âm vực tinh thế biểu đạt tình cảm ẩn chứa của bài hát. Chỉ người chuyên làm âm nhạc mới nghe ra được.
- Nếu anh nói thế thì đúng là thế rồi.
Shin Woo-chul lựa chọn tin tưởng người bạn này:
- Để Jo Sungmo hát bài này là thích hợp nhất.
Jung Ji-won tiếp tục nói:
- Đương nhiên, nên hẹn với tác giả, xem ý kiến người ta thế nào?
Trợ lý đạo diễn nghe tới đó không cần căn dặn, vội ra ngoài gọi điện cho Park PD.
- Sung-won, ca khúc của cậu được chọn rồi đấy.
Thực tình mà nói Park PD trước đó chẳng có chút kỳ vọng nào, dù Kim Sung-won xuất thân ca sĩ, song trước giờ vô danh tới mức chuyển nghề, mà phải biết rằng, OST của bộ phim truyền hình tốt, sẽ dễ dàng thành bài hát hot:
- Cám ơn Park PD.
Kim Sung-won đang học bài trong trường, lúc này mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, đeo kính gọng đen to, mũ lưỡi chai kéo thấp, dáng vẻ hoàn toàn khác lúc tham gia X-Man.
- Ừ, đạo diễn Shin Wo-chul muốn cậu tới đài SBS một chuyến, tranh thủ tới đó đi, không lỡ cơ hội tốt.
- Vâng, cám ơn Park PD, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Kim Sung-won kích động nói:
- Ha ha ha, để tôi nhắn số trợ lý của họ cho, hỏi xem người ta có rảnh không, ông ấy bận lắm.
Park PD nói xong tắt điện thoại nhắn tin sang:
- Vẫn còn có chút nóng vội.
Kim Sung-won nhìn lên trời xem có viên gạch nào ở đâu bay tới không còn biết đường mà né, vận may của mình gần đây đúng là tốt quá mức đi, chính y cũng thấy sờ sợ.
....
Park PD hài lòng với thái độ này, ông ta là nhà sản xuất chương trình, còn Kim Sung-won là nghệ sĩ, đôi bên không hề có xung đột lợi ích, thuận lợi nâng đỡ một chút bán một phần ân tình, nếu sau này Kim Sung-won thành công thị tốt, đầu tư có lãi, nếu không thì ông ta không mất gì, điều kiện tiên quyết là người ta thấy tiềm năng đầu tư trong đó:
Được thừa nhận, có thêm tự tin, Kim Sung-won nói:
- Park PD, bên đài SBS đang tuyển OST cho phìm Chuyện tình Pari, tôi viết một bài, không biết Park PD chuyển giúp được không?
- Cậu còn viết cả ca khúc cơ à?
Park PD ngạc nhiên lắm:
- Chuyện giúp không thành vấn đề, tôi có người quen bên đó, nhưng chất lượng mà không đạt là tôi không giúp được gì đâu đấy.
- Vâng, chỉ cần PD chuyển giúp là được, tôi sợ gửi qua bưu điện không được coi trọng.
Nếu là vài năm về trước, Kim Sung-won bản tính cô ngạo tuyệt đối không nhờ vả người khác thế này.
- Được rồi, xong chương trình giao bài hát cho tôi.
Không ngờ mọi chuyện diễn ra thuận lợi như thế, đến Kim Sung-won nhấc chân lên xem, không có phân chó!
.....
Đám Seohyun vừa phải đi học, vừa phải luyện tập, an bài thời gian vô cùng chặt chẽ, cho nên chỉ buổi tối mới tới được chỗ Kim Sung-won.
- Anh Sung-won, thời gian của bọn em rất ít, thực tập sinh cạnh tranh gay gắt, nên không dám xin nghỉ phép, nên đành tới vào buổi tối thôi.
Seohyun bị đám YoonA liên tục ra hiệu, đành phải nhỏ giọng giải thích:
- Không sao.
Đối với cô bé thuần khiết như pha lê này, Kim Sung-won cũng không dám tùy tiện trêu đùa, nhìn YoonA ôm cái gối nhân vật hoạt hình gì đó mà y không nhận ra, biết mấy nha đầu này lại tính ngủ lại tối nay rồi, thương cho cái lưng của mình, Kim Sung-won thích ngủ thật thoải mái, nên giường mới to như vậy:
- Có điều mấy đứa nói muốn theo anh học ngoại ngữ mà không có quà bái sư à?
- Sung-won oppa, bọn em đều là trẻ con mà, làm gì có tiền chứ.
Yoona dùng giọng như trẻ lên ba làm nũng:
- Anh cũng không yêu cầu mấy đứa mua quà.
Kim Sung-won xoa xoa tay nổi gai ốc, lắc đầu:
- Nhưng cũng phải tỏ thái độ một chút chứ, ví như mỗi đứa làm một món ăn.
Cả năm cô gái đưa mặt nhìn nhau, cho dù có là Seohyun cũng chẳng biết nấu ăn là cái gì, chụm đầu vào nhau thảo luận.
Yoona gian manh hiến kế:
- Kệ, cứ làm đi, dù sao chúng ta không ăn là được mà.
Jessica luôn chững chạc cũng gật đầu tán đồng, Seohyun nghĩ cho cái bụng của mình, bỏ một phiếu thuận nốt.
Nhìn thái độ mấy cô nhóc này là Kim Sung-won đoán ra rồi, nấu ăn thôi mà trông như đám xã hội đen tính cướp ngân hàng vậy, tuyên bố:
- Để biểu lộ tình cảm thầy trò sâu nặng, mỗi món ăn làm ra chúng ta chia đôi, mấy đứa phải ăn một nửa.
Quả nhiên mấy cô nhóc rùng mình, YoonA tích cực nói:
- Được rồi, bọn em sẽ hùn tiền mua quà.
- Mấy đứa còn nhỏ, quà miễn đi, món ăn cho nợ, tất nhiên không cần làm hôm nay, nhìn mấy đứa thế này, ăn xong thì vào viện cả nhà mất. Bắt đầu từ tuần sau, cơm tối do mấy đứa chuẩn bị, tự thương lượng phân phối thế nào đi.
Thế là trong lúc Kim Sung-won làm cơm, năm cô gái triển khai cuộc chiến kịch liệt, ai cũng muốn chọn lấy món đơn giản nhất.
Sooyoung từng hoạt động ở Nhật, tiếng Nhật khá tốt, Jessica thì hồi nhỏ sống ở Mỹ, tiếng Anh khỏi phải bàn, trước khi tới đây năm cô gái đã thống nhất rồi, sẽ bắt đầu học từ tiếng Trung, đó là thị trường quan trọng công ty hướng tới, người biết tiếng Trung, cơ hội debut tất nhiên sẽ cao hơn.
Dù tính cách tinh quái nghịch ngợm, mỗi người một vẻ, nhưng ở mặt học tập có thể coi là nghiêm túc. Học tập không có đường tắt nào cả, mới đầu hoàn toàn dựa vào trí nhớ, học thuộc lòng, không cách nào tránh được, sau khi đó lượng kiến thức nhất định rồi thì mới có phương pháp riêng.
Kim Sung-won nhìn ra, không giống đám bạn đồng trang lứa ở tuổi ăn chưa no lo chưa tới, hoàn toàn vô tư, cả năm cô gái này đều đã xác định được mục tiêu cuộc đời, đồng thời một lòng phấn đấu vì mục tiêu đó, Kim Sung-won tựa như nhìn thấy hình ảnh của mình năm nào, có điều khi đó y chưa có quyết tâm như vậy, đúng là con gái trưởng thành sớm hơn con trai.
Có lẽ, tương lai chúng sẽ thành những ngôi sao lớn? Kim Sung-won thực lòng mong đợi điều đó, cho dù đó không phải điều dễ dàng, với sức mạnh của SM, tạo ra những minh tinh không khó, nhưng muốn thành minh tinh lớn, còn xem cả vận may nữa.
Sáng sớm hôm sau, theo lệ năm cô gái ăn cháo khoai lang Kim Sung-won chuẩn bị, sau đó mang theo bài tập được y bố trí, về công ty.
... ....
Trong phòng ghi âm của đài SBS, đội ngũ phim Chuyện tình Pari đang lựa chọn ca khúc ost thích hợp.
Thông qua sàng lọc đơn giản, còn hơn 10 bài hát có thể tạm chấp nhận, song vẫn không hoàn toàn làm đạo diễn vừa ý.
- Phải rồi, ở đây còn một đĩa CD do Park PD bên đài SBS nhờ người chuyển giao.
Trợ lý đạo diễn lấy ra chiếc đĩa CD nói:
- Thử xem nào.
Đạo diễn Shin Woo-chul mệt mỏi ra hiệu, ông đã nghe quá nhiều ca khúc rồi, chưa có cái nào thực sự vừa ý:
Một giọng hát khàn khàn từ loa truyền ra, khiến người ta còn tưởng loa có vấn đề, nhíu mày lại, hơn nữa giọng hát còn chẳng có lên xuống gì, thế này e là học sinh tiểu học cũng không chấp nhận được.
- Xem ra có vẻ không thích hợp ...
Trợ lý đạo diễn hơi ngượng, dù sao cũng là người đề cử, muốn lấy đĩa ra:
- Khoan.
Một nam tử trung niên ăn mặc khá luộm thuộm, đưa tay ngăn cản:
- Để tôi, nghe lần nữa đã.
Trợ lý đạo diễn ngạc nhiên, hắn không thấy bài hát này có chút cơ hội nào, song vẫn nghe theo vì người đó nhà sản xuất âm nhạc Jung Ji-won, nổi danh trong giới với tên “lão quái vật”, bởi tài năng cùng tính tình khác người.
- Không tệ chút nào.
Nghe thêm lần nữa, Jung Ji-won hỏi:
- Có cách liên hệ với tác giả không?
- À, vâng vâng, có ạ.
- Bài hát này thích hợp sao?
Shin Woo-chul tuy rất tin năng lực của người kia, song bài hát rõ ràng quá tệ:
- Thích hợp.
Jung Ji-won vỗ tay:
- Khả năng là giọng nói của người này có vấn đề, không thể lên xuống được, nhưng thực ra kỹ thuật không xoàng đâu! Sử dụng biến hóa âm vực tinh thế biểu đạt tình cảm ẩn chứa của bài hát. Chỉ người chuyên làm âm nhạc mới nghe ra được.
- Nếu anh nói thế thì đúng là thế rồi.
Shin Woo-chul lựa chọn tin tưởng người bạn này:
- Để Jo Sungmo hát bài này là thích hợp nhất.
Jung Ji-won tiếp tục nói:
- Đương nhiên, nên hẹn với tác giả, xem ý kiến người ta thế nào?
Trợ lý đạo diễn nghe tới đó không cần căn dặn, vội ra ngoài gọi điện cho Park PD.
- Sung-won, ca khúc của cậu được chọn rồi đấy.
Thực tình mà nói Park PD trước đó chẳng có chút kỳ vọng nào, dù Kim Sung-won xuất thân ca sĩ, song trước giờ vô danh tới mức chuyển nghề, mà phải biết rằng, OST của bộ phim truyền hình tốt, sẽ dễ dàng thành bài hát hot:
- Cám ơn Park PD.
Kim Sung-won đang học bài trong trường, lúc này mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, đeo kính gọng đen to, mũ lưỡi chai kéo thấp, dáng vẻ hoàn toàn khác lúc tham gia X-Man.
- Ừ, đạo diễn Shin Wo-chul muốn cậu tới đài SBS một chuyến, tranh thủ tới đó đi, không lỡ cơ hội tốt.
- Vâng, cám ơn Park PD, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Kim Sung-won kích động nói:
- Ha ha ha, để tôi nhắn số trợ lý của họ cho, hỏi xem người ta có rảnh không, ông ấy bận lắm.
Park PD nói xong tắt điện thoại nhắn tin sang:
- Vẫn còn có chút nóng vội.
Kim Sung-won nhìn lên trời xem có viên gạch nào ở đâu bay tới không còn biết đường mà né, vận may của mình gần đây đúng là tốt quá mức đi, chính y cũng thấy sờ sợ.
....
Tác giả :
Nghệ Ngữ Si Nhân