Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 165: Xuân phong bất độ (hạ) 2.2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn Nhan Viên Hạo cổ tay như ngà gác lên bàn ngọc, đôi mắt nhắm lại không rõ đang suy nghĩ gì. Bên cạnh hắn, Tuyên Thái hậu có chút khó chịu nhìn xuống Uyển Tần bộ dáng nhếch nhác ôm giữ hài tử quỳ dưới nền đá cứng lạnh.
Tuyên Thái hậu cau mày mở lời:
- Chuyện này...là thế nào?
Vịnh Đan mắt ráo hoảnh, một giọt lệ cũng chẳng rơi, thân thể vừa lâm bồn yếu nhược không sinh khí:
- Tần thiếp...không biết!
Vinh Quý phi mắt liếc ngang, quạt ngọc che lấy môi đỏ:
- Mấy tháng trước muội muội còn khoe khoang khắp hậu cung mang song thai, hôm nay sao có thể dễ dàng nói ra một tiếng không biết?
Tuyên Thái hậu gạt tay Vinh Quý phi nhắc nhở nàng, dù gì Thần Long đế cũng ở đây, gây khó khăn với một Tần vị danh tiếng sẽ không được tốt, bà bắt đầu tra hỏi:
- Ai là người chăm sóc thai tự Uyển Tần?
Lương Thái y liền đứng sang một bên, mắt ông hấp háy, cả người có chút lo sợ:
- Bẩm Thái hậu nương nương là vi thần!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, loại chuyện này không lớn, sinh một hay sinh hai cũng đều quan trọng, hắn không chấp nhặt một vị trí tốt cho sinh mẫu Hoàng tử, chỉ là nữ nhân trong cung ganh đua nhau từng chút một, giải quyết không yên sẽ tạo ra tiền lệ xấu.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt:
- Ngươi bắt mạch Uyển Tần mang song thai?
Lương Thái y nhìn lại Uyển Tần một cái, lắc đầu:
- Vi thần không có! Uyển chủ tử nói rằng bản thân tự biết y thuật nên không để vi thần chăm sóc!
Tuyên Thái hậu híp mắt, Vinh Quý phi nụ cười càng thêm sâu, lời nói cố tình tỏ ý ngạc nhiên:
- Như vậy là khi quân phạm thượng, dối trên lừa dưới!
Vịnh Đan ai oán ánh mắt hướng đến Lương Thái y, làn da nàng bệch bạc không huyết sắc, tóc vấn trần bằng trâm ngọc dễ khiến người khác phải đau lòng:
- Hoàng thượng, tần thiếp không biết gì hết, tần thiếp xuất thân thấp hèn, y thuật gì đó, thật sự không được học qua!
Cùng lúc này, một tiểu thái giám lập cập bò vào, cả người run lên bần bật:
- Hoàng thượng...ngoài hoa viên...phát hiện...phát hiện...thi thể...là thi thể tiểu hài tử...
Hoàn Nhan Viên Hạo không cười nổi, nữ nhân hãm hại nhau trong cung không hiếm lạ, nhưng dùng độc kế đến độ này, thật khiến hắn cảm thấy kinh tởm. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Vịnh Đan, trong lòng dâng lên tràn trề thất vọng.
Tuyên Thái hậu vừa ra hiệu Tô An đi tra xét thì đã thấy Thần Long đế phất tay áo rộng.
- Chuyện này dừng lại ở đây, Uyển Tần sinh Nhị Hoàng tử đã là lập đại công, không truy cứu nữa!
Sắc mặt Vinh Quý phi đại biến, Vịnh Đan vẫn cúi mặt, thái độ Hoàng thượng không mặn không nhạt càng khiến nàng thêm bất an. Vịnh Đan cắn môi dập đầu tạ ơn. Hoàng thượng gọi hài tử nàng là Nhị Hoàng tử, như vậy Thương Vương của Hoàng hậu tuy đã mất nhưng vẫn chiếm vị trí đích trưởng tử tôn quý, hài tử nàng cứ thế chịu thiệt thòi một đầu.
Tuyên Thái hậu tuy chẳng rõ ngọn ngành sự việc, nhưng tạm thời không thể mở miệng truy hỏi, Vinh Quý phi tiếc hận rèn sắt không thành thép, liền đánh liều:
- Hoàng thượng, chuyện của Uyển Tần cứ thế bỏ qua?
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay người lại, khóe miệng nhếch lên:
- Ái phi thật sự muốn Trẫm tiếp tục tra? Từ ngày mai, Lương Thái y không cần đến Thái y viện nữa! Ái phi quản việc hậu cung xem ra không mấy thanh thản, đem nửa phần sổ sách giao đến Dung phi đi!
Vinh Quý phi á khẩu, mặt hiện lên giận dỗi nhìn về Tuyên Thái hậu,
Hoàn Nhan Viên Hạo trông thấy chán chường dâng lên, mệt mỏi hồi Vĩnh Hưng cung, vừa thoát hoàng bào đã nghe đầu đau nhức, Tô An dâng trà nóng không dám nói gì. Triệu Tử Đoạn cũng im lặng, chuyên chú xoa bóp thái dương giúp chủ nhân.
Hồi lâu, Hoàn Nhan Viên Hạo mới nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn đặt xuống:
- Mỏi không?
- Không! Thần lo lắng cho người!
Hoàn Nhan Viên Hạo uống cạn tách trà đã nguội, phượng mâu cũng linh hoạt hơn rất nhiều:
- Ngươi nghe qua chuyện ở Tịch Đình hiên rồi chứ? Đoán xem là ai gây ra?
Triệu Tử Đoạn hơi cười, chậm rãi phân tích:
- Thần ban đầu nghĩ là Quý phi nương nương, nàng cùng với Lương Thái y vốn dĩ đồng hương, tính cách lại rất nóng nảy thiếu kiềm chế, có thể vì đố kị Uyển Tần mang long tự mà gây chuyện, nhưng cuối cùng, thần lại thấy suy đoán bản thân thiếu sót!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, tự mình chuyên ấm trà mới:
- Không sai, Tần thị tuy nóng nảy nhưng không thông minh, hiểm kế thế này không thể nghĩ ra. Theo tính cách Tần thị, nàng ta sẽ trực tiếp đến Tịch Đình hiên gây sự! Người được lợi nhất hiện tại lại là Dung phi Giang thị!
Cũng như lần trước Tần Dư Hoài ngang nhiên dùng "giam hình" với Hoắc Thường tại, nàng ta đang giữ phượng ấn, lại có Tuyên Thái hậu đỡ đầu, nếu muốn hại Vịnh Đan, thì đã trực tiếp giết người đoạt hài tử rồi.
Triệu Tử Đoạn đặt lên bàn ngọc hoàng hạc đã được tạc thành hình một cái chặn giấy tinh mỹ xinh đẹp, hắn có chút cảm thán mà bày tỏ:
- Thần không rõ ai hại Uyển Tần, nhưng cách làm của Uyển Tần khiến thần ngạc nhiên vô cùng. Dùng một hài tử vô tội để chứng minh bản thân vẫn mang song thai, thật sự...quá hiểm độc!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở dài như gió mùa thu, trong lòng xen lẫn mất mát cùng tiếc nuối:
- Vịnh Đan chính là tương kế tựu kế, vừa chứng minh bản thân mang song thai không khi quân phạm thượng, lại còn đổ cho hung thủ hãm hại nàng giết chết song sinh hài tử, nếu Trẫm tra rõ chuyện này, kẻ đứng sau sẽ phải lộ diện...
Triệu Tử Đoạn có chút bất bình, bàn tay siết lại, Uyển Tần này chính là muốn lợi dụng Hoàng thượng để trừ khử kẻ địch, hiện tại nàng ta đã có hài tử, Hoàng thượng không thể không nhân nhượng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bắt đầu phê duyệt tấu chương, Triệu Tử Đoạn chợt nhớ ra lý do hôm nay tiến cung liền bẩm báo:
- Hoàng thượng, chuyện của Mặc Minh không êm xui được! Thái hậu không đồng ý, Lễ Bộ cũng không dám thi hành!
Hoàn Nhan Viên Hạo không dừng bút, trước khi hạ lệnh, hắn cũng đoán được tám phần mẫu hậu sẽ gây khó dễ:
- Làm sao mẫu hậu chấp nhận phụ hoàng còn có một hài tử thất lạc bên ngoài. Nếu đã không được thì thôi vậy, phong làm An Viễn Hầu đi, lập phủ đệ riêng nhưng vẫn phải vào Ngự Quân đài học tập, làm việc! Ban quốc tính, gọi là Hoàn Nhan Vũ Minh!
Triệu Tử Đoạn tuân mệnh, tước An Viễn Hầu này đối với hài tử của Thịnh Vương đã là vô cùng ân sủng, Hoàng thượng đang muốn tính toán điều gì.
- Người không sợ...nuôi ong tay áo?
Hoàn Nhan Viên Hạo lãnh đạm biểu tình, tay vẫn chậm rãi nét bút, hương mực thơm thoang thoảng lan tỏa khắp phòng:
- Suy cho cùng vẫn là huyết mạch thiên gia!
Triệu Tử Đoạn âm thầm lắc đầu, xoay người ra cửa:
- Người quá nhân từ rồi!
Uyển Tần không những không bị phạt mà còn được tấn vị. Lễ tắm ba ngày của Nhị Hoàng tử, Tô An Tổng quản đến Tịch Đình hiên đọc thánh chỉ sắc phong Phùng Vịnh Đan trở thành Uyển Quý Tần, ban lễ phục kim sách. Nhị Hoàng tử cũng được ban tên, gọi là Hoàn Nhan Vũ Huy.
Cuối tháng tám, Thần Long đế ra chỉ dụ dời cung từ Tân Hoàng thành quay về Cấm Thành.
Bấy giờ đã là mùa thu, trong Bảo Đường tràn đầy hương thơm mẫu đơn. Gia Hỷ mỗi sáng đều tắm gội rồi đến Phật đài dâng hương, xong xuôi nàng lại dạy Phùng Việt đọc chữ, hài tử đã năm tuổi, không nhận được mặt chữ nhưng vẫn ê a Tam Tự kinh. Gia Hỷ thực lòng thương yêu hài tử này, công sinh không bằng công dưỡng, nàng chứng kiến đứa nhỏ ngày một lớn lên, từ khi còn bồng trên tay đến bây giờ hí hoáy viết chữ. Phùng Việt tuy hơi kiêu ngạo nhưng cũng là đứa nhỏ hiếu thảo, dò đoán được tâm tư mẫu hậu, biết cách an ủi nàng đỡ cô quạnh.
Buổi sáng, Đạm Ngọc nhận thức ăn về liền hồ hởi báo tin mừng:
- Nương nương, Hoàng thượng sắp dời cung rồi!
Bối Lan cũng buông cả chổi quét nhà xuống, hớn hở nhìn lại:
- Nương nương, người sắp được giải trừ cấm túc rồi!
Gia Hỷ cau mày không nói gì, bên kia Ngũ gia nàng đang kèm Phùng Việt viết chữ lớn cũng không ngừng nét bút lại. Tuy vậy Lương Quý lại vô cùng hào hứng:
- Nương nương, người là Hoàng hậu, sau khi dời cung chắc chắc sẽ được ở tại Khôn Ninh cung, chắc chắn sẽ được giải trừ cấm túc!
Gia Hỷ gượng gạo cười, nàng cắm lại mấy đóa mẫu đơn trong bình sứ, nhìn miệng bình có chút sứt mẻ, liền ngạc nhiên:
- Lọ hoa này vẫn không đổi được?
Đạm Ngọc lắc đầu, môi nàng cong lên dáng điệu quen thuộc:
- Không đổi được, Tổng quản Nội Vụ phủ lấy cớ đổi cung cần sắp xếp nhiều chuyện hệ trọng...nên...
Gia Hỷ khẽ cười, mắt hạnh lưu luyến nhìn màu tím sẫm ráng chiều trầm mặc của mẫu đơn, thật giống màu áo của một người trong những năm tháng ấy:
- Bỏ đi, Vinh Quý phi đang giữ phượng ấn, bọn nô tài cũng chỉ làm theo sắc mặt chủ nhân mà thôi!
Gia Hỷ đang cắm hoa dở tay thì ngoài cửa lồng son nuôi yến phụng vỗ cánh sợ hãi, nàng nhìn ra, mắt cũng dần tối lại:
- Vịnh Đan?
Vịnh Đan thản nhiên ngồi xuống ghế, nàng ôm theo hài tử bên người, ngoài cửa mấy ma ma đang xếp hàng dài. Phi tần trong cung không được trực tiếp cho hài tử dùng sữa mẹ, tất cả đều phải để cho nhũ mẫu làm thay. Gia Hỷ cũng liếc mắt người dưới lui, Phùng Việt nắm lấy áo Đạm Ngọc đi ra sân.
Lúc này, Vịnh Đan mới nói:
- Tỉ tỉ vẫn còn giận muội?
Gia Hỷ lắc đầu, mớ tóc dài không vấn gọn bay rối trong gió thu:
- Bản cung có gì phải giận, chúc mừng Uyển Quý Tần vừa được tấn vị!
Vịnh Đan đưa hài tử đến trước mặt Gia Hỷ, giả lả mỉm cười:
- Tỉ tỉ, người là mẫu di của Vũ Huy, người ôm đi!
Gia Hỷ nhìn đứa bé bụ bẫm đang le lưỡi liếm vòng tròn quanh miệng, trong lòng vừa chua xót vừa thương cảm, nàng chua xót cho hài tử mất sớm, lại thương cảm cho Nhị Hoàng tử trước mặt:
- Bệ hạ gọi là Vũ Huy?
Vịnh Đan thả lỏng bàn tay mang hộ giáo đầy châu ngọc, Đại Quốc không thông dụng lối xưng "Bệ hạ", hôm nay Hoàng hậu lại dùng, có lẽ cũng đã chấp nhận số phận, tự xa lánh hoàng ân.
Gia Hỷ không ôm đứa trẻ, nàng tiếp tục cắm hoa vào lọ, Vịnh Đan ướm lời:
- Thanh long ngọa mặc trì?
Gia Hỷ gật đầu, Vịnh Đan cũng không hỏi tiếp, nếu màu hoa không phải màu đặc trưng y phục Thịnh Vương thì liệu Hoàng hậu có thích. Nàng yêu Hoàng thượng, nàng sinh hài tử đầu tiên cho người, đến cuối cùng nàng lại không hiểu, Hoàng thượng vì gì mà lại yêu Hoàng hậu sâu sắc đến trầm luân như vậy!
Vịnh Đan lấy hộp gỗ đặt lên bàn, bên trong là một đôi bình sứ men trắng, trắng đến không tì không vết:
- Muội nghe nói tỉ tỉ cho người sang bên Nội vụ phủ đổi lọ hoa, muội tự mình tuyển chọn đem đến, tỉ có thích không?
- Thích!
Gia Hỷ thật lòng hết kiên nhẫn, nàng ngồi xuống đối diện Vịnh Đan, kéo cắt nhành cây cũng đặt lên bàn:
- Cuối cùng, ngươi đến đây vì mục đích gì?
Vịnh Đan mi mắt ướm lệ ửng đỏ, nàng hít một hơi lạnh vào phổi:
- Tỉ tỉ! Muội dù sao cũng là nghĩa muội của người!
Gia Hỷ nhếch môi, nghĩa muội, hai tiếng này, thật sự bây giờ nàng không dám nhận. Bởi người nghĩa muội này, hài tử nàng đã mất, Gia Hỷ nghe chua cay xộc lên thẳng khứu giác:
- Vịnh Đan, năm xưa bản cung ra tay cùng Phùng Gia Hảo ngươi chắc có lẽ cũng đã biết! Bản cung khi đó cho rằng bản thân không trực tiếp hạ độc thì tay sẽ không nhuốm máu, nhưng bản cung đã sai rồi! Có thể cả đời này bản cung sẽ không có được một thân sinh hài tử của riêng mình! Cho dù khi đó, bản cung viện ra trăm ngàn lý do vì sao phải làm vậy, phải giết mẫu tử nàng ta nhưng giết người thì chính là giết người, không thay đổi được, ngươi có biết không?
Vịnh Đan hơi thất thần, tay ôm Nhị Hoàng tử càng chặt thì lại càng trở nên run rẩy hơn.
Gia Hỷ thoáng cười, lại tiếp:
- Ngươi không trực tiếp xuống tay với bản cung, hoặc ngươi không thật tâm muốn hại hài tử bản cung. Nhưng ngươi đã mở đường cho Tương thị làm điều đó, có thể vì ngươi không cố ý nên ông trời vẫn để ngươi có con cái chăm sóc! Nhưng ngươi, bản cung thật lòng khuyên bảo, từ bây giờ nên hành thiện tích đức, đừng để tội nghiệp thêm nữa! Người bản cung năm xưa ra tay và kẻ có ý đồ với Hoàng thượng, còn ngươi ra tay với bản cung, có nghĩ rằng bản cung đã từng bảo bọc ngươi đến thế nào?
Vịnh Đan bật khóc, y phục xanh sẫm ảm đạm đi trong cái nắng hanh hao cuối thu. Đột ngột, nàng ta quỳ xuống:
- Tỉ tỉ! Muội đã hối hận, đã rất hối hận, lần này muội thật sự thành tâm! Huy nhi mấy hôm nay khóc không ngừng, hằng ngày Huy nhi khóc muội đều dùng hương dầu của tỉ tỉ, nhưng hiện tại...muội đã hết sạch rồi...muội biết tỉ tỉ giận...muội khó khăn lắm mới dám đến đây...
Gia Hỷ nhìn sâu vào mắt Vịnh Đan, không đoán định được thật giả, nàng thở dài, mở hộc trang điểm lấy ra lọ tinh dầu lớn nhất:
- Đi đi, bản cung không muốn gặp ngươi nữa!
Vịnh Đan mau chóng cảm tạ rồi rời Bảo Đường, Đạm Ngọc lúc này mới tiến vào đại sảnh tiếc rẻ:
- Nương nương, phấn hoa là hương liệu quý giá, hiện tại chúng ta nào có thể thu thập được!
Lương Quý công công nhìn theo đoàn người của Uyển Quý Tần, an ủi:
- Dù sao nương nương cũng là làm chuyện tốt đi, Nhị Hoàng tử nghe nói rất khó nuôi, Uyển Quý Tần cũng chịu nhiều vất vả!
Đầu tháng chín, phi tần bắt đầu lục đục chuyển về Cấm Thành. Đầu tiên là hạ nhân cùng những ai có phân vị thấp, sau khi tất cả ổn định thì Thần Long đế mới đến ngự.
Những đêm cuối cùng ở Tân Hoàng thành, Hoàn Nhan Viên Hạo thường có thói quen đi dạo một mình, Cấm Thành nằm giữa Thần Đô, thành cao quách rộng an toàn hơn rất nhiều, nhưng Cấm Thành không có suối không có rừng, không có cảnh sắc thanh nhã mát mẻ như nơi này. Có điều, mấy trăm năm Đại Quốc đều chọn nơi có long mạch xuyên suốt để xây dựng Hoàng cung, hắn hiển nhiên không thay đổi. Hoàn Nhan Viên Hạo dường như nghe tiếng khóc văng vẳng xa xa, giữa Uyển Minh viên hiện lên đóm lửa lập lòe, đôi mắt hắn trong đêm ánh lên như miêu, Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi đi đến. Người ngồi ở đó y phục sẫm màu, nàng ta đang đốt giấy tiền vàng bạc, trong cung đây là cấm kỵ, không những giấy tiền, mọi loại thờ cúng cô hồn dã quỷ đều bị xử phạt nghiêm ngặt.
- Làm càn!
Nữ tử kia ngẩng mặt, như vô cùng hốt hoảng mà lùi lại:
- Hoàng thượng, tần thiếp, không biết...không thấy...
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày:
- Vịnh Đan, nàng làm gì ở đây?
Vịnh Đan sợ hãi mà không dám đến gần, nàng lắc đầu quầy quậy, môi bị cắn đến đỏ bừng:
- Tần thiếp...
Cứ thế Vịnh Đan khóc nấc lên, dập đầu xuống nền:
- Hoàng thượng, tần thiếp thương tiếc cho hài tử vô tội chết ở nơi này!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiến đến gần nàng ta, hương thơm ngọt ngào ấm áp quen thuộc tràn trề quanh chóp mũi, mỹ nhân khóc như đứt gan đứt ruột, trong lòng hắn nổi lên xót thương:
- Đứng dậy đi!
Vịnh Đan lau nước mắt, nàng búi tóc hờ bằng trâm ngọc, xiêm y lụa mỏng tím nhạt, trên người tràn trề hương phấn hoa, môi nàng đỏ đến thương tâm, Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ vì sao lại có cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Vịnh Đan thổn thức:
- Tần thiếp sợ hãi!
Hoàn Nhan Viên Hạo đi vào lương đình, Vịnh Đan cũng đi theo, giọng nàng mỏng manh như tâm sự:
- Hài tử nào cũng là cốt nhục của phụ mẫu, tần thiếp xuất thân ti tiện, Nhị Hoàng tử cũng phải vì tần thiếp mà chịu thiệt thòi!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ đến đứa trẻ mỗi ngày đều được nhũ mẫu ôm đến Vĩnh Hưng cung thỉnh an, trong lòng mềm dịu cảm xúc:
- Cả Hoàng cung này nàng chỉ thua kém hai phi tử, có gì phải ủy khuất! Cứ chăm sóc Vũ Huy cho tốt!
Vịnh Đan giọng nói mỗi lúc một nhỏ đi, như thì thầm:
- Tần thiếp vốn không phải tiểu thư khuê các, chữ nghĩa chẳng biết nhiều, mỗi thứ một chút qua loa, nên không thể cùng các nàng trong cung trò chuyện! Nhưng...các nàng có thể ra tay hãm hại ác độc như vậy...tần thiếp không thể chịu nổi...
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa tiếu phi tiếu, tóc đen tựa mực bay loạn trong gió lạnh nửa đêm, vạt áo như lấp lánh ánh sáng:
- Người làm mẹ nào cũng cố gắng bảo vệ hài tử mình, nàng làm gì hay không làm gì Trẫm đều biết! Chuyện lần này Trẫm sẽ không truy cứu nữa, miễn là nàng an phận! Vũ Huy dù sao cũng cần có nàng bên cạnh!
Vịnh Đan khẽ lau nước mắt, nàng lắc lắc mớ tóc dài, hương thơm cứ thế lan tỏa:
- Hoàng thượng, lần này đổi cung, người có nghĩ đến Hoàng hậu nương nương?
Hoàn Nhan Viên Hạo sắc mặt đột biến, phất tay:
- Nàng hồi cung đi!
Vịnh Đan mỉm cười trong bóng tối, thi lễ cẩn thận:
- Tần thiếp cáo lui! Tần thiếp thật nhiều chuyện, nếu nương nương muốn hồi cung đã đến gặp Hoàng thượng rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay lại, gió thu tràn trề qua lồng ngực, đến cùng, mối quan hệ giữa Gia Hỷ và hắn chỉ do mình hắn chủ động. Nếu hắn không đến, nàng sẽ không bao giờ tìm. Hoàn Nhan Viên Hạo trong vô thức đã đứng trước cửa lớn Bảo Đường, nơi này vẫn bị khóa kín, duy chỉ có cổng sau là mở để nhận thức ăn, nước uống.
Trời khuya, lạnh và đầy sao sáng. Bên trong Bảo Đường truyền ra thê lương tiếng tì bà, thanh âm mỹ nhân trong trẻo cất lên:
"Phương Bắc có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả
Màng chi thành nước đổ
Giai nhân gặp mấy lần?"
...
Hoàn Nhan Viên Hạo lặng lẽ nghe lời hát đằm thắm mà sầu muộn, cuối cùng, hắn cũng không tiến vào trong mà âm thầm hồi Vĩnh Hưng cung.
Mùa đông năm đó, toàn bộ Tân Hoàng Thành dời về Cấm Thành, công cuộc dời cung đến tháng mười một thì xong, duy chỉ có Cao Trang Hoàng hậu vẫn phải chịu cấm túc ở Bảo Đường, không ai rõ nguyên do, cũng không ai dám bàn luận.
Chúthích:
Mẫu đơn Thanhlong ngọa mặc trì
Hoàn Nhan Viên Hạo cổ tay như ngà gác lên bàn ngọc, đôi mắt nhắm lại không rõ đang suy nghĩ gì. Bên cạnh hắn, Tuyên Thái hậu có chút khó chịu nhìn xuống Uyển Tần bộ dáng nhếch nhác ôm giữ hài tử quỳ dưới nền đá cứng lạnh.
Tuyên Thái hậu cau mày mở lời:
- Chuyện này...là thế nào?
Vịnh Đan mắt ráo hoảnh, một giọt lệ cũng chẳng rơi, thân thể vừa lâm bồn yếu nhược không sinh khí:
- Tần thiếp...không biết!
Vinh Quý phi mắt liếc ngang, quạt ngọc che lấy môi đỏ:
- Mấy tháng trước muội muội còn khoe khoang khắp hậu cung mang song thai, hôm nay sao có thể dễ dàng nói ra một tiếng không biết?
Tuyên Thái hậu gạt tay Vinh Quý phi nhắc nhở nàng, dù gì Thần Long đế cũng ở đây, gây khó khăn với một Tần vị danh tiếng sẽ không được tốt, bà bắt đầu tra hỏi:
- Ai là người chăm sóc thai tự Uyển Tần?
Lương Thái y liền đứng sang một bên, mắt ông hấp háy, cả người có chút lo sợ:
- Bẩm Thái hậu nương nương là vi thần!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, loại chuyện này không lớn, sinh một hay sinh hai cũng đều quan trọng, hắn không chấp nhặt một vị trí tốt cho sinh mẫu Hoàng tử, chỉ là nữ nhân trong cung ganh đua nhau từng chút một, giải quyết không yên sẽ tạo ra tiền lệ xấu.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt:
- Ngươi bắt mạch Uyển Tần mang song thai?
Lương Thái y nhìn lại Uyển Tần một cái, lắc đầu:
- Vi thần không có! Uyển chủ tử nói rằng bản thân tự biết y thuật nên không để vi thần chăm sóc!
Tuyên Thái hậu híp mắt, Vinh Quý phi nụ cười càng thêm sâu, lời nói cố tình tỏ ý ngạc nhiên:
- Như vậy là khi quân phạm thượng, dối trên lừa dưới!
Vịnh Đan ai oán ánh mắt hướng đến Lương Thái y, làn da nàng bệch bạc không huyết sắc, tóc vấn trần bằng trâm ngọc dễ khiến người khác phải đau lòng:
- Hoàng thượng, tần thiếp không biết gì hết, tần thiếp xuất thân thấp hèn, y thuật gì đó, thật sự không được học qua!
Cùng lúc này, một tiểu thái giám lập cập bò vào, cả người run lên bần bật:
- Hoàng thượng...ngoài hoa viên...phát hiện...phát hiện...thi thể...là thi thể tiểu hài tử...
Hoàn Nhan Viên Hạo không cười nổi, nữ nhân hãm hại nhau trong cung không hiếm lạ, nhưng dùng độc kế đến độ này, thật khiến hắn cảm thấy kinh tởm. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Vịnh Đan, trong lòng dâng lên tràn trề thất vọng.
Tuyên Thái hậu vừa ra hiệu Tô An đi tra xét thì đã thấy Thần Long đế phất tay áo rộng.
- Chuyện này dừng lại ở đây, Uyển Tần sinh Nhị Hoàng tử đã là lập đại công, không truy cứu nữa!
Sắc mặt Vinh Quý phi đại biến, Vịnh Đan vẫn cúi mặt, thái độ Hoàng thượng không mặn không nhạt càng khiến nàng thêm bất an. Vịnh Đan cắn môi dập đầu tạ ơn. Hoàng thượng gọi hài tử nàng là Nhị Hoàng tử, như vậy Thương Vương của Hoàng hậu tuy đã mất nhưng vẫn chiếm vị trí đích trưởng tử tôn quý, hài tử nàng cứ thế chịu thiệt thòi một đầu.
Tuyên Thái hậu tuy chẳng rõ ngọn ngành sự việc, nhưng tạm thời không thể mở miệng truy hỏi, Vinh Quý phi tiếc hận rèn sắt không thành thép, liền đánh liều:
- Hoàng thượng, chuyện của Uyển Tần cứ thế bỏ qua?
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay người lại, khóe miệng nhếch lên:
- Ái phi thật sự muốn Trẫm tiếp tục tra? Từ ngày mai, Lương Thái y không cần đến Thái y viện nữa! Ái phi quản việc hậu cung xem ra không mấy thanh thản, đem nửa phần sổ sách giao đến Dung phi đi!
Vinh Quý phi á khẩu, mặt hiện lên giận dỗi nhìn về Tuyên Thái hậu,
Hoàn Nhan Viên Hạo trông thấy chán chường dâng lên, mệt mỏi hồi Vĩnh Hưng cung, vừa thoát hoàng bào đã nghe đầu đau nhức, Tô An dâng trà nóng không dám nói gì. Triệu Tử Đoạn cũng im lặng, chuyên chú xoa bóp thái dương giúp chủ nhân.
Hồi lâu, Hoàn Nhan Viên Hạo mới nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn đặt xuống:
- Mỏi không?
- Không! Thần lo lắng cho người!
Hoàn Nhan Viên Hạo uống cạn tách trà đã nguội, phượng mâu cũng linh hoạt hơn rất nhiều:
- Ngươi nghe qua chuyện ở Tịch Đình hiên rồi chứ? Đoán xem là ai gây ra?
Triệu Tử Đoạn hơi cười, chậm rãi phân tích:
- Thần ban đầu nghĩ là Quý phi nương nương, nàng cùng với Lương Thái y vốn dĩ đồng hương, tính cách lại rất nóng nảy thiếu kiềm chế, có thể vì đố kị Uyển Tần mang long tự mà gây chuyện, nhưng cuối cùng, thần lại thấy suy đoán bản thân thiếu sót!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, tự mình chuyên ấm trà mới:
- Không sai, Tần thị tuy nóng nảy nhưng không thông minh, hiểm kế thế này không thể nghĩ ra. Theo tính cách Tần thị, nàng ta sẽ trực tiếp đến Tịch Đình hiên gây sự! Người được lợi nhất hiện tại lại là Dung phi Giang thị!
Cũng như lần trước Tần Dư Hoài ngang nhiên dùng "giam hình" với Hoắc Thường tại, nàng ta đang giữ phượng ấn, lại có Tuyên Thái hậu đỡ đầu, nếu muốn hại Vịnh Đan, thì đã trực tiếp giết người đoạt hài tử rồi.
Triệu Tử Đoạn đặt lên bàn ngọc hoàng hạc đã được tạc thành hình một cái chặn giấy tinh mỹ xinh đẹp, hắn có chút cảm thán mà bày tỏ:
- Thần không rõ ai hại Uyển Tần, nhưng cách làm của Uyển Tần khiến thần ngạc nhiên vô cùng. Dùng một hài tử vô tội để chứng minh bản thân vẫn mang song thai, thật sự...quá hiểm độc!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở dài như gió mùa thu, trong lòng xen lẫn mất mát cùng tiếc nuối:
- Vịnh Đan chính là tương kế tựu kế, vừa chứng minh bản thân mang song thai không khi quân phạm thượng, lại còn đổ cho hung thủ hãm hại nàng giết chết song sinh hài tử, nếu Trẫm tra rõ chuyện này, kẻ đứng sau sẽ phải lộ diện...
Triệu Tử Đoạn có chút bất bình, bàn tay siết lại, Uyển Tần này chính là muốn lợi dụng Hoàng thượng để trừ khử kẻ địch, hiện tại nàng ta đã có hài tử, Hoàng thượng không thể không nhân nhượng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bắt đầu phê duyệt tấu chương, Triệu Tử Đoạn chợt nhớ ra lý do hôm nay tiến cung liền bẩm báo:
- Hoàng thượng, chuyện của Mặc Minh không êm xui được! Thái hậu không đồng ý, Lễ Bộ cũng không dám thi hành!
Hoàn Nhan Viên Hạo không dừng bút, trước khi hạ lệnh, hắn cũng đoán được tám phần mẫu hậu sẽ gây khó dễ:
- Làm sao mẫu hậu chấp nhận phụ hoàng còn có một hài tử thất lạc bên ngoài. Nếu đã không được thì thôi vậy, phong làm An Viễn Hầu đi, lập phủ đệ riêng nhưng vẫn phải vào Ngự Quân đài học tập, làm việc! Ban quốc tính, gọi là Hoàn Nhan Vũ Minh!
Triệu Tử Đoạn tuân mệnh, tước An Viễn Hầu này đối với hài tử của Thịnh Vương đã là vô cùng ân sủng, Hoàng thượng đang muốn tính toán điều gì.
- Người không sợ...nuôi ong tay áo?
Hoàn Nhan Viên Hạo lãnh đạm biểu tình, tay vẫn chậm rãi nét bút, hương mực thơm thoang thoảng lan tỏa khắp phòng:
- Suy cho cùng vẫn là huyết mạch thiên gia!
Triệu Tử Đoạn âm thầm lắc đầu, xoay người ra cửa:
- Người quá nhân từ rồi!
Uyển Tần không những không bị phạt mà còn được tấn vị. Lễ tắm ba ngày của Nhị Hoàng tử, Tô An Tổng quản đến Tịch Đình hiên đọc thánh chỉ sắc phong Phùng Vịnh Đan trở thành Uyển Quý Tần, ban lễ phục kim sách. Nhị Hoàng tử cũng được ban tên, gọi là Hoàn Nhan Vũ Huy.
Cuối tháng tám, Thần Long đế ra chỉ dụ dời cung từ Tân Hoàng thành quay về Cấm Thành.
Bấy giờ đã là mùa thu, trong Bảo Đường tràn đầy hương thơm mẫu đơn. Gia Hỷ mỗi sáng đều tắm gội rồi đến Phật đài dâng hương, xong xuôi nàng lại dạy Phùng Việt đọc chữ, hài tử đã năm tuổi, không nhận được mặt chữ nhưng vẫn ê a Tam Tự kinh. Gia Hỷ thực lòng thương yêu hài tử này, công sinh không bằng công dưỡng, nàng chứng kiến đứa nhỏ ngày một lớn lên, từ khi còn bồng trên tay đến bây giờ hí hoáy viết chữ. Phùng Việt tuy hơi kiêu ngạo nhưng cũng là đứa nhỏ hiếu thảo, dò đoán được tâm tư mẫu hậu, biết cách an ủi nàng đỡ cô quạnh.
Buổi sáng, Đạm Ngọc nhận thức ăn về liền hồ hởi báo tin mừng:
- Nương nương, Hoàng thượng sắp dời cung rồi!
Bối Lan cũng buông cả chổi quét nhà xuống, hớn hở nhìn lại:
- Nương nương, người sắp được giải trừ cấm túc rồi!
Gia Hỷ cau mày không nói gì, bên kia Ngũ gia nàng đang kèm Phùng Việt viết chữ lớn cũng không ngừng nét bút lại. Tuy vậy Lương Quý lại vô cùng hào hứng:
- Nương nương, người là Hoàng hậu, sau khi dời cung chắc chắc sẽ được ở tại Khôn Ninh cung, chắc chắn sẽ được giải trừ cấm túc!
Gia Hỷ gượng gạo cười, nàng cắm lại mấy đóa mẫu đơn trong bình sứ, nhìn miệng bình có chút sứt mẻ, liền ngạc nhiên:
- Lọ hoa này vẫn không đổi được?
Đạm Ngọc lắc đầu, môi nàng cong lên dáng điệu quen thuộc:
- Không đổi được, Tổng quản Nội Vụ phủ lấy cớ đổi cung cần sắp xếp nhiều chuyện hệ trọng...nên...
Gia Hỷ khẽ cười, mắt hạnh lưu luyến nhìn màu tím sẫm ráng chiều trầm mặc của mẫu đơn, thật giống màu áo của một người trong những năm tháng ấy:
- Bỏ đi, Vinh Quý phi đang giữ phượng ấn, bọn nô tài cũng chỉ làm theo sắc mặt chủ nhân mà thôi!
Gia Hỷ đang cắm hoa dở tay thì ngoài cửa lồng son nuôi yến phụng vỗ cánh sợ hãi, nàng nhìn ra, mắt cũng dần tối lại:
- Vịnh Đan?
Vịnh Đan thản nhiên ngồi xuống ghế, nàng ôm theo hài tử bên người, ngoài cửa mấy ma ma đang xếp hàng dài. Phi tần trong cung không được trực tiếp cho hài tử dùng sữa mẹ, tất cả đều phải để cho nhũ mẫu làm thay. Gia Hỷ cũng liếc mắt người dưới lui, Phùng Việt nắm lấy áo Đạm Ngọc đi ra sân.
Lúc này, Vịnh Đan mới nói:
- Tỉ tỉ vẫn còn giận muội?
Gia Hỷ lắc đầu, mớ tóc dài không vấn gọn bay rối trong gió thu:
- Bản cung có gì phải giận, chúc mừng Uyển Quý Tần vừa được tấn vị!
Vịnh Đan đưa hài tử đến trước mặt Gia Hỷ, giả lả mỉm cười:
- Tỉ tỉ, người là mẫu di của Vũ Huy, người ôm đi!
Gia Hỷ nhìn đứa bé bụ bẫm đang le lưỡi liếm vòng tròn quanh miệng, trong lòng vừa chua xót vừa thương cảm, nàng chua xót cho hài tử mất sớm, lại thương cảm cho Nhị Hoàng tử trước mặt:
- Bệ hạ gọi là Vũ Huy?
Vịnh Đan thả lỏng bàn tay mang hộ giáo đầy châu ngọc, Đại Quốc không thông dụng lối xưng "Bệ hạ", hôm nay Hoàng hậu lại dùng, có lẽ cũng đã chấp nhận số phận, tự xa lánh hoàng ân.
Gia Hỷ không ôm đứa trẻ, nàng tiếp tục cắm hoa vào lọ, Vịnh Đan ướm lời:
- Thanh long ngọa mặc trì?
Gia Hỷ gật đầu, Vịnh Đan cũng không hỏi tiếp, nếu màu hoa không phải màu đặc trưng y phục Thịnh Vương thì liệu Hoàng hậu có thích. Nàng yêu Hoàng thượng, nàng sinh hài tử đầu tiên cho người, đến cuối cùng nàng lại không hiểu, Hoàng thượng vì gì mà lại yêu Hoàng hậu sâu sắc đến trầm luân như vậy!
Vịnh Đan lấy hộp gỗ đặt lên bàn, bên trong là một đôi bình sứ men trắng, trắng đến không tì không vết:
- Muội nghe nói tỉ tỉ cho người sang bên Nội vụ phủ đổi lọ hoa, muội tự mình tuyển chọn đem đến, tỉ có thích không?
- Thích!
Gia Hỷ thật lòng hết kiên nhẫn, nàng ngồi xuống đối diện Vịnh Đan, kéo cắt nhành cây cũng đặt lên bàn:
- Cuối cùng, ngươi đến đây vì mục đích gì?
Vịnh Đan mi mắt ướm lệ ửng đỏ, nàng hít một hơi lạnh vào phổi:
- Tỉ tỉ! Muội dù sao cũng là nghĩa muội của người!
Gia Hỷ nhếch môi, nghĩa muội, hai tiếng này, thật sự bây giờ nàng không dám nhận. Bởi người nghĩa muội này, hài tử nàng đã mất, Gia Hỷ nghe chua cay xộc lên thẳng khứu giác:
- Vịnh Đan, năm xưa bản cung ra tay cùng Phùng Gia Hảo ngươi chắc có lẽ cũng đã biết! Bản cung khi đó cho rằng bản thân không trực tiếp hạ độc thì tay sẽ không nhuốm máu, nhưng bản cung đã sai rồi! Có thể cả đời này bản cung sẽ không có được một thân sinh hài tử của riêng mình! Cho dù khi đó, bản cung viện ra trăm ngàn lý do vì sao phải làm vậy, phải giết mẫu tử nàng ta nhưng giết người thì chính là giết người, không thay đổi được, ngươi có biết không?
Vịnh Đan hơi thất thần, tay ôm Nhị Hoàng tử càng chặt thì lại càng trở nên run rẩy hơn.
Gia Hỷ thoáng cười, lại tiếp:
- Ngươi không trực tiếp xuống tay với bản cung, hoặc ngươi không thật tâm muốn hại hài tử bản cung. Nhưng ngươi đã mở đường cho Tương thị làm điều đó, có thể vì ngươi không cố ý nên ông trời vẫn để ngươi có con cái chăm sóc! Nhưng ngươi, bản cung thật lòng khuyên bảo, từ bây giờ nên hành thiện tích đức, đừng để tội nghiệp thêm nữa! Người bản cung năm xưa ra tay và kẻ có ý đồ với Hoàng thượng, còn ngươi ra tay với bản cung, có nghĩ rằng bản cung đã từng bảo bọc ngươi đến thế nào?
Vịnh Đan bật khóc, y phục xanh sẫm ảm đạm đi trong cái nắng hanh hao cuối thu. Đột ngột, nàng ta quỳ xuống:
- Tỉ tỉ! Muội đã hối hận, đã rất hối hận, lần này muội thật sự thành tâm! Huy nhi mấy hôm nay khóc không ngừng, hằng ngày Huy nhi khóc muội đều dùng hương dầu của tỉ tỉ, nhưng hiện tại...muội đã hết sạch rồi...muội biết tỉ tỉ giận...muội khó khăn lắm mới dám đến đây...
Gia Hỷ nhìn sâu vào mắt Vịnh Đan, không đoán định được thật giả, nàng thở dài, mở hộc trang điểm lấy ra lọ tinh dầu lớn nhất:
- Đi đi, bản cung không muốn gặp ngươi nữa!
Vịnh Đan mau chóng cảm tạ rồi rời Bảo Đường, Đạm Ngọc lúc này mới tiến vào đại sảnh tiếc rẻ:
- Nương nương, phấn hoa là hương liệu quý giá, hiện tại chúng ta nào có thể thu thập được!
Lương Quý công công nhìn theo đoàn người của Uyển Quý Tần, an ủi:
- Dù sao nương nương cũng là làm chuyện tốt đi, Nhị Hoàng tử nghe nói rất khó nuôi, Uyển Quý Tần cũng chịu nhiều vất vả!
Đầu tháng chín, phi tần bắt đầu lục đục chuyển về Cấm Thành. Đầu tiên là hạ nhân cùng những ai có phân vị thấp, sau khi tất cả ổn định thì Thần Long đế mới đến ngự.
Những đêm cuối cùng ở Tân Hoàng thành, Hoàn Nhan Viên Hạo thường có thói quen đi dạo một mình, Cấm Thành nằm giữa Thần Đô, thành cao quách rộng an toàn hơn rất nhiều, nhưng Cấm Thành không có suối không có rừng, không có cảnh sắc thanh nhã mát mẻ như nơi này. Có điều, mấy trăm năm Đại Quốc đều chọn nơi có long mạch xuyên suốt để xây dựng Hoàng cung, hắn hiển nhiên không thay đổi. Hoàn Nhan Viên Hạo dường như nghe tiếng khóc văng vẳng xa xa, giữa Uyển Minh viên hiện lên đóm lửa lập lòe, đôi mắt hắn trong đêm ánh lên như miêu, Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi đi đến. Người ngồi ở đó y phục sẫm màu, nàng ta đang đốt giấy tiền vàng bạc, trong cung đây là cấm kỵ, không những giấy tiền, mọi loại thờ cúng cô hồn dã quỷ đều bị xử phạt nghiêm ngặt.
- Làm càn!
Nữ tử kia ngẩng mặt, như vô cùng hốt hoảng mà lùi lại:
- Hoàng thượng, tần thiếp, không biết...không thấy...
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày:
- Vịnh Đan, nàng làm gì ở đây?
Vịnh Đan sợ hãi mà không dám đến gần, nàng lắc đầu quầy quậy, môi bị cắn đến đỏ bừng:
- Tần thiếp...
Cứ thế Vịnh Đan khóc nấc lên, dập đầu xuống nền:
- Hoàng thượng, tần thiếp thương tiếc cho hài tử vô tội chết ở nơi này!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiến đến gần nàng ta, hương thơm ngọt ngào ấm áp quen thuộc tràn trề quanh chóp mũi, mỹ nhân khóc như đứt gan đứt ruột, trong lòng hắn nổi lên xót thương:
- Đứng dậy đi!
Vịnh Đan lau nước mắt, nàng búi tóc hờ bằng trâm ngọc, xiêm y lụa mỏng tím nhạt, trên người tràn trề hương phấn hoa, môi nàng đỏ đến thương tâm, Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ vì sao lại có cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Vịnh Đan thổn thức:
- Tần thiếp sợ hãi!
Hoàn Nhan Viên Hạo đi vào lương đình, Vịnh Đan cũng đi theo, giọng nàng mỏng manh như tâm sự:
- Hài tử nào cũng là cốt nhục của phụ mẫu, tần thiếp xuất thân ti tiện, Nhị Hoàng tử cũng phải vì tần thiếp mà chịu thiệt thòi!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ đến đứa trẻ mỗi ngày đều được nhũ mẫu ôm đến Vĩnh Hưng cung thỉnh an, trong lòng mềm dịu cảm xúc:
- Cả Hoàng cung này nàng chỉ thua kém hai phi tử, có gì phải ủy khuất! Cứ chăm sóc Vũ Huy cho tốt!
Vịnh Đan giọng nói mỗi lúc một nhỏ đi, như thì thầm:
- Tần thiếp vốn không phải tiểu thư khuê các, chữ nghĩa chẳng biết nhiều, mỗi thứ một chút qua loa, nên không thể cùng các nàng trong cung trò chuyện! Nhưng...các nàng có thể ra tay hãm hại ác độc như vậy...tần thiếp không thể chịu nổi...
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa tiếu phi tiếu, tóc đen tựa mực bay loạn trong gió lạnh nửa đêm, vạt áo như lấp lánh ánh sáng:
- Người làm mẹ nào cũng cố gắng bảo vệ hài tử mình, nàng làm gì hay không làm gì Trẫm đều biết! Chuyện lần này Trẫm sẽ không truy cứu nữa, miễn là nàng an phận! Vũ Huy dù sao cũng cần có nàng bên cạnh!
Vịnh Đan khẽ lau nước mắt, nàng lắc lắc mớ tóc dài, hương thơm cứ thế lan tỏa:
- Hoàng thượng, lần này đổi cung, người có nghĩ đến Hoàng hậu nương nương?
Hoàn Nhan Viên Hạo sắc mặt đột biến, phất tay:
- Nàng hồi cung đi!
Vịnh Đan mỉm cười trong bóng tối, thi lễ cẩn thận:
- Tần thiếp cáo lui! Tần thiếp thật nhiều chuyện, nếu nương nương muốn hồi cung đã đến gặp Hoàng thượng rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay lại, gió thu tràn trề qua lồng ngực, đến cùng, mối quan hệ giữa Gia Hỷ và hắn chỉ do mình hắn chủ động. Nếu hắn không đến, nàng sẽ không bao giờ tìm. Hoàn Nhan Viên Hạo trong vô thức đã đứng trước cửa lớn Bảo Đường, nơi này vẫn bị khóa kín, duy chỉ có cổng sau là mở để nhận thức ăn, nước uống.
Trời khuya, lạnh và đầy sao sáng. Bên trong Bảo Đường truyền ra thê lương tiếng tì bà, thanh âm mỹ nhân trong trẻo cất lên:
"Phương Bắc có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả
Màng chi thành nước đổ
Giai nhân gặp mấy lần?"
...
Hoàn Nhan Viên Hạo lặng lẽ nghe lời hát đằm thắm mà sầu muộn, cuối cùng, hắn cũng không tiến vào trong mà âm thầm hồi Vĩnh Hưng cung.
Mùa đông năm đó, toàn bộ Tân Hoàng Thành dời về Cấm Thành, công cuộc dời cung đến tháng mười một thì xong, duy chỉ có Cao Trang Hoàng hậu vẫn phải chịu cấm túc ở Bảo Đường, không ai rõ nguyên do, cũng không ai dám bàn luận.
Chúthích:
Mẫu đơn Thanhlong ngọa mặc trì
Tác giả :
Hồ Miêu