Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
Chương 107: Loạn Binh Kỵ - Thủy (hạ) 1.2
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe lanh canh tiếng động, mắt đảo nhanh qua chiếc hoa tai nữ tử vừa rơi xuống sàn, hắn vờ như không thấy, lại tiếp tục cùng Phù Đô đốc vào chính phòng.
Phù Đô đốc nhận mấy sổ con nhỏ, đọc qua cặn kẽ, chòm râu cứ vểnh lên vểnh xuống, hồi lâu mới nói:
- Điện hạ cũng thừa biết Đại Hoàng tử là đích trưởng tử tôn quý vô song, sao lại chuyện bé xé ra to!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ:
- Phù Đại nhân sai rồi! Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân, một cây kim một sợi chỉ đều là máu mỡ của dân, thân làm trữ quân ngang nhiên tham ô nhũng loạn, thần tử như bản Vương sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Phù Đô Đốc không kiêng nể gì liền vứt mớ giấy tờ xuống sàn:
- Điện hạ biết ta mời người đến không phải để nói lý! Thục Trinh Huyện chúa trong tay ta, hoặc điện hạ đồng ý sửa tội Thái tử, hoặc cả hai không một ai có thể còn sống bước ra khỏi đây!
Lãnh đạm giọng nói Thành Vương vang lên, môi nhếch một nụ cười kiêu bạc, hờ hững:
- Thế sao? Bản Vương không nghĩ ra được Phù Đại nhân còn có cả lá gan tạo phản này! Bản Vương đã dám một mình đến đây, tất nhiên không phải để chờ chết!
Bên ngoài nổi lên ồn ào, lính canh hớt hải:
- Đô đốc, nhiều chiến thuyền đồng loạt bị đắm!
Phù Đô đốc kinh ngạc:
- Thuyền đứng yên một chỗ sao có thể...
Đột ngột bùng lên tiếng nổ to lớn vang dội khiến đất trời rung chuyển, nước ập qua cửa sổ ào ào đổ vào, con thuyền bị động chòng chành dữ dội.
Phù Đô đốc vịn lấy trụ gỗ, tức giận:
- Thành Vương, ngươi dám đối đầu thủy binh! Một tên nhãi nhép chưa lần ra trận liền trực tiếp khiêu chiến bản tướng?
Hoàn Nhan Viên Hạo cười nhạt:
- Đối đầu thủy binh đã là gì! Hôm nay bản Vương quyết định bắt sống cả ngươi cùng họ Dịch, thu phục năm vạn kỵ binh về tay!
Phù Đô đốc vung kiếm đến, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh chóng né được.
Phù Đô đốc mất bình tĩnh mà hét lớn:
- Người đâu, giết Thục Trinh Huyện chúa, Thành Vương lật lọng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, ba bước khinh công lướt trên con thuyền đang chao đảo, đi nhanh đến căn phòng ban nãy. Lại dùng một cước đạp bay cánh cửa, nhìn thấy Gia Hỷ đang chật vật giữ thăng bằng, vội ôm ngang người nàng:
- Không sao! Bản Vương ở đây!
Gia Hỷ kinh hoảng, nước mắt uất ức tích tụ bao nhiêu lâu chực trào ra. Nàng níu lấy tay Thành Vương, chỉ vào người còn lại:
- Vương gia! Nàng ta!
Đàm Ngọc lồm cồm bò ra mạn thuyền, nhảy xuống sông:
- Tạ ơn, ta biết bơi!
Gia Hỷ ngạc nhiên nhìn nữ tử mảnh khảnh biến mất trong dòng nước siết, nhanh như một con cá kình. Thành Vương thấy Đàm Ngọc coi như tự lo được liền dìu Gia Hỷ chạy dọc lên mũi thuyền, nước lúc này đã dâng lên xâm xấp ngang cổ chân.
Gia Hỷ hơi vùng vằng:
- Điện hạ, ta không muốn bị cưỡng bức! Ta không thích tên quan già có râu ấy!
Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không dừng lại, bế bổng nàng qua một khẩu pháo thần công đang nằm nghiêng ngả, vô cùng thắc mắc:
- Ai dám cưỡng bức nàng? Tên quan vừa già vừa xấu nàng nói là kẻ nào?
Gia Hỷ vùng vằn đòi xuống, hổn hển chạy theo trả lời:
- Nàng ấy bị quân lính cưỡng gian, còn bị bỏ đói, bị đánh đập! Ta là Huyện chúa, nếu không phải cho đám ô hợp đó, chắc chắn là dành cho tên quan già kia! Cái tên vừa rồi còn thân thiết cười nói với điện hạ! Ta không muốn hắn!
Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột xoay người dừng lại, Gia Hỷ không giảm tốc kịp, đầu liền đập phải bộ ngực cứng rắn vững chãi, nàng ai u lên một tiếng. Hoàn Nhan Viên Hạo ôm nàng vào lòng:
- Vậy nếu là bản Vương nàng có đồng ý? Nhìn thế nào, bản Vương cũng phải hơn tên vừa già vừa xấu ấy?
Gia Hỷ thật cười không nổi, thuyền thì sắp chìm, phía sau còn có người đuổi theo, thế mà hắn vẫn dư thừa tâm trí nhẩn nha đùa cợt nàng. Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo đã dùng áo choàng bọc kín Gia Hỷ lại, bất ngờ bị một loạt cung tên bắn đến, Hoàn Nhan Viên Hạo ôm chặt Gia Hỷ nhảy xuống nước, lặn sâu một đoạn dài. Đến khi cả hai ngoi lên, cũng gần cập bờ.
Hoàn Nhan Viên Hạo mặc kim giáp đã vô cùng nặng, lại dìu thêm một nữ tử không chút võ công, coi như phung phí hết sức lực, vừa bò lên được bãi cỏ, hắn liền nằm vật ra, thở mạnh:
- Đồ ngốc! Nàng có thể nghĩ đến cả khả năng bản Vương đem nàng cho kẻ khác!
Gia Hỷ vẫn còn nằm trong lòng ngực hắn, nàng vén áo choàng trắng muốt đẫm nước sang một bên, trông ra khơi xa, hàng trăm chiến thuyền không cháy đỏ cũng chìm nghỉm. Gia Hỷ có chút sợ hãi:
- Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp trả lời thì bất ngờ nghe sắc lạnh kim loại trên cổ, mà Gia Hỷ cũng bị kẻ khác khống chế.
Một tên mặt sẹo ha hả cười:
- Điện hạ! Dịch Tướng quân xem trọng mưu kế của người! Nên mời người đến làm khách!
Hoàn Nhan Viên Hạo cùng Gia Hỷ đều nhanh chóng bị bịt mắt kín mít, đến khi tháo ra liền thấy bản thân đã giam vào ngục tối. Hoàn Nhan Viên Hạo lắng nghe tiếng bước chân đi xa, tựa lưng vào nền đá:
- Chúng ta đang ở giữa rừng!
Gia Hỷ trở người ngồi dậy, đến bây giờ, nàng thật sự rất đói, rất khát, môi cong lên khô rát. Bên cạnh nàng, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ rên một tiếng nhỏ.
Gia Hỷ cau mày:
- Vương gia có chỗ nào không khỏe?
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu.
Gia Hỷ không yên lòng, sờ tay lên người hắn, liền phát hiện ở lưng bê bết máu tươi, cùng một đoạn tên dài:
- Người trúng tên!
Hoàn Nhan Viên Hạo vội che kín miệng nàng lại, thì thầm:
- Nhỏ tiếng, đừng để bọn họ biết bản Vương bị thương!
Gia Hỷ tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu, Hoàn Nhan Viên Hạo rút trong áo giáp ra một chủy thủ nhỏ nạm vàng vô tinh xảo, trông thanh lịch như đồ trang sức hơn là một vũ khí. Hắn tiến đến cạnh ngọn đuốc trước cửa ngục, hơ hơ qua lại, chủy thủ dần nóng lên, cuối cùng đỏ tươi rực rỡ.
- Nàng giúp bản Vương lấy mũi tên ra!
Gia Hỷ run run nắm con dao, sợ hãi trào dâng không rõ. Hoàn Nhan Viên Hạo thoát y phục, toàn thân trên tuyệt mỹ vô song hiện lên. Gia Hỷ bần thần, một nửa thân thể hắn như được tạc tượng, nửa còn lại giống tranh vẽ, cơ bụng rõ ràng tinh tế, không phô phang lại thanh nhã. Đây chính là tận mắt thấy nam thần trong tiểu thuyết.
Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ biểu tình ngưng đọng của Gia Hỷ, cho rằng nàng thấy máu mà sợ hãi nên khe khẽ chỉ dẫn:
- Cẩn thận theo chiều dọc mũi tên rạch một đường nhỏ, đủ để lấy ra, sau đó áp mặt lưỡi dao vào vết thương, vừa để sát trùng vừa là cầm máu!
Gia Hỷ từng chút một làm theo, mùi da thịt cháy xèo xèo trong không khí, cuối cùng, nàng xé vạt trung y băng bó kín kẽ lại. Đến khi hoàn thành, Gia Hỷ mới nhận ra, Thành Vương đang tận lực cắn răng, trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào vách đá buốt giá, hơi thở ra tỏa hàn khí, hắn im lặng nhắm mắt. Gia Hỷ cũng không làm phiền, nàng đi lại xung quanh, gõ gõ vào từng phiến đá một. Nàng mang máng nhớ rằng nếu âm thanh rỗng và to thì bên trong chắc chắn ẩn giấu huyền cơ.
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười:
- Nàng làm gì vậy?
Gia Hỷ ngồi thụp xuống:
- Ta tìm đường ra, cửa đã bị khóa rồi, biết đâu có mật đạo?
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, nghiêm trọng giọng nói:
- Mật đạo?
Gia Hỷ gật gật đầu lo lắng, lại ngồi cạnh hắn, thẽ thọt:
- Nếu chúng ta không thoát được thì sao?
- Sẽ chết ở đây! Sẽ không ai tìm ra! Liền làm mồi cho giun dế!
Gia Hỷ quầy quậy lắc đầu:
- Ta không muốn, khó khăn lắm mới được sống a!
- Bản Vương cũng không muốn, ngàn trùng gian khổ bản Vương mới tiến đến thời điểm hiện tại được! Chết đi chính là ông trời trêu ngươi! Nhưng nếu thật sự phải ở đây chết cùng ta, nàng có hối hận?
Gia Hỷ lắc đầu, chân thật nói:
- Vương gia không ra tay, ta cũng đã chết trên thuyền, so với ngạt thở đuối nước, thì cùng người thời khắc cuối đời liền tốt hơn hẳn!
Hoàn Nhan Viên Hạo cảm nhận tâm trí ấm áp khác lạ:
- Hỷ nhi...
Gia Hỷ chậm rãi xoay người lại:
- Điện hạ muốn nói gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo lẳng lặng ôm lấy nàng, giữ chặt trong vòng tay cứng rắn, bạc môi kiêu hãnh chạm vào miệng nhỏ nàng, quấn quýt đoạt lấy ngọt ngào nơi đầu lưỡi. Gia Hỷ chỉ kịp "ưm" một tiếng, thân thể vì mùi hương nam tính cùng kích tình nơi vòm miệng mà dần trở nên mềm nhũn, tự do ngả vào lòng hắn, bàn tay nàng nhỏ nhắn không bao nhiêu lực chống cự, thoáng qua lồng ngực hắn như mèo cào, càng chỉ tăng thêm kích thích.
Đến khi Gia Hỷ mất hết sinh khí, trượt mềm trong lòng Hoàn Nhan Viên Hạo vô lực chống cự, mặc hắn tùy ý đồ sát, thì Hoàn Nhan Viên Hạo lại buông nàng ra, ôn nhu an ủi:
- Bản Vương sẽ không để nàng chết!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng đi đến phía cửa ngục, dùng chủy thủ cạy ổ khóa đồng. Tên lính gác nghe tiếng động liền vội vàng đi đến, gõ gõ vào song sắt:
- Ngươi làm gì thế!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh nhẹn bắt lấy áo tên lính canh, tận lực siết cổ hắn. Tên thứ hai nghe động tĩnh liền nhào đến rút kiếm đâm qua khe cửa, Hoàn Nhan Viên Hạo lách người né tránh, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay hắn kéo vào, thân hình to lớn của hắn kẹt giữa hai song sắt đau đớn. Lúc này tên đầu tiên đã nghẹt thở ngã gục, Hoàn Nhan Viên Hạo rút chủy thủ đâm sâu giữa bụng tên còn lại. Nhìn hai thi thể vương vãi máu, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh chóng lấy chìa mở cửa ngục.
Gia Hỷ chứng kiến một màn võ thuật thật sự bày ra trước mắt, nàng kinh ngạc không thôi. Nhưng khi Thành Vương đi vào, nàng lại bẽ bàng quay sang hướng khác.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn biểu tình lãnh đạm của Gia Hỷ, trong lòng cũng đoán được bản thân cưỡng hôn nàng quá nóng vội. Chỉ là, thật sự khi đó hắn đã nghĩ nhỡ đâu không thể thoát được.
- Bản Vương...lỗ mãng...
Gia Hỷ lầm lũi đứng dậy đi ra ngoài, hang đá sâu hoắm, nhưng duy nhất hai tên lính canh, tuy nhiều gian ngục, cũng chỉ giam giữ hai người nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngọt nhạt:
- Nàng giận ta?
Gia Hỷ vẫn im lặng cúi mặt, Hoàn Nhan Viên Hạo nghe lòng dâng lên một cỗ chua cay không rõ:
- Hỷ nhi! Vì sao chứ! Bản Vương không xứng với nàng?
Gia Hỷ dừng hẳn lại:
- Vương gia, người tự trọng! Đó là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời này của ta! Ta chưa xuất giá a!
Không những đời này, đời trước nàng ở hiện đại cũng chưa từng hôn qua ai đâu.
Hoàn Nhan Viên Hạo dở khóc dở cười:
- Hỷ nhi! Nàng còn muốn gả cho người khác? Đừng nói đến hôn, thân thể nàng, có chỗ nào bản Vương chưa nhìn qua?
Gia Hỷ trợn tròn mắt, không tin vào tai mình:
- Người...Nói bậy!
Nàng nổi giận, một mình chạy nhanh ra giữa rừng.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Phù Đô đốc nhận mấy sổ con nhỏ, đọc qua cặn kẽ, chòm râu cứ vểnh lên vểnh xuống, hồi lâu mới nói:
- Điện hạ cũng thừa biết Đại Hoàng tử là đích trưởng tử tôn quý vô song, sao lại chuyện bé xé ra to!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ:
- Phù Đại nhân sai rồi! Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân, một cây kim một sợi chỉ đều là máu mỡ của dân, thân làm trữ quân ngang nhiên tham ô nhũng loạn, thần tử như bản Vương sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Phù Đô Đốc không kiêng nể gì liền vứt mớ giấy tờ xuống sàn:
- Điện hạ biết ta mời người đến không phải để nói lý! Thục Trinh Huyện chúa trong tay ta, hoặc điện hạ đồng ý sửa tội Thái tử, hoặc cả hai không một ai có thể còn sống bước ra khỏi đây!
Lãnh đạm giọng nói Thành Vương vang lên, môi nhếch một nụ cười kiêu bạc, hờ hững:
- Thế sao? Bản Vương không nghĩ ra được Phù Đại nhân còn có cả lá gan tạo phản này! Bản Vương đã dám một mình đến đây, tất nhiên không phải để chờ chết!
Bên ngoài nổi lên ồn ào, lính canh hớt hải:
- Đô đốc, nhiều chiến thuyền đồng loạt bị đắm!
Phù Đô đốc kinh ngạc:
- Thuyền đứng yên một chỗ sao có thể...
Đột ngột bùng lên tiếng nổ to lớn vang dội khiến đất trời rung chuyển, nước ập qua cửa sổ ào ào đổ vào, con thuyền bị động chòng chành dữ dội.
Phù Đô đốc vịn lấy trụ gỗ, tức giận:
- Thành Vương, ngươi dám đối đầu thủy binh! Một tên nhãi nhép chưa lần ra trận liền trực tiếp khiêu chiến bản tướng?
Hoàn Nhan Viên Hạo cười nhạt:
- Đối đầu thủy binh đã là gì! Hôm nay bản Vương quyết định bắt sống cả ngươi cùng họ Dịch, thu phục năm vạn kỵ binh về tay!
Phù Đô đốc vung kiếm đến, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh chóng né được.
Phù Đô đốc mất bình tĩnh mà hét lớn:
- Người đâu, giết Thục Trinh Huyện chúa, Thành Vương lật lọng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, ba bước khinh công lướt trên con thuyền đang chao đảo, đi nhanh đến căn phòng ban nãy. Lại dùng một cước đạp bay cánh cửa, nhìn thấy Gia Hỷ đang chật vật giữ thăng bằng, vội ôm ngang người nàng:
- Không sao! Bản Vương ở đây!
Gia Hỷ kinh hoảng, nước mắt uất ức tích tụ bao nhiêu lâu chực trào ra. Nàng níu lấy tay Thành Vương, chỉ vào người còn lại:
- Vương gia! Nàng ta!
Đàm Ngọc lồm cồm bò ra mạn thuyền, nhảy xuống sông:
- Tạ ơn, ta biết bơi!
Gia Hỷ ngạc nhiên nhìn nữ tử mảnh khảnh biến mất trong dòng nước siết, nhanh như một con cá kình. Thành Vương thấy Đàm Ngọc coi như tự lo được liền dìu Gia Hỷ chạy dọc lên mũi thuyền, nước lúc này đã dâng lên xâm xấp ngang cổ chân.
Gia Hỷ hơi vùng vằng:
- Điện hạ, ta không muốn bị cưỡng bức! Ta không thích tên quan già có râu ấy!
Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không dừng lại, bế bổng nàng qua một khẩu pháo thần công đang nằm nghiêng ngả, vô cùng thắc mắc:
- Ai dám cưỡng bức nàng? Tên quan vừa già vừa xấu nàng nói là kẻ nào?
Gia Hỷ vùng vằn đòi xuống, hổn hển chạy theo trả lời:
- Nàng ấy bị quân lính cưỡng gian, còn bị bỏ đói, bị đánh đập! Ta là Huyện chúa, nếu không phải cho đám ô hợp đó, chắc chắn là dành cho tên quan già kia! Cái tên vừa rồi còn thân thiết cười nói với điện hạ! Ta không muốn hắn!
Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột xoay người dừng lại, Gia Hỷ không giảm tốc kịp, đầu liền đập phải bộ ngực cứng rắn vững chãi, nàng ai u lên một tiếng. Hoàn Nhan Viên Hạo ôm nàng vào lòng:
- Vậy nếu là bản Vương nàng có đồng ý? Nhìn thế nào, bản Vương cũng phải hơn tên vừa già vừa xấu ấy?
Gia Hỷ thật cười không nổi, thuyền thì sắp chìm, phía sau còn có người đuổi theo, thế mà hắn vẫn dư thừa tâm trí nhẩn nha đùa cợt nàng. Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo đã dùng áo choàng bọc kín Gia Hỷ lại, bất ngờ bị một loạt cung tên bắn đến, Hoàn Nhan Viên Hạo ôm chặt Gia Hỷ nhảy xuống nước, lặn sâu một đoạn dài. Đến khi cả hai ngoi lên, cũng gần cập bờ.
Hoàn Nhan Viên Hạo mặc kim giáp đã vô cùng nặng, lại dìu thêm một nữ tử không chút võ công, coi như phung phí hết sức lực, vừa bò lên được bãi cỏ, hắn liền nằm vật ra, thở mạnh:
- Đồ ngốc! Nàng có thể nghĩ đến cả khả năng bản Vương đem nàng cho kẻ khác!
Gia Hỷ vẫn còn nằm trong lòng ngực hắn, nàng vén áo choàng trắng muốt đẫm nước sang một bên, trông ra khơi xa, hàng trăm chiến thuyền không cháy đỏ cũng chìm nghỉm. Gia Hỷ có chút sợ hãi:
- Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp trả lời thì bất ngờ nghe sắc lạnh kim loại trên cổ, mà Gia Hỷ cũng bị kẻ khác khống chế.
Một tên mặt sẹo ha hả cười:
- Điện hạ! Dịch Tướng quân xem trọng mưu kế của người! Nên mời người đến làm khách!
Hoàn Nhan Viên Hạo cùng Gia Hỷ đều nhanh chóng bị bịt mắt kín mít, đến khi tháo ra liền thấy bản thân đã giam vào ngục tối. Hoàn Nhan Viên Hạo lắng nghe tiếng bước chân đi xa, tựa lưng vào nền đá:
- Chúng ta đang ở giữa rừng!
Gia Hỷ trở người ngồi dậy, đến bây giờ, nàng thật sự rất đói, rất khát, môi cong lên khô rát. Bên cạnh nàng, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ rên một tiếng nhỏ.
Gia Hỷ cau mày:
- Vương gia có chỗ nào không khỏe?
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu.
Gia Hỷ không yên lòng, sờ tay lên người hắn, liền phát hiện ở lưng bê bết máu tươi, cùng một đoạn tên dài:
- Người trúng tên!
Hoàn Nhan Viên Hạo vội che kín miệng nàng lại, thì thầm:
- Nhỏ tiếng, đừng để bọn họ biết bản Vương bị thương!
Gia Hỷ tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu, Hoàn Nhan Viên Hạo rút trong áo giáp ra một chủy thủ nhỏ nạm vàng vô tinh xảo, trông thanh lịch như đồ trang sức hơn là một vũ khí. Hắn tiến đến cạnh ngọn đuốc trước cửa ngục, hơ hơ qua lại, chủy thủ dần nóng lên, cuối cùng đỏ tươi rực rỡ.
- Nàng giúp bản Vương lấy mũi tên ra!
Gia Hỷ run run nắm con dao, sợ hãi trào dâng không rõ. Hoàn Nhan Viên Hạo thoát y phục, toàn thân trên tuyệt mỹ vô song hiện lên. Gia Hỷ bần thần, một nửa thân thể hắn như được tạc tượng, nửa còn lại giống tranh vẽ, cơ bụng rõ ràng tinh tế, không phô phang lại thanh nhã. Đây chính là tận mắt thấy nam thần trong tiểu thuyết.
Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ biểu tình ngưng đọng của Gia Hỷ, cho rằng nàng thấy máu mà sợ hãi nên khe khẽ chỉ dẫn:
- Cẩn thận theo chiều dọc mũi tên rạch một đường nhỏ, đủ để lấy ra, sau đó áp mặt lưỡi dao vào vết thương, vừa để sát trùng vừa là cầm máu!
Gia Hỷ từng chút một làm theo, mùi da thịt cháy xèo xèo trong không khí, cuối cùng, nàng xé vạt trung y băng bó kín kẽ lại. Đến khi hoàn thành, Gia Hỷ mới nhận ra, Thành Vương đang tận lực cắn răng, trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào vách đá buốt giá, hơi thở ra tỏa hàn khí, hắn im lặng nhắm mắt. Gia Hỷ cũng không làm phiền, nàng đi lại xung quanh, gõ gõ vào từng phiến đá một. Nàng mang máng nhớ rằng nếu âm thanh rỗng và to thì bên trong chắc chắn ẩn giấu huyền cơ.
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười:
- Nàng làm gì vậy?
Gia Hỷ ngồi thụp xuống:
- Ta tìm đường ra, cửa đã bị khóa rồi, biết đâu có mật đạo?
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, nghiêm trọng giọng nói:
- Mật đạo?
Gia Hỷ gật gật đầu lo lắng, lại ngồi cạnh hắn, thẽ thọt:
- Nếu chúng ta không thoát được thì sao?
- Sẽ chết ở đây! Sẽ không ai tìm ra! Liền làm mồi cho giun dế!
Gia Hỷ quầy quậy lắc đầu:
- Ta không muốn, khó khăn lắm mới được sống a!
- Bản Vương cũng không muốn, ngàn trùng gian khổ bản Vương mới tiến đến thời điểm hiện tại được! Chết đi chính là ông trời trêu ngươi! Nhưng nếu thật sự phải ở đây chết cùng ta, nàng có hối hận?
Gia Hỷ lắc đầu, chân thật nói:
- Vương gia không ra tay, ta cũng đã chết trên thuyền, so với ngạt thở đuối nước, thì cùng người thời khắc cuối đời liền tốt hơn hẳn!
Hoàn Nhan Viên Hạo cảm nhận tâm trí ấm áp khác lạ:
- Hỷ nhi...
Gia Hỷ chậm rãi xoay người lại:
- Điện hạ muốn nói gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo lẳng lặng ôm lấy nàng, giữ chặt trong vòng tay cứng rắn, bạc môi kiêu hãnh chạm vào miệng nhỏ nàng, quấn quýt đoạt lấy ngọt ngào nơi đầu lưỡi. Gia Hỷ chỉ kịp "ưm" một tiếng, thân thể vì mùi hương nam tính cùng kích tình nơi vòm miệng mà dần trở nên mềm nhũn, tự do ngả vào lòng hắn, bàn tay nàng nhỏ nhắn không bao nhiêu lực chống cự, thoáng qua lồng ngực hắn như mèo cào, càng chỉ tăng thêm kích thích.
Đến khi Gia Hỷ mất hết sinh khí, trượt mềm trong lòng Hoàn Nhan Viên Hạo vô lực chống cự, mặc hắn tùy ý đồ sát, thì Hoàn Nhan Viên Hạo lại buông nàng ra, ôn nhu an ủi:
- Bản Vương sẽ không để nàng chết!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhẹ nhàng đi đến phía cửa ngục, dùng chủy thủ cạy ổ khóa đồng. Tên lính gác nghe tiếng động liền vội vàng đi đến, gõ gõ vào song sắt:
- Ngươi làm gì thế!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh nhẹn bắt lấy áo tên lính canh, tận lực siết cổ hắn. Tên thứ hai nghe động tĩnh liền nhào đến rút kiếm đâm qua khe cửa, Hoàn Nhan Viên Hạo lách người né tránh, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay hắn kéo vào, thân hình to lớn của hắn kẹt giữa hai song sắt đau đớn. Lúc này tên đầu tiên đã nghẹt thở ngã gục, Hoàn Nhan Viên Hạo rút chủy thủ đâm sâu giữa bụng tên còn lại. Nhìn hai thi thể vương vãi máu, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh chóng lấy chìa mở cửa ngục.
Gia Hỷ chứng kiến một màn võ thuật thật sự bày ra trước mắt, nàng kinh ngạc không thôi. Nhưng khi Thành Vương đi vào, nàng lại bẽ bàng quay sang hướng khác.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn biểu tình lãnh đạm của Gia Hỷ, trong lòng cũng đoán được bản thân cưỡng hôn nàng quá nóng vội. Chỉ là, thật sự khi đó hắn đã nghĩ nhỡ đâu không thể thoát được.
- Bản Vương...lỗ mãng...
Gia Hỷ lầm lũi đứng dậy đi ra ngoài, hang đá sâu hoắm, nhưng duy nhất hai tên lính canh, tuy nhiều gian ngục, cũng chỉ giam giữ hai người nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngọt nhạt:
- Nàng giận ta?
Gia Hỷ vẫn im lặng cúi mặt, Hoàn Nhan Viên Hạo nghe lòng dâng lên một cỗ chua cay không rõ:
- Hỷ nhi! Vì sao chứ! Bản Vương không xứng với nàng?
Gia Hỷ dừng hẳn lại:
- Vương gia, người tự trọng! Đó là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời này của ta! Ta chưa xuất giá a!
Không những đời này, đời trước nàng ở hiện đại cũng chưa từng hôn qua ai đâu.
Hoàn Nhan Viên Hạo dở khóc dở cười:
- Hỷ nhi! Nàng còn muốn gả cho người khác? Đừng nói đến hôn, thân thể nàng, có chỗ nào bản Vương chưa nhìn qua?
Gia Hỷ trợn tròn mắt, không tin vào tai mình:
- Người...Nói bậy!
Nàng nổi giận, một mình chạy nhanh ra giữa rừng.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Tác giả :
Hồ Miêu