Hắn Là Vương Phi Của Ta
Chương 2
“ Cô nương ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm . Ta , ta đều không phải là không hài lòng . Chỉ là , chỉ là , chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân …”
Trưởng Tôn Minh Đức nhìn thấy vị “ cô nương ” sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi , liền vừa hoang mang , vừa rối loạn , vội vàng giải thích . Trên khuôn mặt mỹ lệ như vậy không nên xuất hiện loại biểu cảm này . Bỗng dưng Trưởng Tôn Minh Đức cảm thấy không hề muốn nhìn thấy “ cô nương “ không vui .
“ Nam nữ thụ thụ bất thân ? “
Vị “ cô nương “ nghe xong sửng sốt một chút , ngay lập tức trên mặt liền nở nụ cười cực kỳ tươi tắn .
“ Vậy nam nam thì có thể ? Ta thực là thông minh quá đi , nghe một liền hiểu mười , ha ha ha …..”
“ Nam nam ? ” Trưởng Tôn Minh Đức nhất thời không phản ứng nổi .
“ Đúng a ? “ Người nọ hưng phấn nắm tay Trưởng Tôn Minh Đức đặt lên trên ngực .
“ Chờ , chờ một chút … “ Không kịp ngăn cản , tay của Trưởn Tôn Minh Đức đã đặt lên ngực “ nàng “ .
Đây là …
Không có sự mềm mại như trong tưởng tượng , cảm xúc trên tay rất thật , bằng phẳng đến mức không thể phẳng hơn được nữa , khiến Trưởng Tôn Minh Đức rất nhanh liền nhận ra y đã nhầm lẫn vô cùng tệ hại .
Bất quá cũng không thể trách y , ai bảo nam nhân này quá ư là “ họa thủy “ (1) làm chi ?
Tuy rằng nói thì nói vậy nhưng chuyện này đối với Trưởng Tôn Minh Đức quả thực là một chấn động lớn , vì thế cho nên y đã đờ người tại chỗ mất hơn mười giây .
Mà trong khoảng thời gian ngắn này , cái tên nam nhân “ họa thủy “ kia đã ra sức đem thân thể của hắn áp sát vào y cọ tới cọ lui .
“ Huynh đài , huynh đài , huynh đài xin tự trọng ! ” Trưởng Tôn Minh Đức vừa mới thoát ra khỏi chấn động đã bị cử động của hắn dọa tới mức liên tục lùi ra phía sau , kề sát tường , hắng giọng nhắc nhở .
“ Huynh đài ? “ Nam tử nghe được cách xưng hô của Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt liền biến thành bộ dáng rơm rớm , ướt át , “ Hai chúng ta đã là quan hệ gì rồi ? Ngươi , ngươi còn gọi ta là huynh đài ? Ngươi thật là , thật là , thật là không có lương tâm mà ! Ô …”
“ Quan hệ … gì cơ ? ” Trưởng Tôn Minh Đức mờ mịt nhìn nam nhân bên cạnh vừa chỉ trích y vừa chùi chùi mắt , đột nhiên y có cảm giác mình đúng là một kẻ phụ tình táng tận lương tâm .
“ Đương , đương nhiên … là loại quan hệ đó đó …” Nam tử bỗng nhiên trở nên e thẹn không gì sánh được , hai má đỏ bừng . Trưởng Tôn Minh Đức vừa nhìn thấy tim liền nhảy lên một cái .
Bất quá ta với hắn cuối cùng là có quan hệ gì ? Loanh quanh suốt nửa ngày Trưởng Tôn Minh Đức vẫn không hề có bất kỳ một chút ấn tượng nào .
“ Xin huynh đài xem xét lại …”
“ Huynh đài gì chứ ? “ Nam tử lập tức giương nanh múa vuốt , “ Ngươi phải gọi là bảo bối mới đúng nha ! ”
“ Cái gì !? “ Lời hắn nói như một chậu nước đá đổ ụp lên đầu Trưởng Tôn Minh Đức , khiến cho vị Trưởng Tôn đáng thương kia toàn thân cứng ngắc . “ Bảo … bảo bối ? ”
“ Đúng rồi , ha ha …” Nam tử kéo nhẹ vạt áo , Trưởng Tôn Minh Đức thanh thanh sở sở (2) nhìn thấy bên trong , trên làn da trắng nõn , trơn mịn hiện lên điểm điểm hồng ngân (3) .
“ Cái đó , cái đó , ta , chúng ta ….” Trưởng Tôn Minh Đức đã nói không ra lời . Hướng theo ánh mắt tràn ngập “ tình cảm mãnh liệt “ của nam tử , y thình lình phát hiện vạt áo của mình cũng đang mở rộng , mà bên trong …. Thật đáng tiếc , cũng có vô số “ trái dâu “ .
Ta ,ta , ta , ta rốt cuộc đã làm gì người ta rồi ?
Việc đã đến nước này , Trưởng Tôn Minh Đức trợn tròn mắt , cảm giác như muốn té xỉu . Mà lần này , thật may , y được như nguyện .
Vững vàng đỡ lấy thân thể bất chợt ngã xuống , chậm rãi dìu y nằm xuống , kéo chăn đắp cẩn thận , nam tử cười khổ , lẩm bẩm : “ Xem ra thân thể bảo bối vẫn chưa thể thích ứng được nhanh như vậy “
Ai ~ , cứ từ từ vậy .
Nam tử muôn vạn nhu tình chăm chú nhìn người đang nằm hôn mê trên giường , cúi đầu , đặt một nụ hôn lên trán Trưởng Tôn Minh Đức .
“ Thật là tốt quá , may mà tìm thấy ngươi đúng lúc . Ngươi làm ta sợ quá đi , vương phi của ta …”
Hắn cười hề hề nhớ lại lúc Trưởng Tôn Minh Đức phát hiện dấu hôn trên ngực hắn thì biểu lộ ra vừa kinh hãi vừa xấu hổ .
Ha ha … bản vương thật là thông minh , dựng lên “ sự đã rồi “ . Đến lúc đó bảo bối có muốn vứt bỏ ta cũng không được . A , uhm , tuy rằng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là không đúng …
Bất quá , hắn thương cảm sờ sờ vết tích trên ngực , phải biết , hắn phải tự véo mới có hiệu quả tốt như vậy , quả là không hề dễ dàng chút nào .
.
.
.
(1) Họa thủy : ” hồng nhan họa thủy ” , ý là gây tai họa
(2) Thanh thanh sở sở : rõ ràng
(3) Hồng ngân : dấu vết đỏ ( dấu hôn )
Trưởng Tôn Minh Đức nhìn thấy vị “ cô nương ” sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi , liền vừa hoang mang , vừa rối loạn , vội vàng giải thích . Trên khuôn mặt mỹ lệ như vậy không nên xuất hiện loại biểu cảm này . Bỗng dưng Trưởng Tôn Minh Đức cảm thấy không hề muốn nhìn thấy “ cô nương “ không vui .
“ Nam nữ thụ thụ bất thân ? “
Vị “ cô nương “ nghe xong sửng sốt một chút , ngay lập tức trên mặt liền nở nụ cười cực kỳ tươi tắn .
“ Vậy nam nam thì có thể ? Ta thực là thông minh quá đi , nghe một liền hiểu mười , ha ha ha …..”
“ Nam nam ? ” Trưởng Tôn Minh Đức nhất thời không phản ứng nổi .
“ Đúng a ? “ Người nọ hưng phấn nắm tay Trưởng Tôn Minh Đức đặt lên trên ngực .
“ Chờ , chờ một chút … “ Không kịp ngăn cản , tay của Trưởn Tôn Minh Đức đã đặt lên ngực “ nàng “ .
Đây là …
Không có sự mềm mại như trong tưởng tượng , cảm xúc trên tay rất thật , bằng phẳng đến mức không thể phẳng hơn được nữa , khiến Trưởng Tôn Minh Đức rất nhanh liền nhận ra y đã nhầm lẫn vô cùng tệ hại .
Bất quá cũng không thể trách y , ai bảo nam nhân này quá ư là “ họa thủy “ (1) làm chi ?
Tuy rằng nói thì nói vậy nhưng chuyện này đối với Trưởng Tôn Minh Đức quả thực là một chấn động lớn , vì thế cho nên y đã đờ người tại chỗ mất hơn mười giây .
Mà trong khoảng thời gian ngắn này , cái tên nam nhân “ họa thủy “ kia đã ra sức đem thân thể của hắn áp sát vào y cọ tới cọ lui .
“ Huynh đài , huynh đài , huynh đài xin tự trọng ! ” Trưởng Tôn Minh Đức vừa mới thoát ra khỏi chấn động đã bị cử động của hắn dọa tới mức liên tục lùi ra phía sau , kề sát tường , hắng giọng nhắc nhở .
“ Huynh đài ? “ Nam tử nghe được cách xưng hô của Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt liền biến thành bộ dáng rơm rớm , ướt át , “ Hai chúng ta đã là quan hệ gì rồi ? Ngươi , ngươi còn gọi ta là huynh đài ? Ngươi thật là , thật là , thật là không có lương tâm mà ! Ô …”
“ Quan hệ … gì cơ ? ” Trưởng Tôn Minh Đức mờ mịt nhìn nam nhân bên cạnh vừa chỉ trích y vừa chùi chùi mắt , đột nhiên y có cảm giác mình đúng là một kẻ phụ tình táng tận lương tâm .
“ Đương , đương nhiên … là loại quan hệ đó đó …” Nam tử bỗng nhiên trở nên e thẹn không gì sánh được , hai má đỏ bừng . Trưởng Tôn Minh Đức vừa nhìn thấy tim liền nhảy lên một cái .
Bất quá ta với hắn cuối cùng là có quan hệ gì ? Loanh quanh suốt nửa ngày Trưởng Tôn Minh Đức vẫn không hề có bất kỳ một chút ấn tượng nào .
“ Xin huynh đài xem xét lại …”
“ Huynh đài gì chứ ? “ Nam tử lập tức giương nanh múa vuốt , “ Ngươi phải gọi là bảo bối mới đúng nha ! ”
“ Cái gì !? “ Lời hắn nói như một chậu nước đá đổ ụp lên đầu Trưởng Tôn Minh Đức , khiến cho vị Trưởng Tôn đáng thương kia toàn thân cứng ngắc . “ Bảo … bảo bối ? ”
“ Đúng rồi , ha ha …” Nam tử kéo nhẹ vạt áo , Trưởng Tôn Minh Đức thanh thanh sở sở (2) nhìn thấy bên trong , trên làn da trắng nõn , trơn mịn hiện lên điểm điểm hồng ngân (3) .
“ Cái đó , cái đó , ta , chúng ta ….” Trưởng Tôn Minh Đức đã nói không ra lời . Hướng theo ánh mắt tràn ngập “ tình cảm mãnh liệt “ của nam tử , y thình lình phát hiện vạt áo của mình cũng đang mở rộng , mà bên trong …. Thật đáng tiếc , cũng có vô số “ trái dâu “ .
Ta ,ta , ta , ta rốt cuộc đã làm gì người ta rồi ?
Việc đã đến nước này , Trưởng Tôn Minh Đức trợn tròn mắt , cảm giác như muốn té xỉu . Mà lần này , thật may , y được như nguyện .
Vững vàng đỡ lấy thân thể bất chợt ngã xuống , chậm rãi dìu y nằm xuống , kéo chăn đắp cẩn thận , nam tử cười khổ , lẩm bẩm : “ Xem ra thân thể bảo bối vẫn chưa thể thích ứng được nhanh như vậy “
Ai ~ , cứ từ từ vậy .
Nam tử muôn vạn nhu tình chăm chú nhìn người đang nằm hôn mê trên giường , cúi đầu , đặt một nụ hôn lên trán Trưởng Tôn Minh Đức .
“ Thật là tốt quá , may mà tìm thấy ngươi đúng lúc . Ngươi làm ta sợ quá đi , vương phi của ta …”
Hắn cười hề hề nhớ lại lúc Trưởng Tôn Minh Đức phát hiện dấu hôn trên ngực hắn thì biểu lộ ra vừa kinh hãi vừa xấu hổ .
Ha ha … bản vương thật là thông minh , dựng lên “ sự đã rồi “ . Đến lúc đó bảo bối có muốn vứt bỏ ta cũng không được . A , uhm , tuy rằng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là không đúng …
Bất quá , hắn thương cảm sờ sờ vết tích trên ngực , phải biết , hắn phải tự véo mới có hiệu quả tốt như vậy , quả là không hề dễ dàng chút nào .
.
.
.
(1) Họa thủy : ” hồng nhan họa thủy ” , ý là gây tai họa
(2) Thanh thanh sở sở : rõ ràng
(3) Hồng ngân : dấu vết đỏ ( dấu hôn )
Tác giả :
Ngọn Gió Cô đơn