Hắn Là Mèo
Chương 6: Rửa tay gác kiếm
Edit: Qiezi
Cố Phong một lời khó có thể nói hết: “Anh Tinh đang đùa sao?”
Hoắc Tinh khó hiểu: “Đùa cái gì?”
Hoắc Tinh kéo ghế ở phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, dựờng như ghét bỏ nó không thoải mái, lại đứng lên ngồi xổm trên ghế dựa, cả người vùi trên ghế, ôm cái gối trong lòng nhìn Cố Phong: “Anh nghĩ đề nghị này không tốt?”
Cố Phong cười cười: “Em tin anh Tinh có kế hoạch của mình.”
Có kế hoạch gì? Hoắc Tinh chớp mắt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Phong, y đảo đảo mắt, nói: “Vậy giao chuyện này cho anh làm.”
“Em?” Cố Phong giật mình.
“Chuyện bên Hà Úy để hắn tìm người khác, đàm phán không được thì thôi.” Hoắc Tinh không để ý nói: “Tôi không thiếu chút tiền đó.”
Cố Phong: “…”
Cố Phong gật đầu: “Vâng.”
Chờ sau khi Cố Phong đi, Hoắc Tinh vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, xác định Cố Phong lên xe, y mới vui vẻ nghĩ: Tìm chút chuyện cho anh làm để anh không suy nghĩ vẩn vơ, như vậy sẽ không có nguy hiểm! Y thật thông minh!
Nhớ tới trước đây Cố Phong bận rộn công tác, y luôn quấn quýt anh cầu sờ sờ, còn anh ném một món đồ chơi dời đi sự chú ý của y, tuy rằng mỗi lần đều có hiệu quả, nhưng bây giờ y đã học được, chẳng phải là cho ngon ngọt sao, ai mà không biêt!
Hoắc Tinh khe khẽ ngâm nga một đoạn nhạc, giai điệu hơi lạc tông, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Một lát sau Hoắc Dự sầm mặt quay về, có lẽ là bị ép dời phòng ngủ nên tâm trạng không vui lắm: “Anh, em có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.” Hoắc Tinh gật đầu.
“Anh bảo Cố Phong chuyển tới là có ý gì?” Hoắc Dự hạ giọng: “Cậu ta có vấn đề gì sao?”
“Hử?”
“Bằng không tại sao anh phải để cậu ta dưới mi mắt? Trước đây anh cũng đã nói, rất có thể là cảnh sát cắm nội gián vào, Cố Phong rất có hiềm nghi.”
Hoắc Tinh im lặng, y bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này —— cái chết của Cố Phong có liên quan đến nằm vùng hay không?
Có ký ức của Hoắc Tinh và Đại Hoa, hiện tại y xác định Cố Phong chính là cảnh sát nằm vùng, bí danh là ‘Rắn tham ăn’. Đối với cảnh sát và xã hội đen, Hoắc Tinh không có khái niệm gì quá lớn, cũng không đặt nặng đúng sai, trong dòng máu của y là sự hoang dã, mạnh được yếu thua vốn là đạo lý hiển nhiên, về phần ‘pháp luật’ lại không thuộc phạm vi suy nghĩ của y.
Chỉ là có ký ức lúc trước của Hoắc Tinh, y có thể hiểu đại khái chuyện Hoắc Tinh và Hoắc Dự làm cũng không thể bị lộ, nếu như bị bắt, chết một trăm lần còn nhẹ.
Cho nên vì an toàn của Cố Phong, cũng vì an toàn của y và Hoắc Dự, hiện tại chuyện y cần làm chính là ‘rửa tay gác kiếm’.
Vì vậy y hỏi Hoắc Dự: “Em thấy chúng ta chuyển sang thị trường thú cưng thì thế nào?”
Hoắc Dự: “????”
Khuya hôm đó, Doanh Giang Hoắc gia hiếm khi mở một cuộc hội nghị qua video cho các cổ đông cấp cao, hội nghị có đầy đủ nhân sự cấp cao dự họp như thế này, đã là chuyện hai năm trước.
Bởi vì đột ngột tổ chức, rất nhiều đương sự không thể trình diện, chỉ có thể tham gia bằng hình thức video.
Bên trong phòng sách, trên màn ảnh là một đống người xì xào bàn tán, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Có người hỏi: “Đàm phán với ‘Liên Hoa Giáo’ xảy ra vấn đề sao?”
Có người còn nghi ngờ: “Có phải tra ra cảnh sát nằm vùng rồi không?”
Có người còn nói: “Theo tôi thấy, nhất định là tên Tưởng Chính không an phận, mối làm ăn của Ngũ Trí còn không đủ để gã nhét kẽ răng.”
Hoắc Tinh và Hoắc Dự ngồi ở hai máy vi tính hai bên. Vẻ mặt Hoắc Dự âm trầm, đối với bên ngoài, hắn chính là lão đại của Doanh Giang Hoắc gia; mà thân phận của Hoắc Tinh chỉ là bác sĩ riêng của gia tộc, ít tiếp xúc với các chuyện liên quan đến làm ăn.
Hoắc Dự nghe đám người kia nói xong mới lạnh lùng lên tiếng: “Các người có chủ ý như thế, hay là cho các người ngồi chỗ tôi nhỉ?”
Mọi người lập tức ngậm miệng.
Hoắc Dự hừ lạnh: “Cả ngày không thấy bóng dáng, loại thời điểm này ra chủ ý thật nhiều.”
Có người lập tức giảng hòa: “Hoắc lão đại nói như vậy sẽ tổn thương tình cảm, tình cảm của chúng ta đều từ Diêm Vương mà ra, Hoắc lão đại là người chúng tôi tin tưởng, anh em chúng tôi rất trung thành với ngài, ngài cũng thấy mà phải không?”
Hoắc Dự khoát tay, lười nói vớ vẩn với hắn: “Mở hội nghị này vì muốn thương lượng với các người, chúng ta đánh vào thị trường thú cưng thì khả năng cao bao nhiêu?”
Mọi người: “????”
Những cổ đông cùng nhân viên cấp cao, có người có thân phận mơ hồ, chỉ có Hoắc Dự và Hoắc Tinh biết họ, cho nên khi mở loại hội nghị này, trong màn ảnh thường có mấy người đội khăn trùm đầu, mở máy đổi giọng, có vẻ cực kỳ thần bí.
Có một người đàn ông đội đầu mèo phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Thị trường thú cưng trong nước rất lộn xộn, rất béo bở, quả thực có thể cắm người vào thử xem.”
“Ý tưởng này thật hay.” Lại có người tiếp nối: “Tùy ý tìm một bảng hiệu, treo đầu dê bán thịt chó.”
“Hay làm một cái nhà kho đi.” Có người đề nghị: “Sau này hàng sẽ đi từ nhà kho, đỡ phiền toái.”
“Anh nói giỡn à? Đưa bảng thú cưng, hải quan sẽ không kiểm tra? Thật CMN mắc cười.”
Mấy người đó nhanh chóng hỗn loạn, Hoắc Dự nghe một hồi, thấy không ai có thành kiến, lập tức gõ nhịp nói: “Vậy cứ quyết định thế đi.”
“Tôi thấy cũng có thể.” Có người nói: “Nhưng bên ‘Liên Hoa Giáo’ cũng không thể không đàm phán, đó cũng là khoản làm ăn lớn, thứ đồ chơi này cần phải có nhân công, tuy rằng giá thành cao một chút, nhưng còn tốt hơn lão già kia. Còn không dễ bị điều tra ra.”
Mấy người đó đang thương lượng, Hoắc Tinh nhìn chằm chằm ‘đầu mèo’ ngẩn người một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Có phải các người có hiểu lầm gì với chuyện tiệm thú cưng không?”
Mấy người kia: “???”
Hoắc Tinh nói: “Chúng ta không chỉ làm tiệm thú cưng, còn phải thu dưỡng động vật lưu lạc…”
Lời nói vừa phát ra, mọi người vỗ tay tán thưởng: “Ý tưởng của anh Tinh thật tuyệt! Trạm thu dưỡng động vật lưu lạc, má ơi, sao trước đây chúng ta không nghĩ tới?”
“Đồ chơi này quản lý rất lộn xộn, tìm mấy cái trạm thu dưỡng kiểu kiểu như vậy, trực tiếp mua lại!”
“Sổ sách làm thành sổ sách thu dưỡng mèo hoang chó hoang, ai CMN sẽ tra tỉ mỉ như vậy? Mấy ngày hôm trước tôi còn nghe nói một con chó hoang bị tai nạn giao thông, mẹ kiếp một giờ quyên góp được hai mươi vạn.”
“Đầu năm nay, mạng thú vật còn có giá hơn mạng người.” Có người cười nhạo: “Nước này rất sâu.”
“Ai nói không đúng?” Có người hùng hùng hổ hổ nói: “Mấy hôm trước con gái tôi mua một con mèo, tận mấy ngàn một con, các người đoán như thế nào? Tôi âm thầm tra xét, CMN thu một con mèo năm trăm, qua tay bán hơn ngàn hơn vạn! Ông đây thật muốn đập nát tiệm của hắn!”
Hoắc Tinh nghe đến đen mặt, rốt cuộc y cũng hiểu, đám người kia hoàn toàn không cho rằng y muốn ‘rửa tay gác kiếm’.
Y lười nghe bọn họ nói nữa, quyết định đứng dậy đi.
Hoắc Tinh là một bác sĩ, nếu không phải trên đầu có dòng họ Hoắc gia, cũng sẽ không ai thèm liếc y một cái. Mấy năm trước còn có người xúi giục Hoắc Dự đuổi Hoắc Tinh ra ngoài, tránh Hoắc Tinh giả heo ăn thịt hổ, cướp mất thiên hạ mà Hoắc Dự gầy dựng nên.
Không cần phải nói, tên đui mù đưa chủ ý đã bị Hoắc Dự ‘xử lý’.
Sau này mọi người mới biết, Hoắc Dự thật sự xem Hoắc Tinh là anh trai, quan hệ giữa hai người rất tốt, không cho phép người khác nói ba nói bốn, càng không được châm ngòi ly gián.
Vì vậy những người có suy nghĩ này đành tạm thời gác lại tâm tư, nhưng chỉ là ‘tạm thời’, một khi cơ hội đến, sẽ có người liều chết châm ngòi.
Chuyện tình cảm này, sợ nhất chính là thử thách. Anh em ruột cũng không ngoại lệ.
Hoắc Tinh không có hứng thú phỏng đoán triết lý nhân sinh các kiểu, y thấy, cảnh ngộ của Hoắc Tinh còn thảm hơn khi t làm mèo, y không thích phần u ám kia, cho nên y tình nguyện tiếp tục làm mèo.
Chỉ là muốn an phận làm mèo, không lo ăn mặc, còn muốn có thể che chở Cố Phong, đây cũng không phải chuyện cứ nghĩ là làm được.
Đầu tiên phải ngăn chặn, chính là người có ý muốn chia rẽ tình cảm.
Y đứng trên ban công, khoanh tay nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Vẫn nên rửa tay gác kiếm, dù không làm tiệm thú cưng, dựa vào tài sản bây giờ miệng ăn núi lở cả đời cũng đủ rồi.
Tiền tài quyền thế đều là vật ngoài thân, một con mèo như y cũng không cảm thấy hứng thú, hứng thú duy nhất là ngày mai ăn sáng món gì, còn có… Cố Phong không thể chết được.
Bởi vì đêm qua phải họp, Cố Phong được sắp xếp sáng hôm sau mới chuyển tới.
Hành lý của Cố Phong không nhiều lắm, Hoắc Tinh nhìn anh mở hành lý, từng bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày đều là mùi vị quen thuộc, hình dáng quen thuộc.
Hoắc Tinh nhìn đến đờ ra, Cố Phong hơi xấu hổ, lúc sắp xếp quần lót không nhịn được nói: “Anh Tinh còn gì sai bảo ạ?”
Hoắc Tinh ‘hả?’ một tiếng, lắc đầu: “Không có sai bảo… À, lát nữa theo tôi ăn cơm.”
Cố Phong gật đầu đồng ý.
Hoắc Tinh vẫn không định rời đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Phong, Cố Phong đành phải kiên trì thu dọn xong hành lý, dưới hành lý còn có một hộp bao – cao – su.
Hoắc Tinh cầm hộp lên nhìn hai lần, có ký ức con người, y biết đây là cái gì, nhưng y không hiểu nổi, Cố Phong phải dùng tới cái này sao?
Y nhớ trước đây… Y chưa từng thấy Cố Phong dẫn người về nhà.
Cố Phong lúng túng hỏi: “Anh Tinh?”
Hoắc Tinh chớp mắt một cái, trả lại cho anh: “Chỉ xem thử thôi.”
Lúc này Côn Yến cũng tìm tới, thấy vật trong tay hai người thì cười nói: “Đang nghiên cứu cái gì? So lớn nhỏ?”
Vẻ mặt Hoắc Tinh ngây thơ vô tội, Côn Yến nói chuyện thô tục cũng nghẹn họng không nói được nữa, cứng đờ chuyển đề tài: “Cố Phong, Hà Úy tới.”
Cố Phong lập tức nói: “Em xuống ngay đây.”
Hoắc Tinh cũng vội vàng đi theo, Côn Yến thấp giọng hỏi: “Bao – cao – su này là sao? Có cần em dẫn người điều tra hành lý lại không?”
Hoắc Tinh: “Không cần.”
Con người thực sự nghĩ quá nhiều.
Hà Úy là một người đàn ông đeo kính nhã nhặn, mặc âu phục màu ngà tinh tế, trên gò má trắng nõn là đôi mắt phượng, lông mày rậm, môi mỏng, làm người ta có cảm giác lạnh nhạt không có tình người.
Thấy Cố Phong xuống lầu, Hà Úy nửa cười nửa không nói: “Thật sự chuyển qua đây?”
Cố Phong bước nhanh về phía trước, khẽ gật đầu chào hỏi, cẩn thận trả lời: “Ý tốt của anh Tinh, không dám chối từ.”
Hà Úy liếc nhìn Hoắc Tinh cùng xuống lầu: “Chào anh Tinh.”
“Chào.” Hoắc Tinh cũng quan sát hắn vài lần, tuy rằng những người này đều xuất hiện qua trong trí nhớ, nhưng thấy người thật vẫn rất khác biệt, giống như người giấy 2D đột nhiên biến thành 3D, vẫn có một chút mới mẻ.
***
Lời editor: Cái bí danh ‘Rắn tham ăn’ lúa không thể tả
‘Tham cật xà’, có cô nào chuyển thành tên ngầu ngầu hơn xíu giúp tui được không?!
Cố Phong một lời khó có thể nói hết: “Anh Tinh đang đùa sao?”
Hoắc Tinh khó hiểu: “Đùa cái gì?”
Hoắc Tinh kéo ghế ở phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, dựờng như ghét bỏ nó không thoải mái, lại đứng lên ngồi xổm trên ghế dựa, cả người vùi trên ghế, ôm cái gối trong lòng nhìn Cố Phong: “Anh nghĩ đề nghị này không tốt?”
Cố Phong cười cười: “Em tin anh Tinh có kế hoạch của mình.”
Có kế hoạch gì? Hoắc Tinh chớp mắt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Phong, y đảo đảo mắt, nói: “Vậy giao chuyện này cho anh làm.”
“Em?” Cố Phong giật mình.
“Chuyện bên Hà Úy để hắn tìm người khác, đàm phán không được thì thôi.” Hoắc Tinh không để ý nói: “Tôi không thiếu chút tiền đó.”
Cố Phong: “…”
Cố Phong gật đầu: “Vâng.”
Chờ sau khi Cố Phong đi, Hoắc Tinh vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, xác định Cố Phong lên xe, y mới vui vẻ nghĩ: Tìm chút chuyện cho anh làm để anh không suy nghĩ vẩn vơ, như vậy sẽ không có nguy hiểm! Y thật thông minh!
Nhớ tới trước đây Cố Phong bận rộn công tác, y luôn quấn quýt anh cầu sờ sờ, còn anh ném một món đồ chơi dời đi sự chú ý của y, tuy rằng mỗi lần đều có hiệu quả, nhưng bây giờ y đã học được, chẳng phải là cho ngon ngọt sao, ai mà không biêt!
Hoắc Tinh khe khẽ ngâm nga một đoạn nhạc, giai điệu hơi lạc tông, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Một lát sau Hoắc Dự sầm mặt quay về, có lẽ là bị ép dời phòng ngủ nên tâm trạng không vui lắm: “Anh, em có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.” Hoắc Tinh gật đầu.
“Anh bảo Cố Phong chuyển tới là có ý gì?” Hoắc Dự hạ giọng: “Cậu ta có vấn đề gì sao?”
“Hử?”
“Bằng không tại sao anh phải để cậu ta dưới mi mắt? Trước đây anh cũng đã nói, rất có thể là cảnh sát cắm nội gián vào, Cố Phong rất có hiềm nghi.”
Hoắc Tinh im lặng, y bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này —— cái chết của Cố Phong có liên quan đến nằm vùng hay không?
Có ký ức của Hoắc Tinh và Đại Hoa, hiện tại y xác định Cố Phong chính là cảnh sát nằm vùng, bí danh là ‘Rắn tham ăn’. Đối với cảnh sát và xã hội đen, Hoắc Tinh không có khái niệm gì quá lớn, cũng không đặt nặng đúng sai, trong dòng máu của y là sự hoang dã, mạnh được yếu thua vốn là đạo lý hiển nhiên, về phần ‘pháp luật’ lại không thuộc phạm vi suy nghĩ của y.
Chỉ là có ký ức lúc trước của Hoắc Tinh, y có thể hiểu đại khái chuyện Hoắc Tinh và Hoắc Dự làm cũng không thể bị lộ, nếu như bị bắt, chết một trăm lần còn nhẹ.
Cho nên vì an toàn của Cố Phong, cũng vì an toàn của y và Hoắc Dự, hiện tại chuyện y cần làm chính là ‘rửa tay gác kiếm’.
Vì vậy y hỏi Hoắc Dự: “Em thấy chúng ta chuyển sang thị trường thú cưng thì thế nào?”
Hoắc Dự: “????”
Khuya hôm đó, Doanh Giang Hoắc gia hiếm khi mở một cuộc hội nghị qua video cho các cổ đông cấp cao, hội nghị có đầy đủ nhân sự cấp cao dự họp như thế này, đã là chuyện hai năm trước.
Bởi vì đột ngột tổ chức, rất nhiều đương sự không thể trình diện, chỉ có thể tham gia bằng hình thức video.
Bên trong phòng sách, trên màn ảnh là một đống người xì xào bàn tán, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Có người hỏi: “Đàm phán với ‘Liên Hoa Giáo’ xảy ra vấn đề sao?”
Có người còn nghi ngờ: “Có phải tra ra cảnh sát nằm vùng rồi không?”
Có người còn nói: “Theo tôi thấy, nhất định là tên Tưởng Chính không an phận, mối làm ăn của Ngũ Trí còn không đủ để gã nhét kẽ răng.”
Hoắc Tinh và Hoắc Dự ngồi ở hai máy vi tính hai bên. Vẻ mặt Hoắc Dự âm trầm, đối với bên ngoài, hắn chính là lão đại của Doanh Giang Hoắc gia; mà thân phận của Hoắc Tinh chỉ là bác sĩ riêng của gia tộc, ít tiếp xúc với các chuyện liên quan đến làm ăn.
Hoắc Dự nghe đám người kia nói xong mới lạnh lùng lên tiếng: “Các người có chủ ý như thế, hay là cho các người ngồi chỗ tôi nhỉ?”
Mọi người lập tức ngậm miệng.
Hoắc Dự hừ lạnh: “Cả ngày không thấy bóng dáng, loại thời điểm này ra chủ ý thật nhiều.”
Có người lập tức giảng hòa: “Hoắc lão đại nói như vậy sẽ tổn thương tình cảm, tình cảm của chúng ta đều từ Diêm Vương mà ra, Hoắc lão đại là người chúng tôi tin tưởng, anh em chúng tôi rất trung thành với ngài, ngài cũng thấy mà phải không?”
Hoắc Dự khoát tay, lười nói vớ vẩn với hắn: “Mở hội nghị này vì muốn thương lượng với các người, chúng ta đánh vào thị trường thú cưng thì khả năng cao bao nhiêu?”
Mọi người: “????”
Những cổ đông cùng nhân viên cấp cao, có người có thân phận mơ hồ, chỉ có Hoắc Dự và Hoắc Tinh biết họ, cho nên khi mở loại hội nghị này, trong màn ảnh thường có mấy người đội khăn trùm đầu, mở máy đổi giọng, có vẻ cực kỳ thần bí.
Có một người đàn ông đội đầu mèo phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Thị trường thú cưng trong nước rất lộn xộn, rất béo bở, quả thực có thể cắm người vào thử xem.”
“Ý tưởng này thật hay.” Lại có người tiếp nối: “Tùy ý tìm một bảng hiệu, treo đầu dê bán thịt chó.”
“Hay làm một cái nhà kho đi.” Có người đề nghị: “Sau này hàng sẽ đi từ nhà kho, đỡ phiền toái.”
“Anh nói giỡn à? Đưa bảng thú cưng, hải quan sẽ không kiểm tra? Thật CMN mắc cười.”
Mấy người đó nhanh chóng hỗn loạn, Hoắc Dự nghe một hồi, thấy không ai có thành kiến, lập tức gõ nhịp nói: “Vậy cứ quyết định thế đi.”
“Tôi thấy cũng có thể.” Có người nói: “Nhưng bên ‘Liên Hoa Giáo’ cũng không thể không đàm phán, đó cũng là khoản làm ăn lớn, thứ đồ chơi này cần phải có nhân công, tuy rằng giá thành cao một chút, nhưng còn tốt hơn lão già kia. Còn không dễ bị điều tra ra.”
Mấy người đó đang thương lượng, Hoắc Tinh nhìn chằm chằm ‘đầu mèo’ ngẩn người một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: “Có phải các người có hiểu lầm gì với chuyện tiệm thú cưng không?”
Mấy người kia: “???”
Hoắc Tinh nói: “Chúng ta không chỉ làm tiệm thú cưng, còn phải thu dưỡng động vật lưu lạc…”
Lời nói vừa phát ra, mọi người vỗ tay tán thưởng: “Ý tưởng của anh Tinh thật tuyệt! Trạm thu dưỡng động vật lưu lạc, má ơi, sao trước đây chúng ta không nghĩ tới?”
“Đồ chơi này quản lý rất lộn xộn, tìm mấy cái trạm thu dưỡng kiểu kiểu như vậy, trực tiếp mua lại!”
“Sổ sách làm thành sổ sách thu dưỡng mèo hoang chó hoang, ai CMN sẽ tra tỉ mỉ như vậy? Mấy ngày hôm trước tôi còn nghe nói một con chó hoang bị tai nạn giao thông, mẹ kiếp một giờ quyên góp được hai mươi vạn.”
“Đầu năm nay, mạng thú vật còn có giá hơn mạng người.” Có người cười nhạo: “Nước này rất sâu.”
“Ai nói không đúng?” Có người hùng hùng hổ hổ nói: “Mấy hôm trước con gái tôi mua một con mèo, tận mấy ngàn một con, các người đoán như thế nào? Tôi âm thầm tra xét, CMN thu một con mèo năm trăm, qua tay bán hơn ngàn hơn vạn! Ông đây thật muốn đập nát tiệm của hắn!”
Hoắc Tinh nghe đến đen mặt, rốt cuộc y cũng hiểu, đám người kia hoàn toàn không cho rằng y muốn ‘rửa tay gác kiếm’.
Y lười nghe bọn họ nói nữa, quyết định đứng dậy đi.
Hoắc Tinh là một bác sĩ, nếu không phải trên đầu có dòng họ Hoắc gia, cũng sẽ không ai thèm liếc y một cái. Mấy năm trước còn có người xúi giục Hoắc Dự đuổi Hoắc Tinh ra ngoài, tránh Hoắc Tinh giả heo ăn thịt hổ, cướp mất thiên hạ mà Hoắc Dự gầy dựng nên.
Không cần phải nói, tên đui mù đưa chủ ý đã bị Hoắc Dự ‘xử lý’.
Sau này mọi người mới biết, Hoắc Dự thật sự xem Hoắc Tinh là anh trai, quan hệ giữa hai người rất tốt, không cho phép người khác nói ba nói bốn, càng không được châm ngòi ly gián.
Vì vậy những người có suy nghĩ này đành tạm thời gác lại tâm tư, nhưng chỉ là ‘tạm thời’, một khi cơ hội đến, sẽ có người liều chết châm ngòi.
Chuyện tình cảm này, sợ nhất chính là thử thách. Anh em ruột cũng không ngoại lệ.
Hoắc Tinh không có hứng thú phỏng đoán triết lý nhân sinh các kiểu, y thấy, cảnh ngộ của Hoắc Tinh còn thảm hơn khi t làm mèo, y không thích phần u ám kia, cho nên y tình nguyện tiếp tục làm mèo.
Chỉ là muốn an phận làm mèo, không lo ăn mặc, còn muốn có thể che chở Cố Phong, đây cũng không phải chuyện cứ nghĩ là làm được.
Đầu tiên phải ngăn chặn, chính là người có ý muốn chia rẽ tình cảm.
Y đứng trên ban công, khoanh tay nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Vẫn nên rửa tay gác kiếm, dù không làm tiệm thú cưng, dựa vào tài sản bây giờ miệng ăn núi lở cả đời cũng đủ rồi.
Tiền tài quyền thế đều là vật ngoài thân, một con mèo như y cũng không cảm thấy hứng thú, hứng thú duy nhất là ngày mai ăn sáng món gì, còn có… Cố Phong không thể chết được.
Bởi vì đêm qua phải họp, Cố Phong được sắp xếp sáng hôm sau mới chuyển tới.
Hành lý của Cố Phong không nhiều lắm, Hoắc Tinh nhìn anh mở hành lý, từng bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày đều là mùi vị quen thuộc, hình dáng quen thuộc.
Hoắc Tinh nhìn đến đờ ra, Cố Phong hơi xấu hổ, lúc sắp xếp quần lót không nhịn được nói: “Anh Tinh còn gì sai bảo ạ?”
Hoắc Tinh ‘hả?’ một tiếng, lắc đầu: “Không có sai bảo… À, lát nữa theo tôi ăn cơm.”
Cố Phong gật đầu đồng ý.
Hoắc Tinh vẫn không định rời đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Phong, Cố Phong đành phải kiên trì thu dọn xong hành lý, dưới hành lý còn có một hộp bao – cao – su.
Hoắc Tinh cầm hộp lên nhìn hai lần, có ký ức con người, y biết đây là cái gì, nhưng y không hiểu nổi, Cố Phong phải dùng tới cái này sao?
Y nhớ trước đây… Y chưa từng thấy Cố Phong dẫn người về nhà.
Cố Phong lúng túng hỏi: “Anh Tinh?”
Hoắc Tinh chớp mắt một cái, trả lại cho anh: “Chỉ xem thử thôi.”
Lúc này Côn Yến cũng tìm tới, thấy vật trong tay hai người thì cười nói: “Đang nghiên cứu cái gì? So lớn nhỏ?”
Vẻ mặt Hoắc Tinh ngây thơ vô tội, Côn Yến nói chuyện thô tục cũng nghẹn họng không nói được nữa, cứng đờ chuyển đề tài: “Cố Phong, Hà Úy tới.”
Cố Phong lập tức nói: “Em xuống ngay đây.”
Hoắc Tinh cũng vội vàng đi theo, Côn Yến thấp giọng hỏi: “Bao – cao – su này là sao? Có cần em dẫn người điều tra hành lý lại không?”
Hoắc Tinh: “Không cần.”
Con người thực sự nghĩ quá nhiều.
Hà Úy là một người đàn ông đeo kính nhã nhặn, mặc âu phục màu ngà tinh tế, trên gò má trắng nõn là đôi mắt phượng, lông mày rậm, môi mỏng, làm người ta có cảm giác lạnh nhạt không có tình người.
Thấy Cố Phong xuống lầu, Hà Úy nửa cười nửa không nói: “Thật sự chuyển qua đây?”
Cố Phong bước nhanh về phía trước, khẽ gật đầu chào hỏi, cẩn thận trả lời: “Ý tốt của anh Tinh, không dám chối từ.”
Hà Úy liếc nhìn Hoắc Tinh cùng xuống lầu: “Chào anh Tinh.”
“Chào.” Hoắc Tinh cũng quan sát hắn vài lần, tuy rằng những người này đều xuất hiện qua trong trí nhớ, nhưng thấy người thật vẫn rất khác biệt, giống như người giấy 2D đột nhiên biến thành 3D, vẫn có một chút mới mẻ.
***
Lời editor: Cái bí danh ‘Rắn tham ăn’ lúa không thể tả
‘Tham cật xà’, có cô nào chuyển thành tên ngầu ngầu hơn xíu giúp tui được không?!
Tác giả :
Mạc Mạc Vô Văn