Hắn Đến Từ Nữ Tôn
Chương 50: Từng bước hãm sâu
Anh hai và chị dâu chúc mừng tròn năm kết hôn, mấy năm nay dù công việc Phó Chỉ Lan nhiều tới đâu vội cũng cỡ nào cũng nhất định sẽ rút người ra tới tham gia. Cha mẹ của bọn họ cũng là Phong Vũ không thay đổi nhất định tới. Vừa nghĩ tới cha mẹ cũng tới, Phó Chỉ Lan lại không khỏi hơi khẩn trương, có nên chạm mặt Mạc Uyên trong trường hợp này không. Ngoài ra, cô còn muốn mang Băng Diễm theo, còn muốn nhân cơ hội để Băng Diễm có thể để lại ấn tượng tương đối khá trước mặt của cha mẹ anh trai và chị dâu. Nhiều nguyện vọng như vậy kết hợp với nhau, khiến Phó Chỉ Lan đã trải qua trường hợp lớn cũng không thể không cẩn thận suy nghĩ.
Còn có lập trường thái độ động cơ Mạc Uyên, Phó Chỉ Lan nhất định phải biết rõ, ở trên địa bàn anh hai, hình như là một lựa chọn tốt.
Chủ nhật, trời trong nắng ấm, xe của Phó Chỉ Đình tới khách sạn nổi tiếng. Phòng ăn nguyên tầng chót được bao hết, phòng hộ an ninh kín đáo, ra vào đều là danh lưu có mặt mũi trong ngoài nước.
Phó Chỉ Lan mặc một thân dạ phục màu trắng, lấy tạo hình thục nữ vô cùng hiếm thấy xuất hiện trước cửa. Đây là anh hai đặc biệt mời thợ trang điểm đo thân chọn đồ ăn làm tóc cho cô, xảo diệu che đậy bả vai cô □ ra đường cong bắp thịt trên cánh tay, mượn chiều cao hơn người làm nổi bật lên tư thái cao nhã khác lạ của cô. Vừa có mặt đã trở thành tiêu điểm.
Dĩ nhiên, riêng công chúa tôn quý cũng sẽ không đưa tới ánh mắt của mọi người, thiếu niên mở cửa xe cho cô một thân tây trang hàng hiệu tóc dài anh tuấn không nghi ngờ chút nào tụ tập ánh mắt tất cả động vật giống cái bốn phía vào.
Trên thực tế, bữa tiệc lần ngày, rất nhiều người hứng thú cũng không ở việc vợ chồng Đại công tử Phó thị ân ái thế nào, Phó Chỉ Lan khiêm tốn ngược lại bởi vì lời đồn đại mà trở thành nhân vật trọng điểm cho mọi người chú ý.
Nguy cơ tập đoàn Đỗ thị hóa giải khiến thương giới không thể không thừa nhận Phó Chỉ Lan tài trí, tình cảm rối rắm sau lưng càng thêm kéo dài bát quái không ngớt. Gần đây còn có gió truyền thuyết Phó thị tính toán cho con gái thừa kế gia nghiệp, mỗi một loại đều không đồng nhất, càng nói càng ly kỳ. Bao gồm Phó Chỉ Lan lớn tuổi chưa cưới, tin tức lâu dài không có bạn trai cũng có các phiên bản.
Một trong số đó chính là có liên quan tới vị Mỹ Thiếu Niên tóc dài này.
Băng Diễm, mười tám tuổi, lai lịch xuất thân cực kỳ thần bí, cũng không phải là quốc tịch Trung quốc. Anh công khai thân phận là hộ vệ kiêm phụ tá riêng của Phó Chỉ Lan, lâu dài tới ra vào như hình với bóng, chỉ cần là chỗ có thể nhìn thấy Phó Chỉ Lan cơ hồ đều có thể nhìn thấy Băng Diễm. Nếu tướng mạo anh bình thường tuổi hơi lớn cũng thôi, cố tình là tuổi còn trẻ tuấn mỹ phi phàm, đẹp trai đến làm cho người ta thét chói tai, không chỉ có thân thủ bất phàm còn ôn hòa lễ độ khiêm tốn kính cẩn.
Trai đẹp hộ vệ và Ngự Tả nữ lão bản, một có mạo, một có tài, anh tình tôi nguyện, quan hệ mập mờ bị diễn dịch Thiên Hoa Loạn Trụy.
Phó Chỉ Lan và Băng Diễm không để ý ánh mắt của mọi người bàn tán thế nào, đi lối đi đặc biệt, trực tiếp đến nhã gian chủ yến.
Phó Chỉ Đình đã sớm chờ ở nơi này, chị dâu thì ở bên ngoài tiếp đón tân khách.
Phó Chỉ Lan nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng cha mẹ, không khỏi kỳ lại hỏi “Anh hai, tại sao ba mẹ còn chưa đến?”
Phó Chỉ Đình cười híp mắt nói: “Thế nào, em khẩn trương ba mẹ rồi hả ? Vậy sao không thường về thăm nhà một chút? Cổ ngữ có nói nữ sinh hướng ngoại, còn chưa có lập gia đình cũng đã không thích về nhà, tương lai nếu là đến nước ngoài ba năm năm năm không rãnh trở lại làm thế nào?”
Lúc Phó Chỉ Đình nói lời này, hoàn toàn xem Băng Diễm bên cạnh Phó Chỉ Lan trong gang tấc thành không khí.
Băng Diễm cúi đầu, không dám nói nhiều.
Phó Chỉ Lan lại một phát bắt được tay Băng Diễm, kéo anh nhích lại gần mình, nghiêm túc nói với Phó Chỉ Đình: “ Anh hai, em rõ ràng, hôm nay sẽ ngả bài với cha mẹ, nói cho bọn họ biết chuyện của em và Băng Diễm. Wm không muốn tiếp tục lén lén lút lút, em yêu Băng Diễm. Em muốn cho mọi người đều biết, em và anh ấy là ngươi yêu.”
Phó Chỉ Đình sững sờ, thu hồi nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: “Em đừng làm rộn, Mạc Uyên cũng tới, ở phòng cách vách chờ em. Chẳng lẽ không hỏi tâm tư của anh ta trước, không cho mình một cơ hội sao? Băng Diễm chỗ tốt của cậu ta, nhưng dù sao cậu ta. . . . . . Sẽ rời khỏi thế giới này.”
Băng Diễm cảm thấy tay Phó Chỉ Lan nắm thật chặt, nhiệt độ cô truyền đến từ hai tay của bọn họ, cho anh lực lượng vô cùng lớn, anh to gan ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Phó Chỉ Đình, thành khẩn nói: “Anh hai, em yêu Lan, em muốn kết hôn với cô ấy, em muốn mang cô ấy về Đại Chu. Cô ấy cũng yêu em, mặc dù cô ấy còn chưa quyết định có đi theo em không, nhưng bây giờ em lại tính toán đi chung với cô ấy. Xin cho em cơ hội.”
Không gặp kẻ sĩ ba ngày phải lau mắt mà nhìn, Phó Chỉ Đình có thể cảm thấy rõ ràng khí chất trên người Băng Diễm biến hóa. Lần đầu tiên lúc gặp mặt, anh có vẻ vô cùng dịu ngoan nhún nhường, ít đi hào khí bá đạo của nam nhi thế giới này, còn lần này, anh dũng cảm ngẩng đầu, nghiêm túc biểu đạt tâm tư của anh.
Cho dù Băng Diễm không thể khẳng định Tiểu Lan có tình nguyện ý cùng anh về Đại Chu không, nhưng anh có ý tưởng này, anh đang cố gắng tranh thủ. Lòng Băng Diễm kiên định, để cho người ngoài cuộc như anh cũng khó có thể không sinh ra cảm động. Phó Chỉ Đình không nhịn được hơi dao động, không tự chủ được xem Băng Diễm thành một người đàn ông, một đối tượng có thể suy tính phó thác em gái mình yêu thương nhất, lần nữa cẩn thận khảo sát xem kỹ.
Đáng tiếc bỏ qua gia thế bối cảnh, bỏ qua Kim Ngân tài phú, chỉ số tuổi hai người cũng không xứng đôi . Băng Diễm dung mạo xuất chúng võ công hạng nhất thông minh học giỏi, nhưng là không ngăn được ánh mắt thế tục miệng nhiều người xói chảy vàng tích hủy tiêu cốt. Phó Chỉ Đình không muốn cho em gái sống khổ cực như vậy, suy nghĩ liên tục vẫn cảm thấy Băng Diễm phải không thích hợp. Anh lần nữa báo cho mình không thể mềm lòng, không thể để cho em gái khăng khăng một mực tùy hứng nữa.
“Băng Diễm, tôi rất thưởng thức dũng khí của cậu, chỉ là cuộc sống không chỉ cần dũng khí. Lần trước tôi đã đã trực tiếp nói với cậu, hi vọng cậu coi việc em gái tôi đã từng chứa chấp tình cảm của cậu, đừng quấy rối hạnh phúc của em ấy.” Phó Chỉ Đình rất khách khí rất lạnh lùng nói, lại thả ánh mắt về trên người em gái mình, “Em à, tối hôm qua cha mẹ có hẹn với chính khách Anh quốc, tạm thời có gặp gỡ tư nhân, có thể trì hoãn thời gian. Bọn họ nói nếu như không về kịp, tiệc của anh và chị dâu em không cần hoãn, dù sao hành trình thời gian các tân khách cũng không tiện tạm thời sửa đổi. Em đừng khẩn trương, đi tìm Mạc Uyên nói chuyện chính sự trước đi.”
Mặt Phó Chỉ Lan lộ vẻ không vui, ai oán nói: “Anh hai, sao anh có thể nói chuyện với Băng Diễm như vậy? Anh ấy đã rất nỗ lực, tâm ý của em cũng rất xác định. Được, em sẽ đi tìm Mạc Uyên, nói rõ ràng với anh ta, cho anh ta chết tâm. Vừa đúng thừa dịp ba mẹ không có ở đây, em tuyên bố chuyện yêu mến Băng Diễm, tiền trảm hậu tấu, bọn họ muốn trông nom cũng không được.”
Phó Chỉ Đình cười khổ nói: “Em à, em yên tĩnh một chút. Chuyện lui tới với Băng Diễm, anh đề nghị hay là nói cho ba mẹ trước, hãy công khai với bên ngoài được không? Anh không đồng ý, thật ra thì cũng không đại biểu ý của ba mẹ. Em đột nhiên ném ra tin tức lớn như vậy, cha mẹ không kịp chuẩn bị, phương diện tập đoàn đối ngoại tuyên truyền cũng cần ứng đối kịp thời. . . . . . Tóm lại, không gấp được.”
Trong mắt Phó Chỉ Lan hàm chứa nụ cười sáng tỏ, tiếp tục chơi xỏ lá: “Anh hai, cái này có phải nói rõ, anh không tính toán ngăn cản em lui tới với Băng Diễm không? Mặc dù ngoài miệng anh nhiều lần cảnh báo, chỉ là anh cũng không hi vọng em lần nữa bị thương tổn vì chuyện tình cảm mà thôi? Em chỉ muốn ở chung một chỗ với Băng Diễm.”
“Cái người này coi như là uy hiếp anh sao?”
Phó Chỉ Lan cho anh hai một cái ôm mạnh mẽ, tỏ thái độ nói: “Anh hai thương yêu em nhất, sao em dám uy hiếp anh nha?”
Phó Chỉ Đình bị cánh tay em gái mạnh mẽ đanh thép làm thít thở không ra hơi, xin khoan dung: “Em gái ngoan, mau buông ra! Nếu không một lát thì không phải là uy hiếp mà là mưu sát rồi ! Chị dâu em sẽ đau lòng tôi đấy.”
Phó Chỉ Lan buông tay, dịu dàng nói: “Anh hai, em biết rõ anh thương yêu em nhất... giờ em cũng rất thích anh. Ban đầu lúc anh cưới chị dâu, thật ra thì trong lòng em rất khó chịu. Bởi vì anh hai thích nhất cư nhiên ôm người phụ nữ khác đi ngủ, không để ý tới em. . . . . . Cho nên, em rất hiểu tâm trạng bây giờ của anh. Dù em tôi lui tới với ai thì anh cũng có tâm lý kỳ cục một đoạn thời gian, thật ra thì dần dần anh cũng sẽ quen. Băng Diễm lao thẳng đến em cũng chăm sóc em rất tốt, em cũng đã quen rúc vào anh ấy rồi, quen có anh ấy làm bạn hằng ngày. Xin anh yên tâm, em và anh ấy sẽ nắm tay đối mặt song gió tương lai. Hôm nay em không càn quấy, mà chuyện của em và anh ấy, em sẽ tìm một thời cơ thích hợp cho ba mẹ biết.”
Bỏ lại những lời này, Phó Chỉ Lan kéo Băng Diễm đi đến nhã gian sát vách.
Gian phòng trang nhã sát vách cũng lớn như thế bên trong không có vị khách nào khác, chỉ có Mạc Uyên một ngồi một mình, tự rót tự uống. Một nháy mắt chứng kiến Phó Chỉ Lan mặc dạ phục màu trắng đi tới, trong mắt Mạc Uyên nhấp nhô thưởng thức và kinh ngạc, anh ta đứng dậy mà, khách khí gọi, hơn nữa rất tự nhiên đóng cửa nhã gian lại.
“Phó tiểu thư, Băng Diễm tiên sinh, hai người đã tới, mời ngồi.”
Phó Chỉ Lan cười hỏi “Hôm nay Mạc tiên sinh đi một mình sao? Có dẫn bạn gái theo không? Mới vừa rồi tôi giống như thấy bóng dáng của Vương Vân Vân.”
Ánh mắt Mạc Uyên đi một vòng trên hai tay đang nắm của Phó Chỉ Lan và Băng Diễm Phó, lại khôi lại bộ dáng sóng nước chẳng xao, khiêm tốn khách khí mấy câu, chuyển tới đề tài chính: “Phó tiểu thư, tôi nhớ cô nhất định là có vấn đề muốn hỏi, mới có thể mời tôi tới tham gia bữa tiệc chúc mừng tròn năm kết hôn của anh cô. Tôi cũng vẫn muốn tìm cơ hội một mình nói mấy câu với cô. Chỉ là mạo muội ước hẹn hoặc là tới cửa thăm hỏi sợ rằng không ổn, cuối cùng hôm nay có duyên gặp nhau. Có thể xin Băng Diễm tiên sinh tránh mặt chốc lát hay không?”
Phó Chỉ Lan thoải mái ngồi xuống đối diện Băng Diễm và Mạc Uyên, cũng không vòng quanh trực tiếp nói: “Có chuyện gì cũng không cần tránh ra Băng Diễm, mặc dù bên ngoài không rõ ràng lắm, nhưng mà đối với anh thì tôi cũng không muốn giấu giếm. Băng Diễm đang lui tới với tôi, ngay sau khi chia tay Đỗ Thuần. Cho nên tha thứ tôi không thể nào tiếp nhận theo đuổi của anh được.”
Hình như Mạc Uyên đã sớm đoán được quan hệ của hai người, cũng không ngại mỉm cười, êm tai nói ra tiếng lòng: “Phó tiểu thư hào phóng thẳng thắn tôi rất thưởng thức. Nhưng tiêu vào đầu cành, kiều diễm nộ phóng, kẻ xem khó tránh khỏi động lòng. Kinh Thi có câu, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu. Tính cách của dung mạo tài hoa khí độ của em vô cùng hấp dẫn tôi, cô là người phụ nữ mà tôi thấy không người khác nhất, sau khi biết em, những người phụ nữ khác đã ảm đạm phai mờ không cách nào vào mắt tôi nữa. Tôi khó kìm lòng nổi, mới đưa tặng hoa hồng, đáng tiếc không có được đáp lại.”
“Rất xin lỗi, tôi không tin tưởng anh vừa thấy đã yêu cách nói.” Phó Chỉ Lan nghiêm nghị chen vào một câu.
Mạc Uyên như cũ mỉm cười nói: “Tôi mới vừa trở lại Quốc Nội, cũng không hiểu rõ em, sau khi bị cự tuyệt tôi cũng từng cẩn thận suy tư đến tột cùng có nên tiếp tục theo đuổi em không. Khuê mật của em Vương Vân Vân là một cô gái tốt rất nhiệt tâm, vấn đề của tôi về em chỉ cần không tổn thương em và ích lợi của em, cô ấy đều trả lời, hơn nữa nói em có rất nhiều chỗ tốt. Điều này làm cho tôi thật sự không cách nào buông tha ái mộ với em.”
“Nói như vậy, chuyện Đỗ Thuần anh rất rõ ràng, có lẽ cũng là anh mưu đồ từ trong đúng không? Lấy thực lực gia tộc Rogers mà nói, muốn chỉnh suy sụp Đỗ thị cũng không phí sức.” Trên mặt Phó Chỉ Lan không có vui mừng, ngược lại giọng tỉnh táo chất vấn.
Mạc Uyên gật đầu một cái, hơi thấp thỏm lo âu, toát ra mấy phần thái độ đứa trẻ làm việc sai, chủ động giải thích: “Lúc ban đầu tôi từ chỗ Vương Vân Vân nghe nói chuyện em và Đỗ Thuần, tôi không muốn thấy em chịu uất ức, tôi muốn dạy dỗ hoa hoa công tử họ Đỗ kia. Tôi muốn để cho anh ta hối hận rời khỏi em, tôi muốn để cho người phụ nữ của anh ta vứt bỏ anh ta. Nhưng không ngờ, chuyện này đưa tới nhiều lời đồn đại như vậy, lần nữa tổn thương em. Cho nên tôi vẫn không dám thừa nhận chuyện là tôi thiết kế, cũng không có thể diện dây dưa em nữa. Cho tới hôm nay, chúng ta có duyên gặp lại, không phải em hỏi tôi cũng muốn nói rõ chân tướng với em. Tôi hi vọng em có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, hi vọng em đừng bị thế tục khốn nhiễu. Nếu như có cần, làm một người bác sĩ tâm lý hợp cách, tôi tình nguyện giúp em giảm bớt phiền não.”
Phó Chỉ Lan nhìn chằm chằm nét mặt Mạc Uyên, không phát hiện cảm xúc nào trừ chân thành nhận lỗi, mặc dù cô vẫn mơ hồ có mấy phần lo lắng và hoài nghi, nhưng đối mặt thái độ không thể bắt bẻ nhận lỗi của thân sĩ Mạc Uyên, cô cũng không thể nào nói lời cự tuyệt.
“Bây giờ Miêu Linh Linh ở đâu? Anh nên giải thích rõ với Đỗ Thuần, nếu không thì dù tôi có thể tha thứ cho anh, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Nhân Quả tuần hoàn, cuối cùng có một ngày anh sẽ vì thế mà phải trả một cái giá cực đắt.”
Mạc Uyên thở dài nói: “Miêu Linh Linh là bị tôi đầu độc mới có thể ở trước mặt công chúng nói lời chia tay Đỗ Thuần, cái này chứng minh tình yêu cô ta cho Đỗ Thuần cũng không thuần khiết, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng. Hoa hoa công tử Đỗ Thuần đó trời sinh tính phong lưu, không biết tổn thương qua bao nhiêu phụ nữ, anh ta rơi vào kết quả như vậy chẳng lẽ không phải trừng phạt đúng tội sao? Giờ tôi đã làm cho người giúp Miêu Linh Linh di dân, len lén đưa cô ta đi Canada bắt đầu cuộc sống mới. Cô ta không có dũng khí trở về nước đối mặt Đỗ Thuần và những thân bằng biết lai lịch của cô ta.”
“Mạc Uyên, những lời anh nói này tôi sẽ điều tra chứng thật, nếu như không giả, tôi tình nguyện tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Phó Chỉ Lan đúng trọng tâm tỏ thái độ, “Cũng hi vọng anh có thể sớm tìm được cô gái mình yêu thích, đừng đặt tiếp tục tình cảm trên người tôi.”
Mạc Uyên như thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Phó tiểu thư, cám ơn cô chúc phúc. Lần này gia tộc phái tôi tới tiếp quản công việc khu Á Châu, tôi tính toán triển sự nghiệp lâu dài tại trung quốc phát. Mặc dù tôi lớn lên ở nước ngoài, nhưng là từ nhỏ đã mê luyến văn hóa Đông Phương, giấc mộng của tôi là kết hôn với một có cô gái Trung quốc có tri thức hiểu lễ nghĩa mà trên sự nghiệp cũng không kém đàn ông làm vợ. Nếu cô đã có đối tượng trong lòng, tôi chỉ có thể hối hận gặp nhau quá muộn. Cô yên tâm, Vương Vân Vân nói nếu như cô không yêu thích tôi, cô ấy sẽ giúp tôi giới thiệu cô gái khác. Tôi sẽ thử mau sớm quên yêu say đắm và ngưỡng mộ với cô. Tôi cũng chân thành chúc phúc cô và người yêu cô có thể sớm ngày kết thành vợ chồng.”
“Cám ơn.” Miệng Phó Chỉ Lan và Băng Diễm đồng thanh nói cám ơn.
“Vậy thì không quấy rầy hai vị rồi, tôi đi tìm Vương Vân Vân quen biết mấy bạn mới. Hi vọng ngày sau chúng ta còn có thể làm bạn bè bình thường, tăng tiến hữu nghị phát triển nghiệp vụ hợp tác.” Mạc Uyên khách khí cáo từ, đứng dậy rời khỏi nhã gian trước một bước. Sau khi anh ta đi ra cửa phòng, nụ cười dối trá trong con ngươi cũng khống chế không nổi nữa đóng băng trong nháy mắt, vẻ hung ác tràn ngập di chuyển thật lâu không cách nào tiêu tán.
Còn có lập trường thái độ động cơ Mạc Uyên, Phó Chỉ Lan nhất định phải biết rõ, ở trên địa bàn anh hai, hình như là một lựa chọn tốt.
Chủ nhật, trời trong nắng ấm, xe của Phó Chỉ Đình tới khách sạn nổi tiếng. Phòng ăn nguyên tầng chót được bao hết, phòng hộ an ninh kín đáo, ra vào đều là danh lưu có mặt mũi trong ngoài nước.
Phó Chỉ Lan mặc một thân dạ phục màu trắng, lấy tạo hình thục nữ vô cùng hiếm thấy xuất hiện trước cửa. Đây là anh hai đặc biệt mời thợ trang điểm đo thân chọn đồ ăn làm tóc cho cô, xảo diệu che đậy bả vai cô □ ra đường cong bắp thịt trên cánh tay, mượn chiều cao hơn người làm nổi bật lên tư thái cao nhã khác lạ của cô. Vừa có mặt đã trở thành tiêu điểm.
Dĩ nhiên, riêng công chúa tôn quý cũng sẽ không đưa tới ánh mắt của mọi người, thiếu niên mở cửa xe cho cô một thân tây trang hàng hiệu tóc dài anh tuấn không nghi ngờ chút nào tụ tập ánh mắt tất cả động vật giống cái bốn phía vào.
Trên thực tế, bữa tiệc lần ngày, rất nhiều người hứng thú cũng không ở việc vợ chồng Đại công tử Phó thị ân ái thế nào, Phó Chỉ Lan khiêm tốn ngược lại bởi vì lời đồn đại mà trở thành nhân vật trọng điểm cho mọi người chú ý.
Nguy cơ tập đoàn Đỗ thị hóa giải khiến thương giới không thể không thừa nhận Phó Chỉ Lan tài trí, tình cảm rối rắm sau lưng càng thêm kéo dài bát quái không ngớt. Gần đây còn có gió truyền thuyết Phó thị tính toán cho con gái thừa kế gia nghiệp, mỗi một loại đều không đồng nhất, càng nói càng ly kỳ. Bao gồm Phó Chỉ Lan lớn tuổi chưa cưới, tin tức lâu dài không có bạn trai cũng có các phiên bản.
Một trong số đó chính là có liên quan tới vị Mỹ Thiếu Niên tóc dài này.
Băng Diễm, mười tám tuổi, lai lịch xuất thân cực kỳ thần bí, cũng không phải là quốc tịch Trung quốc. Anh công khai thân phận là hộ vệ kiêm phụ tá riêng của Phó Chỉ Lan, lâu dài tới ra vào như hình với bóng, chỉ cần là chỗ có thể nhìn thấy Phó Chỉ Lan cơ hồ đều có thể nhìn thấy Băng Diễm. Nếu tướng mạo anh bình thường tuổi hơi lớn cũng thôi, cố tình là tuổi còn trẻ tuấn mỹ phi phàm, đẹp trai đến làm cho người ta thét chói tai, không chỉ có thân thủ bất phàm còn ôn hòa lễ độ khiêm tốn kính cẩn.
Trai đẹp hộ vệ và Ngự Tả nữ lão bản, một có mạo, một có tài, anh tình tôi nguyện, quan hệ mập mờ bị diễn dịch Thiên Hoa Loạn Trụy.
Phó Chỉ Lan và Băng Diễm không để ý ánh mắt của mọi người bàn tán thế nào, đi lối đi đặc biệt, trực tiếp đến nhã gian chủ yến.
Phó Chỉ Đình đã sớm chờ ở nơi này, chị dâu thì ở bên ngoài tiếp đón tân khách.
Phó Chỉ Lan nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng cha mẹ, không khỏi kỳ lại hỏi “Anh hai, tại sao ba mẹ còn chưa đến?”
Phó Chỉ Đình cười híp mắt nói: “Thế nào, em khẩn trương ba mẹ rồi hả ? Vậy sao không thường về thăm nhà một chút? Cổ ngữ có nói nữ sinh hướng ngoại, còn chưa có lập gia đình cũng đã không thích về nhà, tương lai nếu là đến nước ngoài ba năm năm năm không rãnh trở lại làm thế nào?”
Lúc Phó Chỉ Đình nói lời này, hoàn toàn xem Băng Diễm bên cạnh Phó Chỉ Lan trong gang tấc thành không khí.
Băng Diễm cúi đầu, không dám nói nhiều.
Phó Chỉ Lan lại một phát bắt được tay Băng Diễm, kéo anh nhích lại gần mình, nghiêm túc nói với Phó Chỉ Đình: “ Anh hai, em rõ ràng, hôm nay sẽ ngả bài với cha mẹ, nói cho bọn họ biết chuyện của em và Băng Diễm. Wm không muốn tiếp tục lén lén lút lút, em yêu Băng Diễm. Em muốn cho mọi người đều biết, em và anh ấy là ngươi yêu.”
Phó Chỉ Đình sững sờ, thu hồi nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: “Em đừng làm rộn, Mạc Uyên cũng tới, ở phòng cách vách chờ em. Chẳng lẽ không hỏi tâm tư của anh ta trước, không cho mình một cơ hội sao? Băng Diễm chỗ tốt của cậu ta, nhưng dù sao cậu ta. . . . . . Sẽ rời khỏi thế giới này.”
Băng Diễm cảm thấy tay Phó Chỉ Lan nắm thật chặt, nhiệt độ cô truyền đến từ hai tay của bọn họ, cho anh lực lượng vô cùng lớn, anh to gan ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Phó Chỉ Đình, thành khẩn nói: “Anh hai, em yêu Lan, em muốn kết hôn với cô ấy, em muốn mang cô ấy về Đại Chu. Cô ấy cũng yêu em, mặc dù cô ấy còn chưa quyết định có đi theo em không, nhưng bây giờ em lại tính toán đi chung với cô ấy. Xin cho em cơ hội.”
Không gặp kẻ sĩ ba ngày phải lau mắt mà nhìn, Phó Chỉ Đình có thể cảm thấy rõ ràng khí chất trên người Băng Diễm biến hóa. Lần đầu tiên lúc gặp mặt, anh có vẻ vô cùng dịu ngoan nhún nhường, ít đi hào khí bá đạo của nam nhi thế giới này, còn lần này, anh dũng cảm ngẩng đầu, nghiêm túc biểu đạt tâm tư của anh.
Cho dù Băng Diễm không thể khẳng định Tiểu Lan có tình nguyện ý cùng anh về Đại Chu không, nhưng anh có ý tưởng này, anh đang cố gắng tranh thủ. Lòng Băng Diễm kiên định, để cho người ngoài cuộc như anh cũng khó có thể không sinh ra cảm động. Phó Chỉ Đình không nhịn được hơi dao động, không tự chủ được xem Băng Diễm thành một người đàn ông, một đối tượng có thể suy tính phó thác em gái mình yêu thương nhất, lần nữa cẩn thận khảo sát xem kỹ.
Đáng tiếc bỏ qua gia thế bối cảnh, bỏ qua Kim Ngân tài phú, chỉ số tuổi hai người cũng không xứng đôi . Băng Diễm dung mạo xuất chúng võ công hạng nhất thông minh học giỏi, nhưng là không ngăn được ánh mắt thế tục miệng nhiều người xói chảy vàng tích hủy tiêu cốt. Phó Chỉ Đình không muốn cho em gái sống khổ cực như vậy, suy nghĩ liên tục vẫn cảm thấy Băng Diễm phải không thích hợp. Anh lần nữa báo cho mình không thể mềm lòng, không thể để cho em gái khăng khăng một mực tùy hứng nữa.
“Băng Diễm, tôi rất thưởng thức dũng khí của cậu, chỉ là cuộc sống không chỉ cần dũng khí. Lần trước tôi đã đã trực tiếp nói với cậu, hi vọng cậu coi việc em gái tôi đã từng chứa chấp tình cảm của cậu, đừng quấy rối hạnh phúc của em ấy.” Phó Chỉ Đình rất khách khí rất lạnh lùng nói, lại thả ánh mắt về trên người em gái mình, “Em à, tối hôm qua cha mẹ có hẹn với chính khách Anh quốc, tạm thời có gặp gỡ tư nhân, có thể trì hoãn thời gian. Bọn họ nói nếu như không về kịp, tiệc của anh và chị dâu em không cần hoãn, dù sao hành trình thời gian các tân khách cũng không tiện tạm thời sửa đổi. Em đừng khẩn trương, đi tìm Mạc Uyên nói chuyện chính sự trước đi.”
Mặt Phó Chỉ Lan lộ vẻ không vui, ai oán nói: “Anh hai, sao anh có thể nói chuyện với Băng Diễm như vậy? Anh ấy đã rất nỗ lực, tâm ý của em cũng rất xác định. Được, em sẽ đi tìm Mạc Uyên, nói rõ ràng với anh ta, cho anh ta chết tâm. Vừa đúng thừa dịp ba mẹ không có ở đây, em tuyên bố chuyện yêu mến Băng Diễm, tiền trảm hậu tấu, bọn họ muốn trông nom cũng không được.”
Phó Chỉ Đình cười khổ nói: “Em à, em yên tĩnh một chút. Chuyện lui tới với Băng Diễm, anh đề nghị hay là nói cho ba mẹ trước, hãy công khai với bên ngoài được không? Anh không đồng ý, thật ra thì cũng không đại biểu ý của ba mẹ. Em đột nhiên ném ra tin tức lớn như vậy, cha mẹ không kịp chuẩn bị, phương diện tập đoàn đối ngoại tuyên truyền cũng cần ứng đối kịp thời. . . . . . Tóm lại, không gấp được.”
Trong mắt Phó Chỉ Lan hàm chứa nụ cười sáng tỏ, tiếp tục chơi xỏ lá: “Anh hai, cái này có phải nói rõ, anh không tính toán ngăn cản em lui tới với Băng Diễm không? Mặc dù ngoài miệng anh nhiều lần cảnh báo, chỉ là anh cũng không hi vọng em lần nữa bị thương tổn vì chuyện tình cảm mà thôi? Em chỉ muốn ở chung một chỗ với Băng Diễm.”
“Cái người này coi như là uy hiếp anh sao?”
Phó Chỉ Lan cho anh hai một cái ôm mạnh mẽ, tỏ thái độ nói: “Anh hai thương yêu em nhất, sao em dám uy hiếp anh nha?”
Phó Chỉ Đình bị cánh tay em gái mạnh mẽ đanh thép làm thít thở không ra hơi, xin khoan dung: “Em gái ngoan, mau buông ra! Nếu không một lát thì không phải là uy hiếp mà là mưu sát rồi ! Chị dâu em sẽ đau lòng tôi đấy.”
Phó Chỉ Lan buông tay, dịu dàng nói: “Anh hai, em biết rõ anh thương yêu em nhất... giờ em cũng rất thích anh. Ban đầu lúc anh cưới chị dâu, thật ra thì trong lòng em rất khó chịu. Bởi vì anh hai thích nhất cư nhiên ôm người phụ nữ khác đi ngủ, không để ý tới em. . . . . . Cho nên, em rất hiểu tâm trạng bây giờ của anh. Dù em tôi lui tới với ai thì anh cũng có tâm lý kỳ cục một đoạn thời gian, thật ra thì dần dần anh cũng sẽ quen. Băng Diễm lao thẳng đến em cũng chăm sóc em rất tốt, em cũng đã quen rúc vào anh ấy rồi, quen có anh ấy làm bạn hằng ngày. Xin anh yên tâm, em và anh ấy sẽ nắm tay đối mặt song gió tương lai. Hôm nay em không càn quấy, mà chuyện của em và anh ấy, em sẽ tìm một thời cơ thích hợp cho ba mẹ biết.”
Bỏ lại những lời này, Phó Chỉ Lan kéo Băng Diễm đi đến nhã gian sát vách.
Gian phòng trang nhã sát vách cũng lớn như thế bên trong không có vị khách nào khác, chỉ có Mạc Uyên một ngồi một mình, tự rót tự uống. Một nháy mắt chứng kiến Phó Chỉ Lan mặc dạ phục màu trắng đi tới, trong mắt Mạc Uyên nhấp nhô thưởng thức và kinh ngạc, anh ta đứng dậy mà, khách khí gọi, hơn nữa rất tự nhiên đóng cửa nhã gian lại.
“Phó tiểu thư, Băng Diễm tiên sinh, hai người đã tới, mời ngồi.”
Phó Chỉ Lan cười hỏi “Hôm nay Mạc tiên sinh đi một mình sao? Có dẫn bạn gái theo không? Mới vừa rồi tôi giống như thấy bóng dáng của Vương Vân Vân.”
Ánh mắt Mạc Uyên đi một vòng trên hai tay đang nắm của Phó Chỉ Lan và Băng Diễm Phó, lại khôi lại bộ dáng sóng nước chẳng xao, khiêm tốn khách khí mấy câu, chuyển tới đề tài chính: “Phó tiểu thư, tôi nhớ cô nhất định là có vấn đề muốn hỏi, mới có thể mời tôi tới tham gia bữa tiệc chúc mừng tròn năm kết hôn của anh cô. Tôi cũng vẫn muốn tìm cơ hội một mình nói mấy câu với cô. Chỉ là mạo muội ước hẹn hoặc là tới cửa thăm hỏi sợ rằng không ổn, cuối cùng hôm nay có duyên gặp nhau. Có thể xin Băng Diễm tiên sinh tránh mặt chốc lát hay không?”
Phó Chỉ Lan thoải mái ngồi xuống đối diện Băng Diễm và Mạc Uyên, cũng không vòng quanh trực tiếp nói: “Có chuyện gì cũng không cần tránh ra Băng Diễm, mặc dù bên ngoài không rõ ràng lắm, nhưng mà đối với anh thì tôi cũng không muốn giấu giếm. Băng Diễm đang lui tới với tôi, ngay sau khi chia tay Đỗ Thuần. Cho nên tha thứ tôi không thể nào tiếp nhận theo đuổi của anh được.”
Hình như Mạc Uyên đã sớm đoán được quan hệ của hai người, cũng không ngại mỉm cười, êm tai nói ra tiếng lòng: “Phó tiểu thư hào phóng thẳng thắn tôi rất thưởng thức. Nhưng tiêu vào đầu cành, kiều diễm nộ phóng, kẻ xem khó tránh khỏi động lòng. Kinh Thi có câu, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu. Tính cách của dung mạo tài hoa khí độ của em vô cùng hấp dẫn tôi, cô là người phụ nữ mà tôi thấy không người khác nhất, sau khi biết em, những người phụ nữ khác đã ảm đạm phai mờ không cách nào vào mắt tôi nữa. Tôi khó kìm lòng nổi, mới đưa tặng hoa hồng, đáng tiếc không có được đáp lại.”
“Rất xin lỗi, tôi không tin tưởng anh vừa thấy đã yêu cách nói.” Phó Chỉ Lan nghiêm nghị chen vào một câu.
Mạc Uyên như cũ mỉm cười nói: “Tôi mới vừa trở lại Quốc Nội, cũng không hiểu rõ em, sau khi bị cự tuyệt tôi cũng từng cẩn thận suy tư đến tột cùng có nên tiếp tục theo đuổi em không. Khuê mật của em Vương Vân Vân là một cô gái tốt rất nhiệt tâm, vấn đề của tôi về em chỉ cần không tổn thương em và ích lợi của em, cô ấy đều trả lời, hơn nữa nói em có rất nhiều chỗ tốt. Điều này làm cho tôi thật sự không cách nào buông tha ái mộ với em.”
“Nói như vậy, chuyện Đỗ Thuần anh rất rõ ràng, có lẽ cũng là anh mưu đồ từ trong đúng không? Lấy thực lực gia tộc Rogers mà nói, muốn chỉnh suy sụp Đỗ thị cũng không phí sức.” Trên mặt Phó Chỉ Lan không có vui mừng, ngược lại giọng tỉnh táo chất vấn.
Mạc Uyên gật đầu một cái, hơi thấp thỏm lo âu, toát ra mấy phần thái độ đứa trẻ làm việc sai, chủ động giải thích: “Lúc ban đầu tôi từ chỗ Vương Vân Vân nghe nói chuyện em và Đỗ Thuần, tôi không muốn thấy em chịu uất ức, tôi muốn dạy dỗ hoa hoa công tử họ Đỗ kia. Tôi muốn để cho anh ta hối hận rời khỏi em, tôi muốn để cho người phụ nữ của anh ta vứt bỏ anh ta. Nhưng không ngờ, chuyện này đưa tới nhiều lời đồn đại như vậy, lần nữa tổn thương em. Cho nên tôi vẫn không dám thừa nhận chuyện là tôi thiết kế, cũng không có thể diện dây dưa em nữa. Cho tới hôm nay, chúng ta có duyên gặp lại, không phải em hỏi tôi cũng muốn nói rõ chân tướng với em. Tôi hi vọng em có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, hi vọng em đừng bị thế tục khốn nhiễu. Nếu như có cần, làm một người bác sĩ tâm lý hợp cách, tôi tình nguyện giúp em giảm bớt phiền não.”
Phó Chỉ Lan nhìn chằm chằm nét mặt Mạc Uyên, không phát hiện cảm xúc nào trừ chân thành nhận lỗi, mặc dù cô vẫn mơ hồ có mấy phần lo lắng và hoài nghi, nhưng đối mặt thái độ không thể bắt bẻ nhận lỗi của thân sĩ Mạc Uyên, cô cũng không thể nào nói lời cự tuyệt.
“Bây giờ Miêu Linh Linh ở đâu? Anh nên giải thích rõ với Đỗ Thuần, nếu không thì dù tôi có thể tha thứ cho anh, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Nhân Quả tuần hoàn, cuối cùng có một ngày anh sẽ vì thế mà phải trả một cái giá cực đắt.”
Mạc Uyên thở dài nói: “Miêu Linh Linh là bị tôi đầu độc mới có thể ở trước mặt công chúng nói lời chia tay Đỗ Thuần, cái này chứng minh tình yêu cô ta cho Đỗ Thuần cũng không thuần khiết, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng. Hoa hoa công tử Đỗ Thuần đó trời sinh tính phong lưu, không biết tổn thương qua bao nhiêu phụ nữ, anh ta rơi vào kết quả như vậy chẳng lẽ không phải trừng phạt đúng tội sao? Giờ tôi đã làm cho người giúp Miêu Linh Linh di dân, len lén đưa cô ta đi Canada bắt đầu cuộc sống mới. Cô ta không có dũng khí trở về nước đối mặt Đỗ Thuần và những thân bằng biết lai lịch của cô ta.”
“Mạc Uyên, những lời anh nói này tôi sẽ điều tra chứng thật, nếu như không giả, tôi tình nguyện tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Phó Chỉ Lan đúng trọng tâm tỏ thái độ, “Cũng hi vọng anh có thể sớm tìm được cô gái mình yêu thích, đừng đặt tiếp tục tình cảm trên người tôi.”
Mạc Uyên như thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Phó tiểu thư, cám ơn cô chúc phúc. Lần này gia tộc phái tôi tới tiếp quản công việc khu Á Châu, tôi tính toán triển sự nghiệp lâu dài tại trung quốc phát. Mặc dù tôi lớn lên ở nước ngoài, nhưng là từ nhỏ đã mê luyến văn hóa Đông Phương, giấc mộng của tôi là kết hôn với một có cô gái Trung quốc có tri thức hiểu lễ nghĩa mà trên sự nghiệp cũng không kém đàn ông làm vợ. Nếu cô đã có đối tượng trong lòng, tôi chỉ có thể hối hận gặp nhau quá muộn. Cô yên tâm, Vương Vân Vân nói nếu như cô không yêu thích tôi, cô ấy sẽ giúp tôi giới thiệu cô gái khác. Tôi sẽ thử mau sớm quên yêu say đắm và ngưỡng mộ với cô. Tôi cũng chân thành chúc phúc cô và người yêu cô có thể sớm ngày kết thành vợ chồng.”
“Cám ơn.” Miệng Phó Chỉ Lan và Băng Diễm đồng thanh nói cám ơn.
“Vậy thì không quấy rầy hai vị rồi, tôi đi tìm Vương Vân Vân quen biết mấy bạn mới. Hi vọng ngày sau chúng ta còn có thể làm bạn bè bình thường, tăng tiến hữu nghị phát triển nghiệp vụ hợp tác.” Mạc Uyên khách khí cáo từ, đứng dậy rời khỏi nhã gian trước một bước. Sau khi anh ta đi ra cửa phòng, nụ cười dối trá trong con ngươi cũng khống chế không nổi nữa đóng băng trong nháy mắt, vẻ hung ác tràn ngập di chuyển thật lâu không cách nào tiêu tán.
Tác giả :
Nhân Giang Quan Chúng