Hám Sinh
Chương 19
Tối hôm ấy Hám Sinh bị Diệp Quyền nhéo mũi đánh thức. Trước đó cô nhân cơ hội lúc thay quần áo trong phòng thay đồ rồi chuồn ra ngoài. Tuy rằng cô lẻn ra ngoài cũng không làm Diệp Quyền bớt thói phong lưu. Đến lúc anh ta tán gái trở về thì Hám Sinh đã ngủ say như con mèo nhỏ, anh ta vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười.
Hám Sinh bị Diệp Quyền đánh thức. Cô vốn bị tụt huyết áp nên nằm trên ghế nghỉ ngơi, lại bị tên Diệp Quyền này nhéo mũi. Đầu óc cô hơi mơ màng, tức giận nhìn Diệp Quyền, nhưng tay chân lại không đủ sức đánh người nên đành ngồi yên trợn mắt lườm anh ta. Diệp Quyền thấy trò đùa của mình thành công, không ngừng cười ha hả.
Diệp Quyền cúi xuống trước mặt Hám Sinh, hai tay vò đầu tóc cô loạn xa. Mái tóc ngắn của Hám Sinh lập tức trở nên bù xù. Hám Sinh không quan tâm, đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay phải đang làm loạn trên đầu mình, véo mạnh một cái vào hông anh ta, nhất quyết không buông tha. Diệp Quyền “Á” lên một tiếng rất đáng thương, anh ta không ngờ Hám Sinh lại đáp trả, vội vàng giật tay lại xoa xoa chỗ đau trên hông.
Trong lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ, Diệp Chí ngồi ở buồng sát vách dụi một điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng lên. Anh ta quay về phía hai người nói “Đi thôi.” Giọng nói không lớn nhưng đầy uy nghiêm.
Hai kẻ đang mải đùa giỡn kia lập tức dừng tay. Hám Sinh vừa nhìn thấy Diệp Chí đã sáng mắt lên, thiếu chút nữa biến thành hai ngôi sao lấp lánh. Diệp Quyền tránh sang một bên, cô đứng dậy. Một người đàn ông có cơ thể cao lớn như cây đại thụ đứng đối diện cô ở phía xa xa đang nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng vừa rồi chợt loé trong mắt cô.
Ở một nơi lớn như vậy, vốn dĩ Hám Sinh không thể nhìn rõ từng người. Nhưng đáy lòng cô bỗng trào từng cơn sóng to sóng nhỏ. Dòng máu ấm nóng chảy trong mạch máu như nước ngầm róc rách từng giọt, nay bỗng như tràn đầy sức sống. Trái tim đập nhanh hơn một nhịp, thế nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Cô không cảm thấy đầu óc quay cuồng hay kích động gì cả, chỉ cảm thấy hơi hồi hộp một chút mà thôi.
Hám Sinh cúi đầu xỏ dép lê, lúc cô vừa ra đến ngoài cửa lớn, bước chân hơi lảo đảo. Diệp Quyền vội đưa tay đỡ cô.
“Thảm này mềm quá.” Hám Sinh nói chậm rãi. Diệp Quyền không đáp lời cô. Thảm lót sàn ở đây đúng thật là quá mềm, những cũng có liên quan gì đến chuyện này đâu.
Lại đi theo con đường quốc lộ trở về nhà, ngã tư đường vắng vẻ, đèn đường toả ra thứ ánh sáng yếu ớt mờ nhạt. Trời đã rạng sáng, Diệp Quyền và Hám Sinh vai kề vai đi bộ ở phía sau. Đằng trước là bóng dáng cao lớn của Diệp Chí, mỗi bước đi của anh ta đều toát lên vẻ thong thả và trầm ổn.
Diệp Quyền khoác vai Hám Sinh, nghiêng đầu nhìn gương mặt trông nghiêng của cô dưới ánh đèn đường. Bỗng anh ta vươn tay chỉ chỉ lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, nói: “Hám Sinh, em nói xem tại sao em không chăm sóc bản thân mình tốt hơn một chút. Sắc mặt vàng như nghệ thế này, trông chẳng khác nào phụ nữ luống tuổi đã qua một đời chồng. Nếu em không chăm chút mình thêm một chút, trang điểm ăn diện hơn nữa thì quên chuyện có thể làm vợ của anh cả đi.”
Hám Sinh đẩy tay Diệp Quyền ra, quay sang quát anh ta: “Cút. Loại hoa hoa công tử như anh mới cả đời không tìm được vợ đấy.”
Diệp Quyền bị cô hất tay ra, cười cười bước nhanh lên phía trước vài bước, đi bên cạnh Diệp Chí.
Vẻ cợt nhả trên khuôn mặt Diệp Quyền lập tức biến mất, khẽ thì thầm với Diệp Chí, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.”
Bước chân Diệp Chí vẫn vững vàng như trước, hỏi một cách thản nhiên: “Không phải đi theo chúng ta, mà là Hám Sinh.” Diệp Quyền quay đầu nhìn lướt qua, Hám Sinh vẫn bước chậm chạp, ánh mắt nhìn về hướng khác có vẻ đăm chiêu. Chiếc xe hơi màu đen đi cách đó không xa, tốc độ không đến mười mã lực. Diệp Quyền cảm thấy người đi theo bọn họ này không có ý theo dõi, chỉ là muốn nhìn trộm thôi. Nhưng mà sao lại có người lớn đến từng tuổi này vẫn còn giở trò nhìn trộm.
Người trong xe là Đông Dạ Huy, vừa rồi trước cửa Khu tắm nước nóng, anh biết Hám Sinh đã nhìn thấy anh. Nhưng lúc ấy dường như anh vẫn đang chìm đắm với cảm giác hoang mang như trong giấc mộng. Anh biết tất cả những thứ trước mắt đều là thật cả, nhưng cơ thể lại chậm chạp không kịp phản ứng. Lúc ánh mắt lạnh lẽo của Hám Sinh lướt qua người anh, anh không biết phải làm gì. Giữa anh và Hám Sinh đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, tình cảm và chuyện cũ chồng chất lên nhau, vậy mà gánh nặng ấy anh lại dồn lên vai cô. Ngay cả khi cô mới ra tù, anh cũng mặt dày, gạt đi hết mọi nợ nần giữa hai người. Cái chết của Hám Sinh khiến cho anh nhận ra mình đã giả dối đến thế nào, khiến anh nhận ra tình cảm của mình đối với Hám Sinh vốn là một loại thói quen, mà chính bởi vì đó là thói quen cho nên trước đó anh mới không thể nhận ra. Loại thói quen ấy chân thực đến mức khiến anh lệ rơi máu chảy, lòng đau như dao cắt, máu nóng chảy sôi trào cuồn cuộn, như đốt cháy cái thứ tình cảm đã ngủ quên quá lâu.
Đông Dạ Huy ngồi trong xe, cảm thấy mình như một tên điên đang nhìn trộm người khác. Ánh mắt của Hám Sinh khiến lòng anh dấy lên một loại cảm xúc cuồng nhiệt, thậm chí còn hơi điên cuồng, vừa như kích thích, vừa như an ủi anh.
Đông Dạ Huy không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng vẫn bước đi thản nhiên trước mặt. Ánh mắt anh tham lam, thần kinh đã bắt đầu điên cuồng và cố chấp. Xe không thể đi vào ngõ nhỏ, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi theo bọn họ. Ba người phía trước dường như không hề cảnh giác, vẫn bước đi thong thả như trước.
Diệp Quyền lùi lại phía sau, lại khoác vai Hám Sinh, dùng nửa người che chở cho cô, như một người anh trai bảo vệ em gái. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười nhẹ. Diệp Quyền không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cô.
Đông Dạ Huy nhìn Diệp Quyền chằm chằm bằng ánh mắt thù hận. Cuộc sống trước đây của Hám Sinh chưa từng có ai bảo vệ cô như vậy. Cô chỉ sống với một mình mẹ, bản thân cô không giỏi giao thiệp kết thân với người khác. Chẳng cần chờ đến lúc cô nghèo túng, chỉ sợ bình thường cũng sẽ chẳng có ai chịu đứng ra nói lý giúp cô. Ngay cả mẹ cô, đứng trên phương diện của một người mẹ, có thể bà cũng yêu con gái mình, nhưng tình cảm giữa hai người không đủ sâu đậm hoặc do bà quá yêu người chồng cũ nên vô cùng lạnh lùng. Bà có thể đứng nhìn con gái chịu khổ chịu sở, chưa bao giờ vươn tay ra giúp đỡ. Có thể là bà muốn con gái mình tỉnh ngộ mà đứng lên, tuy rằng bà ấy lạnh lùng, nhưng cũng là một người phụ nữ luôn giữ được thái độ bình tĩnh trước mọi trường hợp.
Đông Dạ Huy biết Hám Sinh không giống mẹ, kể cả về ngoài hay tính cách đều không giống. Từ năm cô hai mươi tuổi đến năm cô hai tám tuổi, thời gian tám năm trôi qua như một cái nháy mắt. Anh khiến cô đau khổ, đẩy cô vào tù, đem sinh mạng của Hám Sinh thay đổi từ trong ra ngoài. Trước kia Hám Sinh có vẻ ngoài kiên cường, ánh mắt vô ưu vô lo, tình cảm và mọi cảm xúc của cô lúc nào tự nhiên vô tư. Còn Hám Sinh của giờ đây, trông cô rất suy nhược, trái tim của cô cũng bị anh tổn thương. Nếu trước kia Hám Sinh kiên cường như một tảng đá, thì giờ đây cô như một đoá hoa mong manh trước nắng gió của buổi sớm mùa hạ, bị gió thổi một cái cũng có thể lung lay. Còn cảm giác được cả giọt sương trên cánh hoa, khiến trái tim anh nhẹ nhàng rung động. Đông Dạ Huy không biết anh đang nhớ đến tảng đá kiên cường kia hay là đoá hoa mong manh trước mặt.
Không gian vô cùng yên tĩnh, trước sau chỉ có tiếng bước chân không đồng đều của bốn người. Tiếng bước chân trong không gian va chạm vào bức tường hai bên ngõ vang lên những tiếng vọng lại, trong không gian u ám, tiếng vọng ấy như phá vỡ sự yên lặng. Đông Dạ Huy như người đang đi trong ngõ cụt tìm thấy lỗi rẽ, đôi mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng mảnh mai, anh thầm thảng thốt: Hám Sinh à! Tại sao em có thể khiến tôi đau lòng như thế?
Đông Dạ Huy năm nay hai mươi tám tuổi, toàn bộ thời niên thiếu của anh bị dã tâm và tham vọng chi phối. Trong suốt quãng thời gian ấy, Đông Dạ Huy chưa bao giờ tưởng tượng được trái tim mình cũng có thể sinh ra loại tình cảm như vậy. Bi thương, sợ hãi và đau đớn. Vậy mà nhiều năm trước anh không hề nghĩ sẽ có một ngày anh trở nên như vậy. Một người trong thời thanh niên lạnh lùng cứng rắn, tuổi thanh niên vốn kích động và bồng bột, thế giới trước mắt lúc này là sự xa hoa choáng ngợp. Trong cái thế giới tàn khốc, máu thịt lẫn lộn như vậy thì càng cần thiết có người hi sinh. Anh lạnh lùng, coi đó là quy luật tự nhiên, anh không thương tiếc, càng không muốn quay đầu. Lúc đó anh không biết cái gì gọi là tình cảm đáng quý, càng không coi trọng mối tình đầu, không muốn tốn một giọt nước mắt cho một người yêu kém cỏi như cô. Không quan tâm đến ánh mắt cha mẹ và người đời, anh chỉ một mực lao về phía trước, ích kỷ giành lấy tất cả. Suốt quãng thời gian đó, những thứ không quan trọng anh đều vứt bỏ không thương tiếc. Anh không hề biết rằng thứ mà khi ấy anh dứt khoát gạt đi kia lại là thứ quý giá nhất đối với anh, thậm chí, tâm trí anh đã đặt trên người cô tự bao giờ.
Ban đầu Đông Dạ Huy phản bội Hám Sinh. Lúc đẩy cô vào tù anh không hề quay đầu nhìn cô lấy một cái, lại càng không hề hối hận. Nhưng trên thế giới chúng ta đang sống, mọi chuyện đều biến hoá không ngừng. Không thể không thừa nhận, khí chất của con người có thể dùng năm tháng để bồi dưỡng nên. Anh trở thành một người có cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng được bao nhiêu người tôn trọng, đứng ở đỉnh cao của danh vọng khiến không biết bao người thầm ngưỡng mộ. Đến lúc này, góc nhìn và quan niệm về mọi chuyện đều đã khác. Không phải đây cũng chính là lý do vì sao những người mới phất, có chút tiền đã bắt đầu làm việc thiện ư? Chính là để chuộc lại lỗi lầm của tuổi trẻ, mong sao cho tuổi già được sống trong tâm lý thoải mái.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu, Đông Dạ Huy cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc là vào khi Hám Sinh vào tù năm thứ hai hay là năm thứ ba thì anh bắt đầu không ngừng nhớ đến cô. Anh nhớ rõ ban đầu cũng chỉ là những hình ảnh của cô thoáng hiện qua trước mắt, mỗi lần cũng chỉ lướt qua nhanh chóng. Nhưng thời gian sau đó, ngày dài tháng rộng, không cần phải ép buộc cũng không cần cố ý nhớ đến, cảm giác nhớ nhung vốn chỉ chợt xuất hiện nhất thời nay tự động cắm sâu rễ trong lòng, khiến cho mỗi lần anh nhớ đến lại đau đớn khôn nguôi. Cho đến một ngày anh nhận ra được sự vô tình của anh, sự ích kỷ của anh, sự phản bội của anh trước đây đã vô tình khiến cho cuộc đời của anh và Hám Sinh gắn liền với nhau. Sau đó anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh bắt đầu sợ Hám Sinh. Thậm chí thời gian Hám Sinh ở trong tù, đến dũng khí nhìn cô một cái anh cũng không có. Anh vô cùng sợ khi nhìn thấy Hám Sinh, anh sợ hãi bức tường bao xung quanh nhà tù và những phạm nhân sống cùng với Hám Sinh bên trong song sắt.
Đông Dạ Huy cảm thấy sợ Hám Sinh vì khi đó anh nhận ra trong lòng anh đã có hình bóng của cô. Cuối cùng anh cũng đối mặt với Hám Sinh, trong suốt những năm tháng hai người bên nhau, cuối cùng anh cũng bắt đầu có cảm tình với cô. Anh nhận ra những thứ anh nợ cô có dùng cả đời anh cũng không thể bù đắp nổi. Cứ nghĩ đến Hám Sinh, trong lòng anh lại đầy mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn. Cho đến lúc Hám Sinh mãn hạn tù, trong lòng anh vẫn do dự không quyết. Rõ ràng đã biết anh và Hám Sinh đã đi tới đường cùng, cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn. Nhưng anh vẫn cố gắng làm thật tốt, rồi anh lại nhận ra cho dù anh có làm tốt đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cuộc sống của bọn họ vẫn không thể trở về như trước đây. Bởi Hám Sinh nhất định sẽ không quên được sự phản bội và tổn thương mà anh gây ra cho cô. Cũng vì thế anh lại ích kỉ thêm một lần nữa. Anh đẩy Hám Sinh ra nước ngoài, có điều lần này là chính tay anh đẩy cô vào con đường chết.
Đối với Đông Dạ Huy mà nói, cái chết của Hám Sinh đã thay đổi con người anh. Người khác nhìn vào có thể cho rằng anh không thay đổi, nhưng bản thân anh tự biết, có câu “Không phá được thì không xây được.”, giống như tình cảm của anh lúc này. Khi một chuyện đã phát triển quá giới hạn, thì cho dù sợ hãi hay mâu thuẫn cũng sẽ biến mất sạch sẽ. Bây giờ Đông Dạ Huy tình nguyện cúi đầu xin lỗi trước mặt Hám Sinh. Chỉ cần cô có thể nhìn mình một cái là đủ.
Không khí trên đường về nhà yên ắng mà nặng nề. Càng về tới cần nhà, con đường trước mắt càng tối. Nhà Hám Sinh vốn ở nơi hẻo lánh, đường về nhà cô không có đèn cao áp.
Diệp Quyền vẫn ôm vai Hám Sinh. Hám Sinh cũng buồn ngủ nên tựa vào người anh ta. Cuối cùng cũng về đến nhà, ba người nối đuôi nhau vào cổng. Hám Sinh vẫn theo thói quen ở lại sau cùng để khoá cổng khoá cửa. Một bóng người mờ nhạt đứng rất xa cánh cổng, Hám Sinh đứng trong nhà, cố gắng nhìn qua ô cửa kính. Cô chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô nhẹ nhàng khép cửa, cánh cửa gỗ đã cũ phát ra tiếng “Kẹt” kéo dài. Cùng lúc ấy cô buông một tiếng thở dài, không gian càng thêm trống trải và tĩnh mịch.
Ngày hôm sau thức dậy, thời tiết vẫn đẹp như ngày hôm qua. Ăn bữa sáng qua loa, Diệp Quyền quay về phòng ôm máy tính làm việc. Hám Sinh lại lau hết tầng trên tầng dưới, mấy lần đi qua phòng anh ta. Cô thấy vẻ mặt anh ta lúc thì chăm chú làm việc, lúc thì ôm đầu đi lại rồi dậm huỳnh huỵch trong phòng, có lúc anh ta lại tự lẩm bẩm một mình trông đến là buồn cười. Hám Sinh không làm phiền anh ta, cô chỉ cười rồi đi làm việc của mình.
Dưới tầng, Diệp Chí đang đọc báo trong phòng khách. Lúc làm xong việc mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu. Hám Sinh pha thử cho anh ta loại trà cô vừa mua, lâu lâu đi qua đi lại còn rót chén mới cho anh ta, phục vụ rất chu đáo.
Cuối cùng cũng đã đến giữa trưa, mặt trời lên thiên đỉnh. Hám Sinh tưới nước cho đám hoa cỏ đang ủ rũ dưới ánh mặt trời trong sân. Diệp Quyền lao “rầm rầm” xuống tầng, ngoác miệng nói với Hám Sinh vẫn đứng trong sân: “Anh đói rồi.”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt Diệp Quyền lúc này giống hệt như mấy bông hoa héo rũ mà cô vừa tưới nước. Biết công việc của anh ta hôm nay không suôn sẻ, cô tuỳ tiện vứt vòi nước trong tay xuống đất, chạy tới tắt nước rồi quay lại nói với anh ta: “Đi nào, em lập tức đi nấu cơm, anh phải vào làm hộ em biết chưa?”
Diệp Quyền không biết xào rau, nhưng làm mấy việc khác khá tốt. Thái rất tỉ mỉ, cũng không làm bẩn phòng bếp hay đặt mọi thứ bừa bộn. Hám Sinh nhìn anh ta làm việc trông rất thuận mắt. Có điều hôm nay tâm trạng của Diệp Quyền không tốt lắm, cả buổi cũng chẳng nói câu nào với cô. Hám Sinh cũng để mặc anh ta, không làm phiền anh ta. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, hai người không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu, đứng nhìn nhau tại chỗ. Ánh mắt Diệp Quyền bỗng loé lên, như nhận ra điều gì đó. Hám Sinh đưa tay ấn vai anh ta, chặn người đang muốn đứng dậy chạy biến này lại, mở miệng nói: “Để em đi.”
Cửa nhà bằng gỗ đã cũ, hai cánh cửa hình khối cao lớn, ở giữa còn có một then cài. “Kẹt!” một tiếng, ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài chiếu vào bên trong. Bên ngoài cánh cửa là một người còn sống, bên trong cánh cửa là một người tưởng như đã chết trong thế giới của người kia. Họ vượt qua không gian rộng lớn, thời gian dài đằng đẵng, trải qua một năm khổ sở, cuối cùng họ cũng chính thức gặp lại nhau.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến Hám Sinh hơi choáng váng. Nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc của người ngoài cửa, cả người cô lúc này lại trầm tĩnh như một bức tranh sơn thuỷ, dòng nhiệt huyết sôi trào trong mạch máu giờ cũng trở nên yên lặng không một gợn sóng. Cô thậm chí chẳng cần phải giả vờ giả vịt, nở một nụ cười thản nhiên, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh cất giọng nói: “Anh đã đến rồi.” Không có giọng nói dịu dàng thân mật sau thời gian dài xa cách, cô chỉ ân cần hỏi thăm bằng một câu đơn giản mà khách sáo.
Đông Dạ Huy đứng ngoài cửa quan sát Hám Sinh từ đầu tới chân. Hai người họ từng là người hiểu nhau nhất trên đời, Đông Dạ Huy nhận ra sự quan tâm của Hám Sinh đối với anh, dường như đã bị chính anh xoá đi sạch sẽ. Bây giờ cô nhìn thấy anh, trong lòng đã không còn chút tình cảm nào, trái tim cô như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Điều này khiến anh cảm thấy trái tim mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Đứng dưới ánh dương rực rỡ, Đông Dạ Huy mỉm cười dịu dàng: “Chào em, Hám Sinh.” Lần này anh đến gặp Hám Sinh vẫn có mục đích. Chỉ có điều mục đích lần này không giống những lần trước, lần này anh đến là vì muốn giữ lấy cô, cho nên anh càng phải cố gắng che giấu cảm xúc thật tốt.
Hám Sinh cũng mỉm cười nói: “Chào anh, Dạ Huy. Muốn vào trong ngồi một lát không?” Đông Dạ Huy gật đầu, Hám Sinh quay người dẫn anh vào trong. Khoảnh khắc Hám Sinh quay người, Đông Dạ Huy quay đầu khẽ lau đi giọt nước mắt mới trào ra. Đã lâu lắm rồi chưa được nghe Hám Sinh gọi mình một tiếng Dạ Huy như thế, anh từng nghĩ cả cuộc đời này không bao giờ có thể nghe thấy giọng nói của cô nữa. Nay bỗng nhiên nghe được giọng nói của cô, trái tim không thể nào kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào. Không phải cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác chua xót khiến anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Bước chân của Hám Sinh rất nhỏ, chiếc áo T-shirt rộng thùng thình khẽ lay động theo bước chân cô. Sao có thể kỳ diệu như vậy? Đông Dạ Huy bình tĩnh chăm chú nhìn bóng dáng cô, không dám dời mắt đi chỗ khác.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang vào phòng khách. Bên trong phòng khách, Diệp Chí vẫn đang ngồi trên sô pha. Lúc bọn họ bước vào, anh ta ngẩng đầu dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn lướt qua Đông Dạ Huy đi ngay sau Hám Sinh. Mặt anh ta lập tức nhăn lại, ánh mắt nặng nề lộ rõ vẻ suy tư.
Hám Sinh đi đến trước mặt Diệp Chí, lần này cô không cười, chỉ nhìn Diệp Chí rồi nói thằng: “Anh cả, bây giờ em cần dùng phòng khách.”
Diệp Chí chau mày nhìn Hám Sinh chằm chằm, Hám Sinh kiên định nhìn anh ta. Một lát sau Diệp Chí mới yên tâm, lông mày anh ta giãn ra, đóng máy tính lại, đứng dậy thản nhiên nói: “Hai người ngồi đi, tôi lên tầng.” Diệp Chí rời khỏi phòng khách ngay lập tức, lúc đi lướt qua người Đông Dạ Huy, ánh mắt không hề dừng trên người anh ta dù chỉ một chút.
Hám Sinh để Đông Dạ Huy ngồi vào chỗ Diệp Chí vừa ngồi. Nhìn thấy anh ngồi xuống, lúc này Hám Sinh mới xoay người pha nước. Bộ trà cụ vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, Hám Sinh không phải cất công đi lấy đồ nữa. Cô thoải mái ngồi khoanh chân trên sàn nhà, cắm điện bắt đầu đun nước pha trà.
Hám Sinh vùi đầu vào việc rửa trà pha trà, thoải mái mở miệng hỏi: “Đến Hạ Môn công tác à? Công việc tốt chứ?”
“À, lỗ một chút, nhưng vẫn ổn.” Đông Dạ Huy trả lời một cách khó khăn.
Hai người bọn họ không ai nhắc tới chuyện xảy ra một năm trước đây, chỉ như hai người bạn già đang ôn lại chuyện xưa mà thôi. Hám Sinh cảm thấy giờ đây những chuyện mà cô và người đàn ông này có thể làm cũng chỉ có như vậy.
“Hám Sinh, anh chưa kết hôn.” Đông Dạ Huy bất chợt nói.
Hám Sinh rót nước vào ấm trà, động tác hơi khựng lại: “Vậy à.” Cô cũng chỉ đáp lại một tiếng đơn giản. Thật ra cô cũng đã quên chuyện Đông Dạ Huy nói với cô rằng anh ta muốn kết hôn. Tâm trạng của cô không phải trầm tĩnh mà là trống rỗng. Cô đổ hết lượt nước đầu tiên dùng để rửa trà đi, lại đổ thêm một lượt nước sôi nữa. Một lát sau cô mới rót trà ra chén, từ từ đặt xuống trước mặt Đông Dạ Huy: “Uống đi, trời nóng uống trà khải nhiệt rất tốt.” Trong lòng Hám Sinh biết rõ, đứng trước mặt người này cô chẳng thể che giấu được điều gì, cho nên tâm trạng cô vô cùng bình thản, chẳng về lo lắng gì.
Đông Dạ Huy yên lặng uống trà, sau đó cất tiếng hỏi Hám Sinh: “Hám Sinh. Em có sống ổn không?”
“Rất ổn. Mẹ để lại cho em một chút tiền, em dùng tiền cho thuê khách sạn để sống.” Hám Sinh cúi đầu, cảm thấy kiểu đối mặt nói chuyện này khiến cho cô mệt mỏi, thậm chí cô còn không muốn ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“Ồ, vậy thì tốt.” Đông Dạ Huy đáp lại. Cuộc nói chuyện dường như rơi vào bế tắc, ngày càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, hai người đều ngại ngùng im lặng.
“Hám Sinh, ra nấu cơm đi!” Diệp Quyền đứng ngoài cửa sổ hét lên một tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Hám Sinh đứng dậy, nói với Đông Dạ Huy: “Anh ngồi một lát, em đi có chút việc.”
Không đợi Đông Dạ Huy trả lời, Hám Sinh vội vàng rời khỏi phòng khách. Diệp Quyền đứng trên hành lang bên ngoài phòng khách, trong tay cầm một con dao, ánh lên thứ ánh sáng chói mắt. Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đưa dao cho Hám Sinh đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng thích thú, nói: “Cần dùng thứ này đúng không?”
Hám Sinh nghi ngờ Diệp Quyền đã biết chuyện gì rồi, cô cầm lấy con dao của Diệp Quyền, đi thẳng vào bếp không quay ra. Nếu nhìn vào trình độ giao tiếp, Hám Sinh tự biết cô không hề giỏi. Nay phải đối phó với Đông Dạ Huy khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện tiếp tục quay lại đó.
Cho đến tận giờ cơm trưa, Đông Dạ Huy vẫn ngồi lì trong phòng khách. Không có ai tiếp chuyện với anh, rõ ràng vô cùng nhàm chán, vậy mà anh cũng không đứng dậy chào một tiếng mà ra về cho xong.
Mâm cơm vẫn được bày trên hành lang. Diệp Chí xuống dưới ăn cơm, lúc đi ngang qua phòng khách, bỗng nhiên dừng lại hỏi Đông Dạ Huy: “Đông tiên sinh có muốn ăn bữa cơm rau với chúng tôi không?” Đông Dạ Huy đang bị ghẻ lạnh trong phòng khách, lại thấy có người gọi mình. Ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vội vui vẻ đồng ý.
Không khí nặng nề bao trùm bữa cơm trưa. Không có ai nói chuyện, suốt bữa cơm Diệp Quyền vẫn nhìn Đông Dạ Huy đầy khó chịu, Hám Sinh lại ăn không ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Diệp Quyền đi cất mâm rửa bát như thường lệ. Hám Sinh chẳng có tâm trạng đâu mà tiếp đón Đông Dạ Huy. Cô thấy anh ta vẫn cứ ở lì trong nhà mình không đi, mà cô lại không muốn đuổi khách. Thế là đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại Diệp Chí và Đông Dạ Huy trước bàn cơm trên hành lang, cô lên tầng trải chiếu nằm phơi nắng ngủ trưa.
Hám Sinh không ở lại tiếp chuyện, dứt khoát rời đi. Hai người đàn ông ở lại nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở hành lang cầu thang. Diệp Chí lướt qua ánh mắt của Đông Dạ Huy, nói: “Đông tiên sinh, không biết có thể nhờ anh chút chuyện?” Ánh mắt Đông Dạ Huy sáng lên, cả hai người đàn ông đều là kẻ sõi đời, không cần nói nhiều cũng hiểu được ý của đối phương. Đông Dạ Huy khẽ gật đầu.
Diệp Chí nói chuyện với Đông Dạ Huy nửa tiếng, sau đó anh bước ra khỏi phòng khách, ánh mắt thâm trầm mà kiên định, tâm trạng lo lắng hơn cả lúc mới đến. Anh đứng ở hành lang trước phòng khách một lúc lâu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một lượt, cuối cùng nghe được tiếng nói, vội vã đi lên tầng hai.
Trên tầng hai, Hám Sinh và Diệp Quyền đang nằm kề vai trên chiếc chiếu trúc. Hám Sinh cầm cuốn tiểu thuyết trong tay, đọc chăm chú. Diệp Quyền kéo bàn tay kia của cô đặt lên bụng mình, anh ta nói bữa trưa ăn nhiều cơm nên trướng bụng, đổ tại Hám Sinh nên bắt cô xoa bụng cho anh ta. Hám Sinh lười tranh cãi với anh ta, vừa cầm tiểu thuyết đọc, vừa xoa bừa trên bụng anh ta.
Đông Dạ Huy bước rất lớn, lúc lên tầng lại thấy cảnh tượng như vậy. Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, sau đó cất tiếng nói: “Hám Sinh, anh phải đi đây.”
Hai người đang nằm bị giọng nói của anh đánh thức. Hám Sinh hơi giật mình đứng lên, trả lời anh một cách xa lạ: “Ồ, anh phải đi rồi à.”
“Ừm.” Đông Dạ Huy gật đầu, anh vẫn đứng im bất động, chờ Hám Sinh có tiễn anh ra cổng hay không.
Hám Sinh vẫn biết phép lịch sự cơ bản, cô vừa định mở miệng nói, không ngờ bị Diệp Quyền kéo lại cắt ngang. Diệp Quyền kéo Hám Sinh đang định đứng lên lại, ngông ngênh nói với Đông Dạ Huy: “Ồ, anh phải đi à, vậy tạm biệt anh, chúng tôi không tiễn.”
Đông Dạ Huy nhìn Diệp Quyền một lát, cuối cùng quay sang nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, anh đi trước nhé.”
Hám Sinh bị Diệp Quyền chặn lại, cô nhìn anh gật đầu nói: “Vậy thì tạm biệt.” Đông Dạ Huy không nói gì quay người bước xuống dưới.
Bóng dáng Đông Dạ Huy đi xuyên qua hành lang, nhìn từ phía sau như một ngọn núi cao ngất. Anh đi ra khỏi hành lang rồi mới quay đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ của Hám Sinh cũng đang nhìn mình. Cuối cùng hai người vẫn không thể vượt qua khoảng cách ấy, tuy bây giờ bọn họ gần trong gang tấc nhưng như cách nhau nghìn núi vạn sông. Hẳn là vẫn còn rất nhiều tình cảm, nhưng chuyện giữa bọn họ đã vượt quá giới hạn, cả hai đều trở nên bình thản mà thâm trầm.
Hám Sinh bị Diệp Quyền đánh thức. Cô vốn bị tụt huyết áp nên nằm trên ghế nghỉ ngơi, lại bị tên Diệp Quyền này nhéo mũi. Đầu óc cô hơi mơ màng, tức giận nhìn Diệp Quyền, nhưng tay chân lại không đủ sức đánh người nên đành ngồi yên trợn mắt lườm anh ta. Diệp Quyền thấy trò đùa của mình thành công, không ngừng cười ha hả.
Diệp Quyền cúi xuống trước mặt Hám Sinh, hai tay vò đầu tóc cô loạn xa. Mái tóc ngắn của Hám Sinh lập tức trở nên bù xù. Hám Sinh không quan tâm, đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay phải đang làm loạn trên đầu mình, véo mạnh một cái vào hông anh ta, nhất quyết không buông tha. Diệp Quyền “Á” lên một tiếng rất đáng thương, anh ta không ngờ Hám Sinh lại đáp trả, vội vàng giật tay lại xoa xoa chỗ đau trên hông.
Trong lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ, Diệp Chí ngồi ở buồng sát vách dụi một điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng lên. Anh ta quay về phía hai người nói “Đi thôi.” Giọng nói không lớn nhưng đầy uy nghiêm.
Hai kẻ đang mải đùa giỡn kia lập tức dừng tay. Hám Sinh vừa nhìn thấy Diệp Chí đã sáng mắt lên, thiếu chút nữa biến thành hai ngôi sao lấp lánh. Diệp Quyền tránh sang một bên, cô đứng dậy. Một người đàn ông có cơ thể cao lớn như cây đại thụ đứng đối diện cô ở phía xa xa đang nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng vừa rồi chợt loé trong mắt cô.
Ở một nơi lớn như vậy, vốn dĩ Hám Sinh không thể nhìn rõ từng người. Nhưng đáy lòng cô bỗng trào từng cơn sóng to sóng nhỏ. Dòng máu ấm nóng chảy trong mạch máu như nước ngầm róc rách từng giọt, nay bỗng như tràn đầy sức sống. Trái tim đập nhanh hơn một nhịp, thế nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Cô không cảm thấy đầu óc quay cuồng hay kích động gì cả, chỉ cảm thấy hơi hồi hộp một chút mà thôi.
Hám Sinh cúi đầu xỏ dép lê, lúc cô vừa ra đến ngoài cửa lớn, bước chân hơi lảo đảo. Diệp Quyền vội đưa tay đỡ cô.
“Thảm này mềm quá.” Hám Sinh nói chậm rãi. Diệp Quyền không đáp lời cô. Thảm lót sàn ở đây đúng thật là quá mềm, những cũng có liên quan gì đến chuyện này đâu.
Lại đi theo con đường quốc lộ trở về nhà, ngã tư đường vắng vẻ, đèn đường toả ra thứ ánh sáng yếu ớt mờ nhạt. Trời đã rạng sáng, Diệp Quyền và Hám Sinh vai kề vai đi bộ ở phía sau. Đằng trước là bóng dáng cao lớn của Diệp Chí, mỗi bước đi của anh ta đều toát lên vẻ thong thả và trầm ổn.
Diệp Quyền khoác vai Hám Sinh, nghiêng đầu nhìn gương mặt trông nghiêng của cô dưới ánh đèn đường. Bỗng anh ta vươn tay chỉ chỉ lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, nói: “Hám Sinh, em nói xem tại sao em không chăm sóc bản thân mình tốt hơn một chút. Sắc mặt vàng như nghệ thế này, trông chẳng khác nào phụ nữ luống tuổi đã qua một đời chồng. Nếu em không chăm chút mình thêm một chút, trang điểm ăn diện hơn nữa thì quên chuyện có thể làm vợ của anh cả đi.”
Hám Sinh đẩy tay Diệp Quyền ra, quay sang quát anh ta: “Cút. Loại hoa hoa công tử như anh mới cả đời không tìm được vợ đấy.”
Diệp Quyền bị cô hất tay ra, cười cười bước nhanh lên phía trước vài bước, đi bên cạnh Diệp Chí.
Vẻ cợt nhả trên khuôn mặt Diệp Quyền lập tức biến mất, khẽ thì thầm với Diệp Chí, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.”
Bước chân Diệp Chí vẫn vững vàng như trước, hỏi một cách thản nhiên: “Không phải đi theo chúng ta, mà là Hám Sinh.” Diệp Quyền quay đầu nhìn lướt qua, Hám Sinh vẫn bước chậm chạp, ánh mắt nhìn về hướng khác có vẻ đăm chiêu. Chiếc xe hơi màu đen đi cách đó không xa, tốc độ không đến mười mã lực. Diệp Quyền cảm thấy người đi theo bọn họ này không có ý theo dõi, chỉ là muốn nhìn trộm thôi. Nhưng mà sao lại có người lớn đến từng tuổi này vẫn còn giở trò nhìn trộm.
Người trong xe là Đông Dạ Huy, vừa rồi trước cửa Khu tắm nước nóng, anh biết Hám Sinh đã nhìn thấy anh. Nhưng lúc ấy dường như anh vẫn đang chìm đắm với cảm giác hoang mang như trong giấc mộng. Anh biết tất cả những thứ trước mắt đều là thật cả, nhưng cơ thể lại chậm chạp không kịp phản ứng. Lúc ánh mắt lạnh lẽo của Hám Sinh lướt qua người anh, anh không biết phải làm gì. Giữa anh và Hám Sinh đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, tình cảm và chuyện cũ chồng chất lên nhau, vậy mà gánh nặng ấy anh lại dồn lên vai cô. Ngay cả khi cô mới ra tù, anh cũng mặt dày, gạt đi hết mọi nợ nần giữa hai người. Cái chết của Hám Sinh khiến cho anh nhận ra mình đã giả dối đến thế nào, khiến anh nhận ra tình cảm của mình đối với Hám Sinh vốn là một loại thói quen, mà chính bởi vì đó là thói quen cho nên trước đó anh mới không thể nhận ra. Loại thói quen ấy chân thực đến mức khiến anh lệ rơi máu chảy, lòng đau như dao cắt, máu nóng chảy sôi trào cuồn cuộn, như đốt cháy cái thứ tình cảm đã ngủ quên quá lâu.
Đông Dạ Huy ngồi trong xe, cảm thấy mình như một tên điên đang nhìn trộm người khác. Ánh mắt của Hám Sinh khiến lòng anh dấy lên một loại cảm xúc cuồng nhiệt, thậm chí còn hơi điên cuồng, vừa như kích thích, vừa như an ủi anh.
Đông Dạ Huy không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng vẫn bước đi thản nhiên trước mặt. Ánh mắt anh tham lam, thần kinh đã bắt đầu điên cuồng và cố chấp. Xe không thể đi vào ngõ nhỏ, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi theo bọn họ. Ba người phía trước dường như không hề cảnh giác, vẫn bước đi thong thả như trước.
Diệp Quyền lùi lại phía sau, lại khoác vai Hám Sinh, dùng nửa người che chở cho cô, như một người anh trai bảo vệ em gái. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười nhẹ. Diệp Quyền không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cô.
Đông Dạ Huy nhìn Diệp Quyền chằm chằm bằng ánh mắt thù hận. Cuộc sống trước đây của Hám Sinh chưa từng có ai bảo vệ cô như vậy. Cô chỉ sống với một mình mẹ, bản thân cô không giỏi giao thiệp kết thân với người khác. Chẳng cần chờ đến lúc cô nghèo túng, chỉ sợ bình thường cũng sẽ chẳng có ai chịu đứng ra nói lý giúp cô. Ngay cả mẹ cô, đứng trên phương diện của một người mẹ, có thể bà cũng yêu con gái mình, nhưng tình cảm giữa hai người không đủ sâu đậm hoặc do bà quá yêu người chồng cũ nên vô cùng lạnh lùng. Bà có thể đứng nhìn con gái chịu khổ chịu sở, chưa bao giờ vươn tay ra giúp đỡ. Có thể là bà muốn con gái mình tỉnh ngộ mà đứng lên, tuy rằng bà ấy lạnh lùng, nhưng cũng là một người phụ nữ luôn giữ được thái độ bình tĩnh trước mọi trường hợp.
Đông Dạ Huy biết Hám Sinh không giống mẹ, kể cả về ngoài hay tính cách đều không giống. Từ năm cô hai mươi tuổi đến năm cô hai tám tuổi, thời gian tám năm trôi qua như một cái nháy mắt. Anh khiến cô đau khổ, đẩy cô vào tù, đem sinh mạng của Hám Sinh thay đổi từ trong ra ngoài. Trước kia Hám Sinh có vẻ ngoài kiên cường, ánh mắt vô ưu vô lo, tình cảm và mọi cảm xúc của cô lúc nào tự nhiên vô tư. Còn Hám Sinh của giờ đây, trông cô rất suy nhược, trái tim của cô cũng bị anh tổn thương. Nếu trước kia Hám Sinh kiên cường như một tảng đá, thì giờ đây cô như một đoá hoa mong manh trước nắng gió của buổi sớm mùa hạ, bị gió thổi một cái cũng có thể lung lay. Còn cảm giác được cả giọt sương trên cánh hoa, khiến trái tim anh nhẹ nhàng rung động. Đông Dạ Huy không biết anh đang nhớ đến tảng đá kiên cường kia hay là đoá hoa mong manh trước mặt.
Không gian vô cùng yên tĩnh, trước sau chỉ có tiếng bước chân không đồng đều của bốn người. Tiếng bước chân trong không gian va chạm vào bức tường hai bên ngõ vang lên những tiếng vọng lại, trong không gian u ám, tiếng vọng ấy như phá vỡ sự yên lặng. Đông Dạ Huy như người đang đi trong ngõ cụt tìm thấy lỗi rẽ, đôi mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng mảnh mai, anh thầm thảng thốt: Hám Sinh à! Tại sao em có thể khiến tôi đau lòng như thế?
Đông Dạ Huy năm nay hai mươi tám tuổi, toàn bộ thời niên thiếu của anh bị dã tâm và tham vọng chi phối. Trong suốt quãng thời gian ấy, Đông Dạ Huy chưa bao giờ tưởng tượng được trái tim mình cũng có thể sinh ra loại tình cảm như vậy. Bi thương, sợ hãi và đau đớn. Vậy mà nhiều năm trước anh không hề nghĩ sẽ có một ngày anh trở nên như vậy. Một người trong thời thanh niên lạnh lùng cứng rắn, tuổi thanh niên vốn kích động và bồng bột, thế giới trước mắt lúc này là sự xa hoa choáng ngợp. Trong cái thế giới tàn khốc, máu thịt lẫn lộn như vậy thì càng cần thiết có người hi sinh. Anh lạnh lùng, coi đó là quy luật tự nhiên, anh không thương tiếc, càng không muốn quay đầu. Lúc đó anh không biết cái gì gọi là tình cảm đáng quý, càng không coi trọng mối tình đầu, không muốn tốn một giọt nước mắt cho một người yêu kém cỏi như cô. Không quan tâm đến ánh mắt cha mẹ và người đời, anh chỉ một mực lao về phía trước, ích kỷ giành lấy tất cả. Suốt quãng thời gian đó, những thứ không quan trọng anh đều vứt bỏ không thương tiếc. Anh không hề biết rằng thứ mà khi ấy anh dứt khoát gạt đi kia lại là thứ quý giá nhất đối với anh, thậm chí, tâm trí anh đã đặt trên người cô tự bao giờ.
Ban đầu Đông Dạ Huy phản bội Hám Sinh. Lúc đẩy cô vào tù anh không hề quay đầu nhìn cô lấy một cái, lại càng không hề hối hận. Nhưng trên thế giới chúng ta đang sống, mọi chuyện đều biến hoá không ngừng. Không thể không thừa nhận, khí chất của con người có thể dùng năm tháng để bồi dưỡng nên. Anh trở thành một người có cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng được bao nhiêu người tôn trọng, đứng ở đỉnh cao của danh vọng khiến không biết bao người thầm ngưỡng mộ. Đến lúc này, góc nhìn và quan niệm về mọi chuyện đều đã khác. Không phải đây cũng chính là lý do vì sao những người mới phất, có chút tiền đã bắt đầu làm việc thiện ư? Chính là để chuộc lại lỗi lầm của tuổi trẻ, mong sao cho tuổi già được sống trong tâm lý thoải mái.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu, Đông Dạ Huy cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc là vào khi Hám Sinh vào tù năm thứ hai hay là năm thứ ba thì anh bắt đầu không ngừng nhớ đến cô. Anh nhớ rõ ban đầu cũng chỉ là những hình ảnh của cô thoáng hiện qua trước mắt, mỗi lần cũng chỉ lướt qua nhanh chóng. Nhưng thời gian sau đó, ngày dài tháng rộng, không cần phải ép buộc cũng không cần cố ý nhớ đến, cảm giác nhớ nhung vốn chỉ chợt xuất hiện nhất thời nay tự động cắm sâu rễ trong lòng, khiến cho mỗi lần anh nhớ đến lại đau đớn khôn nguôi. Cho đến một ngày anh nhận ra được sự vô tình của anh, sự ích kỷ của anh, sự phản bội của anh trước đây đã vô tình khiến cho cuộc đời của anh và Hám Sinh gắn liền với nhau. Sau đó anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh bắt đầu sợ Hám Sinh. Thậm chí thời gian Hám Sinh ở trong tù, đến dũng khí nhìn cô một cái anh cũng không có. Anh vô cùng sợ khi nhìn thấy Hám Sinh, anh sợ hãi bức tường bao xung quanh nhà tù và những phạm nhân sống cùng với Hám Sinh bên trong song sắt.
Đông Dạ Huy cảm thấy sợ Hám Sinh vì khi đó anh nhận ra trong lòng anh đã có hình bóng của cô. Cuối cùng anh cũng đối mặt với Hám Sinh, trong suốt những năm tháng hai người bên nhau, cuối cùng anh cũng bắt đầu có cảm tình với cô. Anh nhận ra những thứ anh nợ cô có dùng cả đời anh cũng không thể bù đắp nổi. Cứ nghĩ đến Hám Sinh, trong lòng anh lại đầy mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn. Cho đến lúc Hám Sinh mãn hạn tù, trong lòng anh vẫn do dự không quyết. Rõ ràng đã biết anh và Hám Sinh đã đi tới đường cùng, cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn. Nhưng anh vẫn cố gắng làm thật tốt, rồi anh lại nhận ra cho dù anh có làm tốt đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cuộc sống của bọn họ vẫn không thể trở về như trước đây. Bởi Hám Sinh nhất định sẽ không quên được sự phản bội và tổn thương mà anh gây ra cho cô. Cũng vì thế anh lại ích kỉ thêm một lần nữa. Anh đẩy Hám Sinh ra nước ngoài, có điều lần này là chính tay anh đẩy cô vào con đường chết.
Đối với Đông Dạ Huy mà nói, cái chết của Hám Sinh đã thay đổi con người anh. Người khác nhìn vào có thể cho rằng anh không thay đổi, nhưng bản thân anh tự biết, có câu “Không phá được thì không xây được.”, giống như tình cảm của anh lúc này. Khi một chuyện đã phát triển quá giới hạn, thì cho dù sợ hãi hay mâu thuẫn cũng sẽ biến mất sạch sẽ. Bây giờ Đông Dạ Huy tình nguyện cúi đầu xin lỗi trước mặt Hám Sinh. Chỉ cần cô có thể nhìn mình một cái là đủ.
Không khí trên đường về nhà yên ắng mà nặng nề. Càng về tới cần nhà, con đường trước mắt càng tối. Nhà Hám Sinh vốn ở nơi hẻo lánh, đường về nhà cô không có đèn cao áp.
Diệp Quyền vẫn ôm vai Hám Sinh. Hám Sinh cũng buồn ngủ nên tựa vào người anh ta. Cuối cùng cũng về đến nhà, ba người nối đuôi nhau vào cổng. Hám Sinh vẫn theo thói quen ở lại sau cùng để khoá cổng khoá cửa. Một bóng người mờ nhạt đứng rất xa cánh cổng, Hám Sinh đứng trong nhà, cố gắng nhìn qua ô cửa kính. Cô chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô nhẹ nhàng khép cửa, cánh cửa gỗ đã cũ phát ra tiếng “Kẹt” kéo dài. Cùng lúc ấy cô buông một tiếng thở dài, không gian càng thêm trống trải và tĩnh mịch.
Ngày hôm sau thức dậy, thời tiết vẫn đẹp như ngày hôm qua. Ăn bữa sáng qua loa, Diệp Quyền quay về phòng ôm máy tính làm việc. Hám Sinh lại lau hết tầng trên tầng dưới, mấy lần đi qua phòng anh ta. Cô thấy vẻ mặt anh ta lúc thì chăm chú làm việc, lúc thì ôm đầu đi lại rồi dậm huỳnh huỵch trong phòng, có lúc anh ta lại tự lẩm bẩm một mình trông đến là buồn cười. Hám Sinh không làm phiền anh ta, cô chỉ cười rồi đi làm việc của mình.
Dưới tầng, Diệp Chí đang đọc báo trong phòng khách. Lúc làm xong việc mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu. Hám Sinh pha thử cho anh ta loại trà cô vừa mua, lâu lâu đi qua đi lại còn rót chén mới cho anh ta, phục vụ rất chu đáo.
Cuối cùng cũng đã đến giữa trưa, mặt trời lên thiên đỉnh. Hám Sinh tưới nước cho đám hoa cỏ đang ủ rũ dưới ánh mặt trời trong sân. Diệp Quyền lao “rầm rầm” xuống tầng, ngoác miệng nói với Hám Sinh vẫn đứng trong sân: “Anh đói rồi.”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt Diệp Quyền lúc này giống hệt như mấy bông hoa héo rũ mà cô vừa tưới nước. Biết công việc của anh ta hôm nay không suôn sẻ, cô tuỳ tiện vứt vòi nước trong tay xuống đất, chạy tới tắt nước rồi quay lại nói với anh ta: “Đi nào, em lập tức đi nấu cơm, anh phải vào làm hộ em biết chưa?”
Diệp Quyền không biết xào rau, nhưng làm mấy việc khác khá tốt. Thái rất tỉ mỉ, cũng không làm bẩn phòng bếp hay đặt mọi thứ bừa bộn. Hám Sinh nhìn anh ta làm việc trông rất thuận mắt. Có điều hôm nay tâm trạng của Diệp Quyền không tốt lắm, cả buổi cũng chẳng nói câu nào với cô. Hám Sinh cũng để mặc anh ta, không làm phiền anh ta. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, hai người không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu, đứng nhìn nhau tại chỗ. Ánh mắt Diệp Quyền bỗng loé lên, như nhận ra điều gì đó. Hám Sinh đưa tay ấn vai anh ta, chặn người đang muốn đứng dậy chạy biến này lại, mở miệng nói: “Để em đi.”
Cửa nhà bằng gỗ đã cũ, hai cánh cửa hình khối cao lớn, ở giữa còn có một then cài. “Kẹt!” một tiếng, ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài chiếu vào bên trong. Bên ngoài cánh cửa là một người còn sống, bên trong cánh cửa là một người tưởng như đã chết trong thế giới của người kia. Họ vượt qua không gian rộng lớn, thời gian dài đằng đẵng, trải qua một năm khổ sở, cuối cùng họ cũng chính thức gặp lại nhau.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến Hám Sinh hơi choáng váng. Nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc của người ngoài cửa, cả người cô lúc này lại trầm tĩnh như một bức tranh sơn thuỷ, dòng nhiệt huyết sôi trào trong mạch máu giờ cũng trở nên yên lặng không một gợn sóng. Cô thậm chí chẳng cần phải giả vờ giả vịt, nở một nụ cười thản nhiên, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh cất giọng nói: “Anh đã đến rồi.” Không có giọng nói dịu dàng thân mật sau thời gian dài xa cách, cô chỉ ân cần hỏi thăm bằng một câu đơn giản mà khách sáo.
Đông Dạ Huy đứng ngoài cửa quan sát Hám Sinh từ đầu tới chân. Hai người họ từng là người hiểu nhau nhất trên đời, Đông Dạ Huy nhận ra sự quan tâm của Hám Sinh đối với anh, dường như đã bị chính anh xoá đi sạch sẽ. Bây giờ cô nhìn thấy anh, trong lòng đã không còn chút tình cảm nào, trái tim cô như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Điều này khiến anh cảm thấy trái tim mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Đứng dưới ánh dương rực rỡ, Đông Dạ Huy mỉm cười dịu dàng: “Chào em, Hám Sinh.” Lần này anh đến gặp Hám Sinh vẫn có mục đích. Chỉ có điều mục đích lần này không giống những lần trước, lần này anh đến là vì muốn giữ lấy cô, cho nên anh càng phải cố gắng che giấu cảm xúc thật tốt.
Hám Sinh cũng mỉm cười nói: “Chào anh, Dạ Huy. Muốn vào trong ngồi một lát không?” Đông Dạ Huy gật đầu, Hám Sinh quay người dẫn anh vào trong. Khoảnh khắc Hám Sinh quay người, Đông Dạ Huy quay đầu khẽ lau đi giọt nước mắt mới trào ra. Đã lâu lắm rồi chưa được nghe Hám Sinh gọi mình một tiếng Dạ Huy như thế, anh từng nghĩ cả cuộc đời này không bao giờ có thể nghe thấy giọng nói của cô nữa. Nay bỗng nhiên nghe được giọng nói của cô, trái tim không thể nào kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào. Không phải cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác chua xót khiến anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Bước chân của Hám Sinh rất nhỏ, chiếc áo T-shirt rộng thùng thình khẽ lay động theo bước chân cô. Sao có thể kỳ diệu như vậy? Đông Dạ Huy bình tĩnh chăm chú nhìn bóng dáng cô, không dám dời mắt đi chỗ khác.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang vào phòng khách. Bên trong phòng khách, Diệp Chí vẫn đang ngồi trên sô pha. Lúc bọn họ bước vào, anh ta ngẩng đầu dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn lướt qua Đông Dạ Huy đi ngay sau Hám Sinh. Mặt anh ta lập tức nhăn lại, ánh mắt nặng nề lộ rõ vẻ suy tư.
Hám Sinh đi đến trước mặt Diệp Chí, lần này cô không cười, chỉ nhìn Diệp Chí rồi nói thằng: “Anh cả, bây giờ em cần dùng phòng khách.”
Diệp Chí chau mày nhìn Hám Sinh chằm chằm, Hám Sinh kiên định nhìn anh ta. Một lát sau Diệp Chí mới yên tâm, lông mày anh ta giãn ra, đóng máy tính lại, đứng dậy thản nhiên nói: “Hai người ngồi đi, tôi lên tầng.” Diệp Chí rời khỏi phòng khách ngay lập tức, lúc đi lướt qua người Đông Dạ Huy, ánh mắt không hề dừng trên người anh ta dù chỉ một chút.
Hám Sinh để Đông Dạ Huy ngồi vào chỗ Diệp Chí vừa ngồi. Nhìn thấy anh ngồi xuống, lúc này Hám Sinh mới xoay người pha nước. Bộ trà cụ vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, Hám Sinh không phải cất công đi lấy đồ nữa. Cô thoải mái ngồi khoanh chân trên sàn nhà, cắm điện bắt đầu đun nước pha trà.
Hám Sinh vùi đầu vào việc rửa trà pha trà, thoải mái mở miệng hỏi: “Đến Hạ Môn công tác à? Công việc tốt chứ?”
“À, lỗ một chút, nhưng vẫn ổn.” Đông Dạ Huy trả lời một cách khó khăn.
Hai người bọn họ không ai nhắc tới chuyện xảy ra một năm trước đây, chỉ như hai người bạn già đang ôn lại chuyện xưa mà thôi. Hám Sinh cảm thấy giờ đây những chuyện mà cô và người đàn ông này có thể làm cũng chỉ có như vậy.
“Hám Sinh, anh chưa kết hôn.” Đông Dạ Huy bất chợt nói.
Hám Sinh rót nước vào ấm trà, động tác hơi khựng lại: “Vậy à.” Cô cũng chỉ đáp lại một tiếng đơn giản. Thật ra cô cũng đã quên chuyện Đông Dạ Huy nói với cô rằng anh ta muốn kết hôn. Tâm trạng của cô không phải trầm tĩnh mà là trống rỗng. Cô đổ hết lượt nước đầu tiên dùng để rửa trà đi, lại đổ thêm một lượt nước sôi nữa. Một lát sau cô mới rót trà ra chén, từ từ đặt xuống trước mặt Đông Dạ Huy: “Uống đi, trời nóng uống trà khải nhiệt rất tốt.” Trong lòng Hám Sinh biết rõ, đứng trước mặt người này cô chẳng thể che giấu được điều gì, cho nên tâm trạng cô vô cùng bình thản, chẳng về lo lắng gì.
Đông Dạ Huy yên lặng uống trà, sau đó cất tiếng hỏi Hám Sinh: “Hám Sinh. Em có sống ổn không?”
“Rất ổn. Mẹ để lại cho em một chút tiền, em dùng tiền cho thuê khách sạn để sống.” Hám Sinh cúi đầu, cảm thấy kiểu đối mặt nói chuyện này khiến cho cô mệt mỏi, thậm chí cô còn không muốn ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“Ồ, vậy thì tốt.” Đông Dạ Huy đáp lại. Cuộc nói chuyện dường như rơi vào bế tắc, ngày càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, hai người đều ngại ngùng im lặng.
“Hám Sinh, ra nấu cơm đi!” Diệp Quyền đứng ngoài cửa sổ hét lên một tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Hám Sinh đứng dậy, nói với Đông Dạ Huy: “Anh ngồi một lát, em đi có chút việc.”
Không đợi Đông Dạ Huy trả lời, Hám Sinh vội vàng rời khỏi phòng khách. Diệp Quyền đứng trên hành lang bên ngoài phòng khách, trong tay cầm một con dao, ánh lên thứ ánh sáng chói mắt. Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đưa dao cho Hám Sinh đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng thích thú, nói: “Cần dùng thứ này đúng không?”
Hám Sinh nghi ngờ Diệp Quyền đã biết chuyện gì rồi, cô cầm lấy con dao của Diệp Quyền, đi thẳng vào bếp không quay ra. Nếu nhìn vào trình độ giao tiếp, Hám Sinh tự biết cô không hề giỏi. Nay phải đối phó với Đông Dạ Huy khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện tiếp tục quay lại đó.
Cho đến tận giờ cơm trưa, Đông Dạ Huy vẫn ngồi lì trong phòng khách. Không có ai tiếp chuyện với anh, rõ ràng vô cùng nhàm chán, vậy mà anh cũng không đứng dậy chào một tiếng mà ra về cho xong.
Mâm cơm vẫn được bày trên hành lang. Diệp Chí xuống dưới ăn cơm, lúc đi ngang qua phòng khách, bỗng nhiên dừng lại hỏi Đông Dạ Huy: “Đông tiên sinh có muốn ăn bữa cơm rau với chúng tôi không?” Đông Dạ Huy đang bị ghẻ lạnh trong phòng khách, lại thấy có người gọi mình. Ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vội vui vẻ đồng ý.
Không khí nặng nề bao trùm bữa cơm trưa. Không có ai nói chuyện, suốt bữa cơm Diệp Quyền vẫn nhìn Đông Dạ Huy đầy khó chịu, Hám Sinh lại ăn không ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Diệp Quyền đi cất mâm rửa bát như thường lệ. Hám Sinh chẳng có tâm trạng đâu mà tiếp đón Đông Dạ Huy. Cô thấy anh ta vẫn cứ ở lì trong nhà mình không đi, mà cô lại không muốn đuổi khách. Thế là đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại Diệp Chí và Đông Dạ Huy trước bàn cơm trên hành lang, cô lên tầng trải chiếu nằm phơi nắng ngủ trưa.
Hám Sinh không ở lại tiếp chuyện, dứt khoát rời đi. Hai người đàn ông ở lại nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở hành lang cầu thang. Diệp Chí lướt qua ánh mắt của Đông Dạ Huy, nói: “Đông tiên sinh, không biết có thể nhờ anh chút chuyện?” Ánh mắt Đông Dạ Huy sáng lên, cả hai người đàn ông đều là kẻ sõi đời, không cần nói nhiều cũng hiểu được ý của đối phương. Đông Dạ Huy khẽ gật đầu.
Diệp Chí nói chuyện với Đông Dạ Huy nửa tiếng, sau đó anh bước ra khỏi phòng khách, ánh mắt thâm trầm mà kiên định, tâm trạng lo lắng hơn cả lúc mới đến. Anh đứng ở hành lang trước phòng khách một lúc lâu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một lượt, cuối cùng nghe được tiếng nói, vội vã đi lên tầng hai.
Trên tầng hai, Hám Sinh và Diệp Quyền đang nằm kề vai trên chiếc chiếu trúc. Hám Sinh cầm cuốn tiểu thuyết trong tay, đọc chăm chú. Diệp Quyền kéo bàn tay kia của cô đặt lên bụng mình, anh ta nói bữa trưa ăn nhiều cơm nên trướng bụng, đổ tại Hám Sinh nên bắt cô xoa bụng cho anh ta. Hám Sinh lười tranh cãi với anh ta, vừa cầm tiểu thuyết đọc, vừa xoa bừa trên bụng anh ta.
Đông Dạ Huy bước rất lớn, lúc lên tầng lại thấy cảnh tượng như vậy. Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, sau đó cất tiếng nói: “Hám Sinh, anh phải đi đây.”
Hai người đang nằm bị giọng nói của anh đánh thức. Hám Sinh hơi giật mình đứng lên, trả lời anh một cách xa lạ: “Ồ, anh phải đi rồi à.”
“Ừm.” Đông Dạ Huy gật đầu, anh vẫn đứng im bất động, chờ Hám Sinh có tiễn anh ra cổng hay không.
Hám Sinh vẫn biết phép lịch sự cơ bản, cô vừa định mở miệng nói, không ngờ bị Diệp Quyền kéo lại cắt ngang. Diệp Quyền kéo Hám Sinh đang định đứng lên lại, ngông ngênh nói với Đông Dạ Huy: “Ồ, anh phải đi à, vậy tạm biệt anh, chúng tôi không tiễn.”
Đông Dạ Huy nhìn Diệp Quyền một lát, cuối cùng quay sang nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, anh đi trước nhé.”
Hám Sinh bị Diệp Quyền chặn lại, cô nhìn anh gật đầu nói: “Vậy thì tạm biệt.” Đông Dạ Huy không nói gì quay người bước xuống dưới.
Bóng dáng Đông Dạ Huy đi xuyên qua hành lang, nhìn từ phía sau như một ngọn núi cao ngất. Anh đi ra khỏi hành lang rồi mới quay đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ của Hám Sinh cũng đang nhìn mình. Cuối cùng hai người vẫn không thể vượt qua khoảng cách ấy, tuy bây giờ bọn họ gần trong gang tấc nhưng như cách nhau nghìn núi vạn sông. Hẳn là vẫn còn rất nhiều tình cảm, nhưng chuyện giữa bọn họ đã vượt quá giới hạn, cả hai đều trở nên bình thản mà thâm trầm.
Tác giả :
Nhiễu Lương Tam Nhật