Hái Sao
Chương 24: Ngày không gặp ba thu dồn nén (2)
Hôm sau, Tiểu Phàm Phàm đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, không còn thấy một tí ti nào sự uể oải của ngày hôm qua. Trác Thiệu Hoa yên tâm đến cơ quan họp, Gia Hàng đi bệnh viện.
- Cháu chào cô, cháu chào dượng! – Gia Hàng cười hiền lành, đặt giỏ hoa trong tay xuống.
Mặt bà Trác Dương vô cảm:
- Chẳng phải bệnh nặng gì, mới sáng sớm đã đến làm gì thế?
Giọng nói cũng đều đều không cao không thấp.
- Em nói gì thế, đây là tấm lòng của con trẻ. – Ông Án Nam Phi liếc bà trách móc.
- Con trẻ? – Bà Trác Dương nhếch môi lạnh lùng. – Nhà ta giờ chỉ có một đứa trẻ là Phàm Phàm thôi.
Nhìn vẻ mặt không thoải mái của ông, những lời tiếp theo bà đành nuốt vào bụng.
Khi ông ngất xỉu, bà sợ hết hồn, chỉ biết hét lên thảng thốt, may mà Trác Thiệu Hoa phản ứng nhanh, lập tức gọi xe cấp cứu.
Lúc đưa lên xe cấp cứu thì ông tỉnh lại, bà nắm chặt tay ông. Ông nhìn bà, ánh mắt thê lương bất lực, rất lâu sau ông mới lên tiếng, rặn ra được một câu: Em có vấn đề à!
Bà ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể mình đã quá nhạy cảm. Nam Phi ra nước ngoài từ sớm, không có khả năng quen Gia Doanh. Làm vợ chồng bao năm nay, Nam Phi chưa từng giấu bà điều gì, bà không nên nghĩ ngợi vẩn vơ.
Nhưng bà vẫn không thích nổi Gia Hàng, thậm chí từ trong thâm tâm, bà còn ghét cô ta, không vì lý do gì cả.
Ông Án Nam Phi vừa mới rút một ống máu, đầu hơi váng vất nên lên giường nằm.
- Hàng Hàng, ngồi lại gần đây. – Ông vỗ xuống giường.
Gia Hàng nghe lời ngồi xuống, còn ân cần thay cho ông một ly trà nóng.
Ánh mắt ông dịu đi, nắm lấy tay cô:
- Nói cho dượng biết, chị con về nhà còn nói thêm gì không?
Gia Hàng nghiêng đầu, mắt sáng lấp lánh, môi mím chặt, không nói gì.
- Chị có khiến con phải tủi thân không? Những lời đó chị con định làm thật sao? – Ông bỗng trở nên căng thẳng.
Gia Hàng tỏ vẻ thâm sâu khó dò, chỉ có đôi mắt chớp nhanh hơn một chút.
- Hàng Hàng, con nói đi…
- Dượng, tại sao dượng lại quan tâm tới cháu như vậy?
Ông Án Nam Phi ngẩn người, đưa mắt nhìn sang nơi khác, lẳng lặng thở hắt ra:
- Dượng là dượng của con!
Gia Hàng đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi vòng quanh giường bệnh:
- Dượng, dượng định thành thật khai báo hay là để cháu phải hỏi cung đây, dượng chọn đi.
- Hàng Hàng? – Máu ông như ngừng chảy. – Chị con… đã nói gì với con?
- Nói gì?
Gia Hàng ghé sát lại người ông, ông vội quay đầu đi.
- Không có gì.
- Hai mươi mốt tuổi thích một cô gái, nhiệt huyết dâng trào, không nghe không hỏi, đầu óc nóng lên, hứa hẹn rất nhiều điều này nọ, sau đó bình tĩnh lại, mới phát hiện ra mình không có năng lực đó, con người luôn giỏi thay đổi. Trải qua năm tháng, trải qua thất bại, con người sẽ dần ổn định lại, tình yêu lúc này mới là tình yêu đích thực, dượng có thể tự hào nói với người ấy, dượng có thể đem lại hạnh phúc cho họ. Đàn ông qua tuổi ba mươi lăm mới biết mình cần cái gì. – Gia Hàng nói rành rọt từng chữ.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm người ông.
- Dượng còn nhớ không, khi chúng ta ngồi trên tàu từ Nam Kinh trở về Bắc Kinh, dượng đã nói với con, – Gia Hàng chau mày, chống ngón tay dưới cằm.
- Hàng Hàng. – Ông nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu. – Đừng hỏi, đừng hỏi gì hết.
Ông ôm ngực thở hổn hển, hình như bệnh tim phát tác.
- Dượng, nếu dượng cảm thấy những lời này không nói ra mồm được, vậy thì thế này đi, dượng chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Dượng biết không, cháu thực sự muốn biết, chị hai và bố mẹ đều muốn cháu và thủ trưởng chia tay, cháu hỏi tại sao, họ lại đem chuyện môn đăng hộ đối ra lòe cháu, dượng bảo cháu có tin được không? Cho nên dượng nhất định phải nói thật với cháu, dù chết cũng phải chết cho rõ ràng. – Gia Hàng tỉnh bơ hạ một liều thuốc cực mạnh.
Thuốc lập tức công hiệu, mồ hôi Án Nam Phi tuôn như tắm:
- Không đâu, Hàng Hàng, dượng sẽ nói chuyện với bọn họ, sẽ không để con và Thiệu Hoa chia tay, chắc chắn không.
- Dượng đại diện cho ai? Đại thủ trưởng hay bà nội Phàm Phàm? – Gia Hàng chớp mắt gian xảo.
©STENT:
Ông im lặng thở dài.
- Vậy cháu hỏi nhé! Đừng lo, câu hỏi của cháu không khó đâu. – Gia Hàng xoa xoa tay, làm mặt hề. – Dượng đã từng tới trấn Phượng Hoàng chưa?
Ông hơi chua chát, dòng Đà Giang xinh đẹp, căn nhà sàn xinh đẹp, ông khẽ gật đầu.
- Dượng… đã quen chị cháu từ trước rồi phải không?
Ông nhắm mắt lại, dường như trong khoảnh khắc ấy có một cây kim đã chọc vào miền ký ức, tuôn ra một đám mây màu hồng. Ông nhớ tới lần đầu tiên ôm người con gái như đóa sen tuyệt đẹp ngát hương trong lòng mình, tim ông như thắt lại.
- Dượng từng theo đuổi chị ấy?
- Hàng Hàng. – Tim ông vọt lên cổ, ông sắp không tài nào thở được nữa. – Hãy tin dương, sẽ nhanh chóng không có chuyện gì nữa đâu.
Gia Hàng chăm chú quan sát ông:
- Quả thật là có một chuyện! Dượng… có phải năm xưa dượng đã khiến chị cháu phải khóc rất nhiều, cho nên đến giờ chị ấy vẫn không có thiện cảm với dượng? Nhưng cũng không đúng, đâu phải thảm án giết người đâu, chị hai cũng không nên thù dai như thế chứ? Dượng, có phải cháu đã bỏ sót điều gì không?
Lỗ chân lông trên người ông Án Nam Phi dựng ngược hết lên, không khí lạnh tràn vào. Ông siết chặt tay, sợ mình sẽ ngất xỉu thêm lần nữa.
Đúng lúc đó điện thoại Gia Hàng reo lên, cứu ông một bàn thua trông thấy.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Là Gia Doanh.
- Hàng Hàng, em mau tới đây, có hai người tới tìm em hỏi thăm chút chuyện.
- Người nào ạ?
- Em về thì biết. – Hình như Gia Doanh không tiện nói chuyện.
- Dượng, lần sau cháu tới nói chuyện với dượng nhé.
Cô nháy mắt với ông.
Ông nở nụ cười mệt mỏi.
Tới tìm Gia Hàng là hai người lạ mặt, một người cao to, một người gầy gò, ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng như mắt chim ưng.
- Cô là Gia Hàng? – Người đàn ông cao to yêu cầu Gia Hàng xuất trình chứng minh thư.
- Máy tính trong phòng này là của cô phải không? – Người đàn ông gầy gò chỉ vào chiếc laptop trên bàn trong phòng khách.
Gia Hàng gật đầu.
- Bốn giờ mười sáu phút chiều qua cô dùng nó lên mạng, vào một topic diễn đàn trong baidu, sau đó dùng nickname Cựu địa trùng du viết một bài trả lời đúng không?
Gia Hàng mỉm cười, so với mấy năm trước, trình độ của an ninh mạng đã có bước tiến lớn.
- Mời cô đi theo chúng tôi, có một số vấn đề về mặt kỹ thuật muốn bàn thảo kỹ hơn với cô. – Người đàn ông cao to nhét chiếc laptop vào túi xách xách đi.
- Đi đâu? – Gia Doanh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác chị cho biết người đàn ông này không có ý tốt.
- Xin lỗi, chúng tôi chỉ thi hành công vụ. – Người đàn ông cao to đưa thẻ ra, là cán bộ Vụ An ninh của Bộ Công nghệ Thông tin.
- Chị, không có chuyện gì đâu, em sẽ về nhanh thôi. – Gia Hàng lại rất bình tĩnh.
Ông bà Gia hoảng hốt:
- Mau gọi điện cho Thiệu Hoa.
- Bố, mẹ, người ta là Bộ Công nghệ Thông tin chứ có phải Sở Công an đâu, sợ gì chứ! – Gia Hàng cười.
- Thật không? – Ông bà Gia vẫn không yên tâm.
Gia Hàng gật đầu khẳng định:
- Nếu sáu giờ tối mà em chưa về, chị sẽ gọi điện cho Thiệu Hoa – Lúc này Gia Doanh cảm thấy bình thường sống qua ngày thì không sao, nếu có chuyện gì xảy ra, trong nhà có một người làm quan thì rất có ích. Nhà Thiệu Hoa lại chẳng phải là quan nhỏ, chị không phải lo lắng quá nhiều.
- Vâng! – Gia Hàng cười hi hi đi theo hai người đàn ông.
Hai người đàn ông lái một chiếc xe Regal màu xám, chiếc xe chạy mấy vọng trong thành phố rồi dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, bên ngoài không treo biển, không rõ là nơi làm việc hay là nhà dân.
Người đàn ông gầy gò mở một cánh cửa lên tầng hai, Gia Hàng đảo mắt nhìn, thấy trong phòng có giường, nhưng không hề có hơi người.
Người đàn ông cao to đưa mắt nhìn người đàn ông gầy gò rồi chạy ra ban công gọi điện thoại.
Chưa tới nửa tiếng sau, bên ngoài có hai người tiến vào.
Người đàn ông đi phía trước gật đầu đầy vẻ công vụ với Gia Hàng:
- Xin chào, tôi là chuyên viên Chu Văn Cẩn của Vụ An ninh.
Gia Hàng khẽ nhướn mày bình thản.
Người đàn ông cùng tới với Chu Văn Cẩn là một trưởng phòng của Vụ An nình, anh ta bảo Gia Hàng ngồi xuống chiếc bàn đối diện, đưa mắt ra hiệu với Chu Văn Cẩn, hai người ngồi xuống một bên.
Người đàn ông gầy gò lấy laptop của Gia Hàng ra, cắm điện, nối dây mạng, sau đó bật máy. Giao diện Microsoft truyền thống rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng khi người đàn ông gầy gò ấn vào biểu tượng mạng, chiếc laptop bỗng đen ngòm, sau đó nhảy ra một hình đầu lâu xương chéo.
Người đàn ông gầy gò giật bắn mình, lập tức nhìn sang Chu Văn Cẩn.
Chu Văn Cẩn nhếch môi mỉa mai, kéo chiếc laptop qua, ngón tay như múa như bay trên bàn phím. Sau đó, một nốt nhạc chói tai vang lên, màn hình lại trở về giao diện truyền thống vừa nãy. Chu Văn Cẩn nhấc tay khỏi bàn phím, chưa tới mười giây, một bó hoa diên vĩ màu xanh lớn từ từ nở rộ trên màn hình, từ đồng cỏ tới hang núi.
- Chuyện này… – Ba người còn lại lần lượt há hốc mồm.
Chu Văn Cẩn cười gọn lỏn:
- Chưa từng thấy bảo vệ màn hình sao?
Ngón tay vô danh khẽ gõ phím enter, hoa diên vĩ biến mất, anh kiểm tra lại lịch sử kết nối, miệng khẽ nhếch lên, không có gì hết.
Mắt vị trưởng phòng sáng lên, hơi thở kích động lạ thường.
Gia Hàng không bỏ qua một động tác một vẻ mặt nào của Chu Văn Cẩn, cô không hoảng loạn, cũng không căng thẳng, cô chỉ thấy bi ai.
- Là một người sử dụng máy tính, cô có thói quen rất tốt, bảo mật rất cao, kịp thời xóa sạch vết tích, dường như không chút sơ hở, nhưng… – Khóe môi Chu Văn Cẩn nhếch lên một nụ cười lạnh.
Gia Hàng nghĩ bốn chữ mà anh chưa nói ra là “lưới trời lồng lộng”.
- Hồi Đại học, tôi từng viết một trò chơi nhỏ tên là Huynh đệ. – Gia Hàng cười điềm nhiên, rạng ngời. – Bối cảnh là thời cổ đại, hai người nọ sống trong một thôn xóm, cùng học võ của một vị sư phụ, kết thành huynh đệ. Sau khi học xong, họ cùng tới một tiền trang[1] làm người áp tải. Một lần rất tình cờ, khi đi áp tải tiền, họ gặp cướp. Trong trận đấu đó, người đồng hành và bọn cướp chết hết, chỉ còn hai người họ là sống sót. Hai người nhìn đống bạc sáng lóa, lòng bỗng nảy sinh một kế, dựng hiện trường giả thành cả hai cũng chết, sau đó chia số bạc thành hai phần, một người chạy một hướng, bí mật này chỉ có thể mang xuống mồ, khi gặp nhau coi như người xa lạ. Mười năm sau, người sư huynh cùng số bạc này mua một chức quan, tiền đồ phát triển rực rỡ. Lúc này, cấp trên giao cho anh ta một nhiệm vụ, bảo anh ta đi bắt tên trộm, nếu bắt được anh ta sẽ được thăng chức. Anh ta tốn rất nhiều công sức mới điều tra được tung tích tên trộm kia. Hai người đánh nhau một trận long trời lở đất, khi cả hai đều cùng bị thương nặng, anh ta phát hiện thì ra tên trộm đó chính là sư đệ của mình. Tên trộm nói: Đại ca, huynh giết đệ, đệ giết huynh, đều không nhẫn tâm. Như vậy đi, huynh cho đệ ba cơ hội, nếu huynh có thể bắt được đệ, đệ sẽ giúp huynh thăng quan phát tài, nếu không, hãy để cho đệ tung hoành bốn bề.
[1] Một dạng ngân hàng thời cổ đại
Chu Văn Cẩn nhún vai hừ một tiếng:
- Kể một câu chuyện dài như vậy, có phải cũng muốn tôi cho cô ba cơ hội, bởi vì tôi cũng là sư huynh đồng môn của cô? Nhưng chúng ta đâu có bí mật gì chung?
Ba người còn lại vốn đang ngơ ngác không hiểu gì, nghe được câu này của Chu Văn Cẩn, đều vui vẻ.
Gia Hàng lặng lẽ nghịch ngón tay, Chu sư huynh, em đã cho anh ba cơ hội, lần này em sẽ không giúp anh nữa, hơn nữa em cũng sẽ chính thức tiếp chiêu.
- Chuyên viên Chu vẫn nhớ người đàn em là tôi đây sao? – Gia Hàng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
Chu Văn Cẩn nhìn cô chăm chăm, không lộ vẻ gì.
- Nếu anh có một chút ấn tượng về tôi, có lẽ anh đã nhớ thời đại học, sở trường của tôi không phải là trò chơi. Gia Hàng hồn nhiên khoe khoang như một đứa trẻ.
- Chúng tôi đều biết, cô sở trường về tấn công trang web, khi đó, cô đã từng nói đùa rằng nếu có ngày làm hacker, cô sẽ dùng hình tượng hoa diên vĩ của Van Gogh để đại diện cho bản thân, cô thích Van Gogh, cô cảm thấy ông ta là thiên tài chấn động nhân gian. – Người trả lời thay Chu Văn Cẩn là vị trưởng phòng.
- Đúng thế, bảo vệ màn hình của tôi bao năm nay không thay đổi, vẫn luôn là hoa diên vĩ xanh. Cho nên khi tôi thấy tên hacker tấn công mấy ngân hàng lớn cũng dùng hình ảnh hoa diên vĩ, tôi vô cùng vô cùng phẫn nộ, đúng là bắt chước ý tưởng của tôi, tôi không nhịn nổi nên lên mạng viết bài.
Suốt mấy năm đó, nỗ lực như vậy là vì muốn quyết đấu với anh, thực ra trong tiềm thức của cô không biết phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của một người con trai, chỉ biết dùng phương pháp này. Câu chuyện hoa diên vĩ xanh, cô cũng chỉ nói trước mặt anh.
- Sự việc đã rành rành tới nước này mà cô vẫn còn muốn bao biện? – Trưởng phòng đanh mặt lại, nghiêm giọng chất vấn.
- Tôi không phạm tội, bao biện điều gì? – Gia Hàng hỏi lại bằng vẻ mặt vô tội.
- Cô chính là…
Chu Văn Cẩn đưa tay lên ngắt lời anh ta, khẽ gật đầu:
- Xin để tôi và cô ta trao đổi riêng một chút.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, gật đầu.
Chu Văn Cẩn tiến vào căn phòng phía trước, một lát sau, Gia Hàng mới bước vào.
- Heo, có phải em cho rằng anh đang vu oan cho em? – Chu Văn Cẩn khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi này các tòa nhà san sát nhau, chỉ nhìn thấy những bức tường tối tăm và những ô cửa loang lổ.
- Chuyên viên Chu, bây giờ anh đang thi hành công vụ, xin gọi tôi là Gia Hàng.
- Mùa hè ba năm trước, hoa diên vĩ xanh xuất hiện trên mạng không phải là em? – Chu Văn Cẩn quay lại.
- Chúng ta đều không phải là nhà văn để có thể tùy tiện nghĩ ra tình tiết. Yếu tố đầu tiên của môn Phạm tội học, không phải chính là chứng cớ sao?
- Anh sẽ cho em thấy chứng cơ.
- Tốt thôi, lúc đó bắt em cũng chưa muộn. – Gia Hàng thờ ơ bĩu môi.
- Khi đó, chỉ sợ có người muốn giấu cũng chẳng giấu nổi. Bây giờ em chủ động nói ra, anh sẽ cố gắng không làm rùm beng chuyện này lên, ít nhất… cũng giữ lại chút thể diện cho em.
- Không cần thiết, em bỏ được chút mặt mũi này.
Á? Câu này giống với một câu thủ trưởng đã từng nói, cô cười.
- Anh ta cũng bỏ được sao? – Chu Văn Cẩn cười lạnh.
- Vậy thì thêm một lần kỷ luật nữa, dù sao em cũng đã khiến anh ấy phải liên lụy rồi.
- Xem ra em rất có lòng tin với anh ta, vậy chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem. – Giọng Chu Văn Cẩn đã trở lại bình thường, không còn một chút kích động nào.
- Em có thể đi được chưa? – Gia Hàng chỉ ra cửa.
- Anh vẫn còn một câu muốn nói… – Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhanh nhẹn, trong veo, như thể chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh ta vậy. – Cho dù em có trở thành cái gì đi chăng nữa, anh… anh sẽ mãi coi em là… sư muội của anh.
Dường như có một cây gậy sắt từ trên cao giáng xuống, quật một cú thật mạnh vào tim anh ta, đau tới mức lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
Anh ta đột nhiên thấy tội nghiệp cho chính mình.
- Cảm ơn chuyên viên Chu, thật sự rất hân hạnh. – Gia Hàng xua tay, bước ra ngoài.
Máy tính để lại đây, chưa được Vụ An ninh cho phép thì không được rời Bắc Kinh nửa bước, lúc nào cũng phải sẵn sàng để Vụ An ninh thẩm vấn, trưởng phòng nói với Gia Hàng.
Gia Hàng hiểu, từ giờ trở đi, cô chính là một kẻ tình nghi, bắt buộc phải ở trong phạm vi giám sát của cảnh sát.
Cô bắt xe tới Bộ Quốc phòng, xuống xe ở đầu phố. Cô thả bước chậm rãi trong gió lạnh, bóng chiều ở phía sau từng bước trùm lấy cô.
Cô gọi điện cho Trác Thiệu Hoa, ngón tay mạnh mẽ ấn phím:
- Thủ trưởng, em đang ở bên đường đối diện chỗ anh, em tới đón anh về.
Trác Thiệu Hoa không dám tin vào những gì mình nghe được, không kịp đợi lính cần vụ lái xe, anh hy vọng có thể ung dung như mọi ngày, nhưng khi bước ra cổng, anh vẫn không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn thủ trưởng, đèn đường vẫn chưa bật, khuôn mặt anh nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn rất anh tuấn.
Cô từ từ đưa tay lên sờ mặt anh, nửa chừng bị anh túm lấy, thủ trưởng đỏ mặt rồi.
- Chúng ta về nhà thôi!
Ở đây là phố lớn đông người qua lại, anh vẫn còn đang mặc quân phục mà!
- Không muốn về nhà. – Cô lắc đầu.
- Vậy đi chỗ nào ăn cơm?
Đôi mắt sáng trong veo đảo mấy vòng:
- Thủ trưởng, chúng ta về kéo Tiểu Phàm Phàm tới nhà chị hai ăn chực đi!
Hả? Từ trước tới giờ anh chưa làm chuyện gì mất mặt như vậy.
- Có đi không?
Trác Thiệu Hoa há hốc mồm, cô nhóc này lại chủ động nắm tay anh.
Tiểu Dụ đã lái xe tới từ lâu, đỗ cách đó mười mét, xấu hổ không biết phải nhìn vào chỗ nào.
Anh bật cười lắc đầu:
- Chỉ một lần này thôi.
Bàn tay to lật lại, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, rảo bước về phía chiếc xe.
- Thủ trưởng, thực ra em là người có vết ố. – Gia Hàng dừng lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Trác Thiệu Hoa mở cửa xe, ấn cô vào trong:
- Ngày mai cởi ra, bảo dì Lữ giặt cho.
Cô cười toe toét, liếc mắt sang như muốn nói: Em biết là anh sẽ nói thế mà.
©STENT:
- Anh rể, em muốn ăn cá hấp, mì xào tương, hi hi, mì xào tương của anh rể sao em ăn mãi không chán, nhưng nước sốt hôm nay anh để mẹ làm nhé, cho nhiều ớt một chút. Thủ trưởng, anh thích ăn gì? – Vừa vào cửa, Gia Hàng đã rối rít.
Trác Thiệu Hoa thật muốn thôi miên mình không nghe thấy gì hết.
- Nói đi mà, không sao hết đâu, anh rể thương em nhất đấy. – Gia Hàng rất có khí phách kiểu “Đừng sợ, đã có chị đây”.
- Anh không kén ăn. – Trác Thiệu Hoa cố gắng bảo vệ phong độ.
Gia Hàng bỗng vỗ tay đánh đét:
- Thủ trưởng thích ăn cá sạo hấp.
Lạc Gia Lương ngại ngùng:
- Cái này… không biết… Thiệu Hoa đến, trong nhà không chuẩn bị.
- Để chị ra siêu thị mua, Tết nhất hàng hóa sẵn. Đúng rồi, lúc hấp phải để ý màu sắc, thỉnh thoảng thủ trưởng rất để ý đến bề ngoài đấy!
Huyệt thái dương của Trác Thiệu Hoa giật đùng đùng, từ bất tực chuyển sang câm nín. Tiểu Phàm Phàm từ trước tới nay luôn là thuốc giải cho các tình huống khó xử, đầu tiên cu cậu chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi nhoẻn miệng cười một cái, như muốn rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa, sau đó lại từ từ xoay người lại, bật cười khanh khách, dang tay ra với bà Gia đang bước từ trong phòng ra.
Trái tim bà Gia tan ra như nước:
- Bé ơi, mau tới đây bà ngoài thơm cái nào!
Nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim[2], Gia Doanh giằng lấy Phàm Phàm, trừng mắt nhìn Gia Hàng:
- Sao lại chẳng hiểu gì như thế, Phàm Phàm mới bị sốt, đâu thể ra gió được?
[2] Trình Giảo Kim 9589-665): Công thần khai quốc thời nhà Đường. Giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim ý nói những chuyện bất ngờ không ngờ đến.
Gia Hàng cười nịnh:
- Nhóc thối này khỏe lắm, không sao đâu!
Gia Doanh vẫn chưa yên tâm, lấy mu bàn tay áp lên trán Phàm Phàm, rồi lại áp vào má, thấy thực sự không còn sốt nữa mới thở phào một hơi:
- Khỏe cũng không thể làm liều như thế được.
- Em chả còn biết làm thế nào, Phàm Phàm nhớ ông bà ngoại, nhớ bác hai, cứ kêu la mãi, em đành đưa nó tới đây. Phải không hả Phàm Phàm? – Gia Hàng lắc lư tay cậu nhóc.
Phàm Phàm toét miệng ê a, chỉ còn thiếu nước hát cho mọi người nghe nữa thôi.
Phàm Phàm hết sốt, Gia Hàng bình yên trở về, còn gì tốt hơn thế nữa? Gia Doanh thầm thở dài, tối nay không nghĩ tới quá khứ, không nghĩ tới tương lai, nắm bắt hạnh phúc trước mắt là điều quan trọng nhất.
Tiểu Phàm Phàm bị ông bà Gia bế vào phòng ngủ, hai ông bà gọt hoa quả, pha sữa, chuẩn bị bữa tối cho cậu nhóc trước. Lạc Gia Lương vào bếp làm mì, Gia Doanh lại đi siêu thị thật.
Trác Thiệu Hoa muốn ngăn lại, nhưng Gia Hàng giữ tay anh lại, kéo anh tới mảnh sân nhỏ phía trước:
- Hồi em còn nhỏ, hễ bị ốm là sẽ không kiêng dè gì mà đòi hỏi bố mẹ hết cái này đến cái khác, bố mẹ luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của em. Thủ trưởng, anh biết không, đó không phải là không biết điều, mà là như thế sẽ khiến bố mẹ yên lòng. Yêu thương anh, cho nên sẽ vui lòng vì anh mà chịu vất vả, vui lòng để anh vòi vĩnh. Hôm nay, nếu anh coi mình là khách, tỏ ra lịch sự và xa cách, bố mẹ sẽ không vui. Bây giờ để họ bận rộn tất bật như vậy, trong lòng họ chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Chỉ có người trong nhà mới có thể đưa ra những yêu cầu vô lý, cho nên anh đừng mất tự nhiên!
Thì ra đây là tâm tư của cô nhóc này!
Cô đang nói giúp hộ anh, đang cố gắng vì anh, đang kéo anh xích lại gần, để anh hòa nhập.
- Có phải không quen không? – Cô nhìn lồng ngực đang chầm chậm phập phồng của anh, dường như nó đang cố đè nén một cảm xúc nào đó.
- Anh quả thật không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. – Anh không nỡ chớp mắt.
Đại thủ trưởng tác phong quân nhân, có lẽ chưa từng có ai dám đưa ra những yêu cầu vô lý với ông.
- Đừng tiếc nuối, từ giờ trở đi, anh có thể thoải mái đưa ra yêu cầu với em.
- Thật không?
- Em đã gạt anh bao giờ chưa?
Anh hớn hở ra mặt, liếc nhanh vào nhà một cái rồi nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Lúc Gia Doanh bày đồ ăn, Trác Thiệu Hoa đi tới cạnh chị, gọi khẽ một câu:
- Chị!
Chị ngoảnh lại.
- Chiều mai chị có tranh thủ ra ngoài được một tiếng không ạ?
Gia Doanh trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu.
- Em có một số chuyện muốn nói cho chị nghe, em sẽ đợi chị ở quán trà đối diện ngân hàng.
Bữa cơm này đến tận mười giờ tối mới kết thúc, Tiểu Phàm Phàm ngủ ngon lành trong lòng Trác Thiệu Hoa. Phòng dì Lữ và thím Đường đã tắt đèn, họ cũng phá lệ không để đèn chờ hai người. Hành lang hơi tối, một nụ hoa thủy tiên mới hé, mùi hương thanh mát quyện trong gió lạnh, xa xăm diệu vợi.
Tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên trên hành lang, Gia Hàng nghiêng tai nghe ngóng, nặng hơn một chút là của thủ trưởng, nhẹ hơn một chút đương nhiên là của cô. Thật kỳ lạ, nghe ra lại hết sức ăn ý, hài hòa, như thể đã tập rất nhiều lần.
- Gia Hàng, mở cửa đi.
Người đi sau anh không có phản ứng gì, anh ngoảnh lại, vừa mới quay được một góc năm mươi độ, bỗng cảm thấy có một cơ thể mềm mại ấm áp khẽ khàng áp vào lưng anh.
Thở dài xa xăm:
- Thủ trưởng, anh đừng quay đầu lại.
Giọng anh mềm đi:
- Ừ!
- Anh bảo có phải em giẫm vào cứt chó rồi không?
Anh khẽ ho hai tiếng.
- Nếu không sao số em lại đỏ thế? Lại có thể hái được một vì sao là anh!
Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thủ trưởng, trong buổi chiều tà hôm ấy, anh từ trong chiếc xe bước ra, đồng hương của Tiểu Ngải cung kính chào anh, cô và Tiểu Ngải ôm chầm lấy nhau thét lên chói lói.
Người đàn ông ấy, giờ là chồng cô!
Trẻ con đúng thật là trẻ con, so sánh cũng khiến người ta thở dài.
- Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mở cửa vào trong rồi nói.
- Đừng nói leo, thủ trưởng, hiếm khi em… lãng mạn như vậy!
Gió đêm nhè nhẹ thổi lòa xòa tóc cô, cô vén tóc lên, lưỡng lự một lát rồi từ từ ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại.
Lưng thủ trưởng thật rộng, thật an toàn!
Trác Thiệu Hoa hít sâu một hơi.
- Mr. Thượng đế đúng là rất dịu dàng, đóng một cánh cửa lại, lập tức sẽ mở ra cho ta một cánh cửa khác, không để ta phải bỏ lỡ bất kỳ cảnh đẹp nào.
Khuôn mặt nhỏ cọ tới cọ lui trên tấm lưng rộng rãi.
- Ở Bắc Kinh có nhà thờ Cơ Đốc, hôm nào mình tới đó cảm tạ ông ấy nhé?
- Thượng đế chưa bao giờ cần báo đáp, không giống em, thủ trưởng, em…
Haizz, cắn môi, xấu hổ chết đi được, không nói được thành lời.
Cô rụt tay về, vò đầu bứt tóc, xông lên phía trước mở cửa.
Tối nay Phàm Phàm ngủ trong phòng ngủ chính, có lẽ thủ trưởng biết hôm nay cô rất mệt mỏi nên không muốn cô bị quấy rầy. Khi cô tắm xong bước ra, Trác Thiệu Hoa từ ngoài bước vào, trên người tỏa ra hương thơ tươi mát.
Cô hoảng sợ không dám tiến lên phía trước, chỉ đứng như vậy nhìn thủ trưởng, tim đập dồn như trống trận. Nét cười dịu dàng che khuất đi vẻ lạnh lùng trầm tĩnh nơi anh, mắt anh như một hồ nước lặng, nhưng lại ẩn giấu vạn ngọn sóng ngầm.
- Gia Hàng! – Anh gọi khẽ, giọng càng lúc càng khàn đặc lại. Anh tiến về phía cô, từng bước từng bước, rồi cúi xuống bế bổng cô vào lòng.
Mất đi trọng tâm luôn khiến người ta sợ hãi, nhưng cô lại cảm thấy an toàn như chưa bao giờ an toàn hơn.
- Thủ trưởng…
Chưa từng ngắm thủ trưởng kỹ càng như vậy, cô đưa tay lên vuốt ve đôi mày rậm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi ấm áp của anh.
Rất tự nhiên dựa vào anh, biết anh đang đi về phiá giường.
Bên trái là anh, bên phải là cô.
Cô vùi đầu lên cổ anh, đôi chân dài quặp chặt lấy anh, như bào thai dính liền.
Có lẽ cô chưa từng chịu thừa nhận sức hút to lớn của thủ trưởng đối với cô, nhưng cơ thể cô thành thật hơn trái tim cô rất nhiều.
Anh đang nhìn cô, nồng nàn trìu mến, kiên nhẫn chờ cô ra hiệu.
Đêm nay, cô là kim chỉ nam cho hành trình của anh.
- Thủ trưởng. – Cô nuốt nước bọt. – Dù vì nguyên nhân gì, dù có trở ngại gì, em cũng sẽ không đi nước ngoài.
Heo, mày giỏi ghê, câu nói ướt át như thế mà mày nói không vấp chữ nào.
- Vì anh sao? – Trác Thiệu Hoa ngồi thẳng dậy.
Cô gật đầu thật mạnh.
- Chỉ dành cho một mình anh thôi, ở đây, ở đây, ở đây? – Anh chỉ vào tim cô, ngực cô, rồi vuốt ve từ đầu tới ngón chân cô.
Rất xấu hổ, nhưng không muốn né tránh.
- Ừm!
- Nếu bây giờ anh hôn vợ của anh, thì có bị mắng là lưu manh không? – Anh cười.
- Thử thì biết ngay thôi. – Cô cũng cười, thẹn thùng, bẽn lẽn.
Không biết là vì câu trêu chọc của anh, hay là vì đêm quá yên bình, hay là vì không gian chật hẹp, chỉ một nụ hôn phớt thật nhẹ cũng khiến Gia Hàng như tê dại, một dòng điện lan ra khắp người, cô không khỏi run lên, dường như phong hoa tuyết nguyệt đang từ từ bừng nở.
Không biết từ bao giờ, bàn tay nóng rực của anh đã lần qua lớp áo của cô, chu du dọc theo tấm lưng mảnh mai trơn bóng, từ vai tới eo, vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, từ từ siết chặt cô về phía mình, thật chặt, thật chặt…
Gia Hàng bất giác hít một hơi thật sâu:
- Thủ trưởng…
Giọng cô khàn đi lạ thường, từng đợt sóng trong cơ thể cuộn lên dồn dập.
- Gọi Thiệu Hoa! – Ánh mắt anh nồng nàn cháy bỏng.
Anh hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể cô, bằng dịu dàng, bằng nóng bỏng, triền miên day dứt, mà lại cẩn trọng vô bờ.
Giữa nụ hôn này, cô phá kén, tung cánh thành bươm bướm.
Một luồng khí nóng dâng lên, Gia Hàng lạc lối trong ánh mắt anh, một nỗi dịu dàng không ngờ nổi mơn man nhẹ qua tim, cô không thể kìm nén được nữa.
- Nhé?
Anh không hỏi rõ, nhưng cô hiểu được khát vọng của anh, bởi vì giờ phút này, cô cũng đang khao khát.
Anh đưa tay lại, siết chặt eo cô, để cô nằm sát dưới thân mình.
Vẻ mặt anh gần như là co giật, gương mặt rúm lại để biến dạng tựa như sung sướng, lại tựa như đau khổ.
Cô cắn vai anh, liếm láp bằng đầu lưỡi, cắn nhẹ bằng hàm răng để tìm về cho mình sự tỉnh táo.
Anh yêu thương cúi đầu hôn lên môi cô, thỏa mãn những khát khao của cô.
Mồ hôi ướt đẫm da thịt, quyện lẫn vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Giữa những tiến rên rỉ không kiềm chế được của cô, anh cho cô thấy cảnh sắc tuyệt vời trên đỉnh núi.
Cô nghĩ, có lẽ, đây chính là viên mãn.
- Cháu chào cô, cháu chào dượng! – Gia Hàng cười hiền lành, đặt giỏ hoa trong tay xuống.
Mặt bà Trác Dương vô cảm:
- Chẳng phải bệnh nặng gì, mới sáng sớm đã đến làm gì thế?
Giọng nói cũng đều đều không cao không thấp.
- Em nói gì thế, đây là tấm lòng của con trẻ. – Ông Án Nam Phi liếc bà trách móc.
- Con trẻ? – Bà Trác Dương nhếch môi lạnh lùng. – Nhà ta giờ chỉ có một đứa trẻ là Phàm Phàm thôi.
Nhìn vẻ mặt không thoải mái của ông, những lời tiếp theo bà đành nuốt vào bụng.
Khi ông ngất xỉu, bà sợ hết hồn, chỉ biết hét lên thảng thốt, may mà Trác Thiệu Hoa phản ứng nhanh, lập tức gọi xe cấp cứu.
Lúc đưa lên xe cấp cứu thì ông tỉnh lại, bà nắm chặt tay ông. Ông nhìn bà, ánh mắt thê lương bất lực, rất lâu sau ông mới lên tiếng, rặn ra được một câu: Em có vấn đề à!
Bà ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể mình đã quá nhạy cảm. Nam Phi ra nước ngoài từ sớm, không có khả năng quen Gia Doanh. Làm vợ chồng bao năm nay, Nam Phi chưa từng giấu bà điều gì, bà không nên nghĩ ngợi vẩn vơ.
Nhưng bà vẫn không thích nổi Gia Hàng, thậm chí từ trong thâm tâm, bà còn ghét cô ta, không vì lý do gì cả.
Ông Án Nam Phi vừa mới rút một ống máu, đầu hơi váng vất nên lên giường nằm.
- Hàng Hàng, ngồi lại gần đây. – Ông vỗ xuống giường.
Gia Hàng nghe lời ngồi xuống, còn ân cần thay cho ông một ly trà nóng.
Ánh mắt ông dịu đi, nắm lấy tay cô:
- Nói cho dượng biết, chị con về nhà còn nói thêm gì không?
Gia Hàng nghiêng đầu, mắt sáng lấp lánh, môi mím chặt, không nói gì.
- Chị có khiến con phải tủi thân không? Những lời đó chị con định làm thật sao? – Ông bỗng trở nên căng thẳng.
Gia Hàng tỏ vẻ thâm sâu khó dò, chỉ có đôi mắt chớp nhanh hơn một chút.
- Hàng Hàng, con nói đi…
- Dượng, tại sao dượng lại quan tâm tới cháu như vậy?
Ông Án Nam Phi ngẩn người, đưa mắt nhìn sang nơi khác, lẳng lặng thở hắt ra:
- Dượng là dượng của con!
Gia Hàng đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi vòng quanh giường bệnh:
- Dượng, dượng định thành thật khai báo hay là để cháu phải hỏi cung đây, dượng chọn đi.
- Hàng Hàng? – Máu ông như ngừng chảy. – Chị con… đã nói gì với con?
- Nói gì?
Gia Hàng ghé sát lại người ông, ông vội quay đầu đi.
- Không có gì.
- Hai mươi mốt tuổi thích một cô gái, nhiệt huyết dâng trào, không nghe không hỏi, đầu óc nóng lên, hứa hẹn rất nhiều điều này nọ, sau đó bình tĩnh lại, mới phát hiện ra mình không có năng lực đó, con người luôn giỏi thay đổi. Trải qua năm tháng, trải qua thất bại, con người sẽ dần ổn định lại, tình yêu lúc này mới là tình yêu đích thực, dượng có thể tự hào nói với người ấy, dượng có thể đem lại hạnh phúc cho họ. Đàn ông qua tuổi ba mươi lăm mới biết mình cần cái gì. – Gia Hàng nói rành rọt từng chữ.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm người ông.
- Dượng còn nhớ không, khi chúng ta ngồi trên tàu từ Nam Kinh trở về Bắc Kinh, dượng đã nói với con, – Gia Hàng chau mày, chống ngón tay dưới cằm.
- Hàng Hàng. – Ông nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu. – Đừng hỏi, đừng hỏi gì hết.
Ông ôm ngực thở hổn hển, hình như bệnh tim phát tác.
- Dượng, nếu dượng cảm thấy những lời này không nói ra mồm được, vậy thì thế này đi, dượng chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Dượng biết không, cháu thực sự muốn biết, chị hai và bố mẹ đều muốn cháu và thủ trưởng chia tay, cháu hỏi tại sao, họ lại đem chuyện môn đăng hộ đối ra lòe cháu, dượng bảo cháu có tin được không? Cho nên dượng nhất định phải nói thật với cháu, dù chết cũng phải chết cho rõ ràng. – Gia Hàng tỉnh bơ hạ một liều thuốc cực mạnh.
Thuốc lập tức công hiệu, mồ hôi Án Nam Phi tuôn như tắm:
- Không đâu, Hàng Hàng, dượng sẽ nói chuyện với bọn họ, sẽ không để con và Thiệu Hoa chia tay, chắc chắn không.
- Dượng đại diện cho ai? Đại thủ trưởng hay bà nội Phàm Phàm? – Gia Hàng chớp mắt gian xảo.
©STENT:
Ông im lặng thở dài.
- Vậy cháu hỏi nhé! Đừng lo, câu hỏi của cháu không khó đâu. – Gia Hàng xoa xoa tay, làm mặt hề. – Dượng đã từng tới trấn Phượng Hoàng chưa?
Ông hơi chua chát, dòng Đà Giang xinh đẹp, căn nhà sàn xinh đẹp, ông khẽ gật đầu.
- Dượng… đã quen chị cháu từ trước rồi phải không?
Ông nhắm mắt lại, dường như trong khoảnh khắc ấy có một cây kim đã chọc vào miền ký ức, tuôn ra một đám mây màu hồng. Ông nhớ tới lần đầu tiên ôm người con gái như đóa sen tuyệt đẹp ngát hương trong lòng mình, tim ông như thắt lại.
- Dượng từng theo đuổi chị ấy?
- Hàng Hàng. – Tim ông vọt lên cổ, ông sắp không tài nào thở được nữa. – Hãy tin dương, sẽ nhanh chóng không có chuyện gì nữa đâu.
Gia Hàng chăm chú quan sát ông:
- Quả thật là có một chuyện! Dượng… có phải năm xưa dượng đã khiến chị cháu phải khóc rất nhiều, cho nên đến giờ chị ấy vẫn không có thiện cảm với dượng? Nhưng cũng không đúng, đâu phải thảm án giết người đâu, chị hai cũng không nên thù dai như thế chứ? Dượng, có phải cháu đã bỏ sót điều gì không?
Lỗ chân lông trên người ông Án Nam Phi dựng ngược hết lên, không khí lạnh tràn vào. Ông siết chặt tay, sợ mình sẽ ngất xỉu thêm lần nữa.
Đúng lúc đó điện thoại Gia Hàng reo lên, cứu ông một bàn thua trông thấy.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Là Gia Doanh.
- Hàng Hàng, em mau tới đây, có hai người tới tìm em hỏi thăm chút chuyện.
- Người nào ạ?
- Em về thì biết. – Hình như Gia Doanh không tiện nói chuyện.
- Dượng, lần sau cháu tới nói chuyện với dượng nhé.
Cô nháy mắt với ông.
Ông nở nụ cười mệt mỏi.
Tới tìm Gia Hàng là hai người lạ mặt, một người cao to, một người gầy gò, ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng như mắt chim ưng.
- Cô là Gia Hàng? – Người đàn ông cao to yêu cầu Gia Hàng xuất trình chứng minh thư.
- Máy tính trong phòng này là của cô phải không? – Người đàn ông gầy gò chỉ vào chiếc laptop trên bàn trong phòng khách.
Gia Hàng gật đầu.
- Bốn giờ mười sáu phút chiều qua cô dùng nó lên mạng, vào một topic diễn đàn trong baidu, sau đó dùng nickname Cựu địa trùng du viết một bài trả lời đúng không?
Gia Hàng mỉm cười, so với mấy năm trước, trình độ của an ninh mạng đã có bước tiến lớn.
- Mời cô đi theo chúng tôi, có một số vấn đề về mặt kỹ thuật muốn bàn thảo kỹ hơn với cô. – Người đàn ông cao to nhét chiếc laptop vào túi xách xách đi.
- Đi đâu? – Gia Doanh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác chị cho biết người đàn ông này không có ý tốt.
- Xin lỗi, chúng tôi chỉ thi hành công vụ. – Người đàn ông cao to đưa thẻ ra, là cán bộ Vụ An ninh của Bộ Công nghệ Thông tin.
- Chị, không có chuyện gì đâu, em sẽ về nhanh thôi. – Gia Hàng lại rất bình tĩnh.
Ông bà Gia hoảng hốt:
- Mau gọi điện cho Thiệu Hoa.
- Bố, mẹ, người ta là Bộ Công nghệ Thông tin chứ có phải Sở Công an đâu, sợ gì chứ! – Gia Hàng cười.
- Thật không? – Ông bà Gia vẫn không yên tâm.
Gia Hàng gật đầu khẳng định:
- Nếu sáu giờ tối mà em chưa về, chị sẽ gọi điện cho Thiệu Hoa – Lúc này Gia Doanh cảm thấy bình thường sống qua ngày thì không sao, nếu có chuyện gì xảy ra, trong nhà có một người làm quan thì rất có ích. Nhà Thiệu Hoa lại chẳng phải là quan nhỏ, chị không phải lo lắng quá nhiều.
- Vâng! – Gia Hàng cười hi hi đi theo hai người đàn ông.
Hai người đàn ông lái một chiếc xe Regal màu xám, chiếc xe chạy mấy vọng trong thành phố rồi dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, bên ngoài không treo biển, không rõ là nơi làm việc hay là nhà dân.
Người đàn ông gầy gò mở một cánh cửa lên tầng hai, Gia Hàng đảo mắt nhìn, thấy trong phòng có giường, nhưng không hề có hơi người.
Người đàn ông cao to đưa mắt nhìn người đàn ông gầy gò rồi chạy ra ban công gọi điện thoại.
Chưa tới nửa tiếng sau, bên ngoài có hai người tiến vào.
Người đàn ông đi phía trước gật đầu đầy vẻ công vụ với Gia Hàng:
- Xin chào, tôi là chuyên viên Chu Văn Cẩn của Vụ An ninh.
Gia Hàng khẽ nhướn mày bình thản.
Người đàn ông cùng tới với Chu Văn Cẩn là một trưởng phòng của Vụ An nình, anh ta bảo Gia Hàng ngồi xuống chiếc bàn đối diện, đưa mắt ra hiệu với Chu Văn Cẩn, hai người ngồi xuống một bên.
Người đàn ông gầy gò lấy laptop của Gia Hàng ra, cắm điện, nối dây mạng, sau đó bật máy. Giao diện Microsoft truyền thống rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng khi người đàn ông gầy gò ấn vào biểu tượng mạng, chiếc laptop bỗng đen ngòm, sau đó nhảy ra một hình đầu lâu xương chéo.
Người đàn ông gầy gò giật bắn mình, lập tức nhìn sang Chu Văn Cẩn.
Chu Văn Cẩn nhếch môi mỉa mai, kéo chiếc laptop qua, ngón tay như múa như bay trên bàn phím. Sau đó, một nốt nhạc chói tai vang lên, màn hình lại trở về giao diện truyền thống vừa nãy. Chu Văn Cẩn nhấc tay khỏi bàn phím, chưa tới mười giây, một bó hoa diên vĩ màu xanh lớn từ từ nở rộ trên màn hình, từ đồng cỏ tới hang núi.
- Chuyện này… – Ba người còn lại lần lượt há hốc mồm.
Chu Văn Cẩn cười gọn lỏn:
- Chưa từng thấy bảo vệ màn hình sao?
Ngón tay vô danh khẽ gõ phím enter, hoa diên vĩ biến mất, anh kiểm tra lại lịch sử kết nối, miệng khẽ nhếch lên, không có gì hết.
Mắt vị trưởng phòng sáng lên, hơi thở kích động lạ thường.
Gia Hàng không bỏ qua một động tác một vẻ mặt nào của Chu Văn Cẩn, cô không hoảng loạn, cũng không căng thẳng, cô chỉ thấy bi ai.
- Là một người sử dụng máy tính, cô có thói quen rất tốt, bảo mật rất cao, kịp thời xóa sạch vết tích, dường như không chút sơ hở, nhưng… – Khóe môi Chu Văn Cẩn nhếch lên một nụ cười lạnh.
Gia Hàng nghĩ bốn chữ mà anh chưa nói ra là “lưới trời lồng lộng”.
- Hồi Đại học, tôi từng viết một trò chơi nhỏ tên là Huynh đệ. – Gia Hàng cười điềm nhiên, rạng ngời. – Bối cảnh là thời cổ đại, hai người nọ sống trong một thôn xóm, cùng học võ của một vị sư phụ, kết thành huynh đệ. Sau khi học xong, họ cùng tới một tiền trang[1] làm người áp tải. Một lần rất tình cờ, khi đi áp tải tiền, họ gặp cướp. Trong trận đấu đó, người đồng hành và bọn cướp chết hết, chỉ còn hai người họ là sống sót. Hai người nhìn đống bạc sáng lóa, lòng bỗng nảy sinh một kế, dựng hiện trường giả thành cả hai cũng chết, sau đó chia số bạc thành hai phần, một người chạy một hướng, bí mật này chỉ có thể mang xuống mồ, khi gặp nhau coi như người xa lạ. Mười năm sau, người sư huynh cùng số bạc này mua một chức quan, tiền đồ phát triển rực rỡ. Lúc này, cấp trên giao cho anh ta một nhiệm vụ, bảo anh ta đi bắt tên trộm, nếu bắt được anh ta sẽ được thăng chức. Anh ta tốn rất nhiều công sức mới điều tra được tung tích tên trộm kia. Hai người đánh nhau một trận long trời lở đất, khi cả hai đều cùng bị thương nặng, anh ta phát hiện thì ra tên trộm đó chính là sư đệ của mình. Tên trộm nói: Đại ca, huynh giết đệ, đệ giết huynh, đều không nhẫn tâm. Như vậy đi, huynh cho đệ ba cơ hội, nếu huynh có thể bắt được đệ, đệ sẽ giúp huynh thăng quan phát tài, nếu không, hãy để cho đệ tung hoành bốn bề.
[1] Một dạng ngân hàng thời cổ đại
Chu Văn Cẩn nhún vai hừ một tiếng:
- Kể một câu chuyện dài như vậy, có phải cũng muốn tôi cho cô ba cơ hội, bởi vì tôi cũng là sư huynh đồng môn của cô? Nhưng chúng ta đâu có bí mật gì chung?
Ba người còn lại vốn đang ngơ ngác không hiểu gì, nghe được câu này của Chu Văn Cẩn, đều vui vẻ.
Gia Hàng lặng lẽ nghịch ngón tay, Chu sư huynh, em đã cho anh ba cơ hội, lần này em sẽ không giúp anh nữa, hơn nữa em cũng sẽ chính thức tiếp chiêu.
- Chuyên viên Chu vẫn nhớ người đàn em là tôi đây sao? – Gia Hàng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
Chu Văn Cẩn nhìn cô chăm chăm, không lộ vẻ gì.
- Nếu anh có một chút ấn tượng về tôi, có lẽ anh đã nhớ thời đại học, sở trường của tôi không phải là trò chơi. Gia Hàng hồn nhiên khoe khoang như một đứa trẻ.
- Chúng tôi đều biết, cô sở trường về tấn công trang web, khi đó, cô đã từng nói đùa rằng nếu có ngày làm hacker, cô sẽ dùng hình tượng hoa diên vĩ của Van Gogh để đại diện cho bản thân, cô thích Van Gogh, cô cảm thấy ông ta là thiên tài chấn động nhân gian. – Người trả lời thay Chu Văn Cẩn là vị trưởng phòng.
- Đúng thế, bảo vệ màn hình của tôi bao năm nay không thay đổi, vẫn luôn là hoa diên vĩ xanh. Cho nên khi tôi thấy tên hacker tấn công mấy ngân hàng lớn cũng dùng hình ảnh hoa diên vĩ, tôi vô cùng vô cùng phẫn nộ, đúng là bắt chước ý tưởng của tôi, tôi không nhịn nổi nên lên mạng viết bài.
Suốt mấy năm đó, nỗ lực như vậy là vì muốn quyết đấu với anh, thực ra trong tiềm thức của cô không biết phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của một người con trai, chỉ biết dùng phương pháp này. Câu chuyện hoa diên vĩ xanh, cô cũng chỉ nói trước mặt anh.
- Sự việc đã rành rành tới nước này mà cô vẫn còn muốn bao biện? – Trưởng phòng đanh mặt lại, nghiêm giọng chất vấn.
- Tôi không phạm tội, bao biện điều gì? – Gia Hàng hỏi lại bằng vẻ mặt vô tội.
- Cô chính là…
Chu Văn Cẩn đưa tay lên ngắt lời anh ta, khẽ gật đầu:
- Xin để tôi và cô ta trao đổi riêng một chút.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, gật đầu.
Chu Văn Cẩn tiến vào căn phòng phía trước, một lát sau, Gia Hàng mới bước vào.
- Heo, có phải em cho rằng anh đang vu oan cho em? – Chu Văn Cẩn khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi này các tòa nhà san sát nhau, chỉ nhìn thấy những bức tường tối tăm và những ô cửa loang lổ.
- Chuyên viên Chu, bây giờ anh đang thi hành công vụ, xin gọi tôi là Gia Hàng.
- Mùa hè ba năm trước, hoa diên vĩ xanh xuất hiện trên mạng không phải là em? – Chu Văn Cẩn quay lại.
- Chúng ta đều không phải là nhà văn để có thể tùy tiện nghĩ ra tình tiết. Yếu tố đầu tiên của môn Phạm tội học, không phải chính là chứng cớ sao?
- Anh sẽ cho em thấy chứng cơ.
- Tốt thôi, lúc đó bắt em cũng chưa muộn. – Gia Hàng thờ ơ bĩu môi.
- Khi đó, chỉ sợ có người muốn giấu cũng chẳng giấu nổi. Bây giờ em chủ động nói ra, anh sẽ cố gắng không làm rùm beng chuyện này lên, ít nhất… cũng giữ lại chút thể diện cho em.
- Không cần thiết, em bỏ được chút mặt mũi này.
Á? Câu này giống với một câu thủ trưởng đã từng nói, cô cười.
- Anh ta cũng bỏ được sao? – Chu Văn Cẩn cười lạnh.
- Vậy thì thêm một lần kỷ luật nữa, dù sao em cũng đã khiến anh ấy phải liên lụy rồi.
- Xem ra em rất có lòng tin với anh ta, vậy chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem. – Giọng Chu Văn Cẩn đã trở lại bình thường, không còn một chút kích động nào.
- Em có thể đi được chưa? – Gia Hàng chỉ ra cửa.
- Anh vẫn còn một câu muốn nói… – Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhanh nhẹn, trong veo, như thể chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh ta vậy. – Cho dù em có trở thành cái gì đi chăng nữa, anh… anh sẽ mãi coi em là… sư muội của anh.
Dường như có một cây gậy sắt từ trên cao giáng xuống, quật một cú thật mạnh vào tim anh ta, đau tới mức lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
Anh ta đột nhiên thấy tội nghiệp cho chính mình.
- Cảm ơn chuyên viên Chu, thật sự rất hân hạnh. – Gia Hàng xua tay, bước ra ngoài.
Máy tính để lại đây, chưa được Vụ An ninh cho phép thì không được rời Bắc Kinh nửa bước, lúc nào cũng phải sẵn sàng để Vụ An ninh thẩm vấn, trưởng phòng nói với Gia Hàng.
Gia Hàng hiểu, từ giờ trở đi, cô chính là một kẻ tình nghi, bắt buộc phải ở trong phạm vi giám sát của cảnh sát.
Cô bắt xe tới Bộ Quốc phòng, xuống xe ở đầu phố. Cô thả bước chậm rãi trong gió lạnh, bóng chiều ở phía sau từng bước trùm lấy cô.
Cô gọi điện cho Trác Thiệu Hoa, ngón tay mạnh mẽ ấn phím:
- Thủ trưởng, em đang ở bên đường đối diện chỗ anh, em tới đón anh về.
Trác Thiệu Hoa không dám tin vào những gì mình nghe được, không kịp đợi lính cần vụ lái xe, anh hy vọng có thể ung dung như mọi ngày, nhưng khi bước ra cổng, anh vẫn không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn thủ trưởng, đèn đường vẫn chưa bật, khuôn mặt anh nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn rất anh tuấn.
Cô từ từ đưa tay lên sờ mặt anh, nửa chừng bị anh túm lấy, thủ trưởng đỏ mặt rồi.
- Chúng ta về nhà thôi!
Ở đây là phố lớn đông người qua lại, anh vẫn còn đang mặc quân phục mà!
- Không muốn về nhà. – Cô lắc đầu.
- Vậy đi chỗ nào ăn cơm?
Đôi mắt sáng trong veo đảo mấy vòng:
- Thủ trưởng, chúng ta về kéo Tiểu Phàm Phàm tới nhà chị hai ăn chực đi!
Hả? Từ trước tới giờ anh chưa làm chuyện gì mất mặt như vậy.
- Có đi không?
Trác Thiệu Hoa há hốc mồm, cô nhóc này lại chủ động nắm tay anh.
Tiểu Dụ đã lái xe tới từ lâu, đỗ cách đó mười mét, xấu hổ không biết phải nhìn vào chỗ nào.
Anh bật cười lắc đầu:
- Chỉ một lần này thôi.
Bàn tay to lật lại, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, rảo bước về phía chiếc xe.
- Thủ trưởng, thực ra em là người có vết ố. – Gia Hàng dừng lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Trác Thiệu Hoa mở cửa xe, ấn cô vào trong:
- Ngày mai cởi ra, bảo dì Lữ giặt cho.
Cô cười toe toét, liếc mắt sang như muốn nói: Em biết là anh sẽ nói thế mà.
©STENT:
- Anh rể, em muốn ăn cá hấp, mì xào tương, hi hi, mì xào tương của anh rể sao em ăn mãi không chán, nhưng nước sốt hôm nay anh để mẹ làm nhé, cho nhiều ớt một chút. Thủ trưởng, anh thích ăn gì? – Vừa vào cửa, Gia Hàng đã rối rít.
Trác Thiệu Hoa thật muốn thôi miên mình không nghe thấy gì hết.
- Nói đi mà, không sao hết đâu, anh rể thương em nhất đấy. – Gia Hàng rất có khí phách kiểu “Đừng sợ, đã có chị đây”.
- Anh không kén ăn. – Trác Thiệu Hoa cố gắng bảo vệ phong độ.
Gia Hàng bỗng vỗ tay đánh đét:
- Thủ trưởng thích ăn cá sạo hấp.
Lạc Gia Lương ngại ngùng:
- Cái này… không biết… Thiệu Hoa đến, trong nhà không chuẩn bị.
- Để chị ra siêu thị mua, Tết nhất hàng hóa sẵn. Đúng rồi, lúc hấp phải để ý màu sắc, thỉnh thoảng thủ trưởng rất để ý đến bề ngoài đấy!
Huyệt thái dương của Trác Thiệu Hoa giật đùng đùng, từ bất tực chuyển sang câm nín. Tiểu Phàm Phàm từ trước tới nay luôn là thuốc giải cho các tình huống khó xử, đầu tiên cu cậu chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi nhoẻn miệng cười một cái, như muốn rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa, sau đó lại từ từ xoay người lại, bật cười khanh khách, dang tay ra với bà Gia đang bước từ trong phòng ra.
Trái tim bà Gia tan ra như nước:
- Bé ơi, mau tới đây bà ngoài thơm cái nào!
Nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim[2], Gia Doanh giằng lấy Phàm Phàm, trừng mắt nhìn Gia Hàng:
- Sao lại chẳng hiểu gì như thế, Phàm Phàm mới bị sốt, đâu thể ra gió được?
[2] Trình Giảo Kim 9589-665): Công thần khai quốc thời nhà Đường. Giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim ý nói những chuyện bất ngờ không ngờ đến.
Gia Hàng cười nịnh:
- Nhóc thối này khỏe lắm, không sao đâu!
Gia Doanh vẫn chưa yên tâm, lấy mu bàn tay áp lên trán Phàm Phàm, rồi lại áp vào má, thấy thực sự không còn sốt nữa mới thở phào một hơi:
- Khỏe cũng không thể làm liều như thế được.
- Em chả còn biết làm thế nào, Phàm Phàm nhớ ông bà ngoại, nhớ bác hai, cứ kêu la mãi, em đành đưa nó tới đây. Phải không hả Phàm Phàm? – Gia Hàng lắc lư tay cậu nhóc.
Phàm Phàm toét miệng ê a, chỉ còn thiếu nước hát cho mọi người nghe nữa thôi.
Phàm Phàm hết sốt, Gia Hàng bình yên trở về, còn gì tốt hơn thế nữa? Gia Doanh thầm thở dài, tối nay không nghĩ tới quá khứ, không nghĩ tới tương lai, nắm bắt hạnh phúc trước mắt là điều quan trọng nhất.
Tiểu Phàm Phàm bị ông bà Gia bế vào phòng ngủ, hai ông bà gọt hoa quả, pha sữa, chuẩn bị bữa tối cho cậu nhóc trước. Lạc Gia Lương vào bếp làm mì, Gia Doanh lại đi siêu thị thật.
Trác Thiệu Hoa muốn ngăn lại, nhưng Gia Hàng giữ tay anh lại, kéo anh tới mảnh sân nhỏ phía trước:
- Hồi em còn nhỏ, hễ bị ốm là sẽ không kiêng dè gì mà đòi hỏi bố mẹ hết cái này đến cái khác, bố mẹ luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của em. Thủ trưởng, anh biết không, đó không phải là không biết điều, mà là như thế sẽ khiến bố mẹ yên lòng. Yêu thương anh, cho nên sẽ vui lòng vì anh mà chịu vất vả, vui lòng để anh vòi vĩnh. Hôm nay, nếu anh coi mình là khách, tỏ ra lịch sự và xa cách, bố mẹ sẽ không vui. Bây giờ để họ bận rộn tất bật như vậy, trong lòng họ chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Chỉ có người trong nhà mới có thể đưa ra những yêu cầu vô lý, cho nên anh đừng mất tự nhiên!
Thì ra đây là tâm tư của cô nhóc này!
Cô đang nói giúp hộ anh, đang cố gắng vì anh, đang kéo anh xích lại gần, để anh hòa nhập.
- Có phải không quen không? – Cô nhìn lồng ngực đang chầm chậm phập phồng của anh, dường như nó đang cố đè nén một cảm xúc nào đó.
- Anh quả thật không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. – Anh không nỡ chớp mắt.
Đại thủ trưởng tác phong quân nhân, có lẽ chưa từng có ai dám đưa ra những yêu cầu vô lý với ông.
- Đừng tiếc nuối, từ giờ trở đi, anh có thể thoải mái đưa ra yêu cầu với em.
- Thật không?
- Em đã gạt anh bao giờ chưa?
Anh hớn hở ra mặt, liếc nhanh vào nhà một cái rồi nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Lúc Gia Doanh bày đồ ăn, Trác Thiệu Hoa đi tới cạnh chị, gọi khẽ một câu:
- Chị!
Chị ngoảnh lại.
- Chiều mai chị có tranh thủ ra ngoài được một tiếng không ạ?
Gia Doanh trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu.
- Em có một số chuyện muốn nói cho chị nghe, em sẽ đợi chị ở quán trà đối diện ngân hàng.
Bữa cơm này đến tận mười giờ tối mới kết thúc, Tiểu Phàm Phàm ngủ ngon lành trong lòng Trác Thiệu Hoa. Phòng dì Lữ và thím Đường đã tắt đèn, họ cũng phá lệ không để đèn chờ hai người. Hành lang hơi tối, một nụ hoa thủy tiên mới hé, mùi hương thanh mát quyện trong gió lạnh, xa xăm diệu vợi.
Tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên trên hành lang, Gia Hàng nghiêng tai nghe ngóng, nặng hơn một chút là của thủ trưởng, nhẹ hơn một chút đương nhiên là của cô. Thật kỳ lạ, nghe ra lại hết sức ăn ý, hài hòa, như thể đã tập rất nhiều lần.
- Gia Hàng, mở cửa đi.
Người đi sau anh không có phản ứng gì, anh ngoảnh lại, vừa mới quay được một góc năm mươi độ, bỗng cảm thấy có một cơ thể mềm mại ấm áp khẽ khàng áp vào lưng anh.
Thở dài xa xăm:
- Thủ trưởng, anh đừng quay đầu lại.
Giọng anh mềm đi:
- Ừ!
- Anh bảo có phải em giẫm vào cứt chó rồi không?
Anh khẽ ho hai tiếng.
- Nếu không sao số em lại đỏ thế? Lại có thể hái được một vì sao là anh!
Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thủ trưởng, trong buổi chiều tà hôm ấy, anh từ trong chiếc xe bước ra, đồng hương của Tiểu Ngải cung kính chào anh, cô và Tiểu Ngải ôm chầm lấy nhau thét lên chói lói.
Người đàn ông ấy, giờ là chồng cô!
Trẻ con đúng thật là trẻ con, so sánh cũng khiến người ta thở dài.
- Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mở cửa vào trong rồi nói.
- Đừng nói leo, thủ trưởng, hiếm khi em… lãng mạn như vậy!
Gió đêm nhè nhẹ thổi lòa xòa tóc cô, cô vén tóc lên, lưỡng lự một lát rồi từ từ ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại.
Lưng thủ trưởng thật rộng, thật an toàn!
Trác Thiệu Hoa hít sâu một hơi.
- Mr. Thượng đế đúng là rất dịu dàng, đóng một cánh cửa lại, lập tức sẽ mở ra cho ta một cánh cửa khác, không để ta phải bỏ lỡ bất kỳ cảnh đẹp nào.
Khuôn mặt nhỏ cọ tới cọ lui trên tấm lưng rộng rãi.
- Ở Bắc Kinh có nhà thờ Cơ Đốc, hôm nào mình tới đó cảm tạ ông ấy nhé?
- Thượng đế chưa bao giờ cần báo đáp, không giống em, thủ trưởng, em…
Haizz, cắn môi, xấu hổ chết đi được, không nói được thành lời.
Cô rụt tay về, vò đầu bứt tóc, xông lên phía trước mở cửa.
Tối nay Phàm Phàm ngủ trong phòng ngủ chính, có lẽ thủ trưởng biết hôm nay cô rất mệt mỏi nên không muốn cô bị quấy rầy. Khi cô tắm xong bước ra, Trác Thiệu Hoa từ ngoài bước vào, trên người tỏa ra hương thơ tươi mát.
Cô hoảng sợ không dám tiến lên phía trước, chỉ đứng như vậy nhìn thủ trưởng, tim đập dồn như trống trận. Nét cười dịu dàng che khuất đi vẻ lạnh lùng trầm tĩnh nơi anh, mắt anh như một hồ nước lặng, nhưng lại ẩn giấu vạn ngọn sóng ngầm.
- Gia Hàng! – Anh gọi khẽ, giọng càng lúc càng khàn đặc lại. Anh tiến về phía cô, từng bước từng bước, rồi cúi xuống bế bổng cô vào lòng.
Mất đi trọng tâm luôn khiến người ta sợ hãi, nhưng cô lại cảm thấy an toàn như chưa bao giờ an toàn hơn.
- Thủ trưởng…
Chưa từng ngắm thủ trưởng kỹ càng như vậy, cô đưa tay lên vuốt ve đôi mày rậm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi ấm áp của anh.
Rất tự nhiên dựa vào anh, biết anh đang đi về phiá giường.
Bên trái là anh, bên phải là cô.
Cô vùi đầu lên cổ anh, đôi chân dài quặp chặt lấy anh, như bào thai dính liền.
Có lẽ cô chưa từng chịu thừa nhận sức hút to lớn của thủ trưởng đối với cô, nhưng cơ thể cô thành thật hơn trái tim cô rất nhiều.
Anh đang nhìn cô, nồng nàn trìu mến, kiên nhẫn chờ cô ra hiệu.
Đêm nay, cô là kim chỉ nam cho hành trình của anh.
- Thủ trưởng. – Cô nuốt nước bọt. – Dù vì nguyên nhân gì, dù có trở ngại gì, em cũng sẽ không đi nước ngoài.
Heo, mày giỏi ghê, câu nói ướt át như thế mà mày nói không vấp chữ nào.
- Vì anh sao? – Trác Thiệu Hoa ngồi thẳng dậy.
Cô gật đầu thật mạnh.
- Chỉ dành cho một mình anh thôi, ở đây, ở đây, ở đây? – Anh chỉ vào tim cô, ngực cô, rồi vuốt ve từ đầu tới ngón chân cô.
Rất xấu hổ, nhưng không muốn né tránh.
- Ừm!
- Nếu bây giờ anh hôn vợ của anh, thì có bị mắng là lưu manh không? – Anh cười.
- Thử thì biết ngay thôi. – Cô cũng cười, thẹn thùng, bẽn lẽn.
Không biết là vì câu trêu chọc của anh, hay là vì đêm quá yên bình, hay là vì không gian chật hẹp, chỉ một nụ hôn phớt thật nhẹ cũng khiến Gia Hàng như tê dại, một dòng điện lan ra khắp người, cô không khỏi run lên, dường như phong hoa tuyết nguyệt đang từ từ bừng nở.
Không biết từ bao giờ, bàn tay nóng rực của anh đã lần qua lớp áo của cô, chu du dọc theo tấm lưng mảnh mai trơn bóng, từ vai tới eo, vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, từ từ siết chặt cô về phía mình, thật chặt, thật chặt…
Gia Hàng bất giác hít một hơi thật sâu:
- Thủ trưởng…
Giọng cô khàn đi lạ thường, từng đợt sóng trong cơ thể cuộn lên dồn dập.
- Gọi Thiệu Hoa! – Ánh mắt anh nồng nàn cháy bỏng.
Anh hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể cô, bằng dịu dàng, bằng nóng bỏng, triền miên day dứt, mà lại cẩn trọng vô bờ.
Giữa nụ hôn này, cô phá kén, tung cánh thành bươm bướm.
Một luồng khí nóng dâng lên, Gia Hàng lạc lối trong ánh mắt anh, một nỗi dịu dàng không ngờ nổi mơn man nhẹ qua tim, cô không thể kìm nén được nữa.
- Nhé?
Anh không hỏi rõ, nhưng cô hiểu được khát vọng của anh, bởi vì giờ phút này, cô cũng đang khao khát.
Anh đưa tay lại, siết chặt eo cô, để cô nằm sát dưới thân mình.
Vẻ mặt anh gần như là co giật, gương mặt rúm lại để biến dạng tựa như sung sướng, lại tựa như đau khổ.
Cô cắn vai anh, liếm láp bằng đầu lưỡi, cắn nhẹ bằng hàm răng để tìm về cho mình sự tỉnh táo.
Anh yêu thương cúi đầu hôn lên môi cô, thỏa mãn những khát khao của cô.
Mồ hôi ướt đẫm da thịt, quyện lẫn vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Giữa những tiến rên rỉ không kiềm chế được của cô, anh cho cô thấy cảnh sắc tuyệt vời trên đỉnh núi.
Cô nghĩ, có lẽ, đây chính là viên mãn.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi