Hái Sao 3
Chương 1-3
Cô còn có một cái tên khác nữa là “Wing”—— nghĩa là đôi cánh, là bay lượn. Nhưng cái tên này rất ít khi được nhắc tới. Có điều anh lại luôn ghi nhớ thật rõ cái tên này trong đáy lòng. Anh biết cô nguyện ý từ bỏ đôi cánh của mình, quanh năm ở nhà đơn giản chỉ vì anh và gia đình này.
“Gia Hàng, gần đây em thường xuyên giận dỗi!” Tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từ góc độ của anh mà nhìn thì đường cong trêи người cô thật là khiến người ta mê mẩn và xúc động.
“Em thích thế, anh không chịu nổi hả?” Gia Hàng trở mình, trong mắt là khiêu khích cuồn cuộn.
“Sao có thể, anh đang vui vẻ chịu đựng mà!” Thủ trưởng cất giọng nhàn nhạt nhưng khi thì thầm bên tai lại tạo ra hương vị kiều diễm khác biệt. Cả người Gia Hàng như có một dòng điện chạy qua, không nhịn được run lên. Gia Hàng hơi hơi đẩy một phen, sau đó chậm rãi mềm mại ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh.
Lưng thủ trưởng rất rộng, sờ lên cơ bắp cứng rắn. Gia Hàng đau lòng bởi vì chỉ người trường kỳ ngồi lâu làm việc cơ bắp lưng mới cứng thế này nhưng thủ trưởng nhà cô không phải do ngồi nhiều mà là do thần kinh căng thẳng lâu ngày tạo thành thói quen. Thủ trưởng là quân nhân, đi lên từ mảng kỹ thuật sau đó nhờ bộc lộ tài năng kiệt xuất về quản lý và chỉ huy nên mới có thể đi lên vị trí lãnh đạo này. Quá trình đi lên từ chức vụ nhỏ nhất tới vị trí tướng lĩnh của anh trong mắt một số người quả là không đáng gì nhưng những khó khăn trong đó không phải ai cũng biết. Cha anh là Trác Minh, với địa vị của ông thì anh càng cần phải có thành tích nổi trội mới có thể được người khác tán thành.
Thủ trưởng rất ít khi nói về công việc, sau khi về nhà anh chính là người cha ôn nhu, người chồng yêu vợ. Chỉ có lúc thân mật này Gia Hàng mới có thể cảm giác được anh mệt mỏi thế nào. Gia Hàng than một tiếng, đón nhận nhiệt tình của Trác Thiệu Hoa, chút rối rắm trong lòng lúc trước không biết từ khi nào đã bay đi xa.
Phía chân trời, ánh trăng dần cao hơn, rải ánh sáng đầy đất.
Lúc này cửa bị gõ nhẹ, trong bóng đêm yên lặng tiếng động này đặc biệt rõ ràng. Hai người đang ôm nhau ngủ say sưa mở choàng mắt, cùng nhau bật dậy. Đây là một loại thói quen, cực kỳ ăn ý. Bọn họ không đặt câu hỏi, không kinh hoảng mà chỉ nhìn nhau sau đó Trác Thiệu Hoa phủ thêm áo khoác rồi xuống giường mở cửa.
Bên ngoài là phó quan Tần Nhất Minh, trong tay anh ta cầm tờ ghi chú cuộc gọi đến. Trác Thiệu Hoa nhanh chóng đọc qua sau đó lạnh lùng nói: “Tôi xuống ngay.”
Anh trở về phòng thay quần áo, Gia Hàng cũng đi lên đón lấy quần áo anh cởi ra, lại đưa quân phục đang treo trêи mắc áo cho anh.
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi.” Trác Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, mới hơn 3 giờ sáng.
Gia Hàng gật gật đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng nhíu mày của thủ trưởng cô nghĩ tình huống chắc rất khẩn cấp. Cô cũng không dặn dò gì mà chỉ lẳng lặng tiễn thủ trưởng đến tận cổng trước. Cầu thang có chút tối nhưng hai người cũng không bật đèn. Ở chỗ ngoặt hai người tự nhiên mà nắm tay đi qua hai mươi bậc thang mà Chư Hàng thầm đếm trong lòng.
Đêm trung thu mát lạnh như nước. Ngoài cửa, ô tô đã ra khỏi gara, ánh đèn sáng ngời lặng lẽ chiếu về phía trước.
“Chào anh, trung tá Tần.” Gia Hàng chào Tần Nhất Minh đang đứng dưới cầu thang.
“Chào cô Gia.” Tần Nhất Minh quay mặt lại, cả người căng thẳng.
Trác Thiệu Hoa xoay người, vuốt mặt Gia Hàng sau đó thấp giọng nói: “Em về phòng đi!”
Gia Hàng nắm chặt tay anh sau đó buông ra nhìn anh mỉm cười sải bước đi ra xe. Tần Nhất Minh đóng cửa xe, gật đầu cứng nhắc với Gia Hàng.
Trác Thiệu Hoa có tổng cộng 6 vị phó quan, mỗi người có một nhiệm vụ khác nhau. Tần Nhất Minh phụ trách sinh hoạt và sắp xếp lịch trình và là người tiếp xúc với Gia Hàng nhiều nhất. Mỗi một lần đến nhà phía sau anh ta lại không nhịn được bày ra biểu tình cứng đờ kia.
Lúc Gia Hàng quyết định tới Nam Kinh, Trác Thiệu Hoa để Tần Nhất Minh phụ trách việc xây một sân bóng rổ nhỏ phía nhà sau. Thủ trưởng vội đến nỗi một ngày chỉ ngủ tầm 4 tiếng, nhưng mỗi ngày anh vẫn kiên trì trở về xem tiến độ thi công sân bóng rổ, hỏi rõ từng chi tiết. Tần Nhất Minh biết thủ trưởng có một con trai và một con gái nhưng con trai anh năm nay mới 5 tuổi, cả người không lớn hơn quả bóng rổ là bao thì chơi bóng làm sao được?
Lúc chuyển nhà đồ đạc nhiều, Gia Hàng lựa chọn ngồi máy bay tới. Quân khu cử ba xe đi đón người, Gia Hàng và thủ trưởng ngồi một xe còn Tần Nhất Minh vội vàng kiểm kê hành lý nên cũng không gặp mặt Gia Hàng. Anh ta gặp cô lần đầu vào sáng sớm ngày hôm sau.
Anh ta vừa bước vào nhà phía sau đã nghe được tiếp đập bóng bạch bạch. Anh ta vòng qua một căn phòng và nhìn thấy một cô gái ăn mặc gọn gàng đang nhanh nhẹn nhảy lên ném bóng vào rổ. Quả bóng bay một đường, chuẩn xác quăng vào giữa rổ. Có lẽ cô đã vận động được một lúc nên vài sợi tóc dính bết mồ hôi vào trán. Tần Nhất Minh đứng ở chỗ đó, chỉ cảm thấy thân thể của cô cùng với động tác, từ cái nghiêng người tới giọt mồ hôi rơi xuống đều uyển chuyển nhẹ nhàng nói không nên lời. Tần Nhất Minh nghĩ thầm người này hẳn là cao thủ.
Ngay sau đó anh ta buồn bực nghĩ nếu có người tiến vào thì cảnh vệ phải biết chứ? Anh ta nhớ rõ trong số những người tới từ Bắc Kinh hôm qua có người nào như thế này đâu. Thế cô ta là ai?
“Giới thiệu một chút, vị này chính là trung tá Tần Nhất Minh, còn cô ấy là vợ tôi, Gia Hàng.” Đúng lúc ấy Trác Thiệu Hoa cầm khăn lông đi tới.
Tần Nhất Minh trợn mắt thật to trong khi Gia Hàng thì ôm bóng đi về phía anh ta.
“Hắc, hắc!” Cô vẫy vẫy tay, hất mái tóc ngang vai một cái. Tần Nhất Minh có cảm giác nếu cho cô một thanh kiếm, lại phủ thêm áo choàng thì cô có thể trực tiếp vượt mái nhà, vọt qua tường.
Trước khi làm phó quan phụ tá cho Trác Thiệu Hoa, anh ta đã từng làm lính cần vụ cho đại tá Lý và làm cán bộ chỗ thiếu tướng Lưu. Phu nhân của thiếu tướng Lưu làm việc ở cục bảo hộ lao động nên đối xử với người khác cực kỳ hòa nhã. Phu nhân của đại tá Lý làm việc ở đoàn văn công, năm tháng đã in hằn dấu vết lên dung nhan của cô ấy nhưng chỉ càng khiến cô ấy thêm ung dung quý phái. Trác Thiệu Hoa có tài năng, gia thế, dung mạo ở trong quân coi như xuất sắc nhất thế nên Tần Nhất Minh cảm thấy một người đàn ông như thế dù không cưới phu nhân như những vị sếp kia thì hẳn cũng phải là tiểu thư danh giá, môn đăng hộ đối, tri thư đạt lễ, cao quý đoan trang, ôn nhu thanh cao. Anh ta nhìn Gia Hàng, cảm thấy không thể tin nổi, cũng không thể lý giải. Có lẽ khẩu vị của thủ trưởng khác người!
Tần Nhất Minh mỉm cười nhưng hai chữ “Phu nhân” không sao thốt ra khỏi miệng được. Không phải xứng hay không xứng mà là khi thêm hai chữ phu nhân phía sau họ Gia thì nghe thật rùng mình. Nghe nói cô ấy ở nhà giúp chồng dạy con, hình như không làm việc gì. Vì chuyện xưng hô với Gia Hàng mà Tần Nhất Minh buồn bực hồi lâu. Ngô Tá cơ linh hơn nên kiến nghị gọi là ‘cô’, như thế không quá già, không quá trẻ, lại cũng không khinh nhờn hay quá xa cách. Sau khi Tần Nhất Minh phân tích xong thì cảm thấy có lý. Nhưng không biết vì sao sau khi Gia Hàng nghe thấy anh ta gọi “Cô Gia” thì lại trợn tròn mắt, giống như không thể tiếp thu nổi. Nhưng cô cũng không nói gì, có điều từ đó hễ Tần Nhất Minh nhìn thấy Gia Hàng là lại mất tự nhiên.
Mới sáng sớm Luyến Nhi đã lại gây ra “chuyện lớn”. Chồng thím Đường chăm sóc được một chậu cúc quý hiếm có thể nở hoa màu xanh. Luyến Nhi đặc biệt thích, thậm chí còn mang theo thùng nước nhỏ của mình đi tới đi lui mười mấy lần để tưới nước, sau đó thành công khiến hoa chết úng.
Gia Hàng ngồi ở cạnh bàn ăn bình tĩnh vừa ăn vừa nghe thím Đường bẩm báo: “Sao đứa nhỏ bé tí thế mà sức lực lại nhiều thế nhỉ? Một xô nước cũng không nhẹ, về sau chắc là có thể chịu khổ. Một mình con bé xách nhiều thùng thế, đầu đổ đầy mồ hôi mà không kêu mệt một tiếng nào.”
Khi nhìn chuyện từ góc độ khác thì tính chất cũng khác ngay. Nghe xong lời này có vẻ Luyến Nhi cũng có chút lấp lánh, Gia Hàng đành tự an ủi mình như thế.
Hôm nay thím Đường làm món cháo hoa quế bí đỏ, quả là nhẹ nhàng thanh đạm lại bổ tỳ, phế, thận. Ngoài ra còn có sủi cảo tôm tươi, đích thị là bữa ăn cao cấp điển hình của Nam Kinh. Nguyên liệu nấu ăn tươi rói, dinh dưỡng cũng hoàn hảo. Thím Đường tới Nam Kinh là lập tức miệt mài tìm tòi dung hợp món ăn nam bắc một cách hài hòa.
Phàm Phàm và Luyến Nhi thì có thêm một ly sữa bò và một quả trứng gà rán. Phàm Phàm luôn ăn cơm sáng rất nhanh, ăn xong thì tự mình lên phòng thu dọn cặp sách. Cặp sách của thằng bé rất lớn, ngoài sách giáo khoa còn có sổ phác họa, dụng cụ vẽ tranh, giấy Tuyên Thành, bút lông và mực nước. Việc học hiện tại đối với đứa nhỏ này mà nói không quá quan trọng, đa số thời gian thằng bé đều vẽ tranh, luyện chữ và đọc sách. Gia Hàng lo lắng không biết như thế có nặng quá không, liệu thằng bé có tiêu hóa nổi không nhưng Phàm Phàm lại giống như rất thanh nhàn. Sau khi tan học về nhà đứa nỏ sẽ chơi với Luyến Nhi ở trong hoa viên một lát sau đó chơi bóng rổ với Gia Hàng một lát ở sân bóng. Mỗi ngày thằng bé đều đi ngủ và thức dậy đúng giờ, cuối tuần sẽ xem một tập 《 bàn luận về trào lưu nghệ thuật 》.
Chư Hàng vỗ trán, 《 bàn luận về trào lưu nghệ thuật 》cơ đấy. Cô vừa thấy đã vội đổi kênh, rất ít khi nhẫn nại nghe được 2 phút. Không phải người ta nói không tốt, mà là những thứ được nói ở đó cô không có hứng thú. Ấy vậy mà Phàm Phàm lại nghe rất chuyên chú, thậm chí còn không đã nghiền mà mua cuốn《 luận ngữ 》rồi tự mình đọc chỉ bởi vì bị chuyên gia trong chương trình kia “dụ dỗ”.
Ngô Tá và chồng thím Đường đưa Phàm Phàm đi học, Gia Hàng chỉ đưa một lần đã bị Phàm Phàm ghét bỏ. Gia Hàng cảm thấy Phàm Phàm nhập học sớm nên mình cần phải giao lưu với các giáo viên để nhờ bọn họ để ý tới thằng bé. Nhưng lần đầu đưa đứa nhỏ tới lớp, Phàm Phàm tránh khỏi tay cô, không sao chịu để Gia Hàng dẫn mình đi vào cổng trường.
“Các bạn khác đều tự đi mà.” Khuôn mặt nhỏ của thằng bé thật nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc.
“Nhưng con còn bé!” Gia Hàng ôn tồn giải thích.
“Nhưng con đâu có lùn hơn các bạn.” Phàm Phàm không chấp nhận lý do này.
Phàm Phàm coi như cao hơn đám nhỏ cùng tuổi khiến thằng bé không chênh lệch gì mấy với đám trẻ con lớn hơn. Gia Hàng bất đắc dĩ, chỉ đành nhìn con trai trộn giữa đám nhỏ đi vào cổng trường. Cô nhìn thế nào cũng thấy con nhà mình đẹp trai nhất trong số đó, lại còn thông minh nhất, ngoan ngoãn nhất. Trong lúc nhất thời trong lòng cô vừa chua vừa ngọt, tư vị gì cũng có. Nhớ rõ lúc Phàm Phàm mới sinh ra giống như con khỉ nhỏ xấu xí, sao mới nhanh thế mà con khỉ nhỏ đó đã trưởng thành rồi.
Phàm Phàm kiên trì tự mình cõng cặp sách, Gia Hàng cong người muốn chỉnh sửa quần áo cho thằng bé mặc dù quả thực không cần. Phàm Phàm hôn lên mặt Gia Hàng nói: “Mẹ, con đi học đây!”
Gia Hàng hiền từ mỉm cười vẫy tay với hắn còn Luyến Nhi thì cầm một con rô-bốt Transformers ở một bên nhìn theo anh trai. Lúc thấy ánh mắt Gia Hàng chuyển qua người mình thì cô nhóc vội trốn vào phòng bếp, giòn giã nói với thím Đường là lát nữa mình cũng phải đi chợ mua rau. Cô nhóc biết bí đỏ và dưa hấu nên có thể giúp đỡ chọn đồ. Gia Hàng bĩu môi lại nhớ tới Ninh ʍôиɠ nói muốn mang con gái đi học đàn piano nhưng đứa nhỏ kia bị cây đàn lớn quá dọa sợ khóc đến mù mịt. Lúc đó Ninh ʍôиɠ nói, thôi coi như tha cho con bé và cũng tha cho mình. Gia Hàng lẩm bẩm: “Luyến Nhi còn nhỏ, để con bé chơi thêm một năm, nó vui thì mình cũng vui. Nếu không mỗi ngày đều thuốc súng tràn ngập mất thôi.” Sau khi xác định tâm lý xong cô đi vào phòng bếp.
Luyến Nhi ngửa đầu lên nhìn cô như bông hoa hướng dương nhưng tràn đầy đề phòng. Thím Đường cũng coi như ở nhà họ Trác lâu nên đã từng chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của Gia Hàng. Có một số việc dù không ai nói tới thì có lẽ trong lòng bà cũng đã hiểu rõ. Bà không gọi Gia Hàng là cô như đám Tần Nhất Minh mà toàn gọi “Mẹ Phàm Phàm”.
“Mẹ Phàm Phàm muốn đi ra ngoài sao?”
Gia Hàng vỗ vỗ đầu Luyến Nhi nói: “Vâng, chắc buổi chiều cháu mới về nên không cần chờ cơm cháu đâu ạ.”
Thím Đường gật gật đầu kéo Luyến Nhi qua. Luyến Nhi muốn đi theo nhưng lại sợ Gia Hàng lừa gạt rồi đưa mình đi nhà trẻ nên vẫn lựa chọn ngoan ngoãn đi theo thím Đường.
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, hôm nay mặt trời sáng ngời, trong trẻo, bầu trời có vẻ cao vời vợi. Rốt cuộc đã là mùa thu, không khí cũng không giống như cũ nữa, trong hơi thở đều là mùi cây cối tràn ngập.
Ngô Tá mới từ trường học trở về thấy Gia Hàng thì vội vàng quay xe. Ngô Tá tốt nghiệp cấp ba xong là nhập ngũ, cá tính rất sôi nổi, nói đúng ra thì có chút cởi mở. Người như vậy làm lính cần vụ quả là thích hợp. Cậu ta không nghĩ nhiều như Tần Nhất Minh mà suy nghĩ rất đơn giản. Ở trong mắt cậu ta Gia Hàng đặc biệt ghê gớm. Thủ trưởng trác tuyệt bất phàm, cái này mọi người đều rõ như ban ngày vì thế người có thể hạ gục thủ trưởng thì phải lợi hại đến thế nào chứ?! Lúc phân công lính cần vụ cậu ta đã chủ động xin làm lái xe cho Gia Hàng, Tần Nhất Minh trêu chọc cậu ta không có tiền đồ nhưng cậu ta chỉ ha hả cười ngây ngô.
“Cô Gia, chúng ta đi đâu?” Chờ xe ra quân khu đại viện Ngô Tá mới mở miệng hỏi.
Gia Hàng xem qua di động, thủ trưởng không gọi điện tới cũng không nhắn tin khiến lòng cô trầm xuống.
“Đi quân khu.”
Nếu ban đêm có việc khẩn cấp thì sau khi ăn sáng thủ trưởng sẽ liên hệ với cô. Nếu không có liên hệ thì chứng tỏ tình huống cực kỳ nghiêm trọng khiến thủ trưởng không thể phân tâm. Vào loại thời điểm này Gia Hàng sẽ đi đến quân khu nhìn một cái. Cô không chắc có thể nhìn thấy thủ trưởng nhưng cũng có thể hỏi thăm được có việc gì xảy ra, hoặc nói chuyện với phó quan vài câu. Cô nhờ phó quan chuyển vài lời với thủ trưởng là đủ rồi.
Mới đi được một lát thì thấy Ngô Tá không tình nguyện dẫm phanh, nhíu mày nhìn phía trước nói: “Cô Gia, phía trước hình như cấm đường đột xuất hay sao ấy.”
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy trước xe. Biểu tình trêи mặt mỗi người đều rối rắm lại mang theo tò mò và khủng hoảng. Mấy anh cảnh sát đang nghiêm túc duy trì trật tự, lạnh giọng yêu cầu mọi người giải tán.
“Gia Hàng, gần đây em thường xuyên giận dỗi!” Tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từ góc độ của anh mà nhìn thì đường cong trêи người cô thật là khiến người ta mê mẩn và xúc động.
“Em thích thế, anh không chịu nổi hả?” Gia Hàng trở mình, trong mắt là khiêu khích cuồn cuộn.
“Sao có thể, anh đang vui vẻ chịu đựng mà!” Thủ trưởng cất giọng nhàn nhạt nhưng khi thì thầm bên tai lại tạo ra hương vị kiều diễm khác biệt. Cả người Gia Hàng như có một dòng điện chạy qua, không nhịn được run lên. Gia Hàng hơi hơi đẩy một phen, sau đó chậm rãi mềm mại ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh.
Lưng thủ trưởng rất rộng, sờ lên cơ bắp cứng rắn. Gia Hàng đau lòng bởi vì chỉ người trường kỳ ngồi lâu làm việc cơ bắp lưng mới cứng thế này nhưng thủ trưởng nhà cô không phải do ngồi nhiều mà là do thần kinh căng thẳng lâu ngày tạo thành thói quen. Thủ trưởng là quân nhân, đi lên từ mảng kỹ thuật sau đó nhờ bộc lộ tài năng kiệt xuất về quản lý và chỉ huy nên mới có thể đi lên vị trí lãnh đạo này. Quá trình đi lên từ chức vụ nhỏ nhất tới vị trí tướng lĩnh của anh trong mắt một số người quả là không đáng gì nhưng những khó khăn trong đó không phải ai cũng biết. Cha anh là Trác Minh, với địa vị của ông thì anh càng cần phải có thành tích nổi trội mới có thể được người khác tán thành.
Thủ trưởng rất ít khi nói về công việc, sau khi về nhà anh chính là người cha ôn nhu, người chồng yêu vợ. Chỉ có lúc thân mật này Gia Hàng mới có thể cảm giác được anh mệt mỏi thế nào. Gia Hàng than một tiếng, đón nhận nhiệt tình của Trác Thiệu Hoa, chút rối rắm trong lòng lúc trước không biết từ khi nào đã bay đi xa.
Phía chân trời, ánh trăng dần cao hơn, rải ánh sáng đầy đất.
Lúc này cửa bị gõ nhẹ, trong bóng đêm yên lặng tiếng động này đặc biệt rõ ràng. Hai người đang ôm nhau ngủ say sưa mở choàng mắt, cùng nhau bật dậy. Đây là một loại thói quen, cực kỳ ăn ý. Bọn họ không đặt câu hỏi, không kinh hoảng mà chỉ nhìn nhau sau đó Trác Thiệu Hoa phủ thêm áo khoác rồi xuống giường mở cửa.
Bên ngoài là phó quan Tần Nhất Minh, trong tay anh ta cầm tờ ghi chú cuộc gọi đến. Trác Thiệu Hoa nhanh chóng đọc qua sau đó lạnh lùng nói: “Tôi xuống ngay.”
Anh trở về phòng thay quần áo, Gia Hàng cũng đi lên đón lấy quần áo anh cởi ra, lại đưa quân phục đang treo trêи mắc áo cho anh.
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi.” Trác Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, mới hơn 3 giờ sáng.
Gia Hàng gật gật đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng nhíu mày của thủ trưởng cô nghĩ tình huống chắc rất khẩn cấp. Cô cũng không dặn dò gì mà chỉ lẳng lặng tiễn thủ trưởng đến tận cổng trước. Cầu thang có chút tối nhưng hai người cũng không bật đèn. Ở chỗ ngoặt hai người tự nhiên mà nắm tay đi qua hai mươi bậc thang mà Chư Hàng thầm đếm trong lòng.
Đêm trung thu mát lạnh như nước. Ngoài cửa, ô tô đã ra khỏi gara, ánh đèn sáng ngời lặng lẽ chiếu về phía trước.
“Chào anh, trung tá Tần.” Gia Hàng chào Tần Nhất Minh đang đứng dưới cầu thang.
“Chào cô Gia.” Tần Nhất Minh quay mặt lại, cả người căng thẳng.
Trác Thiệu Hoa xoay người, vuốt mặt Gia Hàng sau đó thấp giọng nói: “Em về phòng đi!”
Gia Hàng nắm chặt tay anh sau đó buông ra nhìn anh mỉm cười sải bước đi ra xe. Tần Nhất Minh đóng cửa xe, gật đầu cứng nhắc với Gia Hàng.
Trác Thiệu Hoa có tổng cộng 6 vị phó quan, mỗi người có một nhiệm vụ khác nhau. Tần Nhất Minh phụ trách sinh hoạt và sắp xếp lịch trình và là người tiếp xúc với Gia Hàng nhiều nhất. Mỗi một lần đến nhà phía sau anh ta lại không nhịn được bày ra biểu tình cứng đờ kia.
Lúc Gia Hàng quyết định tới Nam Kinh, Trác Thiệu Hoa để Tần Nhất Minh phụ trách việc xây một sân bóng rổ nhỏ phía nhà sau. Thủ trưởng vội đến nỗi một ngày chỉ ngủ tầm 4 tiếng, nhưng mỗi ngày anh vẫn kiên trì trở về xem tiến độ thi công sân bóng rổ, hỏi rõ từng chi tiết. Tần Nhất Minh biết thủ trưởng có một con trai và một con gái nhưng con trai anh năm nay mới 5 tuổi, cả người không lớn hơn quả bóng rổ là bao thì chơi bóng làm sao được?
Lúc chuyển nhà đồ đạc nhiều, Gia Hàng lựa chọn ngồi máy bay tới. Quân khu cử ba xe đi đón người, Gia Hàng và thủ trưởng ngồi một xe còn Tần Nhất Minh vội vàng kiểm kê hành lý nên cũng không gặp mặt Gia Hàng. Anh ta gặp cô lần đầu vào sáng sớm ngày hôm sau.
Anh ta vừa bước vào nhà phía sau đã nghe được tiếp đập bóng bạch bạch. Anh ta vòng qua một căn phòng và nhìn thấy một cô gái ăn mặc gọn gàng đang nhanh nhẹn nhảy lên ném bóng vào rổ. Quả bóng bay một đường, chuẩn xác quăng vào giữa rổ. Có lẽ cô đã vận động được một lúc nên vài sợi tóc dính bết mồ hôi vào trán. Tần Nhất Minh đứng ở chỗ đó, chỉ cảm thấy thân thể của cô cùng với động tác, từ cái nghiêng người tới giọt mồ hôi rơi xuống đều uyển chuyển nhẹ nhàng nói không nên lời. Tần Nhất Minh nghĩ thầm người này hẳn là cao thủ.
Ngay sau đó anh ta buồn bực nghĩ nếu có người tiến vào thì cảnh vệ phải biết chứ? Anh ta nhớ rõ trong số những người tới từ Bắc Kinh hôm qua có người nào như thế này đâu. Thế cô ta là ai?
“Giới thiệu một chút, vị này chính là trung tá Tần Nhất Minh, còn cô ấy là vợ tôi, Gia Hàng.” Đúng lúc ấy Trác Thiệu Hoa cầm khăn lông đi tới.
Tần Nhất Minh trợn mắt thật to trong khi Gia Hàng thì ôm bóng đi về phía anh ta.
“Hắc, hắc!” Cô vẫy vẫy tay, hất mái tóc ngang vai một cái. Tần Nhất Minh có cảm giác nếu cho cô một thanh kiếm, lại phủ thêm áo choàng thì cô có thể trực tiếp vượt mái nhà, vọt qua tường.
Trước khi làm phó quan phụ tá cho Trác Thiệu Hoa, anh ta đã từng làm lính cần vụ cho đại tá Lý và làm cán bộ chỗ thiếu tướng Lưu. Phu nhân của thiếu tướng Lưu làm việc ở cục bảo hộ lao động nên đối xử với người khác cực kỳ hòa nhã. Phu nhân của đại tá Lý làm việc ở đoàn văn công, năm tháng đã in hằn dấu vết lên dung nhan của cô ấy nhưng chỉ càng khiến cô ấy thêm ung dung quý phái. Trác Thiệu Hoa có tài năng, gia thế, dung mạo ở trong quân coi như xuất sắc nhất thế nên Tần Nhất Minh cảm thấy một người đàn ông như thế dù không cưới phu nhân như những vị sếp kia thì hẳn cũng phải là tiểu thư danh giá, môn đăng hộ đối, tri thư đạt lễ, cao quý đoan trang, ôn nhu thanh cao. Anh ta nhìn Gia Hàng, cảm thấy không thể tin nổi, cũng không thể lý giải. Có lẽ khẩu vị của thủ trưởng khác người!
Tần Nhất Minh mỉm cười nhưng hai chữ “Phu nhân” không sao thốt ra khỏi miệng được. Không phải xứng hay không xứng mà là khi thêm hai chữ phu nhân phía sau họ Gia thì nghe thật rùng mình. Nghe nói cô ấy ở nhà giúp chồng dạy con, hình như không làm việc gì. Vì chuyện xưng hô với Gia Hàng mà Tần Nhất Minh buồn bực hồi lâu. Ngô Tá cơ linh hơn nên kiến nghị gọi là ‘cô’, như thế không quá già, không quá trẻ, lại cũng không khinh nhờn hay quá xa cách. Sau khi Tần Nhất Minh phân tích xong thì cảm thấy có lý. Nhưng không biết vì sao sau khi Gia Hàng nghe thấy anh ta gọi “Cô Gia” thì lại trợn tròn mắt, giống như không thể tiếp thu nổi. Nhưng cô cũng không nói gì, có điều từ đó hễ Tần Nhất Minh nhìn thấy Gia Hàng là lại mất tự nhiên.
Mới sáng sớm Luyến Nhi đã lại gây ra “chuyện lớn”. Chồng thím Đường chăm sóc được một chậu cúc quý hiếm có thể nở hoa màu xanh. Luyến Nhi đặc biệt thích, thậm chí còn mang theo thùng nước nhỏ của mình đi tới đi lui mười mấy lần để tưới nước, sau đó thành công khiến hoa chết úng.
Gia Hàng ngồi ở cạnh bàn ăn bình tĩnh vừa ăn vừa nghe thím Đường bẩm báo: “Sao đứa nhỏ bé tí thế mà sức lực lại nhiều thế nhỉ? Một xô nước cũng không nhẹ, về sau chắc là có thể chịu khổ. Một mình con bé xách nhiều thùng thế, đầu đổ đầy mồ hôi mà không kêu mệt một tiếng nào.”
Khi nhìn chuyện từ góc độ khác thì tính chất cũng khác ngay. Nghe xong lời này có vẻ Luyến Nhi cũng có chút lấp lánh, Gia Hàng đành tự an ủi mình như thế.
Hôm nay thím Đường làm món cháo hoa quế bí đỏ, quả là nhẹ nhàng thanh đạm lại bổ tỳ, phế, thận. Ngoài ra còn có sủi cảo tôm tươi, đích thị là bữa ăn cao cấp điển hình của Nam Kinh. Nguyên liệu nấu ăn tươi rói, dinh dưỡng cũng hoàn hảo. Thím Đường tới Nam Kinh là lập tức miệt mài tìm tòi dung hợp món ăn nam bắc một cách hài hòa.
Phàm Phàm và Luyến Nhi thì có thêm một ly sữa bò và một quả trứng gà rán. Phàm Phàm luôn ăn cơm sáng rất nhanh, ăn xong thì tự mình lên phòng thu dọn cặp sách. Cặp sách của thằng bé rất lớn, ngoài sách giáo khoa còn có sổ phác họa, dụng cụ vẽ tranh, giấy Tuyên Thành, bút lông và mực nước. Việc học hiện tại đối với đứa nhỏ này mà nói không quá quan trọng, đa số thời gian thằng bé đều vẽ tranh, luyện chữ và đọc sách. Gia Hàng lo lắng không biết như thế có nặng quá không, liệu thằng bé có tiêu hóa nổi không nhưng Phàm Phàm lại giống như rất thanh nhàn. Sau khi tan học về nhà đứa nỏ sẽ chơi với Luyến Nhi ở trong hoa viên một lát sau đó chơi bóng rổ với Gia Hàng một lát ở sân bóng. Mỗi ngày thằng bé đều đi ngủ và thức dậy đúng giờ, cuối tuần sẽ xem một tập 《 bàn luận về trào lưu nghệ thuật 》.
Chư Hàng vỗ trán, 《 bàn luận về trào lưu nghệ thuật 》cơ đấy. Cô vừa thấy đã vội đổi kênh, rất ít khi nhẫn nại nghe được 2 phút. Không phải người ta nói không tốt, mà là những thứ được nói ở đó cô không có hứng thú. Ấy vậy mà Phàm Phàm lại nghe rất chuyên chú, thậm chí còn không đã nghiền mà mua cuốn《 luận ngữ 》rồi tự mình đọc chỉ bởi vì bị chuyên gia trong chương trình kia “dụ dỗ”.
Ngô Tá và chồng thím Đường đưa Phàm Phàm đi học, Gia Hàng chỉ đưa một lần đã bị Phàm Phàm ghét bỏ. Gia Hàng cảm thấy Phàm Phàm nhập học sớm nên mình cần phải giao lưu với các giáo viên để nhờ bọn họ để ý tới thằng bé. Nhưng lần đầu đưa đứa nhỏ tới lớp, Phàm Phàm tránh khỏi tay cô, không sao chịu để Gia Hàng dẫn mình đi vào cổng trường.
“Các bạn khác đều tự đi mà.” Khuôn mặt nhỏ của thằng bé thật nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc.
“Nhưng con còn bé!” Gia Hàng ôn tồn giải thích.
“Nhưng con đâu có lùn hơn các bạn.” Phàm Phàm không chấp nhận lý do này.
Phàm Phàm coi như cao hơn đám nhỏ cùng tuổi khiến thằng bé không chênh lệch gì mấy với đám trẻ con lớn hơn. Gia Hàng bất đắc dĩ, chỉ đành nhìn con trai trộn giữa đám nhỏ đi vào cổng trường. Cô nhìn thế nào cũng thấy con nhà mình đẹp trai nhất trong số đó, lại còn thông minh nhất, ngoan ngoãn nhất. Trong lúc nhất thời trong lòng cô vừa chua vừa ngọt, tư vị gì cũng có. Nhớ rõ lúc Phàm Phàm mới sinh ra giống như con khỉ nhỏ xấu xí, sao mới nhanh thế mà con khỉ nhỏ đó đã trưởng thành rồi.
Phàm Phàm kiên trì tự mình cõng cặp sách, Gia Hàng cong người muốn chỉnh sửa quần áo cho thằng bé mặc dù quả thực không cần. Phàm Phàm hôn lên mặt Gia Hàng nói: “Mẹ, con đi học đây!”
Gia Hàng hiền từ mỉm cười vẫy tay với hắn còn Luyến Nhi thì cầm một con rô-bốt Transformers ở một bên nhìn theo anh trai. Lúc thấy ánh mắt Gia Hàng chuyển qua người mình thì cô nhóc vội trốn vào phòng bếp, giòn giã nói với thím Đường là lát nữa mình cũng phải đi chợ mua rau. Cô nhóc biết bí đỏ và dưa hấu nên có thể giúp đỡ chọn đồ. Gia Hàng bĩu môi lại nhớ tới Ninh ʍôиɠ nói muốn mang con gái đi học đàn piano nhưng đứa nhỏ kia bị cây đàn lớn quá dọa sợ khóc đến mù mịt. Lúc đó Ninh ʍôиɠ nói, thôi coi như tha cho con bé và cũng tha cho mình. Gia Hàng lẩm bẩm: “Luyến Nhi còn nhỏ, để con bé chơi thêm một năm, nó vui thì mình cũng vui. Nếu không mỗi ngày đều thuốc súng tràn ngập mất thôi.” Sau khi xác định tâm lý xong cô đi vào phòng bếp.
Luyến Nhi ngửa đầu lên nhìn cô như bông hoa hướng dương nhưng tràn đầy đề phòng. Thím Đường cũng coi như ở nhà họ Trác lâu nên đã từng chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của Gia Hàng. Có một số việc dù không ai nói tới thì có lẽ trong lòng bà cũng đã hiểu rõ. Bà không gọi Gia Hàng là cô như đám Tần Nhất Minh mà toàn gọi “Mẹ Phàm Phàm”.
“Mẹ Phàm Phàm muốn đi ra ngoài sao?”
Gia Hàng vỗ vỗ đầu Luyến Nhi nói: “Vâng, chắc buổi chiều cháu mới về nên không cần chờ cơm cháu đâu ạ.”
Thím Đường gật gật đầu kéo Luyến Nhi qua. Luyến Nhi muốn đi theo nhưng lại sợ Gia Hàng lừa gạt rồi đưa mình đi nhà trẻ nên vẫn lựa chọn ngoan ngoãn đi theo thím Đường.
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, hôm nay mặt trời sáng ngời, trong trẻo, bầu trời có vẻ cao vời vợi. Rốt cuộc đã là mùa thu, không khí cũng không giống như cũ nữa, trong hơi thở đều là mùi cây cối tràn ngập.
Ngô Tá mới từ trường học trở về thấy Gia Hàng thì vội vàng quay xe. Ngô Tá tốt nghiệp cấp ba xong là nhập ngũ, cá tính rất sôi nổi, nói đúng ra thì có chút cởi mở. Người như vậy làm lính cần vụ quả là thích hợp. Cậu ta không nghĩ nhiều như Tần Nhất Minh mà suy nghĩ rất đơn giản. Ở trong mắt cậu ta Gia Hàng đặc biệt ghê gớm. Thủ trưởng trác tuyệt bất phàm, cái này mọi người đều rõ như ban ngày vì thế người có thể hạ gục thủ trưởng thì phải lợi hại đến thế nào chứ?! Lúc phân công lính cần vụ cậu ta đã chủ động xin làm lái xe cho Gia Hàng, Tần Nhất Minh trêu chọc cậu ta không có tiền đồ nhưng cậu ta chỉ ha hả cười ngây ngô.
“Cô Gia, chúng ta đi đâu?” Chờ xe ra quân khu đại viện Ngô Tá mới mở miệng hỏi.
Gia Hàng xem qua di động, thủ trưởng không gọi điện tới cũng không nhắn tin khiến lòng cô trầm xuống.
“Đi quân khu.”
Nếu ban đêm có việc khẩn cấp thì sau khi ăn sáng thủ trưởng sẽ liên hệ với cô. Nếu không có liên hệ thì chứng tỏ tình huống cực kỳ nghiêm trọng khiến thủ trưởng không thể phân tâm. Vào loại thời điểm này Gia Hàng sẽ đi đến quân khu nhìn một cái. Cô không chắc có thể nhìn thấy thủ trưởng nhưng cũng có thể hỏi thăm được có việc gì xảy ra, hoặc nói chuyện với phó quan vài câu. Cô nhờ phó quan chuyển vài lời với thủ trưởng là đủ rồi.
Mới đi được một lát thì thấy Ngô Tá không tình nguyện dẫm phanh, nhíu mày nhìn phía trước nói: “Cô Gia, phía trước hình như cấm đường đột xuất hay sao ấy.”
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy trước xe. Biểu tình trêи mặt mỗi người đều rối rắm lại mang theo tò mò và khủng hoảng. Mấy anh cảnh sát đang nghiêm túc duy trì trật tự, lạnh giọng yêu cầu mọi người giải tán.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi