Hai Người Chồng
Chương 109: Đừng nghĩ tôi không biết gì
Cho dù là bất cứ ai, Tô Hiển Nhiên vẫn không thể chấp nhận chuyện người đó nói năng như vậy với chồng mình.
Nhậm Thừa Vinh khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đáp.
" Tô Phu Nhân muốn gặp Nhiên Nhiên có chuyện gì không? "
Tô Hiển Như nghe thấy cách xưng hô thân mật " Nhiên Nhiên " như vậy! Lòng bà thật sự khó ở mà hung hăng quát.
" Cậu có tin hay không tôi tố cậu tội không tôn trọng Nhiên Nhiên, lấy tư cách gì cậu có thể dám gọi thân mật với con gái tôi như thế? Cho dù là xách dép chính cậu còn không xứng. "
Tô Hiển Nhiên thật sự không nghe nổi nữa, cảm giác được đầu dây bên kia sắp nói chuyện gì nữa. Tô Hiển Nhiên nhíu mày cầm điện thoại.
" Alo. "
Tô Hiển Như vốn còn muốn phát họa, thì lại nghe thấy giọng con gái bà, những câu chửi mắng sắp phun ra liền nuốt lại hết mà gọi.
" Nhiên Nhiên! "
" Tô Phu Nhân gọi tới có chuyện gì không? " Tô Hiển Nhiên khó chịu hỏi, cô không dư thời gian đi nói tầm phào nhé.
Tô Hiển Như nghe đến xưng ô xa cách kia của Tô Hiển Nhiên bà không khỏi mím môi kinh ngạc... con gái bà...
" Nhiên Nhiên... sao con lại xưng hô như vậy với mẹ? " giọng bà run lên.
Tô Hiển Nhiên thật sự sắp bị bức đến phát cáo rồi, cô nhanh chóng nói.
" Tô Phu Nhân, xưng hô như vậy là nể tình nể nghĩa lắm rồi! Không lẽ bà con muốn tôi kêu bà là " MẸ "? "
Không đợi Tô Hiển Như trả lời, Tô Hiển Nhiên cười nhẹ một tiếng lại nói.
" Thật sự, hôm qua tôi gọi như vậy là để cho chính bà thất tỉnh, nhưng mãi đến khi mọi chuyện đến hồi kết bà mới tỉnh. Bà thật sự xứng đáng làm một người mẹ sao? "
Tô Hiển Như cứng họng muốn nói nhưng không biết nên nói gì.
Nghe đầu dây bên kia trầm lặng, Tô Hiển Nhiên lại nói.
" Nếu đã không có chuyện gì thì tôi tắt máy. " Tô Hiển Nhiên đang định tắt máy thì Tô Hiển Như vội vàng nói.
" Nhiên Nhiên, con có hận có ghét mẹ ra sao cũng được nhưng con vẫn là người của Tô Gia... " hít một hơi sâu bà lại nói.
" Mẹ không quan tâm con lấy bao nhiêu chồng, nhưng tuyệt đối đừng để hai người bên cạnh con được chiều quá sinh ra hư, dù sao không... "
" Chồng tôi duy nhất chỉ có hai người đó thôi, Tô Phu Nhân không cần bận tâm quá nhiều đâu. Tôi thương hai anh chồng của tôi thì tôi cưng tôi chiều cũng như bà vậy, yêu thương Chu Liên đến nổi đuổi cả con gái ruột của mình ra ngoài, chính là tôi không hồ đồ như bà. "
" Nhiên Nhiên sao con lại có thể nói như vậy! Ta là mẹ con. "
" Mẹ! Haha, tôi cũng không muốn nhắc nhưng do bà ép tôi thôi Tô Phu Nhân. " dừng một chút, hai mắt cô đỏ ngầu, tay cô không tự chủ nắm chặt lại, Tô Hiển Nhiên nói.
" Không tính năm năm tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ tính từ lúc tôi sinh ra cho đến năm mười lăm tuổi, bà tự hỏi chính mình xem, bà thật sự yêu Chu Liên, lấy Chu Liên vì ông ta quan tâm chăm sóc tôi, nhận nuôi Tô Tú Vi, à không Bắc Tố Vi là vì thấy đáng thương thật sự hay sao? "
" Đừng nghĩ tôi không biết gì. "
Nói xong, Tô Hiển Nhiên tắt máy, Tô Hiển Như cứng đờ người ngồi đó ngây ngốc...
Nhậm Thừa Vinh khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đáp.
" Tô Phu Nhân muốn gặp Nhiên Nhiên có chuyện gì không? "
Tô Hiển Như nghe thấy cách xưng hô thân mật " Nhiên Nhiên " như vậy! Lòng bà thật sự khó ở mà hung hăng quát.
" Cậu có tin hay không tôi tố cậu tội không tôn trọng Nhiên Nhiên, lấy tư cách gì cậu có thể dám gọi thân mật với con gái tôi như thế? Cho dù là xách dép chính cậu còn không xứng. "
Tô Hiển Nhiên thật sự không nghe nổi nữa, cảm giác được đầu dây bên kia sắp nói chuyện gì nữa. Tô Hiển Nhiên nhíu mày cầm điện thoại.
" Alo. "
Tô Hiển Như vốn còn muốn phát họa, thì lại nghe thấy giọng con gái bà, những câu chửi mắng sắp phun ra liền nuốt lại hết mà gọi.
" Nhiên Nhiên! "
" Tô Phu Nhân gọi tới có chuyện gì không? " Tô Hiển Nhiên khó chịu hỏi, cô không dư thời gian đi nói tầm phào nhé.
Tô Hiển Như nghe đến xưng ô xa cách kia của Tô Hiển Nhiên bà không khỏi mím môi kinh ngạc... con gái bà...
" Nhiên Nhiên... sao con lại xưng hô như vậy với mẹ? " giọng bà run lên.
Tô Hiển Nhiên thật sự sắp bị bức đến phát cáo rồi, cô nhanh chóng nói.
" Tô Phu Nhân, xưng hô như vậy là nể tình nể nghĩa lắm rồi! Không lẽ bà con muốn tôi kêu bà là " MẸ "? "
Không đợi Tô Hiển Như trả lời, Tô Hiển Nhiên cười nhẹ một tiếng lại nói.
" Thật sự, hôm qua tôi gọi như vậy là để cho chính bà thất tỉnh, nhưng mãi đến khi mọi chuyện đến hồi kết bà mới tỉnh. Bà thật sự xứng đáng làm một người mẹ sao? "
Tô Hiển Như cứng họng muốn nói nhưng không biết nên nói gì.
Nghe đầu dây bên kia trầm lặng, Tô Hiển Nhiên lại nói.
" Nếu đã không có chuyện gì thì tôi tắt máy. " Tô Hiển Nhiên đang định tắt máy thì Tô Hiển Như vội vàng nói.
" Nhiên Nhiên, con có hận có ghét mẹ ra sao cũng được nhưng con vẫn là người của Tô Gia... " hít một hơi sâu bà lại nói.
" Mẹ không quan tâm con lấy bao nhiêu chồng, nhưng tuyệt đối đừng để hai người bên cạnh con được chiều quá sinh ra hư, dù sao không... "
" Chồng tôi duy nhất chỉ có hai người đó thôi, Tô Phu Nhân không cần bận tâm quá nhiều đâu. Tôi thương hai anh chồng của tôi thì tôi cưng tôi chiều cũng như bà vậy, yêu thương Chu Liên đến nổi đuổi cả con gái ruột của mình ra ngoài, chính là tôi không hồ đồ như bà. "
" Nhiên Nhiên sao con lại có thể nói như vậy! Ta là mẹ con. "
" Mẹ! Haha, tôi cũng không muốn nhắc nhưng do bà ép tôi thôi Tô Phu Nhân. " dừng một chút, hai mắt cô đỏ ngầu, tay cô không tự chủ nắm chặt lại, Tô Hiển Nhiên nói.
" Không tính năm năm tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ tính từ lúc tôi sinh ra cho đến năm mười lăm tuổi, bà tự hỏi chính mình xem, bà thật sự yêu Chu Liên, lấy Chu Liên vì ông ta quan tâm chăm sóc tôi, nhận nuôi Tô Tú Vi, à không Bắc Tố Vi là vì thấy đáng thương thật sự hay sao? "
" Đừng nghĩ tôi không biết gì. "
Nói xong, Tô Hiển Nhiên tắt máy, Tô Hiển Như cứng đờ người ngồi đó ngây ngốc...
Tác giả :
BooMew