Hái Hồng
Chương 39
Sau khi Trình Ý chia tay nhóm người Nhung Bác Quân, luôn suy nghĩ đến chuyện của mình và Chu Hồng Hồng.
Nếu cô chỉ là hiểu lầm giữa hắn và Thời Tiệp Nghệ có cái gì đó, vậy hắn giải thích là xong rồi. Chỉ sợ trong lòng cô còn có một nút thắt không gỡ ra được.
Hắn từng nghĩ, nếu có điều gì thật sự chạm đến Chu Hồng Hồng, đó chính là hắn có dính líu đến người phụ nữ khác. Nhưng mà, hắn đã từng giải thích qua, hắn không làm loạn.
Gia đình Chu Hồng Hồng từng có chuyện không vui, hắn hiểu được nếu hắn thật sự phản bội cô, vậy hai người hoàn toàn không có cách cứu vãn.
Sau khi phải sửa sang lại quán bar Trình Ý mới không thường về nhà. Trước kia mỗi ngày đều trở về, nào có rảnh rỗi mà đi ứng phó người phụ nữ khác. Hơn nữa, hắn đưa Chu Hồng Hồng đến bệnh viện chẳng qua là chỉ muốn cho cô biết, hắn chẳng qua chỉ muốn trấn an Thời Tiệp Nghệ, để cô ấy trị liệu thật tốt mà thôi.
Nhưng mà nụ cười của Chu Hồng Hồng khi nói hắn không cần để ý đến cô, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn lúc ấy thật sự nổi giận, không nói được gì đã bỏ lỡ.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Hồng Hồng chắc chắn đã coi weibo của Thời Tiệp Nghệ.
Hắn nhớ lại thời gian đăng trạng thái kia. Lúc ấy bệnh của Thời Tiệp Nghệ không ổn định, cũng không biết là lúc cô ấy đăng lên, tình trạng của cô ấy ra sao.
Giờ phút này trong lòng hắn gợn lên một cỗ chua sót, hận không thể ở trước mặt Chu Hồng Hồng, để cho hắn có thể ôm cô một cái thật chặt.
Nhưng mà trong giai đoạn này, hắn có vấn đề khác phải kiêng dè.
Hồng Oabị niêm phong, không phải bởi vì vấn đề phòng cháy, mà là dính phải thuốc cấm.
Gái, bài bạc, thuốc cấm, Trình Ý dính vào hai thứtrước. Cái cuối cùng này, hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào.
Bởi chuyện Chu Hồng Hồng muốn rời đi, hắn có chút lới lỏng quản lý chuyện ởHồng Oa. Kết quả, đã bị người hãm hại.
Tối hôm đó, có một căn phòng được bao, bên là trong một đám người ở đó "Trượt băng" (chơi thuốc), hơn nữa vừa hay lại có phóng viên cắm vào. Nhóm người bao căn phòng đó cũng không phải là nhân vật cỡ bự nào cả. Mặt khác, cho dù là có nhân vật lớn, cảnh sát cũng không dám bắt, huống chi là đăng báo.
Quán bar của hắntừ trước tới sau, từ trên xuống dưới toàn bộ đều đã thông qua, cảnh sát bên kia cũng không có quá mức khó xử hắn. Chẳng qua là bởi vì bị lên báo, nên dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.
Đối với việc bị niêm phong, Trình Ý rất bình tĩnh. Nhân viên của hắn rõ ràng còn lo lắng hơn cả ông chủ.
Trước đó Trình Ý cũng cảm giác có người muốn chơi hắn. Trực giác của hắn tuy rằng không phải chuẩn xác trăm phần trăm, nhưng phần lớn hắn đều dự cảm khá đúng.
Nhưng mà lần này, hắn thật không có sức mạnh để chống trả.
Hắn ở phía trước phải đấu tranh anh dũng, nhưng sau lưng lại mất đi người phụ nữ của mình. Trước kia hắn không phát hiện mình mua căn phòng này hơi lớn. Nay cái không gian đó trở nên lạnh lẽo vô cùng, làm cho hắn có loại cảm giác cô độc vắng lặng. Hắn muốn tìm người phụ nữ của hắn trở về, nhưng lại không có đầu mối. Vì thế chỉ đành đợi ở nhà hết ngày này sang ngày khác một cách đầy lưu luyến.
Hắn rất nhớ cô. Có lần nửa đêm tỉnh lại, ý thức còn đang mơ hồ, hắn đưa tay sờ vị trí củaChu Hồng Hồngở bên cạnh, chạm đến một mảnh vắng vẻ, bỗng trở nên tỉnh táo.
Hắn không học hành gì nhiều, không biết dùng từ ngữ phong phú để hình dung tâm tình của mình, tóm lại chính là khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Sau này có một hôm, hắn lái xeđi qua quảng trường công viên, vừa đúng lúc nghe được một câu hát trong một ca khúc. Hắn không hiểu biết về âm nhạc, nhưng câu hát kia, lại đánh vào nội tâm của hắn.
“Nếu như không có em, anh ở đâu, thì có gì quan trọng.”
Hắn nhất thời tỉnh ngộ, Chu Hồng Hồng không ở bên cạnh hắn, hắn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ý nghĩa gì.
Trình Ý kêu Đường Chỉ Mạn lấy bài hát này làm nhạc chuông cho hắn.
Cô ấy trực tiếp lên mạng tải xuống một đống.
Hắn không vừa ý. "Tôi nghe là con trai hát, hơn nữa muốn đúng câu nói kia."
Cô ngầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp, ông chủ càng ngày càng yêu cầu những việc kỳ quái.
Sau khi Trình Ý có được bảnthu cắt đã biên tập, nghe xong mấy lần, bèn đem đoạn nhạc này làm tiếng chuông điện tới của riêng Chu Hồng Hồng.
Cô vẫn không gọi điện thoại đến.
Rốt cục cũng đợi nghe được tiếng chuôngkia vang lên, Trình Ý muốn nghe tiếng chuông thêm một lát, nhưng mà hành động vẫn nhanh chóng nhấn nút trả lời.
Chu Hồng Hồng hỏi tình hìnhtrong quán bar của hắn.
Hắn bèn tìm cái lý do về phòng cháy. Chuyện của Hồng Oa, hắn cũng không muốn nói với cô, huống hồ là những việc này đều không tốt. Lúc trước côcũng đã từng có ý kiến đối với việc hắn mở quán bar, nhưng hắn từ trước đến giờ đều có chiêu đi cửa sau.
Thực ra Trình Ý cũng không muốn trở thành người giàu có gì. Quán bar của hắn vẫn duy trì các quy tắc ban đầu.
Cố Dĩ Thanh đã từng hỏi hắn vì sao không mở rộng sản nghiệp, làm một chuỗi quán bar.
Trình Ý trả lời, "Lười làm. Dù sao thì hiện tại tôi có thể nuôi vợ, thế là được."
Sau này Hồng Oa buôn bán càng ngày càng tốt, nhưng mặt tiền cửa hàng không đủ lớn. Cố Dĩ Thanh lại đề nghị, đem cửa hàng ở cách vách mua về để mở rộng.
Trình Ý không hề nghĩ ngợi, đã cự tuyệt. "Mọi người đến đây đều thích góp vui, càng chen lấn càng thích. Để cho bọn họ xếp hàng đi."
Lúc đóhắn nghĩ, nếu thật muốn mở rộng quy mô, vậy làm sao còn có thời gian về nhà ôm vợ.
Nhưng mà hắn hiện tại không có việc gì làm, vợ lại chạy mất.
----
Hai tuần lễ trước, Đường Chỉ Mạn thấy Trình Ý hình như là không để ý đến việc quán bị niêm phong, cô ồn ào không hiểu ý nghĩ của hắn, bèn điện thoại đến thăm dò hỏi, "Vậy đám chị em chúng tôi có thể nghỉ ngơi về nhà ăn tết hả?"
"Có thể." Khi đó, Trình Ý đang ở nhà tìm áo lót của Chu Hồng Hồng, không chút quan tâm liền trả lời.
Đường Chỉ Mạn bên này tiếp tục hỏi, "Vậy quán lúc nào thì mở lại? Để tôi còn biết đường dặn dò mọi người."
"Chẳng phải nói là tạm thời niêm phong một tháng sao?" Hắn nghĩ nghĩ, thế mà lại quên là bắt đầu tính từ ngày nào. "Muốn ngày cụ thể, cô đi hỏi Trịnh Hậu Loan đi"
Đường Chỉ Mạn vô cùng bất đắc dĩ. Nếu Trình Ý thật sự có lòng, quánbắc chắc sẽ không xảy ra chuyện.
Lúc cô nói chuyện cùng Trịnh Hậu Loan, đều oán trách. "Trước kia nếu có chuyện này ông chủ đều có thể áng chừng. Lần này tại sao lại tùy ý để đối phương lấn át."
"Xem tâm tình của anh ấy mà thôi." Trịnh Hậu Loan đã luyện thành thói quen với việc hai tháng nay ông chủ rất không bình thường.
Đường Chỉ Mạn xin ý kiến của Trịnh Hậu Loan về việc phải làm sau thời gian niêm phong, trong lòng rối rắm, có một nghi vấn, cuối cùng, cô chần chờ nói: "Lần trước lão đại của chúng ta nói... Hắn sắp phá sản. Là thật hay nói giỡn đấy?" Cô không tin, quán bar chỉ bị niêm phong, chả lẽ lại vì thế mà sụp đổ.
Nhưng mà, Trịnh Hậu Loan trả lời lại làm cho cô muốn phát khùng.
"Ông chủ nói toạc ra là cứ phá sản đi."
"Hắn cũng chỉ có cái quán bar này?" Huống hồ, quán này cũng không phải bị bắt đóng cửa, chỉ là tạm thời ngừng kinh doanh mà thôi.
Trịnh Hậu Loan rất thận trọng. "Xin nén bi thương."
Đường Chỉ Mạn cảm thấy mình không được bi thương, cô không thể tin tưởng lời nói bậy bạ của Trình Ý kia.
Nhưng vài ngày sau, cô cảm thấy ông chủ quả nhiên có dự liệu từ trước.
Hồng Oa đang bị niêm phong, đêm đó bỗng nhiên bị cháy.
Trong quá trình sửa chữa Trình Ý đều tự mình giám sát, đặc biệt nghiêm túc chú ý đến vấn đề cứu hoả. Lúc lửa cháy đến tầng 2, hệ thống phun dầm tự động mở ra. Nhưng khi lửa lan tới tầng 3trên đó vẫn chưa sửa chữa xong, vì thế không thể may mắn thoát khỏi.
Đường Chỉ Mạn tự mình hơi đoán chừng dưới, ông chủ lần này thiệt hại khá lớn.
Trình Ý đối với Hồng Oa tạm thời niêm phong cũng không thèm để ý. Nhưng là trận này lửa ngoài ý muốn, ngược lại làm cho hắn ra sức.
Hắn mấy ngày này có gặp mặt Cố Dĩ Thanh.
Cố Dĩ Thanh đến tức giận đến vô cùng. "Là thằng khốn khiếp mẹ kiếp nào làm!"
"Ai biết." Trình Ý vẫn từ tốn. "Sáng hôm đó tôi đã có dự cảm chẳng lành. Còn tưởng rằng là do sự kiện kia, liền lười quản."
Cố Dĩ Thanh cảm thấy rất nhức đầu, thật sự là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp. "Ông anh của tôi ơi, dạo này anh bị sao thế hả? Lần trước đến quán của anh vui đùa một hồi, đám cô em còn nói bọn họ sắp mất việc."
"Đúng là sắp mất việc." Trình Ý hơi hơi ngửa đầu nhìn đèn treo thủy tinh hoa lệ trên trần nhà, dường như đang đếm xem có mấy cái đèn chụp. "Quán của tôi cũng sắp đổ rồi, bọn họ còn có thể nương tựa vào tôi sao?"
Cố Dĩ Thanh sững người. Lời này, Đường Chỉ Mạn cũng đã nói với hắn. Hắn cho là bọn họ nói giỡn, ai ngờ, chính Trình Ý cũng thừa nhận.
Trình Ý thấy biểu tình không chịu nổi đả kích của Cố Dĩ Thanh, cười khẽ. "Được rồi, cái này không phải là trọng điểm. Quan trọng là, ngày mai tôi phải về nhà, bên này có tin tức gì thì cậu nhớ cho tôi biết."
"Anh, không có vấn đề gì. Anh vẫn còn có em đây." Cố Dĩ Thanh nghĩ rằng Trình Ý đang gượng cười, hắn vội biểu hiện, "Tuy rằng anh của em quản rất nghiêm, nhưng em cũng có tiền riêng."
Trình Ý vẫn chỉ cười, tâm tư của hắn đã không còn đặt trên mấy chuyện này nữa.
Hắn nhớ lời dặn dò của Chu Hồng Hồng, phải về vào ban ngày, phải mang thức ăn, còn phải chuẩn bị quần áo ấm...
----
Quy củ ăn cơm tất niên của làng Vĩnh Cát là con gái phải theo nhà chồng.
Sau khi Chu Hồng Hồng và Trình Ý đãi tiệc mừng, bữa cơm đêm giao thừa đều ăn ở nhà họ Trình.
Sau này lão thái gia mất đi, Trình gia chỉ còn lại có Bà cả và Bà hai. Hai bà quyết định bảo cả mẹ Chu đến ăn bữa cơm đoàn viên.
Chu Hồng Hồng nghĩ rằng Trình Ý đã đồng ý nói với cha mẹ hai bên, đoán là năm nay, chắc cô cũng không cần phải đến nhà họ Trình ăn cơm tất niên.
Nhưng đến hôm đó, sáng sớm hắn đã điện thoại đến, nhắc nhở cô đừng có quên bữa cơm tối tất niên.
Vì cómẹ Chu ở đây, Chu Hồng Hồng không nhiều lời với hắn, đáp ứng một tiếng bèn cúp máy.
Cô còn bận việc nhà mình, vội vã quét dọn vệ sinh, cùng mẹ Chu dán câu đối,chuẩn bị mọi thứ.
Xế chiều, Chu Hồng Hồng bèn bắt đầu nấu lá bưởi, chuẩn bị nước rửa đầu tắm rửa.
Mẹ Chu thì thầm hỏi, "Sao không đợi muộn một chút hãy tắm?"
Chu Hồng Hồng cười cười, "Bà Hai nói, năm nay nhà họ Trương ở phía đông làng lại tặng rượu. Uống xong rượu nhà hắn, về là con ngủ luôn. Không có thời gian lo lắng tắm rửa đâu."
Mẹ Chu cũng không biết con gái nhà mình có ở lại tâm sự với Trình Ý hay không, bèn hỏi: "Con không cùng đếm ngược đón giao thừa với Tiểu Trình à?"
"Để con xem tình hình thế nào." Chu Hồng Hồng không trả lời rõ ràng, sau vội vã đổi chủ đề. "Năm nay cậu cả con lại không về bên đón năm mới sao?"
"Cậu còn đang bận ôm cháu trai." Mẹ Chu không hỏi nhiều về chuyện Trình Ý nữa, cứ thế bị cuốn theo câu chuyện của con gái. "Năm sau có rảnh, A Trác sẽ về một chuyến."
Chỉ cần không nói đến Trình Ý, Chu Hồng Hồng liền thoải mái, vì thế nói chuyện một lúc với mẹ.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô được một nửa, sau đó mặc quần áo mới vào, kéo tay mẹChu đi về hướng nhà họ Trình.
Vừa đi tới đầu đường, đã gặp Trình Ý đang đi đến.
Năm trước cũng là hắn đến đón hai người bọn họ.Thực ra từ nhà họ Chu đến nhà họ Trình cũng không xa, nhưng hắn vẫn luôn chạy đến đây đón.
Sáng sớm hôm nay, Chu Hồng Hồng đã nói thẳng không cần hắn tới đón, hắn cũng nói đã biết, nhưng rõ ràng hắn đúng là nghe tai trái, ra tai phải.
Đi trên đường, Trình Ý và Chu Hồng Hồng cũng không nói nhiều, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ Chu.
Trình gia còn chưa có chính thức khai tiệc.
Lúc đi vào sân, di động của Chu Hồng Hồng báo có hai ba cái tin nhắn đến. Cô vào phòng ngồi xuống mới mở xem.
Tất cả đều là tin chúc tết của mấy bạn học cũ hôm trước từng tụ họp. Mấy tin đều giống nhau, đương nhiên là copy rồi lại gửi cho nhiều người. Một người trong đám bọn họ thậm chí tên cũng không kịp sửa lại.
Chu Hồng Hồng sẽ không chủ động gửi những tin nhắn chúc mừng kiểu này, cô cảm thấy tất cả đều là gửi đi một ngàn từ cũng chẳng đủ ý nghĩa. Nhưng vì lễ phép, cô cũng đáp lại từng cái một.
Sắp giao thừa, mạng lại bị nghẽn mạch.
Tin nhắn gửi đi được 1nửa vẫn chưa gửi thành công, cô sợ mình quên trả lời, liền đi ra nơi trống trải trong sân, giơ cao tay một chút, hy vọng như thế có thể thu được tín hiệu.
Tin nhắn vừa được gửi đi, lại có một cái mới đến.
Lần này là bạn học thời đại học của cô, Trương Nhạc Minh.
Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn thật là rất có tâm, ít nhất những lời chúc mừng của hắn nhìn là biết không phải sao chép từ mấy tin nhắn mẫu trên mạng.
Nhưng cô nhìn thấy có mấy từ kỳ quái, "nữ thần cùng lớp của tôi". Cô đoán chắc là viết nhầm, chắc phải là "bạn nữ cùng lớp tôi".
Chu Hồng Hồng đang sửa lỗi chính tả kia, giọng nói lành lạnh của Trình Ý đột nhiên vang lên bên tai.
" Chu Hồng Hồng, cô còn là nữ thần của ai?"
*nữ thần: 女神 / bạn nữ: 女生
Nếu cô chỉ là hiểu lầm giữa hắn và Thời Tiệp Nghệ có cái gì đó, vậy hắn giải thích là xong rồi. Chỉ sợ trong lòng cô còn có một nút thắt không gỡ ra được.
Hắn từng nghĩ, nếu có điều gì thật sự chạm đến Chu Hồng Hồng, đó chính là hắn có dính líu đến người phụ nữ khác. Nhưng mà, hắn đã từng giải thích qua, hắn không làm loạn.
Gia đình Chu Hồng Hồng từng có chuyện không vui, hắn hiểu được nếu hắn thật sự phản bội cô, vậy hai người hoàn toàn không có cách cứu vãn.
Sau khi phải sửa sang lại quán bar Trình Ý mới không thường về nhà. Trước kia mỗi ngày đều trở về, nào có rảnh rỗi mà đi ứng phó người phụ nữ khác. Hơn nữa, hắn đưa Chu Hồng Hồng đến bệnh viện chẳng qua là chỉ muốn cho cô biết, hắn chẳng qua chỉ muốn trấn an Thời Tiệp Nghệ, để cô ấy trị liệu thật tốt mà thôi.
Nhưng mà nụ cười của Chu Hồng Hồng khi nói hắn không cần để ý đến cô, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn lúc ấy thật sự nổi giận, không nói được gì đã bỏ lỡ.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Hồng Hồng chắc chắn đã coi weibo của Thời Tiệp Nghệ.
Hắn nhớ lại thời gian đăng trạng thái kia. Lúc ấy bệnh của Thời Tiệp Nghệ không ổn định, cũng không biết là lúc cô ấy đăng lên, tình trạng của cô ấy ra sao.
Giờ phút này trong lòng hắn gợn lên một cỗ chua sót, hận không thể ở trước mặt Chu Hồng Hồng, để cho hắn có thể ôm cô một cái thật chặt.
Nhưng mà trong giai đoạn này, hắn có vấn đề khác phải kiêng dè.
Hồng Oabị niêm phong, không phải bởi vì vấn đề phòng cháy, mà là dính phải thuốc cấm.
Gái, bài bạc, thuốc cấm, Trình Ý dính vào hai thứtrước. Cái cuối cùng này, hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào.
Bởi chuyện Chu Hồng Hồng muốn rời đi, hắn có chút lới lỏng quản lý chuyện ởHồng Oa. Kết quả, đã bị người hãm hại.
Tối hôm đó, có một căn phòng được bao, bên là trong một đám người ở đó "Trượt băng" (chơi thuốc), hơn nữa vừa hay lại có phóng viên cắm vào. Nhóm người bao căn phòng đó cũng không phải là nhân vật cỡ bự nào cả. Mặt khác, cho dù là có nhân vật lớn, cảnh sát cũng không dám bắt, huống chi là đăng báo.
Quán bar của hắntừ trước tới sau, từ trên xuống dưới toàn bộ đều đã thông qua, cảnh sát bên kia cũng không có quá mức khó xử hắn. Chẳng qua là bởi vì bị lên báo, nên dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng.
Đối với việc bị niêm phong, Trình Ý rất bình tĩnh. Nhân viên của hắn rõ ràng còn lo lắng hơn cả ông chủ.
Trước đó Trình Ý cũng cảm giác có người muốn chơi hắn. Trực giác của hắn tuy rằng không phải chuẩn xác trăm phần trăm, nhưng phần lớn hắn đều dự cảm khá đúng.
Nhưng mà lần này, hắn thật không có sức mạnh để chống trả.
Hắn ở phía trước phải đấu tranh anh dũng, nhưng sau lưng lại mất đi người phụ nữ của mình. Trước kia hắn không phát hiện mình mua căn phòng này hơi lớn. Nay cái không gian đó trở nên lạnh lẽo vô cùng, làm cho hắn có loại cảm giác cô độc vắng lặng. Hắn muốn tìm người phụ nữ của hắn trở về, nhưng lại không có đầu mối. Vì thế chỉ đành đợi ở nhà hết ngày này sang ngày khác một cách đầy lưu luyến.
Hắn rất nhớ cô. Có lần nửa đêm tỉnh lại, ý thức còn đang mơ hồ, hắn đưa tay sờ vị trí củaChu Hồng Hồngở bên cạnh, chạm đến một mảnh vắng vẻ, bỗng trở nên tỉnh táo.
Hắn không học hành gì nhiều, không biết dùng từ ngữ phong phú để hình dung tâm tình của mình, tóm lại chính là khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Sau này có một hôm, hắn lái xeđi qua quảng trường công viên, vừa đúng lúc nghe được một câu hát trong một ca khúc. Hắn không hiểu biết về âm nhạc, nhưng câu hát kia, lại đánh vào nội tâm của hắn.
“Nếu như không có em, anh ở đâu, thì có gì quan trọng.”
Hắn nhất thời tỉnh ngộ, Chu Hồng Hồng không ở bên cạnh hắn, hắn kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có ý nghĩa gì.
Trình Ý kêu Đường Chỉ Mạn lấy bài hát này làm nhạc chuông cho hắn.
Cô ấy trực tiếp lên mạng tải xuống một đống.
Hắn không vừa ý. "Tôi nghe là con trai hát, hơn nữa muốn đúng câu nói kia."
Cô ngầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp, ông chủ càng ngày càng yêu cầu những việc kỳ quái.
Sau khi Trình Ý có được bảnthu cắt đã biên tập, nghe xong mấy lần, bèn đem đoạn nhạc này làm tiếng chuông điện tới của riêng Chu Hồng Hồng.
Cô vẫn không gọi điện thoại đến.
Rốt cục cũng đợi nghe được tiếng chuôngkia vang lên, Trình Ý muốn nghe tiếng chuông thêm một lát, nhưng mà hành động vẫn nhanh chóng nhấn nút trả lời.
Chu Hồng Hồng hỏi tình hìnhtrong quán bar của hắn.
Hắn bèn tìm cái lý do về phòng cháy. Chuyện của Hồng Oa, hắn cũng không muốn nói với cô, huống hồ là những việc này đều không tốt. Lúc trước côcũng đã từng có ý kiến đối với việc hắn mở quán bar, nhưng hắn từ trước đến giờ đều có chiêu đi cửa sau.
Thực ra Trình Ý cũng không muốn trở thành người giàu có gì. Quán bar của hắn vẫn duy trì các quy tắc ban đầu.
Cố Dĩ Thanh đã từng hỏi hắn vì sao không mở rộng sản nghiệp, làm một chuỗi quán bar.
Trình Ý trả lời, "Lười làm. Dù sao thì hiện tại tôi có thể nuôi vợ, thế là được."
Sau này Hồng Oa buôn bán càng ngày càng tốt, nhưng mặt tiền cửa hàng không đủ lớn. Cố Dĩ Thanh lại đề nghị, đem cửa hàng ở cách vách mua về để mở rộng.
Trình Ý không hề nghĩ ngợi, đã cự tuyệt. "Mọi người đến đây đều thích góp vui, càng chen lấn càng thích. Để cho bọn họ xếp hàng đi."
Lúc đóhắn nghĩ, nếu thật muốn mở rộng quy mô, vậy làm sao còn có thời gian về nhà ôm vợ.
Nhưng mà hắn hiện tại không có việc gì làm, vợ lại chạy mất.
----
Hai tuần lễ trước, Đường Chỉ Mạn thấy Trình Ý hình như là không để ý đến việc quán bị niêm phong, cô ồn ào không hiểu ý nghĩ của hắn, bèn điện thoại đến thăm dò hỏi, "Vậy đám chị em chúng tôi có thể nghỉ ngơi về nhà ăn tết hả?"
"Có thể." Khi đó, Trình Ý đang ở nhà tìm áo lót của Chu Hồng Hồng, không chút quan tâm liền trả lời.
Đường Chỉ Mạn bên này tiếp tục hỏi, "Vậy quán lúc nào thì mở lại? Để tôi còn biết đường dặn dò mọi người."
"Chẳng phải nói là tạm thời niêm phong một tháng sao?" Hắn nghĩ nghĩ, thế mà lại quên là bắt đầu tính từ ngày nào. "Muốn ngày cụ thể, cô đi hỏi Trịnh Hậu Loan đi"
Đường Chỉ Mạn vô cùng bất đắc dĩ. Nếu Trình Ý thật sự có lòng, quánbắc chắc sẽ không xảy ra chuyện.
Lúc cô nói chuyện cùng Trịnh Hậu Loan, đều oán trách. "Trước kia nếu có chuyện này ông chủ đều có thể áng chừng. Lần này tại sao lại tùy ý để đối phương lấn át."
"Xem tâm tình của anh ấy mà thôi." Trịnh Hậu Loan đã luyện thành thói quen với việc hai tháng nay ông chủ rất không bình thường.
Đường Chỉ Mạn xin ý kiến của Trịnh Hậu Loan về việc phải làm sau thời gian niêm phong, trong lòng rối rắm, có một nghi vấn, cuối cùng, cô chần chờ nói: "Lần trước lão đại của chúng ta nói... Hắn sắp phá sản. Là thật hay nói giỡn đấy?" Cô không tin, quán bar chỉ bị niêm phong, chả lẽ lại vì thế mà sụp đổ.
Nhưng mà, Trịnh Hậu Loan trả lời lại làm cho cô muốn phát khùng.
"Ông chủ nói toạc ra là cứ phá sản đi."
"Hắn cũng chỉ có cái quán bar này?" Huống hồ, quán này cũng không phải bị bắt đóng cửa, chỉ là tạm thời ngừng kinh doanh mà thôi.
Trịnh Hậu Loan rất thận trọng. "Xin nén bi thương."
Đường Chỉ Mạn cảm thấy mình không được bi thương, cô không thể tin tưởng lời nói bậy bạ của Trình Ý kia.
Nhưng vài ngày sau, cô cảm thấy ông chủ quả nhiên có dự liệu từ trước.
Hồng Oa đang bị niêm phong, đêm đó bỗng nhiên bị cháy.
Trong quá trình sửa chữa Trình Ý đều tự mình giám sát, đặc biệt nghiêm túc chú ý đến vấn đề cứu hoả. Lúc lửa cháy đến tầng 2, hệ thống phun dầm tự động mở ra. Nhưng khi lửa lan tới tầng 3trên đó vẫn chưa sửa chữa xong, vì thế không thể may mắn thoát khỏi.
Đường Chỉ Mạn tự mình hơi đoán chừng dưới, ông chủ lần này thiệt hại khá lớn.
Trình Ý đối với Hồng Oa tạm thời niêm phong cũng không thèm để ý. Nhưng là trận này lửa ngoài ý muốn, ngược lại làm cho hắn ra sức.
Hắn mấy ngày này có gặp mặt Cố Dĩ Thanh.
Cố Dĩ Thanh đến tức giận đến vô cùng. "Là thằng khốn khiếp mẹ kiếp nào làm!"
"Ai biết." Trình Ý vẫn từ tốn. "Sáng hôm đó tôi đã có dự cảm chẳng lành. Còn tưởng rằng là do sự kiện kia, liền lười quản."
Cố Dĩ Thanh cảm thấy rất nhức đầu, thật sự là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp. "Ông anh của tôi ơi, dạo này anh bị sao thế hả? Lần trước đến quán của anh vui đùa một hồi, đám cô em còn nói bọn họ sắp mất việc."
"Đúng là sắp mất việc." Trình Ý hơi hơi ngửa đầu nhìn đèn treo thủy tinh hoa lệ trên trần nhà, dường như đang đếm xem có mấy cái đèn chụp. "Quán của tôi cũng sắp đổ rồi, bọn họ còn có thể nương tựa vào tôi sao?"
Cố Dĩ Thanh sững người. Lời này, Đường Chỉ Mạn cũng đã nói với hắn. Hắn cho là bọn họ nói giỡn, ai ngờ, chính Trình Ý cũng thừa nhận.
Trình Ý thấy biểu tình không chịu nổi đả kích của Cố Dĩ Thanh, cười khẽ. "Được rồi, cái này không phải là trọng điểm. Quan trọng là, ngày mai tôi phải về nhà, bên này có tin tức gì thì cậu nhớ cho tôi biết."
"Anh, không có vấn đề gì. Anh vẫn còn có em đây." Cố Dĩ Thanh nghĩ rằng Trình Ý đang gượng cười, hắn vội biểu hiện, "Tuy rằng anh của em quản rất nghiêm, nhưng em cũng có tiền riêng."
Trình Ý vẫn chỉ cười, tâm tư của hắn đã không còn đặt trên mấy chuyện này nữa.
Hắn nhớ lời dặn dò của Chu Hồng Hồng, phải về vào ban ngày, phải mang thức ăn, còn phải chuẩn bị quần áo ấm...
----
Quy củ ăn cơm tất niên của làng Vĩnh Cát là con gái phải theo nhà chồng.
Sau khi Chu Hồng Hồng và Trình Ý đãi tiệc mừng, bữa cơm đêm giao thừa đều ăn ở nhà họ Trình.
Sau này lão thái gia mất đi, Trình gia chỉ còn lại có Bà cả và Bà hai. Hai bà quyết định bảo cả mẹ Chu đến ăn bữa cơm đoàn viên.
Chu Hồng Hồng nghĩ rằng Trình Ý đã đồng ý nói với cha mẹ hai bên, đoán là năm nay, chắc cô cũng không cần phải đến nhà họ Trình ăn cơm tất niên.
Nhưng đến hôm đó, sáng sớm hắn đã điện thoại đến, nhắc nhở cô đừng có quên bữa cơm tối tất niên.
Vì cómẹ Chu ở đây, Chu Hồng Hồng không nhiều lời với hắn, đáp ứng một tiếng bèn cúp máy.
Cô còn bận việc nhà mình, vội vã quét dọn vệ sinh, cùng mẹ Chu dán câu đối,chuẩn bị mọi thứ.
Xế chiều, Chu Hồng Hồng bèn bắt đầu nấu lá bưởi, chuẩn bị nước rửa đầu tắm rửa.
Mẹ Chu thì thầm hỏi, "Sao không đợi muộn một chút hãy tắm?"
Chu Hồng Hồng cười cười, "Bà Hai nói, năm nay nhà họ Trương ở phía đông làng lại tặng rượu. Uống xong rượu nhà hắn, về là con ngủ luôn. Không có thời gian lo lắng tắm rửa đâu."
Mẹ Chu cũng không biết con gái nhà mình có ở lại tâm sự với Trình Ý hay không, bèn hỏi: "Con không cùng đếm ngược đón giao thừa với Tiểu Trình à?"
"Để con xem tình hình thế nào." Chu Hồng Hồng không trả lời rõ ràng, sau vội vã đổi chủ đề. "Năm nay cậu cả con lại không về bên đón năm mới sao?"
"Cậu còn đang bận ôm cháu trai." Mẹ Chu không hỏi nhiều về chuyện Trình Ý nữa, cứ thế bị cuốn theo câu chuyện của con gái. "Năm sau có rảnh, A Trác sẽ về một chuyến."
Chỉ cần không nói đến Trình Ý, Chu Hồng Hồng liền thoải mái, vì thế nói chuyện một lúc với mẹ.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô được một nửa, sau đó mặc quần áo mới vào, kéo tay mẹChu đi về hướng nhà họ Trình.
Vừa đi tới đầu đường, đã gặp Trình Ý đang đi đến.
Năm trước cũng là hắn đến đón hai người bọn họ.Thực ra từ nhà họ Chu đến nhà họ Trình cũng không xa, nhưng hắn vẫn luôn chạy đến đây đón.
Sáng sớm hôm nay, Chu Hồng Hồng đã nói thẳng không cần hắn tới đón, hắn cũng nói đã biết, nhưng rõ ràng hắn đúng là nghe tai trái, ra tai phải.
Đi trên đường, Trình Ý và Chu Hồng Hồng cũng không nói nhiều, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ Chu.
Trình gia còn chưa có chính thức khai tiệc.
Lúc đi vào sân, di động của Chu Hồng Hồng báo có hai ba cái tin nhắn đến. Cô vào phòng ngồi xuống mới mở xem.
Tất cả đều là tin chúc tết của mấy bạn học cũ hôm trước từng tụ họp. Mấy tin đều giống nhau, đương nhiên là copy rồi lại gửi cho nhiều người. Một người trong đám bọn họ thậm chí tên cũng không kịp sửa lại.
Chu Hồng Hồng sẽ không chủ động gửi những tin nhắn chúc mừng kiểu này, cô cảm thấy tất cả đều là gửi đi một ngàn từ cũng chẳng đủ ý nghĩa. Nhưng vì lễ phép, cô cũng đáp lại từng cái một.
Sắp giao thừa, mạng lại bị nghẽn mạch.
Tin nhắn gửi đi được 1nửa vẫn chưa gửi thành công, cô sợ mình quên trả lời, liền đi ra nơi trống trải trong sân, giơ cao tay một chút, hy vọng như thế có thể thu được tín hiệu.
Tin nhắn vừa được gửi đi, lại có một cái mới đến.
Lần này là bạn học thời đại học của cô, Trương Nhạc Minh.
Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn thật là rất có tâm, ít nhất những lời chúc mừng của hắn nhìn là biết không phải sao chép từ mấy tin nhắn mẫu trên mạng.
Nhưng cô nhìn thấy có mấy từ kỳ quái, "nữ thần cùng lớp của tôi". Cô đoán chắc là viết nhầm, chắc phải là "bạn nữ cùng lớp tôi".
Chu Hồng Hồng đang sửa lỗi chính tả kia, giọng nói lành lạnh của Trình Ý đột nhiên vang lên bên tai.
" Chu Hồng Hồng, cô còn là nữ thần của ai?"
*nữ thần: 女神 / bạn nữ: 女生
Tác giả :
Giá Oản Chúc