Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!
Chương 59: Bát quái a bát quái 2
Edit: Mốc
Tỉ như, trong đó có thứ thiết yếu của người trong giang hồ, tờ tin tức linh thông nhất– Giang hồ tiểu đạo truyện văn.
Dù sao đối với người hành tẩu bên ngoài, nó là một thứ rất trọng yếu, chẳng những có thể giúp mọi người kịp thời nắm bắt thông tin, mà còn có thể giải trí khi thấy buồn chán.
Trên con đường dài đằng đẵng thì đúng là không thể thiếu nó được.
Cho nên, sau khi Ngọc Hồ Điệp rời khỏi tửu quán kia, trong tay hắn chẳng những mang theo một bao tương ngưu nhục, lỗ trư đề, [tên hai món ăn] tay kia còn cầm tờ báo mới nhất của Tiểu đạo truyện văn.
Thuận tay ném những thứ này cho Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lại bắt đầu một bên đánh xe một bên dọc Giang hồ truyện văn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Manh Manh ăn xong thịt bò rồi đi ngủ, nhưng lại bị một thanh âm kỳ quái quấy nhiễu giấc mộng.
Đưa tay xoa xoa hai mắt mình, quan sát chung quanh một chút, mới phát hiện thanh âm quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, chính là tiếng cười ‘ha ha’ phát ra từ tên Ngọc Hồ Điệp chết tiệt kia.
Hắn một bên đánh xe một bên cúi đầu nhìn thứ gì đó đang cầm trong tay, một bên lại không ngừng phát ra tiếng cười.
“Ta xin ngươi đó!”
Vương Manh Manh tức giận liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, vẫn còn buồn ngủ mà tức giận buột miệng nói: “Ngươi có thể không cần phải phát ra tiếng cười bỉ ổi như vậy không, có biết là người khác chịu không nổi không?”
Mấy ngày đi trên sơn đạo, khiến nàng thầm nghỉ phải ngủ một giấc thật ngon.
“Ừ!”
Thanh âm đáp lại lộ vẻ vô cùng kỳ quái, sau đó, thanh âm liền biến thành tiếng cười to không dứt: “Chỉ là ta thật sự không nhịn được mà thôi, ha ha ha……”
Ôm bụng cười ha hả một trận, sau đó hắn xoay người đưa thứ đang cầm trong tay cho Vương Manh Manh: “Ngươi tự xem đi, quả thực là chết cười mà, Truyện văn quả nhiên mau lẹ a!”
Vương Manh Manh tức giận đoạt lấy thứ Ngọc Hồ Điệp đưa tới, miệng lẩm bẩm: “Có chuyện cười hay như vậy sao?”
Nói thì nói như thế, nhưng Vương Manh Manh vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tò mò nhìn thứ nhận được từ tay Ngọc Hồ Điệp
Tỉ như, trong đó có thứ thiết yếu của người trong giang hồ, tờ tin tức linh thông nhất– Giang hồ tiểu đạo truyện văn.
Dù sao đối với người hành tẩu bên ngoài, nó là một thứ rất trọng yếu, chẳng những có thể giúp mọi người kịp thời nắm bắt thông tin, mà còn có thể giải trí khi thấy buồn chán.
Trên con đường dài đằng đẵng thì đúng là không thể thiếu nó được.
Cho nên, sau khi Ngọc Hồ Điệp rời khỏi tửu quán kia, trong tay hắn chẳng những mang theo một bao tương ngưu nhục, lỗ trư đề, [tên hai món ăn] tay kia còn cầm tờ báo mới nhất của Tiểu đạo truyện văn.
Thuận tay ném những thứ này cho Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lại bắt đầu một bên đánh xe một bên dọc Giang hồ truyện văn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Manh Manh ăn xong thịt bò rồi đi ngủ, nhưng lại bị một thanh âm kỳ quái quấy nhiễu giấc mộng.
Đưa tay xoa xoa hai mắt mình, quan sát chung quanh một chút, mới phát hiện thanh âm quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, chính là tiếng cười ‘ha ha’ phát ra từ tên Ngọc Hồ Điệp chết tiệt kia.
Hắn một bên đánh xe một bên cúi đầu nhìn thứ gì đó đang cầm trong tay, một bên lại không ngừng phát ra tiếng cười.
“Ta xin ngươi đó!”
Vương Manh Manh tức giận liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, vẫn còn buồn ngủ mà tức giận buột miệng nói: “Ngươi có thể không cần phải phát ra tiếng cười bỉ ổi như vậy không, có biết là người khác chịu không nổi không?”
Mấy ngày đi trên sơn đạo, khiến nàng thầm nghỉ phải ngủ một giấc thật ngon.
“Ừ!”
Thanh âm đáp lại lộ vẻ vô cùng kỳ quái, sau đó, thanh âm liền biến thành tiếng cười to không dứt: “Chỉ là ta thật sự không nhịn được mà thôi, ha ha ha……”
Ôm bụng cười ha hả một trận, sau đó hắn xoay người đưa thứ đang cầm trong tay cho Vương Manh Manh: “Ngươi tự xem đi, quả thực là chết cười mà, Truyện văn quả nhiên mau lẹ a!”
Vương Manh Manh tức giận đoạt lấy thứ Ngọc Hồ Điệp đưa tới, miệng lẩm bẩm: “Có chuyện cười hay như vậy sao?”
Nói thì nói như thế, nhưng Vương Manh Manh vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tò mò nhìn thứ nhận được từ tay Ngọc Hồ Điệp
Tác giả :
Kim Bạc Bạc