Hải Đường Nhàn Thê
Quyển 3 - Chương 25
Buổi tối hôm đó Sở Đình không ghé Đường Viên. Ngày hôm sau Tiểu Cam ra ngoài đem tin tức trở về, bảo rằng tối hôm qua Oánh Tiểu Trúc cực kỳ náo loạn. Sau khi Tô Lam Nhân trở về viện liền phạt tiểu tử Hoằng Giáp chép sách đến tận canh ba vẫn chưa cho phép hắn đi ngủ. Sở Đình nghe hạ nhân bẩm báo liền đến khuyên can nhưng cuối cùng lại cãi nhau một trận với Tô Lam Nhân khiến cả viện không ai ngủ được.
Mới sáng sớm đã nghe thấy bọn hạ nhân buôn chuyện bên ngoài, trong lòng Hải Đường có chút hưng phấn, đôi mắt ánh lên vài phần tinh quái. Chỉ là…những chuyện này nàng thật sự không nhúng tay vào a! Hải Đường nhìn Tiểu Cam đang khua môi múa mép liên hồi liền cốc đầu nàng một cái, “Ngươi đó, đi đâu cũng mang theo lỗ tai nhưng miệng thì lưu lại trong viện, ta thật không biết phải làm gì với ngươi!”
“Thiếu phu nhân, hiện tại ta đã là đại nha hoàn trong viện, người cũng nên nể mặt ta một chút a, đừng mãi cốc đầu ta như vậy nữa!”, Tiểu Cam tính tình trẻ con đứng một bên kháng nghị.
“Ngươi đó, lớn thì có lớn nhưng tính tình chẳng thay đổi. Ta không thể cốc ngươi sao?”, Hải Đường đắc ý làm bộ dáng muốn cốc đầu nàng thêm một cái nữa, không ngờ nha đầu kia đã nhanh chân chạy vù chạy ra ngoài.
Hải Đường vừa mỉm cười vừa nhìn thân thủ Tiểu Cam ngày càng nhanh nhẹn, không biết nha đầu này đã học theo ai nữa!? Đột nhiên, một hình ảnh mờ ảo thoáng hiện trước mắt Hải Đường, bàn tay nàng đặt trên váy từ từ xiết chặt lại, làm sao nàng có thể quên được hình ảnh người kia…một thân áo xanh ướt đẫm máu…màu đỏ thẫm ẩn hiện khiến lòng nàng quặn đau.
Như Sinh cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, Nhâm cô ôm Đô Đô đi cạnh Hải Đường, mọi người cùng nhau trở về Đường Viên. Chiều hôm nay lão phu nhân đã cho người đến truyền lời, bảo rằng muốn cùng Đô Đô dùng cơm tối. Sau khi học xong, Nhâm cô liền cho Thu Qua trở về Đường Viên trước, còn nàng đích thân dẫn Đô Đô đến chỗ lão phu nhân. Sau bữa cơm tối, mọi người từ Du Viên cùng nhau trở về, Đô Đô nằm trong lòng Nhâm cô ngủ say sưa.
Vừa vào đến cửa, Tiểu Cam chạy ra đón mọi người. Nàng nhìn ra phía sau liền thắc mắc, “Nhâm cô, Thu Qua đâu? Tại sao không thấy hắn cùng mọi người trở về?”
Hải Đường ngạc nhiên xoay đầu hỏi, “Không phải Thu Qua đã về trước rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đã bảo hắn trở về trước khi đưa Đô Đô sang chỗ lão phu nhân”, ánh mắt Nhâm cô có chút hốt hoảng, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Có lẽ trên đường về hắn đã la cà đâu đó mà quên mất thời gian”
“Cũng có thể”, Tiểu Cam gật đầu nhưng khi nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài liền có chút thắc mắc, “Dù hắn la cà đi chơi nhưng chẳng lẽ không biết đói bụng? Ta cứ nghĩ hắn đi cùng với mọi người”
“Phải không? Ta qua phòng hắn xem thử, nói không chừng lại đang nằm ngủ trong phòng”, Nhâm cô trao Đô Đô đang bế trên tay sang Hải Đường rồi đi về hướng phòng Thu Qua, nàng nhìn tới nhìn lui trong phòng vẫn không thấy hắn đâu liền vội vã ra đứng trước cửa viện ngó nghiêng xung quanh, trong lòng chợt có dự cảm không lành.
“Tiểu Cam, ngươi đi nói với Thành sư phụ cho người trong phủ giúp ta tìm kiếm Thu Qua, đã trễ rồi…ta lo có chuyện không hay xảy ra với hắn!”, nhìn bộ dạng khẩn trương của Nhâm cô, tự nhiên trong lòng Hải Đường cũng bắt đầu nôn nao.
Tiểu Cam nhanh nhẹn vâng lời rồi cầm lồng đèn vội vã rời khỏi viện.
“Thiếu phu nhân, người hãy mang tiểu thiếu gia đi nghỉ trước, ta ra ngoài tìm hắn”, Nhâm cô nói xong liền biến mất vào bóng tối, Hải Đường vội ôm chặt Đô Đô trong vòng tay mình, mong rằng không có chuyện gì xảy ra với Thu Qua.
Sau khi cho Đô Đô đi ngủ, Hải Đường ngồi bên giường vừa trông hắn vừa để tâm xem động tĩnh dưới lầu. Hai canh giờ đã trôi qua nhưng vẫn không thấy ai trở về. Thu Qua có thể đi chỗ nào được chứ? Chẳng lẽ “người nọ” ra tay với những người khác trong phủ để cảnh cáo nàng? Cả người Hải Đường chợt phát lạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Hải Đường giật mình run rẩy, thanh âm trầm đục kia tựa như đập vào tim nàng. Hải Đường nhìn sang Đô Đô, chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu rồi xoay người ngủ tiếp, nàng vội phân phó người trông coi Đô Đô rồi chạy nhanh xuống lầu. Vân Nhi vừa mở cửa liền có vài đại hán hộ viện tiến vào, một người trong số họ đang bế Thu Qua trên tay.
“Hắn làm sao?”, nhìn thấy thân người mềm nhũn trên tay hộ vệ, trước mắt Hải Đường bỗng tối sầm, mặt đất dưới chân trở nên mềm nhũn, nàng lảo đảo dựa vào tay vịn cầu thang.
“Thiếu phu nhân, chúng ta tìm thấy hắn tại một tiểu viện bỏ hoang, trên người không có thương tích nhưng không hiểu tại sao lại hắn bất tỉnh”, người đứng đầu nhóm hộ vệ vội vàng giải thích với Hải Đường.
“Trầm nhũ mẫu! Trầm nhũ mẫu!”, Hải Đường chạy nhanh về phía hậu viện hô lớn. Nghe thấy tiếng gọi, Trầm nhũ mẫu tất tả từ trong phòng bếp chạy ra.
“Trầm nhũ mẫu, người mau xem cho Thu Qua! Sư phó, phiền các người ra ngoài tìm giúp Nhâm cô, nàng đi tìm Thu Qua vẫn chưa trở về!”, Hải Đường vội vàng phân phó những người trong viện.
“Trầm nhũ mẫu, thế nào rồi?”, thấy Trầm nhũ mẫu mãi vẫn không phản ứng, Hải Đường luống cuống hỏi thăm nhưng Trầm nhũ mẫu chỉ lắc lắc đầu khoa chân múa tay vài lần.
“Hắn không có việc gì? Thật tốt quá!”, Hải Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi biết Thu Qua vẫn an toàn, “Nhưng tại sao hắn lại bất tỉnh? Chẳng lẽ có người đánh hắn?”. Hải Đường thắc mắc, Trầm nhũ mẫu gật đầu khẳng định. Có người đánh hắn? Ai đã đánh hắn?
“Thu Qua”, Nhâm cô vừa vào cửa đã gọi tên con mình, nhìn thấy Thu Qua đang nằm bất động trên trường kỷ, sắc mặt nàng nhất thời trở nên trắng bệch.
“Nhâm cô, hắn không có việc gì, chỉ bị người đánh bất tỉnh”, Hải Đường vội chạy đến vừa dìu Nhâm cô vừa nhẹ giọng an ủi, nàng cũng đã làm mẫu thân nên hiểu rõ tâm trạng của Nhâm cô lúc này.
Nhâm cô lấy lại bình tĩnh sờ nắn khắp thân hình Thu Qua rồi nhẹ nhàng ôm con vào lòng. Nhâm cô cẩn thận quan sát liền thấy sau gáy hắn có một vệt tím bầm, nét mặt nàng không khỏi hiện lên tia đau lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì là tốt rồi!”
Hải Đường đi qua đi lại trong viện, miệng không ngừng nêu lên thắc mắc, “Hắn đã xảy ra chuyện gì?…Hộ vệ tìm thấy hắn tại một tiểu viện không người ở, là ai đã gây nên chuyện này?…Chờ hắn tỉnh lại vậy!”
Qua thời gian hai tuần trà, cuối cùng Thu Qua cũng phát ra vài tiếng rên rỉ rồi từ từ tỉnh lại, mọi người chạy đến vây quanh lay gọi hắn, “Thu Qua!”
“Nương”, Thu Qua chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mọi người lo lắng xung quanh mình, trên mặt hắn hiện lên chút áy náy.
“Còn đau không? Trên người có chỗ nào không thoải mái cứ nói với nương!”
“Nương…chỉ hơi choáng đầu một chút!”, Thu Qua vừa nói vừa chớp mắt để nhìn rõ hơn. Hải Đường vội phân phó Tiểu Cam mang ít đồ ăn đến, “Mau, ăn một chút trước đã, mọi việc cứ từ từ rồi nói!”
Hải Đường đứng một bên nhìn hắn chậm rãi nhai nuốt, trong lòng nàng cảm thấy yên ổn phần nào. Nếu não bị tổn thương thì hắn đã cảm thấy buồn nôn không nuốt nổi.
“Thu Qua, nói cho nương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Nhâm cô ngồi một bên nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Thu Qua lắc đầu suy nghĩ một chút, sau đó hắn từ từ kể lại mọi chuyện, “Ta đang trên đường trở về liền nhìn thấy Tần di nương, bộ dáng nàng có vẻ lén lút, không biết đang làm gì. Ta thấy nàng đi vào hậu viện rồi mất hút sau một cánh cửa nhỏ, trước khi đóng cửa nàng còn không quên nhìn ngó cẩn thận xung quanh. Ta nhớ nương đã từng nói Tần di nương có điểm đáng ngờ liền đi theo nàng ta!”. Nói tới đây, Thu Qua dừng lại một chút, đôi mắt khẽ nheo lại như đang cố nhớ rõ mọi chuyện, “Ta thật không biết Tần di nương muốn đi đâu vì nàng cứ đi vòng quanh, băng qua thủy đình rồi lại quay trở về chỗ cũ. Ta cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng chỉ muốn tản bộ? Nhưng sau đó Tần di nương liền rẽ vào rừng trúc, đi xuyên qua rừng đến một tiểu đình bên hồ!”
Hải Đường và Tiểu Cam nhìn nhau, Tần di nương rốt cục đã đi đến nơi nào? Tại sao nàng lại làm ra chuyện kỳ quái như vậy?
“Sau đó thế nào?”, thấy Thu Qua dừng lại, Nhâm cô vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.
“Ta đứng bên ngoài chờ mãi không thấy nàng trở ra nên quyết định đi vào, chỉ là bên trong vẫn không nhìn thấy ai, đang định tiến lên lầu hai thì bị người đánh bất tỉnh”
“Người nào đã đánh ngươi?”
Thu Qua suy nghĩ một chút, thân hình hơi run rẩy nhưng hắn vẫn lắc đầu trả lời, “Ta không trông thấy”
“Được rồi! Thu Qua, ăn thêm một ít nữa rồi hãy nghỉ sớm đi”, Nhâm cô thất thần trong chốc lát nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại ngay.
Hải Đường lo lắng nhìn thái độ bình tĩnh một cách lạnh lùng của Nhâm cô. Nếu đặt trường hợp nàng là Nhâm cô thì ắt hẳn nàng đã ôm chặt Đô Đô không buông, vậy mà Nhâm cô lại nhẹ nhàng bảo Thu Qua đi ngủ. Nhìn Thu Qua đi vào phòng, Hải Đường nhẹ giọng gọi, “Nhâm cô!”
“Thiếu phu nhân, có chuyện gì không?”
“Tại sao người không dỗ hắn ngủ? Chắc hẳn hắn đã bị kinh động”
Nhâm cô nhẹ mỉm cười nhưng vẻ mặt có chút buồn bã, “Đối với gia đình nghèo khó thì những chuyện như vậy cũng chẳng có gì to tát, hắn cũng đã quen rồi. Thỉnh thiếu phu nhân không cần lo lắng”
“Thế nhưng…”, Hải Đường còn muốn khuyên nàng nhưng rồi lại thôi, “Nhâm cô, tại sao người lại nói Tần di nương có điểm kỳ lạ?”, Hải Đường vội nhắc đến vấn đề quan trọng.
Nhâm cô hơi trầm tư khi nhắc lại chuyện cũ, “Trước đó vài ngày không phải Tần di nương đã đến Đường Viên sao? Lúc ấy, ta nhìn thấy nàng ra về với đôi mắt ẩn chứa hận ý, thật không biết tại sao lại như vậy? Từ đó ta liền để tâm chú ý đến nàng nhưng Tần di nương quả là một nữ nhân giảo hoạt, nàng không để lộ một chút dấu vết nào. Ngày đó ta nói cho Thu Qua nghe cũng chỉ vì muốn hắn chú ý một chút, không ngờ tiểu tử này lại để tâm đến thế, cũng không nghĩ tới…ngày hôm nay”
Nói đến đây, trong mắt Nhâm cô ánh lên chút tự hào đối với hài tử của mình.
“Tần di nương đến tiểu đình đó làm gì?”, Hải Đường lẩm nhẩm hỏi Nhâm cô nhưng cũng là hỏi chính nàng.
“Chuyện này ta cũng không rõ. Thiếu phu nhân, người nên đề phòng, nữ nhân này không hề đơn giản”
“Ta hiểu. Nhâm cô, ta có lời này muốn nói với người. Thu Qua tuy có học qua võ nghệ nhưng dù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, về sau nên tránh những chuyện mạo hiểm thế này, ta cũng là vì muốn tốt cho hắn”, nếu Thu Qua thật sự xảy ra chuyện không hay, Hải Đường thật không có cách nào nhìn mặt Nhâm cô.
Nhâm cô dường như cũng thấu hiểu tâm trạng của nàng liền gật đầu, “Thiếu phu nhân, tâm ý của người Từ Nhâm đã hiểu, về sau sẽ không để người lo lắng nữa”
“Trời cũng đã tối rồi, người hãy trở về bên cạnh hắn đi. Tuy nói Thu Qua có vẻ trưởng thành hơn tuổi nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử, vẫn rất cần sự bảo hộ và dỗ dành của người”
Sáng hôm sau, Hải Đường bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, nàng lắng nghe một chút liền hiểu, thì ra Thu Qua đang luyện quyền. Hải Đường tựa vào lan can đứng xem, Nhâm cô ở một bên thỉnh thoảng lên tiếng chỉ bảo hắn, khuôn mặt nàng thật nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sáng ngời dõi theo Thu Qua một cách tự hào.
Mới sáng sớm đã nghe thấy bọn hạ nhân buôn chuyện bên ngoài, trong lòng Hải Đường có chút hưng phấn, đôi mắt ánh lên vài phần tinh quái. Chỉ là…những chuyện này nàng thật sự không nhúng tay vào a! Hải Đường nhìn Tiểu Cam đang khua môi múa mép liên hồi liền cốc đầu nàng một cái, “Ngươi đó, đi đâu cũng mang theo lỗ tai nhưng miệng thì lưu lại trong viện, ta thật không biết phải làm gì với ngươi!”
“Thiếu phu nhân, hiện tại ta đã là đại nha hoàn trong viện, người cũng nên nể mặt ta một chút a, đừng mãi cốc đầu ta như vậy nữa!”, Tiểu Cam tính tình trẻ con đứng một bên kháng nghị.
“Ngươi đó, lớn thì có lớn nhưng tính tình chẳng thay đổi. Ta không thể cốc ngươi sao?”, Hải Đường đắc ý làm bộ dáng muốn cốc đầu nàng thêm một cái nữa, không ngờ nha đầu kia đã nhanh chân chạy vù chạy ra ngoài.
Hải Đường vừa mỉm cười vừa nhìn thân thủ Tiểu Cam ngày càng nhanh nhẹn, không biết nha đầu này đã học theo ai nữa!? Đột nhiên, một hình ảnh mờ ảo thoáng hiện trước mắt Hải Đường, bàn tay nàng đặt trên váy từ từ xiết chặt lại, làm sao nàng có thể quên được hình ảnh người kia…một thân áo xanh ướt đẫm máu…màu đỏ thẫm ẩn hiện khiến lòng nàng quặn đau.
Như Sinh cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, Nhâm cô ôm Đô Đô đi cạnh Hải Đường, mọi người cùng nhau trở về Đường Viên. Chiều hôm nay lão phu nhân đã cho người đến truyền lời, bảo rằng muốn cùng Đô Đô dùng cơm tối. Sau khi học xong, Nhâm cô liền cho Thu Qua trở về Đường Viên trước, còn nàng đích thân dẫn Đô Đô đến chỗ lão phu nhân. Sau bữa cơm tối, mọi người từ Du Viên cùng nhau trở về, Đô Đô nằm trong lòng Nhâm cô ngủ say sưa.
Vừa vào đến cửa, Tiểu Cam chạy ra đón mọi người. Nàng nhìn ra phía sau liền thắc mắc, “Nhâm cô, Thu Qua đâu? Tại sao không thấy hắn cùng mọi người trở về?”
Hải Đường ngạc nhiên xoay đầu hỏi, “Không phải Thu Qua đã về trước rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đã bảo hắn trở về trước khi đưa Đô Đô sang chỗ lão phu nhân”, ánh mắt Nhâm cô có chút hốt hoảng, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Có lẽ trên đường về hắn đã la cà đâu đó mà quên mất thời gian”
“Cũng có thể”, Tiểu Cam gật đầu nhưng khi nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài liền có chút thắc mắc, “Dù hắn la cà đi chơi nhưng chẳng lẽ không biết đói bụng? Ta cứ nghĩ hắn đi cùng với mọi người”
“Phải không? Ta qua phòng hắn xem thử, nói không chừng lại đang nằm ngủ trong phòng”, Nhâm cô trao Đô Đô đang bế trên tay sang Hải Đường rồi đi về hướng phòng Thu Qua, nàng nhìn tới nhìn lui trong phòng vẫn không thấy hắn đâu liền vội vã ra đứng trước cửa viện ngó nghiêng xung quanh, trong lòng chợt có dự cảm không lành.
“Tiểu Cam, ngươi đi nói với Thành sư phụ cho người trong phủ giúp ta tìm kiếm Thu Qua, đã trễ rồi…ta lo có chuyện không hay xảy ra với hắn!”, nhìn bộ dạng khẩn trương của Nhâm cô, tự nhiên trong lòng Hải Đường cũng bắt đầu nôn nao.
Tiểu Cam nhanh nhẹn vâng lời rồi cầm lồng đèn vội vã rời khỏi viện.
“Thiếu phu nhân, người hãy mang tiểu thiếu gia đi nghỉ trước, ta ra ngoài tìm hắn”, Nhâm cô nói xong liền biến mất vào bóng tối, Hải Đường vội ôm chặt Đô Đô trong vòng tay mình, mong rằng không có chuyện gì xảy ra với Thu Qua.
Sau khi cho Đô Đô đi ngủ, Hải Đường ngồi bên giường vừa trông hắn vừa để tâm xem động tĩnh dưới lầu. Hai canh giờ đã trôi qua nhưng vẫn không thấy ai trở về. Thu Qua có thể đi chỗ nào được chứ? Chẳng lẽ “người nọ” ra tay với những người khác trong phủ để cảnh cáo nàng? Cả người Hải Đường chợt phát lạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Hải Đường giật mình run rẩy, thanh âm trầm đục kia tựa như đập vào tim nàng. Hải Đường nhìn sang Đô Đô, chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu rồi xoay người ngủ tiếp, nàng vội phân phó người trông coi Đô Đô rồi chạy nhanh xuống lầu. Vân Nhi vừa mở cửa liền có vài đại hán hộ viện tiến vào, một người trong số họ đang bế Thu Qua trên tay.
“Hắn làm sao?”, nhìn thấy thân người mềm nhũn trên tay hộ vệ, trước mắt Hải Đường bỗng tối sầm, mặt đất dưới chân trở nên mềm nhũn, nàng lảo đảo dựa vào tay vịn cầu thang.
“Thiếu phu nhân, chúng ta tìm thấy hắn tại một tiểu viện bỏ hoang, trên người không có thương tích nhưng không hiểu tại sao lại hắn bất tỉnh”, người đứng đầu nhóm hộ vệ vội vàng giải thích với Hải Đường.
“Trầm nhũ mẫu! Trầm nhũ mẫu!”, Hải Đường chạy nhanh về phía hậu viện hô lớn. Nghe thấy tiếng gọi, Trầm nhũ mẫu tất tả từ trong phòng bếp chạy ra.
“Trầm nhũ mẫu, người mau xem cho Thu Qua! Sư phó, phiền các người ra ngoài tìm giúp Nhâm cô, nàng đi tìm Thu Qua vẫn chưa trở về!”, Hải Đường vội vàng phân phó những người trong viện.
“Trầm nhũ mẫu, thế nào rồi?”, thấy Trầm nhũ mẫu mãi vẫn không phản ứng, Hải Đường luống cuống hỏi thăm nhưng Trầm nhũ mẫu chỉ lắc lắc đầu khoa chân múa tay vài lần.
“Hắn không có việc gì? Thật tốt quá!”, Hải Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi biết Thu Qua vẫn an toàn, “Nhưng tại sao hắn lại bất tỉnh? Chẳng lẽ có người đánh hắn?”. Hải Đường thắc mắc, Trầm nhũ mẫu gật đầu khẳng định. Có người đánh hắn? Ai đã đánh hắn?
“Thu Qua”, Nhâm cô vừa vào cửa đã gọi tên con mình, nhìn thấy Thu Qua đang nằm bất động trên trường kỷ, sắc mặt nàng nhất thời trở nên trắng bệch.
“Nhâm cô, hắn không có việc gì, chỉ bị người đánh bất tỉnh”, Hải Đường vội chạy đến vừa dìu Nhâm cô vừa nhẹ giọng an ủi, nàng cũng đã làm mẫu thân nên hiểu rõ tâm trạng của Nhâm cô lúc này.
Nhâm cô lấy lại bình tĩnh sờ nắn khắp thân hình Thu Qua rồi nhẹ nhàng ôm con vào lòng. Nhâm cô cẩn thận quan sát liền thấy sau gáy hắn có một vệt tím bầm, nét mặt nàng không khỏi hiện lên tia đau lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì là tốt rồi!”
Hải Đường đi qua đi lại trong viện, miệng không ngừng nêu lên thắc mắc, “Hắn đã xảy ra chuyện gì?…Hộ vệ tìm thấy hắn tại một tiểu viện không người ở, là ai đã gây nên chuyện này?…Chờ hắn tỉnh lại vậy!”
Qua thời gian hai tuần trà, cuối cùng Thu Qua cũng phát ra vài tiếng rên rỉ rồi từ từ tỉnh lại, mọi người chạy đến vây quanh lay gọi hắn, “Thu Qua!”
“Nương”, Thu Qua chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mọi người lo lắng xung quanh mình, trên mặt hắn hiện lên chút áy náy.
“Còn đau không? Trên người có chỗ nào không thoải mái cứ nói với nương!”
“Nương…chỉ hơi choáng đầu một chút!”, Thu Qua vừa nói vừa chớp mắt để nhìn rõ hơn. Hải Đường vội phân phó Tiểu Cam mang ít đồ ăn đến, “Mau, ăn một chút trước đã, mọi việc cứ từ từ rồi nói!”
Hải Đường đứng một bên nhìn hắn chậm rãi nhai nuốt, trong lòng nàng cảm thấy yên ổn phần nào. Nếu não bị tổn thương thì hắn đã cảm thấy buồn nôn không nuốt nổi.
“Thu Qua, nói cho nương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Nhâm cô ngồi một bên nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Thu Qua lắc đầu suy nghĩ một chút, sau đó hắn từ từ kể lại mọi chuyện, “Ta đang trên đường trở về liền nhìn thấy Tần di nương, bộ dáng nàng có vẻ lén lút, không biết đang làm gì. Ta thấy nàng đi vào hậu viện rồi mất hút sau một cánh cửa nhỏ, trước khi đóng cửa nàng còn không quên nhìn ngó cẩn thận xung quanh. Ta nhớ nương đã từng nói Tần di nương có điểm đáng ngờ liền đi theo nàng ta!”. Nói tới đây, Thu Qua dừng lại một chút, đôi mắt khẽ nheo lại như đang cố nhớ rõ mọi chuyện, “Ta thật không biết Tần di nương muốn đi đâu vì nàng cứ đi vòng quanh, băng qua thủy đình rồi lại quay trở về chỗ cũ. Ta cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng chỉ muốn tản bộ? Nhưng sau đó Tần di nương liền rẽ vào rừng trúc, đi xuyên qua rừng đến một tiểu đình bên hồ!”
Hải Đường và Tiểu Cam nhìn nhau, Tần di nương rốt cục đã đi đến nơi nào? Tại sao nàng lại làm ra chuyện kỳ quái như vậy?
“Sau đó thế nào?”, thấy Thu Qua dừng lại, Nhâm cô vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.
“Ta đứng bên ngoài chờ mãi không thấy nàng trở ra nên quyết định đi vào, chỉ là bên trong vẫn không nhìn thấy ai, đang định tiến lên lầu hai thì bị người đánh bất tỉnh”
“Người nào đã đánh ngươi?”
Thu Qua suy nghĩ một chút, thân hình hơi run rẩy nhưng hắn vẫn lắc đầu trả lời, “Ta không trông thấy”
“Được rồi! Thu Qua, ăn thêm một ít nữa rồi hãy nghỉ sớm đi”, Nhâm cô thất thần trong chốc lát nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại ngay.
Hải Đường lo lắng nhìn thái độ bình tĩnh một cách lạnh lùng của Nhâm cô. Nếu đặt trường hợp nàng là Nhâm cô thì ắt hẳn nàng đã ôm chặt Đô Đô không buông, vậy mà Nhâm cô lại nhẹ nhàng bảo Thu Qua đi ngủ. Nhìn Thu Qua đi vào phòng, Hải Đường nhẹ giọng gọi, “Nhâm cô!”
“Thiếu phu nhân, có chuyện gì không?”
“Tại sao người không dỗ hắn ngủ? Chắc hẳn hắn đã bị kinh động”
Nhâm cô nhẹ mỉm cười nhưng vẻ mặt có chút buồn bã, “Đối với gia đình nghèo khó thì những chuyện như vậy cũng chẳng có gì to tát, hắn cũng đã quen rồi. Thỉnh thiếu phu nhân không cần lo lắng”
“Thế nhưng…”, Hải Đường còn muốn khuyên nàng nhưng rồi lại thôi, “Nhâm cô, tại sao người lại nói Tần di nương có điểm kỳ lạ?”, Hải Đường vội nhắc đến vấn đề quan trọng.
Nhâm cô hơi trầm tư khi nhắc lại chuyện cũ, “Trước đó vài ngày không phải Tần di nương đã đến Đường Viên sao? Lúc ấy, ta nhìn thấy nàng ra về với đôi mắt ẩn chứa hận ý, thật không biết tại sao lại như vậy? Từ đó ta liền để tâm chú ý đến nàng nhưng Tần di nương quả là một nữ nhân giảo hoạt, nàng không để lộ một chút dấu vết nào. Ngày đó ta nói cho Thu Qua nghe cũng chỉ vì muốn hắn chú ý một chút, không ngờ tiểu tử này lại để tâm đến thế, cũng không nghĩ tới…ngày hôm nay”
Nói đến đây, trong mắt Nhâm cô ánh lên chút tự hào đối với hài tử của mình.
“Tần di nương đến tiểu đình đó làm gì?”, Hải Đường lẩm nhẩm hỏi Nhâm cô nhưng cũng là hỏi chính nàng.
“Chuyện này ta cũng không rõ. Thiếu phu nhân, người nên đề phòng, nữ nhân này không hề đơn giản”
“Ta hiểu. Nhâm cô, ta có lời này muốn nói với người. Thu Qua tuy có học qua võ nghệ nhưng dù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, về sau nên tránh những chuyện mạo hiểm thế này, ta cũng là vì muốn tốt cho hắn”, nếu Thu Qua thật sự xảy ra chuyện không hay, Hải Đường thật không có cách nào nhìn mặt Nhâm cô.
Nhâm cô dường như cũng thấu hiểu tâm trạng của nàng liền gật đầu, “Thiếu phu nhân, tâm ý của người Từ Nhâm đã hiểu, về sau sẽ không để người lo lắng nữa”
“Trời cũng đã tối rồi, người hãy trở về bên cạnh hắn đi. Tuy nói Thu Qua có vẻ trưởng thành hơn tuổi nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử, vẫn rất cần sự bảo hộ và dỗ dành của người”
Sáng hôm sau, Hải Đường bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, nàng lắng nghe một chút liền hiểu, thì ra Thu Qua đang luyện quyền. Hải Đường tựa vào lan can đứng xem, Nhâm cô ở một bên thỉnh thoảng lên tiếng chỉ bảo hắn, khuôn mặt nàng thật nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sáng ngời dõi theo Thu Qua một cách tự hào.
Tác giả :
Hải Đường Xuân Thụy Tảo