Hai Đời Chồng
Chương 23
Rửa mặt xong tôi trở lại phòng nói chuyện với Lâm. Ban nãy chú Tùng có nói kể chuyện vui, tôi nhìn Lâm, nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc bắt đầu kể cho anh nghe. Đến tối dù bụng dạ không đói nhưng y tá mang cơm lên tôi vẫn cố ăn hết. Lúc này không phải thời điểm để tôi gục ngã, nhất định tôi phải mạnh mẽ. Trên màn hình Monitor nhịp tim Lâm vẫn đập, chỉ có điều đôi mắt lại không hé ra một chút nào. Tôi thương anh, thương đến quặn lòng nhưng lại không dám khóc mà chỉ lặng lẽ nắm chặt tay.
Đêm hôm ấy chú Tùng có qua một lúc khá lâu, ngồi nói chuyện với tôi về việc điều trị cho Lâm rồi mới về. Khi chú Tùng về tôi cũng nhờ người y tá kéo sát giường lại để tôi gần Lâm hơn. Bình thường ở nhà quen với việc được anh ôm nên giờ gần anh một chút mới lấp đầy được những khoảng trống trong lòng.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, giáo sư được chú Tùng và trưởng khoa mời đến thăm khám cho Lâm sau đó lên phác đồ điều trị. Tôi không biết phương pháp điều trị cụ thể thế nào vì những từ ngữ rất chuyên khoa, còn người nhà thì thường xuyên trò chuyện, xoa bóp tay chân để kích thích não bộ. Có điều sau khi thăm khám giáo sư nói Lâm có thể bình phục được, có thể tỉnh lại được tôi cũng yên tâm phần nào. Khoảng chín giờ khi tôi và chú Tùng đang ngồi nói chuyện thì bên công an đến mời tôi lên lấy lời khai. Lâm còn đang nằm ở kia tôi thực sự không có tâm trạng để đi, thế nhưng chú Tùng lại nói:
- Cháu cứ theo các cậu ấy đi đi. Việc điều tra càng nhanh thì càng tốt, thằng Lâm ở đây có bác sĩ với chú rồi.
- Dạ vâng ạ.
Khi lên đến đồn công an tôi được biết cả mụ Lĩnh lẫn hai gã du côn đều bị bắt, mụ Lĩnh còn khai ra người đứng sau giật dây mụ ta là con Vân. Nghe nói con Vân tối hôm qua đáng lẽ lên đường ra sân bay đi nước ngoài nhưng công an đã kịp mời nó lên làm việc. Tôi không rõ con Vân và mụ Lĩnh hợp tác thế nào, chỉ biết con Vân luôn chối đây đẩy rằng nó không liên quan. Đáng tiếc hôm trước cuộc điện thoại của tôi gọi cho Lâm có tiếng con Vân vọng lại đã kịp được Lâm ghi âm và giao cho cơ quan công an từ trước khi anh bị thương, lại có rất nhiều cuộc gọi qua lại giữa nó và mụ Lĩnh, mụ ta cũng khai nhận nó nên nó không thoát khỏi việc bị điều tra. Con Vân rất thông minh, nó xúi bẩy mụ Lĩnh ngay ngày nó đi nước ngoài, chỉ có điều người tính không bằng trời tính, có lẽ chính nó cũng không ngờ tới cái kết cục này.
Tôi được đưa vào một phòng nhỏ lấy lời khai, tất nhiên tôi cũng kể lại tường tận không thiếu chi tiết nào. Lúc đi qua phòng tạm giam tôi thấy mụ Lĩnh đang ngồi rũ rượi dưới đó, hai tay ôm lấy gối mặt cũng hốc hác vô cùng. Tôi không thể có một chút thương cảm nổi con người này, dù rằng cũng từng sống chung dưới mái nhà nhưng trong lòng tôi chỉ thấy căm hận. Mà có một điều lạ là con Linh không thấy xuất hiện, tôi có hỏi mấy người công an họ đều nói gọi nhưng không liên lạc được với nó. Khi còn đang suy nghĩ viển vông tôi nhận được điện thoại của chú Tùng. Ban đầu còn nghĩ hay Lâm tỉnh rồi thế nhưng không phải chú gọi tôi sang văn phòng của Lâm cầm giấy tờ trong cặp da của anh mang đến bệnh viện giúp chú. Văn phòng luật của Lâm ngay gần đây, tôi đi bộ sang, vừa đến nơi thấy cậu Hùng đứng sẵn hỏi:
- Chị lấy giấy tờ cho anh Lâm à? Đây, em đưa chị sang viện tiện thăm anh luôn.
Tôi nhìn cậu Hùng chưa kịp đáp đột nhiên nghe thấy một giọng nói đã từng quen thuộc phía sau:
- Chào anh. Tôi là Thắng ở công ty Bình An.
Lúc này tôi hơi sững người, quay lại thấy Thắng cũng nhìn tôi đầy sửng sốt. Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh ta, trông anh ta có vẻ hơi gầy đi, quần áo vẫn gọn gàng đạo mạo nhưng gương mặt lại nhiều nếp nhăn hơn. Phải một lúc sau anh ta mới khẽ nói:
- Phương...
Cậu Hùng thấy vậy liền lên tiếng:
- À, anh thay cô Linh đến đúng không ạ? Nhưng sếp của tôi đang bị thương nằm viện, vậy nên anh có muốn thay đổi luật sư không? Vụ này công ty anh cũng đơn giản nên luật sư nào làm được.
- Vâng ạ, sếp chúng tôi cũng muốn nhanh chóng hoàn tất nên thay đổi luật sư cũng được ạ.
- Vậy anh chờ tôi một lát, tôi vào đưa hồ sơ cho anh Tuấn, anh ấy sẽ trực tiếp hướng dẫn anh nhé.
- Vâng.
Cậu Hùng nhìn tôi khẽ nói:
- Chị chờ em chút em xong việc em đưa chị đi nhé. Mấy phút thôi
- Được, cậu cứ làm đi. Tôi chờ ngoài này.
Khi cậu Hùng đi khuất Thắng vẫn đứng bên ngoài. Tôi đã từng mong ngàn vạn lần đừng gặp lại cái bản mặt anh ta không ngờ vẫn gặp ở đây. Anh ta hơi cúi mặt hỏi:
- Phương, em khỏe không?
So với Long tôi còn hận Thắng gấp trăm lần. Dù sao nhà Long cũng là bỏ tiền ra mua tôi, dù sao với anh ta tôi cũng chỉ là hàng hoá mua bán, nhưng còn Thắng, người từng yêu tôi lại đâm tôi một quả quá đau. Trên đời này phản bội là điều mà không bao giờ tôi tha thứ nổi. Vậy nên anh ta hỏi tôi chỉ nhếch mép đáp:
- Khoẻ hay không có liên quan gì đến anh?
- Phương... anh biết em hận anh, nhưng...
Tôi nghe xong liền xoay người bước xuống bậc thang, thế nhưng Thắng liền đi sau, vừa đi vừa nói:
- Mình nói chuyện một lúc được không em? Anh đã rất nhiều lần tìm cách liên lạc với em nhưng không thành, em chặn hết số của anh à?
Thấy anh la léo léo nhéo tôi bực mình gắt lên:
- Anh điên à? Đừng có đi theo tôi nữa
- Mình nói chuyện một lúc thôi được không em?
- Tôi và anh có chuyện gì mà nói? Anh tìm con Linh mà nói chứ tôi và anh vốn dĩ không có gì để nói từ lâu rồi.
Thắng hơi im lặng, mím chặt môi đáp lại:
- Đừng nhắc đến cô ta nữa... mà... em biết chuyện gì về cô ta chưa? Cô ta bị người ta đánh đến mức phải nhập viện đấy.
Tuy rằng không muốn tiếp chuyện với Thắng nhưng nghe đến đây tôi khựng lại. Con Linh bị đánh? Tôi tò mò liền hỏi:
- Nó bị ai đánh?
- Vợ của giám đốc công ty anh mới tối qua luôn. Cô ta cặp kè với giám đốc, còn bị vợ sếp gài tiêu một khoản tiền lớn của công ty, nghe đâu vợ sếp đâm đơn kiện rồi lần này chắc lại không thoát khỏi tù tội.
Sáng nay đến cơ quan công an không thấy nó tôi đã có một cảm giác khó hiểu, giờ nghe Thắng nói tôi càng kinh ngạc.
- Thực ra... trước kia cũng là cô ta mồi chài anh, còn bịa chuyện rằng mình có thai...
Tuy ghét con Linh, nhưng nhìn vẻ mặt này của Thắng tôi không khỏi khinh bỉ đáp:
- Mồi chài anh? Anh tử tế chắc nó mồi chài được? Bản thân anh cũng khác gì nó?
- Phương! Là anh bị cô ta mồi chài thật. Đến mẹ anh còn bị cô ta lừa mấy khoản tiền, cũng vì cô ta mà anh bị giáng chức. Mẹ anh còn nói... học đại học mà nhân phẩm như cô ta thà mẹ anh chọn em làm con dâu còn hơn. Mẹ anh còn bảo, thấy hối hận vì đã từng đối xử với em như vậy.
Trước kia khi đến nhà Thắng tôi bị mẹ anh ta coi thường. Con Linh được cái mác học đại học, lại có tài chém gió chỉ là không nghĩ người như mẹ Thắng cũng bị nó lừa. Tôi hơi cười trong lòng, cảm giác này quả thực có chút hả hê.
Thắng nhìn tôi lại cất tiếng:
- Em ly hôn chồng rồi đúng không?
- Có liên quan tới anh không?
- Đợt này anh lên Hà Nội mấy ngày, em cho anh số...
Mới nghe đến đây tôi liền ngắt lời:
- Thắng! Mặt anh làm bằng bê tông hay sao mà dày và trơ thế?
- Phương!
Cũng may anh ta vừa nói đến đây tôi cũng thấy cậu Hùng đi ra. Cậu ta nhìn tôi hỏi:
- Hai người quen nhau à?
- Không quen, anh ta hỏi đường thôi.
- Vâng, thôi chị em mình đi thôi. Còn anh Thắng, tôi đã đưa hồ sơ cho anh Tuấn rồi, anh vào gặp trực tiếp anh ấy nhé.
Thắng liếc nhìn tôi rồi gật đầu đáp:
- Vâng! Cảm ơn anh.
Tôi không thèm quay đầu lại, ra thẳng xe rồi cùng cậu Hùng sang viện. Chú Tùng vẫn đang ngồi ở phòng bệnh bóp tay bóp chân cho Lâm. Tôi đưa cặp da của Lâm cho chú rồi ngồi xuống, cậu Hùng bên cạnh cứ luôn mồm nói:
- Anh Lâm mau tỉnh nhé, văn phòng nhiều việc lắm. Anh phải tỉnh còn giúp chúng em nữa chứ, mà anh phải tỉnh để mà nhanh chóng tống cái đám người kia vào tù đi. Người gì mà ác ôn.
Tôi nhìn cậu Hùng, từ hôm qua trong lòng tôi cứ thấy nặng nề, tự dưng giờ lại đỡ hơn rất nhiều. Lâm còn ba, còn anh em, còn cả tôi và đứa bé trong bụng, nhất định anh sẽ tỉnh lại thôi. Cậu Hùng nói chuyện một lúc thì đi về, chú Tùng với người y tá cũng trở lại. Tôi ngồi bên cạnh giường xoa bóp tay chân cho anh rồi kể chuyện cho anh nghe, người y tá thì cắm dây truyền mới. Khi đang ngồi đột nhiên bụng dưới bên trái tôi khẽ nhói lên, tôi không kìm được "á" một tiếng. Khi vừa á lên đột nhiên tôi thấy trên màn hình monitor nhịp tim của Lâm cũng đập mạnh hơn hẳn, ngón tay cũng cử động giật giật nhẹ đến mức cả người ý ta lẫn chú Tùng đều nhìn thấy. Chú Tùng thấy vậy liền lắp bắp hỏi:
- Có phải... thằng Lâm vừa phản ứng không?
Tôi gật đầu, không thốt lên lời. Người y tá thấy vậy liền chạy đi tìm giáo sư. Khi giáo sư bước vào nghe tôi và chú Tùng kể liền cười nói:
- Tốt rồi tốt rồi. Cậu ấy có phản ứng như vậy là rất tốt, có thể cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Chú Tùng nghe xong nhìn tôi mắt đỏ lên, giáo sư gọi chú ra ngoài nói mấy câu. Người y tá thì vừa lau người cho Lâm vừa hỏi:
- Chị đang có em bé đúng không? Chị vừa bị nhói bụng hay thế nào?
- Vâng tôi nhói bụng bên trái...
- Vậy chắc thai đang di chuyển vào tử cung rồi. Hai ba ngày nữa chị siêu âm được rồi đó.
Nghe người y tá nói vậy trong lòng tôi cũng thấy vui vui. Tôi khẽ nắm tay Lâm nhẹ nhàng nói:
- Anh ơi, anh mau tỉnh lại sớm sớm còn đưa em đi siêu âm nhé. Em đi một mình con nó lại tủi thân ấy.
Thế nhưng lần này dù tôi có nói gì Lâm cũng không phản ứng thêm nữa. Tôi cũng không muốn thúc ép, giáo sư cũng nói cần nhất sự kiên nhẫn tôi nhất định sẽ kiên nhẫn chờ tới lúc anh tỉnh lại. Cả ngày hôm ấy tôi vận dụng liệu pháp massage như giáo sư dạy, người Lâm cũng không còn nhợt nhạt mà đã hồng hào hơn hẳn, nhịp tim cũng ổn định hơn có điều anh vẫn chưa tỉnh. Tối chú Tùng ăn cơm cùng tôi rồi mới về, chú muốn tôi về nghỉ ngơi để chú trông Lâm nhưng tôi ngang bướng xin xỏ nên chú đành chấp nhận. Tối tôi ngồi mở điện thoại bật nhạc cho Lâm nghe rồi nói về đứa bé trong bụng. Thực ra tôi cũng đoán bản thân mang bầu nhưng khi biết mình mang bầu thật vẫn có chút ngạc nhiên. Tôi đưa tay chạm lên tay Lâm, nhẹ nhàng vuốt dọc xuống rồi nói:
- Thật không ngờ hai đứa mình lại mắn thế. Kể ra sau này mà cứ thả để đẻ có khi mình đẻ mấy chục đứa ý anh nhỉ?
Tôi tự nói xong mà không kìm được còn bật cười. Chỉ có điều cười xong lại thấy mình ngố ngố, tồ tồ. Liệu Lâm có thực sự nghe được như giáo sư nói không? Anh nghe được rồi tỉnh dậy có cười tôi không? Tôi nói chuyện chán chê lại hát, hát chán chê lại đọc thơ, cuối cùng buồn ngủ quá nằm thiếp đi lúc nào không biết. Khi còn đang chìm trong giấc ngủ điện thoại tôi chợt vang lên. Tôi mắt nhắm mắt mở bật loa ngoài hỏi:
- Alo, ai đấy ạ?
- Phương! Là anh, là anh đây.
Nghe giọng Thắng, tôi rất muốn chửi nhưng cơn buồn ngủ khiến tôi ậm ừ nói:
- Sao?
- Anh muốn gặp em được không? Em đang ở đâu? Anh đến đón. Anh gặp em một chút thôi, anh say rồi, anh nhớ em.
Tôi thở mạnh, cố nhớ xem anh ta hỏi gì mà chỉ nhớ được câu em đang ở đâu liền đáp trong mộng mị:
- Ở bệnh viện.
- Bệnh viện nào? Em bị sao? Anh đến đón em nhé, Phương. Anh muốn gặp em... anh rất nhớ em, thực sự rất nhớ...
Thế nhưng anh ra còn chưa nói hết câu đột nhiên màn hình máy monitor khiến tôi bừng tỉnh. Nhịp tim của Lâm đột nhiên đập rất nhanh. Tôi khẽ buông máy, hơi lay nhẹ tay Lâm lắp bắp nói:
- Lâm, Lâm anh tỉnh rồi hả? Anh ơi. Anh ơi.
Thế nhưng ngay giây phút đó mọi thứ trở lại bình thường. Tôi có gọi thêm mấy câu Lâm vẫn nằm lặng yên như vậy. Sao tự dưng giữa đêm khuya khoắt anh lại có phản ứng này cơ chứ? Tôi nằm xuống, phát hiện điện thoại vẫn đang léo nhéo, tiếng Thắng lại cất lên:
- Lâm... là ai vậy?
Lúc này tôi mới sực nhớ ra chưa tắt máy lại nhớ lại lúc ban nãy anh ta đã nói gì liền hỏi:
- Anh lấy số tôi từ ai thế? Anh điên à? Đừng làm phiền tôi nữa.
- Phương! Em trả lời đi, Lâm là ai?
- Thần kinh à? Tôi bảo đừng có làm phiền nữa mà. Anh có não không thế.
Thế nhưng Thắng dường như vẫn không chịu buông tha giọng lèm bèm dai dẳng hỏi:
- Lâm là ai? Là ai? Hắn ta là ai?
Đang sẵn cơn bực mình, tôi không còn giữ lịch sự mà rít lên:
- Là ai à? Là ai á? Là thằng bố mày được chưa? Cút!
Nói rồi tôi vội tắt máy, không gian chợt im ắng. Đột nhiên giữa màn đêm tịch mịch tôi nghe có tiếng gọi:
- Phương!
Tôi nhìn màn hình, rõ ràng tôi tắt máy rồi mà, lúc này tôi bỗng đơ cả ra... đây... là giọng của Lâm... thế nhưng chữ Phương phát ra không hề có chút tình cảm mà dường như là sự gằn giọng tức tối. Tôi không thở nổi, mất mấy giây mới kịp định thần bật điện lên. Khi vừa bật điện, tôi còn gần như không tin nổi. Lâm mở mắt, không to nhưng đủ tôi nhìn rõ là anh đã tỉnh. Rõ ràng cả ngày hôm nay tôi không khóc, rõ ràng là chuyện vui mà đột nhiên tôi bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt chảy xuống miệng mặn chát, bên ngoài có tiếng bước chân của người y tá đi thay truyền, vừa vào phòng chị ta liền vội vàng chạy đi gọi giáo sư. Lâm vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi không kìm được nữa lao đến anh, quệt vội nước mắt cười hạnh phúc. Ở ngoài giáo sư cũng đang bước vào cùng các y bác sĩ. Tôi cũng đứng dậy lùi lại đằng sau, sau một hồi thăm khám giáo sư nhìn Lâm khẽ hỏi:
- Cậu có nhận ra cô ấy không? Cậu thấy trong người thế nào?
Lâm nhìn tôi, đôi mắt vẫn không thay đổi thái độ, yếu ớt nói:
- Tôi... nhận ra.
- Tốt rồi. Tôi vừa gọi cho ba cậu rồi.
Giáo sư vừa nói vừa cười rồi quay sang tôi tiếp tục:
- Sáng nay thấy cậu ấy có phản ứng cũng nghĩ là tỉnh dậy sớm, nhưng không ngờ nhanh đến vậy. Tôi còn phải nghĩ hai ba ngày nữa cậu ấy mới tỉnh được cơ. Thật may quá, chắc cậu ấy thương vợ thương con vất vả quá nên phải dậy thôi.
Tôi nghe giáo sư nói xong nhìn Lâm mà thấy mát lòng mát ruột. Đến ngay cả khi bất tỉnh anh cũng vẫn nghĩ đến tôi. Giáo sư khám xong đi ra ngoài, lúc này Lâm cũng được thay bằng ống thở oxy thông mũi để dễ dàng nói chuyện. Tôi ngồi bên cạnh, bóp tay cho anh cười ngốc nghếch hỏi:
- Anh thương em quá nên tỉnh luôn hả? Anh biết em có bầu chưa? Mà thôi, anh mới tỉnh, đừng nói gì nhiều, em tắt điện đi mình ngủ nhé, tí ba chắc vào luôn ý. Anh chợp mắt chút tí ba vào em đánh thức sau.
Nói xong tôi đứng dậy định bước ra tắt điện Lâm chợt kéo tay tôi lại, ánh mắt anh vẫn như ban nãy, giọng tuy yếu ớt nhưng vẫn thấy hơi gằn nhẹ:
- Hắn... hắn ta là ai?
Hắn? Hắn nào? Tôi khó hiểu hỏi lại:
- Ai cơ anh?
- Thằng cha gọi điện cho em lúc nãy.
Tôi kinh hãi nhìn Lâm, lần này giọng anh đã rõ ràng hơn. Anh nghe được hết tôi với Thắng nói gì sao? Lúc này tôi mới nhận ra lời giáo sư có gì đó sai sai! Lâm vì thương tôi mà tỉnh? Hay là vì cuộc gọi giữa đêm của Thắng, bảo sao trước khi tỉnh anh còn có phản ứng như vậy. Trời ơi! Tôi cũng ngốc quá mà, còn tự cảm thấy mát lòng mát dạ. Lâm vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi cười ngượng ngùng đáp:
- À, người yêu cũ của em ý, trước em kể rồi mà.
- Sao hắn ta lại nói nhớ em?
- Nó bị điên ý mà, tự dưng hôm nay gặp rồi gọi nói nhăng nói cuội. Mà thôi, sao anh mới tỉnh mà cứ nói ba cái chuyện đâu đâu vậy? Hấp!
- Phương!
- Dạ!
- Anh là ba của con em, không phải ba cuả thằng cha đó.
Tôi nhìn Lâm, gãi đầu gãi tai nói:
- Tại nãy em bực nên nói thế... anh chấp em làm gì?
- Chặn hắn ta đi.
- Em chặn rồi.
- Tốt lắm!
Khi đang định giải thích thêm thì chú Tùng cũng gọi điện. Đêm hôm rồi biết Lâm tỉnh chú mừng rồi nên không vào nữa, chỉ hỏi thăm rồi dặn dò tôi ngủ sớm, sáng mai chú vào sau. Tôi nghe xong liền tắt điện rồi leo lên giường. Lâm hơi cựa mình, chạm tay vào tay tôi cất tiếng:
- Xin lỗi em... xin lỗi con...
- Ơ sao lại xin lỗi?
- Để em và con vất vả mấy ngày hôm nay, để em phải khóc, phải lo lắng.
- Vậy anh biết em có bầu rồi hả? Anh có vui không? Anh có thích em bé không?
- Thích... rất thích, nhưng thích em bé của anh và em thôi.
Tôi nghe xong chợt thấy khoé mắt cay cay vòng tay qua người ôm lấy Lâm. Anh dường như vẫn mệt, nên chỉ nói đến vậy rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy có lẽ cũng là đêm ngủ ngon nhất của tôi sau bao ngày Lâm nằm viện. Có tiếng gió nhè nhẹ nơi cửa kính, bầu trời đêm cũng sáng bừng những vì sao lấp lánh... ngoài kia có bão giông gì đi nữa cuối cùng nơi này cũng bình yên rồi. Tôi mỉm cười, nụ cười mãn nguyện trong cả giấc mơ tôi đang dần thấy được.
Đêm hôm ấy chú Tùng có qua một lúc khá lâu, ngồi nói chuyện với tôi về việc điều trị cho Lâm rồi mới về. Khi chú Tùng về tôi cũng nhờ người y tá kéo sát giường lại để tôi gần Lâm hơn. Bình thường ở nhà quen với việc được anh ôm nên giờ gần anh một chút mới lấp đầy được những khoảng trống trong lòng.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, giáo sư được chú Tùng và trưởng khoa mời đến thăm khám cho Lâm sau đó lên phác đồ điều trị. Tôi không biết phương pháp điều trị cụ thể thế nào vì những từ ngữ rất chuyên khoa, còn người nhà thì thường xuyên trò chuyện, xoa bóp tay chân để kích thích não bộ. Có điều sau khi thăm khám giáo sư nói Lâm có thể bình phục được, có thể tỉnh lại được tôi cũng yên tâm phần nào. Khoảng chín giờ khi tôi và chú Tùng đang ngồi nói chuyện thì bên công an đến mời tôi lên lấy lời khai. Lâm còn đang nằm ở kia tôi thực sự không có tâm trạng để đi, thế nhưng chú Tùng lại nói:
- Cháu cứ theo các cậu ấy đi đi. Việc điều tra càng nhanh thì càng tốt, thằng Lâm ở đây có bác sĩ với chú rồi.
- Dạ vâng ạ.
Khi lên đến đồn công an tôi được biết cả mụ Lĩnh lẫn hai gã du côn đều bị bắt, mụ Lĩnh còn khai ra người đứng sau giật dây mụ ta là con Vân. Nghe nói con Vân tối hôm qua đáng lẽ lên đường ra sân bay đi nước ngoài nhưng công an đã kịp mời nó lên làm việc. Tôi không rõ con Vân và mụ Lĩnh hợp tác thế nào, chỉ biết con Vân luôn chối đây đẩy rằng nó không liên quan. Đáng tiếc hôm trước cuộc điện thoại của tôi gọi cho Lâm có tiếng con Vân vọng lại đã kịp được Lâm ghi âm và giao cho cơ quan công an từ trước khi anh bị thương, lại có rất nhiều cuộc gọi qua lại giữa nó và mụ Lĩnh, mụ ta cũng khai nhận nó nên nó không thoát khỏi việc bị điều tra. Con Vân rất thông minh, nó xúi bẩy mụ Lĩnh ngay ngày nó đi nước ngoài, chỉ có điều người tính không bằng trời tính, có lẽ chính nó cũng không ngờ tới cái kết cục này.
Tôi được đưa vào một phòng nhỏ lấy lời khai, tất nhiên tôi cũng kể lại tường tận không thiếu chi tiết nào. Lúc đi qua phòng tạm giam tôi thấy mụ Lĩnh đang ngồi rũ rượi dưới đó, hai tay ôm lấy gối mặt cũng hốc hác vô cùng. Tôi không thể có một chút thương cảm nổi con người này, dù rằng cũng từng sống chung dưới mái nhà nhưng trong lòng tôi chỉ thấy căm hận. Mà có một điều lạ là con Linh không thấy xuất hiện, tôi có hỏi mấy người công an họ đều nói gọi nhưng không liên lạc được với nó. Khi còn đang suy nghĩ viển vông tôi nhận được điện thoại của chú Tùng. Ban đầu còn nghĩ hay Lâm tỉnh rồi thế nhưng không phải chú gọi tôi sang văn phòng của Lâm cầm giấy tờ trong cặp da của anh mang đến bệnh viện giúp chú. Văn phòng luật của Lâm ngay gần đây, tôi đi bộ sang, vừa đến nơi thấy cậu Hùng đứng sẵn hỏi:
- Chị lấy giấy tờ cho anh Lâm à? Đây, em đưa chị sang viện tiện thăm anh luôn.
Tôi nhìn cậu Hùng chưa kịp đáp đột nhiên nghe thấy một giọng nói đã từng quen thuộc phía sau:
- Chào anh. Tôi là Thắng ở công ty Bình An.
Lúc này tôi hơi sững người, quay lại thấy Thắng cũng nhìn tôi đầy sửng sốt. Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh ta, trông anh ta có vẻ hơi gầy đi, quần áo vẫn gọn gàng đạo mạo nhưng gương mặt lại nhiều nếp nhăn hơn. Phải một lúc sau anh ta mới khẽ nói:
- Phương...
Cậu Hùng thấy vậy liền lên tiếng:
- À, anh thay cô Linh đến đúng không ạ? Nhưng sếp của tôi đang bị thương nằm viện, vậy nên anh có muốn thay đổi luật sư không? Vụ này công ty anh cũng đơn giản nên luật sư nào làm được.
- Vâng ạ, sếp chúng tôi cũng muốn nhanh chóng hoàn tất nên thay đổi luật sư cũng được ạ.
- Vậy anh chờ tôi một lát, tôi vào đưa hồ sơ cho anh Tuấn, anh ấy sẽ trực tiếp hướng dẫn anh nhé.
- Vâng.
Cậu Hùng nhìn tôi khẽ nói:
- Chị chờ em chút em xong việc em đưa chị đi nhé. Mấy phút thôi
- Được, cậu cứ làm đi. Tôi chờ ngoài này.
Khi cậu Hùng đi khuất Thắng vẫn đứng bên ngoài. Tôi đã từng mong ngàn vạn lần đừng gặp lại cái bản mặt anh ta không ngờ vẫn gặp ở đây. Anh ta hơi cúi mặt hỏi:
- Phương, em khỏe không?
So với Long tôi còn hận Thắng gấp trăm lần. Dù sao nhà Long cũng là bỏ tiền ra mua tôi, dù sao với anh ta tôi cũng chỉ là hàng hoá mua bán, nhưng còn Thắng, người từng yêu tôi lại đâm tôi một quả quá đau. Trên đời này phản bội là điều mà không bao giờ tôi tha thứ nổi. Vậy nên anh ta hỏi tôi chỉ nhếch mép đáp:
- Khoẻ hay không có liên quan gì đến anh?
- Phương... anh biết em hận anh, nhưng...
Tôi nghe xong liền xoay người bước xuống bậc thang, thế nhưng Thắng liền đi sau, vừa đi vừa nói:
- Mình nói chuyện một lúc được không em? Anh đã rất nhiều lần tìm cách liên lạc với em nhưng không thành, em chặn hết số của anh à?
Thấy anh la léo léo nhéo tôi bực mình gắt lên:
- Anh điên à? Đừng có đi theo tôi nữa
- Mình nói chuyện một lúc thôi được không em?
- Tôi và anh có chuyện gì mà nói? Anh tìm con Linh mà nói chứ tôi và anh vốn dĩ không có gì để nói từ lâu rồi.
Thắng hơi im lặng, mím chặt môi đáp lại:
- Đừng nhắc đến cô ta nữa... mà... em biết chuyện gì về cô ta chưa? Cô ta bị người ta đánh đến mức phải nhập viện đấy.
Tuy rằng không muốn tiếp chuyện với Thắng nhưng nghe đến đây tôi khựng lại. Con Linh bị đánh? Tôi tò mò liền hỏi:
- Nó bị ai đánh?
- Vợ của giám đốc công ty anh mới tối qua luôn. Cô ta cặp kè với giám đốc, còn bị vợ sếp gài tiêu một khoản tiền lớn của công ty, nghe đâu vợ sếp đâm đơn kiện rồi lần này chắc lại không thoát khỏi tù tội.
Sáng nay đến cơ quan công an không thấy nó tôi đã có một cảm giác khó hiểu, giờ nghe Thắng nói tôi càng kinh ngạc.
- Thực ra... trước kia cũng là cô ta mồi chài anh, còn bịa chuyện rằng mình có thai...
Tuy ghét con Linh, nhưng nhìn vẻ mặt này của Thắng tôi không khỏi khinh bỉ đáp:
- Mồi chài anh? Anh tử tế chắc nó mồi chài được? Bản thân anh cũng khác gì nó?
- Phương! Là anh bị cô ta mồi chài thật. Đến mẹ anh còn bị cô ta lừa mấy khoản tiền, cũng vì cô ta mà anh bị giáng chức. Mẹ anh còn nói... học đại học mà nhân phẩm như cô ta thà mẹ anh chọn em làm con dâu còn hơn. Mẹ anh còn bảo, thấy hối hận vì đã từng đối xử với em như vậy.
Trước kia khi đến nhà Thắng tôi bị mẹ anh ta coi thường. Con Linh được cái mác học đại học, lại có tài chém gió chỉ là không nghĩ người như mẹ Thắng cũng bị nó lừa. Tôi hơi cười trong lòng, cảm giác này quả thực có chút hả hê.
Thắng nhìn tôi lại cất tiếng:
- Em ly hôn chồng rồi đúng không?
- Có liên quan tới anh không?
- Đợt này anh lên Hà Nội mấy ngày, em cho anh số...
Mới nghe đến đây tôi liền ngắt lời:
- Thắng! Mặt anh làm bằng bê tông hay sao mà dày và trơ thế?
- Phương!
Cũng may anh ta vừa nói đến đây tôi cũng thấy cậu Hùng đi ra. Cậu ta nhìn tôi hỏi:
- Hai người quen nhau à?
- Không quen, anh ta hỏi đường thôi.
- Vâng, thôi chị em mình đi thôi. Còn anh Thắng, tôi đã đưa hồ sơ cho anh Tuấn rồi, anh vào gặp trực tiếp anh ấy nhé.
Thắng liếc nhìn tôi rồi gật đầu đáp:
- Vâng! Cảm ơn anh.
Tôi không thèm quay đầu lại, ra thẳng xe rồi cùng cậu Hùng sang viện. Chú Tùng vẫn đang ngồi ở phòng bệnh bóp tay bóp chân cho Lâm. Tôi đưa cặp da của Lâm cho chú rồi ngồi xuống, cậu Hùng bên cạnh cứ luôn mồm nói:
- Anh Lâm mau tỉnh nhé, văn phòng nhiều việc lắm. Anh phải tỉnh còn giúp chúng em nữa chứ, mà anh phải tỉnh để mà nhanh chóng tống cái đám người kia vào tù đi. Người gì mà ác ôn.
Tôi nhìn cậu Hùng, từ hôm qua trong lòng tôi cứ thấy nặng nề, tự dưng giờ lại đỡ hơn rất nhiều. Lâm còn ba, còn anh em, còn cả tôi và đứa bé trong bụng, nhất định anh sẽ tỉnh lại thôi. Cậu Hùng nói chuyện một lúc thì đi về, chú Tùng với người y tá cũng trở lại. Tôi ngồi bên cạnh giường xoa bóp tay chân cho anh rồi kể chuyện cho anh nghe, người y tá thì cắm dây truyền mới. Khi đang ngồi đột nhiên bụng dưới bên trái tôi khẽ nhói lên, tôi không kìm được "á" một tiếng. Khi vừa á lên đột nhiên tôi thấy trên màn hình monitor nhịp tim của Lâm cũng đập mạnh hơn hẳn, ngón tay cũng cử động giật giật nhẹ đến mức cả người ý ta lẫn chú Tùng đều nhìn thấy. Chú Tùng thấy vậy liền lắp bắp hỏi:
- Có phải... thằng Lâm vừa phản ứng không?
Tôi gật đầu, không thốt lên lời. Người y tá thấy vậy liền chạy đi tìm giáo sư. Khi giáo sư bước vào nghe tôi và chú Tùng kể liền cười nói:
- Tốt rồi tốt rồi. Cậu ấy có phản ứng như vậy là rất tốt, có thể cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Chú Tùng nghe xong nhìn tôi mắt đỏ lên, giáo sư gọi chú ra ngoài nói mấy câu. Người y tá thì vừa lau người cho Lâm vừa hỏi:
- Chị đang có em bé đúng không? Chị vừa bị nhói bụng hay thế nào?
- Vâng tôi nhói bụng bên trái...
- Vậy chắc thai đang di chuyển vào tử cung rồi. Hai ba ngày nữa chị siêu âm được rồi đó.
Nghe người y tá nói vậy trong lòng tôi cũng thấy vui vui. Tôi khẽ nắm tay Lâm nhẹ nhàng nói:
- Anh ơi, anh mau tỉnh lại sớm sớm còn đưa em đi siêu âm nhé. Em đi một mình con nó lại tủi thân ấy.
Thế nhưng lần này dù tôi có nói gì Lâm cũng không phản ứng thêm nữa. Tôi cũng không muốn thúc ép, giáo sư cũng nói cần nhất sự kiên nhẫn tôi nhất định sẽ kiên nhẫn chờ tới lúc anh tỉnh lại. Cả ngày hôm ấy tôi vận dụng liệu pháp massage như giáo sư dạy, người Lâm cũng không còn nhợt nhạt mà đã hồng hào hơn hẳn, nhịp tim cũng ổn định hơn có điều anh vẫn chưa tỉnh. Tối chú Tùng ăn cơm cùng tôi rồi mới về, chú muốn tôi về nghỉ ngơi để chú trông Lâm nhưng tôi ngang bướng xin xỏ nên chú đành chấp nhận. Tối tôi ngồi mở điện thoại bật nhạc cho Lâm nghe rồi nói về đứa bé trong bụng. Thực ra tôi cũng đoán bản thân mang bầu nhưng khi biết mình mang bầu thật vẫn có chút ngạc nhiên. Tôi đưa tay chạm lên tay Lâm, nhẹ nhàng vuốt dọc xuống rồi nói:
- Thật không ngờ hai đứa mình lại mắn thế. Kể ra sau này mà cứ thả để đẻ có khi mình đẻ mấy chục đứa ý anh nhỉ?
Tôi tự nói xong mà không kìm được còn bật cười. Chỉ có điều cười xong lại thấy mình ngố ngố, tồ tồ. Liệu Lâm có thực sự nghe được như giáo sư nói không? Anh nghe được rồi tỉnh dậy có cười tôi không? Tôi nói chuyện chán chê lại hát, hát chán chê lại đọc thơ, cuối cùng buồn ngủ quá nằm thiếp đi lúc nào không biết. Khi còn đang chìm trong giấc ngủ điện thoại tôi chợt vang lên. Tôi mắt nhắm mắt mở bật loa ngoài hỏi:
- Alo, ai đấy ạ?
- Phương! Là anh, là anh đây.
Nghe giọng Thắng, tôi rất muốn chửi nhưng cơn buồn ngủ khiến tôi ậm ừ nói:
- Sao?
- Anh muốn gặp em được không? Em đang ở đâu? Anh đến đón. Anh gặp em một chút thôi, anh say rồi, anh nhớ em.
Tôi thở mạnh, cố nhớ xem anh ta hỏi gì mà chỉ nhớ được câu em đang ở đâu liền đáp trong mộng mị:
- Ở bệnh viện.
- Bệnh viện nào? Em bị sao? Anh đến đón em nhé, Phương. Anh muốn gặp em... anh rất nhớ em, thực sự rất nhớ...
Thế nhưng anh ra còn chưa nói hết câu đột nhiên màn hình máy monitor khiến tôi bừng tỉnh. Nhịp tim của Lâm đột nhiên đập rất nhanh. Tôi khẽ buông máy, hơi lay nhẹ tay Lâm lắp bắp nói:
- Lâm, Lâm anh tỉnh rồi hả? Anh ơi. Anh ơi.
Thế nhưng ngay giây phút đó mọi thứ trở lại bình thường. Tôi có gọi thêm mấy câu Lâm vẫn nằm lặng yên như vậy. Sao tự dưng giữa đêm khuya khoắt anh lại có phản ứng này cơ chứ? Tôi nằm xuống, phát hiện điện thoại vẫn đang léo nhéo, tiếng Thắng lại cất lên:
- Lâm... là ai vậy?
Lúc này tôi mới sực nhớ ra chưa tắt máy lại nhớ lại lúc ban nãy anh ta đã nói gì liền hỏi:
- Anh lấy số tôi từ ai thế? Anh điên à? Đừng làm phiền tôi nữa.
- Phương! Em trả lời đi, Lâm là ai?
- Thần kinh à? Tôi bảo đừng có làm phiền nữa mà. Anh có não không thế.
Thế nhưng Thắng dường như vẫn không chịu buông tha giọng lèm bèm dai dẳng hỏi:
- Lâm là ai? Là ai? Hắn ta là ai?
Đang sẵn cơn bực mình, tôi không còn giữ lịch sự mà rít lên:
- Là ai à? Là ai á? Là thằng bố mày được chưa? Cút!
Nói rồi tôi vội tắt máy, không gian chợt im ắng. Đột nhiên giữa màn đêm tịch mịch tôi nghe có tiếng gọi:
- Phương!
Tôi nhìn màn hình, rõ ràng tôi tắt máy rồi mà, lúc này tôi bỗng đơ cả ra... đây... là giọng của Lâm... thế nhưng chữ Phương phát ra không hề có chút tình cảm mà dường như là sự gằn giọng tức tối. Tôi không thở nổi, mất mấy giây mới kịp định thần bật điện lên. Khi vừa bật điện, tôi còn gần như không tin nổi. Lâm mở mắt, không to nhưng đủ tôi nhìn rõ là anh đã tỉnh. Rõ ràng cả ngày hôm nay tôi không khóc, rõ ràng là chuyện vui mà đột nhiên tôi bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt chảy xuống miệng mặn chát, bên ngoài có tiếng bước chân của người y tá đi thay truyền, vừa vào phòng chị ta liền vội vàng chạy đi gọi giáo sư. Lâm vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi không kìm được nữa lao đến anh, quệt vội nước mắt cười hạnh phúc. Ở ngoài giáo sư cũng đang bước vào cùng các y bác sĩ. Tôi cũng đứng dậy lùi lại đằng sau, sau một hồi thăm khám giáo sư nhìn Lâm khẽ hỏi:
- Cậu có nhận ra cô ấy không? Cậu thấy trong người thế nào?
Lâm nhìn tôi, đôi mắt vẫn không thay đổi thái độ, yếu ớt nói:
- Tôi... nhận ra.
- Tốt rồi. Tôi vừa gọi cho ba cậu rồi.
Giáo sư vừa nói vừa cười rồi quay sang tôi tiếp tục:
- Sáng nay thấy cậu ấy có phản ứng cũng nghĩ là tỉnh dậy sớm, nhưng không ngờ nhanh đến vậy. Tôi còn phải nghĩ hai ba ngày nữa cậu ấy mới tỉnh được cơ. Thật may quá, chắc cậu ấy thương vợ thương con vất vả quá nên phải dậy thôi.
Tôi nghe giáo sư nói xong nhìn Lâm mà thấy mát lòng mát ruột. Đến ngay cả khi bất tỉnh anh cũng vẫn nghĩ đến tôi. Giáo sư khám xong đi ra ngoài, lúc này Lâm cũng được thay bằng ống thở oxy thông mũi để dễ dàng nói chuyện. Tôi ngồi bên cạnh, bóp tay cho anh cười ngốc nghếch hỏi:
- Anh thương em quá nên tỉnh luôn hả? Anh biết em có bầu chưa? Mà thôi, anh mới tỉnh, đừng nói gì nhiều, em tắt điện đi mình ngủ nhé, tí ba chắc vào luôn ý. Anh chợp mắt chút tí ba vào em đánh thức sau.
Nói xong tôi đứng dậy định bước ra tắt điện Lâm chợt kéo tay tôi lại, ánh mắt anh vẫn như ban nãy, giọng tuy yếu ớt nhưng vẫn thấy hơi gằn nhẹ:
- Hắn... hắn ta là ai?
Hắn? Hắn nào? Tôi khó hiểu hỏi lại:
- Ai cơ anh?
- Thằng cha gọi điện cho em lúc nãy.
Tôi kinh hãi nhìn Lâm, lần này giọng anh đã rõ ràng hơn. Anh nghe được hết tôi với Thắng nói gì sao? Lúc này tôi mới nhận ra lời giáo sư có gì đó sai sai! Lâm vì thương tôi mà tỉnh? Hay là vì cuộc gọi giữa đêm của Thắng, bảo sao trước khi tỉnh anh còn có phản ứng như vậy. Trời ơi! Tôi cũng ngốc quá mà, còn tự cảm thấy mát lòng mát dạ. Lâm vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi cười ngượng ngùng đáp:
- À, người yêu cũ của em ý, trước em kể rồi mà.
- Sao hắn ta lại nói nhớ em?
- Nó bị điên ý mà, tự dưng hôm nay gặp rồi gọi nói nhăng nói cuội. Mà thôi, sao anh mới tỉnh mà cứ nói ba cái chuyện đâu đâu vậy? Hấp!
- Phương!
- Dạ!
- Anh là ba của con em, không phải ba cuả thằng cha đó.
Tôi nhìn Lâm, gãi đầu gãi tai nói:
- Tại nãy em bực nên nói thế... anh chấp em làm gì?
- Chặn hắn ta đi.
- Em chặn rồi.
- Tốt lắm!
Khi đang định giải thích thêm thì chú Tùng cũng gọi điện. Đêm hôm rồi biết Lâm tỉnh chú mừng rồi nên không vào nữa, chỉ hỏi thăm rồi dặn dò tôi ngủ sớm, sáng mai chú vào sau. Tôi nghe xong liền tắt điện rồi leo lên giường. Lâm hơi cựa mình, chạm tay vào tay tôi cất tiếng:
- Xin lỗi em... xin lỗi con...
- Ơ sao lại xin lỗi?
- Để em và con vất vả mấy ngày hôm nay, để em phải khóc, phải lo lắng.
- Vậy anh biết em có bầu rồi hả? Anh có vui không? Anh có thích em bé không?
- Thích... rất thích, nhưng thích em bé của anh và em thôi.
Tôi nghe xong chợt thấy khoé mắt cay cay vòng tay qua người ôm lấy Lâm. Anh dường như vẫn mệt, nên chỉ nói đến vậy rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy có lẽ cũng là đêm ngủ ngon nhất của tôi sau bao ngày Lâm nằm viện. Có tiếng gió nhè nhẹ nơi cửa kính, bầu trời đêm cũng sáng bừng những vì sao lấp lánh... ngoài kia có bão giông gì đi nữa cuối cùng nơi này cũng bình yên rồi. Tôi mỉm cười, nụ cười mãn nguyện trong cả giấc mơ tôi đang dần thấy được.
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư