Hai Chàng Đại Gia
Chương 42
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, khách khứa đông đủ, không khí náo nhiệt, theo nghi thức sắp xếp thì Doãn An Thất là người gả cho tôi.
Tiểu Điềm Điềm đến cùng với Tống Thần, vì quá bận nên tôi chỉ kịp thoáng lướt qua bên cạnh cậu, nghe thấy cậu hỏi Tống Thần có muốn làm một hôn lễ giống thế này không?
Tôi chưa kịp nghe câu trả lời của Tống Thần thì Doãn An Thất đã kéo tay tôi đi.
Trên tay chúng tôi đeo nhẫn cưới truyền thống, buổi lê tổ chức theo đúng nghi thức, đấy là một quá trình kéo dài đằng đẵng.
Clip chiếu trên màn hình vô cùng cảm động da diết, diễn viên trong clip trông rất xinh xắn, họ sắm vai tôi và Doãn An Thất, tái hiện lại tất cả quá trình tôi đã trải qua, họ diễn vô cùng chân thật như thể chính họ là người đã đi qua bao thăng trầm sóng gió ấy.
Nghi lễ kết thúc thì đến tiết mục chụp ảnh, đãi tiệc và náo động phòng.
Cả thế giới thể như đang bị ngăn cách bởi một tấm màng trong suốt thật dày, tôi cảm thấy linh hồn mình như đã tách khỏi thân xác đứng ở một nơi khác nhìn cơ thể mình vui đùa, chuyện trò với mọi người.
Đêm dần khuya, mọi người quậy phá xong thì cùng nhau rời đi.
Doãn An Thất ngồi trước mặt tôi, tay anh cầm một cái bật lửa bật rồi lại tắt, anh cứ thế nhìn tôi không nói gì.
Tinh thần tôi từ từ đề cao cảnh giác, đối phó với một trăm người còn không mệt bằng đối phó với một mình anh.
Anh châm điếu thuốc, khói thuốc lá tản đến chóp mũi làm tôi nhíu nhíu mày.
Anh thong thả hút hết thuốc rồi dụi đầu lọc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh để lại một dấu tròn nho nhỏ.
"Tiểu Bạch, em không vui à?"
"Rõ rành rành là tôi không vui mà."
Tôi hất nhẹ hàm, lông nhím trên người xù hết cả ra.
"Từ lúc anh phản bội tôi thì với tôi anh đã là kẻ chết đi, thế nên có gì vui khi phải kết hôn với một người đã chết chứ?"
Doãn An Thất chỉ "À." một tiếng, cởi cúc áo khoát ra rồi vứt áo lên tủ đầu giường.
"Thế nhưng em lại thích cái kẻ đã chết ấy, tình nguyện ở góa vì anh."
Tôi chẳng biết đáp thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại không thể cứng với người khác.
Lúc ở nước ngoài tôi cũng từng gặp vài người đàn ông có tiềm năng phát triển mối quan hệ, nhưng bởi vì không có dục vọng cho nên luôn chỉ dừng lại ở mức tán thưởng, yêu thích.
"Người tôi thích là Doãn An Thất trước kia, bây giờ anh là cái thá gì chứ?"
Tôi cố kéo dài đoạn cuối, châm chích mỉa mai.
"Anh là chồng hợp pháp, là người em yêu."
Anh cởi cúc áo sơ mi, động tác ấy rất cẩn trọng, càng nhìn càng thấy thật quen thuộc.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi cười, đến khi bóng hình anh ánh vào tầm mắt thì tôi mới nhận ra anh đang bắt chước mình.
Trên ngực anh có một vết sẹo nhạt màu, đấy là do mảnh vỡ của chai rượu khi ấy rơi xuống cắt trúng. Lúc đấy tôi đứng trước mặt anh nện chai rượu xuống trước ánh mắt kinh ngạc của anh.
Những dòng rượu vang đắt tiền hòa chung với máu chảy xuống, những người xung quanh hét toáng lên, Doãn An Thất thì sững người rồi ngã ầm xuống.
Tôi đã trông thấy anh cầm chai rượu đánh nhau rất nhiều lần, cũng đã can ngăn vô số lần anh chẳng màng sống chết, nghịch ngợm bốc đồng, vẫn cứ ngỡ mình là một người không thích bạo lực, tuân thủ phép tắc nhưng nào ngờ vào giây phút ấy tôi có khác gì Doãn An Thất, ngùn ngụt lửa giận chỉ muốn làm cho anh sống không bằng chết.
Liệu có phải là trùng hợp?
Hay là anh cố ý?
"Lách cách ——"
Doãn An Thất tháo mở thắt lưng ra rồi ném đi với một độ cong rất đẹp mắt, thứ to lớn ở thân dưới anh đã ngẩng đầu, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Anh xoay người lại, miễn cưỡng để lộ hơn phân nửa tấm lưng, vươn tay từ từ cởi quần tây ra rồi ném xuống tấm thảm dưới đất, cả người anh giờ chỉ còn lại duy nhất chiếc quần lót trắng.
Tôi vẫn luôn nhìn anh, bỗng anh chợt quay đầu lại hỏi: "Đẹp không?"
Tôi im lặng, cơ thể anh rất đẹp, bệnh tôi mấy hôm nay hình như có dấu hiệu khỏi hẳn thì phải, vốn là một người thích đàn ông, thế nên khi nhìn thấy cơ thể xinh đẹp kia thì nơi đó của tôi cũng dần dần thức tỉnh.
Quả là bị sắc đẹp làm mờ mắt mà.
"Chậc."
Anh nhích lại gần vươn tay vuốt ve gương mặt và cằm tôi, tôi nắm lấy chúng, rủ mắt xuống bảo: "Tôi tự làm."
"Được."
Tôi vừa nới lỏng tay mình ra thì anh lập tức đè tôi xuống giường.
Cúc áo bị bứt đứt văng xuống đất nảy lên vài lần, ngón tay tôi bấu chặt lấy ga giường rồi dần dần buông lỏng.
Cả quá trình thể như một vụ cưỡng bức, nhưng cả hai lại như cùng ngầm ưng thuận, cho phép cuộc làm tình trở nên như thế.
Doãn An Thất bước xuống giường cầm lấy ly nước nóng rồi quay sang đỡ tôi ngồi dậy, đưa vành ly đến bên miệng tôi.
Tôi với lấy ly rượu nhấp một ngụp, sau đó trút số rượu còn lại lên đầu anh.
Mặt anh ướt sũng thế nhưng anh lại bật cười ra tiếng, nụ cười làm tim tôi gia tăng nhịp đập.
Đôi môi anh chạm vào trán tôi, làm những giọt nước còn ấm rơi xuống mặt tôi.
"Tiểu Bạch, anh sẽ nuôi em."
Chúng tôi cùng nằm trên chiếc giường mềm mại, vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim Hồng Kông, trong phim nữ chính đang nước mắt tuôn trào bỏ chạy, nam chính thì hô to: "Anh sẽ nuôi em."
Doãn An Thất phì cười, co đôi chân dài lên, bộ dạng lười biếng vô cùng.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Anh bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng rồi vùi đầu vào ngực tôi: "Ai mà chẳng phải kiếm sống, làm gì nuôi nổi ai chứ?"
"Em nuôi anh được mà, " Tôi vuốt ve lưng anh, nghiêm túc nói, "Đợi đến lúc mình lên đại học em sẽ vừa đi học vừa tiếp nhận việc trong nhà em, em kiếm tiền nuôi anh."
"Em chỉ lo được cho anh về vật chất thôi, còn emotion thì chẳng thể đâu."
Không chịu nói tiếng mẹ đẻ mà cứ phải chêm thêm tiếng nước ngoài vào làm gì thế không biết, tôi nhéo eo anh, thế là anh ngọ nguậy tới lui hệt như một con rắn mềm mại làm tôi đành phải ôm chặt lấy anh.
"Em yêu anh mà, Tiểu Thất, anh muốn emotion thế nào thì em chiều hết."
Thế là anh mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào và vương chút cay đắng.
Sau này, chớp mắt khi hai chúng tôi đứng bên bờ sông.
"Ngày mà anh thích nhất là những ngày chúng ta còn trên cánh đồng thảo nguyên, ngày ngày thảnh thơi chẳng phải lo nghĩ gì cả, trời đất bao la mênh mông, có người yêu ở bên cạnh.
"Anh ghét việc phải đóng kịch trước mặt bọn họ, anh thích đua xe, thích những ngày tự do tự tại, em đi theo anh có lẽ sẽ cực khổ, nhưng sau này chúng ta sẽ được tự do, muốn làm gì thì làm, chẳng phải sợ ai hết.
"Chúng ta đều là đàn ông, không có con thì làm việc gì cũng thoải mái, tự do không gò bó, anh đi bar hát hò, em thì đứng bên dưới ngắm nhìn, anh sẽ hát bài Yêu em một vạn năm, em chỉ cần lo phần cổ vũ là được.
"Sống những ngày như thế không phải tuyệt lắm sao?"
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên thấy kiểu tóc và màu tóc mới của anh khó coi đến thế.
Tôi lắc đầu: "Em không thấy thế, Doãn An Thất, anh hãy mau dẹp bỏ những ý nghĩ điên rồ đó đi."
Anh là đứa con hợp pháp duy nhất của bố mẹ, trách nhiệm mà anh phải gánh vác còn nặng nề hơn tôi gấp trăm lần, anh không thể trốn tránh mọi chuyện, anh không thể.
Mà đứng trên tình cảm cá nhân của tôi mà nói, thì kế hoạch của tôi là chúng tôi sẽ sống với nhau trong sự vững vàng ổn định, cùng nhau bước vào giai đoạn mới của cuộc đời trong những lời chúc phúc của người nhà, có một công việc thăng tiến ổn định, có một cuộc sống yên bình hạnh phúc, sau đó nuôi thêm thú cưng, con đường này thuận lợi, trôi chảy biết bao, thế nên tôi không muốn cuộc sống của chúng tôi phải đối diện với những khó khăn.
Tôi yêu một Doãn An Thất bốc đồng dám đối đầu với cả thế giới ấy, nhưng hơn ai hết tôi biết rõ anh sẽ phải trở về đúng vị trí của mình, bằng không anh sẽ tự hủy hoại cuộc đời mình, chúng tôi cũng khó có thể bước tiếp bên nhau.
Tôi khao khát sự bồng bột, bốc đồng và tự do ấy nhưng lại khiếp đảm nhận ra tất cả đều không thuộc về tôi và cuộc sống của tôi.
Đêm đó Doãn An Thất xoay người bỏ đi, tôi gọi to tên anh nhưng anh vẫn không đáp.
Nghe nói đêm hôm đó anh đi uống rượu cả đêm với đám bạn, về sau khi mọi chuyện đã vỡ lở, ngẫm nghĩ lại thì có lẽ đó là đêm anh đã ngoại tình.
"Emotion."
Tôi chỉ có thể dành cho Doãn An Thất tình yêu của mình, thế nhưng anh lại muốn quá nhiều thứ.
Doãn An Thất nói: "Anh nuôi em nhé."
Tôi mỉm cười đáp lại duy nhất một từ ấy.
Anh ung dung thong thả, vô cùng bình tĩnh, tinh tế hôn lên mặt tôi.
"Em thích một cuộc sống yên bình, đẹp đẽ.
"Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, em thích làm gì thì cứ làm.
"Anh sẽ luôn yêu em, luôn ở bên cạnh, mỗi ngày của em sẽ trôi qua nhẹ nhàng yên ả, không có khó khăn, không có sóng gió, anh sẽ thay em che chở đi tất thảy."
Ngón tay anh vuốt ve dục vọng tôi vô cùng thành thạo, cảm giác tinh tế mơn trớn trên bắp đùi.
Anh đè lên người tôi khiến lưng tôi đụng vào ga giường, môi anh đang ở rất gần tôi bỗng dưng dời ra xa.
Dương vật tôi được đặt dưới nơi tư mật kia, anh nâng thắt lưng lên chầm chậm nuốt trọn lấy nó.
Anh ngồi với tư thế cưỡi ngựa, thỏa mãn từng chút dục vọng nơi tôi, tựa như tôi mới là người bị anh điên cuồng làm tình.
"Em yêu anh, Tiểu Bạch.
"Em yêu anh.
"Em yêu anh.
...
"Em yêu anh."
Thế giới của tôi chập chờn lung lay chừng như sắp hoàn toàn sụp đổ.
Đường biên giới và nguyên tắc mà tôi vẫn luôn kiên quyết giữ vững đang không người lui về phía sau rồi vỡ vụn.
Trước mắt tôi chớp nhoáng vô số khung cảnh, chúng rách ra thành từng mảnh nhỏ đồng thời xoay vần tua đi tua lại những cảnh tượng của quá khứ.
Có ngọt ngào, có đớn đau, có hạnh phúc, có tuyệt vọng...
Tôi nhắm mắt lại, trút hết dục vọng vào cơ thể anh.
Đầu óc bị những khoảng không trắng xóa lấp đầy, tựa như chẳng còn lại gì.
Tôi mở mắt nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán Doãn An Thất.
"Doãn An Thất, anh không yêu tôi nhiều như anh nghĩ đâu."
Tiểu Điềm Điềm đến cùng với Tống Thần, vì quá bận nên tôi chỉ kịp thoáng lướt qua bên cạnh cậu, nghe thấy cậu hỏi Tống Thần có muốn làm một hôn lễ giống thế này không?
Tôi chưa kịp nghe câu trả lời của Tống Thần thì Doãn An Thất đã kéo tay tôi đi.
Trên tay chúng tôi đeo nhẫn cưới truyền thống, buổi lê tổ chức theo đúng nghi thức, đấy là một quá trình kéo dài đằng đẵng.
Clip chiếu trên màn hình vô cùng cảm động da diết, diễn viên trong clip trông rất xinh xắn, họ sắm vai tôi và Doãn An Thất, tái hiện lại tất cả quá trình tôi đã trải qua, họ diễn vô cùng chân thật như thể chính họ là người đã đi qua bao thăng trầm sóng gió ấy.
Nghi lễ kết thúc thì đến tiết mục chụp ảnh, đãi tiệc và náo động phòng.
Cả thế giới thể như đang bị ngăn cách bởi một tấm màng trong suốt thật dày, tôi cảm thấy linh hồn mình như đã tách khỏi thân xác đứng ở một nơi khác nhìn cơ thể mình vui đùa, chuyện trò với mọi người.
Đêm dần khuya, mọi người quậy phá xong thì cùng nhau rời đi.
Doãn An Thất ngồi trước mặt tôi, tay anh cầm một cái bật lửa bật rồi lại tắt, anh cứ thế nhìn tôi không nói gì.
Tinh thần tôi từ từ đề cao cảnh giác, đối phó với một trăm người còn không mệt bằng đối phó với một mình anh.
Anh châm điếu thuốc, khói thuốc lá tản đến chóp mũi làm tôi nhíu nhíu mày.
Anh thong thả hút hết thuốc rồi dụi đầu lọc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh để lại một dấu tròn nho nhỏ.
"Tiểu Bạch, em không vui à?"
"Rõ rành rành là tôi không vui mà."
Tôi hất nhẹ hàm, lông nhím trên người xù hết cả ra.
"Từ lúc anh phản bội tôi thì với tôi anh đã là kẻ chết đi, thế nên có gì vui khi phải kết hôn với một người đã chết chứ?"
Doãn An Thất chỉ "À." một tiếng, cởi cúc áo khoát ra rồi vứt áo lên tủ đầu giường.
"Thế nhưng em lại thích cái kẻ đã chết ấy, tình nguyện ở góa vì anh."
Tôi chẳng biết đáp thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại không thể cứng với người khác.
Lúc ở nước ngoài tôi cũng từng gặp vài người đàn ông có tiềm năng phát triển mối quan hệ, nhưng bởi vì không có dục vọng cho nên luôn chỉ dừng lại ở mức tán thưởng, yêu thích.
"Người tôi thích là Doãn An Thất trước kia, bây giờ anh là cái thá gì chứ?"
Tôi cố kéo dài đoạn cuối, châm chích mỉa mai.
"Anh là chồng hợp pháp, là người em yêu."
Anh cởi cúc áo sơ mi, động tác ấy rất cẩn trọng, càng nhìn càng thấy thật quen thuộc.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi cười, đến khi bóng hình anh ánh vào tầm mắt thì tôi mới nhận ra anh đang bắt chước mình.
Trên ngực anh có một vết sẹo nhạt màu, đấy là do mảnh vỡ của chai rượu khi ấy rơi xuống cắt trúng. Lúc đấy tôi đứng trước mặt anh nện chai rượu xuống trước ánh mắt kinh ngạc của anh.
Những dòng rượu vang đắt tiền hòa chung với máu chảy xuống, những người xung quanh hét toáng lên, Doãn An Thất thì sững người rồi ngã ầm xuống.
Tôi đã trông thấy anh cầm chai rượu đánh nhau rất nhiều lần, cũng đã can ngăn vô số lần anh chẳng màng sống chết, nghịch ngợm bốc đồng, vẫn cứ ngỡ mình là một người không thích bạo lực, tuân thủ phép tắc nhưng nào ngờ vào giây phút ấy tôi có khác gì Doãn An Thất, ngùn ngụt lửa giận chỉ muốn làm cho anh sống không bằng chết.
Liệu có phải là trùng hợp?
Hay là anh cố ý?
"Lách cách ——"
Doãn An Thất tháo mở thắt lưng ra rồi ném đi với một độ cong rất đẹp mắt, thứ to lớn ở thân dưới anh đã ngẩng đầu, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Anh xoay người lại, miễn cưỡng để lộ hơn phân nửa tấm lưng, vươn tay từ từ cởi quần tây ra rồi ném xuống tấm thảm dưới đất, cả người anh giờ chỉ còn lại duy nhất chiếc quần lót trắng.
Tôi vẫn luôn nhìn anh, bỗng anh chợt quay đầu lại hỏi: "Đẹp không?"
Tôi im lặng, cơ thể anh rất đẹp, bệnh tôi mấy hôm nay hình như có dấu hiệu khỏi hẳn thì phải, vốn là một người thích đàn ông, thế nên khi nhìn thấy cơ thể xinh đẹp kia thì nơi đó của tôi cũng dần dần thức tỉnh.
Quả là bị sắc đẹp làm mờ mắt mà.
"Chậc."
Anh nhích lại gần vươn tay vuốt ve gương mặt và cằm tôi, tôi nắm lấy chúng, rủ mắt xuống bảo: "Tôi tự làm."
"Được."
Tôi vừa nới lỏng tay mình ra thì anh lập tức đè tôi xuống giường.
Cúc áo bị bứt đứt văng xuống đất nảy lên vài lần, ngón tay tôi bấu chặt lấy ga giường rồi dần dần buông lỏng.
Cả quá trình thể như một vụ cưỡng bức, nhưng cả hai lại như cùng ngầm ưng thuận, cho phép cuộc làm tình trở nên như thế.
Doãn An Thất bước xuống giường cầm lấy ly nước nóng rồi quay sang đỡ tôi ngồi dậy, đưa vành ly đến bên miệng tôi.
Tôi với lấy ly rượu nhấp một ngụp, sau đó trút số rượu còn lại lên đầu anh.
Mặt anh ướt sũng thế nhưng anh lại bật cười ra tiếng, nụ cười làm tim tôi gia tăng nhịp đập.
Đôi môi anh chạm vào trán tôi, làm những giọt nước còn ấm rơi xuống mặt tôi.
"Tiểu Bạch, anh sẽ nuôi em."
Chúng tôi cùng nằm trên chiếc giường mềm mại, vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim Hồng Kông, trong phim nữ chính đang nước mắt tuôn trào bỏ chạy, nam chính thì hô to: "Anh sẽ nuôi em."
Doãn An Thất phì cười, co đôi chân dài lên, bộ dạng lười biếng vô cùng.
"Sao thế?" Tôi hỏi.
Anh bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng rồi vùi đầu vào ngực tôi: "Ai mà chẳng phải kiếm sống, làm gì nuôi nổi ai chứ?"
"Em nuôi anh được mà, " Tôi vuốt ve lưng anh, nghiêm túc nói, "Đợi đến lúc mình lên đại học em sẽ vừa đi học vừa tiếp nhận việc trong nhà em, em kiếm tiền nuôi anh."
"Em chỉ lo được cho anh về vật chất thôi, còn emotion thì chẳng thể đâu."
Không chịu nói tiếng mẹ đẻ mà cứ phải chêm thêm tiếng nước ngoài vào làm gì thế không biết, tôi nhéo eo anh, thế là anh ngọ nguậy tới lui hệt như một con rắn mềm mại làm tôi đành phải ôm chặt lấy anh.
"Em yêu anh mà, Tiểu Thất, anh muốn emotion thế nào thì em chiều hết."
Thế là anh mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào và vương chút cay đắng.
Sau này, chớp mắt khi hai chúng tôi đứng bên bờ sông.
"Ngày mà anh thích nhất là những ngày chúng ta còn trên cánh đồng thảo nguyên, ngày ngày thảnh thơi chẳng phải lo nghĩ gì cả, trời đất bao la mênh mông, có người yêu ở bên cạnh.
"Anh ghét việc phải đóng kịch trước mặt bọn họ, anh thích đua xe, thích những ngày tự do tự tại, em đi theo anh có lẽ sẽ cực khổ, nhưng sau này chúng ta sẽ được tự do, muốn làm gì thì làm, chẳng phải sợ ai hết.
"Chúng ta đều là đàn ông, không có con thì làm việc gì cũng thoải mái, tự do không gò bó, anh đi bar hát hò, em thì đứng bên dưới ngắm nhìn, anh sẽ hát bài Yêu em một vạn năm, em chỉ cần lo phần cổ vũ là được.
"Sống những ngày như thế không phải tuyệt lắm sao?"
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên thấy kiểu tóc và màu tóc mới của anh khó coi đến thế.
Tôi lắc đầu: "Em không thấy thế, Doãn An Thất, anh hãy mau dẹp bỏ những ý nghĩ điên rồ đó đi."
Anh là đứa con hợp pháp duy nhất của bố mẹ, trách nhiệm mà anh phải gánh vác còn nặng nề hơn tôi gấp trăm lần, anh không thể trốn tránh mọi chuyện, anh không thể.
Mà đứng trên tình cảm cá nhân của tôi mà nói, thì kế hoạch của tôi là chúng tôi sẽ sống với nhau trong sự vững vàng ổn định, cùng nhau bước vào giai đoạn mới của cuộc đời trong những lời chúc phúc của người nhà, có một công việc thăng tiến ổn định, có một cuộc sống yên bình hạnh phúc, sau đó nuôi thêm thú cưng, con đường này thuận lợi, trôi chảy biết bao, thế nên tôi không muốn cuộc sống của chúng tôi phải đối diện với những khó khăn.
Tôi yêu một Doãn An Thất bốc đồng dám đối đầu với cả thế giới ấy, nhưng hơn ai hết tôi biết rõ anh sẽ phải trở về đúng vị trí của mình, bằng không anh sẽ tự hủy hoại cuộc đời mình, chúng tôi cũng khó có thể bước tiếp bên nhau.
Tôi khao khát sự bồng bột, bốc đồng và tự do ấy nhưng lại khiếp đảm nhận ra tất cả đều không thuộc về tôi và cuộc sống của tôi.
Đêm đó Doãn An Thất xoay người bỏ đi, tôi gọi to tên anh nhưng anh vẫn không đáp.
Nghe nói đêm hôm đó anh đi uống rượu cả đêm với đám bạn, về sau khi mọi chuyện đã vỡ lở, ngẫm nghĩ lại thì có lẽ đó là đêm anh đã ngoại tình.
"Emotion."
Tôi chỉ có thể dành cho Doãn An Thất tình yêu của mình, thế nhưng anh lại muốn quá nhiều thứ.
Doãn An Thất nói: "Anh nuôi em nhé."
Tôi mỉm cười đáp lại duy nhất một từ ấy.
Anh ung dung thong thả, vô cùng bình tĩnh, tinh tế hôn lên mặt tôi.
"Em thích một cuộc sống yên bình, đẹp đẽ.
"Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, em thích làm gì thì cứ làm.
"Anh sẽ luôn yêu em, luôn ở bên cạnh, mỗi ngày của em sẽ trôi qua nhẹ nhàng yên ả, không có khó khăn, không có sóng gió, anh sẽ thay em che chở đi tất thảy."
Ngón tay anh vuốt ve dục vọng tôi vô cùng thành thạo, cảm giác tinh tế mơn trớn trên bắp đùi.
Anh đè lên người tôi khiến lưng tôi đụng vào ga giường, môi anh đang ở rất gần tôi bỗng dưng dời ra xa.
Dương vật tôi được đặt dưới nơi tư mật kia, anh nâng thắt lưng lên chầm chậm nuốt trọn lấy nó.
Anh ngồi với tư thế cưỡi ngựa, thỏa mãn từng chút dục vọng nơi tôi, tựa như tôi mới là người bị anh điên cuồng làm tình.
"Em yêu anh, Tiểu Bạch.
"Em yêu anh.
"Em yêu anh.
...
"Em yêu anh."
Thế giới của tôi chập chờn lung lay chừng như sắp hoàn toàn sụp đổ.
Đường biên giới và nguyên tắc mà tôi vẫn luôn kiên quyết giữ vững đang không người lui về phía sau rồi vỡ vụn.
Trước mắt tôi chớp nhoáng vô số khung cảnh, chúng rách ra thành từng mảnh nhỏ đồng thời xoay vần tua đi tua lại những cảnh tượng của quá khứ.
Có ngọt ngào, có đớn đau, có hạnh phúc, có tuyệt vọng...
Tôi nhắm mắt lại, trút hết dục vọng vào cơ thể anh.
Đầu óc bị những khoảng không trắng xóa lấp đầy, tựa như chẳng còn lại gì.
Tôi mở mắt nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán Doãn An Thất.
"Doãn An Thất, anh không yêu tôi nhiều như anh nghĩ đâu."
Tác giả :
Skyrian123456