Hắc Y Đại Hiệp Và Bạch Y Giáo Chủ
Chương 13: Kiến gia trường. (Gặp cha mẹ)
Khi đại hiệp còn nhỏ từng nuôi một con chó nhỏ, mỗi khi đến mùa xuân, con chó đáng giận kia không có việc gì liền thích ôm lấy cẳng chân hắn cọ a cọ a, cọ đến cọ đi, cùng hành vi của giáo chủ hiện giờ rất có chỗ tương tự.
Tuy rằng, giáo chủ là con thỏ, không phải chó nhỏ, hơn nữa trước mắt chỉ có thể tính là do đại hiệp thu dưỡng, hơn nữa so với ôm chó nhỏ ôm cẳng chân, hành vi của giáo chủ hiển nhiên càng không xong. Bất quá khi đối mặt giáo chủ, đại hiệp không nhịn được quy cả hai vào một cấp.
Cho nên, tuy nói mới tính đến trước mắt thôi, đại hiệp còn chưa thản nhiên nhận chuyện mình bị người mở cửa sau là thực, nhưng là… liên tưởng đến năm đó khi bị con chó nhỏ kia ôm lấy cọ cọ cẳng chân, đại hiệp còn nhỏ cũng chỉ túng quẫn tới mức ôm đầu chứ không một cước đá con “sắc lang” đang ồn ào ra. Như vậy, hiện tại, đối mặt một con thỏ lấy thái độ học tập nghiêm túc đối diện chuyện hoan hảo này, hơn nữa ở trước sau còn lấy đôi mắt thỏ nhỏ nhắn, thuần khiết, vô tội, nước mắt lưng tròng phóng điện làm nũng với ngươi (giáo chủ: ta không có phóng điện a…), hắn sao có thể phản ứng cái gì, đây vốn là điều có thể dự kiến trước.
Tóm lại, bởi vì nếu không đi nhanh hơn sẽ không tới kịp đại hội võ lâm cho nên đại hiệp dùng khả năng lý giải mà ngay cả hữu hộ pháp cùng quần chúng nhân dân đang theo dõi cũng không thể lý giải được, nhanh chóng cho ra kết luận: hắn phải phụ trách!!
Đầu tiên, đại hiệp ra quyết định thứ nhất, hắn phải dẫn tiểu công tử đi núi Thanh Thành gặp gia trường, cũng chính là minh chủ sư phó của hắn để tự thú, không phải, là… báo cáo. Xét thấy giáo chủ đến nay vẫn đang không chịu nói ra bản thân họ gì danh chi, cũng thuận tiện thỉnh sư phó cùng hắn hảo hảo nói chuyện, ít nhất thông tri cho người nhà của công tử một tiếng, coi như có khai báo thành thật.
Mặc kệ như thế nào, việc này tốt nhất có thể giải quyết trong hoà bình, nếu giống như Mộ Dung trang chủ năm đó phẫn uất rời nhà trốn đi, suýt nữa bị toàn tộc liệt vào danh sách phản bội gia tộc, tiểu công tử không phải sẽ rất đáng thương.
Giáo chủ: “… Chuyện đó và trước đây có gì khác nhau? Chúng ta không phải vẫn đang đi về phía núi Thanh Thành sao??”
Hữu hộ pháp: “Giáo chủ, đối với chuyện ngài cùng vị đại hiệp kia của ngài không thể sinh hài tử, thuộc hạ cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu không, chỉ số thông minh các đời giáo chủ sau của giáo ta thật đáng lo…”
Sau khi có quyết định mới, đại hiệp mang theo giáo chủ nhanh chóng chạy tới núi Thanh Thành, về phần ở trên đường bọn họ có tiếp tục “nấu cơm” hay không, chuyện này ngoại trừ hai bên đương sự cùng hữu hộ pháp ra, không ai có thể hiểu hết.
Nhưng là đại hiệp phát hiện, từ sau khi vượt rào, giáo chủ từ đem hắn làm đại ca đáng tin cậy lúc đầu gần đây đã chậm rãi tăng cấp độ…
“Đại hiệp huynh, bọn họ đang làm gì?”
Giáo chủ hai mắt phát sáng, tò mò nhìn chằm chằm một đôi phu phụ (vợ chồng) hiệp sĩ bàn đối diện.
Đại hiệp vừa giương mắt nhìn, không khỏi chống tay che mặt. Là a, hiệp sĩ chính là hiệp sĩ, quả nhiên làm việc cũng dũng cảm không kềm chế được, đôi phu phụ mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình coi người bên ngoài như không có gì, chỉ thấy một đám tuổi trẻ độc thân xung quanh đang nuốt nước miếng ầm ầm.
Lúc này nữ hiệp đang cầm một trái cây, vui vẻ cắn một ngụm, liền vươn tay đưa trái cây tới bên miệng trượng phu, vị đại hiệp kia cười ha ha, cắn một ngụm lớn, còn liếm liếm ngón tay thê tử, đổi lấy một tiếng hờn dỗi.
Rõ như ban ngày còn ra thể thống gì a a! Vài vị đại hiệp, nhân sĩ lớn tuổi lắc đầu không nói gì, bỗng nhiên có người ở phía sau túm quần áo hắn, nhìn lại, đại hiệp suýt nữa té xỉu.
Giáo chủ cũng học theo, ngón tay mảnh mai đưa tới trước mặt đại hiệp, nơi đầu ngón tay là quả nhỏ đã bị cắn một miếng: “Đại hiệp huynh, ngươi ăn trái cây không?”
Đại hiệp đập đầu xuống bàn: “Đừng học bọn họ!!”
Giáo chủ khó hiểu: “Vì cái gì không thể?”
Đại hiệp nghiến răng nói: “Bọn họ, bọn họ… Bọn họ là vợ chồng mới có thể như vậy!”
“Kia… Thế nào mới tính là vợ chồng?”
“Phải có hôn thư… Được rồi, rất nhiều hiệp sĩ bọn họ không viết hôn thư… Vậy vậy, phải ngủ ở trên cùng một giường mới được.”
Giáo chủ thật cao hứng: “Kia vừa lúc, chúng ta không phải cũng ngủ trên cùng… Ngô ngô ngô!”
Đại hiệp một tay che miệng giáo chủ, bẹp một ngụm, nuốt vào một nửa trái cây đang đưa ra: “Coi như ta van cầu ngươi!! Lão tử trong sạch a…”
Trái cây nuốt, giáo chủ còn vẫn duy trì tư thế giơ tay không chịu thu hồi, đại hiệp mặt đầy hắc tuyến: “Ngươi còn chờ cái gì?”
Giáo chủ nhìn bàn đối diện, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn không có liếm ngón tay ta…”
Cứu mạng a!!!!!
Tuy rằng, giáo chủ là con thỏ, không phải chó nhỏ, hơn nữa trước mắt chỉ có thể tính là do đại hiệp thu dưỡng, hơn nữa so với ôm chó nhỏ ôm cẳng chân, hành vi của giáo chủ hiển nhiên càng không xong. Bất quá khi đối mặt giáo chủ, đại hiệp không nhịn được quy cả hai vào một cấp.
Cho nên, tuy nói mới tính đến trước mắt thôi, đại hiệp còn chưa thản nhiên nhận chuyện mình bị người mở cửa sau là thực, nhưng là… liên tưởng đến năm đó khi bị con chó nhỏ kia ôm lấy cọ cọ cẳng chân, đại hiệp còn nhỏ cũng chỉ túng quẫn tới mức ôm đầu chứ không một cước đá con “sắc lang” đang ồn ào ra. Như vậy, hiện tại, đối mặt một con thỏ lấy thái độ học tập nghiêm túc đối diện chuyện hoan hảo này, hơn nữa ở trước sau còn lấy đôi mắt thỏ nhỏ nhắn, thuần khiết, vô tội, nước mắt lưng tròng phóng điện làm nũng với ngươi (giáo chủ: ta không có phóng điện a…), hắn sao có thể phản ứng cái gì, đây vốn là điều có thể dự kiến trước.
Tóm lại, bởi vì nếu không đi nhanh hơn sẽ không tới kịp đại hội võ lâm cho nên đại hiệp dùng khả năng lý giải mà ngay cả hữu hộ pháp cùng quần chúng nhân dân đang theo dõi cũng không thể lý giải được, nhanh chóng cho ra kết luận: hắn phải phụ trách!!
Đầu tiên, đại hiệp ra quyết định thứ nhất, hắn phải dẫn tiểu công tử đi núi Thanh Thành gặp gia trường, cũng chính là minh chủ sư phó của hắn để tự thú, không phải, là… báo cáo. Xét thấy giáo chủ đến nay vẫn đang không chịu nói ra bản thân họ gì danh chi, cũng thuận tiện thỉnh sư phó cùng hắn hảo hảo nói chuyện, ít nhất thông tri cho người nhà của công tử một tiếng, coi như có khai báo thành thật.
Mặc kệ như thế nào, việc này tốt nhất có thể giải quyết trong hoà bình, nếu giống như Mộ Dung trang chủ năm đó phẫn uất rời nhà trốn đi, suýt nữa bị toàn tộc liệt vào danh sách phản bội gia tộc, tiểu công tử không phải sẽ rất đáng thương.
Giáo chủ: “… Chuyện đó và trước đây có gì khác nhau? Chúng ta không phải vẫn đang đi về phía núi Thanh Thành sao??”
Hữu hộ pháp: “Giáo chủ, đối với chuyện ngài cùng vị đại hiệp kia của ngài không thể sinh hài tử, thuộc hạ cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu không, chỉ số thông minh các đời giáo chủ sau của giáo ta thật đáng lo…”
Sau khi có quyết định mới, đại hiệp mang theo giáo chủ nhanh chóng chạy tới núi Thanh Thành, về phần ở trên đường bọn họ có tiếp tục “nấu cơm” hay không, chuyện này ngoại trừ hai bên đương sự cùng hữu hộ pháp ra, không ai có thể hiểu hết.
Nhưng là đại hiệp phát hiện, từ sau khi vượt rào, giáo chủ từ đem hắn làm đại ca đáng tin cậy lúc đầu gần đây đã chậm rãi tăng cấp độ…
“Đại hiệp huynh, bọn họ đang làm gì?”
Giáo chủ hai mắt phát sáng, tò mò nhìn chằm chằm một đôi phu phụ (vợ chồng) hiệp sĩ bàn đối diện.
Đại hiệp vừa giương mắt nhìn, không khỏi chống tay che mặt. Là a, hiệp sĩ chính là hiệp sĩ, quả nhiên làm việc cũng dũng cảm không kềm chế được, đôi phu phụ mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình coi người bên ngoài như không có gì, chỉ thấy một đám tuổi trẻ độc thân xung quanh đang nuốt nước miếng ầm ầm.
Lúc này nữ hiệp đang cầm một trái cây, vui vẻ cắn một ngụm, liền vươn tay đưa trái cây tới bên miệng trượng phu, vị đại hiệp kia cười ha ha, cắn một ngụm lớn, còn liếm liếm ngón tay thê tử, đổi lấy một tiếng hờn dỗi.
Rõ như ban ngày còn ra thể thống gì a a! Vài vị đại hiệp, nhân sĩ lớn tuổi lắc đầu không nói gì, bỗng nhiên có người ở phía sau túm quần áo hắn, nhìn lại, đại hiệp suýt nữa té xỉu.
Giáo chủ cũng học theo, ngón tay mảnh mai đưa tới trước mặt đại hiệp, nơi đầu ngón tay là quả nhỏ đã bị cắn một miếng: “Đại hiệp huynh, ngươi ăn trái cây không?”
Đại hiệp đập đầu xuống bàn: “Đừng học bọn họ!!”
Giáo chủ khó hiểu: “Vì cái gì không thể?”
Đại hiệp nghiến răng nói: “Bọn họ, bọn họ… Bọn họ là vợ chồng mới có thể như vậy!”
“Kia… Thế nào mới tính là vợ chồng?”
“Phải có hôn thư… Được rồi, rất nhiều hiệp sĩ bọn họ không viết hôn thư… Vậy vậy, phải ngủ ở trên cùng một giường mới được.”
Giáo chủ thật cao hứng: “Kia vừa lúc, chúng ta không phải cũng ngủ trên cùng… Ngô ngô ngô!”
Đại hiệp một tay che miệng giáo chủ, bẹp một ngụm, nuốt vào một nửa trái cây đang đưa ra: “Coi như ta van cầu ngươi!! Lão tử trong sạch a…”
Trái cây nuốt, giáo chủ còn vẫn duy trì tư thế giơ tay không chịu thu hồi, đại hiệp mặt đầy hắc tuyến: “Ngươi còn chờ cái gì?”
Giáo chủ nhìn bàn đối diện, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn không có liếm ngón tay ta…”
Cứu mạng a!!!!!
Tác giả :
Lưu Ly Châu Ki