Hắc Thiên Kim
Chương 96: Nam sắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Cẩm Hoa nhìn cô bé ngồi ở trên tường rất lâu kia, chắc là đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bố mình nữa cô bé mới nhảy xuống.
Chỉ là lúc nhảy xuống, cô bé không cẩn thận va vào một cành củi sắc nhọn. Cành củi ấy sượt qua cánh tay cô bé, kêu roạt. Vết thương liền xuất hiện, máu tươi lập tức chảy ra.
Lục Cẩm Hoa giật mình, không nghĩ ngợi gì mà xông đến.
Nhưng ông ta lại nhìn thấy cô bé vừa khóc thút thít kia lúc này lại không hề có giọt nước mắt nào trên mặt, ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lại chút nào. Cô bé thò cánh tay chảy đầy máu xuống phía dưới vòi nước...
“Không được, như vậy sẽ mắc bệnh uốn ván. Phải đến phòng y tế.” Lục Cẩm Hoa nghiêm khắc nói.
Chi Chi ngẩng đầu, cô nhận ra người trước mặt. Đây là người hôm qua đã phê bình cô tùy tiện đánh người, Chi Chi không hề thích ông ta.
Cô không thèm để ý đến người đó.
Trần Nhã Kỳ nói linh tinh, có thể coi là mấy đứa con gái hạnh họe với nhau. Nhưng người này là một ông chú, từng ấy tuổi rồi vẫn không phân biệt đúng sai, Chi Chi rất không thích ông ta.
Nước lạnh rửa đi máu ở miệng vết thương, thế nhưng miệng vết thương này rất to, như thế nhìn càng đáng sợ hơn.
Chỉ thấy cô bé không biết lấy đâu ra một con dao, thế mà lại chuẩn bị gỡ mảnh củi nhỏ bị vỡ đang găm trong miệng vết thương ra...
Lục Cẩm Hoa chưa từng nhìn thấy đứa bé nào không nghe lời như thế, bảo con bé đi phòng y tế nó lại hoàn toàn không thèm để ý đến mình, lại còn thù dai nữa.
Ông tức đến nổ phổi nói: “Đi với chú đến phòng y tế.”
“Không cần chú phải lo chuyện bao đồng. Trước đây cháu còn bị thương nặng hơn nhiều, đều do tự cháu xử lý vết thương.” Chi Chi lãnh đạm trả lời.
“Sao cháu lại không nghe lời thế nhỉ. Chú nói đi là phải đi.” Lục Cẩm Hoa tức điên rồi, vươn tay ra bắt lấy cánh tay của cô bé.
Bởi vì chuẩn bị gắp củi từ trong vết thương nên Chi Chi không hề phòng vệ đã bị tóm lấy.
Lục Cẩm Hoa bắt được tay cô bé thì ngơ người, bởi trên đôi tay vừa nhỏ vừa trắng này ngoại trừ vết thương đang chảy máu đầm đìa kia thì còn có cả những vết sẹo tròn, nhìn giống như bị bỏng bởi đầu thuốc lá.
Bỗng chốc, Lục Cẩm Hoa nhớ lại ngày hôm qua cô bé kia nói rằng bố đứa bé này là phạm nhân cải tạo lao động, chẳng lẽ đây là do bố cô bé làm ra?
Lục Cẩm Hoa ăn ngon mặc đẹp, hoàn toàn không dám tưởng tượng trên thế giới có người có thể ác độc đến mức này. Cô bé trước mắt cũng chỉ lớn bằng con gái mình, nhìn cô bé có những vết thương nghiêm trọng giống như chuyện thường hàng ngày thế này, Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy đau lòng.
“Đây là gì?”
“Đấy là vết bớt, từ khi còn nhỏ cháu đã có.” Chi Chi cảm thấy ông chú trước mắt đột nhiên có vẻ mặt nghiêm túc đến kỳ lạ.
“Chú yên tâm, cháu, tự cháu có thể xử lý được.” Chi Chi nhân lúc ông ta đang mất hồn giật tay mình về.
Cô đã quen dùng tay dao bằng tay phải, gỡ được mảnh củi vỡ từ trong miệng vết thương ra, cô lấy từ túi áo một gói bột thuốc do ông đưa cho mình. Cô rắc bột thuốc lên vết thương, máu từ từ đông lại, sau đó cô rút từ đai lưng một mảnh vải màu trắng, nhanh nhẹn buộc vết thương lại. Tất cả các động tác đều được làm liền một mạch. Chi Chi hạ tay áo xuống, trừ một vài vệt máu ở trên áo còn lại hoàn toàn không thể nhìn ra cánh tay cô đã bị thương.
“Tại sao cháu lại biết cái này?” Lục Cẩm Hoa nhìn đứa bé chỉ lớn bằng con gái Tiểu Mãn của mình, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô bé lại thật sự có thể băng bó vết thương cho mình, thế mà từ đầu đến cuối cô bé chưa từng chau mày, bộ dáng cũng rất thành thục.
“Lúc nhỏ ngày nào cháu cũng lên núi săn bắt với bố, rất dễ bị thương. Bố cũng bị thương, thường xuyên băng bó là sẽ biết thôi ạ. Đây cũng coi như vết thương nhỏ, không có chuyện gì, mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Chi Chi vung vẩy cánh tay, đắc ý nói: “Chú xem, có phải hoàn toàn không nhìn ra được rằng cháu bị thương không?”
Lục Cẩm Hoa nhìn cô bé có nụ cười xán lạn trên gương mặt, ông cũng nở một nụ cười: “Đúng vậy, không nhìn ra.”
Buổi tối, Lục Cẩm Hoa nằm xoay đi xoay lại trên giường vì khó ngủ. Không biết vì sao, bản thân lại vì một đứa bé mà khó chịu không ngủ được.
Khó lắm mới ngủ được, ông ta lại nằm mơ.
Ông nhìn thấy đứa bé trọc đầu kia leo lên bức tường cao từ đống củi, thế nhưng leo mãi leo mãi, cô bé đột nhiên biến thành con gái Tiểu Mãn. Thế là ông nhìn thấy Tiểu Mãn từ trên tường ngã xuống, dưới đống củi có một thanh củi dựng đứng, toàn thân Tiểu Mãn lại xuyên thẳng qua thanh củi ấy, trên mặt đất toàn là máu.
Ông xông đến, lay người Tiểu Mãn, thế nhưng cứ lay mãi lại biến thành hình dáng của đứa bé trọc đầu. Trong người con bé có một thanh gỗ nhọn hoắt xuyên qua, trên mặt con bé có nụ cười nhưng đôi mắt lại rơi lệ, hét: “Bố ơi...”
Reng... reng...
Lục Cẩm Hoa mở to mắt, hóa ra chỉ là mơ.
Ông sờ phía sau gáy, đều ướt sũng, ông lại bị một giấc mơ dọa đến căng thẳng.
Điện thoại làm ông thức giấc, cầm điện thoại, ông nghe thấy tiếng khóc căng thẳng của vợ mình, Liễu Mạch.
“Anh Cẩm Hoa, làm sao đây, Tiểu Mãn bị thương rồi. Em không chăm sóc tốt cho con bé, làm sao đây?”
Trong đầu Lục Cẩm Hoa trống rỗng, ông bị dọa sợ, nghĩ đến giấc mơ tối qua, không đợi Liễu Mạch nói thêm, ông đã nói: “Đừng sợ, anh về ngay đây.”
Lục Cẩm Hoa mua một vé máy bay bay suốt đêm để bay về Đại Kinh. Mới sáng sớm ông đã về đến nhà, toàn thân đầy bụi bặm mệt mỏi.
Vào đến nhà, vợ ông còn chưa thức dậy.
Nhìn thấy chồng mình mặc nguyên bộ quân phục, Liễu Mạch đang mặc một bộ đồ ý bằng tơ tằm thật sự không dám tin. Bà ta cảm động đến phát khóc.
Bà ta xông đến ôm lấy ông ta.
Lục Cẩm Hoa ôm cô vợ nhỏ của mình, căng thẳng hỏi: “Tiểu Mãn thế nào rồi?”
“Sao anh lại về đây? Tiểu Mãn còn chưa ngủ dậy, tối qua nó ngủ muộn quá.”
Lục Cẩm Hoa không nghe nổi vợ nói thêm liền muốn đi thăm con gái.
Thực ra, hôm qua Tiểu Mãn đi karaoke với bạn, không cẩn thận bị dụng cụ mở bia cứa đứt một vết trên ngón tay.
Điều này khiến Liễu Mạch vô cùng lo lắng, tay con gái là phải học đàn piano, học viết chữ, vẽ tranh. Tay con gái cũng là bộ mặt thứ hai của con gái.
Lục Cẩm Hoa đến phòng con gái, đây là căn phòng toàn bộ có tông chủ đạo là màu xanh nhạt. Bên ngoài có một ban công rộng rãi, bên trong có phòng thay đồ, ở giữa là một chiếc giường lớn. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc đàn piano, vốn dĩ nó sẽ đặt trong phòng chơi đàn, nhưng gần đây con bé muốn luyện đàn ở trong phòng, lười không muốn đi lên tầng ba nên bèn đặt nó ở phòng ngủ.
Dù sao phòng ngủ cũng rất rộng, phải đến một trăm mét vuông, đặt một cái đàn cũng không phải quá chật.
Lúc Lục Cẩm Hoa đi vào, con gái vẫn còn ngủ rất ngon.
Nhìn thấy khí sắc của con gái vẫn rất tốt, Lục Cẩm Hoa thở phào một hơi.
Nghe thấy có tiếng động, Lục Tiểu Mãn cũng tỉnh dậy. Mở mắt nhìn thấy bố đến, cô ta kích động nhảy xuống giường, chạy đến nhảy lên người bố.
“Bố ơi, bố về rồi ạ, con nhớ bố quá.”
Lục Cẩm Hoa được con gái ôm, cảm thấy rất chân thật.
“Mẹ nói con bị thương, không sao chứ?”
Lục Tiểu Mãn vừa nghe nói đến việc mình bị thương, lập tức bĩu môi nói: “Đau lắm ạ, hôm qua mẹ bảo bác sĩ Ngô đến làm sạch và băng bó rồi ạ. Nhưng bác sĩ Ngô nói không được đánh đàn trong một tuần.”
Lục Cẩm Hoa vẫn không yên tâm, cứ đòi xem tay con gái.
Ông cầm lấy tay con gái liền nhìn thấy trên ngón tay trỏ vừa nhỏ vừa trắng của con gái dán một miếng băng cá nhân... băng cá nhân...
Lục Tiểu Mãn vô cùng tủi thân khoa tay: “Chảy nhiều máu lắm ạ, miệng vết thương dài như móng tay ấy. Đau lắm bố ạ.”
Lục Cẩm Hoa lúc này lại hiện lên hình ảnh của cô bé kia trong đầu, cổ tay vừa nhỏ vừa trắng chi chít những vết sẹo bị bỏng đầu thuốc lá. Còn có vết thương kéo dài bằng nửa cánh tay, máu chảy dọc khiến cánh tay bị nhuộm đỏ. Cô bé ấy một mình cúi thấp đầu, tự mình dùng dao làm sạch vết thương, thành thục cắn vải, băng bó buộc lại vết thương.
Cô bé vung vẩy cánh tay, cười nói: “Chú xem, có phải hoàn toàn không nhìn ra được rằng cháu bị thương không?”
Lục Cẩm Hoa nhìn cô bé ngồi ở trên tường rất lâu kia, chắc là đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bố mình nữa cô bé mới nhảy xuống.
Chỉ là lúc nhảy xuống, cô bé không cẩn thận va vào một cành củi sắc nhọn. Cành củi ấy sượt qua cánh tay cô bé, kêu roạt. Vết thương liền xuất hiện, máu tươi lập tức chảy ra.
Lục Cẩm Hoa giật mình, không nghĩ ngợi gì mà xông đến.
Nhưng ông ta lại nhìn thấy cô bé vừa khóc thút thít kia lúc này lại không hề có giọt nước mắt nào trên mặt, ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lại chút nào. Cô bé thò cánh tay chảy đầy máu xuống phía dưới vòi nước...
“Không được, như vậy sẽ mắc bệnh uốn ván. Phải đến phòng y tế.” Lục Cẩm Hoa nghiêm khắc nói.
Chi Chi ngẩng đầu, cô nhận ra người trước mặt. Đây là người hôm qua đã phê bình cô tùy tiện đánh người, Chi Chi không hề thích ông ta.
Cô không thèm để ý đến người đó.
Trần Nhã Kỳ nói linh tinh, có thể coi là mấy đứa con gái hạnh họe với nhau. Nhưng người này là một ông chú, từng ấy tuổi rồi vẫn không phân biệt đúng sai, Chi Chi rất không thích ông ta.
Nước lạnh rửa đi máu ở miệng vết thương, thế nhưng miệng vết thương này rất to, như thế nhìn càng đáng sợ hơn.
Chỉ thấy cô bé không biết lấy đâu ra một con dao, thế mà lại chuẩn bị gỡ mảnh củi nhỏ bị vỡ đang găm trong miệng vết thương ra...
Lục Cẩm Hoa chưa từng nhìn thấy đứa bé nào không nghe lời như thế, bảo con bé đi phòng y tế nó lại hoàn toàn không thèm để ý đến mình, lại còn thù dai nữa.
Ông tức đến nổ phổi nói: “Đi với chú đến phòng y tế.”
“Không cần chú phải lo chuyện bao đồng. Trước đây cháu còn bị thương nặng hơn nhiều, đều do tự cháu xử lý vết thương.” Chi Chi lãnh đạm trả lời.
“Sao cháu lại không nghe lời thế nhỉ. Chú nói đi là phải đi.” Lục Cẩm Hoa tức điên rồi, vươn tay ra bắt lấy cánh tay của cô bé.
Bởi vì chuẩn bị gắp củi từ trong vết thương nên Chi Chi không hề phòng vệ đã bị tóm lấy.
Lục Cẩm Hoa bắt được tay cô bé thì ngơ người, bởi trên đôi tay vừa nhỏ vừa trắng này ngoại trừ vết thương đang chảy máu đầm đìa kia thì còn có cả những vết sẹo tròn, nhìn giống như bị bỏng bởi đầu thuốc lá.
Bỗng chốc, Lục Cẩm Hoa nhớ lại ngày hôm qua cô bé kia nói rằng bố đứa bé này là phạm nhân cải tạo lao động, chẳng lẽ đây là do bố cô bé làm ra?
Lục Cẩm Hoa ăn ngon mặc đẹp, hoàn toàn không dám tưởng tượng trên thế giới có người có thể ác độc đến mức này. Cô bé trước mắt cũng chỉ lớn bằng con gái mình, nhìn cô bé có những vết thương nghiêm trọng giống như chuyện thường hàng ngày thế này, Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy đau lòng.
“Đây là gì?”
“Đấy là vết bớt, từ khi còn nhỏ cháu đã có.” Chi Chi cảm thấy ông chú trước mắt đột nhiên có vẻ mặt nghiêm túc đến kỳ lạ.
“Chú yên tâm, cháu, tự cháu có thể xử lý được.” Chi Chi nhân lúc ông ta đang mất hồn giật tay mình về.
Cô đã quen dùng tay dao bằng tay phải, gỡ được mảnh củi vỡ từ trong miệng vết thương ra, cô lấy từ túi áo một gói bột thuốc do ông đưa cho mình. Cô rắc bột thuốc lên vết thương, máu từ từ đông lại, sau đó cô rút từ đai lưng một mảnh vải màu trắng, nhanh nhẹn buộc vết thương lại. Tất cả các động tác đều được làm liền một mạch. Chi Chi hạ tay áo xuống, trừ một vài vệt máu ở trên áo còn lại hoàn toàn không thể nhìn ra cánh tay cô đã bị thương.
“Tại sao cháu lại biết cái này?” Lục Cẩm Hoa nhìn đứa bé chỉ lớn bằng con gái Tiểu Mãn của mình, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô bé lại thật sự có thể băng bó vết thương cho mình, thế mà từ đầu đến cuối cô bé chưa từng chau mày, bộ dáng cũng rất thành thục.
“Lúc nhỏ ngày nào cháu cũng lên núi săn bắt với bố, rất dễ bị thương. Bố cũng bị thương, thường xuyên băng bó là sẽ biết thôi ạ. Đây cũng coi như vết thương nhỏ, không có chuyện gì, mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Chi Chi vung vẩy cánh tay, đắc ý nói: “Chú xem, có phải hoàn toàn không nhìn ra được rằng cháu bị thương không?”
Lục Cẩm Hoa nhìn cô bé có nụ cười xán lạn trên gương mặt, ông cũng nở một nụ cười: “Đúng vậy, không nhìn ra.”
Buổi tối, Lục Cẩm Hoa nằm xoay đi xoay lại trên giường vì khó ngủ. Không biết vì sao, bản thân lại vì một đứa bé mà khó chịu không ngủ được.
Khó lắm mới ngủ được, ông ta lại nằm mơ.
Ông nhìn thấy đứa bé trọc đầu kia leo lên bức tường cao từ đống củi, thế nhưng leo mãi leo mãi, cô bé đột nhiên biến thành con gái Tiểu Mãn. Thế là ông nhìn thấy Tiểu Mãn từ trên tường ngã xuống, dưới đống củi có một thanh củi dựng đứng, toàn thân Tiểu Mãn lại xuyên thẳng qua thanh củi ấy, trên mặt đất toàn là máu.
Ông xông đến, lay người Tiểu Mãn, thế nhưng cứ lay mãi lại biến thành hình dáng của đứa bé trọc đầu. Trong người con bé có một thanh gỗ nhọn hoắt xuyên qua, trên mặt con bé có nụ cười nhưng đôi mắt lại rơi lệ, hét: “Bố ơi...”
Reng... reng...
Lục Cẩm Hoa mở to mắt, hóa ra chỉ là mơ.
Ông sờ phía sau gáy, đều ướt sũng, ông lại bị một giấc mơ dọa đến căng thẳng.
Điện thoại làm ông thức giấc, cầm điện thoại, ông nghe thấy tiếng khóc căng thẳng của vợ mình, Liễu Mạch.
“Anh Cẩm Hoa, làm sao đây, Tiểu Mãn bị thương rồi. Em không chăm sóc tốt cho con bé, làm sao đây?”
Trong đầu Lục Cẩm Hoa trống rỗng, ông bị dọa sợ, nghĩ đến giấc mơ tối qua, không đợi Liễu Mạch nói thêm, ông đã nói: “Đừng sợ, anh về ngay đây.”
Lục Cẩm Hoa mua một vé máy bay bay suốt đêm để bay về Đại Kinh. Mới sáng sớm ông đã về đến nhà, toàn thân đầy bụi bặm mệt mỏi.
Vào đến nhà, vợ ông còn chưa thức dậy.
Nhìn thấy chồng mình mặc nguyên bộ quân phục, Liễu Mạch đang mặc một bộ đồ ý bằng tơ tằm thật sự không dám tin. Bà ta cảm động đến phát khóc.
Bà ta xông đến ôm lấy ông ta.
Lục Cẩm Hoa ôm cô vợ nhỏ của mình, căng thẳng hỏi: “Tiểu Mãn thế nào rồi?”
“Sao anh lại về đây? Tiểu Mãn còn chưa ngủ dậy, tối qua nó ngủ muộn quá.”
Lục Cẩm Hoa không nghe nổi vợ nói thêm liền muốn đi thăm con gái.
Thực ra, hôm qua Tiểu Mãn đi karaoke với bạn, không cẩn thận bị dụng cụ mở bia cứa đứt một vết trên ngón tay.
Điều này khiến Liễu Mạch vô cùng lo lắng, tay con gái là phải học đàn piano, học viết chữ, vẽ tranh. Tay con gái cũng là bộ mặt thứ hai của con gái.
Lục Cẩm Hoa đến phòng con gái, đây là căn phòng toàn bộ có tông chủ đạo là màu xanh nhạt. Bên ngoài có một ban công rộng rãi, bên trong có phòng thay đồ, ở giữa là một chiếc giường lớn. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc đàn piano, vốn dĩ nó sẽ đặt trong phòng chơi đàn, nhưng gần đây con bé muốn luyện đàn ở trong phòng, lười không muốn đi lên tầng ba nên bèn đặt nó ở phòng ngủ.
Dù sao phòng ngủ cũng rất rộng, phải đến một trăm mét vuông, đặt một cái đàn cũng không phải quá chật.
Lúc Lục Cẩm Hoa đi vào, con gái vẫn còn ngủ rất ngon.
Nhìn thấy khí sắc của con gái vẫn rất tốt, Lục Cẩm Hoa thở phào một hơi.
Nghe thấy có tiếng động, Lục Tiểu Mãn cũng tỉnh dậy. Mở mắt nhìn thấy bố đến, cô ta kích động nhảy xuống giường, chạy đến nhảy lên người bố.
“Bố ơi, bố về rồi ạ, con nhớ bố quá.”
Lục Cẩm Hoa được con gái ôm, cảm thấy rất chân thật.
“Mẹ nói con bị thương, không sao chứ?”
Lục Tiểu Mãn vừa nghe nói đến việc mình bị thương, lập tức bĩu môi nói: “Đau lắm ạ, hôm qua mẹ bảo bác sĩ Ngô đến làm sạch và băng bó rồi ạ. Nhưng bác sĩ Ngô nói không được đánh đàn trong một tuần.”
Lục Cẩm Hoa vẫn không yên tâm, cứ đòi xem tay con gái.
Ông cầm lấy tay con gái liền nhìn thấy trên ngón tay trỏ vừa nhỏ vừa trắng của con gái dán một miếng băng cá nhân... băng cá nhân...
Lục Tiểu Mãn vô cùng tủi thân khoa tay: “Chảy nhiều máu lắm ạ, miệng vết thương dài như móng tay ấy. Đau lắm bố ạ.”
Lục Cẩm Hoa lúc này lại hiện lên hình ảnh của cô bé kia trong đầu, cổ tay vừa nhỏ vừa trắng chi chít những vết sẹo bị bỏng đầu thuốc lá. Còn có vết thương kéo dài bằng nửa cánh tay, máu chảy dọc khiến cánh tay bị nhuộm đỏ. Cô bé ấy một mình cúi thấp đầu, tự mình dùng dao làm sạch vết thương, thành thục cắn vải, băng bó buộc lại vết thương.
Cô bé vung vẩy cánh tay, cười nói: “Chú xem, có phải hoàn toàn không nhìn ra được rằng cháu bị thương không?”
Tác giả :
Tống Tượng Bạch