Hắc Thiên Kim
Chương 90: Bố tôi không phải người xấu
Trên thao trường, Lục Cẩm Hoa và Cao Điền Hổ đang đi bộ. Cả hai cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau nhập ngũ, quan hệ vô cùng thân thiết.
“Sao không thấy thằng bé Thành Triển?” Lục Cẩm Hoa hỏi.
“Chạy đi xem phim rồi, buổi tối chiếu Nữ nhi anh hùng, thằng nhóc đó đi xem mười mấy lần rồi vậy mà vẫn đi, chắc là để làm quen bạn mới.” Cao Điền Hổ cười đáp.
“Tuổi trẻ vẫn thật tốt, nhớ lại năm3đó chúng ta cứ thế mà lớn lên, tràn trề sinh lực.” Lục Cẩm Hoa tuy nói về chuyện quá khứ nhưng trên mặt lại chẳng có nét già nua nào, năm tháng quá ưu đãi với ông rồi, con trai con gái đều học cấp ba rồi, ông ta gần như chẳng có gì thay đổi so với hồi trẻ.
Cao Điền Hổ nhìn lại người bạn cũ của mình, không biết vì sao, tự dưng nhớ tới cô bé trọc đầu mình trông thấy hồi2lúc sáng.
“Chính ủy Vương Văn Thanh trong phim Nữ nhi anh hùng kia ngay khi nhìn thấy Vương Phương liền có cảm giác, nhận ra đứa con gái thất lạc của mình, lão Lục, nếu gặp lại con gái, cậu có nhận ra cô bé không?” Cao Điền Hổ không đúng lúc đột nhiên hỏi.
Lục Cẩm Hoa không ngờ rằng Cao Điền Hổ lại đột nhiên nói chuyện này, đã bao năm như vậy, ông cũng đã có một gia đình mới, vợ và con cái,0ông cũng đã dần quên đi việc này.
“Khụ khụ, phim ảnh vẫn là phim ảnh, thực tế là thực tế, đừng nhắc đến nữa, mỗi lần nói đến chuyện này, Liễu Mạch lại day dứt không yên, khóc đến khó coi, tôi cảm thấy chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cũng không cần truy cứu ai sai ai đúng, dù sao cũng qua rồi.”
Giọng của Lục Cẩm Hoa rất bình tĩnh, không có dao động quá lớn, thực tế, trong thâm tâm ông không0như vậy, ông không truy cứu, cũng là vì thật ra ông cũng biết kết quả điều tra của bố ông, đứa trẻ đó không phải là bị thất lạc, mà là đã chết rồi, cái tứ hợp viện* đấy cháy, lại là chỗ dừng chân của tên bắt cóc, rất nhiều trẻ con đã bị chết ở đấy…
* Một kiểu nhà ở Trung Quốc.
Bố cũng không nói với ông, ông cũng vờ như không biết, có lẽ là vẫn thật sự còn sống.
Lục Cẩm Hoa3hướng mắt tới khoảng không tối tăm của thao trường, lúc này, đèn đột ngột sáng lên, một đám học sinh tiến ra, ngay lập tức không khí lại náo nhiệt.
Cao Điền Hổ vốn định nói, nhìn cô bé ấy rất giống với Diệp Phi… Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Cẩm Hoa như vậy, ông lại không nói nữa.
Dù sao sự tình ban đầu, ông cũng biết, bố ông chỉ thiếu chút nữa mang quân đi phủ khắp cả thành phố, đáng tiếc, cuối cùng lại…
Cô gái phản nghịch Diệp Phi làm loạn ở nhà họ Lục, Liễu Mạch, vợ mới của Lục Cẩm Hoa lúc ấy suýt nữa cũng bị khó sinh. Từ đó về sau, Diệp Phi không còn liên lạc gì với ông ta nữa, cũng không còn khách khí với bọn họ như trước nữa.
Lần cuối cùng thấy Diệp Phi là lúc cô như điên đứng đập cửa nhà họ Lục dưới cơn mưa như trút nước: “Lục Cẩm Hoa, anh ra đây, trả chị tôi đây, anh trả con của chị tôi đây…”
Lục Cẩm Hoa lại không có nhà lúc đó, ông ta đưa vợ đi bệnh viện.
Ai gặp Diệp Phi, cô đều điên cuồng cào người đó, ngón tay đều đã bị thương hết rồi, cô tuy từ nhỏ đã quậy phá nhưng thực sự rất có thiên phú âm nhạc, chơi piano, đánh ghi ta, chơi violin, tất cả các nhạc cụ có liên quan cô dường như đều có thể chơi, đôi tay của cô từng vô cùng đẹp, nhưng lúc đó lại đẫm máu, nước mưa cũng không thể rửa trôi vết máu đi.
Bộ phim kết thúc, Cao Thành Triển chột dạ gọi cô bạn trọc đầu dậy, kết quả thầy huấn luyện vừa bảo giải tán, cô bạn trọc đầu ngay lập tức chạy mất dạng, tâm hồn Cao Thành Triển có chút vỡ nứt…
Chi Chi chạy đi tìm bọn Hướng Tiến, cô hơi đói, đám bạn Hướng Tiến chắc chắn có mang trộm đồ ăn.
Cao Thành Triển chen qua đám đông, nhìn thấy cô bạn trọc đầu đang cùng các bạn của cô cười cười nói nói, tay còn đang cầm đồ ăn, mặt mãn nguyện. Cao Thành Triển mặt đen lại, còn tưởng cô bị đè bẹp rồi.
Còn định qua đó nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ cười nói của cô, Cao Thành Triển dừng chân, quay người bước đi.
Không phải chỉ là một đứa con gái phiền phức à, Cao Thành Triển cảm thấy hôm nay mình có vấn đề rồi, đột nhiên giận chính mình, quyết định không để ý tới cô ta nữa, sải bước vội về kí túc của bố.
Thân hình cao gầy của cậu dần dần biến mất trong bóng đêm, đồng thời trong đêm tối lại có một đôi mắt đang nhìn cậu.
Hai ngày tiếp theo, như thường lệ xếp hàng luyện tập.
Có điều vì Chi Chi thực hiện rất tốt, nên thường xuyên bị thầy gọi làm mẫu cho các bạn. Điều này làm Trần Nhã Kỳ cảm thấy không phục, cảm thấy mọi người đều chú ý tới Chu Chi Chi.
Chu Chi Chi thì có cái gì tốt, nam không ra nam, nữ không ra nữ, biết đi tư thế quân đội ghê gớm lắm sao, không phải chỉ là một con bé dưới quê thôi à, chỉ là trông xinh xắn một chút nhưng lòng đầy mưu mô.
Trần Nhã Kỳ liên tục quan sát Cao Thành Triển, cô vẫn không tin một nam sinh đẹp trai như thế này lại có thể là con của một đầu bếp, quả nhiên trưa nay cô phát hiện Cao Thành Triển đi cùng một lãnh đạo hai bên ba sao, rõ ràng là Đại tá, sao lại có thể là con của một người làm bếp!
Lúc này, cô ta vô cùng phẫn nộ. Lúc ăn cơm, cô ta nghe có người đang bàn tán về Chu Chi Chi.
“Tư thế đứng của bạn ấy rất đúng, lại còn đẹp mắt, so với thầy huấn luyện còn đẹp hơn, không biết bố bạn ấy có trong quân đội không, không biết chừng có khi cũng là một quân nhân.”
Trần Nhã Kỳ không nhịn được bật cười.
“Các bạn đừng có mà đoán mò, mình biết bố bạn ý không những không phải là quân nhân mà còn là một tội phạm đang cải tạo, một ông nông dân nhà quê từng ngồi tù.”
Trần Nhã Kỳ có chút cay nghiệt, giọng nói khá lớn, nhất thời xung quanh đều tĩnh lặng.
“Nhã Kỳ, cậu đừng có nói nhằng.” Một bạn bên cạnh ở cùng kí túc khuyên.
Thấy mọi người đều chú ý đến mình, Trần Nhã Kỳ càng hùng hồn tuyên bố: “Mình từ trước chưa từng nói nhằng nói cuội, mẹ mình là chủ nhiệm cục công an, trong ví tiền của Chu Chi Chi còn có một tấm ảnh bố bạn ý bị bắt đi ngồi tù, cũng đầu trọc như Chi Chi.”
Cô ta cảm thấy lúc mình nói, xung quanh còn yên tĩnh hơn, biểu cảm của mọi người hình như đều có chút khó xử.
Vừa quay lưng, cô ta liền phát hiện Chu Chi Chi đứng ngay sau mình.
Trần Nhã Kỳ có chút hoảng, nhưng miệng vẫn không chịu thua nói: “Cậu trừng mắt làm gì, mình không có nói nhằng nói cuội, ai mà biết được bố cậu là kẻ giết người hay phường trộm cướp, dù sao đã bị bắt vào tù thì đều không phải người tốt.”
Chi Chi cùng với bố từ nhỏ đã nương tựa nhau sống, người khác có mắng cô, cô cảm thấy cũng chẳng sao, nhưng không được nói xấu bố cô.
Ngay lúc này, cô vô cùng tức giận.
“Cậu nói lần nữa xem!” Chi Chi lạnh lẽo nói.
“Mình…”
Hôm nay bố có việc ra ngoài, Cao Thành Triển ăn cơm cùng với chú Lục, cuối cùng ăn được nửa bữa, cậu nhìn thấy cô bạn trọc đầu đang rất tức giận, tuy hai hôm nay tỏ vẻ không quan tâm tới cô nhưng thực tế vẫn rất để ý, đặc biệt là sau khi nghe thấy cái bạn Trần Nhã Kỳ kia…
Vốn dĩ Cao Thành Triển cũng không có quá nhớ tên của nữ sinh kia, nhưng bạn nữ này mấy lần đều châm chọc khiêu khích cô bạn trọc đầu, còn cô bạn trọc đầu hoàn toàn không nghe ra, cậu sợ cô bạn trọc đầu sẽ bị chịu thiệt nên ăn được một nửa vội vàng chạy ra.
Lục Cẩm Hoa không quản những chuyện vặt vãnh nhưng không thể không quản Cao Thành Triển, ông có thể coi như dõi theo từng bước trưởng thành của tên nhóc này, nên cũng cùng cậu ra ngoài.
Vừa ra nghe được cô bạn trọc đầu nói: “Cậu nói lại lần nữa xem!”
Nữ sinh yếu đuối tóc dài trước mặt vừa nói: “Mình…”
Liền nhìn thấy nữ sinh trọc đầu trực tiếp túm lấy nữ sinh tóc dài, trực tiếp kéo lấy tóc và đai lưng của nữ sinh kia ném cô bé vào thùng rửa bát bên cạnh.
Trong giây lát, chỉ còn tiếng loảng xoảng vang lên, còn tung tóe nước rửa bát, tiếng hét của nữ sinh… mùi thiu thối…
Học sinh ăn uống đều rất lãng phí, ăn được một nửa là đã đổ hết đồ thừa vào đó, bình thường thùng rửa bán không có gì cả, nhưng mấy hôm nay lại rất nhiều đồ thừa, thời tiết nóng làm đồ ăn nhanh thiu, không động vào còn đỡ động vào cái mùi lại phát ra.
Lúc này Trần Nhã Kỳ như muốn phát điên, mái tóc dài đẹp đẽ của cô bị nhúng hết trong nước rửa bát rồi.
Cô còn không biết mình tại sao bị ném vào đây, không phải còn chưa nhắc mà….
“Aa… aaa… aa.” Cô gào thét không ngừng, kéo đến càng lúc càng nhiều người.
Lục Cẩm Hoa cau mày, bảo các binh sĩ xung quanh kéo cô bé ra. Ông đứng đằng sau của cô bạn trọc đầu, trước kia hình như nghe Điền Hổ từng nói rồi, cô bé trọc đầu này rất có tố chất quân đội, đặc biệt quan tâm nhưng ông lại không để ý, lúc này có chút tức giận phê bình: “Đánh người là sai, sao em có thể đánh người tùy tiện như vậy?”
Chi Chi giận tới toàn thân run run, tay cũng run run. Lúc này nghe thấy có người nói mình, cô quay người lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mặc trên người toàn thân quân trang, so với binh sĩ còn đẹp hơn, nhìn một cái là biết lãnh đạo.
Cô mắt đỏ au nói: “Bạn đấy sỉ nhục bố em thì em đánh bạn ý.”
“Mình không có nói bừa, bố cậu là tội phạm đang cải tạo, cậu là con gái của tội phạm cải tạo.” Trần Nhã Kỳ thấy có người xử lý, được kéo ra còn không nhịn được mà hô to.
“Tấm ảnh trong túi tiền của cậu có thể chứng minh, cậu mình là cục trưởng cục công an, ảnh bố cậu là ảnh chụp tội phạm cải tạo.” Ỷ có người bên cạnh, Trần Nhã Kỳ hùng hổ nói.
Chi Chi đứng bên kia, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Cậu chưa từng gặp bố mình, cậu vốn không biết ông ý tốt như thế nào, bố mình không phải người xấu, ông ý từ trước chưa bao giờ làm chuyện xấu.”
Cô nhìn người trước mắt, người đàn ông mặc quân trang trước mặt đang đứng bên cạnh Trần Nhã Kỳ, Chi Chi chỉ thấy vô cùng chán ghét, quay người chạy đi.
Lục Cẩm Hoa bỗng cảm thấy mình giống như làm ra tội ác tày trời, bị cái nhìn kia làm cho chột dạ, giống như ném đi cái gì. Ông ngỡ ngàng nhìn về phía trước.
“Sao không thấy thằng bé Thành Triển?” Lục Cẩm Hoa hỏi.
“Chạy đi xem phim rồi, buổi tối chiếu Nữ nhi anh hùng, thằng nhóc đó đi xem mười mấy lần rồi vậy mà vẫn đi, chắc là để làm quen bạn mới.” Cao Điền Hổ cười đáp.
“Tuổi trẻ vẫn thật tốt, nhớ lại năm3đó chúng ta cứ thế mà lớn lên, tràn trề sinh lực.” Lục Cẩm Hoa tuy nói về chuyện quá khứ nhưng trên mặt lại chẳng có nét già nua nào, năm tháng quá ưu đãi với ông rồi, con trai con gái đều học cấp ba rồi, ông ta gần như chẳng có gì thay đổi so với hồi trẻ.
Cao Điền Hổ nhìn lại người bạn cũ của mình, không biết vì sao, tự dưng nhớ tới cô bé trọc đầu mình trông thấy hồi2lúc sáng.
“Chính ủy Vương Văn Thanh trong phim Nữ nhi anh hùng kia ngay khi nhìn thấy Vương Phương liền có cảm giác, nhận ra đứa con gái thất lạc của mình, lão Lục, nếu gặp lại con gái, cậu có nhận ra cô bé không?” Cao Điền Hổ không đúng lúc đột nhiên hỏi.
Lục Cẩm Hoa không ngờ rằng Cao Điền Hổ lại đột nhiên nói chuyện này, đã bao năm như vậy, ông cũng đã có một gia đình mới, vợ và con cái,0ông cũng đã dần quên đi việc này.
“Khụ khụ, phim ảnh vẫn là phim ảnh, thực tế là thực tế, đừng nhắc đến nữa, mỗi lần nói đến chuyện này, Liễu Mạch lại day dứt không yên, khóc đến khó coi, tôi cảm thấy chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cũng không cần truy cứu ai sai ai đúng, dù sao cũng qua rồi.”
Giọng của Lục Cẩm Hoa rất bình tĩnh, không có dao động quá lớn, thực tế, trong thâm tâm ông không0như vậy, ông không truy cứu, cũng là vì thật ra ông cũng biết kết quả điều tra của bố ông, đứa trẻ đó không phải là bị thất lạc, mà là đã chết rồi, cái tứ hợp viện* đấy cháy, lại là chỗ dừng chân của tên bắt cóc, rất nhiều trẻ con đã bị chết ở đấy…
* Một kiểu nhà ở Trung Quốc.
Bố cũng không nói với ông, ông cũng vờ như không biết, có lẽ là vẫn thật sự còn sống.
Lục Cẩm Hoa3hướng mắt tới khoảng không tối tăm của thao trường, lúc này, đèn đột ngột sáng lên, một đám học sinh tiến ra, ngay lập tức không khí lại náo nhiệt.
Cao Điền Hổ vốn định nói, nhìn cô bé ấy rất giống với Diệp Phi… Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Cẩm Hoa như vậy, ông lại không nói nữa.
Dù sao sự tình ban đầu, ông cũng biết, bố ông chỉ thiếu chút nữa mang quân đi phủ khắp cả thành phố, đáng tiếc, cuối cùng lại…
Cô gái phản nghịch Diệp Phi làm loạn ở nhà họ Lục, Liễu Mạch, vợ mới của Lục Cẩm Hoa lúc ấy suýt nữa cũng bị khó sinh. Từ đó về sau, Diệp Phi không còn liên lạc gì với ông ta nữa, cũng không còn khách khí với bọn họ như trước nữa.
Lần cuối cùng thấy Diệp Phi là lúc cô như điên đứng đập cửa nhà họ Lục dưới cơn mưa như trút nước: “Lục Cẩm Hoa, anh ra đây, trả chị tôi đây, anh trả con của chị tôi đây…”
Lục Cẩm Hoa lại không có nhà lúc đó, ông ta đưa vợ đi bệnh viện.
Ai gặp Diệp Phi, cô đều điên cuồng cào người đó, ngón tay đều đã bị thương hết rồi, cô tuy từ nhỏ đã quậy phá nhưng thực sự rất có thiên phú âm nhạc, chơi piano, đánh ghi ta, chơi violin, tất cả các nhạc cụ có liên quan cô dường như đều có thể chơi, đôi tay của cô từng vô cùng đẹp, nhưng lúc đó lại đẫm máu, nước mưa cũng không thể rửa trôi vết máu đi.
Bộ phim kết thúc, Cao Thành Triển chột dạ gọi cô bạn trọc đầu dậy, kết quả thầy huấn luyện vừa bảo giải tán, cô bạn trọc đầu ngay lập tức chạy mất dạng, tâm hồn Cao Thành Triển có chút vỡ nứt…
Chi Chi chạy đi tìm bọn Hướng Tiến, cô hơi đói, đám bạn Hướng Tiến chắc chắn có mang trộm đồ ăn.
Cao Thành Triển chen qua đám đông, nhìn thấy cô bạn trọc đầu đang cùng các bạn của cô cười cười nói nói, tay còn đang cầm đồ ăn, mặt mãn nguyện. Cao Thành Triển mặt đen lại, còn tưởng cô bị đè bẹp rồi.
Còn định qua đó nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ cười nói của cô, Cao Thành Triển dừng chân, quay người bước đi.
Không phải chỉ là một đứa con gái phiền phức à, Cao Thành Triển cảm thấy hôm nay mình có vấn đề rồi, đột nhiên giận chính mình, quyết định không để ý tới cô ta nữa, sải bước vội về kí túc của bố.
Thân hình cao gầy của cậu dần dần biến mất trong bóng đêm, đồng thời trong đêm tối lại có một đôi mắt đang nhìn cậu.
Hai ngày tiếp theo, như thường lệ xếp hàng luyện tập.
Có điều vì Chi Chi thực hiện rất tốt, nên thường xuyên bị thầy gọi làm mẫu cho các bạn. Điều này làm Trần Nhã Kỳ cảm thấy không phục, cảm thấy mọi người đều chú ý tới Chu Chi Chi.
Chu Chi Chi thì có cái gì tốt, nam không ra nam, nữ không ra nữ, biết đi tư thế quân đội ghê gớm lắm sao, không phải chỉ là một con bé dưới quê thôi à, chỉ là trông xinh xắn một chút nhưng lòng đầy mưu mô.
Trần Nhã Kỳ liên tục quan sát Cao Thành Triển, cô vẫn không tin một nam sinh đẹp trai như thế này lại có thể là con của một đầu bếp, quả nhiên trưa nay cô phát hiện Cao Thành Triển đi cùng một lãnh đạo hai bên ba sao, rõ ràng là Đại tá, sao lại có thể là con của một người làm bếp!
Lúc này, cô ta vô cùng phẫn nộ. Lúc ăn cơm, cô ta nghe có người đang bàn tán về Chu Chi Chi.
“Tư thế đứng của bạn ấy rất đúng, lại còn đẹp mắt, so với thầy huấn luyện còn đẹp hơn, không biết bố bạn ấy có trong quân đội không, không biết chừng có khi cũng là một quân nhân.”
Trần Nhã Kỳ không nhịn được bật cười.
“Các bạn đừng có mà đoán mò, mình biết bố bạn ý không những không phải là quân nhân mà còn là một tội phạm đang cải tạo, một ông nông dân nhà quê từng ngồi tù.”
Trần Nhã Kỳ có chút cay nghiệt, giọng nói khá lớn, nhất thời xung quanh đều tĩnh lặng.
“Nhã Kỳ, cậu đừng có nói nhằng.” Một bạn bên cạnh ở cùng kí túc khuyên.
Thấy mọi người đều chú ý đến mình, Trần Nhã Kỳ càng hùng hồn tuyên bố: “Mình từ trước chưa từng nói nhằng nói cuội, mẹ mình là chủ nhiệm cục công an, trong ví tiền của Chu Chi Chi còn có một tấm ảnh bố bạn ý bị bắt đi ngồi tù, cũng đầu trọc như Chi Chi.”
Cô ta cảm thấy lúc mình nói, xung quanh còn yên tĩnh hơn, biểu cảm của mọi người hình như đều có chút khó xử.
Vừa quay lưng, cô ta liền phát hiện Chu Chi Chi đứng ngay sau mình.
Trần Nhã Kỳ có chút hoảng, nhưng miệng vẫn không chịu thua nói: “Cậu trừng mắt làm gì, mình không có nói nhằng nói cuội, ai mà biết được bố cậu là kẻ giết người hay phường trộm cướp, dù sao đã bị bắt vào tù thì đều không phải người tốt.”
Chi Chi cùng với bố từ nhỏ đã nương tựa nhau sống, người khác có mắng cô, cô cảm thấy cũng chẳng sao, nhưng không được nói xấu bố cô.
Ngay lúc này, cô vô cùng tức giận.
“Cậu nói lần nữa xem!” Chi Chi lạnh lẽo nói.
“Mình…”
Hôm nay bố có việc ra ngoài, Cao Thành Triển ăn cơm cùng với chú Lục, cuối cùng ăn được nửa bữa, cậu nhìn thấy cô bạn trọc đầu đang rất tức giận, tuy hai hôm nay tỏ vẻ không quan tâm tới cô nhưng thực tế vẫn rất để ý, đặc biệt là sau khi nghe thấy cái bạn Trần Nhã Kỳ kia…
Vốn dĩ Cao Thành Triển cũng không có quá nhớ tên của nữ sinh kia, nhưng bạn nữ này mấy lần đều châm chọc khiêu khích cô bạn trọc đầu, còn cô bạn trọc đầu hoàn toàn không nghe ra, cậu sợ cô bạn trọc đầu sẽ bị chịu thiệt nên ăn được một nửa vội vàng chạy ra.
Lục Cẩm Hoa không quản những chuyện vặt vãnh nhưng không thể không quản Cao Thành Triển, ông có thể coi như dõi theo từng bước trưởng thành của tên nhóc này, nên cũng cùng cậu ra ngoài.
Vừa ra nghe được cô bạn trọc đầu nói: “Cậu nói lại lần nữa xem!”
Nữ sinh yếu đuối tóc dài trước mặt vừa nói: “Mình…”
Liền nhìn thấy nữ sinh trọc đầu trực tiếp túm lấy nữ sinh tóc dài, trực tiếp kéo lấy tóc và đai lưng của nữ sinh kia ném cô bé vào thùng rửa bát bên cạnh.
Trong giây lát, chỉ còn tiếng loảng xoảng vang lên, còn tung tóe nước rửa bát, tiếng hét của nữ sinh… mùi thiu thối…
Học sinh ăn uống đều rất lãng phí, ăn được một nửa là đã đổ hết đồ thừa vào đó, bình thường thùng rửa bán không có gì cả, nhưng mấy hôm nay lại rất nhiều đồ thừa, thời tiết nóng làm đồ ăn nhanh thiu, không động vào còn đỡ động vào cái mùi lại phát ra.
Lúc này Trần Nhã Kỳ như muốn phát điên, mái tóc dài đẹp đẽ của cô bị nhúng hết trong nước rửa bát rồi.
Cô còn không biết mình tại sao bị ném vào đây, không phải còn chưa nhắc mà….
“Aa… aaa… aa.” Cô gào thét không ngừng, kéo đến càng lúc càng nhiều người.
Lục Cẩm Hoa cau mày, bảo các binh sĩ xung quanh kéo cô bé ra. Ông đứng đằng sau của cô bạn trọc đầu, trước kia hình như nghe Điền Hổ từng nói rồi, cô bé trọc đầu này rất có tố chất quân đội, đặc biệt quan tâm nhưng ông lại không để ý, lúc này có chút tức giận phê bình: “Đánh người là sai, sao em có thể đánh người tùy tiện như vậy?”
Chi Chi giận tới toàn thân run run, tay cũng run run. Lúc này nghe thấy có người nói mình, cô quay người lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mặc trên người toàn thân quân trang, so với binh sĩ còn đẹp hơn, nhìn một cái là biết lãnh đạo.
Cô mắt đỏ au nói: “Bạn đấy sỉ nhục bố em thì em đánh bạn ý.”
“Mình không có nói bừa, bố cậu là tội phạm đang cải tạo, cậu là con gái của tội phạm cải tạo.” Trần Nhã Kỳ thấy có người xử lý, được kéo ra còn không nhịn được mà hô to.
“Tấm ảnh trong túi tiền của cậu có thể chứng minh, cậu mình là cục trưởng cục công an, ảnh bố cậu là ảnh chụp tội phạm cải tạo.” Ỷ có người bên cạnh, Trần Nhã Kỳ hùng hổ nói.
Chi Chi đứng bên kia, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Cậu chưa từng gặp bố mình, cậu vốn không biết ông ý tốt như thế nào, bố mình không phải người xấu, ông ý từ trước chưa bao giờ làm chuyện xấu.”
Cô nhìn người trước mắt, người đàn ông mặc quân trang trước mặt đang đứng bên cạnh Trần Nhã Kỳ, Chi Chi chỉ thấy vô cùng chán ghét, quay người chạy đi.
Lục Cẩm Hoa bỗng cảm thấy mình giống như làm ra tội ác tày trời, bị cái nhìn kia làm cho chột dạ, giống như ném đi cái gì. Ông ngỡ ngàng nhìn về phía trước.
Tác giả :
Tống Tượng Bạch