Hắc Thiên Kim
Chương 89: Xoa xoa đầu
Cam Tây tháng 9, ban ngày thiêu đốt, ban đêm oi nóng.
Ban ngày các bạn nữ sợ nắng chiếu vào nên đều mặc áo khoác dài, đội mũ. Tới tối, tuy vẫn phải mặc quân phục nhưng không cần phải đội mũ nữa, có thể mặc áo cộc ở bên trong, lộ ra những cách tay trắng trẻo. Các bạn nữ ngầu hơn một chút có thể buộc3áo thân áo cộc lại thành một cục nhỏ, lộ ra vùng eo nhỏ nhắn, thon thả đẹp mắt.
Chi Chi cũng mặc một chiếc áo phông nhiều màu, nhưng cô vẫn đeo thắt lưng ở bên ngoài áo phông, eo của cô vốn nhỏ, vóc dáng lại rất cao, đeo như vậy càng làm lộ ra vòng eo thon thả, phẳng phiu.
Trần Nhã Kỳ vốn có một mái2tóc dài, tự cảm thấy mình rất nổi bật, nhưng nhìn thấy Chu Chi Chi đứng bên cạnh mình luôn cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là khi nhìn thấy cô mặc áo phông lại buộc dây lưng ở ngoài, cảm thấy cô thật quái đản. Cô ta nhìn cái đầu trọc lốc của cô, còn cảm thấy thật buồn cười, đỉnh đầu trọc lốc cùng với0khuôn mặt xinh xắn, thật là kì quái mà.
Các nữ sinh đều thích kết bè kết đội, Chi Chi cũng cùng các bạn trong kí túc cùng nhau tới phòng chiếu phim.
Trên đường đi, Trần Nhã Kỳ vờ như không để ý mà hỏi Chi Chi: “Cậu với cái bạn Cao Thành Triển hình như rất thân, lúc ăn cơm sao không thấy cậu ta ở với cậu.”
“Ồ,0bố cậu ta vừa hay lại là đầu bếp ở doanh trại này, vì vậy cậu ta ăn ở trong bếp.”
Trần Nhã Kỳ một mặt nghi ngờ, làm sao có thể là đầu bếp? Cao Thành Triển anh tuấn như vậy, vóc dáng cao lớn, da dẻ tươi tắn, cử chỉ động tác đều rất khí chất, ưu nhã, ánh mắt thâm sâu, bờ môi quyến rũ, khuôn3mặt góc cạnh, giống như là áp phích của nam minh tinh vậy, đích thực là phiên bản của băng sơn mặt lạnh Phạm tổng tài, thật là đẹp trai, nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên khi bước lên xe, Trần Nhã Kỳ đã thấy tim mình đập nhanh hơn. Vì vậy cô ta mới không nhịn được mà quay đầu hỏi Chu Chi Chi.
Nhưng mà bây giờ Chu Chi Chi lại nói với mình cậu ta chỉ là con của một đầu bếp… Sao có thể là con của một đầu bếp chứ…
Những lời tiếp theo, Trần Nhã Kỳ đều không nghe lọt. Cô ta cảm thấy thế giới này thật phũ phàng, tất cả những tiểu thuyết ngôn tình cô ta từng đọc được như đều là giả dối, tà mị quyến cuồng bá đạo tổng tài gia thế như đã nói đâu, thế nào lại con của một người làm bếp…
Tới phòng chiếu phim, ngồi theo vị trí của lớp, Trần Nhã Kỳ nhìn thấy Chu Chi Chi đi tới chỗ của Cao Thành Triển, cô lại không đi theo mà chỉ từ từ bước đi.
Cao Thành Triển vốn không cần tới, cậu buổi tối ở kí túc của bố, cũng có hai phòng ngủ một phòng khách rất tiện nghi, nhưng kì kèo bố ra ngoài, cậu nhàm chán chạy tới chỗ chiếu phim, chứ không phải vì muốn xem phim mà tới, chỉ là do quá chán. Hơn nữa xem phim cách mạng, Cao Thành Triển cũng có chút đau đầu. Đặc biệt là khi nhìn thấy màn hình đen trắng kia viết mấy chữ “nữ nhi anh hùng.”
Vừa mới ngồi xuống, cậu liền thấy cô bạn đầu trọc tươi cười đi tới. Ở trong phòng lúc này đèn đều rất sáng, cô lại không đội mũ, thật sự không hổ danh là cô bạn trọc đầu, nhưng nhìn thấy cô đi tới, Cao Thành Triển tự nhiên cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.
Cô mặc cũng như những người khác, quần quân phục, giày quân phục, áo phông nhiều màu, chỉ khác là cô buộc dây lưng bên ngoài, eo rất nhỏ, càng tôn lên đôi chân dài, lộ ra bên ngoài cánh tay trắng trẻo, cổ cũng trắng, cả người sạch sẽ, nhanh nhẹn, hoạt bát.
“Cậu chiếm cho tôi một chỗ rồi, cảm ơn nha.” Chi Chi bước tới, thấy bên cạnh cậu ta có một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Cao Thành Triển vừa tới, dáng vẻ lạnh như băng người sống chớ gần, như đóng băng luôn cả chỗ ngồi bên cạnh, không một nghi ngờ chiếm luôn chỗ ngồi. Nhưng lúc này mặt cậu lại tỏ vẻ không quan tâm nói: “Không có gì, chỉ là trùng hợp không có người, cậu ngồi được thôi.”
Rất nhanh đã đến giờ, người huấn huyện ở đằng trước, hô mọi người yên lặng, xem xong còn phải nói cảm nghĩ làm mọi người chăm chú xem. Nói xong, đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình phía trước.
Chủ nghĩa yêu nước đều được đưa vào giáo dục trong quân đội, quay quanh đi quẩn lại chỉ vài cái, cậu có thể thuộc lòng như “địa đạo trận”, “nữ nhi anh hùng”, “hồng sắc nương tử quân”, “thư hỏa tốc”,…
Cao Thành Triển không ngờ rằng cái phim mà hồi tiểu học mình không muốn xem, bây giờ mình lại chạy tới khu quân sự Cam Tây để xem.
Phim kiểu như vậy, mọi người ở nhà chắc chắn không xem, nhưng ở trong khu quân sự, cùng bạn bè xem, mọi người vẫn rất xúc động, nhưng bên dưới vẫn không thể thiếu được các tiếng xì xào.
Cao Thành Triển ngồi xem phim, liếc qua thấy cô bạn trọc đầu ngồi ngay ngắn xem, cảm giác… như một người quân nhân, hình như xem rất nghiêm túc. Cô cứ vậy mà không nói với cậu một câu nào.
Cao Thành Triển trước kia cực kì ghét nữ sinh ồn ào, nhưng như kiểu cô bạn trọc đầu này, không nói một câu nào, cậu lại cảm thấy thật lạc lõng.
Đang xem phim, đột nhiên có cảm giác bả vai bị đụng một cái… Mẹ nó, cậu bây giờ mới để ý, cô bạn trọc đầu khi nãy không phải là chăm chú xem phim mà là ngủ ngay ngắn, bây giờ ngủ say rồi mới dựa vào vai mình.
Cả phòng chiếu phim không bật đèn, chỉ có màn hình phía trước sáng, xung quanh rất tối. Cao Thành Triển cúi đầu thấy hàng lông mi dài, lông mi ẩn hiện, cái đầu trọc lốc, hơi thở đều đều. Cánh tay bị gối của cậu không dám cử động, cánh tay còn lại đưa qua định nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra, nhưng khi cánh tay chạm vào đầu của cô, cứ vậy mà vô ý sờ một cái, thực ra cũng không hẳn là trọc đầu, đầu cũng có một ít tóc, sờ đinh đinh, trong lòng bàn tay ngứa ngứa một chút, cực kì thích nghịch, nhịn không được mà sờ thêm một cái…
Chi Chi ngủ rất say, cảm giác như đang ở nhà, ông giúp cô xoa đầu, ông nói cứ xoa bóp đầu như thế này, tóc sẽ nhanh dài.
Cao Thành Triển cảnh giác nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, không có ai chú ý, tay trái của cậu tỏ vẻ đang đẩy đầu của cô, nhưng thực tế lại nhịn không được mà cứ xoa xoa đầu của cô, cảm giác mình thật biến thái, tại sao lại có sở thích kì lạ vậy?
Nhưng so với bộ phim đã xem được mười mấy lần thì xoa xoa đầu… vẫn thích hơn. Cậu cảm thấy cô bạn trọc đầu ngủ thật ngon, chỉ còn miệng hoạt động, giống như trong mơ đang ăn cái gì.
Cậu không thích con gái tiến gần mình, càng không thích những mùi vị thơm thơm, nhưng trên người của cô bạn trọc đầu này có mùi rất dễ chịu, trên người cô nhàn nhạt mùi thuốc Đông y?
Cao Thành Triển 15 tuổi, lần đầu tiên cảm thấy bả vai nóng bừng, tay cũng nong nóng, cảm giác bản thân trong tình cảnh không thể miêu tả… thực tế cậu đang xoa đầu của cô.
Đột nhiên cậu nghe thấy cô bạn trọc đầu hình như đang nói, cậu chút nữa nhảy dựng lên, cảm giác có hơi thở ấm nóng từ mũi thở ra trên cổ mình, buồn buồn, tê tê, ngay lập tức cảm thấy toàn thân bất thường.
Trên màn hình, quân sĩ Vương Thành trong màn hình hô to: Vì thắng lợi, nã pháo về phía tôi.
Nghe không rõ cô bạn trọc đầu nói gì, cậu liền ghé tai lại gần hơn một chút. Cậu nghe thấy cô lẩm bẩm: “Ông.”
Cao Thành Triển: …
Ban ngày các bạn nữ sợ nắng chiếu vào nên đều mặc áo khoác dài, đội mũ. Tới tối, tuy vẫn phải mặc quân phục nhưng không cần phải đội mũ nữa, có thể mặc áo cộc ở bên trong, lộ ra những cách tay trắng trẻo. Các bạn nữ ngầu hơn một chút có thể buộc3áo thân áo cộc lại thành một cục nhỏ, lộ ra vùng eo nhỏ nhắn, thon thả đẹp mắt.
Chi Chi cũng mặc một chiếc áo phông nhiều màu, nhưng cô vẫn đeo thắt lưng ở bên ngoài áo phông, eo của cô vốn nhỏ, vóc dáng lại rất cao, đeo như vậy càng làm lộ ra vòng eo thon thả, phẳng phiu.
Trần Nhã Kỳ vốn có một mái2tóc dài, tự cảm thấy mình rất nổi bật, nhưng nhìn thấy Chu Chi Chi đứng bên cạnh mình luôn cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là khi nhìn thấy cô mặc áo phông lại buộc dây lưng ở ngoài, cảm thấy cô thật quái đản. Cô ta nhìn cái đầu trọc lốc của cô, còn cảm thấy thật buồn cười, đỉnh đầu trọc lốc cùng với0khuôn mặt xinh xắn, thật là kì quái mà.
Các nữ sinh đều thích kết bè kết đội, Chi Chi cũng cùng các bạn trong kí túc cùng nhau tới phòng chiếu phim.
Trên đường đi, Trần Nhã Kỳ vờ như không để ý mà hỏi Chi Chi: “Cậu với cái bạn Cao Thành Triển hình như rất thân, lúc ăn cơm sao không thấy cậu ta ở với cậu.”
“Ồ,0bố cậu ta vừa hay lại là đầu bếp ở doanh trại này, vì vậy cậu ta ăn ở trong bếp.”
Trần Nhã Kỳ một mặt nghi ngờ, làm sao có thể là đầu bếp? Cao Thành Triển anh tuấn như vậy, vóc dáng cao lớn, da dẻ tươi tắn, cử chỉ động tác đều rất khí chất, ưu nhã, ánh mắt thâm sâu, bờ môi quyến rũ, khuôn3mặt góc cạnh, giống như là áp phích của nam minh tinh vậy, đích thực là phiên bản của băng sơn mặt lạnh Phạm tổng tài, thật là đẹp trai, nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên khi bước lên xe, Trần Nhã Kỳ đã thấy tim mình đập nhanh hơn. Vì vậy cô ta mới không nhịn được mà quay đầu hỏi Chu Chi Chi.
Nhưng mà bây giờ Chu Chi Chi lại nói với mình cậu ta chỉ là con của một đầu bếp… Sao có thể là con của một đầu bếp chứ…
Những lời tiếp theo, Trần Nhã Kỳ đều không nghe lọt. Cô ta cảm thấy thế giới này thật phũ phàng, tất cả những tiểu thuyết ngôn tình cô ta từng đọc được như đều là giả dối, tà mị quyến cuồng bá đạo tổng tài gia thế như đã nói đâu, thế nào lại con của một người làm bếp…
Tới phòng chiếu phim, ngồi theo vị trí của lớp, Trần Nhã Kỳ nhìn thấy Chu Chi Chi đi tới chỗ của Cao Thành Triển, cô lại không đi theo mà chỉ từ từ bước đi.
Cao Thành Triển vốn không cần tới, cậu buổi tối ở kí túc của bố, cũng có hai phòng ngủ một phòng khách rất tiện nghi, nhưng kì kèo bố ra ngoài, cậu nhàm chán chạy tới chỗ chiếu phim, chứ không phải vì muốn xem phim mà tới, chỉ là do quá chán. Hơn nữa xem phim cách mạng, Cao Thành Triển cũng có chút đau đầu. Đặc biệt là khi nhìn thấy màn hình đen trắng kia viết mấy chữ “nữ nhi anh hùng.”
Vừa mới ngồi xuống, cậu liền thấy cô bạn đầu trọc tươi cười đi tới. Ở trong phòng lúc này đèn đều rất sáng, cô lại không đội mũ, thật sự không hổ danh là cô bạn trọc đầu, nhưng nhìn thấy cô đi tới, Cao Thành Triển tự nhiên cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.
Cô mặc cũng như những người khác, quần quân phục, giày quân phục, áo phông nhiều màu, chỉ khác là cô buộc dây lưng bên ngoài, eo rất nhỏ, càng tôn lên đôi chân dài, lộ ra bên ngoài cánh tay trắng trẻo, cổ cũng trắng, cả người sạch sẽ, nhanh nhẹn, hoạt bát.
“Cậu chiếm cho tôi một chỗ rồi, cảm ơn nha.” Chi Chi bước tới, thấy bên cạnh cậu ta có một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Cao Thành Triển vừa tới, dáng vẻ lạnh như băng người sống chớ gần, như đóng băng luôn cả chỗ ngồi bên cạnh, không một nghi ngờ chiếm luôn chỗ ngồi. Nhưng lúc này mặt cậu lại tỏ vẻ không quan tâm nói: “Không có gì, chỉ là trùng hợp không có người, cậu ngồi được thôi.”
Rất nhanh đã đến giờ, người huấn huyện ở đằng trước, hô mọi người yên lặng, xem xong còn phải nói cảm nghĩ làm mọi người chăm chú xem. Nói xong, đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình phía trước.
Chủ nghĩa yêu nước đều được đưa vào giáo dục trong quân đội, quay quanh đi quẩn lại chỉ vài cái, cậu có thể thuộc lòng như “địa đạo trận”, “nữ nhi anh hùng”, “hồng sắc nương tử quân”, “thư hỏa tốc”,…
Cao Thành Triển không ngờ rằng cái phim mà hồi tiểu học mình không muốn xem, bây giờ mình lại chạy tới khu quân sự Cam Tây để xem.
Phim kiểu như vậy, mọi người ở nhà chắc chắn không xem, nhưng ở trong khu quân sự, cùng bạn bè xem, mọi người vẫn rất xúc động, nhưng bên dưới vẫn không thể thiếu được các tiếng xì xào.
Cao Thành Triển ngồi xem phim, liếc qua thấy cô bạn trọc đầu ngồi ngay ngắn xem, cảm giác… như một người quân nhân, hình như xem rất nghiêm túc. Cô cứ vậy mà không nói với cậu một câu nào.
Cao Thành Triển trước kia cực kì ghét nữ sinh ồn ào, nhưng như kiểu cô bạn trọc đầu này, không nói một câu nào, cậu lại cảm thấy thật lạc lõng.
Đang xem phim, đột nhiên có cảm giác bả vai bị đụng một cái… Mẹ nó, cậu bây giờ mới để ý, cô bạn trọc đầu khi nãy không phải là chăm chú xem phim mà là ngủ ngay ngắn, bây giờ ngủ say rồi mới dựa vào vai mình.
Cả phòng chiếu phim không bật đèn, chỉ có màn hình phía trước sáng, xung quanh rất tối. Cao Thành Triển cúi đầu thấy hàng lông mi dài, lông mi ẩn hiện, cái đầu trọc lốc, hơi thở đều đều. Cánh tay bị gối của cậu không dám cử động, cánh tay còn lại đưa qua định nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra, nhưng khi cánh tay chạm vào đầu của cô, cứ vậy mà vô ý sờ một cái, thực ra cũng không hẳn là trọc đầu, đầu cũng có một ít tóc, sờ đinh đinh, trong lòng bàn tay ngứa ngứa một chút, cực kì thích nghịch, nhịn không được mà sờ thêm một cái…
Chi Chi ngủ rất say, cảm giác như đang ở nhà, ông giúp cô xoa đầu, ông nói cứ xoa bóp đầu như thế này, tóc sẽ nhanh dài.
Cao Thành Triển cảnh giác nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, không có ai chú ý, tay trái của cậu tỏ vẻ đang đẩy đầu của cô, nhưng thực tế lại nhịn không được mà cứ xoa xoa đầu của cô, cảm giác mình thật biến thái, tại sao lại có sở thích kì lạ vậy?
Nhưng so với bộ phim đã xem được mười mấy lần thì xoa xoa đầu… vẫn thích hơn. Cậu cảm thấy cô bạn trọc đầu ngủ thật ngon, chỉ còn miệng hoạt động, giống như trong mơ đang ăn cái gì.
Cậu không thích con gái tiến gần mình, càng không thích những mùi vị thơm thơm, nhưng trên người của cô bạn trọc đầu này có mùi rất dễ chịu, trên người cô nhàn nhạt mùi thuốc Đông y?
Cao Thành Triển 15 tuổi, lần đầu tiên cảm thấy bả vai nóng bừng, tay cũng nong nóng, cảm giác bản thân trong tình cảnh không thể miêu tả… thực tế cậu đang xoa đầu của cô.
Đột nhiên cậu nghe thấy cô bạn trọc đầu hình như đang nói, cậu chút nữa nhảy dựng lên, cảm giác có hơi thở ấm nóng từ mũi thở ra trên cổ mình, buồn buồn, tê tê, ngay lập tức cảm thấy toàn thân bất thường.
Trên màn hình, quân sĩ Vương Thành trong màn hình hô to: Vì thắng lợi, nã pháo về phía tôi.
Nghe không rõ cô bạn trọc đầu nói gì, cậu liền ghé tai lại gần hơn một chút. Cậu nghe thấy cô lẩm bẩm: “Ông.”
Cao Thành Triển: …
Tác giả :
Tống Tượng Bạch