Hắc Thiên Kim
Chương 87: Đầu bếp hai vạch ba sao
Chi Chi vội vàng bỏ lại Cao Thành Triển, xông đến nhà ăn. Cô và bọn Hướng Tiến đã hẹn khi kết thúc huấn luyện sẽ nhanh chóng tới đây.
Theo như kinh nghiệm lúc bọn họ lên cấp hai, thì chỉ3cần vào nhà ăn sớm nhất, món ăn sẽ càng ngon hơn, cũng được ăn nhiều hơn. Mấy chú dì làm cơm cũng sẽ kiên nhẫn hơn, lúc cho cơm sẽ còn có tâm trạng múc thêm nước sốt thịt.
Thế nhưng2nếu như bạn đến sau thì sẽ chỉ có phần cơm thừa canh cặn, mấy chú dì làm cơm sẽ có vẻ mặt hung dữ, múc đồ ăn mà run giật như mắc phải bệnh Parkinson, đào cũng chẳng ra được0một miếng thịt bò trong món khoai tây xào thịt bò...
Quả nhiên, sau khi chen qua dòng người đông đúc đến được nhà ăn, Chi Chi đã nhìn thấy Lý Hướng Tiến đứng ở ô cửa gắp đồ ăn vẫy tay0với mình: “Chi Chi, tớ ở đây. Mau qua đây.”
Chi Chi vui vẻ chạy đến, vỗ cánh tay của Hướng Tiến, cười nói: “Nhanh nhất vẫn là cậu, bọn Tam Bình đâu?”
“Chúng tớ đến rồi đây.” Giọng nói của Vương Tam3Bình cùng hơi thở hồng hộc vang đến, chạy vô cùng tốn sức. Bởi vì cậu ta đang mỗi tay kéo theo một gánh nặng, bên trái là Vương Thúy Thúy, bên phải là Vương Mỹ Châu.
“Ai bảo bọn cậu trước đây ở trại nuôi không chăm chỉ luyện tập, cứ lười nhác. Bây giờ mới có một ngày mà đã mệt thừ người ra rồi.” Vương Tam Bình mỗi tay dắt một người, miễn cưỡng kéo hai người đấy chạy chậm theo.
Chi Chi nhìn thấy cảnh này liền giúp họ lấy đĩa đựng đồ ăn. Lý Hướng Tiến đứng đầu, đối diện với dì có đôi tay thô và cái bụng to nói to: “Chị ơi, em muốn thịt kho tàu, quả cà, súp lơ và cơm.”
Dì múc cơm khuôn mặt hồng hào nói: “Thằng nhóc biết ăn nói ghê, hôm nay có cá ngon lắm, có muốn ăn một miếng không?”
Lý Hướng Tiến vội lắc đầu, Chi Chi ăn cá là sẽ bị dị ứng, cậu ta cũng không ăn.
Một đoàn người đều ngọt ngào gọi chị, nhưng không ai muốn ăn cá. Điều này cơ bản là do đã cùng ăn với Chi Chi thành thói quen rồi.
Chi Chi nếu như không cẩn thận ăn phải cá, toàn thân sẽ nổi nốt sưng đỏ. Tuy rằng nốt đỏ sẽ rất nhanh lặn nhưng tóm lại vẫn không tốt.
Mấy đứa bê những đĩa cơm đầy thức ăn, vẫn chọn chỗ ngồi giống như buổi trưa. Chỗ ngồi sát cửa, ra vào cũng tiện, có gió thổi rất mát mẻ.
Nhưng bọn chúng lại không biết, cách sau bức tường ấy là chỗ các thầy giáo đang ngồi ăn cơm rất yên tĩnh. Các thầy nghe thấy bên ngoài đám học sinh đang nói chuyện.
“Thầy giáo lớp 2 bọn tớ rõ là nghiêm khắc, cứ bắt chúng tớ phơi nắng nguyên một tiếng đồng hồ mới cho nghỉ ngơi một lúc ở giữa sân. Tớ sắp bị phơi nắng đến hạ đường huyết rồi.” Lý Hướng Tiến vừa gắp thức ăn cho Chi Chi vừa nói.
Thầy giáo lớp 2 ở bên trong: Chính là muốn giày vò mấy đứa nhóc như các cô các cậu.
“Thầy giáo lớp 8 bọn tớ mới hung dữ, bắt chúng tớ đứng dưới nắng đúng một tiếng đồng hồ, không được động đậy. Chân tớ sắp không phải của tớ nữa rồi.” Vương Thúy Thúy gắp những món ăn cô ấy không thích trong bát cho Chi Chi.
Thầy giáo lớp 8: Chỉ là đứng tư thế nghiêm mà thôi, việc nhỏ như con thỏ.
Vương Mỹ Châu mệt đến mức không nói được gì, cắm đầu chọn thức ăn. Thế nhưng cô ấy ngồi cạnh Vương Tam Bình nên đã thuận tay gắp thêm cho Tam Bình.
“Tớ cảm thấy thầy giáo lớp 5 của chúng tớ rất tốt.” Chi Chi vừa mới dứt lời.
Những người phía sau tường thủy tinh đồng loạt nhìn chằm chằm thầy giáo lớp 5. Người này được mệnh danh trong bọn binh sĩ là thầy giáo Cừu có khuôn mặt lạnh và ánh mắt chết người, thế mà lại được khen là rất tốt. Chẳng lẽ anh ta hiền lành hơn với lũ học sinh? Không thể đâu nha, lúc đầu anh ta dẫn dắt các binh sĩ nữ đều độc ác đến mức khiến các binh sĩ nữ khóc lóc...
“Thật á? Thầy giáo lớp 5 của các cậu rất đẹp trai, nhưng tớ thấy có vẻ rất hung dữ.” Vương Thúy Thúy chen miệng vào nói.
Thầy giáo lớp 5 có vẻ mặt uy nghiêm nhưng trong lòng đang vui sướng, người ta thật sự đẹp trai mà.
“Đẹp trai á? Tớ không để ý lắm, có một bạn ở phía sau tớ đẹp trai lắm, mỗi tội hay cằn nhằn.” Chi Chi vừa ăn một miếng to vừa nói.
Bạn học Cao Thành Triển được ngồi cùng các vị lãnh đạo ở phía sau bức tường thủy tinh bỗng chốc nóng bừng mặt. Cô ấy khen mình đẹp trai, cô ấy chê mình cằn nhằn... Vậy mình nên vui hay buồn đây?
“Không đúng, thầy giáo các cậu rất đáng sợ mà. Vừa mới đến đã phạt các cậu chạy bộ, tớ nghe nói thầy ấy là thầy hung dữ nhất trong mười thầy giáo đấy. Thầy ấy là lão đại.” Vương Mỹ Châu giỏi nhất là đi hóng hớt, vẻ mặt giống hệt như “tớ có tin nội bộ”.
“Không đâu, thầy giáo bọn tớ rất tốt. Có một bạn giơ tay nói cần nghỉ ngơi, thầy giáo liền để bạn ý đứng một bên nghỉ ngơi. Thế nhưng bạn học ấy quá yếu, đứng một lúc lại tự mình ngã...” Chi Chi có chút không hiểu nói.
Toàn bộ những binh sĩ cũ hay mới sau bức tường thủy tinh đều:...
Cô gái này ngốc nghếch đến mức nào nữa, đứng nghỉ ngơi á, đấy mà gọi là nghỉ ngơi sao? Đấy gọi là phạt đứng, cứ đứng ngốc ở dưới trời nắng thì còn khổ hơn là tập luyện xếp hàng đấy được không?
“Trưởng ban Cừu, em học sinh nữ ấy là cái người chạy hơn mười nghìn mét đó hả?” Cậu binh sĩ bên cạnh tiến đến gần hỏi.
“Thể lực của em ấy rất tốt, tư thế nghiêm cũng rất đúng. Đây là mầm non binh sĩ tốt nhất mà tôi từng thấy.” Trường ban Cừu gật đầu nói đâu vào đấy.
Bọn Chi Chi ăn cơm rất nhanh, ăn xong Chi Chi vẫn quen đi súc miệng. Thế nhưng lúc cô súc miệng dường như đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Chi Chi nói với bọn Hướng Tiến một tiếng liền chạy sang bên đó.
Cao Thành Triển ngồi trong lô ghế riêng đang ăn cơm đột nhiên mở miệng nói: “Con đi vệ sinh một lát.”
Cao Điền Hổ nhìn con trai mình hấp ta hấp tấp, lắc đầu nói: “Lớn như thế rồi mà vẫn không thay đổi gì.”
Lục Cẩm Hoa cười nói: “Tôi rất thích đứa trẻ Thành Triển này, mạnh mẽ hẳn. Con trai Tiểu Tuấn nhà tôi quá ngoan ngoãn, Tiểu Mãn thì quá yếu ớt, chẳng giống những đứa con của gia đình quân đội gì cả.”
Chi Chi nhìn thấy hình bóng kia trông lại rất giống bố. Cô vội vàng chạy đến, phát hiện ra quả nhiên là bố thật. Cô ngạc nhiên phát khiếp.
“Bố, sao bố lại ở đây?”
Chu Mộc nhìn thấy con gái, vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ông hao tâm tốn sức nghĩ cách vào trong bộ đội, thế nhưng cũng chưa nghĩ sẽ đi tìm con gái, sợ rằng ảnh hưởng đến nó, chỉ nghĩ cách nó một khoảng gần là được.
“Trong quân đội muốn mua cừu của bố nên bố mang cừu đến đây. Đúng rồi, ông con nói quên mang thuốc dị ứng cho con, bảo bố mang hộ cho con.”
“Thuốc trước đây vẫn còn ạ, con mang theo mà, con vẫn chưa uống hết.” Chi Chi tỏ vẻ kỳ lạ.
Thế nhưng nhìn thấy bố mặc một bộ quần áo công nhân đi lên núi, tóc trên đầu vẫn giống như mình, chưa mọc ra được bao nhiêu. Ông đội chiếc mũ nồi, buộc một chiếc thắt lưng trên eo, thế mà lại ăn mặc trông giống như ông chăn cừu chính hiệu.
“Bố ơi, con nhớ bố lắm. Lúc ngồi trên xe đã bắt đầu nhớ rồi.” Chi Chi đoán bố và ông chắc chắn cũng sẽ nhớ mình nên tìm cớ đến thăm mình. Nếu không đàn cừu trong nhà có bán đi thì bố cũng không phải người đi vận chuyển.
Chu Mộc vừa nghe, khuôn mặt đã lộ ra một nụ cười ngốc.
“Ừ, ừ.” Ông gật đầu.
“Ông con cũng rất nhớ con, ông không nỡ thấy con đến trường, đêm hôm qua còn không ngủ được.”
“Con không sao, tốt lắm ạ. Các bạn học đều rất tốt, con còn quen được bạn mới, bạn ý tốt lắm lúc huấn luyện còn lo cho con, cho con đừng đằng trước cậu ấy.” Chi Chi cười hi hi nói.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch, Chi Mộc ngẩng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy có một binh sĩ đi ra từ trong phòng.
“Đồng hương, cừu của ông để ở đây là được. Lãnh đạo chỗ chúng tôi rất thích cừu nhà các ông, phiền ông chạy thêm chuyến nữa nhé.”
Binh sĩ nói xong nhìn thấy có một cô học sinh chạy đến, liền giật mình.
“Cô nhóc, chỗ này không phải chỗ có thể tự ý vào chơi đâu nhé.”
Chu Mộc tỏ ý xin lỗi: “Ngại quá, làm phiền các vị lãnh đạo rồi. Đây là con gái tôi, tôi mang cừu đến đúng lúc bị con gái nhìn thấy.”
“Về đi, tuần sau bố sẽ lại đến đưa cừu, lại đến thăm con.” Chu Mộc cười và vẫy tay với Chi Chi để con bé đi.
Người binh sĩ đánh giá Chu Mộc, rồi lại nhìn cô nhóc học sinh kia, khuôn mặt tỏ ý than thở nói: “Đồng hương à, nhà anh có gen tốt đấy. Con gái trông xinh xắn thật, học hành cũng giỏi, có thể đỗ vào Nhất Trung.”
Chu Mộc bỗng chốc bày ra khuôn mặt nhu thuận, gật đầu vui vẻ, cũng nhanh nhẹn đưa cho binh sĩ một gói thuốc Hoàng Hạc.
Cao Thành Triển trốn phía sau phòng bếp hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày mình phải đi nghe trộm ở góc tường. Nhìn thấy người đã đi xa, đúng lúc cậu định giãn cơ thể thì đột nhiên người bố trọc đầu từ đằng xa quay đầu nhìn về phía mình. Ánh mắt này khiến cậu cảm thấy sởn cả tóc gáy, dọa cậu một phen.
Mãi cậu mới phản ứng lại được, cách một bức tường, ông ấy chắc không nhìn thấy mình đâu.
Vốn dĩ cậu kích động muốn chạy đến tìm cô bạn trọc đầu, thế mà lại nhìn thấy bố cô là một người chăn cừu.
Bỗng nhiên, Cao Thành Triển chẳng còn chút dũng khí nào nữa.
Cho dù từ trước giờ cậu chưa từng có cảm giác phân biệt cao thấp hay tự ti, thế nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên ở thành phố Đại Kinh, học ở trường học tốt nhất. Cậu cảm nhận được sự so đo thiệt hơn rất nặng nề. Lúc ấy, cậu lại lo rằng nếu mình đi ra sẽ làm cô khó xử, con gái đều sẽ thích ra vẻ.
Thế nên cậu vô thức đứng ở phía sau, biến thành một người nghe lén ở góc tường. Nhìn thấy người đã rời đi, Cao Thành Triển mới đi ra. Không ngờ mới đi được hai bước cậu đã nhìn thấy cô bạn trọc đầu.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao cậu vẫn ở đây?”
Hai người gần như đồng thanh nói.
Cao Thành Triển nghĩ đến một màn vừa nãy, cậu không hề nghĩ đến một cô bạn trọc đầu xinh đẹp và yếu đuối như thế này lại là con gái của gia đình chăn cừu. Cậu lo nếu mình nói bố mình là chỉ huy sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ. Cậu ý thức được mở miệng nói: “Tớ, bố tớ là đầu bếp, thế nên tớ ăn cơm ở bên trong. Cậu thì sao?”
“Nhà tớ nuôi rất nhiều cừu, bố tớ mang cừu sang đây. Tớ tới tìm bố.”
Cao Thành Triển không nghĩ đến cô bạn lại không hề trốn tránh việc bố cô là một người chăn cừu. Sớm biết như thế, cậu vốn không cần phải nói dối.
“Bố cậu thế mà lại là đầu bếp, món cà buổi trưa ngon lắm, làm giống hệt thịt. Cậu sướng thật đấy!” Chi Chi ngưỡng mộ nói.
Cao Thành Triển ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, ừ.”
Ngẩng đầu lên cậu liền nhìn thấy khuôn mặt đen sì của bố đang đứng phía trước mặt.
Đang ăn cơm, vừa được một nửa thì thằng nhóc này chạy đi mất, nói là đi vệ sinh mà đợi một lúc vẫn không thấy về. Ông ta mới đi ra ngoài xem xem thế mà lại nghe được con trai mình thề thốt với người khác rằng mình là một đầu bếp... đầu bếp...
Chỉ huy Cao đen mặt... đi đâu để tìm một ông đầu bếp có hai vạch ba sao ở trên vai chứ?
Ông ta cúi đầu nhìn vai mình, trời nóng quá, ông ta không mặt áo khoác nên đã bỏ ở trên ghế. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng... Được rồi, Chỉ huy Cao không ngờ rằng có một ngày mình cần đến quần áo để chứng minh thân phận của mình.
“Bố, sao bố lại đến đây?” Cao Thành Triển cười ngượng, không ngừng nháy mắt với bố mình.
Chi Chi xoay người lại.
Cao Điền Hổ nhìn cô bé trước mặt, đột nhiên hơi ngây người. Cô bé này nhìn có vẻ quen mắt... ông nhớ ra rồi, lúc xưa em gái của Diệp Lạc là Diệp Phi cũng thế này, vô cùng biết hành hạ người khác. Con bé nhuộm tóc màu xanh lá, cũng từng uốn xoăn tóc như mì tôm, cuối cùng còn cạo trọc đầu. Đúng, chính là cái đầu trọc này, thật giống hệt như cô bé đang đứng trước mặt ông ta.
Chi Chi nhìn chú Cao đang mặc chiếc áo may ô và chiếc quần bộ đội, lễ phép chào hỏi.
“Cháu chào chú Cao, chú làm món khoai tây xào thịt bò ngon lắm ạ. Chú làm cháu nhớ đến món ông cháu làm. Nếu như có thể nhiều thịt bò hơn tí nữa thì tốt quá...”
Lúc nói đến thịt bò, khuôn mặt của Chi Chi lộ ra nụ cười chân thành hơn nữa.
(Ngược dòng thời gian) “Lão Cao, ngày mai em bỏ tiết vì phải đi tham gia diễn xuất. Em đã nói với mẹ là sẽ cùng bọn anh đi chơi, lúc về mẹ em gọi điện cho anh thì anh chú ý chút nhé. Đừng có lỡ miệng!” Lúc tan học, cô bé đầu trọc Diệp Phi ngậm ống hút, sảng khoái vỗ vào cánh tay của Cao Điền Hổ.
Chỉ huy Cao nhìn cô bé trọc đầu trước mặt, đi một đôi giày ủng, buộc một cái dây đai vừa ngầu vừa buồn cười, nụ cười sáng sủa.
Ông nghiêm túc gật đầu: “Chú sẽ chú ý.”
Theo như kinh nghiệm lúc bọn họ lên cấp hai, thì chỉ3cần vào nhà ăn sớm nhất, món ăn sẽ càng ngon hơn, cũng được ăn nhiều hơn. Mấy chú dì làm cơm cũng sẽ kiên nhẫn hơn, lúc cho cơm sẽ còn có tâm trạng múc thêm nước sốt thịt.
Thế nhưng2nếu như bạn đến sau thì sẽ chỉ có phần cơm thừa canh cặn, mấy chú dì làm cơm sẽ có vẻ mặt hung dữ, múc đồ ăn mà run giật như mắc phải bệnh Parkinson, đào cũng chẳng ra được0một miếng thịt bò trong món khoai tây xào thịt bò...
Quả nhiên, sau khi chen qua dòng người đông đúc đến được nhà ăn, Chi Chi đã nhìn thấy Lý Hướng Tiến đứng ở ô cửa gắp đồ ăn vẫy tay0với mình: “Chi Chi, tớ ở đây. Mau qua đây.”
Chi Chi vui vẻ chạy đến, vỗ cánh tay của Hướng Tiến, cười nói: “Nhanh nhất vẫn là cậu, bọn Tam Bình đâu?”
“Chúng tớ đến rồi đây.” Giọng nói của Vương Tam3Bình cùng hơi thở hồng hộc vang đến, chạy vô cùng tốn sức. Bởi vì cậu ta đang mỗi tay kéo theo một gánh nặng, bên trái là Vương Thúy Thúy, bên phải là Vương Mỹ Châu.
“Ai bảo bọn cậu trước đây ở trại nuôi không chăm chỉ luyện tập, cứ lười nhác. Bây giờ mới có một ngày mà đã mệt thừ người ra rồi.” Vương Tam Bình mỗi tay dắt một người, miễn cưỡng kéo hai người đấy chạy chậm theo.
Chi Chi nhìn thấy cảnh này liền giúp họ lấy đĩa đựng đồ ăn. Lý Hướng Tiến đứng đầu, đối diện với dì có đôi tay thô và cái bụng to nói to: “Chị ơi, em muốn thịt kho tàu, quả cà, súp lơ và cơm.”
Dì múc cơm khuôn mặt hồng hào nói: “Thằng nhóc biết ăn nói ghê, hôm nay có cá ngon lắm, có muốn ăn một miếng không?”
Lý Hướng Tiến vội lắc đầu, Chi Chi ăn cá là sẽ bị dị ứng, cậu ta cũng không ăn.
Một đoàn người đều ngọt ngào gọi chị, nhưng không ai muốn ăn cá. Điều này cơ bản là do đã cùng ăn với Chi Chi thành thói quen rồi.
Chi Chi nếu như không cẩn thận ăn phải cá, toàn thân sẽ nổi nốt sưng đỏ. Tuy rằng nốt đỏ sẽ rất nhanh lặn nhưng tóm lại vẫn không tốt.
Mấy đứa bê những đĩa cơm đầy thức ăn, vẫn chọn chỗ ngồi giống như buổi trưa. Chỗ ngồi sát cửa, ra vào cũng tiện, có gió thổi rất mát mẻ.
Nhưng bọn chúng lại không biết, cách sau bức tường ấy là chỗ các thầy giáo đang ngồi ăn cơm rất yên tĩnh. Các thầy nghe thấy bên ngoài đám học sinh đang nói chuyện.
“Thầy giáo lớp 2 bọn tớ rõ là nghiêm khắc, cứ bắt chúng tớ phơi nắng nguyên một tiếng đồng hồ mới cho nghỉ ngơi một lúc ở giữa sân. Tớ sắp bị phơi nắng đến hạ đường huyết rồi.” Lý Hướng Tiến vừa gắp thức ăn cho Chi Chi vừa nói.
Thầy giáo lớp 2 ở bên trong: Chính là muốn giày vò mấy đứa nhóc như các cô các cậu.
“Thầy giáo lớp 8 bọn tớ mới hung dữ, bắt chúng tớ đứng dưới nắng đúng một tiếng đồng hồ, không được động đậy. Chân tớ sắp không phải của tớ nữa rồi.” Vương Thúy Thúy gắp những món ăn cô ấy không thích trong bát cho Chi Chi.
Thầy giáo lớp 8: Chỉ là đứng tư thế nghiêm mà thôi, việc nhỏ như con thỏ.
Vương Mỹ Châu mệt đến mức không nói được gì, cắm đầu chọn thức ăn. Thế nhưng cô ấy ngồi cạnh Vương Tam Bình nên đã thuận tay gắp thêm cho Tam Bình.
“Tớ cảm thấy thầy giáo lớp 5 của chúng tớ rất tốt.” Chi Chi vừa mới dứt lời.
Những người phía sau tường thủy tinh đồng loạt nhìn chằm chằm thầy giáo lớp 5. Người này được mệnh danh trong bọn binh sĩ là thầy giáo Cừu có khuôn mặt lạnh và ánh mắt chết người, thế mà lại được khen là rất tốt. Chẳng lẽ anh ta hiền lành hơn với lũ học sinh? Không thể đâu nha, lúc đầu anh ta dẫn dắt các binh sĩ nữ đều độc ác đến mức khiến các binh sĩ nữ khóc lóc...
“Thật á? Thầy giáo lớp 5 của các cậu rất đẹp trai, nhưng tớ thấy có vẻ rất hung dữ.” Vương Thúy Thúy chen miệng vào nói.
Thầy giáo lớp 5 có vẻ mặt uy nghiêm nhưng trong lòng đang vui sướng, người ta thật sự đẹp trai mà.
“Đẹp trai á? Tớ không để ý lắm, có một bạn ở phía sau tớ đẹp trai lắm, mỗi tội hay cằn nhằn.” Chi Chi vừa ăn một miếng to vừa nói.
Bạn học Cao Thành Triển được ngồi cùng các vị lãnh đạo ở phía sau bức tường thủy tinh bỗng chốc nóng bừng mặt. Cô ấy khen mình đẹp trai, cô ấy chê mình cằn nhằn... Vậy mình nên vui hay buồn đây?
“Không đúng, thầy giáo các cậu rất đáng sợ mà. Vừa mới đến đã phạt các cậu chạy bộ, tớ nghe nói thầy ấy là thầy hung dữ nhất trong mười thầy giáo đấy. Thầy ấy là lão đại.” Vương Mỹ Châu giỏi nhất là đi hóng hớt, vẻ mặt giống hệt như “tớ có tin nội bộ”.
“Không đâu, thầy giáo bọn tớ rất tốt. Có một bạn giơ tay nói cần nghỉ ngơi, thầy giáo liền để bạn ý đứng một bên nghỉ ngơi. Thế nhưng bạn học ấy quá yếu, đứng một lúc lại tự mình ngã...” Chi Chi có chút không hiểu nói.
Toàn bộ những binh sĩ cũ hay mới sau bức tường thủy tinh đều:...
Cô gái này ngốc nghếch đến mức nào nữa, đứng nghỉ ngơi á, đấy mà gọi là nghỉ ngơi sao? Đấy gọi là phạt đứng, cứ đứng ngốc ở dưới trời nắng thì còn khổ hơn là tập luyện xếp hàng đấy được không?
“Trưởng ban Cừu, em học sinh nữ ấy là cái người chạy hơn mười nghìn mét đó hả?” Cậu binh sĩ bên cạnh tiến đến gần hỏi.
“Thể lực của em ấy rất tốt, tư thế nghiêm cũng rất đúng. Đây là mầm non binh sĩ tốt nhất mà tôi từng thấy.” Trường ban Cừu gật đầu nói đâu vào đấy.
Bọn Chi Chi ăn cơm rất nhanh, ăn xong Chi Chi vẫn quen đi súc miệng. Thế nhưng lúc cô súc miệng dường như đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Chi Chi nói với bọn Hướng Tiến một tiếng liền chạy sang bên đó.
Cao Thành Triển ngồi trong lô ghế riêng đang ăn cơm đột nhiên mở miệng nói: “Con đi vệ sinh một lát.”
Cao Điền Hổ nhìn con trai mình hấp ta hấp tấp, lắc đầu nói: “Lớn như thế rồi mà vẫn không thay đổi gì.”
Lục Cẩm Hoa cười nói: “Tôi rất thích đứa trẻ Thành Triển này, mạnh mẽ hẳn. Con trai Tiểu Tuấn nhà tôi quá ngoan ngoãn, Tiểu Mãn thì quá yếu ớt, chẳng giống những đứa con của gia đình quân đội gì cả.”
Chi Chi nhìn thấy hình bóng kia trông lại rất giống bố. Cô vội vàng chạy đến, phát hiện ra quả nhiên là bố thật. Cô ngạc nhiên phát khiếp.
“Bố, sao bố lại ở đây?”
Chu Mộc nhìn thấy con gái, vô cùng vui vẻ. Tuy rằng ông hao tâm tốn sức nghĩ cách vào trong bộ đội, thế nhưng cũng chưa nghĩ sẽ đi tìm con gái, sợ rằng ảnh hưởng đến nó, chỉ nghĩ cách nó một khoảng gần là được.
“Trong quân đội muốn mua cừu của bố nên bố mang cừu đến đây. Đúng rồi, ông con nói quên mang thuốc dị ứng cho con, bảo bố mang hộ cho con.”
“Thuốc trước đây vẫn còn ạ, con mang theo mà, con vẫn chưa uống hết.” Chi Chi tỏ vẻ kỳ lạ.
Thế nhưng nhìn thấy bố mặc một bộ quần áo công nhân đi lên núi, tóc trên đầu vẫn giống như mình, chưa mọc ra được bao nhiêu. Ông đội chiếc mũ nồi, buộc một chiếc thắt lưng trên eo, thế mà lại ăn mặc trông giống như ông chăn cừu chính hiệu.
“Bố ơi, con nhớ bố lắm. Lúc ngồi trên xe đã bắt đầu nhớ rồi.” Chi Chi đoán bố và ông chắc chắn cũng sẽ nhớ mình nên tìm cớ đến thăm mình. Nếu không đàn cừu trong nhà có bán đi thì bố cũng không phải người đi vận chuyển.
Chu Mộc vừa nghe, khuôn mặt đã lộ ra một nụ cười ngốc.
“Ừ, ừ.” Ông gật đầu.
“Ông con cũng rất nhớ con, ông không nỡ thấy con đến trường, đêm hôm qua còn không ngủ được.”
“Con không sao, tốt lắm ạ. Các bạn học đều rất tốt, con còn quen được bạn mới, bạn ý tốt lắm lúc huấn luyện còn lo cho con, cho con đừng đằng trước cậu ấy.” Chi Chi cười hi hi nói.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch, Chi Mộc ngẩng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy có một binh sĩ đi ra từ trong phòng.
“Đồng hương, cừu của ông để ở đây là được. Lãnh đạo chỗ chúng tôi rất thích cừu nhà các ông, phiền ông chạy thêm chuyến nữa nhé.”
Binh sĩ nói xong nhìn thấy có một cô học sinh chạy đến, liền giật mình.
“Cô nhóc, chỗ này không phải chỗ có thể tự ý vào chơi đâu nhé.”
Chu Mộc tỏ ý xin lỗi: “Ngại quá, làm phiền các vị lãnh đạo rồi. Đây là con gái tôi, tôi mang cừu đến đúng lúc bị con gái nhìn thấy.”
“Về đi, tuần sau bố sẽ lại đến đưa cừu, lại đến thăm con.” Chu Mộc cười và vẫy tay với Chi Chi để con bé đi.
Người binh sĩ đánh giá Chu Mộc, rồi lại nhìn cô nhóc học sinh kia, khuôn mặt tỏ ý than thở nói: “Đồng hương à, nhà anh có gen tốt đấy. Con gái trông xinh xắn thật, học hành cũng giỏi, có thể đỗ vào Nhất Trung.”
Chu Mộc bỗng chốc bày ra khuôn mặt nhu thuận, gật đầu vui vẻ, cũng nhanh nhẹn đưa cho binh sĩ một gói thuốc Hoàng Hạc.
Cao Thành Triển trốn phía sau phòng bếp hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày mình phải đi nghe trộm ở góc tường. Nhìn thấy người đã đi xa, đúng lúc cậu định giãn cơ thể thì đột nhiên người bố trọc đầu từ đằng xa quay đầu nhìn về phía mình. Ánh mắt này khiến cậu cảm thấy sởn cả tóc gáy, dọa cậu một phen.
Mãi cậu mới phản ứng lại được, cách một bức tường, ông ấy chắc không nhìn thấy mình đâu.
Vốn dĩ cậu kích động muốn chạy đến tìm cô bạn trọc đầu, thế mà lại nhìn thấy bố cô là một người chăn cừu.
Bỗng nhiên, Cao Thành Triển chẳng còn chút dũng khí nào nữa.
Cho dù từ trước giờ cậu chưa từng có cảm giác phân biệt cao thấp hay tự ti, thế nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên ở thành phố Đại Kinh, học ở trường học tốt nhất. Cậu cảm nhận được sự so đo thiệt hơn rất nặng nề. Lúc ấy, cậu lại lo rằng nếu mình đi ra sẽ làm cô khó xử, con gái đều sẽ thích ra vẻ.
Thế nên cậu vô thức đứng ở phía sau, biến thành một người nghe lén ở góc tường. Nhìn thấy người đã rời đi, Cao Thành Triển mới đi ra. Không ngờ mới đi được hai bước cậu đã nhìn thấy cô bạn trọc đầu.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao cậu vẫn ở đây?”
Hai người gần như đồng thanh nói.
Cao Thành Triển nghĩ đến một màn vừa nãy, cậu không hề nghĩ đến một cô bạn trọc đầu xinh đẹp và yếu đuối như thế này lại là con gái của gia đình chăn cừu. Cậu lo nếu mình nói bố mình là chỉ huy sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ. Cậu ý thức được mở miệng nói: “Tớ, bố tớ là đầu bếp, thế nên tớ ăn cơm ở bên trong. Cậu thì sao?”
“Nhà tớ nuôi rất nhiều cừu, bố tớ mang cừu sang đây. Tớ tới tìm bố.”
Cao Thành Triển không nghĩ đến cô bạn lại không hề trốn tránh việc bố cô là một người chăn cừu. Sớm biết như thế, cậu vốn không cần phải nói dối.
“Bố cậu thế mà lại là đầu bếp, món cà buổi trưa ngon lắm, làm giống hệt thịt. Cậu sướng thật đấy!” Chi Chi ngưỡng mộ nói.
Cao Thành Triển ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, ừ.”
Ngẩng đầu lên cậu liền nhìn thấy khuôn mặt đen sì của bố đang đứng phía trước mặt.
Đang ăn cơm, vừa được một nửa thì thằng nhóc này chạy đi mất, nói là đi vệ sinh mà đợi một lúc vẫn không thấy về. Ông ta mới đi ra ngoài xem xem thế mà lại nghe được con trai mình thề thốt với người khác rằng mình là một đầu bếp... đầu bếp...
Chỉ huy Cao đen mặt... đi đâu để tìm một ông đầu bếp có hai vạch ba sao ở trên vai chứ?
Ông ta cúi đầu nhìn vai mình, trời nóng quá, ông ta không mặt áo khoác nên đã bỏ ở trên ghế. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng... Được rồi, Chỉ huy Cao không ngờ rằng có một ngày mình cần đến quần áo để chứng minh thân phận của mình.
“Bố, sao bố lại đến đây?” Cao Thành Triển cười ngượng, không ngừng nháy mắt với bố mình.
Chi Chi xoay người lại.
Cao Điền Hổ nhìn cô bé trước mặt, đột nhiên hơi ngây người. Cô bé này nhìn có vẻ quen mắt... ông nhớ ra rồi, lúc xưa em gái của Diệp Lạc là Diệp Phi cũng thế này, vô cùng biết hành hạ người khác. Con bé nhuộm tóc màu xanh lá, cũng từng uốn xoăn tóc như mì tôm, cuối cùng còn cạo trọc đầu. Đúng, chính là cái đầu trọc này, thật giống hệt như cô bé đang đứng trước mặt ông ta.
Chi Chi nhìn chú Cao đang mặc chiếc áo may ô và chiếc quần bộ đội, lễ phép chào hỏi.
“Cháu chào chú Cao, chú làm món khoai tây xào thịt bò ngon lắm ạ. Chú làm cháu nhớ đến món ông cháu làm. Nếu như có thể nhiều thịt bò hơn tí nữa thì tốt quá...”
Lúc nói đến thịt bò, khuôn mặt của Chi Chi lộ ra nụ cười chân thành hơn nữa.
(Ngược dòng thời gian) “Lão Cao, ngày mai em bỏ tiết vì phải đi tham gia diễn xuất. Em đã nói với mẹ là sẽ cùng bọn anh đi chơi, lúc về mẹ em gọi điện cho anh thì anh chú ý chút nhé. Đừng có lỡ miệng!” Lúc tan học, cô bé đầu trọc Diệp Phi ngậm ống hút, sảng khoái vỗ vào cánh tay của Cao Điền Hổ.
Chỉ huy Cao nhìn cô bé trọc đầu trước mặt, đi một đôi giày ủng, buộc một cái dây đai vừa ngầu vừa buồn cười, nụ cười sáng sủa.
Ông nghiêm túc gật đầu: “Chú sẽ chú ý.”
Tác giả :
Tống Tượng Bạch