Hắc Thiên Kim
Chương 71: Con gái tôi là thiên tài
“Con gái tôi thi đậu Nhất Trung của thành phố rồi.”
“Con gái tôi thi đậu Nhất Trung của thành phố rồi.”
Những ngày tiếp theo, Chu Mộc như biến thành một cái máy lặp đi lặp lại, gặp ai cũng nói câu này, một mặt tự hào, một mặt tỏ vẻ đối phương mau chúc mừng tôi đi nào.
Người trong thôn đều cảm thấy đau răng, căn bản không biết chúc mừng gì.
Mọi người thực chất cảm thấy Chi Chi không đỗ Nhất Trung mới lạ, trong3khi đám trẻ nhà khác còn đang chơi đùa, thì con gái anh làm bài tập, để dạy con gái anh học tiếng Anh mà mỏ than Bình Khẩu tuyển thêm người, ưu tiên người biết tiếng Anh…
Có mà ưu tiên em gái ông ý!
Biết tiếng Anh thì ai đào mỏ?
Ai có thể ngờ rằng, Chu Mộc có thể thật sự tuyển được một đám người thợ mỏ da đen xì, thợ mỏ tóc vàng, thợ mỏ mắt xanh, thợ mỏ nói tiếng Anh đến thôn2Bình Khẩu để làm việc, điều đó đã trở thành một tin tức lớn ở thôn.
Lý do của Chu Mộc rất chu đáo, đó là muốn xây dựng mỏ than Bình Khẩu thành một mỏ than Quốc tế tiêu chuẩn.
Người ngoài nghe được vô cùng kích động, mỏ than Bình Khẩu thật không tầm thường!
Người trong thôn nghe được đều toát mồ hôi… Dưới hầm mỏ nhìn thấy một đôi mắt sáng xanh xanh, trời ơi, dọa có chết người không?
Mẹ của tôi ơi, không phải0là vì muốn cho con học nghe và nói nên mới nói bừa cái cớ như vậy chứ.
Còn có mấy đứa nhóc nông thôn tự mình xuống sông bắt cá gì đó vô cùng bình thường, nhưng cũng là Chu Mộc, con gái ông xuống đập chứa nước chơi. Con gái chơi trong đó lâu thêm một chút là Chu Mộc huy động ngay một đội quân, gần như gọi tất cả mấy nghìn công nhân ở mỏ than đến muốn mọi người cứ từng người0múc cho đến khi cạn nước trong đập chứa mới thôi...
Cuối cùng, Chu Mộc phải mời người trước kia ở trong đội bơi quốc gia tới dạy Chi Chi bơi thì mới yên lòng.
Con gái anh chẳng qua cũng chỉ là xuống nước sờ con cá, mà anh làm như nó muốn giành huy chương…
Còn cả chuyện hồi trước thị trấn Lục Phong có thể xem như nhiều chỗ ăn chơi, ca hát, nhảy múa, uống rượu, cờ bạc, cuối cùng vì sợ ảnh hưởng đến3chuyện học hành của con gái, Chu Mộc biến cái thị trấn Lục Phong thành cái thị trấn ý thức văn minh của cả nước luôn. Bây giờ muốn chơi bời gì phải chạy tới thị trấn kế bên chơi…
Sau này, con gái Chu Mộc học ở huyện Chung Sơn, không có ở trọ, mỗi ngày đi đi về về, Chu Mộc liền tu thông con đường từ thôn tới huyện Chung Sơn, con đường vốn đi mất hai tiếng rút ngắn lại còn một tiếng.
Lại về sau…
Đếm kĩ mấy năm nay mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn, người trong thôn đều thở dài bất lực.
Chu Mộc cao hứng, cười lên, hai mắt híp lại, trông mà ngây ngốc.
Tiểu Chi Chi từ nông trường trở về, nhìn thấy bộ dạng bố mình như vậy, vô cùng đau răng.
“Bố, bố đừng có khoe với người khác là con thi đỗ Nhất Trung nữa, con chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, chú Lý không có đi khắp nơi khoe khoang.”
Chu Mộc nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Con gái bố thi mỗi phần đều là kết quả do con nỗ lực, không cho phép con nói như vậy.”
Chu Chi Chi: …
“Bố!”
Chu Mộc có chút tủi thân nói: “Bố chỉ khoe với mọi người có chút, chú Lý khoe khoang mới quá đáng, hắn ta nói còn định tổ chức tiệc mừng ba hôm kia kìa.”
Lúc này một âm thanh vang dội truyền đến tiếp lời: “Lý Trường Canh tổ chức tiệc mừng, chúng ta cũng tổ chức tiệc mừng.”
Nhìn ông và bố khi thế ngất trời thảo luận, đãi món gì, tổ chức ở đâu, chọn ngày lành tháng tốt nào… Tiểu Chi Chi lặng lẽ quay về phòng mình.
Ông và bố vốn là như vậy, thỉnh thoảng dở chứng, không biết dành dụm tiết kiệm gì hết, trong thôn các nhà khác đều dư dả lên, chỉ có mỗi nhà mình, trông coi cả một cái nông trường, nuôi một đống gia súc, mỗi năm được nghỉ hè còn muốn cô về nhà hỗ trợ chăn nuôi.
Tiểu Chi Chi không có kể với các bạn, bởi vì tất cả đều cùng nhau lớn lên, tất cả những thứ đấy Chi Chi không muốn người khác cảm thấy phiền, chỉ có thể kể với người bạn qua thư Lục Thành Tuấn.
Mở thư cậu gửi cho mình, Chi Chi quen lật ảnh ra xem trước.
Bây giờ cả hai viết thư đều như vậy, Chi Chi sẽ tiện tay gửi bức tranh muốn vẽ cho cậu, còn cậu sẽ gửi cho mình một bức ảnh về một chút cuộc sống của cậu.
Chỉ có một bức ảnh, một người chụp, bên trên viết chữ, mình tốt nghiệp rồi.
Một thiếu niên cao gầy dưới ánh mặt trời, làn da trắng tưởng như trong suốt, mặc một bộ đồ tây màu đen, dáng vẻ có chút thẹn thùng.
Cac bạn bên cạnh Chi Chi đều là kiểu nam tử, Lý Hướng Tiến, Vương Tam Bình thì chẳng cần nói, con gái nữ sinh bọn họ - Vương Thúy Thúy, Vương Mỹ Châu cũng là kiểu hung hãn ghê gớm… cảm giác đều là do Chi Chi dạy hư.
Lúc vừa mới lên huyện để đi học, có một lần Chi Chi bị mấy tên côn đồ chặn lại đòi lấy tiền tiêu vặt, hôm sau đứng ở cổng trường đợi cô. Cuối cùng Chi Chi về nhà nói chuyện này, ngày hôm sau cả cái trường Trung Sơn bị hơn 500 người thợ mỏ cao to cường tráng chặn lại, vẫn ngay ngắn thành hàng thành lối, đều thống nhất mặc đồ thợ mỏ…
Mấy tên côn đồ bị dọa cho hồn siêu phách lạc… còn tưởng bản thân tội ác ngập trời, hay làm ra cái chuyện gì kinh khủng lắm nhưng bọn chúng đâu có làm gì đâu. Chúng chỉ muốn lừa năm mươi đồng tiền để tiêu... chỉ có năm mươi đồng... có cần phải phái đến một đoàn 500 người vây đánh không? Tiền đó còn chẳng đủ trả tiền xe đấy, được không?
Từ đó về sau, không còn tên côn đồ nào dám làm phiền Chi Chi nữa mà nếu là một trong những người bạn của Chi Chi thì lại chắc chắn có thể giương nanh múa vuốt.
Nhìn thấy nụ cười của Lục Thành Tuấn, nếu như là Vương Thúy Thúy chắc chắn sẽ nhào đến. Thúy Thúy mấy năm nay có rất nhiều niềm yêu thích, cô ấy đã từng kiên quyết phải lấy được thầy Tiểu La, kết quả cũng đã thay đổi rất nhanh. Hai năm gần đây thì bắt đầu theo đuổi thần tượng, nói rằng yêu mấy ngôi sao nam bên Đài Loan đến chết cũng không đổi. Chi Chi cảm thấy mấy anh ngôi sao đó còn không đẹp trai bằng cậu bạn qua thư của mình.
Chi Chi mở thư ra, đều là những nét chữ tinh tế như trước đây, từng hàng từng cột thẳng như thước đo.
“Chi Chi, hi vọng cậu sẽ gặp được những điều tốt lành sau khi mở thư.
Kì thi cuối cùng đã kết thúc, mình vẫn đứng đầu bảng, từ trường trung học Đại Kinh hay trường liên kết đều không thay đổi.
Nghỉ hè, nhà mình vốn định đi nước ngoài du lịch, nhưng bố mình vì lý do công việc nên chuyện du lịch rất khó khăn, cuối cùng rất khó để sắp xếp lộ trình nên bố mình đành vắng mặt, bố mình tự dưng bị điều động đi công việc.
Nếu bố không đi thì mình cũng không muốn đi, bởi vì mẹ và chị mình chỉ có đi mua sắm, mua sắm không ngừng, cảm giác như họ muốn mang hết quần áo trang sức về nhà vậy, thật là mệt.
Vì vậy khi nhận được thư của mình, có lẽ mình đang học số học ở trại hè Olympic. Lần trước tham gia trại hè mình giành được vị trí đầu tiên, bọn họ muốn mời mình đến tham gia. Lần trại hè này phải đi đến Thụy Điển, so với việc phải dạo phố với mẹ và chị, mình đã quyết định làm mấy đề toán để an ủi bản thân.
Đến Thụy Điển, mình sẽ gửi hình cho cậu, có điều mình phải về nhà mới đọc được thư của cậu, ừm, hôm nay, thời tiết thật tốt.”
Tiểu Chi Chi nhìn câu cuối, có chút không rõ, không biết Lục Thành Tuấn muốn nói cái gì, không đầu không cuối.
Thực sự Lục Thành Tuấn đã viết rất nhiều lần, câu cuối vốn là:
“Mình sẽ nhớ cậu.”
Nhưng cậu sợ sẽ dọa Chi Chi mất, mới sửa thành “thời tiết rất tốt.”
Mặc dù đã tự thuyết phục bản thân rất nhiều lần, chỉ là một câu nói bình thường thôi, rất lâu rồi không nhận được thư của Chi Chi, viết một câu nhớ cậu ấy là rất bình thường thôi, nhưng cậu cuối cùng cũng không dám viết. Trên giấy, một trang vẫn in lại vết chữ “Mình sẽ nhớ cậu.”
Chi Chi vô tâm nên đương nhiên không để ý đến điểm này, cô nhìn thấy mấy chữ toán học Olympic đã hoa hết cả mắt.
Thành tích môn văn của cô rất tốt, môn anh cũng rất tốt, không cẩn thận thì có khi được điểm tối đa cũng nên. Môn lịch sử cũng học tốt, môn hóa thì miễn cưỡng cho qua, nhưng còn toán, lý mà muốn đạt đủ điều kiện qua môn thì rất khó khăn...
Vì vậy cô mới lo lắng bản thân sẽ không đỗ Nhất Trung.
Thực sự người so với người làm người tức chết, Lục Thành Tuấn hình như chưa bao giờ thi mà kết quả dưới hạng 1.
Chi Chi lặng lẽ thu hồi tin, không cho bố với ông nhìn thấy, nếu không thì lại phiền muộn lắm.
Cơ mà bố và ông căn bản không thèm chú ý tới mình, cả hai cứ khí thế ngút trời mà thảo luận làm sao để chúc mừng con gái cháu gái thi đứng thứ 423, tự sức mình thi đỗ Nhất Trung, con gái nhà này nhất định là thiên tài!
“Ếch trâu thì phải có mala*, mùi thơm của mala.”
* Là một loại gia vị ẩm thực đặc trưng của Tứ Xuyên.
“Không được, nếu làm một bữa tiệc buffet chín ngày trời thì lấy đâu ra nhiều ếch trâu thế...”
Chín ngày... Chín ngày...
“Con gái tôi thi đậu Nhất Trung của thành phố rồi.”
Những ngày tiếp theo, Chu Mộc như biến thành một cái máy lặp đi lặp lại, gặp ai cũng nói câu này, một mặt tự hào, một mặt tỏ vẻ đối phương mau chúc mừng tôi đi nào.
Người trong thôn đều cảm thấy đau răng, căn bản không biết chúc mừng gì.
Mọi người thực chất cảm thấy Chi Chi không đỗ Nhất Trung mới lạ, trong3khi đám trẻ nhà khác còn đang chơi đùa, thì con gái anh làm bài tập, để dạy con gái anh học tiếng Anh mà mỏ than Bình Khẩu tuyển thêm người, ưu tiên người biết tiếng Anh…
Có mà ưu tiên em gái ông ý!
Biết tiếng Anh thì ai đào mỏ?
Ai có thể ngờ rằng, Chu Mộc có thể thật sự tuyển được một đám người thợ mỏ da đen xì, thợ mỏ tóc vàng, thợ mỏ mắt xanh, thợ mỏ nói tiếng Anh đến thôn2Bình Khẩu để làm việc, điều đó đã trở thành một tin tức lớn ở thôn.
Lý do của Chu Mộc rất chu đáo, đó là muốn xây dựng mỏ than Bình Khẩu thành một mỏ than Quốc tế tiêu chuẩn.
Người ngoài nghe được vô cùng kích động, mỏ than Bình Khẩu thật không tầm thường!
Người trong thôn nghe được đều toát mồ hôi… Dưới hầm mỏ nhìn thấy một đôi mắt sáng xanh xanh, trời ơi, dọa có chết người không?
Mẹ của tôi ơi, không phải0là vì muốn cho con học nghe và nói nên mới nói bừa cái cớ như vậy chứ.
Còn có mấy đứa nhóc nông thôn tự mình xuống sông bắt cá gì đó vô cùng bình thường, nhưng cũng là Chu Mộc, con gái ông xuống đập chứa nước chơi. Con gái chơi trong đó lâu thêm một chút là Chu Mộc huy động ngay một đội quân, gần như gọi tất cả mấy nghìn công nhân ở mỏ than đến muốn mọi người cứ từng người0múc cho đến khi cạn nước trong đập chứa mới thôi...
Cuối cùng, Chu Mộc phải mời người trước kia ở trong đội bơi quốc gia tới dạy Chi Chi bơi thì mới yên lòng.
Con gái anh chẳng qua cũng chỉ là xuống nước sờ con cá, mà anh làm như nó muốn giành huy chương…
Còn cả chuyện hồi trước thị trấn Lục Phong có thể xem như nhiều chỗ ăn chơi, ca hát, nhảy múa, uống rượu, cờ bạc, cuối cùng vì sợ ảnh hưởng đến3chuyện học hành của con gái, Chu Mộc biến cái thị trấn Lục Phong thành cái thị trấn ý thức văn minh của cả nước luôn. Bây giờ muốn chơi bời gì phải chạy tới thị trấn kế bên chơi…
Sau này, con gái Chu Mộc học ở huyện Chung Sơn, không có ở trọ, mỗi ngày đi đi về về, Chu Mộc liền tu thông con đường từ thôn tới huyện Chung Sơn, con đường vốn đi mất hai tiếng rút ngắn lại còn một tiếng.
Lại về sau…
Đếm kĩ mấy năm nay mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn, người trong thôn đều thở dài bất lực.
Chu Mộc cao hứng, cười lên, hai mắt híp lại, trông mà ngây ngốc.
Tiểu Chi Chi từ nông trường trở về, nhìn thấy bộ dạng bố mình như vậy, vô cùng đau răng.
“Bố, bố đừng có khoe với người khác là con thi đỗ Nhất Trung nữa, con chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, chú Lý không có đi khắp nơi khoe khoang.”
Chu Mộc nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Con gái bố thi mỗi phần đều là kết quả do con nỗ lực, không cho phép con nói như vậy.”
Chu Chi Chi: …
“Bố!”
Chu Mộc có chút tủi thân nói: “Bố chỉ khoe với mọi người có chút, chú Lý khoe khoang mới quá đáng, hắn ta nói còn định tổ chức tiệc mừng ba hôm kia kìa.”
Lúc này một âm thanh vang dội truyền đến tiếp lời: “Lý Trường Canh tổ chức tiệc mừng, chúng ta cũng tổ chức tiệc mừng.”
Nhìn ông và bố khi thế ngất trời thảo luận, đãi món gì, tổ chức ở đâu, chọn ngày lành tháng tốt nào… Tiểu Chi Chi lặng lẽ quay về phòng mình.
Ông và bố vốn là như vậy, thỉnh thoảng dở chứng, không biết dành dụm tiết kiệm gì hết, trong thôn các nhà khác đều dư dả lên, chỉ có mỗi nhà mình, trông coi cả một cái nông trường, nuôi một đống gia súc, mỗi năm được nghỉ hè còn muốn cô về nhà hỗ trợ chăn nuôi.
Tiểu Chi Chi không có kể với các bạn, bởi vì tất cả đều cùng nhau lớn lên, tất cả những thứ đấy Chi Chi không muốn người khác cảm thấy phiền, chỉ có thể kể với người bạn qua thư Lục Thành Tuấn.
Mở thư cậu gửi cho mình, Chi Chi quen lật ảnh ra xem trước.
Bây giờ cả hai viết thư đều như vậy, Chi Chi sẽ tiện tay gửi bức tranh muốn vẽ cho cậu, còn cậu sẽ gửi cho mình một bức ảnh về một chút cuộc sống của cậu.
Chỉ có một bức ảnh, một người chụp, bên trên viết chữ, mình tốt nghiệp rồi.
Một thiếu niên cao gầy dưới ánh mặt trời, làn da trắng tưởng như trong suốt, mặc một bộ đồ tây màu đen, dáng vẻ có chút thẹn thùng.
Cac bạn bên cạnh Chi Chi đều là kiểu nam tử, Lý Hướng Tiến, Vương Tam Bình thì chẳng cần nói, con gái nữ sinh bọn họ - Vương Thúy Thúy, Vương Mỹ Châu cũng là kiểu hung hãn ghê gớm… cảm giác đều là do Chi Chi dạy hư.
Lúc vừa mới lên huyện để đi học, có một lần Chi Chi bị mấy tên côn đồ chặn lại đòi lấy tiền tiêu vặt, hôm sau đứng ở cổng trường đợi cô. Cuối cùng Chi Chi về nhà nói chuyện này, ngày hôm sau cả cái trường Trung Sơn bị hơn 500 người thợ mỏ cao to cường tráng chặn lại, vẫn ngay ngắn thành hàng thành lối, đều thống nhất mặc đồ thợ mỏ…
Mấy tên côn đồ bị dọa cho hồn siêu phách lạc… còn tưởng bản thân tội ác ngập trời, hay làm ra cái chuyện gì kinh khủng lắm nhưng bọn chúng đâu có làm gì đâu. Chúng chỉ muốn lừa năm mươi đồng tiền để tiêu... chỉ có năm mươi đồng... có cần phải phái đến một đoàn 500 người vây đánh không? Tiền đó còn chẳng đủ trả tiền xe đấy, được không?
Từ đó về sau, không còn tên côn đồ nào dám làm phiền Chi Chi nữa mà nếu là một trong những người bạn của Chi Chi thì lại chắc chắn có thể giương nanh múa vuốt.
Nhìn thấy nụ cười của Lục Thành Tuấn, nếu như là Vương Thúy Thúy chắc chắn sẽ nhào đến. Thúy Thúy mấy năm nay có rất nhiều niềm yêu thích, cô ấy đã từng kiên quyết phải lấy được thầy Tiểu La, kết quả cũng đã thay đổi rất nhanh. Hai năm gần đây thì bắt đầu theo đuổi thần tượng, nói rằng yêu mấy ngôi sao nam bên Đài Loan đến chết cũng không đổi. Chi Chi cảm thấy mấy anh ngôi sao đó còn không đẹp trai bằng cậu bạn qua thư của mình.
Chi Chi mở thư ra, đều là những nét chữ tinh tế như trước đây, từng hàng từng cột thẳng như thước đo.
“Chi Chi, hi vọng cậu sẽ gặp được những điều tốt lành sau khi mở thư.
Kì thi cuối cùng đã kết thúc, mình vẫn đứng đầu bảng, từ trường trung học Đại Kinh hay trường liên kết đều không thay đổi.
Nghỉ hè, nhà mình vốn định đi nước ngoài du lịch, nhưng bố mình vì lý do công việc nên chuyện du lịch rất khó khăn, cuối cùng rất khó để sắp xếp lộ trình nên bố mình đành vắng mặt, bố mình tự dưng bị điều động đi công việc.
Nếu bố không đi thì mình cũng không muốn đi, bởi vì mẹ và chị mình chỉ có đi mua sắm, mua sắm không ngừng, cảm giác như họ muốn mang hết quần áo trang sức về nhà vậy, thật là mệt.
Vì vậy khi nhận được thư của mình, có lẽ mình đang học số học ở trại hè Olympic. Lần trước tham gia trại hè mình giành được vị trí đầu tiên, bọn họ muốn mời mình đến tham gia. Lần trại hè này phải đi đến Thụy Điển, so với việc phải dạo phố với mẹ và chị, mình đã quyết định làm mấy đề toán để an ủi bản thân.
Đến Thụy Điển, mình sẽ gửi hình cho cậu, có điều mình phải về nhà mới đọc được thư của cậu, ừm, hôm nay, thời tiết thật tốt.”
Tiểu Chi Chi nhìn câu cuối, có chút không rõ, không biết Lục Thành Tuấn muốn nói cái gì, không đầu không cuối.
Thực sự Lục Thành Tuấn đã viết rất nhiều lần, câu cuối vốn là:
“Mình sẽ nhớ cậu.”
Nhưng cậu sợ sẽ dọa Chi Chi mất, mới sửa thành “thời tiết rất tốt.”
Mặc dù đã tự thuyết phục bản thân rất nhiều lần, chỉ là một câu nói bình thường thôi, rất lâu rồi không nhận được thư của Chi Chi, viết một câu nhớ cậu ấy là rất bình thường thôi, nhưng cậu cuối cùng cũng không dám viết. Trên giấy, một trang vẫn in lại vết chữ “Mình sẽ nhớ cậu.”
Chi Chi vô tâm nên đương nhiên không để ý đến điểm này, cô nhìn thấy mấy chữ toán học Olympic đã hoa hết cả mắt.
Thành tích môn văn của cô rất tốt, môn anh cũng rất tốt, không cẩn thận thì có khi được điểm tối đa cũng nên. Môn lịch sử cũng học tốt, môn hóa thì miễn cưỡng cho qua, nhưng còn toán, lý mà muốn đạt đủ điều kiện qua môn thì rất khó khăn...
Vì vậy cô mới lo lắng bản thân sẽ không đỗ Nhất Trung.
Thực sự người so với người làm người tức chết, Lục Thành Tuấn hình như chưa bao giờ thi mà kết quả dưới hạng 1.
Chi Chi lặng lẽ thu hồi tin, không cho bố với ông nhìn thấy, nếu không thì lại phiền muộn lắm.
Cơ mà bố và ông căn bản không thèm chú ý tới mình, cả hai cứ khí thế ngút trời mà thảo luận làm sao để chúc mừng con gái cháu gái thi đứng thứ 423, tự sức mình thi đỗ Nhất Trung, con gái nhà này nhất định là thiên tài!
“Ếch trâu thì phải có mala*, mùi thơm của mala.”
* Là một loại gia vị ẩm thực đặc trưng của Tứ Xuyên.
“Không được, nếu làm một bữa tiệc buffet chín ngày trời thì lấy đâu ra nhiều ếch trâu thế...”
Chín ngày... Chín ngày...
Tác giả :
Tống Tượng Bạch