Hắc Thị Thục Nữ
Chương 1
Ở vùng ngoại thành, trong căn nhà lớn cũ nát đêm nay đột nhiên lóe ra một ngọn đèn quỷ dị.
Căn nhà to như vậy nhưng đã hơn mười năm nay không có người ra vào, chỉ có vào ban đêm là xuất hiện một ngọn đèn yếu ớt cùng vài bóng người lả lướt, đại khái là tiếng tăm nơi này có ma rất vang dội,cho nên các khu vực xung quanh căn bản không có người dám ở lại.
Vài thân ảnh lén lút bước vào căn nhà lớn, đi qua hành lang u ám, tới căn phòng được thiết kế vô cùng bí mật.
Trong phòng chỉ có một cây nến cung cấp ánh sáng, lợi dụng ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy ở góc phòng, một bóng người mờ nhạt dựa vào tường, cặp mắt lấp lánh trong bóng đêm, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông da trắng vừa tiến vào.
“Hàng đâu?” Người đi đầu lo lắng hỏi.
Chiếc rương sắt được chế tạo từ hợp kim màu bạc bị người nào đó đá ra, lực đạo vừa phải khiến cái rương dừng lại đúng vị trí trước mũi chân một người da trắng. Người đàn ông da trắng khẩn cấp ngồi xổm xuống, sau khi mở rương sắt, tham lam nhìn hai con chip bên trong.
“Mức tiền tôi bỏ ra đủ để mua cả bản kế hoạch chi tiết chứ.” Hắn có chút bất mãn, nheo mắt nhìn vào góc phòng.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh, âm thanh bởi vì phòng hồi âm mà trở nên mơ hồ, nghe ra có chút không thoải mái.“Người ủy thác của tôi không có nhắc tới vấn đề này, ‘ Hàng’ các ông muốn lấy của người đó, cũng chỉ có thứ trước mặt này thôi. Về phần cái gì mà bản kế hoạch chi tiết, người ủy thác không hề dặn thêm.” Thân ảnh trên ghế thong thả đứng dậy, người nọ một thân màu đen, tùy thời đều có thể dung nhập vào bóng đêm, biến mất vô tung.
“Chết tiệt! Đừng giỡn nữa, mày muốn đen ăn đen sao? Giao bản kế hoạch chi tiết ra đây, nếu không đừng nghĩ sẽ sống sót mà rời khỏi nơi này.” Người đàn ông da trắng hung ác quát, ra hiệu cho bọn vệ sĩ phía sau chuẩn bị súng.
Thậm chí ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không có, trong không gian đã truyền đến tiếng vang bén nhọn, một đạo ánh sáng lóe lên cắt qua màn đêm u tối, thoáng chốc bàn tay của bọn vệ sĩ đang cầm súng đồng thời đều bị một loại vũ khí sắc nhọn rạch một vết thương sâu hoắm. Tất cả đều kêu thảm, ôm tay quỳ rạp trên đất.
Người đàn ông da trắng không kịp phản ứng, tây dương kiếm một phen lợi hại đã muốn thẳng tắp đặt trên cổ họng, chỉ cần dùng lực hô hấp một chút, lưới kiếm chắc chắn sẽ xuyên qua cổ hắn. Hắn run run ngẩng đầu lên, thậm chí không dám thở mạnh.
“Con mẹ nó! Ông đừng nghĩ rằng tôi đùa giỡn, đây là việc buôn bán, rất đơn giản, đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên. Tôi chỉ là được ủy thác, mang hàng giao cho ông, sau đó nhận tiền về. Tôi khuyên ông tốt nhất là tuân thủ quy định, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kiếm trên tay tôi không có mắt đâu.” Ngữ điệu thô lỗ cực không kiên nhẫn.
Thế nhưng một tên vệ sĩ lại muốn hành động thiếu suy nghĩ, xoát một tiếng, ngân quang lại hiện lên, trên tay tên vệ sĩ ấy có thêm một vệt máu, lượng máu tươi lớn phun đầy trên thảm.
“Hừ! Còn dám động, tôi sẽ xin luôn đôi bàn tay bẩn thỉu của ông.” Thanh kiêm lay động, quang mang màu bạc loe lóe trong căn phòng tối tăm. Động tác gọn gàng mà tao nhã hình thành đối lập mãnh liệt với ngôn từ thô lỗ của cô.
Tất cả mọi người nhịn không được phát run, rõ ràng biết trước mắt là một cao thủ kiếm thuật, không phải là hư ngôn đe doạ, tốc độ rút súng của bọn họ so ra còn kém tốc độ vung kiếm tinh chuẩn của đối phương nhiều lắm.
Toàn bộ con mắt đều tập trung tầm nhìn ở người cầm kiếm, người nọ cũng bước ra khỏi bóng tối, dưới ngọn đèn mờ nhạt, thanh kiếm dài mỏng lóe ngân quang, không thể nghi ngờ rằng nó vô cùng có lực sát thương trí mạng,trên cổ tay nhìn thấy bao tay chạm trổ ngân chất tinh mỹ tuyệt luân, mà bàn tay đeo cái bao tay màu đen ấy đang vững vàng cầm chuôi kiếm.
Chủ nhân thanh trường kiếm toàn thân mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc đen dài, áo da bao trùm bó sát người, xem ra gọn gàng mà vẫn nguy hiểm, càng làm cho người ta ấn tượng sâu sắc chính là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, đôi mắt màu đen băng lãnh, trong suốt, vẻ mặt mơ hồ toát ra lửa giận.
Khí chất thần bí khiến cô thật giống một con mèo đen nhỏ, mà chuôi tây dương kiếm trong tay lại càng lợi hại.
“Ông ta tìm một cô gái tới đưa hàng?” Người đàn ông da trắng kinh ngạc kêu lên.
“Tôi đúng là con gái, nhưng cũng là người có khả năng đưa hàng an toàn nhất.” Cô gái xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh như băng, khiến cho toàn bộ những ai có mặt đều phải kinh ngạc.
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua phái nữ có thể đảm nhiệm việc vận chuyển hàng hóa.” Người đàn ông ôm chặt rương sắt trong tay, hiểu được kiếm thuật của cô gái trước mắt vô cùng kinh người, cuộc giao dịch này hắn không chiếm đến nửa điểm tiện nghi.
Cô gái trẻ tuổi thu hồi trường kiếm, không cho là đúng nhún nhún vai.“Tôi thuộc nhóm những người đứng đầu, đương nhiên chỉ có những người cấp cao mới nghe qua, về phần ông, đương nhiên không đủ tư cách.” Cô hơi chút dùng sức, sắc mặt trở nên âm trầm.“Ngoan ngoãn giao tiền ra đây, đừng chọc tôi phát hỏa.”
Người đàn ông da trắng mắng thầm trong lòng, biết rằng không thể đắc tội với cô ta. Hắn chậm rãi cúi người, mở một cái vali xách tay lộn ngược ở bên người vệ sĩ ra.
Trong rương đầy ắp những tờ đô la màu xanh lá cây, cô gái mặc bộ đồ màu đen tra cũng không tra đã đá cái nắp va li lại, thuận tay cầm lấy số lượng đô la kinh người.“Tiền tôi mang đi, người ủy thác sẽ kiểm tra đó là đô la thật hay giả, nếu tiền có vấn đề, ông hãy rửa cô sạch sẽ, chờ những người khác tới nhắc cái đầu của ông đi!” Cô chỉ phụ trách làm người vận chuyển, nhiều nhất là đả thương người, chứ không tham dự vào công tác giết người a.
Mắt lạnh nhìn nhìn mấy thương binh đang rên rỉ kêu, cô tiếp tục cười lạnh, xoay người ra khỏi phòng, chỉ để lại ngọn nến leo lắt, cùng với mấy tên đàn ông bị đả kích gần như mất hết lòng tự trọng.
Chỉ có số rất ít người biết, ở khu chợ đen buôn bán hàng hóa, có một người gọi là “Hắc miêu”, cô là người ưu tú nhất ở đây, bảng giá cao tới nỗi làm cho người ta phải líu lưỡi, hành tung thập phần quỷ dị, hàng hóa qua tay cô đều là những thứ cao cấp nhất, mà vẻ ngoài xinh đẹp của cô cùng với kiếm thuật cao tay, lại càng khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc với cô.
Cô là người vận chuyển giỏi nhất ở khu chợ đen, cũng là cô gái thần bí nhất nơi đây.
Căn nhà to như vậy nhưng đã hơn mười năm nay không có người ra vào, chỉ có vào ban đêm là xuất hiện một ngọn đèn yếu ớt cùng vài bóng người lả lướt, đại khái là tiếng tăm nơi này có ma rất vang dội,cho nên các khu vực xung quanh căn bản không có người dám ở lại.
Vài thân ảnh lén lút bước vào căn nhà lớn, đi qua hành lang u ám, tới căn phòng được thiết kế vô cùng bí mật.
Trong phòng chỉ có một cây nến cung cấp ánh sáng, lợi dụng ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy ở góc phòng, một bóng người mờ nhạt dựa vào tường, cặp mắt lấp lánh trong bóng đêm, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông da trắng vừa tiến vào.
“Hàng đâu?” Người đi đầu lo lắng hỏi.
Chiếc rương sắt được chế tạo từ hợp kim màu bạc bị người nào đó đá ra, lực đạo vừa phải khiến cái rương dừng lại đúng vị trí trước mũi chân một người da trắng. Người đàn ông da trắng khẩn cấp ngồi xổm xuống, sau khi mở rương sắt, tham lam nhìn hai con chip bên trong.
“Mức tiền tôi bỏ ra đủ để mua cả bản kế hoạch chi tiết chứ.” Hắn có chút bất mãn, nheo mắt nhìn vào góc phòng.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh, âm thanh bởi vì phòng hồi âm mà trở nên mơ hồ, nghe ra có chút không thoải mái.“Người ủy thác của tôi không có nhắc tới vấn đề này, ‘ Hàng’ các ông muốn lấy của người đó, cũng chỉ có thứ trước mặt này thôi. Về phần cái gì mà bản kế hoạch chi tiết, người ủy thác không hề dặn thêm.” Thân ảnh trên ghế thong thả đứng dậy, người nọ một thân màu đen, tùy thời đều có thể dung nhập vào bóng đêm, biến mất vô tung.
“Chết tiệt! Đừng giỡn nữa, mày muốn đen ăn đen sao? Giao bản kế hoạch chi tiết ra đây, nếu không đừng nghĩ sẽ sống sót mà rời khỏi nơi này.” Người đàn ông da trắng hung ác quát, ra hiệu cho bọn vệ sĩ phía sau chuẩn bị súng.
Thậm chí ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không có, trong không gian đã truyền đến tiếng vang bén nhọn, một đạo ánh sáng lóe lên cắt qua màn đêm u tối, thoáng chốc bàn tay của bọn vệ sĩ đang cầm súng đồng thời đều bị một loại vũ khí sắc nhọn rạch một vết thương sâu hoắm. Tất cả đều kêu thảm, ôm tay quỳ rạp trên đất.
Người đàn ông da trắng không kịp phản ứng, tây dương kiếm một phen lợi hại đã muốn thẳng tắp đặt trên cổ họng, chỉ cần dùng lực hô hấp một chút, lưới kiếm chắc chắn sẽ xuyên qua cổ hắn. Hắn run run ngẩng đầu lên, thậm chí không dám thở mạnh.
“Con mẹ nó! Ông đừng nghĩ rằng tôi đùa giỡn, đây là việc buôn bán, rất đơn giản, đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên. Tôi chỉ là được ủy thác, mang hàng giao cho ông, sau đó nhận tiền về. Tôi khuyên ông tốt nhất là tuân thủ quy định, đừng hành động thiếu suy nghĩ, kiếm trên tay tôi không có mắt đâu.” Ngữ điệu thô lỗ cực không kiên nhẫn.
Thế nhưng một tên vệ sĩ lại muốn hành động thiếu suy nghĩ, xoát một tiếng, ngân quang lại hiện lên, trên tay tên vệ sĩ ấy có thêm một vệt máu, lượng máu tươi lớn phun đầy trên thảm.
“Hừ! Còn dám động, tôi sẽ xin luôn đôi bàn tay bẩn thỉu của ông.” Thanh kiêm lay động, quang mang màu bạc loe lóe trong căn phòng tối tăm. Động tác gọn gàng mà tao nhã hình thành đối lập mãnh liệt với ngôn từ thô lỗ của cô.
Tất cả mọi người nhịn không được phát run, rõ ràng biết trước mắt là một cao thủ kiếm thuật, không phải là hư ngôn đe doạ, tốc độ rút súng của bọn họ so ra còn kém tốc độ vung kiếm tinh chuẩn của đối phương nhiều lắm.
Toàn bộ con mắt đều tập trung tầm nhìn ở người cầm kiếm, người nọ cũng bước ra khỏi bóng tối, dưới ngọn đèn mờ nhạt, thanh kiếm dài mỏng lóe ngân quang, không thể nghi ngờ rằng nó vô cùng có lực sát thương trí mạng,trên cổ tay nhìn thấy bao tay chạm trổ ngân chất tinh mỹ tuyệt luân, mà bàn tay đeo cái bao tay màu đen ấy đang vững vàng cầm chuôi kiếm.
Chủ nhân thanh trường kiếm toàn thân mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc đen dài, áo da bao trùm bó sát người, xem ra gọn gàng mà vẫn nguy hiểm, càng làm cho người ta ấn tượng sâu sắc chính là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, đôi mắt màu đen băng lãnh, trong suốt, vẻ mặt mơ hồ toát ra lửa giận.
Khí chất thần bí khiến cô thật giống một con mèo đen nhỏ, mà chuôi tây dương kiếm trong tay lại càng lợi hại.
“Ông ta tìm một cô gái tới đưa hàng?” Người đàn ông da trắng kinh ngạc kêu lên.
“Tôi đúng là con gái, nhưng cũng là người có khả năng đưa hàng an toàn nhất.” Cô gái xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh như băng, khiến cho toàn bộ những ai có mặt đều phải kinh ngạc.
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua phái nữ có thể đảm nhiệm việc vận chuyển hàng hóa.” Người đàn ông ôm chặt rương sắt trong tay, hiểu được kiếm thuật của cô gái trước mắt vô cùng kinh người, cuộc giao dịch này hắn không chiếm đến nửa điểm tiện nghi.
Cô gái trẻ tuổi thu hồi trường kiếm, không cho là đúng nhún nhún vai.“Tôi thuộc nhóm những người đứng đầu, đương nhiên chỉ có những người cấp cao mới nghe qua, về phần ông, đương nhiên không đủ tư cách.” Cô hơi chút dùng sức, sắc mặt trở nên âm trầm.“Ngoan ngoãn giao tiền ra đây, đừng chọc tôi phát hỏa.”
Người đàn ông da trắng mắng thầm trong lòng, biết rằng không thể đắc tội với cô ta. Hắn chậm rãi cúi người, mở một cái vali xách tay lộn ngược ở bên người vệ sĩ ra.
Trong rương đầy ắp những tờ đô la màu xanh lá cây, cô gái mặc bộ đồ màu đen tra cũng không tra đã đá cái nắp va li lại, thuận tay cầm lấy số lượng đô la kinh người.“Tiền tôi mang đi, người ủy thác sẽ kiểm tra đó là đô la thật hay giả, nếu tiền có vấn đề, ông hãy rửa cô sạch sẽ, chờ những người khác tới nhắc cái đầu của ông đi!” Cô chỉ phụ trách làm người vận chuyển, nhiều nhất là đả thương người, chứ không tham dự vào công tác giết người a.
Mắt lạnh nhìn nhìn mấy thương binh đang rên rỉ kêu, cô tiếp tục cười lạnh, xoay người ra khỏi phòng, chỉ để lại ngọn nến leo lắt, cùng với mấy tên đàn ông bị đả kích gần như mất hết lòng tự trọng.
Chỉ có số rất ít người biết, ở khu chợ đen buôn bán hàng hóa, có một người gọi là “Hắc miêu”, cô là người ưu tú nhất ở đây, bảng giá cao tới nỗi làm cho người ta phải líu lưỡi, hành tung thập phần quỷ dị, hàng hóa qua tay cô đều là những thứ cao cấp nhất, mà vẻ ngoài xinh đẹp của cô cùng với kiếm thuật cao tay, lại càng khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc với cô.
Cô là người vận chuyển giỏi nhất ở khu chợ đen, cũng là cô gái thần bí nhất nơi đây.
Tác giả :
Điển Tâm