Hắc Sắc Dục Niệm
Chương 1
Quả nhiên là một kế hoạch thú vị,
Cùng hắn yêu đương, đổi lại là tự hại bản thân mình.
Từng ở bên cạnh mà dựa vào nhau, đã từng thâm tình mà gắn bó,
Giờ chỉ có nhận thêm thù hận.
Bị phản bội, thương tổn, trải qua bao nhiêu thống khổ.
Giang Tiếu Vãn bán đi chính mình, cuối cùng chỉ vì muốn trả thù hắn.
Cậu không thể quên được hắn, chính hắn phá hủy hết tâm cơ của cậu,
Càng không thể quên được người đàn ông kia đã phản bội cậu. Cậu khóc….
Ẩn giấu sau bên dưới sự thù hận mãnh liệt chính là yêu thương yếu đuối.
Yêu thương cùng thù hận đan xen lẫn nhau dệt nên một màu đen dục vọng.
Khó có thể từ bỏ…
“Nếu chú nguyện ý, tôi có thể ở đây đợi mãi mãi.”
“Cậu có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?”
Cái gọi là ái tình, lẽ nào chỉ có ham muốn cùng thù hận?
Đó là một sức mạnh. Yêu và hận, từ trong đáy lòng quấn lấy nhau, sinh sôi một màu đen-dục vọng.
Giang Tiêu Vãn ở cửa đổi dép lê. Đổi xong, liền đi về phòng.
Đi ngang qua phòng khách, Giang Thành ngồi trong phòng liếc nhìn Giang Tiếu Vãn, không nói gì.
Giang Tiếu Vãn đưa mắt liếc người đàn ông ngồi cạnh Giang Thành, ánh mắt vô cùng sắc bén. Lần thứ ba, đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Người đàn ông không hề bị động tác này của cậu chọc tức, vẫn như thường lễ phép nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Tan học rồi.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh, không thèm nói một tiếng, đạp cầu thang hướng lên lầu mà chạy.
Giang Thành bất đắc dĩ cười, nói với người bên cạnh, “Hết cách rồi, thực sự là cứng đầu mà.”
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi, vẫn rất có mị lực. Một thân Tây trang thẳng tắp, khiến cho hắn đặc biệt nho nhã, gọng kính lóe lên ánh vàng kim, quần áo chỉnh tề.
“Không sao, thanh niên mà, quá hai năm là tốt rồi.” Vừa nói vừa nhìn về hướng cầu thang nơi Giang Tiếu Vãn vừa biến mất.
Không quá mấy ngày, Giang Tiếu Vãn lại gặp phải người đàn ông kia.
Buổi tối vừa tan học, Giang Tiếu Vãn mới ra tới cổng trường, đã bị một đám người vây chặt.
Một đôi tay, khớp xương rõ ràng, chặn trước mắt cậu.
Giang Tiếu Vãn liếc nhìn người kia, mặt căn bản không đổi sắc cũng chẳng có cảm xúc, lãnh lãnh đạm đạm, “Có chuyện gì?”
Người đối diện cười đến rạng rỡ, “Cha cậu gọi tôi đến đón cậu.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu lên, nghĩ thầm Giang Thành cùng với người này từ bao giờ đã thân thiết như thế, còn gọi hắn tới đón con trai mình.
Trương Hạo thấy cậu lộ vẻ không tín nhiệm, càng ra sức cười tươi hơn, “Cha cậu đang ở Đắc Nguyệt ăn cơm, gọi tôi tới đón cậu đi cùng, sợ cậu không có đồ ăn tối.”
Giang Tiếu Vãn yên lặng lướt qua người Trương Hạo, chỉ quăng lại một câu, “Tôi tự đi mua.” Chưa đi được mấy bước, đã bị người phía sau lôi trở lại.
Mới lấy lại tinh thần, thì liền xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn hơi nhíu lông mày, “Chú làm gì vậy a!”
Trương Hạo thả tay xuống lại cười nói, “Cha cậu nếu đã gọi tôi tới đón cậu, cậu nhất định phải đi. Quán Đắc Nguyệt gì đó cũng không tệ.”
Giang Tiếu Vãn vẫn xem như không, toan bỏ đi. Trương Hạo liền một lần nữa kéo cậu trở lại.
Giang Tiếu Vãn tức giận, “Chú có thấy phiền không a!”
Trương Hạo cúi đầu nhìn Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn vì tức giận mà mặt trở nên hồng hồng, như một viên táo tây. Nam sinh nhỏ nhắn a, thực là đáng yêu.
“Là người khác nhờ, thì phải giúp hết lòng chứ, cha cậu bảo tôi tới đón cậu, nếu tôi không đưa cậu tới, cậu nói xem tôi phải ăn nói làm sao đây?” Trương Hạo nho nhã nói, nhưng vẫn gắt gao cầm lấy tay Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn ra sức giãy giụa, “Không liên quan đến tôi! Thả ra…. Con mẹ nó chú buông tay ra!”
Trương Hạo cười hì hì cầm tay Giang Tiếu Vãn, chỉ cần dùng một tay, thật sự quá dễ dàng.
Giang Tiếu Vãn là học sinh cấp ba, do dậy thì muộn, vóc dáng không quá cao, lại gầy gò. Đó cũng là lý do vì sao Giang Thành lúc ăn cơm cứ nhìn cậu mãi.
Trương Hạo cúi xuống nhìn người trong tay, cười nói, “Này, cậu nhìn xung quanh cậu thử xem.”
Giang Tiếu Vãn lúc này mới giật mình, nhìn xung quanh, bốn phía nhiều người qua lại, xì xào bàn tán, còn có mấy người là bạn học cùng khóa.
Trương Hạo thấy Giang Tiếu Vãn sắc mặt sầm xuống, ngay lập tức biết mình đã chọc vào đúng chỗ, cố ý khích thêm, “Cậu cứ giãy nảy lên như thế cũng không sợ người khác nhìn thấy sao? Được, được lắm, cưỡng dâm nam sinh so với nữ sinh còn thê thảm hơn, thế nào sợ bị tôi ăn à?” Nói xong liền nở nụ cười, vừa tự nhiên lại mang theo nét nhạo báng.
Trương Hạo vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn biến sắc, mặt tái đi sau lại thoáng hồng cuối cùng là xanh, “Cút con mẹ nó đi!” Lời nói tuy mang ý giương nanh múa vuốt, nhưng lại không chống cự nữa.
Trương Hạo thấy cậu chịu thỏa hiệp lập tức buông tay, cười hi hi, “Cậu xem, bất quá là cha cậu bảo cậu đi ăn một bữa mà thôi, hà tất lại làm như vậy. Cáu kỉnh cũng không làm bụng no được đúng không. Đàn ông mà còn sợ một bữa ăn sao?” Nói xong liền bước về phía một chiếc xe thể thao.
Giang Tiếu Vãn hận nhất là bị người khác nói bản thân không giống đàn ông, không phải chỉ là do dậy thì muộn một chút thôi sao?
Đi tới trước cửa xe Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn hung hắng đạp một cước lên cửa xe, thản nhiên ra lệnh, “Mở cửa.”
Trương Hạo đi phía sau Tiếu Vãn, cười nhạt, vừa cười vừa móc chìa khóa xe, ngoan ngoãn mở cửa.
Ngồi trên xe, Trương Hạo cười hì hì mở miệng hỏi, “Năm nay cậu học cấp ba?”
Giang Tiếu Vãn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt ba lô trên đùi, không thèm để ý đến Trương Hạo.
Trương Hạo qua gương nhìn bộ dáng của Giang Tiếu Vãn, nhẹ giọng cười, “Tôi hỏi cậu, cậu ít nhất cũng phải đáp một tiếng chứ, đây là phép lịch sự cơ bản nha.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trương Hạo, “Lớp 12.”
Trương Hạo khóe miệng nhếch lên, dùng thanh âm có phần ôn nhu nói, “Lớp 12 à, cũng ở cùng độ tuổi với cháu gái tôi đấy, con bé đang rất cố gắng, năm nay lại muốn thi vào đại học.”
Giang Tiếu Vãn suýt chút nữa bật cười. Người này rõ ràng vốn là chủ trung tâm giải trí, có phải sân khấu kịch đâu, lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo, cho ai xem chứ?
Gặp phải đèn đỏ. Xe dừng ở ngã tư, người xung quanh, còi xe inh ỏi ở bên ngoài rất ồn ào.
Trương Hạo thấy Giang tiếu vãn không mở miệng đáp lại, cười hiện rõ nét trào phúng, thế là nhàn nhạt mở miệng, “Cậu thật sự là đang xem thường tôi a.”
Giang Tiếu Vãn nghĩ thầm tôi không phải xem thường chú, mà là xem thường các người như chú! Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói ra.
Đáng tiếc Trương Hạo lại như nhìn thấu tâm can cậu, kiên nhẫn nói vài chữ nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cứ oán thầm, cẩn thận bị bệnh, nội thương thì nguy hiểm.” Trương Hạo nói nhẹ như mây gió.
Giang Tiếu Vãn tính tình vốn nóng nảy, lại bị lời nói này làm ứ nghẹn, lập tức phản ứng lại, “Chú có ý gì?”
Trương Hạo cười cười, “Ý tứ trên mặt chữ.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu, nhìn Trương Hạo đang lái xe, “Mặt chữ cái con mẹ gì! Cha tôi gọi chú tới đón tôi ăn một bữa cơm, chú sao lại nói nhảm nhiều như vậy!”
Trương Hạo ôn tồn, “Tôi là đang giao lưu với cậu mà.”
Giang Tiếu Vãn nhịn không nổi nữa, cứ nhẫn nhịn như vậy chả khác gì nhét đao vào người, thật sự là tức đến mức muốn nội thương, “Chú từ mình giao lưu đi! Tôi ── từ chối cùng bệnh thần kinh giao lưu!”
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn mặt đang đỏ lên, khóe miệng mang ý cười càng rõ hơn, “Mắng người là không tốt, khi còn bé không giáo viên nào dạy cậu không nên nói tục đi.”
Giang Tiếu Vãn bị chọc tức đến lợi hại, thế nhưng tốt xấu cậu cũng là người văn minh, không thể làm ra điều thất lễ với người khác, cậu là một người có giáo dục, cũng biết giết người phóng hỏa là không đúng, cho nên Giang Tiếu Vãn khắc chế mong muốn bóp chết người trước mắt.
Nhẫn nhẫn nhẫn nhịn một chút, ta nhẫn!
Đáng tiếc bên này nhịn, bên kia lại không chịu ngừng, Trương Hạo tiếp tục mang theo khuôn mặt tươi cười, “Cậu xem cậu tức giận đến mặt trắng bệch kìa. Tâm tình chập chờn đúng là không tốt, ôn hòa nhã nhặn một chút không phải tốt hơn sao.”
Mẹ nó còn không phải là bởi vì ông chú biến thái này à! Giang Tiếu Vãn nắm dây đeo ba lô trong tay, càng tức giận.
Còn ôn hòa nhã nhặn! Chú ôn hòa nhã nhặn, cả nhà chú đều ôn hòa nhã nhặn!
Một lúc lâu sau mới tới quán Đắc Nguyệt, Trương Hạo còn chưa kịp dẫn đường, Giang Tiếu Vãn liền đi trước.
Đi thẳng, lại nhanh, rất giống như đi bắt gian.
Trương Hạo đi theo Giang Tiếu Vãn, vừa tới cửa, muốn nói với cậu bạn nhỏ trước mắt áo sơ mi cậu nút cũng mở quá thấp, túi xách của cậu đeo trên lưng tuột xuống dài quá, tốt nhất là nên điều chỉnh một chút rồi hẳn đi vào.
Bất quá tựa hồ người ở bên trong đều là nhà giàu mới nổi. Cũng không có mấy người là nổi tiếng, nhiều lắm cũng chính là mấy ông chú trọng bề ngoài đến đáng sợ.
Trương Hạo đang suy nghĩ, bên kia Giang Tiếu Vãn đã đá tung cửa ra.
“Ầm!” Một tiếng, cánh cửa đập vào tường, thanh âm không nhỏ.
Ngồi ở ghế chủ vị Giang Thành vừa nhìn người đến là Giang Tiếu Vãn, sắc mặt lập tức cứng đờ, có điều không lâu sau lập tức liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, đối người gần chỗ ngồi cười nói, “Ông xem, gần đây người trẻ tuổi đều có khuynh hướng bạo lực. Hành xử lúc nào cũng ngông cuồng như vậy.”
Liền có người phụ họa nói, “Đúng vậy a, tuổi trẻ mà, đều là muốn đao thật súng thật hơn, con trai Thành tiên sinh như thế đúng là tuổi trẻ rất năng động, thực sự thật đáng mừng.”
Mọi người không khỏi co giật. Lời này, cũng là quá nịnh hót quá nghệ thuật …
Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, đi nửa qua nửa cái bàn tròn, tới bên người Giang Thành. Đem ly rượu Giang Thành mới vừa uống bưng lên một hơi cạn sạch.
Là rượu đế, ngọt, thế nhưng đến cuống họng lại cay như lửa đốt.
Có lẽ là do thể chất, Giang Tiếu Vãn uống rượu không đỏ mặt, sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Tôi, Giang Tiếu Vãn kính các vị một chén, cảm ơn các đại gia hôm nay để đến góp mặt.”
Cái gì mà kính một chén? Không phải ở đây toàn là người thế hệ trước tụ tập lại cùng nhau ăn cơm thôi sao? Tuy rằng tụ tập vì mục đích gì thì không rõ…
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, đây rốt cuộc là sao a?
Giang Tiếu Vãn vừa nói vừa rót một chén, giơ chén lên liền uống vào, “Ba, chúc sự nghiệp ba phát triển không ngừng, càng làm càng lớn.” Bên khóe miệng hiện ra tia cười, thậm chí còn mang thêm cả vài phần gian xảo.
Giang Thành nhìn Giang Tiếu Vãn uống liền hai chén, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện ngăn cản, đành phải cười ha hả nói, “Ha ha, hiếm thấy ngày hôm nay Tiểu Vãn nhà chúng ta cao hứng như vậy, vậy ba cũng uống một chén!”
… Đây rốt cuộc là sao? Trương Hạo đầu óc mơ hồ, nhưng là vẫn cụng ly, giữ yên lặng bồi rượu Giang Tiếu Vãn một chén.
Cụng ly xong, ăn cơm.
Ở đây hơn mười người thì ngồi một bàn, Giang Tiếu Vãn vẫn không ngồi xuống liền nói, “Ba, con phải về nhà bận việc bài vở cùng ôn tập, mọi người cứ tự nhiên dùng.”
Giang Thành gật gật đầu, liền quay đầu hướng mọi người cười cười, “Tôi đưa Tiểu Vãn đi xuống dưới lầu, mọi người cứ ăn trước.”
Giang Tiếu Vãn cùng Giang Thành vừa ra khỏi ghế, liền hướng về phía thang máy.
Giang Thành ấn nút thang máy sau đó xoay người trừng mắt Giang Tiếu Vãn, “Mày có ý gì? Có phải là mày muốn làm tao mất mặt phải không!”
Giang Tiếu Vãn nhíu mày cười gằn, “Còn không nể mặt ba sao? Tôi không hất bàn ở ngay trước mặt những người đó là nể mặt ông rồi!”
“Không ra thể thống gì!” Một bàn tay, đánh xuống. Giang Thành nghiêm mặt nói, “Giang Tiếu Vãn! Tao nhịn mày đã lâu rồi, tao cho mày về nhà nghĩ xem bản thân sai ở chỗ nào! Lúc nào cũng chỉ giỏi quậy phá, mày tới khi nào mới hiểu chuyện!”
Giang Tiếu Vãn bưng nửa bên mặt bị đánh, đôi mắt có chút đỏ lên, “Ông biết rõ tôi sẽ làm mất mặt ông, ông còn gọi tôi tới làm chi! Con mẹ nó đều tại ông gọi tôi đến!”
Giang Thành bị chọc đến tức điên, “Có người con nào cùng ba mình nói chuyện như thế không! Tao còn không phải là vì mày! Tương lai Giang gia còn không phải do mày nắm quyền? Mày gặp gỡ tiền bối sớm một chút không tốt sao?”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này, liền khanh khách nở nụ cười, “Tiền bối? Vậy mà ông cũng nói ra được!”
Giang Thành còn muốn nói tiếp, “Keng” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra.
Giang Thành thấy có người ở trong thang máy, nhìn Giang Tiếu Vãn, hạ thấp giọng nói, “Mày về nhà trước đi, lát tao sẽ phải cùng mày nói chuyện.”
Giang Tiếu Vãn tỏ vẻ không thèm nghe, hướng vào trong thang máy.
Giang Thành quay người. Liền thấy Trương Hạo đứng ở cửa thang máy.
Người này trong mắt Giang Thành cùng những người trong kia không giống nhau. Nói không giống chỗ nào, đại khái là bởi vì xuất thân khác nhau, cho nên khí chất đặc biệt đối lập.
Rất nhiều năm trước, Giang Thành là lão sư ( thầy giáo) quốc Văn, sau đó do cảnh ngộ thay đổi, cuối cùng nảy sinh ý định làm vũ khí.
Trương Hạo nghe nói vốn là mở công ty giải trí nhỏ, tuy nhiên có thể hiện nay công ty giải trí ngày càng nhiều, thêm kinh tế đình trệ, nên liền đổi sang làm hộp đêm, trong hộp đêm mà làm chuyện gì đều muốn tất cả mọi người phải phố hợp cho nên nhất lai nhị khứ, dĩ nhiên đều quen.
Trương Hạo mở hộp đêm tên là Cảnh Các, làm ăn cũng tạm được, thêm nữa hắn là người rất thức thời, lại có chút xảo nguyệt, quả thực là người trẻ tuổi tài cao.
Trương Hạo mang theo bộ dáng hào hoa phong nhã đi tới bên người Giang Thành nói rằng, “Thành ca, tôi đưa Tiểu Vãn đi, cậu ta uống nhiều như vậy, không an toàn.”
Giang Thành vừa nghe hắn như vậy nói, cũng có lý, gật gật đầu, “Vậy thì đã làm phiền anh.”
Trương Hạo cười cười, “Không có chuyện gì, với lại người bên trong tôi cũng không quen biết nhiều.”
Giang Thành mặt không thay đổi gật gật đầu, lướt qua Trương Hạo, vỗ vỗ vai hắn.
Giang Thành vừa đi, Trương Hạo liền theo hướng thang máy đi xuống lầu.
Mới vừa vừa ra khỏi cửa, vừa nhìn bên trái bên phải liền thấy tiểu gia khỏa kia đang ngồi xổm ở môn khẩu sư tử ( là cửa miệng sư tử sao?/ cẩu: là mấy nhà hàng Trung Hoa hay đặt mấy bức tượng sư tử hay lân sư để cầu tài.)
Trương Hạo đi tới, ngồi chồm hỗm xuống vỗ vỗ vai Giang Tiếu Vãn, “Này, cậu không sao chứ.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe thấy giọng người nọ, liền biết chắc là cái người hay cười như mắc bệnh thần kinh kia, liền nghĩ tới hắn là bạn của Giang Thành, càng phát điên:
“Cút!”
Trương Hạo vỗ vỗ lưng Giang Tiếu Vãn, “Người trẻ tuổi nóng tính quá cũng không tốt.”
Giang Tiếu Vãn trong dạ dày gợn sóng, khi nãy không ăn mà uống nhiều như vậy, trong đầu bây giờ hoàn toàn mơ hồ, chỉ còn lại một ít tàn dư tức giận.
Chiến chiến nguy nguy đứng lên, mắt liếc nhìn Trương Hạo, “Chú dùng tư cách gì cùng tôi nói này nói kia hả?”
Trương Hạo vẫn như vậy, cười hì hì, “Tốt xấu tôi cũng coi như trưởng bối của cậu mà.”
“Trưởng bối?” Giang Tiếu Vãn bật cười, tới gần mặt Trương Hạo, dùng thanh âm tiêu chuẩn nói “Thật không tiện, chú già à, tôi thật sự không quen biết chú.”
Trương Hạo bị bộ dáng này của cậu làm cho có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nói, “Nhưng tôi biết cậu. Không những quen biết cậu, tôi còn biết ba cậu, cũng là bạn ba cậu.”
Giang Tiếu Vãn nghĩ thầm đầu óc người này quả nhiên là có vấn đề, người tinh tường vừa nhìn liền biết cha con bọn họ không hợp nhau. Còn lấy Giang Thành đến áp cậu, không khỏi thất sách a.
Giang Tiếu Vãn cười ha hả, mắt liếc Trương Hạo, “Chú già, chú có biết ba ba tôi là ai không? Ba ba tôi là xã hội đen nha. Chú biết ông ta mà? Chú luôn miệng nói chú biết ông ta, chẳng lẽ chú cũng là xã hội đen? Hả? Ha ha… Ha ha… Con mẹ nó chú trưởng thành như vậy cũng là xã hội đen? Hả?”
Vào lúc này Trương Hạo không thể không thừa nhận Giang Tiếu Vãn say thật rồi.
Bởi vì Giang Tiếu Vãn nói xong lời này, sau đó rầm một tiếng ngồi trên mặt đất, bắt đầu khóc, hơn nữa còn vừa gào vừa khóc.
Khóc không ngừng, mang theo tiếng mắng chửi.
“Mẹ nó trên thế giới này không có một người tốt!”
“Tại sao người bị khi dễ luôn là tôi? Tôi làm sai chỗ nào?”
“Tại sao phải làm xã hội đen? Trước đây không phải vẫn tốt sao? Mẹ mẹ… Mẹ… oa oa oa oa oa…”(ko biết chửi hay gọi mẹ a~)
“Còn chú, chú dựa cái gì mà quản tôi? Chú là cái thá gì!”
Trương Hạo thực sự không nhìn nổi, cũng không quản trên đường nhiều người nhìn mình thế nào, liền vác Giang Tiếu Vãn lên vai, hướng bãi đậu xe đi đến.
Cũng thật là một ngày điên rồ, Trương Hạo nhìn người đang ngồi ở vị trí phó lái không ngừng than thở.
********
Giang Tiếu Vãn sau khi tỉnh rượu, nhìn bản thân mặc áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường mình.
Nhìn người bên cạnh đang nằm úp sấp trên bàn sách cá nhân của mình.
Tỉ mỉ nghiên cứu thân hình hắn ta, đây là cái tên suốt ngày luôn cười kia sao?
Giang Tiếu Vãn ngơ ngác nhìn người kia, cố gắng nhớ lại tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên, cậu bị gọi đi xã giao, sau đó cậu không cho Giang Thành mặt mũi uống một chút rượu đùa bỡn với ông, cuối cùng, cậu tựa hồ uống say, ký ức cuối cùng chính là cùng người đàn ông này cãi nhau.
Rất tốt, phân tích đến đây, thì cậu biết là người đàn ông này đưa cậu về nhà, cũng có khả năng hắn nhất thời lương tâm trổi dậy giúp mình thay áo ngủ. Thế nhưng… Tại sao hắn lại ngủ ở nơi này?
Người trên bàn tựa hồ đã tỉnh, cựa quậy sau đó việc đầu tiên chính là quay đầu lại xem.
Vừa quay đầu lại, hai người mắt vừa vặn nhìn nhau.
Một người cười tươi như hoa, một người ngây người như phỗng.
Cười như hoa đương nhiên là Trương Hạo, quen thuộc mà, lúc nào gặp hắn chả cười tươi. Còn cái kẻ ngây người như phỗng kia, ngoại trừ Giang Tiếu Vãn thì còn có thể là ai nữa a?
“Sớm a.” Trương Hạo đứng lên, vừa chỉnh áo sơ mi của chính mình vừa cầm kính để trên bàn mang lên.
Dáng dấp kia quá mức tự nhiên đi. Giang Tiếu Vãn một đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng người đối diện.
Trương Hạo sửa sang lại quần áo, đi tới bên người Giang Tiếu Vãn, “Thế nào? Không thoải mái?”
“Chú tại sao lại ở nhà tôi?” Giang Tiếu Vãn hung tợn hỏi.
“Hôm qua tôi đưa cậu về mà.” Trương Hạo cười hi hi đáp.
“Nhưng là chú tại sao lại ở nhà tôi?” Người bình thường đưa xong người xong hẳn là sẽ tự trở về nhà, huống hồ cái người này lại có xe, không hề có nguyên nhân để ở lại đây.
Trương Hạo cười cười, “Tôi sẽ xem như là cậu không học quốc văn.”
“A?” Giang Tiếu Vãn không hiểu ý hắn.
“Cậu xem cậu, một vấn đề nhắc lại nhiều lần như vậy tu từ chắc là không được học đến nơi a.” ( ý hắn là em ý có một câu “ngươi tại sao lại ở nhà ta?” mà cứ nhắc lại hoài a~, kiểu như sao ko nói câu “ngươi sao còn chưa về?” đúng hok….. #Vãn ca: “câm mồm” ….. #Mon: xxx T_T)
Giang Tiếu Vãn vốn sáng sớm đang tốt đẹp đột nhiên hoàn toàn bị phá hoại, “Cút cho tôi!”
Trương Hạo cầm lấy âu phục, hơi hơi sửa sang lại ngoại hình của mình, xoay người đối Giang Tiếu Vãn nói, “Hây, hây, tôi đi liền. Giang công tử người đừng tức giận, sáng sớm đã nổi giận, cẩn thận huyết áp.” Nói xong mở cửa hướng cầu thang đi.
Mới vừa đi mấy bước, liền trở về, trưng một bộ mặt hận không thể viết lên vài chữ bại hoại, “Đúng rồi, cha cậu ngày hôm qua không về nhà, gọi tôi chăm sóc cậu.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, “Biết rồi, chú có thể về đi.”
Nhưng là người kia vẫn cố tình đứng lì ra, “Xem ra cha cậu thường xuyên không trở về nhà, cậu lại xem đây là điều dĩ nhiên a.”
Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, “Chung quy vẫn là do phải đối mặt hiện thực. Chú già biến thái, chú còn không đi mau? Không cần đi làm à?”
Trương Hạo nghe lời này không những không giận mà còn cười, ngồi lên bên giường, “Tôi quyết định trước tiên khoan đi, vì thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cậu, trước tiên đưa cậu đi học đã.”
Giang Tiếu Vãn nắm drap trải giường hận đến nghiến răng, “Đưa tôi đi học? Chẳng lẽ chú còn phải cho tôi tiền tiêu vặt?”
Trương Hạo cười nhạt, “Nếu như cậu có yêu cầu, cũng không phải không có khả năng. Nhưng cậu không nên gọi ta chú già biến thái, tôi tên Trương Hạo. Họ Trương tên Hạo.”
Giang Tiếu Vãn nhe răng trợn mắt nở nụ cười, “Vâng, vâng, chú già Trương. Chú có thể đi xuống lầu dưới phòng khách lấy một bộ dụng cụ rửa mặt, nhanh lên còn đưa tôi đi đến trường học xong biến cho lẹ đi!”
Trương Hạo vừa nghe hai chữ “chú già”, nhất thời phát tởm, phản ứng đầu tiên chính là tôi nhìn già như vậy sao?
Giang Tiếu Vãn nhìn thấy lời này của mình thu được hiệu quả, trong lòng một trận mừng thầm, “Chú không phải ba tôi, cũng không phải là bằng hữu tôi?” Nói xong liền một phen quan sát người đối diện từ đầu đến chân, lại chêm vào, “Lẽ nào tôi phải gọi chú là ca ca sao?”
Nụ cười trên mặt Trương Hạo nhất thời trở nên cứng nhắc, “Vâng, ở tuổi cậu thì vẫn nên gọi là chú già thì tốt hơn. Cậu mới mười tám, tôi đã ba mươi.”
Ba mươi? Nếu không phải chính miệng Trương Hạo nói, kỳ thực Giang Tiếu Vãn không nhìn ra người trước mắt đã già như vậy.
Đúng là yêu quái mà.
Không dây dưa với vấn đề tẻ nhạt này, Trương Hạo đi xuống dưới lầu.
Trên đường Trương Hạo không khỏi sờ sờ mặt của mình, tự nghĩ mình đã già như vậy sao?
Xem ra bình thường sử dụng sản phẩm chống lão không chất lượng rồi. Nên đổi nhãn hiệu thôi, Trương Hạo vừa đi vừa nghĩ.
******
Khi thời điểm ngươi sắp quên lãng người nào đó, thì người này liền đột nhiên xuất hiện.
Xế chiều, Giang Tiếu Vãn vừa tỉnh ngủ bộ dáng từ cổng trường học đi ra, đã bị một tiếng bắt chuyện dọa cho đem cái ngáp nuốt trở lại.
Vừa nghe giọng nói, vừa nhìn tư thái kia, Giang Tiếu Vãn nháy mắt định thần, kia không phải Trương Hạo sao?
Giang Tiếu Vãn nhìn thấy Trương Hạo phản ứng đầu tiên chính là đi nhanh, có lẽ là do bản năng hơn là lý trí, bất quá Giang Tiếu Vãn tin chắc chính mình nếu không đi lẹ không chừng sẽ bị chọc tức đến nội thương.
Đáng tiếc Giang Tiếu Vãn mới đi không bao xa, đã bị Trương Hạo kéo lại.
“XXX ngươi mẹ nó có phiền hay không a!” Giang Tiếu Vãn bất đắc dĩ ngồi vào trong xe Trương Hạo. Liếc mắt nhìn sơ nội thất xe, trong lòng thầm mắng một tiếng, thực sự là nhà giàu mới nổi, xe mới từ đen lại đổi thành đỏ.
Trương Hạo tính khí vẫn rất tốt, vẫn như thường lệ cười hi hi, “Mở miệng ngậm miệng đều là mẹ nó, người không biết còn tưởng rằng cậu là lưu manh đấy.”
Giang Tiếu Vãn tức giận nhìn ngoài cửa sổ, lành lạnh tung một câu, “Chẳng lẽ tôi không phải?”
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn dáng dấp không tệ, có điều biểu tình từ đầu tới cuối duy trì trạng thái khiến người ta chán ghét. Một lát sau mới nói, “Cậu có biết cha cậu tại sao để cho tôi tới đón cậu không?”
Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Không phải là ăn cơm sao? Ngoại trừ việc này thì chú dẫn tôi đi làm gì? Chơi gái à.”
Trương Hạo nhíu nhíu mày, “Cậu xem cậu này, nói chuyện thế nào liền khó nghe như vậy? Còn có, trình độ quốc văn của cậu thật sự có tiến bộ a.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này, lập tức nổi khùng, “Tiến bộ cái đầu chú a, chú muốn nói cái chó má gì!”
Trương Hạo cười cười, “Tôi vừa nãy hỏi cậu, cậu có biết cha cậu tại sao để cho tới đón cậu không?”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe, lập tức hiểu ý của hắn, trên mặt ngẩn ngơ, “Quốc văn cái gì a, chú nói chuyện là có ý khác!”
Trương Hạo vẫn là giữ lấy ý cười, “Cho nên? Bởi vì bản thân cậu không hiểu liền nói tôi có ý khác? Cậu không thể trách người khác đúng không. Cha cậu gọi tôi tới đón cậu cũng là do quan tâm. Cậu ở trường, cái gì không như ý, cũng không phải tại ba cậu a.”
Nói tiếp,
“Vừa nãy ý tôi nói là vì tôi không tham dự cùng bọn họ, nên cũng không tính là giống bọn họ, cho nên cha cậu mới có thể gọi tôi tới đón cậu. Cậu có khi nào thấy cha cậu gọi những trưởng bối kia tới đón cậu hay không?”
Vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn nguyên bản vẻ mặt kiêu ngạo lập tức lạnh xuống. Nghiêng đầu, an tĩnh ngồi ở vị trí của mình.
Trong lời này, ý nói tuy rằng uyển chuyển, nhưng rõ ràng nếu là người đều nên hiểu.
Qua rất lâu, Giang Tiếu Vãn mới miễn cưỡng nói, “Chú rõ ràng cái gì cũng không biết… Lại còn nói cái gì…”
Trương Hạo nhìn qua kính xem gương mặt không thay đổi của Giang Tiếu Vãn, không nói rõ ý kiến.
“Đến.”
Giang Tiếu Vãn một mặt phiền muộn xuống xe, nhìn trái phải, “Nơi nào đây?”
Trương Hạo xuống xe khóa cửa xe, chỉ chỉ một ngôi nhà cách đó không xa, “Nhà tôi.”
Giang Tiếu Vãn từ trên xuống dưới quan sát một lần Trương Hạo, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ha? Chú là muốn dụ dỗ thiếu nam nghiêm chỉnh như tôi à?”
Trương Hạo đi tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, cúi đầu gần người cậu, “Tôi muốn lừa cũng không đến lượt lừa gạt người như cậu a.” Nói tựa như giỡn vỗ vỗ cái mông Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn nguyên bản sắc mặt đã không thế nào nhịn được rồi, bị vỗ một cái như thế, sắc mặt lập tức sửng sốt.
“Đồ biến thái!”
Cầm chìa khóa đi phía trước, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rít lên.Trương Hạo cười hi hi quay đầu lại, “Sợ thì đừng vào nha.”
Cuối cùng Giang Tiếu Vãn vẫn phải thỏa hiệp theo vào phòng. Sỡ dĩ là có ba nguyên nhân thứ nhất là cậu không biết đường về nhà, thứ hai, nơi này dĩ nhiên là vùng ngoại thành, để bắt được xe taxi là vô cùng khó khăn, cuối cùng điều quan trọng nhất đó là cậu chỉ mang theo thẻ tài khoản mà không mang theo thẻ giao thông. Thực sự là không còn cách nào khác.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu lên, quét mắt căn nhà trước mắt. Gian nhà không lớn, nhưng có ba tầng, có một hoa viên, so với nhà của cậu nhỏ hơn một ít, nhưng lại có vẻ rất là tinh xảo.
Giang Tiếu Vãn vừa vào sân, liền mạnh mẽ quăng một câu, “Nhà giàu mới nổi.”
Trương Hạo vừa nghe lời này, tiêu sái ngoái đầu nhìn lại, “Nhà giàu mới nổi như tôi đây thưởng thức cũng tốt mà?” ( không hiểu ai giúp m ik/ cẩu: nhà giàu mới nổi thì kiểu vẫn quê mùa, nhưng ý Trương Hạo mặc dù hắn là nhà giàu mới nổi nhưng có mắt thẩm mỹ tự thiết kế nhà vẫn đẹp.)
Giang Tiếu Vãn cười làm ra bộ dáng nôn mửa, “Chú già, xin hãy tự ý thức a.”
Trương Hạo vừa cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa vừa nói, ” Bất cứ nơi nào cũng vậy, tự tin chính là thành chìa khóa giúp thành công. cậu cũng phải có tự tin mới phải.”
Giang Tiếu Vãn đi theo phía sau Trương Hạo, một cước đá ngã chậu hoa trước cửa, mặt tỏ vẻ vô tội nhìn Trương Hạo, “A! Thật không phải, xin lỗi chú Trương.”
Trương Hạo liếc mắt nhìn chậu hoa ngã xuống đất, “Không sao, tuổi trẻ có lễ phép là phải, ít nhất cậu còn có thể nói xin lỗi.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, theo Trương Hạo lách vào trong cửa.
Cùng hắn yêu đương, đổi lại là tự hại bản thân mình.
Từng ở bên cạnh mà dựa vào nhau, đã từng thâm tình mà gắn bó,
Giờ chỉ có nhận thêm thù hận.
Bị phản bội, thương tổn, trải qua bao nhiêu thống khổ.
Giang Tiếu Vãn bán đi chính mình, cuối cùng chỉ vì muốn trả thù hắn.
Cậu không thể quên được hắn, chính hắn phá hủy hết tâm cơ của cậu,
Càng không thể quên được người đàn ông kia đã phản bội cậu. Cậu khóc….
Ẩn giấu sau bên dưới sự thù hận mãnh liệt chính là yêu thương yếu đuối.
Yêu thương cùng thù hận đan xen lẫn nhau dệt nên một màu đen dục vọng.
Khó có thể từ bỏ…
“Nếu chú nguyện ý, tôi có thể ở đây đợi mãi mãi.”
“Cậu có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?”
Cái gọi là ái tình, lẽ nào chỉ có ham muốn cùng thù hận?
Đó là một sức mạnh. Yêu và hận, từ trong đáy lòng quấn lấy nhau, sinh sôi một màu đen-dục vọng.
Giang Tiêu Vãn ở cửa đổi dép lê. Đổi xong, liền đi về phòng.
Đi ngang qua phòng khách, Giang Thành ngồi trong phòng liếc nhìn Giang Tiếu Vãn, không nói gì.
Giang Tiếu Vãn đưa mắt liếc người đàn ông ngồi cạnh Giang Thành, ánh mắt vô cùng sắc bén. Lần thứ ba, đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người đang ngồi trong phòng khách nhà mình.
Người đàn ông không hề bị động tác này của cậu chọc tức, vẫn như thường lễ phép nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Tan học rồi.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh, không thèm nói một tiếng, đạp cầu thang hướng lên lầu mà chạy.
Giang Thành bất đắc dĩ cười, nói với người bên cạnh, “Hết cách rồi, thực sự là cứng đầu mà.”
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi, vẫn rất có mị lực. Một thân Tây trang thẳng tắp, khiến cho hắn đặc biệt nho nhã, gọng kính lóe lên ánh vàng kim, quần áo chỉnh tề.
“Không sao, thanh niên mà, quá hai năm là tốt rồi.” Vừa nói vừa nhìn về hướng cầu thang nơi Giang Tiếu Vãn vừa biến mất.
Không quá mấy ngày, Giang Tiếu Vãn lại gặp phải người đàn ông kia.
Buổi tối vừa tan học, Giang Tiếu Vãn mới ra tới cổng trường, đã bị một đám người vây chặt.
Một đôi tay, khớp xương rõ ràng, chặn trước mắt cậu.
Giang Tiếu Vãn liếc nhìn người kia, mặt căn bản không đổi sắc cũng chẳng có cảm xúc, lãnh lãnh đạm đạm, “Có chuyện gì?”
Người đối diện cười đến rạng rỡ, “Cha cậu gọi tôi đến đón cậu.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu lên, nghĩ thầm Giang Thành cùng với người này từ bao giờ đã thân thiết như thế, còn gọi hắn tới đón con trai mình.
Trương Hạo thấy cậu lộ vẻ không tín nhiệm, càng ra sức cười tươi hơn, “Cha cậu đang ở Đắc Nguyệt ăn cơm, gọi tôi tới đón cậu đi cùng, sợ cậu không có đồ ăn tối.”
Giang Tiếu Vãn yên lặng lướt qua người Trương Hạo, chỉ quăng lại một câu, “Tôi tự đi mua.” Chưa đi được mấy bước, đã bị người phía sau lôi trở lại.
Mới lấy lại tinh thần, thì liền xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn hơi nhíu lông mày, “Chú làm gì vậy a!”
Trương Hạo thả tay xuống lại cười nói, “Cha cậu nếu đã gọi tôi tới đón cậu, cậu nhất định phải đi. Quán Đắc Nguyệt gì đó cũng không tệ.”
Giang Tiếu Vãn vẫn xem như không, toan bỏ đi. Trương Hạo liền một lần nữa kéo cậu trở lại.
Giang Tiếu Vãn tức giận, “Chú có thấy phiền không a!”
Trương Hạo cúi đầu nhìn Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn vì tức giận mà mặt trở nên hồng hồng, như một viên táo tây. Nam sinh nhỏ nhắn a, thực là đáng yêu.
“Là người khác nhờ, thì phải giúp hết lòng chứ, cha cậu bảo tôi tới đón cậu, nếu tôi không đưa cậu tới, cậu nói xem tôi phải ăn nói làm sao đây?” Trương Hạo nho nhã nói, nhưng vẫn gắt gao cầm lấy tay Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn ra sức giãy giụa, “Không liên quan đến tôi! Thả ra…. Con mẹ nó chú buông tay ra!”
Trương Hạo cười hì hì cầm tay Giang Tiếu Vãn, chỉ cần dùng một tay, thật sự quá dễ dàng.
Giang Tiếu Vãn là học sinh cấp ba, do dậy thì muộn, vóc dáng không quá cao, lại gầy gò. Đó cũng là lý do vì sao Giang Thành lúc ăn cơm cứ nhìn cậu mãi.
Trương Hạo cúi xuống nhìn người trong tay, cười nói, “Này, cậu nhìn xung quanh cậu thử xem.”
Giang Tiếu Vãn lúc này mới giật mình, nhìn xung quanh, bốn phía nhiều người qua lại, xì xào bàn tán, còn có mấy người là bạn học cùng khóa.
Trương Hạo thấy Giang Tiếu Vãn sắc mặt sầm xuống, ngay lập tức biết mình đã chọc vào đúng chỗ, cố ý khích thêm, “Cậu cứ giãy nảy lên như thế cũng không sợ người khác nhìn thấy sao? Được, được lắm, cưỡng dâm nam sinh so với nữ sinh còn thê thảm hơn, thế nào sợ bị tôi ăn à?” Nói xong liền nở nụ cười, vừa tự nhiên lại mang theo nét nhạo báng.
Trương Hạo vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn biến sắc, mặt tái đi sau lại thoáng hồng cuối cùng là xanh, “Cút con mẹ nó đi!” Lời nói tuy mang ý giương nanh múa vuốt, nhưng lại không chống cự nữa.
Trương Hạo thấy cậu chịu thỏa hiệp lập tức buông tay, cười hi hi, “Cậu xem, bất quá là cha cậu bảo cậu đi ăn một bữa mà thôi, hà tất lại làm như vậy. Cáu kỉnh cũng không làm bụng no được đúng không. Đàn ông mà còn sợ một bữa ăn sao?” Nói xong liền bước về phía một chiếc xe thể thao.
Giang Tiếu Vãn hận nhất là bị người khác nói bản thân không giống đàn ông, không phải chỉ là do dậy thì muộn một chút thôi sao?
Đi tới trước cửa xe Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn hung hắng đạp một cước lên cửa xe, thản nhiên ra lệnh, “Mở cửa.”
Trương Hạo đi phía sau Tiếu Vãn, cười nhạt, vừa cười vừa móc chìa khóa xe, ngoan ngoãn mở cửa.
Ngồi trên xe, Trương Hạo cười hì hì mở miệng hỏi, “Năm nay cậu học cấp ba?”
Giang Tiếu Vãn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt ba lô trên đùi, không thèm để ý đến Trương Hạo.
Trương Hạo qua gương nhìn bộ dáng của Giang Tiếu Vãn, nhẹ giọng cười, “Tôi hỏi cậu, cậu ít nhất cũng phải đáp một tiếng chứ, đây là phép lịch sự cơ bản nha.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trương Hạo, “Lớp 12.”
Trương Hạo khóe miệng nhếch lên, dùng thanh âm có phần ôn nhu nói, “Lớp 12 à, cũng ở cùng độ tuổi với cháu gái tôi đấy, con bé đang rất cố gắng, năm nay lại muốn thi vào đại học.”
Giang Tiếu Vãn suýt chút nữa bật cười. Người này rõ ràng vốn là chủ trung tâm giải trí, có phải sân khấu kịch đâu, lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo, cho ai xem chứ?
Gặp phải đèn đỏ. Xe dừng ở ngã tư, người xung quanh, còi xe inh ỏi ở bên ngoài rất ồn ào.
Trương Hạo thấy Giang tiếu vãn không mở miệng đáp lại, cười hiện rõ nét trào phúng, thế là nhàn nhạt mở miệng, “Cậu thật sự là đang xem thường tôi a.”
Giang Tiếu Vãn nghĩ thầm tôi không phải xem thường chú, mà là xem thường các người như chú! Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nói ra.
Đáng tiếc Trương Hạo lại như nhìn thấu tâm can cậu, kiên nhẫn nói vài chữ nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cứ oán thầm, cẩn thận bị bệnh, nội thương thì nguy hiểm.” Trương Hạo nói nhẹ như mây gió.
Giang Tiếu Vãn tính tình vốn nóng nảy, lại bị lời nói này làm ứ nghẹn, lập tức phản ứng lại, “Chú có ý gì?”
Trương Hạo cười cười, “Ý tứ trên mặt chữ.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu, nhìn Trương Hạo đang lái xe, “Mặt chữ cái con mẹ gì! Cha tôi gọi chú tới đón tôi ăn một bữa cơm, chú sao lại nói nhảm nhiều như vậy!”
Trương Hạo ôn tồn, “Tôi là đang giao lưu với cậu mà.”
Giang Tiếu Vãn nhịn không nổi nữa, cứ nhẫn nhịn như vậy chả khác gì nhét đao vào người, thật sự là tức đến mức muốn nội thương, “Chú từ mình giao lưu đi! Tôi ── từ chối cùng bệnh thần kinh giao lưu!”
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn mặt đang đỏ lên, khóe miệng mang ý cười càng rõ hơn, “Mắng người là không tốt, khi còn bé không giáo viên nào dạy cậu không nên nói tục đi.”
Giang Tiếu Vãn bị chọc tức đến lợi hại, thế nhưng tốt xấu cậu cũng là người văn minh, không thể làm ra điều thất lễ với người khác, cậu là một người có giáo dục, cũng biết giết người phóng hỏa là không đúng, cho nên Giang Tiếu Vãn khắc chế mong muốn bóp chết người trước mắt.
Nhẫn nhẫn nhẫn nhịn một chút, ta nhẫn!
Đáng tiếc bên này nhịn, bên kia lại không chịu ngừng, Trương Hạo tiếp tục mang theo khuôn mặt tươi cười, “Cậu xem cậu tức giận đến mặt trắng bệch kìa. Tâm tình chập chờn đúng là không tốt, ôn hòa nhã nhặn một chút không phải tốt hơn sao.”
Mẹ nó còn không phải là bởi vì ông chú biến thái này à! Giang Tiếu Vãn nắm dây đeo ba lô trong tay, càng tức giận.
Còn ôn hòa nhã nhặn! Chú ôn hòa nhã nhặn, cả nhà chú đều ôn hòa nhã nhặn!
Một lúc lâu sau mới tới quán Đắc Nguyệt, Trương Hạo còn chưa kịp dẫn đường, Giang Tiếu Vãn liền đi trước.
Đi thẳng, lại nhanh, rất giống như đi bắt gian.
Trương Hạo đi theo Giang Tiếu Vãn, vừa tới cửa, muốn nói với cậu bạn nhỏ trước mắt áo sơ mi cậu nút cũng mở quá thấp, túi xách của cậu đeo trên lưng tuột xuống dài quá, tốt nhất là nên điều chỉnh một chút rồi hẳn đi vào.
Bất quá tựa hồ người ở bên trong đều là nhà giàu mới nổi. Cũng không có mấy người là nổi tiếng, nhiều lắm cũng chính là mấy ông chú trọng bề ngoài đến đáng sợ.
Trương Hạo đang suy nghĩ, bên kia Giang Tiếu Vãn đã đá tung cửa ra.
“Ầm!” Một tiếng, cánh cửa đập vào tường, thanh âm không nhỏ.
Ngồi ở ghế chủ vị Giang Thành vừa nhìn người đến là Giang Tiếu Vãn, sắc mặt lập tức cứng đờ, có điều không lâu sau lập tức liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, đối người gần chỗ ngồi cười nói, “Ông xem, gần đây người trẻ tuổi đều có khuynh hướng bạo lực. Hành xử lúc nào cũng ngông cuồng như vậy.”
Liền có người phụ họa nói, “Đúng vậy a, tuổi trẻ mà, đều là muốn đao thật súng thật hơn, con trai Thành tiên sinh như thế đúng là tuổi trẻ rất năng động, thực sự thật đáng mừng.”
Mọi người không khỏi co giật. Lời này, cũng là quá nịnh hót quá nghệ thuật …
Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, đi nửa qua nửa cái bàn tròn, tới bên người Giang Thành. Đem ly rượu Giang Thành mới vừa uống bưng lên một hơi cạn sạch.
Là rượu đế, ngọt, thế nhưng đến cuống họng lại cay như lửa đốt.
Có lẽ là do thể chất, Giang Tiếu Vãn uống rượu không đỏ mặt, sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Tôi, Giang Tiếu Vãn kính các vị một chén, cảm ơn các đại gia hôm nay để đến góp mặt.”
Cái gì mà kính một chén? Không phải ở đây toàn là người thế hệ trước tụ tập lại cùng nhau ăn cơm thôi sao? Tuy rằng tụ tập vì mục đích gì thì không rõ…
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, đây rốt cuộc là sao a?
Giang Tiếu Vãn vừa nói vừa rót một chén, giơ chén lên liền uống vào, “Ba, chúc sự nghiệp ba phát triển không ngừng, càng làm càng lớn.” Bên khóe miệng hiện ra tia cười, thậm chí còn mang thêm cả vài phần gian xảo.
Giang Thành nhìn Giang Tiếu Vãn uống liền hai chén, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện ngăn cản, đành phải cười ha hả nói, “Ha ha, hiếm thấy ngày hôm nay Tiểu Vãn nhà chúng ta cao hứng như vậy, vậy ba cũng uống một chén!”
… Đây rốt cuộc là sao? Trương Hạo đầu óc mơ hồ, nhưng là vẫn cụng ly, giữ yên lặng bồi rượu Giang Tiếu Vãn một chén.
Cụng ly xong, ăn cơm.
Ở đây hơn mười người thì ngồi một bàn, Giang Tiếu Vãn vẫn không ngồi xuống liền nói, “Ba, con phải về nhà bận việc bài vở cùng ôn tập, mọi người cứ tự nhiên dùng.”
Giang Thành gật gật đầu, liền quay đầu hướng mọi người cười cười, “Tôi đưa Tiểu Vãn đi xuống dưới lầu, mọi người cứ ăn trước.”
Giang Tiếu Vãn cùng Giang Thành vừa ra khỏi ghế, liền hướng về phía thang máy.
Giang Thành ấn nút thang máy sau đó xoay người trừng mắt Giang Tiếu Vãn, “Mày có ý gì? Có phải là mày muốn làm tao mất mặt phải không!”
Giang Tiếu Vãn nhíu mày cười gằn, “Còn không nể mặt ba sao? Tôi không hất bàn ở ngay trước mặt những người đó là nể mặt ông rồi!”
“Không ra thể thống gì!” Một bàn tay, đánh xuống. Giang Thành nghiêm mặt nói, “Giang Tiếu Vãn! Tao nhịn mày đã lâu rồi, tao cho mày về nhà nghĩ xem bản thân sai ở chỗ nào! Lúc nào cũng chỉ giỏi quậy phá, mày tới khi nào mới hiểu chuyện!”
Giang Tiếu Vãn bưng nửa bên mặt bị đánh, đôi mắt có chút đỏ lên, “Ông biết rõ tôi sẽ làm mất mặt ông, ông còn gọi tôi tới làm chi! Con mẹ nó đều tại ông gọi tôi đến!”
Giang Thành bị chọc đến tức điên, “Có người con nào cùng ba mình nói chuyện như thế không! Tao còn không phải là vì mày! Tương lai Giang gia còn không phải do mày nắm quyền? Mày gặp gỡ tiền bối sớm một chút không tốt sao?”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này, liền khanh khách nở nụ cười, “Tiền bối? Vậy mà ông cũng nói ra được!”
Giang Thành còn muốn nói tiếp, “Keng” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra.
Giang Thành thấy có người ở trong thang máy, nhìn Giang Tiếu Vãn, hạ thấp giọng nói, “Mày về nhà trước đi, lát tao sẽ phải cùng mày nói chuyện.”
Giang Tiếu Vãn tỏ vẻ không thèm nghe, hướng vào trong thang máy.
Giang Thành quay người. Liền thấy Trương Hạo đứng ở cửa thang máy.
Người này trong mắt Giang Thành cùng những người trong kia không giống nhau. Nói không giống chỗ nào, đại khái là bởi vì xuất thân khác nhau, cho nên khí chất đặc biệt đối lập.
Rất nhiều năm trước, Giang Thành là lão sư ( thầy giáo) quốc Văn, sau đó do cảnh ngộ thay đổi, cuối cùng nảy sinh ý định làm vũ khí.
Trương Hạo nghe nói vốn là mở công ty giải trí nhỏ, tuy nhiên có thể hiện nay công ty giải trí ngày càng nhiều, thêm kinh tế đình trệ, nên liền đổi sang làm hộp đêm, trong hộp đêm mà làm chuyện gì đều muốn tất cả mọi người phải phố hợp cho nên nhất lai nhị khứ, dĩ nhiên đều quen.
Trương Hạo mở hộp đêm tên là Cảnh Các, làm ăn cũng tạm được, thêm nữa hắn là người rất thức thời, lại có chút xảo nguyệt, quả thực là người trẻ tuổi tài cao.
Trương Hạo mang theo bộ dáng hào hoa phong nhã đi tới bên người Giang Thành nói rằng, “Thành ca, tôi đưa Tiểu Vãn đi, cậu ta uống nhiều như vậy, không an toàn.”
Giang Thành vừa nghe hắn như vậy nói, cũng có lý, gật gật đầu, “Vậy thì đã làm phiền anh.”
Trương Hạo cười cười, “Không có chuyện gì, với lại người bên trong tôi cũng không quen biết nhiều.”
Giang Thành mặt không thay đổi gật gật đầu, lướt qua Trương Hạo, vỗ vỗ vai hắn.
Giang Thành vừa đi, Trương Hạo liền theo hướng thang máy đi xuống lầu.
Mới vừa vừa ra khỏi cửa, vừa nhìn bên trái bên phải liền thấy tiểu gia khỏa kia đang ngồi xổm ở môn khẩu sư tử ( là cửa miệng sư tử sao?/ cẩu: là mấy nhà hàng Trung Hoa hay đặt mấy bức tượng sư tử hay lân sư để cầu tài.)
Trương Hạo đi tới, ngồi chồm hỗm xuống vỗ vỗ vai Giang Tiếu Vãn, “Này, cậu không sao chứ.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe thấy giọng người nọ, liền biết chắc là cái người hay cười như mắc bệnh thần kinh kia, liền nghĩ tới hắn là bạn của Giang Thành, càng phát điên:
“Cút!”
Trương Hạo vỗ vỗ lưng Giang Tiếu Vãn, “Người trẻ tuổi nóng tính quá cũng không tốt.”
Giang Tiếu Vãn trong dạ dày gợn sóng, khi nãy không ăn mà uống nhiều như vậy, trong đầu bây giờ hoàn toàn mơ hồ, chỉ còn lại một ít tàn dư tức giận.
Chiến chiến nguy nguy đứng lên, mắt liếc nhìn Trương Hạo, “Chú dùng tư cách gì cùng tôi nói này nói kia hả?”
Trương Hạo vẫn như vậy, cười hì hì, “Tốt xấu tôi cũng coi như trưởng bối của cậu mà.”
“Trưởng bối?” Giang Tiếu Vãn bật cười, tới gần mặt Trương Hạo, dùng thanh âm tiêu chuẩn nói “Thật không tiện, chú già à, tôi thật sự không quen biết chú.”
Trương Hạo bị bộ dáng này của cậu làm cho có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nói, “Nhưng tôi biết cậu. Không những quen biết cậu, tôi còn biết ba cậu, cũng là bạn ba cậu.”
Giang Tiếu Vãn nghĩ thầm đầu óc người này quả nhiên là có vấn đề, người tinh tường vừa nhìn liền biết cha con bọn họ không hợp nhau. Còn lấy Giang Thành đến áp cậu, không khỏi thất sách a.
Giang Tiếu Vãn cười ha hả, mắt liếc Trương Hạo, “Chú già, chú có biết ba ba tôi là ai không? Ba ba tôi là xã hội đen nha. Chú biết ông ta mà? Chú luôn miệng nói chú biết ông ta, chẳng lẽ chú cũng là xã hội đen? Hả? Ha ha… Ha ha… Con mẹ nó chú trưởng thành như vậy cũng là xã hội đen? Hả?”
Vào lúc này Trương Hạo không thể không thừa nhận Giang Tiếu Vãn say thật rồi.
Bởi vì Giang Tiếu Vãn nói xong lời này, sau đó rầm một tiếng ngồi trên mặt đất, bắt đầu khóc, hơn nữa còn vừa gào vừa khóc.
Khóc không ngừng, mang theo tiếng mắng chửi.
“Mẹ nó trên thế giới này không có một người tốt!”
“Tại sao người bị khi dễ luôn là tôi? Tôi làm sai chỗ nào?”
“Tại sao phải làm xã hội đen? Trước đây không phải vẫn tốt sao? Mẹ mẹ… Mẹ… oa oa oa oa oa…”(ko biết chửi hay gọi mẹ a~)
“Còn chú, chú dựa cái gì mà quản tôi? Chú là cái thá gì!”
Trương Hạo thực sự không nhìn nổi, cũng không quản trên đường nhiều người nhìn mình thế nào, liền vác Giang Tiếu Vãn lên vai, hướng bãi đậu xe đi đến.
Cũng thật là một ngày điên rồ, Trương Hạo nhìn người đang ngồi ở vị trí phó lái không ngừng than thở.
********
Giang Tiếu Vãn sau khi tỉnh rượu, nhìn bản thân mặc áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường mình.
Nhìn người bên cạnh đang nằm úp sấp trên bàn sách cá nhân của mình.
Tỉ mỉ nghiên cứu thân hình hắn ta, đây là cái tên suốt ngày luôn cười kia sao?
Giang Tiếu Vãn ngơ ngác nhìn người kia, cố gắng nhớ lại tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên, cậu bị gọi đi xã giao, sau đó cậu không cho Giang Thành mặt mũi uống một chút rượu đùa bỡn với ông, cuối cùng, cậu tựa hồ uống say, ký ức cuối cùng chính là cùng người đàn ông này cãi nhau.
Rất tốt, phân tích đến đây, thì cậu biết là người đàn ông này đưa cậu về nhà, cũng có khả năng hắn nhất thời lương tâm trổi dậy giúp mình thay áo ngủ. Thế nhưng… Tại sao hắn lại ngủ ở nơi này?
Người trên bàn tựa hồ đã tỉnh, cựa quậy sau đó việc đầu tiên chính là quay đầu lại xem.
Vừa quay đầu lại, hai người mắt vừa vặn nhìn nhau.
Một người cười tươi như hoa, một người ngây người như phỗng.
Cười như hoa đương nhiên là Trương Hạo, quen thuộc mà, lúc nào gặp hắn chả cười tươi. Còn cái kẻ ngây người như phỗng kia, ngoại trừ Giang Tiếu Vãn thì còn có thể là ai nữa a?
“Sớm a.” Trương Hạo đứng lên, vừa chỉnh áo sơ mi của chính mình vừa cầm kính để trên bàn mang lên.
Dáng dấp kia quá mức tự nhiên đi. Giang Tiếu Vãn một đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng người đối diện.
Trương Hạo sửa sang lại quần áo, đi tới bên người Giang Tiếu Vãn, “Thế nào? Không thoải mái?”
“Chú tại sao lại ở nhà tôi?” Giang Tiếu Vãn hung tợn hỏi.
“Hôm qua tôi đưa cậu về mà.” Trương Hạo cười hi hi đáp.
“Nhưng là chú tại sao lại ở nhà tôi?” Người bình thường đưa xong người xong hẳn là sẽ tự trở về nhà, huống hồ cái người này lại có xe, không hề có nguyên nhân để ở lại đây.
Trương Hạo cười cười, “Tôi sẽ xem như là cậu không học quốc văn.”
“A?” Giang Tiếu Vãn không hiểu ý hắn.
“Cậu xem cậu, một vấn đề nhắc lại nhiều lần như vậy tu từ chắc là không được học đến nơi a.” ( ý hắn là em ý có một câu “ngươi tại sao lại ở nhà ta?” mà cứ nhắc lại hoài a~, kiểu như sao ko nói câu “ngươi sao còn chưa về?” đúng hok….. #Vãn ca: “câm mồm” ….. #Mon: xxx T_T)
Giang Tiếu Vãn vốn sáng sớm đang tốt đẹp đột nhiên hoàn toàn bị phá hoại, “Cút cho tôi!”
Trương Hạo cầm lấy âu phục, hơi hơi sửa sang lại ngoại hình của mình, xoay người đối Giang Tiếu Vãn nói, “Hây, hây, tôi đi liền. Giang công tử người đừng tức giận, sáng sớm đã nổi giận, cẩn thận huyết áp.” Nói xong mở cửa hướng cầu thang đi.
Mới vừa đi mấy bước, liền trở về, trưng một bộ mặt hận không thể viết lên vài chữ bại hoại, “Đúng rồi, cha cậu ngày hôm qua không về nhà, gọi tôi chăm sóc cậu.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, “Biết rồi, chú có thể về đi.”
Nhưng là người kia vẫn cố tình đứng lì ra, “Xem ra cha cậu thường xuyên không trở về nhà, cậu lại xem đây là điều dĩ nhiên a.”
Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, “Chung quy vẫn là do phải đối mặt hiện thực. Chú già biến thái, chú còn không đi mau? Không cần đi làm à?”
Trương Hạo nghe lời này không những không giận mà còn cười, ngồi lên bên giường, “Tôi quyết định trước tiên khoan đi, vì thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cậu, trước tiên đưa cậu đi học đã.”
Giang Tiếu Vãn nắm drap trải giường hận đến nghiến răng, “Đưa tôi đi học? Chẳng lẽ chú còn phải cho tôi tiền tiêu vặt?”
Trương Hạo cười nhạt, “Nếu như cậu có yêu cầu, cũng không phải không có khả năng. Nhưng cậu không nên gọi ta chú già biến thái, tôi tên Trương Hạo. Họ Trương tên Hạo.”
Giang Tiếu Vãn nhe răng trợn mắt nở nụ cười, “Vâng, vâng, chú già Trương. Chú có thể đi xuống lầu dưới phòng khách lấy một bộ dụng cụ rửa mặt, nhanh lên còn đưa tôi đi đến trường học xong biến cho lẹ đi!”
Trương Hạo vừa nghe hai chữ “chú già”, nhất thời phát tởm, phản ứng đầu tiên chính là tôi nhìn già như vậy sao?
Giang Tiếu Vãn nhìn thấy lời này của mình thu được hiệu quả, trong lòng một trận mừng thầm, “Chú không phải ba tôi, cũng không phải là bằng hữu tôi?” Nói xong liền một phen quan sát người đối diện từ đầu đến chân, lại chêm vào, “Lẽ nào tôi phải gọi chú là ca ca sao?”
Nụ cười trên mặt Trương Hạo nhất thời trở nên cứng nhắc, “Vâng, ở tuổi cậu thì vẫn nên gọi là chú già thì tốt hơn. Cậu mới mười tám, tôi đã ba mươi.”
Ba mươi? Nếu không phải chính miệng Trương Hạo nói, kỳ thực Giang Tiếu Vãn không nhìn ra người trước mắt đã già như vậy.
Đúng là yêu quái mà.
Không dây dưa với vấn đề tẻ nhạt này, Trương Hạo đi xuống dưới lầu.
Trên đường Trương Hạo không khỏi sờ sờ mặt của mình, tự nghĩ mình đã già như vậy sao?
Xem ra bình thường sử dụng sản phẩm chống lão không chất lượng rồi. Nên đổi nhãn hiệu thôi, Trương Hạo vừa đi vừa nghĩ.
******
Khi thời điểm ngươi sắp quên lãng người nào đó, thì người này liền đột nhiên xuất hiện.
Xế chiều, Giang Tiếu Vãn vừa tỉnh ngủ bộ dáng từ cổng trường học đi ra, đã bị một tiếng bắt chuyện dọa cho đem cái ngáp nuốt trở lại.
Vừa nghe giọng nói, vừa nhìn tư thái kia, Giang Tiếu Vãn nháy mắt định thần, kia không phải Trương Hạo sao?
Giang Tiếu Vãn nhìn thấy Trương Hạo phản ứng đầu tiên chính là đi nhanh, có lẽ là do bản năng hơn là lý trí, bất quá Giang Tiếu Vãn tin chắc chính mình nếu không đi lẹ không chừng sẽ bị chọc tức đến nội thương.
Đáng tiếc Giang Tiếu Vãn mới đi không bao xa, đã bị Trương Hạo kéo lại.
“XXX ngươi mẹ nó có phiền hay không a!” Giang Tiếu Vãn bất đắc dĩ ngồi vào trong xe Trương Hạo. Liếc mắt nhìn sơ nội thất xe, trong lòng thầm mắng một tiếng, thực sự là nhà giàu mới nổi, xe mới từ đen lại đổi thành đỏ.
Trương Hạo tính khí vẫn rất tốt, vẫn như thường lệ cười hi hi, “Mở miệng ngậm miệng đều là mẹ nó, người không biết còn tưởng rằng cậu là lưu manh đấy.”
Giang Tiếu Vãn tức giận nhìn ngoài cửa sổ, lành lạnh tung một câu, “Chẳng lẽ tôi không phải?”
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn dáng dấp không tệ, có điều biểu tình từ đầu tới cuối duy trì trạng thái khiến người ta chán ghét. Một lát sau mới nói, “Cậu có biết cha cậu tại sao để cho tôi tới đón cậu không?”
Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Không phải là ăn cơm sao? Ngoại trừ việc này thì chú dẫn tôi đi làm gì? Chơi gái à.”
Trương Hạo nhíu nhíu mày, “Cậu xem cậu này, nói chuyện thế nào liền khó nghe như vậy? Còn có, trình độ quốc văn của cậu thật sự có tiến bộ a.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này, lập tức nổi khùng, “Tiến bộ cái đầu chú a, chú muốn nói cái chó má gì!”
Trương Hạo cười cười, “Tôi vừa nãy hỏi cậu, cậu có biết cha cậu tại sao để cho tới đón cậu không?”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe, lập tức hiểu ý của hắn, trên mặt ngẩn ngơ, “Quốc văn cái gì a, chú nói chuyện là có ý khác!”
Trương Hạo vẫn là giữ lấy ý cười, “Cho nên? Bởi vì bản thân cậu không hiểu liền nói tôi có ý khác? Cậu không thể trách người khác đúng không. Cha cậu gọi tôi tới đón cậu cũng là do quan tâm. Cậu ở trường, cái gì không như ý, cũng không phải tại ba cậu a.”
Nói tiếp,
“Vừa nãy ý tôi nói là vì tôi không tham dự cùng bọn họ, nên cũng không tính là giống bọn họ, cho nên cha cậu mới có thể gọi tôi tới đón cậu. Cậu có khi nào thấy cha cậu gọi những trưởng bối kia tới đón cậu hay không?”
Vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn nguyên bản vẻ mặt kiêu ngạo lập tức lạnh xuống. Nghiêng đầu, an tĩnh ngồi ở vị trí của mình.
Trong lời này, ý nói tuy rằng uyển chuyển, nhưng rõ ràng nếu là người đều nên hiểu.
Qua rất lâu, Giang Tiếu Vãn mới miễn cưỡng nói, “Chú rõ ràng cái gì cũng không biết… Lại còn nói cái gì…”
Trương Hạo nhìn qua kính xem gương mặt không thay đổi của Giang Tiếu Vãn, không nói rõ ý kiến.
“Đến.”
Giang Tiếu Vãn một mặt phiền muộn xuống xe, nhìn trái phải, “Nơi nào đây?”
Trương Hạo xuống xe khóa cửa xe, chỉ chỉ một ngôi nhà cách đó không xa, “Nhà tôi.”
Giang Tiếu Vãn từ trên xuống dưới quan sát một lần Trương Hạo, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ha? Chú là muốn dụ dỗ thiếu nam nghiêm chỉnh như tôi à?”
Trương Hạo đi tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, cúi đầu gần người cậu, “Tôi muốn lừa cũng không đến lượt lừa gạt người như cậu a.” Nói tựa như giỡn vỗ vỗ cái mông Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn nguyên bản sắc mặt đã không thế nào nhịn được rồi, bị vỗ một cái như thế, sắc mặt lập tức sửng sốt.
“Đồ biến thái!”
Cầm chìa khóa đi phía trước, nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rít lên.Trương Hạo cười hi hi quay đầu lại, “Sợ thì đừng vào nha.”
Cuối cùng Giang Tiếu Vãn vẫn phải thỏa hiệp theo vào phòng. Sỡ dĩ là có ba nguyên nhân thứ nhất là cậu không biết đường về nhà, thứ hai, nơi này dĩ nhiên là vùng ngoại thành, để bắt được xe taxi là vô cùng khó khăn, cuối cùng điều quan trọng nhất đó là cậu chỉ mang theo thẻ tài khoản mà không mang theo thẻ giao thông. Thực sự là không còn cách nào khác.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu lên, quét mắt căn nhà trước mắt. Gian nhà không lớn, nhưng có ba tầng, có một hoa viên, so với nhà của cậu nhỏ hơn một ít, nhưng lại có vẻ rất là tinh xảo.
Giang Tiếu Vãn vừa vào sân, liền mạnh mẽ quăng một câu, “Nhà giàu mới nổi.”
Trương Hạo vừa nghe lời này, tiêu sái ngoái đầu nhìn lại, “Nhà giàu mới nổi như tôi đây thưởng thức cũng tốt mà?” ( không hiểu ai giúp m ik/ cẩu: nhà giàu mới nổi thì kiểu vẫn quê mùa, nhưng ý Trương Hạo mặc dù hắn là nhà giàu mới nổi nhưng có mắt thẩm mỹ tự thiết kế nhà vẫn đẹp.)
Giang Tiếu Vãn cười làm ra bộ dáng nôn mửa, “Chú già, xin hãy tự ý thức a.”
Trương Hạo vừa cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa vừa nói, ” Bất cứ nơi nào cũng vậy, tự tin chính là thành chìa khóa giúp thành công. cậu cũng phải có tự tin mới phải.”
Giang Tiếu Vãn đi theo phía sau Trương Hạo, một cước đá ngã chậu hoa trước cửa, mặt tỏ vẻ vô tội nhìn Trương Hạo, “A! Thật không phải, xin lỗi chú Trương.”
Trương Hạo liếc mắt nhìn chậu hoa ngã xuống đất, “Không sao, tuổi trẻ có lễ phép là phải, ít nhất cậu còn có thể nói xin lỗi.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, theo Trương Hạo lách vào trong cửa.
Tác giả :
Từ Cảnh Niên