Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 83: Tuyết Trung Kính
Edit: Tử Sa
Beta: Fin
(*) Gương trong tuyết
Cơn mưa vốn đã chuyển nhỏ, nhưng không biết có phải vì nó cảm nhận được nội lực đang khuấy động trong Phong Tê Cốc không, lại dần dần biến lớn…
Bên trong sơn cốc không có gió, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống tựa như những chuỗi ngọc bạc, tạo thành màn mưa, làm cho bóng người ở phía xa cũng trở nên mơ hồ.
Bởi vì nội lực giữa song phương đang giao chiến rất cao, vậy nên căn bản không thể đứng gần quan sát được.
Mọi người đứng ở bên sân luyện binh trong lòng đều hiểu rõ.
Tiểu Lương Tử rướn cổ đứng trên đài cao, Yêu Yêu giang rộng cánh, để cho nhóc tránh bên dưới, ngăn cản mưa to.
Có lẽ là do cảm nhận được loại khí tức căng thẳng dồn dập đang bao phủ này, Yêu Yêu ngẩng đầu kêu lên một tiếng ngâm dài… Tiếng rồng ngâm xuyên qua màn mưa, quẩn quanh trong sơn cốc.
Công Tôn khẩn trương nhìn về song phương đang chuẩn bị giao chiến ở giữa sân luyện binh đằng xa.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đứng ở trên khoảnh đất bằng, cùng đối mặt với Thiên Tôn đang đứng trên vách đá cao.
Mưa đập vào người bọn họ, nhưng bởi vì nội lực của năm người rất mạnh nên đã tạo thành một “lồng chắn” vô hình bao quanh thân thể. Vậy nên năm người dù đứng trong cơn mưa to, vạt áo cũng không hề dính một vệt nước nào, vẫn như cũ bay phất phơ. Đặc biệt là Thiên Tôn đang đứng trên vách đá, y phục trắng cùng mái tóc bạc đứng giữa màn mưa lớn, thân ảnh bị làn mưa bao phủ trở nên mơ hồ, sinh ra cảm giác trong suốt như bông tuyết, tựa chừng sắp tan biến theo làn gió.
Bốn người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, ngước đầu nhìn Thiên Tôn, tâm tư bất đồng.
Đối với Thiên Tôn, bốn người đều có một ít cảm tình giống nhau, rồi lại đều có những tâm tư khác biệt…
Điểm giống nhau chính là, bọn họ đều cực kỳ tôn kính, thậm chí là sùng bái Thiên Tôn.
Bậc thánh nhân đứng ở đỉnh cao võ lâm thiên hạ này, có hết thảy mọi điều mà thánh nhân có, hoàn mỹ vô khuyết, không thể bắt bẻ.
Bốn người trẻ tuổi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp người.
Triển Chiêu ngay từ bé đã là người giỏi quan sát, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tôn, ấn tượng khắc sâu vào lòng nhất, chính là ánh mắt trong suốt lại lạnh như băng kia, tựa như nhìn vào một mặt gương phẳng.
Triển Chiêu từng gặp qua vô số người, vốn rất giỏi giao tiếp nên y luôn luôn nhìn thẳng vào mắt mọi người, bởi vì lúc trao đổi qua ánh mắt, thường có thể thấy được những điều còn chân thật hơn cả những gì ngôn ngữ mang lại. Nhưng ánh mắt của Thiên Tôn, làm người khác không thể tiếp cận trao đổi được… Triển Chiêu hỏi qua ông ngoại mình, thường xuyên ở cạnh Thiên Tôn, có thể nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt ấy không.
Không ngoài dự kiến, Ân Hậu trả lời, “Ngươi nhìn vào ánh mắt của y, vĩnh viễn cũng chỉ thấy được chính ngươi mà thôi, sẽ không nhìn ra được y thế nào. Từ nhỏ y đã như vậy rồi, không cần phải để ý.”
Triệu Phổ lại càng tôn kính Thiên Tôn hơn bất kỳ ai khác… Bởi vì Thiên Tôn đã cứu mạng sống của hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ Triệu Gia quân, Thiên Tôn trong trí nhớ của hắn, vĩnh viễn dừng lại ở đêm đen ấy, bóng dáng thuần trắng đứng trên tường thành Hắc Phong.
Thiên Tôn đã cứu mạng hoàng chất Triệu Trinh của hắn không biết bao lần, nhưng y và hoàng tộc Triệu thị cũng không hề có quan hệ gì, Triệu Phổ không rõ vì sao Thiên Tôn lại “nhiệt tâm” như vậy. Mãi đến khi biết một ít quá khứ của y, Triệu Phổ mới hiểu được, cục diện thái bình thịnh thế này là điều mà Ngân Yêu Vương năm đó luôn hướng tới, cho nên Thiên Tôn phải giữ gìn!
Triệu Phổ trước kia vẫn cho rằng, cái gọi là anh hùng, chính là một người làm việc vì mọi người. Nhưng khi biết Thiên Tôn, hắn có một loại nhận thức khác, hóa ra một người, có thể làm việc giúp mọi người, trở thành anh hùng mà chính hắn vẫn coi thường kia, lý do duy nhất chỉ là vì một người!
Triệu Phổ lúc ấy rất hoang mang, đến tột cùng là người nào giỏi hơn? Người vì một người, hay người vì mọi người trong thiên hạ? Hắn hỏi sư phụ vấn đề này, Bạch Quỷ Vương đã cho hắn một câu trả lời tuyệt đối “điên” – “Có một người, mới có người trong thiên hạ! Không có ai, liệu có còn người trong thiên hạ không? Cái kẻ vì một người kia, có phải đang quản người thiên hạ không?!”
Lâm Dạ Hỏa là người duy nhất trừ Bạch Ngọc Đường, đã từng nhìn thấy Thiên Tôn trước đây.
Hắn còn nhớ rõ lúc mình mười tuổi, có một ngày sư phụ nói với hắn, “Tiểu Lâm Tử, hôm nay vi sư có một lão bằng hữu ghé thăm, con phải lễ phép nha!”
Rồi cứ thế, Lâm Dạ Hỏa lần đầu tiên gặp được Thiên Tôn.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, dáng người cũng không cao, cho nên điều đầu tiên mà ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy, chính là một vạt áo thuần trắng, ống tay áo phiêu động cùng ngón tay thon dài trắng noãn… Khi người ấy đi lướt qua trước mắt mình, còn thấy được mái tóc bạc khẽ đưa.
Tiểu Lâm Dạ Hỏa từ nhỏ đã biết đỏm dáng lúc ấy ngẩng đầu… Trùng hợp như thế, một trận gió vô tình thổi qua, dưới ánh mặt trời là áo trắng tóc bạc phiêu dật, Thiên Tôn cúi đầu nhìn hắn.
“Đẹp đến không giống người!”
Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là ấn tượng duy nhất của thiếu niên Lâm Dạ Hỏa đối với Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường đứng hơi lui về phía sau ba người còn lại, nhìn Thiên Tôn trên vách đá.
Không ai có cảm tình sâu đậm với Thiên Tôn hơn Bạch Ngọc Đường, dù sao, người này vì đợi hắn sinh ra, đã chờ đến trăm năm rồi. Vừa biết gọi cha mẹ, hắn cũng biết kêu sư phụ, vừa mới biết đi, hắn đã bắt đầu nắm lấy tay sư phụ, từng bước theo sau người… Cha mẹ trừ bỏ cho hắn tên và những vật ngoài thân, tất cả những thứ hắn sở hữu, đều là do Thiên Tôn dạy cho. Không ai biết được rõ ràng sự cường đại của Thiên Tôn bằng hắn, bởi vậy cũng không ai có mong muốn chiến thắng mãnh liệt bằng hắn… Cho dù không thể thắng, hắn cũng muốn nhìn qua toàn cảnh võ công sâu không thấy đáy của sư phụ mình!
Bạch Ngọc Đường không biết được lần đầu tiên hắn gặp mặt Thiên Tôn… Hẳn phải là từ khi hắn còn đang quấn tã, Thiên Tôn mỗi ngày đều đã tới hặp hắn.
Trong trí nhớ của hắn, hơn phân nửa đều là hình bóng của sư phụ, chỉ có hắn nhìn thấy vui và giận của người này. Thế nhân sẽ không thể hiểu được đến tột cùng cảm giác khi có một vị sư phụ như vậy là thế nào, Bạch Ngọc Đường từ rất sớm cũng đã cảm nhận được sự ghen ghét vì có một vị sư phụ như thế.
Còn nhớ rõ có một đệ tử phái Thiên Sơn đã trêu chọc hắn, “Muốn hỏi ai biết được tư vị được thần minh che chở là thế nào, cũng chỉ có ngươi!”
Hắn giống như tia ràng buộc duy nhất giữa Thiên Tôn và thế gian này, mỗi một bước tiến tới, thế nhân đều nghĩ hắn là Thiên chi kiêu tử, nhưng chỉ có mỗi0 mình hắn biết, hắn đã phải trả giá bao nhiêu đau khổ để tiến tới từng bước từng bước ấy, chỉ vì hắn, muốn làm cho sư phụ tự hào về mình!
Xa xa… Những người đang chăm chú xem song phương luận võ, cũng đều bị bầu không khí này cuốn hút, đặc biệt là những người luyện võ, đều nhịn không được mà hơi run rẩy.
Người bình tĩnh nhất, ngoại trừ Ân Hậu, chính là cha con Công Tôn.
Công Tôn dời tầm mắt từ trên người Thiên Tôn qua bốn người trẻ tuổi.
Nói cũng thú vị, Ma Vương ẩn cư nơi thâm sơn, Thánh Tăng không màng thế sự, Quỷ Vương điên cuồng tà mị, Chí Tôn băng phong với quá khứ… Bốn lão nhân “thất thường”, lại dạy dỗ ra được bốn hậu bối bình thường như thế.
Công Tôn còn đang thất thần, Tiểu Tứ Tử trong lòng đột nhiên ngẩng mặt, nhẹ nhàng đẩy Giả Ảnh đang che dù giúp bọn họ ra, nói, “Tuyết rơi rồi…”
Mọi người vốn đang nín thở chờ trận luận võ đều cả kinh, vừa nhấc mắt, một màn kỳ cảnh bỗng xuất hiện trước mắt họ.
Màn mưa vốn đang trút xuống bỗng nhiên dừng lại…
Trong nháy mắt khi làn mưa dừng lại ấy, mọi sự thế gian cũng đều tựa như đang đứng lại.
Mọi người vẫn đang nghi hoặc, vì sao bỗng nhiên lại có một khắc “yên lặng” này, màn mưa đã giống như cát bị gió thổi bay, bỗng nhẹ lại… Hóa thành màu trắng phất phơ tản đi.
Cùng lúc đó, gió nổi lên… Tuyết giăng đầy trời, đất trời đóng băng.
“Oa a!”
Đám người Liệt Tâm Dương ngay cả mưa cũng chưa từng thấy qua ngạc nhiên đến kêu thành tiếng, bị một màu bạc mênh mông vô bờ ở trước mắt làm cho rung động, bất giác vươn tay ra, thể nghiệm cảm giác băng tuyết hòa tan trong lòng bàn tay.
Hướng về phía đài, Yêu Yêu run run cánh, Tiểu Lương Tử mở đôi mắt to đen láy ngồi ở bên người nó, chăm chú nhìn chằm chằm vài bóng người giữa trận tuyết bay, hai mắt sáng ngời…
Bọn Công Tôn chợt nghe Ân Hậu đang đứng cạnh mở miệng nói, “Đến rồi!”
Ân Hậu vừa dứt âm, “Rào” một phát… Hướng gió biến đổi.
Trâu Lương cùng Túc Thanh đang đứng đằng trước phải lui ra sau vài bước…
Một luồng nội lực cường đại lượn vòng quanh không trung.
“Nội lực của ai vậy?” Túc Thanh nhịn không được bèn hỏi.
Trâu Lương nhíu mày, “Nội lực của cả bốn người bọn họ!”
Ánh mắt Ân Hậu cũng sáng lên – Bốn tiểu tử này, bất tri bất giác, nội lực đã cao đến thế rồi!
Trong trí nhớ của ông, bộ dáng Triển Chiêu nho nhỏ tròn tròn cố gắng học công phu, dường như chỉ mới là hôm qua mà thôi, thế mà chớp mắt một cái, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi…
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử được nội lực của Ân Hậu che chở, ngoại trừ nhìn thấy mưa tuyết gào thét ở bên ngoài, cũng không cảm nhận được cái gì nội lực hay là không nội lực.
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Ân Hậu, “Ân Ân.”
Ân Hậu quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt, “Lúc mọi người bằng tuổi mấy người Miêu Miêu, lợi hại hơn so với bọn họ bây giờ ạ?”
Ân Hậu hơi thoáng cười, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn.
Công Tôn đưa Tiểu Tứ Tử qua cho Ân Hậu, nghĩ lại lời nói của Ân Hậu vừa rồi – Người trong thiên hạ…
Nếu Ân Hậu muốn báo thù người trong thiên hạ, vì sao lại có được một ngoại tôn xem việc cứu vớt sinh linh như nhiệm vụ của mình chứ?
Cánh tay Ân Hậu, dĩ nhiên khác xa so với Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử an an ổn ổn ngồi trên cánh tay Ân Hậu, tựa vào đầu vai Ân Hậu, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ ông, nhìn xuyên qua vạt áo rộng, Tiểu Tứ Tử có thể nhìn đến những vết sẹo dữ tợn lại rợn người, bắt đầu từ cổ kéo dài lan tràn xuống dưới.
Bởi vì là con của thần y, cho nên Tiểu Tứ Tử có thể dựa vào hình dáng vết sẹo, phỏng đoán được số mũi kim cần may, từ xương quai xanh, bả vai, kéo dài đến một phần nhỏ trước ngực, bé đã đếm được khoảng trăm mũi khâu… Vết thương có mới có cũ.
Cũng vì là con của thần y, Tiểu Tứ Tử có thể dựa vào màu sắc của vết sẹo, phỏng đoán được thời gian xuất hiện, mấy vết này đều là vết thương cũ, từ rất lâu rất lâu rồi… Nói cách khác, lúc Ân Hậu bị thương, hẳn là còn rất trẻ rất trẻ.
Túc Thanh và Trâu Lương ở phía trước cùng quay đầu lại nhìn… Bọn họ cũng rất tò mò vấn đề Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, một trăm năm trước, võ công cùng nội lực của bọn người Ân Hậu cũng giống bốn người họ lúc này sao?
Ân Hậu còn chưa nói, chợt nghe một thanh âm từ phía sau truyền đến, “A di đà phật, bọn họ ở độ tuổi này là vừa bắt đầu, lúc chúng ta cũng ở độ tuổi này, hết thảy đều đã kết thúc rồi.”
Mọi người hơi sửng sốt, nghe thấy thanh âm vừa phồn hậu lại quen thuộc, cùng quay đầu lại…
Chỉ thấy một hòa thượng béo mặt mũi hiền lành đang đứng phía sau bọn họ.
“Đại sư!” Túc Thanh kinh hỉ.
Ân Hậu cũng liếc mắt ra phía sau một cái, chỉ thấy Vô Sa không biết đã tới từ lúc nào, cười hề hề nhìn bọn họ, tay còn cầm một bao giấy đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Đường quả mễ cao, thổ sản đó.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhận lấy, mở ra chia kẹo cho mọi người.
Vô Sa đại sư nhìn về hướng xa, “Tới vừa vặn, phải không?”
Câu “Phải không?” này của đại hòa thương, tựa hồ không phải hỏi những người bên cạnh, cũng không phải hỏi Ân Hậu, mà là hỏi người đứng phía sau.
Ân Hậu nhíu mày.
Những người khác nhìn về phía sau Vô Sa đại sư, chỉ thấy một hắc y nhân đang chậm rãi bước tới – Yêu Trường Thiên.
Mọi người hít một hơi khí lạnh – Bốn sư phụ đều đến đủ cả!
Yêu Trường Thiên mới dừng bước, Tiểu Lương Tử đang nhìn về phía đài xa liền nhảy xuống.
Tiểu Lương Tử chạy như bay đến trước mặt người này, sau đó hưng phấn gọi, “Sư công!”
Yêu Trường Thiên nhướng mi, xoa đầu Tiểu Lương Tử, “Ngoan!”
Vô Sa cùng Ân Hậu đều dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn Yêu Trường Thiên, vậy mà lại có thể nghe được câu khen “Ngoan” từ miệng lão.
Có điều cũng phải nói lại, Yêu Trường Thiên đích thực là phi thường phi thường vừa lòng với đồ tôn Tiểu Lương Tử này, đồ tôn này có vài tia tà khí, dựa theo tính tình của nó, lại cực độ sùng bái vị sư công này. Không quan tâm thế nhân gọi Yêu Trường Thiên là Yêu hay là Quỷ, dù sao thì trong mắt Tiểu Lương Tử, vị này vẫn vô cùng khí phái!
“Sao hai ngươi lại đến đây?” Ân Hậu khó hiểu, nếu nói Vô Sa đến để đón Triệu Trinh về cung thì còn có thể hiểu được, Yêu Trường Thiên mới vừa rời đi, chẳng phải là đến Cực Bắc với Lục Thiên Hàn sao, vì cớ gì lại chạy một quãng đường xa như vậy để đến đây?
Vô Sa đại sư nói, “À, lúc trước gặp được một người ở Khai Phong, nhớ ra chút chuyện nên liền chạy qua đây.”
Ân Hậu khó hiểu.
“Ta nhìn thấy một tiểu quỷ cầm song la bàn tính toán thời tiết.” Vô Sa cười, “Bỗng nghĩ tới hình như ngày trước Ngân Yêu Vương có nhắc qua, trận này, thành Hỏa Luyện sẽ hạ mưa to, vừa vặn các ngươi lại ở nơi này, cho nên ta đến xem.”
Ân Hậu nghĩ nghĩ, lại nhìn Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên bĩu môi, “Đại băng sơn ở Băng Nguyên Đảo bị nứt rồi.”
Vô Sa cùng Ân Hậu cả kinh, “Cái gì?!”
“Chỉ là một khe nứt, nhưng động tĩnh kia lớn như tiếng sấm nổ.” Yêu Trường Thiên xoa xoa cằm, bộ dáng nhìn rất không hài lòng, “Đêm nó nứt ra, Phong nha đầu của Lục gia kia nửa đêm gặp ác mộng, kêu lớn đến tưởng như trời sập rồi, nói cái gì mà trăm năm mới gặp, chữ thủy phía Tây, chữ hỏa đại hung… Lục Thiên Hàn bấm ngón tay, lại vẽ một vòng tròn trên mặt đất, nói rằng phụ cận thành Hỏa Luyện đã gặp chuyện không may, sau đó đuổi ta ra khỏi nhà.”
Ân Hậu nhíu mày – Trùng hợp vậy sao? Cơn mưa trăm năm mới gặp, lại trùng hợp có một chữ ‘thủy’ cùng một chữ ‘hỏa’? Bốn người bọn họ đều đến thành Hỏa Luyện, năm đó Yêu Vương một chữ cũng chưa hề lưu lại, đây là có mưu tính, hay là thế nào?
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy phía trước hàn quang chợt lóe… Sau đó là một tiếng “Keng”… Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đồng loạt rút kiếm…
Hai đạo kiếm quang cùng đánh về hướng núi đá Thiên Tôn đứng.
Vô Sa đại sư sờ sờ cái cằm mập mập, “Ui! Cũng khí thế đấy chứ!”
Yêu Trường Thiên bĩu môi, “Trò con nít.”
Công Tôn quay lại hỏi ba người, “Có thể thắng không?”
Ân Hậu, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư tuy khuôn mặt bất đồng nhưng lại đều xuất hiện một biểu tình tương tự, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, giương mắt hắng giọng “A” một tiếng.
Công Tôn nghiêng đầu, “Dùng ám chiêu cũng không thắng được sao?”
“A di đà phật.” Vô Sa đại sư vội niệm Phật, “Trời mưa thì sao có thể thắng…”
“Trời mưa thì sao ạ?” Tiểu Lương Tử khó hiểu hỏi.
“Trời mưa, thì không ai có thể thắng Thiên Tôn.” Vô Sa đại sư lắc đầu, “Chiêu gì cũng dùng không nổi đâu.”
“Vì sao?” Trâu Lương cùng Túc Thanh khó hiểu.
“Chỉ cần trời mưa to, tên kia sẽ bách chiến bách thắng!” Yêu Trường Thiên ngáp dài, “Có điều có thể học hỏi một chút… Mấy tên nhóc này hẳn cũng chưa gặp qua đi?”
Vô Sa đại sư gật đầu, “Ừ, cho Tiểu Lâm Tử học hỏi chút cũng tốt, để nó biết cái gì gọi là Thiên ngoại hữu thiên(19)…”
(19) Nôm na là núi cao còn có núi khác cao hơn
“Thiên ngoại hữu thiên?” Yêu Trường Thiên cười lạnh, “Y đã là Thiên Tôn rồi, còn có cái thiên nào thắng được nữa?”
“Là chiêu gì?” Tiểu Lương Tử mở to mắt nhìn ba người, “Chỉ sử dụng được lúc trời mưa ạ?”
“Ừ.” Ân Hậu thuận tay đưa Tiểu Tứ Tử qua cho Vô Sa đại sư đang đòi ôm, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Lương Tử, nói, “Yêu Vương dạy ta Ma Vương Thiểm, công phu này, Lão Quỷ kia cả đời cũng không học được, đồng dạng, Yêu Vương cũng dạy cho hắn một loại công phu, cả đời này ta cũng không học được.”
“Công phu gì?!” Mọi người trăm miệng một lời hỏi, đã tò mò từ lâu rồi!
Ân Hậu nhìn kiếm quang bắn ra ở phía xa, thân ảnh Thiên Tôn phân ra làm hai, nói, “Tuyết Trung Kính.”
“A!”
Lúc này, Tử Ảnh kêu lên, “Thiên Tôn bị kiếm quang chém trúng…”
Nhưng mà Tử Ảnh còn chưa dứt lời, chỉ thấy thân ảnh của Thiên Tôn đang phân ra làm hai bỗng nhiên tản ra… Sau đó theo làn gió tuyết, tiêu tán.
“Không… Không thấy nữa!” Tiểu Lương Tử không thể giữ nổi bình tĩnh, đâu mất rồi?!
Lúc này, không chỉ người ngoài bị mê man, bốn người đang trong tràng luận võ cũng trợn tròn mắt.
Triểu Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa giương mắt nhìn Thiên Tôn tan đi theo làn gió tuyết, nói không nên lời.
Cửu Vương gia nhướng mày, “Thiệt hay giả…”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày – Hắn có nghe ông ngoại mình nói qua về chiêu này…
Đúng lúc này, thanh âm Thiên Tôn truyền đến, thanh âm mơ mơ hồ hồ, giống như đang ở khắp bốn phía xung quanh họ.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, thanh âm kia nói, “Cẩn thận!”
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu chỉ thấy đạo kiếm quang vừa rồi đột nhiên bắn trở về.
Hai người bắn người lên.
Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau đồng loạt rút đao… Nhưng chỉ đánh tới một khoảng không, mà khối sơn thạch phía sau bọn họ lại “Rầm” một tiếng, bị chém thành hai nửa.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái – Tình huống gì đây?
“Bọn họ đang làm gì thế?” Túc Thanh cùng Trâu Lương chỉ thấy bốn người mờ mịt đứng giữa gió tuyết nhìn quanh, còn loạn quơ đao, khó hiểu quay đầu hỏi đám người Ân Hậu.
“Bọn họ đang đối chiến với một địch nhân mãi mãi không đánh bại được.” Ân Hậu bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà không thấy được Thiên Tôn đang ở đâu!” Tiểu Lương Tử dụi mắt.
Yêu Trường Thiên xách nhóc đứng lên, “Đứa nhỏ ngốc, địch nhân vĩnh viễn không thể đánh bại, không phải là Thiên Tôn.”
“Vậy là ai?” Tiểu Lương Tử không hiểu.
“A di đà phật.” Vô Sa đại sư đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Lương Tử, “Là chính mình kìa!”.
Beta: Fin
(*) Gương trong tuyết
Cơn mưa vốn đã chuyển nhỏ, nhưng không biết có phải vì nó cảm nhận được nội lực đang khuấy động trong Phong Tê Cốc không, lại dần dần biến lớn…
Bên trong sơn cốc không có gió, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống tựa như những chuỗi ngọc bạc, tạo thành màn mưa, làm cho bóng người ở phía xa cũng trở nên mơ hồ.
Bởi vì nội lực giữa song phương đang giao chiến rất cao, vậy nên căn bản không thể đứng gần quan sát được.
Mọi người đứng ở bên sân luyện binh trong lòng đều hiểu rõ.
Tiểu Lương Tử rướn cổ đứng trên đài cao, Yêu Yêu giang rộng cánh, để cho nhóc tránh bên dưới, ngăn cản mưa to.
Có lẽ là do cảm nhận được loại khí tức căng thẳng dồn dập đang bao phủ này, Yêu Yêu ngẩng đầu kêu lên một tiếng ngâm dài… Tiếng rồng ngâm xuyên qua màn mưa, quẩn quanh trong sơn cốc.
Công Tôn khẩn trương nhìn về song phương đang chuẩn bị giao chiến ở giữa sân luyện binh đằng xa.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đứng ở trên khoảnh đất bằng, cùng đối mặt với Thiên Tôn đang đứng trên vách đá cao.
Mưa đập vào người bọn họ, nhưng bởi vì nội lực của năm người rất mạnh nên đã tạo thành một “lồng chắn” vô hình bao quanh thân thể. Vậy nên năm người dù đứng trong cơn mưa to, vạt áo cũng không hề dính một vệt nước nào, vẫn như cũ bay phất phơ. Đặc biệt là Thiên Tôn đang đứng trên vách đá, y phục trắng cùng mái tóc bạc đứng giữa màn mưa lớn, thân ảnh bị làn mưa bao phủ trở nên mơ hồ, sinh ra cảm giác trong suốt như bông tuyết, tựa chừng sắp tan biến theo làn gió.
Bốn người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, ngước đầu nhìn Thiên Tôn, tâm tư bất đồng.
Đối với Thiên Tôn, bốn người đều có một ít cảm tình giống nhau, rồi lại đều có những tâm tư khác biệt…
Điểm giống nhau chính là, bọn họ đều cực kỳ tôn kính, thậm chí là sùng bái Thiên Tôn.
Bậc thánh nhân đứng ở đỉnh cao võ lâm thiên hạ này, có hết thảy mọi điều mà thánh nhân có, hoàn mỹ vô khuyết, không thể bắt bẻ.
Bốn người trẻ tuổi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp người.
Triển Chiêu ngay từ bé đã là người giỏi quan sát, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tôn, ấn tượng khắc sâu vào lòng nhất, chính là ánh mắt trong suốt lại lạnh như băng kia, tựa như nhìn vào một mặt gương phẳng.
Triển Chiêu từng gặp qua vô số người, vốn rất giỏi giao tiếp nên y luôn luôn nhìn thẳng vào mắt mọi người, bởi vì lúc trao đổi qua ánh mắt, thường có thể thấy được những điều còn chân thật hơn cả những gì ngôn ngữ mang lại. Nhưng ánh mắt của Thiên Tôn, làm người khác không thể tiếp cận trao đổi được… Triển Chiêu hỏi qua ông ngoại mình, thường xuyên ở cạnh Thiên Tôn, có thể nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt ấy không.
Không ngoài dự kiến, Ân Hậu trả lời, “Ngươi nhìn vào ánh mắt của y, vĩnh viễn cũng chỉ thấy được chính ngươi mà thôi, sẽ không nhìn ra được y thế nào. Từ nhỏ y đã như vậy rồi, không cần phải để ý.”
Triệu Phổ lại càng tôn kính Thiên Tôn hơn bất kỳ ai khác… Bởi vì Thiên Tôn đã cứu mạng sống của hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ Triệu Gia quân, Thiên Tôn trong trí nhớ của hắn, vĩnh viễn dừng lại ở đêm đen ấy, bóng dáng thuần trắng đứng trên tường thành Hắc Phong.
Thiên Tôn đã cứu mạng hoàng chất Triệu Trinh của hắn không biết bao lần, nhưng y và hoàng tộc Triệu thị cũng không hề có quan hệ gì, Triệu Phổ không rõ vì sao Thiên Tôn lại “nhiệt tâm” như vậy. Mãi đến khi biết một ít quá khứ của y, Triệu Phổ mới hiểu được, cục diện thái bình thịnh thế này là điều mà Ngân Yêu Vương năm đó luôn hướng tới, cho nên Thiên Tôn phải giữ gìn!
Triệu Phổ trước kia vẫn cho rằng, cái gọi là anh hùng, chính là một người làm việc vì mọi người. Nhưng khi biết Thiên Tôn, hắn có một loại nhận thức khác, hóa ra một người, có thể làm việc giúp mọi người, trở thành anh hùng mà chính hắn vẫn coi thường kia, lý do duy nhất chỉ là vì một người!
Triệu Phổ lúc ấy rất hoang mang, đến tột cùng là người nào giỏi hơn? Người vì một người, hay người vì mọi người trong thiên hạ? Hắn hỏi sư phụ vấn đề này, Bạch Quỷ Vương đã cho hắn một câu trả lời tuyệt đối “điên” – “Có một người, mới có người trong thiên hạ! Không có ai, liệu có còn người trong thiên hạ không? Cái kẻ vì một người kia, có phải đang quản người thiên hạ không?!”
Lâm Dạ Hỏa là người duy nhất trừ Bạch Ngọc Đường, đã từng nhìn thấy Thiên Tôn trước đây.
Hắn còn nhớ rõ lúc mình mười tuổi, có một ngày sư phụ nói với hắn, “Tiểu Lâm Tử, hôm nay vi sư có một lão bằng hữu ghé thăm, con phải lễ phép nha!”
Rồi cứ thế, Lâm Dạ Hỏa lần đầu tiên gặp được Thiên Tôn.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, dáng người cũng không cao, cho nên điều đầu tiên mà ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy, chính là một vạt áo thuần trắng, ống tay áo phiêu động cùng ngón tay thon dài trắng noãn… Khi người ấy đi lướt qua trước mắt mình, còn thấy được mái tóc bạc khẽ đưa.
Tiểu Lâm Dạ Hỏa từ nhỏ đã biết đỏm dáng lúc ấy ngẩng đầu… Trùng hợp như thế, một trận gió vô tình thổi qua, dưới ánh mặt trời là áo trắng tóc bạc phiêu dật, Thiên Tôn cúi đầu nhìn hắn.
“Đẹp đến không giống người!”
Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là ấn tượng duy nhất của thiếu niên Lâm Dạ Hỏa đối với Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường đứng hơi lui về phía sau ba người còn lại, nhìn Thiên Tôn trên vách đá.
Không ai có cảm tình sâu đậm với Thiên Tôn hơn Bạch Ngọc Đường, dù sao, người này vì đợi hắn sinh ra, đã chờ đến trăm năm rồi. Vừa biết gọi cha mẹ, hắn cũng biết kêu sư phụ, vừa mới biết đi, hắn đã bắt đầu nắm lấy tay sư phụ, từng bước theo sau người… Cha mẹ trừ bỏ cho hắn tên và những vật ngoài thân, tất cả những thứ hắn sở hữu, đều là do Thiên Tôn dạy cho. Không ai biết được rõ ràng sự cường đại của Thiên Tôn bằng hắn, bởi vậy cũng không ai có mong muốn chiến thắng mãnh liệt bằng hắn… Cho dù không thể thắng, hắn cũng muốn nhìn qua toàn cảnh võ công sâu không thấy đáy của sư phụ mình!
Bạch Ngọc Đường không biết được lần đầu tiên hắn gặp mặt Thiên Tôn… Hẳn phải là từ khi hắn còn đang quấn tã, Thiên Tôn mỗi ngày đều đã tới hặp hắn.
Trong trí nhớ của hắn, hơn phân nửa đều là hình bóng của sư phụ, chỉ có hắn nhìn thấy vui và giận của người này. Thế nhân sẽ không thể hiểu được đến tột cùng cảm giác khi có một vị sư phụ như vậy là thế nào, Bạch Ngọc Đường từ rất sớm cũng đã cảm nhận được sự ghen ghét vì có một vị sư phụ như thế.
Còn nhớ rõ có một đệ tử phái Thiên Sơn đã trêu chọc hắn, “Muốn hỏi ai biết được tư vị được thần minh che chở là thế nào, cũng chỉ có ngươi!”
Hắn giống như tia ràng buộc duy nhất giữa Thiên Tôn và thế gian này, mỗi một bước tiến tới, thế nhân đều nghĩ hắn là Thiên chi kiêu tử, nhưng chỉ có mỗi0 mình hắn biết, hắn đã phải trả giá bao nhiêu đau khổ để tiến tới từng bước từng bước ấy, chỉ vì hắn, muốn làm cho sư phụ tự hào về mình!
Xa xa… Những người đang chăm chú xem song phương luận võ, cũng đều bị bầu không khí này cuốn hút, đặc biệt là những người luyện võ, đều nhịn không được mà hơi run rẩy.
Người bình tĩnh nhất, ngoại trừ Ân Hậu, chính là cha con Công Tôn.
Công Tôn dời tầm mắt từ trên người Thiên Tôn qua bốn người trẻ tuổi.
Nói cũng thú vị, Ma Vương ẩn cư nơi thâm sơn, Thánh Tăng không màng thế sự, Quỷ Vương điên cuồng tà mị, Chí Tôn băng phong với quá khứ… Bốn lão nhân “thất thường”, lại dạy dỗ ra được bốn hậu bối bình thường như thế.
Công Tôn còn đang thất thần, Tiểu Tứ Tử trong lòng đột nhiên ngẩng mặt, nhẹ nhàng đẩy Giả Ảnh đang che dù giúp bọn họ ra, nói, “Tuyết rơi rồi…”
Mọi người vốn đang nín thở chờ trận luận võ đều cả kinh, vừa nhấc mắt, một màn kỳ cảnh bỗng xuất hiện trước mắt họ.
Màn mưa vốn đang trút xuống bỗng nhiên dừng lại…
Trong nháy mắt khi làn mưa dừng lại ấy, mọi sự thế gian cũng đều tựa như đang đứng lại.
Mọi người vẫn đang nghi hoặc, vì sao bỗng nhiên lại có một khắc “yên lặng” này, màn mưa đã giống như cát bị gió thổi bay, bỗng nhẹ lại… Hóa thành màu trắng phất phơ tản đi.
Cùng lúc đó, gió nổi lên… Tuyết giăng đầy trời, đất trời đóng băng.
“Oa a!”
Đám người Liệt Tâm Dương ngay cả mưa cũng chưa từng thấy qua ngạc nhiên đến kêu thành tiếng, bị một màu bạc mênh mông vô bờ ở trước mắt làm cho rung động, bất giác vươn tay ra, thể nghiệm cảm giác băng tuyết hòa tan trong lòng bàn tay.
Hướng về phía đài, Yêu Yêu run run cánh, Tiểu Lương Tử mở đôi mắt to đen láy ngồi ở bên người nó, chăm chú nhìn chằm chằm vài bóng người giữa trận tuyết bay, hai mắt sáng ngời…
Bọn Công Tôn chợt nghe Ân Hậu đang đứng cạnh mở miệng nói, “Đến rồi!”
Ân Hậu vừa dứt âm, “Rào” một phát… Hướng gió biến đổi.
Trâu Lương cùng Túc Thanh đang đứng đằng trước phải lui ra sau vài bước…
Một luồng nội lực cường đại lượn vòng quanh không trung.
“Nội lực của ai vậy?” Túc Thanh nhịn không được bèn hỏi.
Trâu Lương nhíu mày, “Nội lực của cả bốn người bọn họ!”
Ánh mắt Ân Hậu cũng sáng lên – Bốn tiểu tử này, bất tri bất giác, nội lực đã cao đến thế rồi!
Trong trí nhớ của ông, bộ dáng Triển Chiêu nho nhỏ tròn tròn cố gắng học công phu, dường như chỉ mới là hôm qua mà thôi, thế mà chớp mắt một cái, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi…
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử được nội lực của Ân Hậu che chở, ngoại trừ nhìn thấy mưa tuyết gào thét ở bên ngoài, cũng không cảm nhận được cái gì nội lực hay là không nội lực.
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Ân Hậu, “Ân Ân.”
Ân Hậu quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt, “Lúc mọi người bằng tuổi mấy người Miêu Miêu, lợi hại hơn so với bọn họ bây giờ ạ?”
Ân Hậu hơi thoáng cười, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Công Tôn.
Công Tôn đưa Tiểu Tứ Tử qua cho Ân Hậu, nghĩ lại lời nói của Ân Hậu vừa rồi – Người trong thiên hạ…
Nếu Ân Hậu muốn báo thù người trong thiên hạ, vì sao lại có được một ngoại tôn xem việc cứu vớt sinh linh như nhiệm vụ của mình chứ?
Cánh tay Ân Hậu, dĩ nhiên khác xa so với Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử an an ổn ổn ngồi trên cánh tay Ân Hậu, tựa vào đầu vai Ân Hậu, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ ông, nhìn xuyên qua vạt áo rộng, Tiểu Tứ Tử có thể nhìn đến những vết sẹo dữ tợn lại rợn người, bắt đầu từ cổ kéo dài lan tràn xuống dưới.
Bởi vì là con của thần y, cho nên Tiểu Tứ Tử có thể dựa vào hình dáng vết sẹo, phỏng đoán được số mũi kim cần may, từ xương quai xanh, bả vai, kéo dài đến một phần nhỏ trước ngực, bé đã đếm được khoảng trăm mũi khâu… Vết thương có mới có cũ.
Cũng vì là con của thần y, Tiểu Tứ Tử có thể dựa vào màu sắc của vết sẹo, phỏng đoán được thời gian xuất hiện, mấy vết này đều là vết thương cũ, từ rất lâu rất lâu rồi… Nói cách khác, lúc Ân Hậu bị thương, hẳn là còn rất trẻ rất trẻ.
Túc Thanh và Trâu Lương ở phía trước cùng quay đầu lại nhìn… Bọn họ cũng rất tò mò vấn đề Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, một trăm năm trước, võ công cùng nội lực của bọn người Ân Hậu cũng giống bốn người họ lúc này sao?
Ân Hậu còn chưa nói, chợt nghe một thanh âm từ phía sau truyền đến, “A di đà phật, bọn họ ở độ tuổi này là vừa bắt đầu, lúc chúng ta cũng ở độ tuổi này, hết thảy đều đã kết thúc rồi.”
Mọi người hơi sửng sốt, nghe thấy thanh âm vừa phồn hậu lại quen thuộc, cùng quay đầu lại…
Chỉ thấy một hòa thượng béo mặt mũi hiền lành đang đứng phía sau bọn họ.
“Đại sư!” Túc Thanh kinh hỉ.
Ân Hậu cũng liếc mắt ra phía sau một cái, chỉ thấy Vô Sa không biết đã tới từ lúc nào, cười hề hề nhìn bọn họ, tay còn cầm một bao giấy đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Đường quả mễ cao, thổ sản đó.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhận lấy, mở ra chia kẹo cho mọi người.
Vô Sa đại sư nhìn về hướng xa, “Tới vừa vặn, phải không?”
Câu “Phải không?” này của đại hòa thương, tựa hồ không phải hỏi những người bên cạnh, cũng không phải hỏi Ân Hậu, mà là hỏi người đứng phía sau.
Ân Hậu nhíu mày.
Những người khác nhìn về phía sau Vô Sa đại sư, chỉ thấy một hắc y nhân đang chậm rãi bước tới – Yêu Trường Thiên.
Mọi người hít một hơi khí lạnh – Bốn sư phụ đều đến đủ cả!
Yêu Trường Thiên mới dừng bước, Tiểu Lương Tử đang nhìn về phía đài xa liền nhảy xuống.
Tiểu Lương Tử chạy như bay đến trước mặt người này, sau đó hưng phấn gọi, “Sư công!”
Yêu Trường Thiên nhướng mi, xoa đầu Tiểu Lương Tử, “Ngoan!”
Vô Sa cùng Ân Hậu đều dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn Yêu Trường Thiên, vậy mà lại có thể nghe được câu khen “Ngoan” từ miệng lão.
Có điều cũng phải nói lại, Yêu Trường Thiên đích thực là phi thường phi thường vừa lòng với đồ tôn Tiểu Lương Tử này, đồ tôn này có vài tia tà khí, dựa theo tính tình của nó, lại cực độ sùng bái vị sư công này. Không quan tâm thế nhân gọi Yêu Trường Thiên là Yêu hay là Quỷ, dù sao thì trong mắt Tiểu Lương Tử, vị này vẫn vô cùng khí phái!
“Sao hai ngươi lại đến đây?” Ân Hậu khó hiểu, nếu nói Vô Sa đến để đón Triệu Trinh về cung thì còn có thể hiểu được, Yêu Trường Thiên mới vừa rời đi, chẳng phải là đến Cực Bắc với Lục Thiên Hàn sao, vì cớ gì lại chạy một quãng đường xa như vậy để đến đây?
Vô Sa đại sư nói, “À, lúc trước gặp được một người ở Khai Phong, nhớ ra chút chuyện nên liền chạy qua đây.”
Ân Hậu khó hiểu.
“Ta nhìn thấy một tiểu quỷ cầm song la bàn tính toán thời tiết.” Vô Sa cười, “Bỗng nghĩ tới hình như ngày trước Ngân Yêu Vương có nhắc qua, trận này, thành Hỏa Luyện sẽ hạ mưa to, vừa vặn các ngươi lại ở nơi này, cho nên ta đến xem.”
Ân Hậu nghĩ nghĩ, lại nhìn Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên bĩu môi, “Đại băng sơn ở Băng Nguyên Đảo bị nứt rồi.”
Vô Sa cùng Ân Hậu cả kinh, “Cái gì?!”
“Chỉ là một khe nứt, nhưng động tĩnh kia lớn như tiếng sấm nổ.” Yêu Trường Thiên xoa xoa cằm, bộ dáng nhìn rất không hài lòng, “Đêm nó nứt ra, Phong nha đầu của Lục gia kia nửa đêm gặp ác mộng, kêu lớn đến tưởng như trời sập rồi, nói cái gì mà trăm năm mới gặp, chữ thủy phía Tây, chữ hỏa đại hung… Lục Thiên Hàn bấm ngón tay, lại vẽ một vòng tròn trên mặt đất, nói rằng phụ cận thành Hỏa Luyện đã gặp chuyện không may, sau đó đuổi ta ra khỏi nhà.”
Ân Hậu nhíu mày – Trùng hợp vậy sao? Cơn mưa trăm năm mới gặp, lại trùng hợp có một chữ ‘thủy’ cùng một chữ ‘hỏa’? Bốn người bọn họ đều đến thành Hỏa Luyện, năm đó Yêu Vương một chữ cũng chưa hề lưu lại, đây là có mưu tính, hay là thế nào?
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy phía trước hàn quang chợt lóe… Sau đó là một tiếng “Keng”… Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đồng loạt rút kiếm…
Hai đạo kiếm quang cùng đánh về hướng núi đá Thiên Tôn đứng.
Vô Sa đại sư sờ sờ cái cằm mập mập, “Ui! Cũng khí thế đấy chứ!”
Yêu Trường Thiên bĩu môi, “Trò con nít.”
Công Tôn quay lại hỏi ba người, “Có thể thắng không?”
Ân Hậu, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư tuy khuôn mặt bất đồng nhưng lại đều xuất hiện một biểu tình tương tự, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, giương mắt hắng giọng “A” một tiếng.
Công Tôn nghiêng đầu, “Dùng ám chiêu cũng không thắng được sao?”
“A di đà phật.” Vô Sa đại sư vội niệm Phật, “Trời mưa thì sao có thể thắng…”
“Trời mưa thì sao ạ?” Tiểu Lương Tử khó hiểu hỏi.
“Trời mưa, thì không ai có thể thắng Thiên Tôn.” Vô Sa đại sư lắc đầu, “Chiêu gì cũng dùng không nổi đâu.”
“Vì sao?” Trâu Lương cùng Túc Thanh khó hiểu.
“Chỉ cần trời mưa to, tên kia sẽ bách chiến bách thắng!” Yêu Trường Thiên ngáp dài, “Có điều có thể học hỏi một chút… Mấy tên nhóc này hẳn cũng chưa gặp qua đi?”
Vô Sa đại sư gật đầu, “Ừ, cho Tiểu Lâm Tử học hỏi chút cũng tốt, để nó biết cái gì gọi là Thiên ngoại hữu thiên(19)…”
(19) Nôm na là núi cao còn có núi khác cao hơn
“Thiên ngoại hữu thiên?” Yêu Trường Thiên cười lạnh, “Y đã là Thiên Tôn rồi, còn có cái thiên nào thắng được nữa?”
“Là chiêu gì?” Tiểu Lương Tử mở to mắt nhìn ba người, “Chỉ sử dụng được lúc trời mưa ạ?”
“Ừ.” Ân Hậu thuận tay đưa Tiểu Tứ Tử qua cho Vô Sa đại sư đang đòi ôm, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Lương Tử, nói, “Yêu Vương dạy ta Ma Vương Thiểm, công phu này, Lão Quỷ kia cả đời cũng không học được, đồng dạng, Yêu Vương cũng dạy cho hắn một loại công phu, cả đời này ta cũng không học được.”
“Công phu gì?!” Mọi người trăm miệng một lời hỏi, đã tò mò từ lâu rồi!
Ân Hậu nhìn kiếm quang bắn ra ở phía xa, thân ảnh Thiên Tôn phân ra làm hai, nói, “Tuyết Trung Kính.”
“A!”
Lúc này, Tử Ảnh kêu lên, “Thiên Tôn bị kiếm quang chém trúng…”
Nhưng mà Tử Ảnh còn chưa dứt lời, chỉ thấy thân ảnh của Thiên Tôn đang phân ra làm hai bỗng nhiên tản ra… Sau đó theo làn gió tuyết, tiêu tán.
“Không… Không thấy nữa!” Tiểu Lương Tử không thể giữ nổi bình tĩnh, đâu mất rồi?!
Lúc này, không chỉ người ngoài bị mê man, bốn người đang trong tràng luận võ cũng trợn tròn mắt.
Triểu Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa giương mắt nhìn Thiên Tôn tan đi theo làn gió tuyết, nói không nên lời.
Cửu Vương gia nhướng mày, “Thiệt hay giả…”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày – Hắn có nghe ông ngoại mình nói qua về chiêu này…
Đúng lúc này, thanh âm Thiên Tôn truyền đến, thanh âm mơ mơ hồ hồ, giống như đang ở khắp bốn phía xung quanh họ.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, thanh âm kia nói, “Cẩn thận!”
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu chỉ thấy đạo kiếm quang vừa rồi đột nhiên bắn trở về.
Hai người bắn người lên.
Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau đồng loạt rút đao… Nhưng chỉ đánh tới một khoảng không, mà khối sơn thạch phía sau bọn họ lại “Rầm” một tiếng, bị chém thành hai nửa.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái – Tình huống gì đây?
“Bọn họ đang làm gì thế?” Túc Thanh cùng Trâu Lương chỉ thấy bốn người mờ mịt đứng giữa gió tuyết nhìn quanh, còn loạn quơ đao, khó hiểu quay đầu hỏi đám người Ân Hậu.
“Bọn họ đang đối chiến với một địch nhân mãi mãi không đánh bại được.” Ân Hậu bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà không thấy được Thiên Tôn đang ở đâu!” Tiểu Lương Tử dụi mắt.
Yêu Trường Thiên xách nhóc đứng lên, “Đứa nhỏ ngốc, địch nhân vĩnh viễn không thể đánh bại, không phải là Thiên Tôn.”
“Vậy là ai?” Tiểu Lương Tử không hiểu.
“A di đà phật.” Vô Sa đại sư đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Lương Tử, “Là chính mình kìa!”.
Tác giả :
Nhĩ Nhã