[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử
Quyển 2 - Chương 8
Y Lai Ân nghĩ kỳ quái, nơi đây thế nào gặp một lão bà bà tàn tật, vừa đi hai bước, liền phát hiện toàn bộ hành lang đột nhiên không giống.
Bức tường nguyên bản trắng noãn bày ra dấu hiệu mục nát, những chiếc khe như mạng nhện dày đặc mà rất nhỏ, khiến bức tường thoạt nhìn phá lệ sứt mẻ.
Y Lai Ân sửng sốt, kinh ngạc quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không biết từ lúc nào, tia sáng bên ngoài đã tối sầm, hắn nhớ kỹ hiện rõ ràng là buổi chiều, vừa nãy còn dương quang xán lạn…
Hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, nguyên bản hắn đứng ở hành lang lầu hai biệt quán, thế nhưng hiện ở một hành lang nửa đã tàn cũ.
Một bên hành lang là những gian phòng có chút dột nát, cửa một số gian phòng không biết đi đâu. Đá cẩm thạch nguyên bản lát trên đất, hiện nhưng từng khối từng khối vỡ không ra hình dạng.
Mà một bên hành lang là hoa viên héo rách, bên trong cỏ dại mọc thành bụi, lóe một ít lục sắc huỳnh quang lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn như đôi mắt động vật dạ hành.
Y Lai Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời rất đẹp, những vì sao khắp bầu trời như mảnh vỡ trên vải nhung màu đen, lóe quang mang động nhân, gió thổi qua hoa viên, mang đến ẩm ướt từ phương xa.
Hắn nhíu nhíu mày, không biết chính mình thế nào ở đây, vừa nãy rõ ràng còn ở lầu hai biệt quán!
Nơi đây thoạt nhìn như một tòa dinh thự quý tộc rách nát, ít nhất trăm năm không ai tu sửa, có chỗ đã sứt mẻ bất kham.
Y Lai Ân không sợ những thứ này, chỉ là có chút kinh ngạc chính mình thế nào trong nháy mắt tới đây, loại cảm giác này như vậy chân thực, hắn thậm chí có thể cảm giác gió nhẹ thổi qua, nghe tiếng giày dẫm trên đất, cùng xúc giác băng lãnh khi ngón tay rơi vào trường kiếm bên hông.
Bỗng nhiên, hắn nghe một trận động tĩnh rất nhỏ, quay đầu vừa nhìn, ở sân đối diện, một chiếc bóng màu đen đang di động.
Trên thực tế, đó không phải một chiếc bóng màu đen, người nọ chỉ là mặc trường bào màu đen.
Người kia đem chiếc mũ hắc bào xốc lên, lộ mái tóc dài màu đen hiếm thấy trên đại lục.
Tay y cầm một chiếc đèn không sáng lắm, trong hoàn cảnh như vậy, chiếc đèn chỉ có thể chiếu rõ một mảnh nhỏ phía trước, bất quá đã đủ để Y Lai Ân thấy gương mặt.
“Pháp Nhĩ Tư?!”
Y Lai Ân kêu một tiếng, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư giống như không nghe, tiếp tục đi tới.
Y mặc trường bào màu đen, cho dù gió thổi, cũng vô pháp lướt tới vạt áo y, từng nếp uốn trên trường bào là như vậy ưu nhã cùng khéo léo, một chút không vì gió cải biến.
Y nắm chiếc đèn, đi qua hành lang vắng vẻ, cả người tựa như muốn dung nhập hắc ám, thế nhưng lại như vậy tịch mịch cùng ưu nhã.
Lục sắc huỳnh hỏa nhẹ nhàng bay qua rồi nháy mắt biến mất, hắn thấy đôi mắt Pháp Nhĩ Tư tịch tĩnh như bãi tha ma.
Y Lai Ân nhịn không được gọi một tiếng, sau đó nhảy xuống hành lang đang đứng, rất nhanh lao qua.
Hoa viên nguyên bản có mấy đường nhỏ, thế nhưng bởi cỏ dại mọc phi thường rậm rạp, đã nhận không ra. Y Lai Ân đẩy đi những bụi cỏ, bên trong thỉnh thoảng chạy ra một số tiểu động vật không biết tên, bọn chúng bị doạ lẫn trốn tứ tán.
Y Lai Ân không biết chính dẫm tới cái gì, dù sao một cái dẫm liền gãy, có lẽ là cành khô, có lẽ là xương người.
Cuối cùng, hắn rốt cục đến nơi Pháp Nhĩ Tư vừa xuất hiện, nhưng phát hiện y đã quẹo vào hành lang bên cạnh, trong tầm mắt tiêu thất.
Y Lai Ân lập tức vọt qua, hướng chỗ rẽ nhìn, lại là một hành lang đen như mực, không thấy nửa bóng người.
Nhớ tới bảo thạch trên trường kiếm có thể dùng làm ma pháp cầu chiếu sáng, hắn lập tức đem trường kiếm nhẹ nhàng giơ, bảo thạch màu lam trong hành lang u ám tản mát quang mang yếu ớt, chỉ chiếu rọi một mảnh nhỏ trước mắt.
“Pháp Nhĩ Tư?” Y Lai Ân vội gọi. Hành lang không biết dài bao nhiêu, thanh âm hắn hô lên, chỉ truyền ra tiếng vọng vắng vẻ, trừ thứ đó, thanh âm gì cũng không có.
Hắn cẩn thận bước vào. Nếu vừa nãy thấy Pháp Nhĩ Tư rẽ qua hành lang này, như vậy hẳn ở đây có thể tìm được người…
“A…”
Y Lai Ân bỗng nhiên dừng lại, nghe ra đó là một tiếng rên rỉ mang theo thống khổ rồi hỗn loạn quyến rũ.
Trên hành lang vắng vẻ, có vẻ phá lệ mê người.
Tiếng rên rỉ này phảng phất phát sinh dưới tình huống cực lực áp lực, rõ ràng rất thống khổ, âm cuối nhưng giơ cao, mang theo dụ dỗ khiến kẻ khác tâm ngứa.
Y Lai Ân ngẩn người, nhẹ nhàng hướng tới phía truyền thanh âm.
Hắn nguyên tưởng sẽ thấy hình ảnh nhi đồng không thích hợp nào, thế nhưng sau khi tới mới phát hiện, nơi đây có lẽ trình diễn ma pháp đại chiến trong truyền thuyết.
Bởi vì gian phòng trước mắt hầu như bị hủy.
Bức tường toàn bộ sụp xuống, nguyên bản rất không kiên cố, hiện càng vì sự sụp đổ tìm được một cái cớ —— bức tường bị dây đè sụp.
Đây không phải nói bức tường có bao nhiêu yếu, mà là sợi dây rất thô, trời biết những sợi dây này làm từ gì, dĩ nhiên so một thân cây còn muốn thô.
Có lẽ tại Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải có sợi dây như vậy, thế nhưng Y Lai Ân rất khẳng định nơi đây không phải Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.
Tuy như cũ nghe được tiếng rên rỉ, thế nhưng toàn bộ gian phòng đều bị những sợi dây tráng kiện bao quanh nghiêm kín, không để lại chút khe hở.
Bất quá Y Lai Ân dùng kiếm chém vào. Nếu như muốn ly khai nơi đây, hắn nên hỏi một chút tương đối tốt, nếu như đối phương không quá phương tiện, hắn có thể bên cạnh chờ.
Tuy bên ngoài bị những sợi dây thật lớn, không biết từ đâu xuất hiện khiến cho loạn thất bát tao, nhưng không nghĩ bên trong không bị hư hao nghiêm trọng.
Dây đem trần nhà mở, cho nên Y Lai Ân có thể thấy những ngôi xán lạn cùng ánh trăng nhu hòa.
Trong phòng tràn ngập một loại khí tức *** nồng đậm, cùng nhàn nhạt huyết tinh.
Y Lai Ân lập tức nghĩ chính mình ở đây tựa hồ không quá hợp, có lẽ nên ra ngoài chờ một chút tương đối tốt, thế nhưng cước bộ di không được, không chỉ di không được, lực chú ý còn toàn bộ tập trung lên giường.
Cùng đình viện tương phản, gian phòng này thật ra có vẻ sạch sẽ mà hoa lệ.
Mạn giường trên đỉnh rủ xuống, mơ hồ có thể thấy hai đạo thân ảnh giao triền.
Tiếng rên rỉ một cao một thấp phảng phất có ma lực mê hoặc, đem Y Lai Ân dẫn đến bên cạnh.
Một cánh tay từ mạn giường lộ ra, ngón tay thon dài ưu mỹ. Nắm chặt chăn đệm, bởi vì *** mà xuất hiện co giật ngắn ngủi, làn da trắng nõn hiển hiện phấn hồng mập mờ.
Trường hợp này rõ ràng nên lảng tránh, thế nhưng Y Lai Ân lại làm một chuyện khiến hắn đều kinh ngạc.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, cố sức xốc lên mạn giường.
Bên trong mạn giường đích thật có hai người, nhưng người bên dưới dĩ nhiên là Pháp Nhĩ Tư!
Y Lai Ân tại chỗ ngây người, chỉ có thể ngây ngốc nhìn sợi tóc màu đen trên chăn đệm màu trắng uyển hoạ đường cong dụ hoặc, làn da trắng nõn có từng đạo vết tích màu đỏ, có dấu hôn, cũng có bị đè ép, tựa như cánh hoa hồng nhạt giữa mùa xuân, rõ ràng là vết thương khiến người tâm đau, thế nhưng ngoài ý muốn quyến rũ.
Hắn kinh ngạc nhìn gương mặt Pháp Nhĩ Tư, càng thêm ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của hắn, Pháp Nhĩ Tư luôn lười biếng, lãnh đạm an tĩnh tựa như một con mèo buồn chán nằm trên hành lang phơi nắng, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lại quay đầu tiếp tục phơi nắng.
Thế nhưng hiện trên mặt y giao tạp thống khổ cùng mê man, đôi mắt đen nhánh cũng bởi khoái cảm bịt kín một tầng ba quang động nhân.
Mà khi Y lai Ân nhìn người đang luật động trên người Pháp Nhĩ Tư, phát hiện người nọ dĩ nhiên cùng chính mình lớn lên giống nhau như đúc…
“Điện hạ? Điện hạ?”
Y lai ân run một cái, phảng phất đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi, không phải dinh thự quý tộc u tĩnh hoang phế, không phải đêm khuya thanh âm câu tĩnh, càng không phải gian phòng bò đầy dây nhợ.
Hắn trong gian phòng của mình ở Phỉ Địch Á thành tại Cổ Lạp Đức, hiện đứng trước cửa, mà Pháp Nhĩ Tư ngay trước mặt, kinh ngạc nhìn.
“Làm sao vậy, điện hạ? Vì sao đứng ở cửa không vào?” Pháp Nhĩ Tư giữ cửa mở, sau đó dẫn đầu xoay người trở lại giường.
Y Lai Ân vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn hành lang bên ngoài, như cũ là dương quang xán lạn, đem cả hành lang chiếu đến sáng sủa mà rộng mở.
“Vương tử điện hạ?” Pháp Nhĩ Tư cắt đứt trầm tư của Y Lai Ân, “Ngài ở đâu khó chịu?”
Y Lai Ân lắc đầu, nhìn tay mình. Hắn nhớ kỹ vừa nãy khi giật lại mạn giường trầm trọng, ngón tay rõ ràng cảm giác hoa văn phiền phức bên trên…
Pháp Nhĩ Tư lại nói gì đó, hắn nghe không rõ, chỉ nhìn đến cái miệng hé ra hợp lại của y, sau đó hắn vô thức đóng cửa hướng y đi tới.
Nhớ tới bộ dáng vừa nãy trên giường của Pháp Nhĩ Tư, gương mặt tinh xảo bởi vì dục vọng mà vặn vẹo, nhưng càng hiển hiện phong tình động nhân, làn da là trắng nõn mê người, hồng ngân bên trên để lộ một loại khoái cảm lăng nhục, hai chân thẳng tắp mà thon dài, triền trên lưng nam nhân…
Thấy đôi mắt màu lam của Y Lai Ân nhìn mình có vẻ thâm trầm, Pháp Nhĩ Tư mất tự nhiên dời đi đường nhìn, xoay người.
Vừa nãy, tựa hồ trên người Y Lai Ân phát sinh chuyện gì? Pháp Nhĩ Tư không quá xác định, mê hương hư hư thực thực có thể khiến người rơi vào ảo giác, có lẽ Bối Đế Á đùa giỡn hoa chiêu…
Đang nghĩ ngợi, y bỗng nhiên bị một cổ lực lượng thật lớn từ phía sau ép đến trên giường.
Pháp Nhĩ Tư không khỏi may mắn chính mình vừa nãy đứng bên giường, nếu như phía trước là đất trống, không đụng đầu u một cục không thể!
Y phẫn nộ muốn xoay người, đem người đặt trên mình mắng to, sau đó để hắn phẩm thưởng thống khổ độc tiễn xuyên tâm, bất quá xoay được nửa, liền bị ép không thể động đậy.
“… Buông…” Pháp Nhĩ Tư phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, bởi vì ngực bị chặn, cả hô hấp đều có chút trắc trở.
“Pháp Nhĩ Tư…”
Người phía sau ồ ồ thở dốc, cách lớp vải, Pháp Nhĩ Tư có thể cảm giác nhiệt độ trên cơ thể người nam nhân khác với bình thường.
Y miễn cưỡng nghiêng thân, nỗ lực thuyết phục vương tử không biết thế nào bỗng nhiên động dục, nhưng khi quay đầu, thấy chính là một đôi mắt màu lam dị thường thâm trầm, trong mắt mang theo dục vọng rõ ràng, phảng phất y hiện gọi dừng, là một việc rất tàn nhẫn.
“Pháp Nhĩ Tư… Ta thích ngươi… Không cần cự tuyệt ta.” Y Lai Ân gian nan nói, không biết là biểu lộ như vậy đối hắn có chút trắc trở, hay là bởi dục vọng bạo phát.
Pháp Nhĩ Tư không hiểu ra sao vừa định lộng tiểu hoa chiêu ly khai cấm tham của hắn, miệng đã bị hôn.
Khí tức cực nóng mang theo dục vọng nhảy vào miệng y, điên cuồng cướp đoạt tất cả, không hề là loại thử cẩn cẩn dực dực, mà là cướp đoạt phi thường bá đạo.
Vốn bảo trì tư thế hôn như vậy phi thường trắc trở, huống chi thời gian dài, Pháp Nhĩ Tư nghĩ chính mình đều nhanh hít thở không thông, y trong lòng nam nhân giãy dụa, biểu thị chính mình kháng nghị, thế nhưng không biết như vậy thoạt nhìn càng giống dục nghênh hoàn cự.
Đối phương phi thường phối hợp xé rách y phục y —— không thể trách thợ may Lạc Á ăn bớt vật liệu, nam nhân này dù sao là kỵ sĩ chiến đấu hệ.
Làn da tiếp xúc không khí lạnh, khiến Pháp Nhĩ Tư không khỏi co rúm, hơn nữa Y Lai Ân lúc này lưu luyến không rời ly khai môi y, sửa lại hôn xuống chiếc cổ.
Cảm giác cực nóng, phảng phất muốn trên người y lạc xuống ấn ký.
Pháp Nhĩ Tư thật vất vả giãy dụa chuyển thân, mặt đối mặt Y Lai Ân, lập tức cảnh cáo, “Buông, buông! Ta nói cho ngươi, nếu như ngươi đối ta như vậy, ta với ngươi vĩnh viễn không dứt! Ta nhất định trả thù! Làm cho cả Lạc Á bồi cùng ngươi… A…”
Nói còn chưa xong, thân thể đã dâng lên một cổ khoái cảm cửu viễn, phân thân bị nam nhân cầm, đồng thời chậm rãi bộ lộng.
“Không cần…” Pháp Nhĩ Tư không khống phát sinh rên rỉ, kích thích cảm quan của thân thể khiến y vô pháp làm ra triệt để chống cự.
“… Pháp Nhĩ Tư, ta muốn ngươi.” Thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói.
Pháp Nhĩ Tư hô hấp gấp gáp lập tức biết lần này cùng lần trước không giống, thoạt nhìn người kia biết người trước mặt hắn là ai… Vậy vì sao còn muốn?
“… Ta không thể chịu được ngươi dưới thân người khác lộ loại biểu tình này…” Y Lai Ân thì thào nói, đồng thời cắn lấy nhũ tiêm trên bộ ngực đơn bạc của Pháp Nhĩ Tư, “Cho dù… người kia thoạt nhìn giống ta…”
“Ngươi rốt cuộc nói cái gì?!” Khoái cảm nhũ tiêm bị hàm răng nhẹ nhàng khẽ động, khiến y phát sinh rên rỉ hỗn loạn sung sướng, “A…”
Tay Y Lai Ân càng lúc càng nhanh, khiến Pháp Nhĩ Tư cả người vô lực, tất cả khí lực như bị hút xuống.
“Chậm, chậm một chút… A…” Pháp Nhĩ Tư làm mộng cũng không ngờ, y mở miệng không phải chú ngữ, mà là loại lời nói khiến y muốn đập đầu, “Ân… chậm… A…”
Y thần trí mê ly nắm lấy vai Y Lai Ân, móng tay thật sâu kháp vào cơ thể đối phương, thế nhưng nam nhân trên người tựa hồ không có bất luận cảm giác.
Cuối cùng, hạ phúc Pháp Nhĩ Tư một trận co rút, thân thể theo đó giật nhẹ, trong tay Y Lai Ân đạt đến cao trào.
Phát tiết xong, Pháp Nhĩ Tư không khỏi thở dốc, thân thể sau cao trào tản mát một loại vị đạo *** mỹ, trên làn da trắng nõn, bởi Y Lai Ân tàn sát bừa bãi mà hiện từng đạo vết tích phấn hồng như cánh hoa.
Y mị đôi mắt đen, lười biếng mà mê người, dư vị cao trào khiến y không kịp nghĩ thứ khác, ngoài ý muốn làm y bày ra tư thái quyến rũ khiến kẻ khác điên cuồng.
Y Lai Ân nhìn bộ dáng mê người của người dưới thân, dục vọng hạ phúc cứng như thiết. Hắn nhớ tới giấc mộng vừa nãy, Pháp Nhĩ Tư giống hiện tại mê người…
Nụ hôn của Y Lai Ân rơi vào tiểu phúc, một đường hướng đùi trong.
Pháp Nhĩ Tư muốn đem chân khép lại, nhưng nam nhân cố chấp tách ra chân y, thẳng đến khi một vật thể chước nhiệt đặt ở nơi y khó mở miệng, y mới hiểu được kế tiếp sẽ lọt vào đối đãi thế nào.
“Không…”
Tuy tình huống lần này so lần trước tốt một chút, dù sao thân thể đã trải qua một lần tình sự, thế nhưng nghĩ đến dục vọng thật lớn của đối phương muốn đi vào thân thể, Pháp Nhĩ Tư nhưng cảm thấy sợ hãi.
Thật đúng là dụ dỗ muốn chết! Y Lai Ân hỗn loạn nghĩ. Cụ thân thể trước mắt là như vậy mê người, tay hắn đặt trên thắt lưng mảnh khảnh của đối phương, một hồi đối phương giãy dụa, sẽ gây cho hắn bao nhiêu kích thích.
Y Lai Ân si mê đem phân thân đặt ở hậu huyệt Pháp Nhĩ Tư, nhẹ nhàng ma sát. Phảng phất biết trước số phận, nếp nhăn ở động khẩu co rúm.
Gần là động tác nhỏ bé như vậy, cũng khiến Y Lai Ân thiếu chút lý trí tiêu thất.
Nếu như không phải sợ làm đau y, hắn thật muốn lập tức giữ lấy y, thỏa mãn hy vọng từ trước đến nay. Đúng vậy, hắn chính là muốn có được y, từ lần đầu tiên nhìn thấy y.
Khi hắn thấy bộ dáng Pháp Nhĩ Tư trằn trọc rên rỉ dưới thân nam nhân trong huyễn giác, cho dù nam nhân kia tựa hồ chính là hắn, hắn vẫn có một loại đố kị phát rồ, đố kị đến vứt bỏ chuẩn tắc kỵ sĩ, hắn như cũ muốn y, hiện tại muốn!
Dục vọng của hắn mới tiến nhập một điểm, Pháp Nhĩ Tư liền thiếu chút đau gọi ra, nhưng sống chết nhịn xuống. Mặc loại sự tình này phát sinh lần thứ hai đã rất mất mặt, y còn không muốn đem mặt vứt bỏ.
Có kinh nghiệm lần trước, y thử điều chỉnh hô hấp, thích ứng cự đại của Y Lai Ân. Đều là nam nhân, y biết Y Lai Ân căn bản dừng không được, cho nên chính mình không thể làm gì khác hơn chậm rãi thích ứng.
Y Lai Ân cũng đã không chịu được, hắn lo lắng thương đến người trân ái, liều mình ngăn chặn xung động muốn thoáng tiến nhập, thế nhưng loại ma sát dũng đạo cùng dục vọng rất nhỏ này càng khiến người phát rồ, đặc biệt khi Pháp Nhĩ Tư không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ dụ dỗ, tuy trầm thấp, thế nhưng yêu mị tận xương.
Dục vọng luôn khó khống chế, cho nên Y Lai Ân đối mặt mỹ cảnh như vậy chung quy không thể kiên trì đến cuối cùng, thoáng chàng nhập cơ thể Pháp Nhĩ Tư, khiến y kinh suyễn.
Dũng đạo bao lấy mị thịt lập tức siết chặt, đem đến cho Y Lai Ân khoái cảm hít thở không thông, hắn trên người Pháp Nhĩ Tư kiềm lòng không được phát sinh tiếng thở dốc sung sướng.
Mọi người luôn nói kỵ sĩ tốt hơn chiến sĩ, bản thân có được tự chủ càng hoàn mỹ, thế nhưng những lời này không thích hợp hiện tại.
Sung sướng xỏ xuyên thân thể Pháp Nhĩ Tư mang đến, như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, khiến y lai ân muốn ngừng mà không được nhanh hơn tốc độ.
Pháp Nhĩ Tư nắm chặt vai hắn, hầu như vô pháp hô hấp.
Thật không rõ vì sao loại vận động lãng phí thể lực này có thể mang đến khoái cảm thật lớn như vậy, khiến những người này vô pháp kiềm chế?
Nhưng lập tức Pháp Nhĩ Tư phát hiện, chính mình dĩ nhiên là một thành viên trong đó, còn hơn bọn họ, chính mình tựa hồ không cao minh đi đâu, dù sao, y cũng cảm thụ khoái cảm theo đó mà đến.
Phân thân vừa phát tiết lần thứ hai ngẩng đầu, một trận cảm giác tê dại kỳ dị dâng lên thắt lưng, thân thể bằng vào bản năng phối hợp nam nhân xông tới.
Y Lai Ân rất nhanh phát hiện điểm mẫn cảm của Pháp Nhĩ Tư, nỗ lực tiến công, thẳng đến khi đôi mắt đen bịt kín dục vọng, hoàn toàn không thấy loại băng lãnh cùng khoảng cách thường ngày.
Hắn hôn đôi môi mê người của Pháp Nhĩ Tư, cảm giác hậu huyệt cực nóng của đối phương một trận co rút mãnh liệt, hắn phát sinh tê rống trầm thấp, mang Pháp Nhĩ Tư đặt lên cao điểm.
Cao trào qua, Y Lai Ân cúi đầu hôn đôi mắt thấp nhuận của Pháp Nhĩ Tư, chậm rãi từ cơ thể y rời khỏi.
Hậu huyệt của Pháp Nhĩ Tư bị chà đạp sưng đỏ bất kham, tơ máu màu đỏ hỗn tạp nùng trọc màu trắng, dọc theo bắp đùi chậm rãi chảy, Y Lai Ân nguyên bản muốn giúp y thanh lý, thế nhưng thấy một màn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại phấn khởi.
Không có nam nhân nào bỏ qua mỹ cảnh mê người như vậy, Y Lai Ân thành thực nghĩ, hôn môi Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư sớm rơi vào trạng thái bán hôn mê, lông mi thật dài rủ xuống, nhẹ nhàng run.
Hưởng thụ kích thích đôi môi mềm mại mang đến, Y Lai Ân lần thứ hai giơ lên chân Pháp Nhĩ Tư, động thân mà vào…
…
Khi Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai tỉnh lại, bên ngoài như cũ dương quang chiếu rọi, khiến y có loại lỗi giác chính mình tựa hồ mê man một hồi.
Bất quá rất nhanh, y từ chiếc đồng hồ bên cạnh biết, hiện là buổi sáng ngày thứ hai… có lẽ ngày thứ ba? Y bi quan nghĩ.
Thân thể khó chịu phảng phất bị mở ra, sau đó lần nữa lắp ráp, nhớ tới lần trước y hầu như nằm ba ngày… Bất quá lần này không giống, bởi vì y cảm giác được vết tích của bạch ma pháp trong không khí.
Có lẽ Y Lai Ân tìm mục sư, vì y trị vết thương?
Nghĩ đến biểu tình xấu hổ trên mặt mục sư, Pháp Nhĩ Tư hận không thể đập đầu chết.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có thanh âm quy luật kim giây rơi trên đồng hồ.
Y gian nan giật giật ngón tay, động một chút thân thể, rất nhanh, bi ai phát hiện, tuy vết thương đã khép, thế nhưng đau nhức thân thể còn tồn tại.
Đột nhiên, khóe mắt liếc thoáng chiếc bóng màu đen bên giường, y tập trung nhìn, nguyên lai là Bối Đế Á.
“Đều đến giờ cơm trưa, ngài còn không thức dậy?” Bối Đế Á tựa cạnh giường, cười nhìn y.
Pháp Nhĩ Tư trừng mắt nhìn nàng, liều mình nhịn xuống tâm tình giết nàng cho xong. Y hiện dám khẳng định, nhất định là Bối Đế Á khiến Y Lai Ân sản sinh huyễn giác gì!
“Thoạt nhìn vị vương tử kia rất thích ngài, hôm qua vẫn làm đến khi ngài hôn mê bất tỉnh…” Bối Đế Á mị đôi mắt màu vàng tới gần y, “Đương nhiên, ngài biểu hiện cũng không sai, ai có thể nghĩ Hắc Bào Giáo Phụ khiến cả đại lục sợ hãi, sẽ dưới thân một nhân loại truỵ lạc thở dốc?”
Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nhìn nàng, cố giữ lãnh tĩnh hỏi: “Nãi đối hắn sử dụng huyễn thuật?”
“Hoàn toàn không có.” Bối Đế Á nhún nhún vai, mở tay nói, “Ta chỉ khiến hắn nhớ lại tình cảnh lần đầu cùng ngài gặp mặt, cũng tốt để ta biết ngài là thế nào cùng vị vương tử này gặp nhau… Không nghĩ tới lần đầu hương diễm như vậy.”
“… Không phải hắc ma pháp?” Pháp Nhĩ Tư hỏi, hoàn toàn không để ý nàng đang bóc lên vết sẹo.
“Đó không tính hắc ma pháp, chỉ là thiêu đốt một loại thực vật.” Bối Đế Á bỡn cợt nháy mắt, “Thỉnh cho phép ta giấu tên loại thực vật này. Loại thực vật này có thể khiến người tiến nhập huyễn giác, từ đó nhớ lại một ít ký ức bị che phủ… Theo đó xem, thân ái pháp sư đại nhân, hắn hoàn toàn không nhớ lần đầu thế nào đối đãi ngài!”
“Câm miệng!” Pháp Nhĩ Tư nhịn không được rống, từ trên giường ngồi dậy, nhưng một trận đau nhức khiến y hầu như ngã xuống, “Bối Đế Á, lẽ nào nãi nghĩ sinh mệnh của mình không trọng yếu?”
Sắc mặt Bối Đế Á thoáng cái xấu xí, mím môi. Loại uy hiếp này nàng vô pháp dùng tâm tình bình thường đối mặt. Vì vậy nàng cãi chày cãi cối nói: “… Ta chỉ là sử dụng thực vật, từ khi ngài vì hắn mở cửa, tất cả phát sinh đều là ý chí của hắn, cùng ta một điểm không quan hệ!”
“Nãi xác định?”
Bối Đế Á gật đầu, “Ta không biết nguyên nhân gì, thế nhưng trên người vị vương tử này tựa hồ có một loại lực lượng kỳ quái, hắc ma pháp đối hắn một điểm tác dụng không có, cho dù huyễn thuật của ta ở trước mặt hắn cũng vô pháp phát huy. Pháp sư đại nhân, ta thầm nghĩ mở một vui đùa nho nhỏ, không nghĩ sự tình phát triển lớn như vậy… Ta muốn cứu ngài, thế nhưng vừa tiếp cận hắn, hắc ma pháp của ta không sử dụng được…” Nàng khổ não nói, sau đó rất nhanh liếc nhìn Pháp Nhĩ Tư.
“Hơn nữa ngài… rõ ràng bộ dáng rất hưởng thụ…”
“Cái gì?!” Pháp Nhĩ Tư kêu lên, lần đầu tiên bộ kiểm cảm giác muốn sung huyết, “Cái gì kêu là rất hưởng thụ?”
“Thế nhưng… chính là như vậy…” Bối Đế Á ủy khuất nói, “Ngài thậm chí chủ động phối hợp…”
Trời ạ! Hắc Ám Chi Thần! Ngươi giết ta đi! Pháp Nhĩ Tư phẫn nộ nghĩ.
Bức tường nguyên bản trắng noãn bày ra dấu hiệu mục nát, những chiếc khe như mạng nhện dày đặc mà rất nhỏ, khiến bức tường thoạt nhìn phá lệ sứt mẻ.
Y Lai Ân sửng sốt, kinh ngạc quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không biết từ lúc nào, tia sáng bên ngoài đã tối sầm, hắn nhớ kỹ hiện rõ ràng là buổi chiều, vừa nãy còn dương quang xán lạn…
Hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, nguyên bản hắn đứng ở hành lang lầu hai biệt quán, thế nhưng hiện ở một hành lang nửa đã tàn cũ.
Một bên hành lang là những gian phòng có chút dột nát, cửa một số gian phòng không biết đi đâu. Đá cẩm thạch nguyên bản lát trên đất, hiện nhưng từng khối từng khối vỡ không ra hình dạng.
Mà một bên hành lang là hoa viên héo rách, bên trong cỏ dại mọc thành bụi, lóe một ít lục sắc huỳnh quang lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn như đôi mắt động vật dạ hành.
Y Lai Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời rất đẹp, những vì sao khắp bầu trời như mảnh vỡ trên vải nhung màu đen, lóe quang mang động nhân, gió thổi qua hoa viên, mang đến ẩm ướt từ phương xa.
Hắn nhíu nhíu mày, không biết chính mình thế nào ở đây, vừa nãy rõ ràng còn ở lầu hai biệt quán!
Nơi đây thoạt nhìn như một tòa dinh thự quý tộc rách nát, ít nhất trăm năm không ai tu sửa, có chỗ đã sứt mẻ bất kham.
Y Lai Ân không sợ những thứ này, chỉ là có chút kinh ngạc chính mình thế nào trong nháy mắt tới đây, loại cảm giác này như vậy chân thực, hắn thậm chí có thể cảm giác gió nhẹ thổi qua, nghe tiếng giày dẫm trên đất, cùng xúc giác băng lãnh khi ngón tay rơi vào trường kiếm bên hông.
Bỗng nhiên, hắn nghe một trận động tĩnh rất nhỏ, quay đầu vừa nhìn, ở sân đối diện, một chiếc bóng màu đen đang di động.
Trên thực tế, đó không phải một chiếc bóng màu đen, người nọ chỉ là mặc trường bào màu đen.
Người kia đem chiếc mũ hắc bào xốc lên, lộ mái tóc dài màu đen hiếm thấy trên đại lục.
Tay y cầm một chiếc đèn không sáng lắm, trong hoàn cảnh như vậy, chiếc đèn chỉ có thể chiếu rõ một mảnh nhỏ phía trước, bất quá đã đủ để Y Lai Ân thấy gương mặt.
“Pháp Nhĩ Tư?!”
Y Lai Ân kêu một tiếng, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư giống như không nghe, tiếp tục đi tới.
Y mặc trường bào màu đen, cho dù gió thổi, cũng vô pháp lướt tới vạt áo y, từng nếp uốn trên trường bào là như vậy ưu nhã cùng khéo léo, một chút không vì gió cải biến.
Y nắm chiếc đèn, đi qua hành lang vắng vẻ, cả người tựa như muốn dung nhập hắc ám, thế nhưng lại như vậy tịch mịch cùng ưu nhã.
Lục sắc huỳnh hỏa nhẹ nhàng bay qua rồi nháy mắt biến mất, hắn thấy đôi mắt Pháp Nhĩ Tư tịch tĩnh như bãi tha ma.
Y Lai Ân nhịn không được gọi một tiếng, sau đó nhảy xuống hành lang đang đứng, rất nhanh lao qua.
Hoa viên nguyên bản có mấy đường nhỏ, thế nhưng bởi cỏ dại mọc phi thường rậm rạp, đã nhận không ra. Y Lai Ân đẩy đi những bụi cỏ, bên trong thỉnh thoảng chạy ra một số tiểu động vật không biết tên, bọn chúng bị doạ lẫn trốn tứ tán.
Y Lai Ân không biết chính dẫm tới cái gì, dù sao một cái dẫm liền gãy, có lẽ là cành khô, có lẽ là xương người.
Cuối cùng, hắn rốt cục đến nơi Pháp Nhĩ Tư vừa xuất hiện, nhưng phát hiện y đã quẹo vào hành lang bên cạnh, trong tầm mắt tiêu thất.
Y Lai Ân lập tức vọt qua, hướng chỗ rẽ nhìn, lại là một hành lang đen như mực, không thấy nửa bóng người.
Nhớ tới bảo thạch trên trường kiếm có thể dùng làm ma pháp cầu chiếu sáng, hắn lập tức đem trường kiếm nhẹ nhàng giơ, bảo thạch màu lam trong hành lang u ám tản mát quang mang yếu ớt, chỉ chiếu rọi một mảnh nhỏ trước mắt.
“Pháp Nhĩ Tư?” Y Lai Ân vội gọi. Hành lang không biết dài bao nhiêu, thanh âm hắn hô lên, chỉ truyền ra tiếng vọng vắng vẻ, trừ thứ đó, thanh âm gì cũng không có.
Hắn cẩn thận bước vào. Nếu vừa nãy thấy Pháp Nhĩ Tư rẽ qua hành lang này, như vậy hẳn ở đây có thể tìm được người…
“A…”
Y Lai Ân bỗng nhiên dừng lại, nghe ra đó là một tiếng rên rỉ mang theo thống khổ rồi hỗn loạn quyến rũ.
Trên hành lang vắng vẻ, có vẻ phá lệ mê người.
Tiếng rên rỉ này phảng phất phát sinh dưới tình huống cực lực áp lực, rõ ràng rất thống khổ, âm cuối nhưng giơ cao, mang theo dụ dỗ khiến kẻ khác tâm ngứa.
Y Lai Ân ngẩn người, nhẹ nhàng hướng tới phía truyền thanh âm.
Hắn nguyên tưởng sẽ thấy hình ảnh nhi đồng không thích hợp nào, thế nhưng sau khi tới mới phát hiện, nơi đây có lẽ trình diễn ma pháp đại chiến trong truyền thuyết.
Bởi vì gian phòng trước mắt hầu như bị hủy.
Bức tường toàn bộ sụp xuống, nguyên bản rất không kiên cố, hiện càng vì sự sụp đổ tìm được một cái cớ —— bức tường bị dây đè sụp.
Đây không phải nói bức tường có bao nhiêu yếu, mà là sợi dây rất thô, trời biết những sợi dây này làm từ gì, dĩ nhiên so một thân cây còn muốn thô.
Có lẽ tại Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải có sợi dây như vậy, thế nhưng Y Lai Ân rất khẳng định nơi đây không phải Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.
Tuy như cũ nghe được tiếng rên rỉ, thế nhưng toàn bộ gian phòng đều bị những sợi dây tráng kiện bao quanh nghiêm kín, không để lại chút khe hở.
Bất quá Y Lai Ân dùng kiếm chém vào. Nếu như muốn ly khai nơi đây, hắn nên hỏi một chút tương đối tốt, nếu như đối phương không quá phương tiện, hắn có thể bên cạnh chờ.
Tuy bên ngoài bị những sợi dây thật lớn, không biết từ đâu xuất hiện khiến cho loạn thất bát tao, nhưng không nghĩ bên trong không bị hư hao nghiêm trọng.
Dây đem trần nhà mở, cho nên Y Lai Ân có thể thấy những ngôi xán lạn cùng ánh trăng nhu hòa.
Trong phòng tràn ngập một loại khí tức *** nồng đậm, cùng nhàn nhạt huyết tinh.
Y Lai Ân lập tức nghĩ chính mình ở đây tựa hồ không quá hợp, có lẽ nên ra ngoài chờ một chút tương đối tốt, thế nhưng cước bộ di không được, không chỉ di không được, lực chú ý còn toàn bộ tập trung lên giường.
Cùng đình viện tương phản, gian phòng này thật ra có vẻ sạch sẽ mà hoa lệ.
Mạn giường trên đỉnh rủ xuống, mơ hồ có thể thấy hai đạo thân ảnh giao triền.
Tiếng rên rỉ một cao một thấp phảng phất có ma lực mê hoặc, đem Y Lai Ân dẫn đến bên cạnh.
Một cánh tay từ mạn giường lộ ra, ngón tay thon dài ưu mỹ. Nắm chặt chăn đệm, bởi vì *** mà xuất hiện co giật ngắn ngủi, làn da trắng nõn hiển hiện phấn hồng mập mờ.
Trường hợp này rõ ràng nên lảng tránh, thế nhưng Y Lai Ân lại làm một chuyện khiến hắn đều kinh ngạc.
Hắn bỗng nhiên vươn tay, cố sức xốc lên mạn giường.
Bên trong mạn giường đích thật có hai người, nhưng người bên dưới dĩ nhiên là Pháp Nhĩ Tư!
Y Lai Ân tại chỗ ngây người, chỉ có thể ngây ngốc nhìn sợi tóc màu đen trên chăn đệm màu trắng uyển hoạ đường cong dụ hoặc, làn da trắng nõn có từng đạo vết tích màu đỏ, có dấu hôn, cũng có bị đè ép, tựa như cánh hoa hồng nhạt giữa mùa xuân, rõ ràng là vết thương khiến người tâm đau, thế nhưng ngoài ý muốn quyến rũ.
Hắn kinh ngạc nhìn gương mặt Pháp Nhĩ Tư, càng thêm ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của hắn, Pháp Nhĩ Tư luôn lười biếng, lãnh đạm an tĩnh tựa như một con mèo buồn chán nằm trên hành lang phơi nắng, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lại quay đầu tiếp tục phơi nắng.
Thế nhưng hiện trên mặt y giao tạp thống khổ cùng mê man, đôi mắt đen nhánh cũng bởi khoái cảm bịt kín một tầng ba quang động nhân.
Mà khi Y lai Ân nhìn người đang luật động trên người Pháp Nhĩ Tư, phát hiện người nọ dĩ nhiên cùng chính mình lớn lên giống nhau như đúc…
“Điện hạ? Điện hạ?”
Y lai ân run một cái, phảng phất đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi, không phải dinh thự quý tộc u tĩnh hoang phế, không phải đêm khuya thanh âm câu tĩnh, càng không phải gian phòng bò đầy dây nhợ.
Hắn trong gian phòng của mình ở Phỉ Địch Á thành tại Cổ Lạp Đức, hiện đứng trước cửa, mà Pháp Nhĩ Tư ngay trước mặt, kinh ngạc nhìn.
“Làm sao vậy, điện hạ? Vì sao đứng ở cửa không vào?” Pháp Nhĩ Tư giữ cửa mở, sau đó dẫn đầu xoay người trở lại giường.
Y Lai Ân vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn hành lang bên ngoài, như cũ là dương quang xán lạn, đem cả hành lang chiếu đến sáng sủa mà rộng mở.
“Vương tử điện hạ?” Pháp Nhĩ Tư cắt đứt trầm tư của Y Lai Ân, “Ngài ở đâu khó chịu?”
Y Lai Ân lắc đầu, nhìn tay mình. Hắn nhớ kỹ vừa nãy khi giật lại mạn giường trầm trọng, ngón tay rõ ràng cảm giác hoa văn phiền phức bên trên…
Pháp Nhĩ Tư lại nói gì đó, hắn nghe không rõ, chỉ nhìn đến cái miệng hé ra hợp lại của y, sau đó hắn vô thức đóng cửa hướng y đi tới.
Nhớ tới bộ dáng vừa nãy trên giường của Pháp Nhĩ Tư, gương mặt tinh xảo bởi vì dục vọng mà vặn vẹo, nhưng càng hiển hiện phong tình động nhân, làn da là trắng nõn mê người, hồng ngân bên trên để lộ một loại khoái cảm lăng nhục, hai chân thẳng tắp mà thon dài, triền trên lưng nam nhân…
Thấy đôi mắt màu lam của Y Lai Ân nhìn mình có vẻ thâm trầm, Pháp Nhĩ Tư mất tự nhiên dời đi đường nhìn, xoay người.
Vừa nãy, tựa hồ trên người Y Lai Ân phát sinh chuyện gì? Pháp Nhĩ Tư không quá xác định, mê hương hư hư thực thực có thể khiến người rơi vào ảo giác, có lẽ Bối Đế Á đùa giỡn hoa chiêu…
Đang nghĩ ngợi, y bỗng nhiên bị một cổ lực lượng thật lớn từ phía sau ép đến trên giường.
Pháp Nhĩ Tư không khỏi may mắn chính mình vừa nãy đứng bên giường, nếu như phía trước là đất trống, không đụng đầu u một cục không thể!
Y phẫn nộ muốn xoay người, đem người đặt trên mình mắng to, sau đó để hắn phẩm thưởng thống khổ độc tiễn xuyên tâm, bất quá xoay được nửa, liền bị ép không thể động đậy.
“… Buông…” Pháp Nhĩ Tư phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, bởi vì ngực bị chặn, cả hô hấp đều có chút trắc trở.
“Pháp Nhĩ Tư…”
Người phía sau ồ ồ thở dốc, cách lớp vải, Pháp Nhĩ Tư có thể cảm giác nhiệt độ trên cơ thể người nam nhân khác với bình thường.
Y miễn cưỡng nghiêng thân, nỗ lực thuyết phục vương tử không biết thế nào bỗng nhiên động dục, nhưng khi quay đầu, thấy chính là một đôi mắt màu lam dị thường thâm trầm, trong mắt mang theo dục vọng rõ ràng, phảng phất y hiện gọi dừng, là một việc rất tàn nhẫn.
“Pháp Nhĩ Tư… Ta thích ngươi… Không cần cự tuyệt ta.” Y Lai Ân gian nan nói, không biết là biểu lộ như vậy đối hắn có chút trắc trở, hay là bởi dục vọng bạo phát.
Pháp Nhĩ Tư không hiểu ra sao vừa định lộng tiểu hoa chiêu ly khai cấm tham của hắn, miệng đã bị hôn.
Khí tức cực nóng mang theo dục vọng nhảy vào miệng y, điên cuồng cướp đoạt tất cả, không hề là loại thử cẩn cẩn dực dực, mà là cướp đoạt phi thường bá đạo.
Vốn bảo trì tư thế hôn như vậy phi thường trắc trở, huống chi thời gian dài, Pháp Nhĩ Tư nghĩ chính mình đều nhanh hít thở không thông, y trong lòng nam nhân giãy dụa, biểu thị chính mình kháng nghị, thế nhưng không biết như vậy thoạt nhìn càng giống dục nghênh hoàn cự.
Đối phương phi thường phối hợp xé rách y phục y —— không thể trách thợ may Lạc Á ăn bớt vật liệu, nam nhân này dù sao là kỵ sĩ chiến đấu hệ.
Làn da tiếp xúc không khí lạnh, khiến Pháp Nhĩ Tư không khỏi co rúm, hơn nữa Y Lai Ân lúc này lưu luyến không rời ly khai môi y, sửa lại hôn xuống chiếc cổ.
Cảm giác cực nóng, phảng phất muốn trên người y lạc xuống ấn ký.
Pháp Nhĩ Tư thật vất vả giãy dụa chuyển thân, mặt đối mặt Y Lai Ân, lập tức cảnh cáo, “Buông, buông! Ta nói cho ngươi, nếu như ngươi đối ta như vậy, ta với ngươi vĩnh viễn không dứt! Ta nhất định trả thù! Làm cho cả Lạc Á bồi cùng ngươi… A…”
Nói còn chưa xong, thân thể đã dâng lên một cổ khoái cảm cửu viễn, phân thân bị nam nhân cầm, đồng thời chậm rãi bộ lộng.
“Không cần…” Pháp Nhĩ Tư không khống phát sinh rên rỉ, kích thích cảm quan của thân thể khiến y vô pháp làm ra triệt để chống cự.
“… Pháp Nhĩ Tư, ta muốn ngươi.” Thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói.
Pháp Nhĩ Tư hô hấp gấp gáp lập tức biết lần này cùng lần trước không giống, thoạt nhìn người kia biết người trước mặt hắn là ai… Vậy vì sao còn muốn?
“… Ta không thể chịu được ngươi dưới thân người khác lộ loại biểu tình này…” Y Lai Ân thì thào nói, đồng thời cắn lấy nhũ tiêm trên bộ ngực đơn bạc của Pháp Nhĩ Tư, “Cho dù… người kia thoạt nhìn giống ta…”
“Ngươi rốt cuộc nói cái gì?!” Khoái cảm nhũ tiêm bị hàm răng nhẹ nhàng khẽ động, khiến y phát sinh rên rỉ hỗn loạn sung sướng, “A…”
Tay Y Lai Ân càng lúc càng nhanh, khiến Pháp Nhĩ Tư cả người vô lực, tất cả khí lực như bị hút xuống.
“Chậm, chậm một chút… A…” Pháp Nhĩ Tư làm mộng cũng không ngờ, y mở miệng không phải chú ngữ, mà là loại lời nói khiến y muốn đập đầu, “Ân… chậm… A…”
Y thần trí mê ly nắm lấy vai Y Lai Ân, móng tay thật sâu kháp vào cơ thể đối phương, thế nhưng nam nhân trên người tựa hồ không có bất luận cảm giác.
Cuối cùng, hạ phúc Pháp Nhĩ Tư một trận co rút, thân thể theo đó giật nhẹ, trong tay Y Lai Ân đạt đến cao trào.
Phát tiết xong, Pháp Nhĩ Tư không khỏi thở dốc, thân thể sau cao trào tản mát một loại vị đạo *** mỹ, trên làn da trắng nõn, bởi Y Lai Ân tàn sát bừa bãi mà hiện từng đạo vết tích phấn hồng như cánh hoa.
Y mị đôi mắt đen, lười biếng mà mê người, dư vị cao trào khiến y không kịp nghĩ thứ khác, ngoài ý muốn làm y bày ra tư thái quyến rũ khiến kẻ khác điên cuồng.
Y Lai Ân nhìn bộ dáng mê người của người dưới thân, dục vọng hạ phúc cứng như thiết. Hắn nhớ tới giấc mộng vừa nãy, Pháp Nhĩ Tư giống hiện tại mê người…
Nụ hôn của Y Lai Ân rơi vào tiểu phúc, một đường hướng đùi trong.
Pháp Nhĩ Tư muốn đem chân khép lại, nhưng nam nhân cố chấp tách ra chân y, thẳng đến khi một vật thể chước nhiệt đặt ở nơi y khó mở miệng, y mới hiểu được kế tiếp sẽ lọt vào đối đãi thế nào.
“Không…”
Tuy tình huống lần này so lần trước tốt một chút, dù sao thân thể đã trải qua một lần tình sự, thế nhưng nghĩ đến dục vọng thật lớn của đối phương muốn đi vào thân thể, Pháp Nhĩ Tư nhưng cảm thấy sợ hãi.
Thật đúng là dụ dỗ muốn chết! Y Lai Ân hỗn loạn nghĩ. Cụ thân thể trước mắt là như vậy mê người, tay hắn đặt trên thắt lưng mảnh khảnh của đối phương, một hồi đối phương giãy dụa, sẽ gây cho hắn bao nhiêu kích thích.
Y Lai Ân si mê đem phân thân đặt ở hậu huyệt Pháp Nhĩ Tư, nhẹ nhàng ma sát. Phảng phất biết trước số phận, nếp nhăn ở động khẩu co rúm.
Gần là động tác nhỏ bé như vậy, cũng khiến Y Lai Ân thiếu chút lý trí tiêu thất.
Nếu như không phải sợ làm đau y, hắn thật muốn lập tức giữ lấy y, thỏa mãn hy vọng từ trước đến nay. Đúng vậy, hắn chính là muốn có được y, từ lần đầu tiên nhìn thấy y.
Khi hắn thấy bộ dáng Pháp Nhĩ Tư trằn trọc rên rỉ dưới thân nam nhân trong huyễn giác, cho dù nam nhân kia tựa hồ chính là hắn, hắn vẫn có một loại đố kị phát rồ, đố kị đến vứt bỏ chuẩn tắc kỵ sĩ, hắn như cũ muốn y, hiện tại muốn!
Dục vọng của hắn mới tiến nhập một điểm, Pháp Nhĩ Tư liền thiếu chút đau gọi ra, nhưng sống chết nhịn xuống. Mặc loại sự tình này phát sinh lần thứ hai đã rất mất mặt, y còn không muốn đem mặt vứt bỏ.
Có kinh nghiệm lần trước, y thử điều chỉnh hô hấp, thích ứng cự đại của Y Lai Ân. Đều là nam nhân, y biết Y Lai Ân căn bản dừng không được, cho nên chính mình không thể làm gì khác hơn chậm rãi thích ứng.
Y Lai Ân cũng đã không chịu được, hắn lo lắng thương đến người trân ái, liều mình ngăn chặn xung động muốn thoáng tiến nhập, thế nhưng loại ma sát dũng đạo cùng dục vọng rất nhỏ này càng khiến người phát rồ, đặc biệt khi Pháp Nhĩ Tư không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ dụ dỗ, tuy trầm thấp, thế nhưng yêu mị tận xương.
Dục vọng luôn khó khống chế, cho nên Y Lai Ân đối mặt mỹ cảnh như vậy chung quy không thể kiên trì đến cuối cùng, thoáng chàng nhập cơ thể Pháp Nhĩ Tư, khiến y kinh suyễn.
Dũng đạo bao lấy mị thịt lập tức siết chặt, đem đến cho Y Lai Ân khoái cảm hít thở không thông, hắn trên người Pháp Nhĩ Tư kiềm lòng không được phát sinh tiếng thở dốc sung sướng.
Mọi người luôn nói kỵ sĩ tốt hơn chiến sĩ, bản thân có được tự chủ càng hoàn mỹ, thế nhưng những lời này không thích hợp hiện tại.
Sung sướng xỏ xuyên thân thể Pháp Nhĩ Tư mang đến, như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, khiến y lai ân muốn ngừng mà không được nhanh hơn tốc độ.
Pháp Nhĩ Tư nắm chặt vai hắn, hầu như vô pháp hô hấp.
Thật không rõ vì sao loại vận động lãng phí thể lực này có thể mang đến khoái cảm thật lớn như vậy, khiến những người này vô pháp kiềm chế?
Nhưng lập tức Pháp Nhĩ Tư phát hiện, chính mình dĩ nhiên là một thành viên trong đó, còn hơn bọn họ, chính mình tựa hồ không cao minh đi đâu, dù sao, y cũng cảm thụ khoái cảm theo đó mà đến.
Phân thân vừa phát tiết lần thứ hai ngẩng đầu, một trận cảm giác tê dại kỳ dị dâng lên thắt lưng, thân thể bằng vào bản năng phối hợp nam nhân xông tới.
Y Lai Ân rất nhanh phát hiện điểm mẫn cảm của Pháp Nhĩ Tư, nỗ lực tiến công, thẳng đến khi đôi mắt đen bịt kín dục vọng, hoàn toàn không thấy loại băng lãnh cùng khoảng cách thường ngày.
Hắn hôn đôi môi mê người của Pháp Nhĩ Tư, cảm giác hậu huyệt cực nóng của đối phương một trận co rút mãnh liệt, hắn phát sinh tê rống trầm thấp, mang Pháp Nhĩ Tư đặt lên cao điểm.
Cao trào qua, Y Lai Ân cúi đầu hôn đôi mắt thấp nhuận của Pháp Nhĩ Tư, chậm rãi từ cơ thể y rời khỏi.
Hậu huyệt của Pháp Nhĩ Tư bị chà đạp sưng đỏ bất kham, tơ máu màu đỏ hỗn tạp nùng trọc màu trắng, dọc theo bắp đùi chậm rãi chảy, Y Lai Ân nguyên bản muốn giúp y thanh lý, thế nhưng thấy một màn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại phấn khởi.
Không có nam nhân nào bỏ qua mỹ cảnh mê người như vậy, Y Lai Ân thành thực nghĩ, hôn môi Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư sớm rơi vào trạng thái bán hôn mê, lông mi thật dài rủ xuống, nhẹ nhàng run.
Hưởng thụ kích thích đôi môi mềm mại mang đến, Y Lai Ân lần thứ hai giơ lên chân Pháp Nhĩ Tư, động thân mà vào…
…
Khi Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai tỉnh lại, bên ngoài như cũ dương quang chiếu rọi, khiến y có loại lỗi giác chính mình tựa hồ mê man một hồi.
Bất quá rất nhanh, y từ chiếc đồng hồ bên cạnh biết, hiện là buổi sáng ngày thứ hai… có lẽ ngày thứ ba? Y bi quan nghĩ.
Thân thể khó chịu phảng phất bị mở ra, sau đó lần nữa lắp ráp, nhớ tới lần trước y hầu như nằm ba ngày… Bất quá lần này không giống, bởi vì y cảm giác được vết tích của bạch ma pháp trong không khí.
Có lẽ Y Lai Ân tìm mục sư, vì y trị vết thương?
Nghĩ đến biểu tình xấu hổ trên mặt mục sư, Pháp Nhĩ Tư hận không thể đập đầu chết.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có thanh âm quy luật kim giây rơi trên đồng hồ.
Y gian nan giật giật ngón tay, động một chút thân thể, rất nhanh, bi ai phát hiện, tuy vết thương đã khép, thế nhưng đau nhức thân thể còn tồn tại.
Đột nhiên, khóe mắt liếc thoáng chiếc bóng màu đen bên giường, y tập trung nhìn, nguyên lai là Bối Đế Á.
“Đều đến giờ cơm trưa, ngài còn không thức dậy?” Bối Đế Á tựa cạnh giường, cười nhìn y.
Pháp Nhĩ Tư trừng mắt nhìn nàng, liều mình nhịn xuống tâm tình giết nàng cho xong. Y hiện dám khẳng định, nhất định là Bối Đế Á khiến Y Lai Ân sản sinh huyễn giác gì!
“Thoạt nhìn vị vương tử kia rất thích ngài, hôm qua vẫn làm đến khi ngài hôn mê bất tỉnh…” Bối Đế Á mị đôi mắt màu vàng tới gần y, “Đương nhiên, ngài biểu hiện cũng không sai, ai có thể nghĩ Hắc Bào Giáo Phụ khiến cả đại lục sợ hãi, sẽ dưới thân một nhân loại truỵ lạc thở dốc?”
Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nhìn nàng, cố giữ lãnh tĩnh hỏi: “Nãi đối hắn sử dụng huyễn thuật?”
“Hoàn toàn không có.” Bối Đế Á nhún nhún vai, mở tay nói, “Ta chỉ khiến hắn nhớ lại tình cảnh lần đầu cùng ngài gặp mặt, cũng tốt để ta biết ngài là thế nào cùng vị vương tử này gặp nhau… Không nghĩ tới lần đầu hương diễm như vậy.”
“… Không phải hắc ma pháp?” Pháp Nhĩ Tư hỏi, hoàn toàn không để ý nàng đang bóc lên vết sẹo.
“Đó không tính hắc ma pháp, chỉ là thiêu đốt một loại thực vật.” Bối Đế Á bỡn cợt nháy mắt, “Thỉnh cho phép ta giấu tên loại thực vật này. Loại thực vật này có thể khiến người tiến nhập huyễn giác, từ đó nhớ lại một ít ký ức bị che phủ… Theo đó xem, thân ái pháp sư đại nhân, hắn hoàn toàn không nhớ lần đầu thế nào đối đãi ngài!”
“Câm miệng!” Pháp Nhĩ Tư nhịn không được rống, từ trên giường ngồi dậy, nhưng một trận đau nhức khiến y hầu như ngã xuống, “Bối Đế Á, lẽ nào nãi nghĩ sinh mệnh của mình không trọng yếu?”
Sắc mặt Bối Đế Á thoáng cái xấu xí, mím môi. Loại uy hiếp này nàng vô pháp dùng tâm tình bình thường đối mặt. Vì vậy nàng cãi chày cãi cối nói: “… Ta chỉ là sử dụng thực vật, từ khi ngài vì hắn mở cửa, tất cả phát sinh đều là ý chí của hắn, cùng ta một điểm không quan hệ!”
“Nãi xác định?”
Bối Đế Á gật đầu, “Ta không biết nguyên nhân gì, thế nhưng trên người vị vương tử này tựa hồ có một loại lực lượng kỳ quái, hắc ma pháp đối hắn một điểm tác dụng không có, cho dù huyễn thuật của ta ở trước mặt hắn cũng vô pháp phát huy. Pháp sư đại nhân, ta thầm nghĩ mở một vui đùa nho nhỏ, không nghĩ sự tình phát triển lớn như vậy… Ta muốn cứu ngài, thế nhưng vừa tiếp cận hắn, hắc ma pháp của ta không sử dụng được…” Nàng khổ não nói, sau đó rất nhanh liếc nhìn Pháp Nhĩ Tư.
“Hơn nữa ngài… rõ ràng bộ dáng rất hưởng thụ…”
“Cái gì?!” Pháp Nhĩ Tư kêu lên, lần đầu tiên bộ kiểm cảm giác muốn sung huyết, “Cái gì kêu là rất hưởng thụ?”
“Thế nhưng… chính là như vậy…” Bối Đế Á ủy khuất nói, “Ngài thậm chí chủ động phối hợp…”
Trời ạ! Hắc Ám Chi Thần! Ngươi giết ta đi! Pháp Nhĩ Tư phẫn nộ nghĩ.
Tác giả :
Nhu の Thiên Vũ