Hắc Nho
Chương 41: Hoà hợp như xưa
Quắc! Một tiếng kêu dài theo đó một con quái điều khổng lổ hạ xuống sân viện, lông lá toàn thân màu vàng kim. Cặp mắt đỏ ngầu, mỏ nhọn như sắt thép vươn cao cái cổ dài đứng sừng sững trông rất hùng dũng. Đinh Hạo rùng mình đây là con Linh Khứu của Linh Khứu Mỗ Mỗ đây mà. Chẳng lẽ lão đến đây ư? Tại sao lão ăn mày phải tránh né lão?
Thọ Dao Phong phùng mang trợn mắt ngồi xuống trở lại, căm phẫn nói:
– Tên biết nhiều chuyện kia, có chuyện gì ngươi phải chịu trách nhiệm.
Toàn Tri Tử cười khanh khách nói:
– Miễn không xảy ra án mạng thôi?
Dứt lời lão đứng dậy ra khỏi sảnh đường bước vào sân viện lớn tiếng hô:
– Tẩu tẩu, mười năm chẳng gặp mặt, đêm nay may mắn lại hội ngộ nha.
Thọ Dao Phong bực tức nói:
– Đêm nay chắc phải mất mặt chẳng sai, mụ đui mù này chọn ngay thời điểm này đến quả thật phiền phức.
Trong sân viện vang lên giọng nói Linh Khứu Mỗ Mỗ:
– Lão bất hảo đó, mau ra đây cho lão nương.
Đinh Hạo ngồi ngang nên được che khuất bên này cửa sảnh đường, chỉ thấy đôi mắt Linh Khứu Mỗ Mỗ nhắm chặt lại, tay cầm cây gậy đứng thẳng bên ngoài ánh sáng lờ mờ trong phòng phản chiếu ra ngoài thoáng trông thấy gương mặt lạnh như sương của lão bà, Đinh Hạo nhủ thầm:
Mình đã hái được Cửu Linh Thảo cho mụ, tại sao đôi mắt vẫn chưa trị lành ư? Nghe giọng nói chẳng lẽ mụ là vợ của Thọ Dao Phong?
Toàn Tri Tử chấp tay xá một xá nói:
– Tẩu tẩu già cả rồi, xí xóa nhau một chút vậy.
Linh Khứu Mỗ Mỗ gầm rống lên:
– Ngươi chớ nhiều chuyện!
Gương mặt của Thọ Dao Phong co rút, lẫn sượng sùng trông thật khó xem.
Đinh Hạo xuống giọng nói:
– Lão tẩu tẩu đó phải không?
Thọ Dao Phong gật đầu, hai tay gãi đầu lia lịa.
Lạc Ninh đứng dậy hai tay xoa vào nhau ra vẻ chẳng biết làm gì hơn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ động cây gậy trên đất, gầm thét tiếp:
– Ra đây, hôm nay thanh toán cho xong món nợ năm xưa.
Thọ Dao Phong thở dài một hơi, thần tình đùa giỡn xem đời chẳng ra gì trên gương mặt hoàn toàn tan biến mất hẳn, thay thế vào đó thái độ nặng trĩu chẳng làm sao hơn, chăm chú nhìn Đinh Hạo nói:
– Tiểu đệ cứ ngồi yên nơi này, đây là chuyện gia đình lão ca, ngươi chớ xen vào là hay nhất, tánh tình lão mù lòa này nóng nảy lắm, chọc tức bà rồi thì hết biết nói.
Đinh Hạo vâng vâng dạ dạ chẳng nói lời nào.
Lạc Nhị viên ngoại bước ra sân, chấp tay xá một lễ dài nói:
– Lạc Ninh bái kiến sư mẫu.
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Thầy trò ngươi một đạo với nhau, ta chẳng dám nhận lễ.
Lạc Ninh sượng sùng thụt lùi ra sau hai bước, chẳng làm gì hơn chỉ cười nhạt đứng đó.
Kha Nhất Nghiêu nâng ly nói:
– Đinh đệ chúng ta nâng ly thôi.
Thọ Dao Phong dậm chân rồi bước ra sân, lớn tiếng quát:
– Lão mù kia, món nợ muốn tính sao đây?
– Mi trả đứa con cho ta.
– Hai mươi năm rồi, ngươi vẫn chưa quên hắn sao...
– Dù ta có chết ta vẫn còn nhớ con ta.
– Điều này không thể trách ta...
– Không trách mi thì trách ai bây giờ?
– Tự nó bỏ đi trách ai được nào.
– Hứ! Nếu chẳng phải mi hành nghề ăn cắp, ăn trộm làm đau lòng con ta làm gì nó bỏ nhà ra đi?
– Lão mù lòa, đừng nói lời khó nghe thế này, ai bảo nó sanh vào gia đình chúng ta, ta kế thừa tổ sư gia chưởng lý môn hộ, tự hỏi bình sanh chưa làm điều gì tổn hại thiên lý.
– Hai chứ ăn cắp tốt đẹp lắm sao?
– Đây là môn phái tương truyền, ngươi chớ cố chấp điều này, năm xưa hai mắt ngươi chưa đui mù, tại sao đồng ý lấy ta?
Câu nói này kiến Linh Khứu Mỗ Mỗ khó chịu vô cùng, y gầm thét dữ dội nói:
– Ta lấy lầm mi, phí lời vô ích, mi trả đứa con lại cho lão nương mau.
– Ta lấy gì trả lại cho ngươi?
– Không trả thì mi phải chết...
– Ta còn muốn uống rượu thêm vài năm nữa.
– Đêm nay ta sẽ lấy mạng ngươi.
Toàn Tri Tử ho nhẹ một tiếng nói:
– Tẩu tẩu, hai người đã lớn tuồi rồi, vợ chống đời này do duyên đời khác, xí xóa cho nhau để cùng an hưởng tuổi già nói cho có lương tâm công bằng cũng không thể trách...
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Mi cũng chẳng phải hạng tốt lành gì cả.
Thọ Dao Phong lớn tiếng kêu to:
– Lão mù kia, trên đời này chỉ có một mình ngươi tốt lành thôi.
– Ta không hề nói ta là người tốt lành.
– Ngươi muốn sao bây giờ?
– Trả đứa con cho ta.
– Không có để trả thì sao?
– Lấy mạng mi đền vào.
– Đứa con này chẳng phải của một mình ngươi, ta là cha đẻ nó, những năm dài ròng rã trôi qua ta từng dầm mưa dãi nắng liều mạng già đi tìm kiếm y, cuối cùng vẫn không tìm thấy có lẽ là ý trời...
– Có lẽ là ý trời thế nào?
– Y đã không còn tại thế, coi như chúng ta không con vậy...
– Im mồm đi, mi nói thêm một lời nữa ta sẽ giết mi tức thì.
– Lão mù kia, ta muốn dong thì dễ thôi, hai mắt ngươi mù lòa làm gì được ta nào?
– Mi muốn nếm mùi mỏ sắt của Linh Khứu chăng?
– Súc sanh lông lá đó, ngươi cho rằng ta chẳng đủ sức hủy nó ư?
– Mi chớ có chiêm bao làm gì, đêm nay mi thoát thân được, lão nương ta sẽ tự sát tại trận. Thọ Dao Phong cười khúc khích nói:
– Đây là lời nói hồ đồ của kẻ mù lòa.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn to đôi mắt, hai luồng nhãn quan sáng quắc lấp lánh chiếu soi.
– A! Lạc Ninh và Toàn Tri Tử thất kinh kêu lên.
Kha Nhất Nghiêu trong nhà nhìn Đinh Hạo thất kinh kêu lên:
– Lão không còn mù nữa.
Đinh Hạo gật đầu, điều này hắn rành hơn ai hết.
Thọ Dao Phong run bắn người lên, thụt lùi ra sau ba bước kinh hãi nói:
– Hai mắt ngươi sáng trở lại... ?
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Mi tưởng ta buông lời suông để dọa ngươi ư. Hứ! Đã chuẩn bị tự vệ chưa vậy.
Lão nói xong, vù một tiếng quơ cây gậy đánh tới một chiêu, cũng ngay lúc Linh Khứu Mỗ Mỗ vung cây gậy ra, con Linh Khứu quái điểu đập mạnh đôi cánh, hình như chuẩn bị phối hợp với sự công kích của chủ nhân.
Thọ Dao Phong lượn mình tránh sang một bên tránh được cú đánh lôi đình như vũ bão này, quát kêu nói:
– Má thằng cu ngươi làm thiệt chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ lại quét ra một gậy nói:
– Chẳng ai rãnh rỗi nói giỡn với mi.
Thọ Dao Phong một lần nữa lại tránh né.
Toàn Tri Tử giờ tay nói:
– Tẩu tẩu, chớ động thủ...
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt nói:
– Ngươi còn thèo lèo xía vào nữa, ta sẽ liệt ngươi vào việc này luôn.
Đinh Hạo xem xét tình hình, biết mình phải ra tay mới được nếu Linh Khứu quái điểu dự vào vòng đấu, ắt phải đổ máu, thế thì hậu quả càng khó dàn xếp hơn, hắn nghĩ thế bèn đứng bật dậy.
Kha Nhất Nghiêu cau mày nói:
– Đinh lão đệ, ngươi muốn làm gì thế?
– Giải vây!
– Lão ăn trộm bảo ngươi chớ xen vào?
– Không xen vào lập tức xảy ra án mạng ngay. Dứt lời hắn rảo bước tiến ra sảnh được, Kha Nhất Nghiêu cũng đi theo sau.
Linh Khứu Mỗ Mỗ ngước mắt trông thấy Đinh Hạo, bất giác kinh ngạc giọng nói run run:
– Ngươi có phải là thiếu niên họ Đinh...
Đinh Hạo chấp tay xá dài nói:
– Chúc mừng hai mắt tiền bối phục hồi ánh sáng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không kém, chẳng ai ngờ được Đinh Hạo quen biết với lão.
Linh Khứu Mỗ Mỗ buông gậy xuống kinh ngạc mà lại xúc động nói:
– Sao ngươi lại ở đây?
– Có duyên mà.
– Đôi mắt lão thân có ánh sáng trở lại, đều do ngươi ban bố...
– Không dám, không dám.
– Lão đích thân tìm kiếm ngươi cả một năm trời, nghĩ chắc rằng ngươi đã sẩy chân mất mạng chẳng chơi.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– May mắn được thoát chết.
– Gần đây chốn giang hồ có đồn đãi có tên Toan Tú Tài Đinh Hạo chính là ngươi chăng?
– Đúng vậy.
– A! Lão thân cứ tưởng là trường hợp đồng danh thôi.
Đinh Hạo lại cung kính hành một lễ nữa nói:
– Rượu thịt vẫn chưa nguội, tiền bối có vui lòng vào bàn chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ đưa mắt quét mọi người một lượt, hơi cảm thấy khó xử nói:
– Ngươi đã đưa ra câu hỏi khó khăn cho lão, chuyện ta cùng lão bất tử vẫn chưa giải quyết xong.
– Từ từ sẽ tính sau được chứ?
– Hừ! Chính ngươi mở miệng nói thế đành chịu, dù cho thiên vương địa lão tử cũng chẳng được.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Vãn bối rất cảm kích.
Một cơn mưa gió bão táp được vài lời nói của Đinh Hạo làm cho tan biến quả thật là ngoài ý tưởng tượng của mọi người.
Đinh Hạo cung thỉnh Linh Khứu Mỗ Mỗ vào sảnh đường nhập tọa.
Lạc Ninh vội vàng thay đi chén đũa khác, Thọ Dao Phong cũng bị Toàn Tri Tử lôi vào bàn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt chăm chăm nhìn Thọ Dao Phong nói:
– Lão bất tử mi chớ đắc ý, sự việc chưa phải là hết, ta và đây là nể mặt Đinh thiếu hiệp thôi.
Thọ Dao Phong liếc nhìn mụ một cái, quay sang Đinh Hạo nói; – Tiểu lão đệ, lão ca ca ta rất cảm kích! Đinh Hạo nói:
– Lão ca ca nói thế thì hóa ra khách sáo rồi.
Linh Khứu Mỗ Mỗ ngạc nhiên chẳng hiểu gì cả nói:
– Cái gì mà lão ca ca?
Toàn Tri Tử tiếp lời nói:
– Ta cùng hắn đều thọ đại ân của Đinh lão đệ, vì thế bọn ta kết bạn tâm giao.
Lão nói xong lại giới thiệu Kha Nhất Nghiêu cho Linh Khứu Mỗ Mỗ.
Linh Khứu Mỗ Mỗ nhìn Đinh Hạo nói:
– Vậy chúng ta thay đổi cách xứng hô thôi?
– Tuân mệnh tẩu tẩu!
Không khí trở nên hòa dịu hơn. Đinh Hạo kính một ly rượu với Linh Khứu Mỗ Mỗ trước, sau đó mới nghiêm trang nói:
– Thưa tẩu tẩu, tiểu đệ có vài lờn nói với chị, chẳng biết chị có bằng lòng nghe chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ chẳng do dự chút nào nói:
– Ngươi cứ nói, nếu chẳng nghe ngươi nói thì chẳng còn nhân tình nữa vậy.
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Tiểu đệ muốn hỏi hiền mạnh lương ( vợ chồng) rốt cuộc vì chuyên gì mà gây gổ với nhau như vậy?
– Đừng văn chương nữa, hiền mạnh lương cái gì, phải nói là một cặp oan gia do nợ nần kiếp trước sanh đẻ được một đứa con duy nhất, do vì bất mã tiếng tăm Diệu Thủ Không Không ở chốn chưởng của phụ thân, nên bỏ nhà ra đi, không có tung tích chuyện chỉ có thế thôi.
– Đó là đứa con không phải lão ca ca ở chốn giang hồ không ái dám kinh thường.
Linh Khứu Mỗ Mỗ miệng mấp máy muốn chống cãi những lời ấy nhưng rồi dừng lại không nói gì nữa.
Thọ Dao Phong nói:
– Phải, phải đệ tiểu huynh đệ nói lời công băng.
Linh Khứu Mỗ Mỗ vỗ bàn trợn mắt nói:
– Mi chớ được lý rồi làm tới?
Thọ Dao Phong nâng bầu rượu lên cao nốc một hơi ồng ộc, im lặng không nói gì cả.
Linh Khứu Mỗ Mỗ lớn tiếng nói:
– Đổi cái ly vào, ta chẳng ưa cái tướng này của mi chút nào.
Toàn Tri Tử phụ họa nói:
– Cho thêm cái ly lớn ra đây.
Lạc Ninh giơ tay ra dấu cho Đỗ Phi đang núp ở ngoài cổng. Đỗ Phi lập tức xoay người chạy đi, chẳng mấy chốc mang tới một cái ly lớn, Lạc Ninh vội vàng rót rượu vào, rồi đem cái bầu rượu đi khỏi bàn rượu.
Thọ Dao Phong ra vẻ dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
– Được! Được. Thật thiên hạ đại biến rồi.
Một câu nói làm cho mọi người phải bật cười, chỉ có Linh Khứu Mỗ Mỗ cau mày không nói năng chi cả.
Đinh Hạo nói:
– Lão tẩu tẩu, lúc tiểu điệt bỏ đi được bao nhiêu tuổi?
– Mười sáu tuổi.
– Đi khỏi gia đình bao nhiêu năm rồi?
– Gần hai mươi năm rồi, tính ra bây giờ là trung niên rồi.
– Mãi đến bây giờ không có tin túc gì cả chăng?
– À! Như đá chìm xuống biển cả, chẳng thấy bóng đâu.
– Có lẽ nào y không chọn con đường giang hồ chăng?
– Ạ! Đúng vậy, có lẽ y từ bỏ giang hồ đạo, chúng ta mải theo con đường giang hồ tìm kiếm dù cho đến chết cũng chẳng bao giờ tìm ra.
– Y tên là gì?
– Phi Nhược Ngu.
– Ạ! Thế thì Đinh Hạo mới biết lão ăn cắp họ Phi.
– Theo ta... thì chắc không còn hy vọng...
– Chúng ta tận lực tìm kiếm xem.
– Đành phải thế.
– Lão tẩu tẩu, tiểu đệ thành tâm mong rằng lão ca ca và tẩu tẩu hòa hợp như xưa. Linh Khứu Mỗ Mỗ buột miệng nói:
– Không thể được.
Đinh Hạo bất giác ngạc nhiên. Gương mặt thẹn thùa thật khó xem, Linh Khứu Mỗ Mỗ sực cảm thấy hà khắc, cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng dậm chân nói:
– Tiểu huynh đệ, vì nể mặt đệ ta chẳng biết nói sao, chỉ xem lão bất tử có đồng ý chăng?
Toàn Tri Tử cười khanh khách nói:
– Lão tẩu tẩu, Phi huynh chỉ chờ có thế.
Đinh Hạo thừa dịp nâng ly lên cao nói:
– Đa tạ lão tẩu tẩu thương tình nối lại, chúng ta cùng cạn một ly để chúc mừng vợ chồng lão ca ca hòa hợp.
Mọi người nốc cạn ly rượu trong tiếng cười vui tươi thoải mái.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt nhìn Thọ Dao Phong nói:
– Lão bất tử, như ý của ngươi chứ?
Thọ Dao Phong cười khúc khích nói:
– Lão thê tử, đó là ý trời.
Mây mù đen tối bỗng tan mất, không khí trên sảnh đường từ ngột ngạt khó thở trở nên vui vẻ dễ chịu.
Xa xa vọng lại tiếng chó sủa, gà gáy inh ỏi, trời đã bắt đầu rựng sáng.
Toàn Tri Tử thò đầu nhìn ra ngoài cửa nói:
– Trời sắp sáng rồi, kế hoạch chúng ta có thay đổi chăng?
Thọ Dao Phong nói:
– Đương nhiên chẳng thay đổi, ăn uống xong rồi đã chẳng muộn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ đưa mắt nhìn mọi người nói:
– Kế hoạch gì thế?
Toàn Tri Tử thở dài nói:
– Nói ra thì dài dòng lắm, nói tóm tắt là chúng ta vì tiểu huynh đệ, đi tìm kiếm tung tích vài người.
Linh Khứu Mỗ Mỗ cũng sảng khoái không kém nói:
– Công việc của tiểu huynh đệ, lão bà tử ta cũng có phần, nói thử xem nào, tìm những người ra sao?
– Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh và Trường Bạch Nhất Kiêu cùng Giang Hồ Ác Khách.
– Hãy khoan, Giang Hồ Ác Khách Hồ Phi?
– Thế nào?
– Ba năm trước ta có gặp tên này, lúc đó hai mắt mù lòa...
Đinh Hạo tinh thần phấn khởi, cấp bách ngắt lời nói ngay:
– Lão tẩu tẩu gặp tên ma đầu này tại đâu?
– Chính trong vùng núi mà đệ tìm thảo dược cho ta, nếu chẳng nhờ con Linh Khứu thần dũng thì ta đã chết dưới tay hắn.
– Hai mắt lão tẩu tẩu mù lòa, làm thế nào biết được hắn là Giang Hồ Ác Khách?
– Hắn tự giới thiệu tên tuổi hắn cho ta hay...
Đinh Hạo nghiên răng kêu cồm cộp nói:
– Ta phải vào núi tìm hắn ngay.
Kha Nhất Nghiêu im lặng từ nãy giờ, lúc này mới lên tiếng nói:
– Chúng ta có nên cùng vào núi hợp lực tầm kiếm chăng?
Đinh Hạo lắc đầu nói:
– Không cần thiếu, chỉ một mình tiểu đệ vào núi đủ rồi, đây là manh mối ba năm về trước chẳng biết tên ma đầu này có còn ẩn núp trong núi chăng, hoặc lúc đó chỉ có việc ghé ngang thôi vẫn còn thuộc nghi vấn, có điều vị lão ca nào biết được tướng mạo hình dáng của Giang Hồ Ác Khách đó?
Thọ Dao Phong nói:
– Mặt mày hắn rất dữ dằn, binh khí hắn rất là đặt biệt dễ nhận, đó là một con dao lưỡi cưa, những kẻ bị giết chết không khi nào được toàn thây.
Đinh Hạo nói:
– Thế thì dễ nhận diện lắm.
Thọ Dao Phong phùng mang trợn mắt ngồi xuống trở lại, căm phẫn nói:
– Tên biết nhiều chuyện kia, có chuyện gì ngươi phải chịu trách nhiệm.
Toàn Tri Tử cười khanh khách nói:
– Miễn không xảy ra án mạng thôi?
Dứt lời lão đứng dậy ra khỏi sảnh đường bước vào sân viện lớn tiếng hô:
– Tẩu tẩu, mười năm chẳng gặp mặt, đêm nay may mắn lại hội ngộ nha.
Thọ Dao Phong bực tức nói:
– Đêm nay chắc phải mất mặt chẳng sai, mụ đui mù này chọn ngay thời điểm này đến quả thật phiền phức.
Trong sân viện vang lên giọng nói Linh Khứu Mỗ Mỗ:
– Lão bất hảo đó, mau ra đây cho lão nương.
Đinh Hạo ngồi ngang nên được che khuất bên này cửa sảnh đường, chỉ thấy đôi mắt Linh Khứu Mỗ Mỗ nhắm chặt lại, tay cầm cây gậy đứng thẳng bên ngoài ánh sáng lờ mờ trong phòng phản chiếu ra ngoài thoáng trông thấy gương mặt lạnh như sương của lão bà, Đinh Hạo nhủ thầm:
Mình đã hái được Cửu Linh Thảo cho mụ, tại sao đôi mắt vẫn chưa trị lành ư? Nghe giọng nói chẳng lẽ mụ là vợ của Thọ Dao Phong?
Toàn Tri Tử chấp tay xá một xá nói:
– Tẩu tẩu già cả rồi, xí xóa nhau một chút vậy.
Linh Khứu Mỗ Mỗ gầm rống lên:
– Ngươi chớ nhiều chuyện!
Gương mặt của Thọ Dao Phong co rút, lẫn sượng sùng trông thật khó xem.
Đinh Hạo xuống giọng nói:
– Lão tẩu tẩu đó phải không?
Thọ Dao Phong gật đầu, hai tay gãi đầu lia lịa.
Lạc Ninh đứng dậy hai tay xoa vào nhau ra vẻ chẳng biết làm gì hơn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ động cây gậy trên đất, gầm thét tiếp:
– Ra đây, hôm nay thanh toán cho xong món nợ năm xưa.
Thọ Dao Phong thở dài một hơi, thần tình đùa giỡn xem đời chẳng ra gì trên gương mặt hoàn toàn tan biến mất hẳn, thay thế vào đó thái độ nặng trĩu chẳng làm sao hơn, chăm chú nhìn Đinh Hạo nói:
– Tiểu đệ cứ ngồi yên nơi này, đây là chuyện gia đình lão ca, ngươi chớ xen vào là hay nhất, tánh tình lão mù lòa này nóng nảy lắm, chọc tức bà rồi thì hết biết nói.
Đinh Hạo vâng vâng dạ dạ chẳng nói lời nào.
Lạc Nhị viên ngoại bước ra sân, chấp tay xá một lễ dài nói:
– Lạc Ninh bái kiến sư mẫu.
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Thầy trò ngươi một đạo với nhau, ta chẳng dám nhận lễ.
Lạc Ninh sượng sùng thụt lùi ra sau hai bước, chẳng làm gì hơn chỉ cười nhạt đứng đó.
Kha Nhất Nghiêu nâng ly nói:
– Đinh đệ chúng ta nâng ly thôi.
Thọ Dao Phong dậm chân rồi bước ra sân, lớn tiếng quát:
– Lão mù kia, món nợ muốn tính sao đây?
– Mi trả đứa con cho ta.
– Hai mươi năm rồi, ngươi vẫn chưa quên hắn sao...
– Dù ta có chết ta vẫn còn nhớ con ta.
– Điều này không thể trách ta...
– Không trách mi thì trách ai bây giờ?
– Tự nó bỏ đi trách ai được nào.
– Hứ! Nếu chẳng phải mi hành nghề ăn cắp, ăn trộm làm đau lòng con ta làm gì nó bỏ nhà ra đi?
– Lão mù lòa, đừng nói lời khó nghe thế này, ai bảo nó sanh vào gia đình chúng ta, ta kế thừa tổ sư gia chưởng lý môn hộ, tự hỏi bình sanh chưa làm điều gì tổn hại thiên lý.
– Hai chứ ăn cắp tốt đẹp lắm sao?
– Đây là môn phái tương truyền, ngươi chớ cố chấp điều này, năm xưa hai mắt ngươi chưa đui mù, tại sao đồng ý lấy ta?
Câu nói này kiến Linh Khứu Mỗ Mỗ khó chịu vô cùng, y gầm thét dữ dội nói:
– Ta lấy lầm mi, phí lời vô ích, mi trả đứa con lại cho lão nương mau.
– Ta lấy gì trả lại cho ngươi?
– Không trả thì mi phải chết...
– Ta còn muốn uống rượu thêm vài năm nữa.
– Đêm nay ta sẽ lấy mạng ngươi.
Toàn Tri Tử ho nhẹ một tiếng nói:
– Tẩu tẩu, hai người đã lớn tuồi rồi, vợ chống đời này do duyên đời khác, xí xóa cho nhau để cùng an hưởng tuổi già nói cho có lương tâm công bằng cũng không thể trách...
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Mi cũng chẳng phải hạng tốt lành gì cả.
Thọ Dao Phong lớn tiếng kêu to:
– Lão mù kia, trên đời này chỉ có một mình ngươi tốt lành thôi.
– Ta không hề nói ta là người tốt lành.
– Ngươi muốn sao bây giờ?
– Trả đứa con cho ta.
– Không có để trả thì sao?
– Lấy mạng mi đền vào.
– Đứa con này chẳng phải của một mình ngươi, ta là cha đẻ nó, những năm dài ròng rã trôi qua ta từng dầm mưa dãi nắng liều mạng già đi tìm kiếm y, cuối cùng vẫn không tìm thấy có lẽ là ý trời...
– Có lẽ là ý trời thế nào?
– Y đã không còn tại thế, coi như chúng ta không con vậy...
– Im mồm đi, mi nói thêm một lời nữa ta sẽ giết mi tức thì.
– Lão mù kia, ta muốn dong thì dễ thôi, hai mắt ngươi mù lòa làm gì được ta nào?
– Mi muốn nếm mùi mỏ sắt của Linh Khứu chăng?
– Súc sanh lông lá đó, ngươi cho rằng ta chẳng đủ sức hủy nó ư?
– Mi chớ có chiêm bao làm gì, đêm nay mi thoát thân được, lão nương ta sẽ tự sát tại trận. Thọ Dao Phong cười khúc khích nói:
– Đây là lời nói hồ đồ của kẻ mù lòa.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn to đôi mắt, hai luồng nhãn quan sáng quắc lấp lánh chiếu soi.
– A! Lạc Ninh và Toàn Tri Tử thất kinh kêu lên.
Kha Nhất Nghiêu trong nhà nhìn Đinh Hạo thất kinh kêu lên:
– Lão không còn mù nữa.
Đinh Hạo gật đầu, điều này hắn rành hơn ai hết.
Thọ Dao Phong run bắn người lên, thụt lùi ra sau ba bước kinh hãi nói:
– Hai mắt ngươi sáng trở lại... ?
Linh Khứu Mỗ Mỗ lạnh lùng nói:
– Mi tưởng ta buông lời suông để dọa ngươi ư. Hứ! Đã chuẩn bị tự vệ chưa vậy.
Lão nói xong, vù một tiếng quơ cây gậy đánh tới một chiêu, cũng ngay lúc Linh Khứu Mỗ Mỗ vung cây gậy ra, con Linh Khứu quái điểu đập mạnh đôi cánh, hình như chuẩn bị phối hợp với sự công kích của chủ nhân.
Thọ Dao Phong lượn mình tránh sang một bên tránh được cú đánh lôi đình như vũ bão này, quát kêu nói:
– Má thằng cu ngươi làm thiệt chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ lại quét ra một gậy nói:
– Chẳng ai rãnh rỗi nói giỡn với mi.
Thọ Dao Phong một lần nữa lại tránh né.
Toàn Tri Tử giờ tay nói:
– Tẩu tẩu, chớ động thủ...
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt nói:
– Ngươi còn thèo lèo xía vào nữa, ta sẽ liệt ngươi vào việc này luôn.
Đinh Hạo xem xét tình hình, biết mình phải ra tay mới được nếu Linh Khứu quái điểu dự vào vòng đấu, ắt phải đổ máu, thế thì hậu quả càng khó dàn xếp hơn, hắn nghĩ thế bèn đứng bật dậy.
Kha Nhất Nghiêu cau mày nói:
– Đinh lão đệ, ngươi muốn làm gì thế?
– Giải vây!
– Lão ăn trộm bảo ngươi chớ xen vào?
– Không xen vào lập tức xảy ra án mạng ngay. Dứt lời hắn rảo bước tiến ra sảnh được, Kha Nhất Nghiêu cũng đi theo sau.
Linh Khứu Mỗ Mỗ ngước mắt trông thấy Đinh Hạo, bất giác kinh ngạc giọng nói run run:
– Ngươi có phải là thiếu niên họ Đinh...
Đinh Hạo chấp tay xá dài nói:
– Chúc mừng hai mắt tiền bối phục hồi ánh sáng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không kém, chẳng ai ngờ được Đinh Hạo quen biết với lão.
Linh Khứu Mỗ Mỗ buông gậy xuống kinh ngạc mà lại xúc động nói:
– Sao ngươi lại ở đây?
– Có duyên mà.
– Đôi mắt lão thân có ánh sáng trở lại, đều do ngươi ban bố...
– Không dám, không dám.
– Lão đích thân tìm kiếm ngươi cả một năm trời, nghĩ chắc rằng ngươi đã sẩy chân mất mạng chẳng chơi.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– May mắn được thoát chết.
– Gần đây chốn giang hồ có đồn đãi có tên Toan Tú Tài Đinh Hạo chính là ngươi chăng?
– Đúng vậy.
– A! Lão thân cứ tưởng là trường hợp đồng danh thôi.
Đinh Hạo lại cung kính hành một lễ nữa nói:
– Rượu thịt vẫn chưa nguội, tiền bối có vui lòng vào bàn chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ đưa mắt quét mọi người một lượt, hơi cảm thấy khó xử nói:
– Ngươi đã đưa ra câu hỏi khó khăn cho lão, chuyện ta cùng lão bất tử vẫn chưa giải quyết xong.
– Từ từ sẽ tính sau được chứ?
– Hừ! Chính ngươi mở miệng nói thế đành chịu, dù cho thiên vương địa lão tử cũng chẳng được.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Vãn bối rất cảm kích.
Một cơn mưa gió bão táp được vài lời nói của Đinh Hạo làm cho tan biến quả thật là ngoài ý tưởng tượng của mọi người.
Đinh Hạo cung thỉnh Linh Khứu Mỗ Mỗ vào sảnh đường nhập tọa.
Lạc Ninh vội vàng thay đi chén đũa khác, Thọ Dao Phong cũng bị Toàn Tri Tử lôi vào bàn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt chăm chăm nhìn Thọ Dao Phong nói:
– Lão bất tử mi chớ đắc ý, sự việc chưa phải là hết, ta và đây là nể mặt Đinh thiếu hiệp thôi.
Thọ Dao Phong liếc nhìn mụ một cái, quay sang Đinh Hạo nói; – Tiểu lão đệ, lão ca ca ta rất cảm kích! Đinh Hạo nói:
– Lão ca ca nói thế thì hóa ra khách sáo rồi.
Linh Khứu Mỗ Mỗ ngạc nhiên chẳng hiểu gì cả nói:
– Cái gì mà lão ca ca?
Toàn Tri Tử tiếp lời nói:
– Ta cùng hắn đều thọ đại ân của Đinh lão đệ, vì thế bọn ta kết bạn tâm giao.
Lão nói xong lại giới thiệu Kha Nhất Nghiêu cho Linh Khứu Mỗ Mỗ.
Linh Khứu Mỗ Mỗ nhìn Đinh Hạo nói:
– Vậy chúng ta thay đổi cách xứng hô thôi?
– Tuân mệnh tẩu tẩu!
Không khí trở nên hòa dịu hơn. Đinh Hạo kính một ly rượu với Linh Khứu Mỗ Mỗ trước, sau đó mới nghiêm trang nói:
– Thưa tẩu tẩu, tiểu đệ có vài lờn nói với chị, chẳng biết chị có bằng lòng nghe chăng?
Linh Khứu Mỗ Mỗ chẳng do dự chút nào nói:
– Ngươi cứ nói, nếu chẳng nghe ngươi nói thì chẳng còn nhân tình nữa vậy.
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Tiểu đệ muốn hỏi hiền mạnh lương ( vợ chồng) rốt cuộc vì chuyên gì mà gây gổ với nhau như vậy?
– Đừng văn chương nữa, hiền mạnh lương cái gì, phải nói là một cặp oan gia do nợ nần kiếp trước sanh đẻ được một đứa con duy nhất, do vì bất mã tiếng tăm Diệu Thủ Không Không ở chốn chưởng của phụ thân, nên bỏ nhà ra đi, không có tung tích chuyện chỉ có thế thôi.
– Đó là đứa con không phải lão ca ca ở chốn giang hồ không ái dám kinh thường.
Linh Khứu Mỗ Mỗ miệng mấp máy muốn chống cãi những lời ấy nhưng rồi dừng lại không nói gì nữa.
Thọ Dao Phong nói:
– Phải, phải đệ tiểu huynh đệ nói lời công băng.
Linh Khứu Mỗ Mỗ vỗ bàn trợn mắt nói:
– Mi chớ được lý rồi làm tới?
Thọ Dao Phong nâng bầu rượu lên cao nốc một hơi ồng ộc, im lặng không nói gì cả.
Linh Khứu Mỗ Mỗ lớn tiếng nói:
– Đổi cái ly vào, ta chẳng ưa cái tướng này của mi chút nào.
Toàn Tri Tử phụ họa nói:
– Cho thêm cái ly lớn ra đây.
Lạc Ninh giơ tay ra dấu cho Đỗ Phi đang núp ở ngoài cổng. Đỗ Phi lập tức xoay người chạy đi, chẳng mấy chốc mang tới một cái ly lớn, Lạc Ninh vội vàng rót rượu vào, rồi đem cái bầu rượu đi khỏi bàn rượu.
Thọ Dao Phong ra vẻ dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
– Được! Được. Thật thiên hạ đại biến rồi.
Một câu nói làm cho mọi người phải bật cười, chỉ có Linh Khứu Mỗ Mỗ cau mày không nói năng chi cả.
Đinh Hạo nói:
– Lão tẩu tẩu, lúc tiểu điệt bỏ đi được bao nhiêu tuổi?
– Mười sáu tuổi.
– Đi khỏi gia đình bao nhiêu năm rồi?
– Gần hai mươi năm rồi, tính ra bây giờ là trung niên rồi.
– Mãi đến bây giờ không có tin túc gì cả chăng?
– À! Như đá chìm xuống biển cả, chẳng thấy bóng đâu.
– Có lẽ nào y không chọn con đường giang hồ chăng?
– Ạ! Đúng vậy, có lẽ y từ bỏ giang hồ đạo, chúng ta mải theo con đường giang hồ tìm kiếm dù cho đến chết cũng chẳng bao giờ tìm ra.
– Y tên là gì?
– Phi Nhược Ngu.
– Ạ! Thế thì Đinh Hạo mới biết lão ăn cắp họ Phi.
– Theo ta... thì chắc không còn hy vọng...
– Chúng ta tận lực tìm kiếm xem.
– Đành phải thế.
– Lão tẩu tẩu, tiểu đệ thành tâm mong rằng lão ca ca và tẩu tẩu hòa hợp như xưa. Linh Khứu Mỗ Mỗ buột miệng nói:
– Không thể được.
Đinh Hạo bất giác ngạc nhiên. Gương mặt thẹn thùa thật khó xem, Linh Khứu Mỗ Mỗ sực cảm thấy hà khắc, cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng dậm chân nói:
– Tiểu huynh đệ, vì nể mặt đệ ta chẳng biết nói sao, chỉ xem lão bất tử có đồng ý chăng?
Toàn Tri Tử cười khanh khách nói:
– Lão tẩu tẩu, Phi huynh chỉ chờ có thế.
Đinh Hạo thừa dịp nâng ly lên cao nói:
– Đa tạ lão tẩu tẩu thương tình nối lại, chúng ta cùng cạn một ly để chúc mừng vợ chồng lão ca ca hòa hợp.
Mọi người nốc cạn ly rượu trong tiếng cười vui tươi thoải mái.
Linh Khứu Mỗ Mỗ trợn mắt nhìn Thọ Dao Phong nói:
– Lão bất tử, như ý của ngươi chứ?
Thọ Dao Phong cười khúc khích nói:
– Lão thê tử, đó là ý trời.
Mây mù đen tối bỗng tan mất, không khí trên sảnh đường từ ngột ngạt khó thở trở nên vui vẻ dễ chịu.
Xa xa vọng lại tiếng chó sủa, gà gáy inh ỏi, trời đã bắt đầu rựng sáng.
Toàn Tri Tử thò đầu nhìn ra ngoài cửa nói:
– Trời sắp sáng rồi, kế hoạch chúng ta có thay đổi chăng?
Thọ Dao Phong nói:
– Đương nhiên chẳng thay đổi, ăn uống xong rồi đã chẳng muộn.
Linh Khứu Mỗ Mỗ đưa mắt nhìn mọi người nói:
– Kế hoạch gì thế?
Toàn Tri Tử thở dài nói:
– Nói ra thì dài dòng lắm, nói tóm tắt là chúng ta vì tiểu huynh đệ, đi tìm kiếm tung tích vài người.
Linh Khứu Mỗ Mỗ cũng sảng khoái không kém nói:
– Công việc của tiểu huynh đệ, lão bà tử ta cũng có phần, nói thử xem nào, tìm những người ra sao?
– Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh và Trường Bạch Nhất Kiêu cùng Giang Hồ Ác Khách.
– Hãy khoan, Giang Hồ Ác Khách Hồ Phi?
– Thế nào?
– Ba năm trước ta có gặp tên này, lúc đó hai mắt mù lòa...
Đinh Hạo tinh thần phấn khởi, cấp bách ngắt lời nói ngay:
– Lão tẩu tẩu gặp tên ma đầu này tại đâu?
– Chính trong vùng núi mà đệ tìm thảo dược cho ta, nếu chẳng nhờ con Linh Khứu thần dũng thì ta đã chết dưới tay hắn.
– Hai mắt lão tẩu tẩu mù lòa, làm thế nào biết được hắn là Giang Hồ Ác Khách?
– Hắn tự giới thiệu tên tuổi hắn cho ta hay...
Đinh Hạo nghiên răng kêu cồm cộp nói:
– Ta phải vào núi tìm hắn ngay.
Kha Nhất Nghiêu im lặng từ nãy giờ, lúc này mới lên tiếng nói:
– Chúng ta có nên cùng vào núi hợp lực tầm kiếm chăng?
Đinh Hạo lắc đầu nói:
– Không cần thiếu, chỉ một mình tiểu đệ vào núi đủ rồi, đây là manh mối ba năm về trước chẳng biết tên ma đầu này có còn ẩn núp trong núi chăng, hoặc lúc đó chỉ có việc ghé ngang thôi vẫn còn thuộc nghi vấn, có điều vị lão ca nào biết được tướng mạo hình dáng của Giang Hồ Ác Khách đó?
Thọ Dao Phong nói:
– Mặt mày hắn rất dữ dằn, binh khí hắn rất là đặt biệt dễ nhận, đó là một con dao lưỡi cưa, những kẻ bị giết chết không khi nào được toàn thây.
Đinh Hạo nói:
– Thế thì dễ nhận diện lắm.
Tác giả :
Trần Thanh Vân