Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
Chương 120
Tô Tô một mạch chạy về phía cấm địa.
Nàng đi theo thần thức lúc trước bám trên người Đạm Đài Tẫn, huyết nha núp ở chỗ tối nhìn nàng sợ hãi.
Trọng Vũ nói: "Tô Tô, ngươi không sao chứ?"
Tô Tô yên lặng lắc đầu.
Những lời Đạm Đài Tẫn nói ra, trong lòng nàng không thể không có chút cảm xúc gì, nàng bỏ qua hết thảy đoạn quá khứ kia, quyết định trở về tìm hắn, Đạm Đài Tẫn lại nói tất cả chỉ là trò đùa.
Trước mặt có một tầng kết giới trong suốt, huyết nha không thể vào.
"Là Huyền Hồi trận."
Tô Tô giơ ban chỉ trong tay lên, kết giới tán đi, nàng dừng một chút rồi do dự bước một bước vào trận pháp.
"Thế nào?" Trọng Vũ hỏi.
Tô Tô nhìn trận pháp trước mắt, nói: "Đạm Đài Tẫn chủ động đem ban chỉ cho ta, hắn biết rõ ta sẽ tới đây, hiện giờ hắn đang là Ma Thần, làm sao có thể để cho ta phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận?"
Trọng Vũ nói: "Bên trong có nguy hiểm?"
Tô Tô lắc đầu: "Nguy hiểm cũng không đáng sợ, chuyện đáng sợ nhất là tình huống này so với nguy hiểm còn bết bát hơn."
Nàng nhìn chằm chằm Huyền Hồi Trận, thu chân về, rời khỏi kết giới. Kết giới chậm rãi đóng lại, khôi phục lại nguyên dạng.
"Tô Tô?"
Cảm thấy bốn phía tĩnh mịch lạ thường, Tô Tô quả quyết nói: "Hiện giờ không thích hợp, chúng ta đi!"
Phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận chỉ còn cách một bước, Trong Vũ tiếc nuối nhìn trận pháp.
Tô Tô búng tay một cái, thân ảnh liền biến mất.
Nàng không ham chiến, một lòng rời khỏi Ma Vực.
Tô Tô vừa biến mất thì có hai người âm thầm xuất hiện, Kinh Diệt tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, bày trận lâu như vậy lại để nàng ta trốn thoát."
Ý cười trong mắt Tự Anh biến mất, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay.
"Tự Anh muốn đem xương cốt ả đốt thành tro."
Kinh Diệt cười nhạo nói: "Người muốn đánh nàng ta sao? Chưa nói đến chuyện nha đầu này quỷ kế đa đoan, chỉ cần cây đàn của nàng ta cũng đủ khiến ngươi thất thế. Nàng ta hiện tại là Bán Thần, nếu để nàng ta biết được ý đồ của chúng ta, hủy đi Tụ Sinh châu, kết cục của chúng ta e rằng không được tốt đẹp đâu."
Tự Anh kìm nén tức giận, đi về hướng ma điện.
Kinh Diệt từ sau lưng nàng nói: "Ta biết lí do mà ngươi tức giận. Ngươi cảm thấy Ma Quân trong lòng thiên vị nàng ta. Dù ngài có trở thành ma cũng vẫn như cũ dành hết tình cảm cho nha đầu đó."
Tự Anh liếc nhìn hắn: "Đừng tự cho mình là thông minh, Kinh Diệt."
Kinh Diệt nhếch miệng.
Hai người đi vào tẩm điện của Đạm Đài Tẫn, trong điện mùi máu tanh nồng nặc. Huyền y thiếu niên ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo như ngọc, cảm nhận được bọn chúng đang tiến đến, Đạm Đài Tẫn mở mắt.
Tự Anh báo: "Không biết Lê Tô Tô có mưu tính gì, không tiến vào trận pháp, đã rời khỏi Ma Vực. Tụ Sinh châu vẫn còn ở trên người nàng ta."
Đạm Đài Tẫn dựa vào phía sau một chút, vuốt vuốt chuỗi hạt châu trên cổ tay.
Hạt châu bình thường trong suốt ở trong Ma Vực hóa thành màu đỏ hồng, càng khiến da của hắn trở nên tái nhợt.
"Cho nên?" Đạm Đài Tẫn bắt đầu bới móc mọi chuyện lên, "Chủ ý này không phải là của ngươi sao? Biết nàng ta cứng đầu cứng cổ nên vờ đưa Tụ Sinh châu cho nàng, cuối cùng là bắt nàng ta phải tự mình giao ra Tụ Sinh châu."
Tự Anh lúng túng giải thích: "Lê Tô Tô hoàn toàn không biết tác dụng của Tụ Sinh châu. Nếu nàng ta tiến vào Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, ba hạt châu được sắp xếp cẩn thận ở đó ngay lập tức sẽ cảm ứng được Tụ Sinh châu, khi đó Tụ Sinh châu sẽ tự động trở về vị trí cũ, Lê Tô Tô không thể nào giữ được Tụ Sinh châu."
"Nhưng nàng ta lại không tiến vào đó." Đạm Đài Tẫn nói, "Là do ngươi vô năng nên mới lý do lý trấu."
"Là do thiếp." Tự Anh đành nhận lỗi, "Ma Quân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tụ Sinh châu nếu như còn ở trong tay Diệp Trữ Phong thì tốt rồi, hắn có một nửa nội đan của Yêu Hồ, Tụ Sinh châu sẽ không có cách nào bị phá hủy. Nhưng hiện giờ Tụ Sinh châu lại ở trong tay Tô Tô, làm sao chúng ta đoạt lại nó?"
"Ngươi không thể, nhưng có người có thể." Đạm Đài Tẫn nói.
"Ai?"
Đạm Đài Tẫn vỗ tay một cái, một nam nhân đi tới.
Thấy rõ bộ dáng của nam nhân, Tự Anh nói: "Ngài muốn lừa Lê Tô Tô sao? Lê Tô Tô đã từng thấy qua Huyễn Nhan châu biến hình, không biết có thể tin thứ giả mạo này không. Nếu ngược lại để cho nàng ta biết mục đích của chúng ta là muốn cướp Tụ Sinh châu, chỉ sợ là không ổn."
Đạm Đài Tẫn không nói gì, gỡ chuỗi hạt châu trên cổ tay xuống.
Tô Tô đã xâu chuỗi vòng hạt này.
Thời điểm nàng xâu chuỗi, hắn liền ầm thầm hạ chú pháp lên hạt châu. Đạm Đài Tẫn đưa tay, những hạt ngọc trắng động đậy, bay đến lòng bàn tay hắn.
Huyền y Ma Quân hơi híp mắt lại, Huyễn Nhan châu nhập vào người hắn khiến toàn thân hắn phát sáng.
Miếng ngọc bội trên không trung chậm rãi biến thành bộ dạng của một thiếu niên, thiếu niên mặt như ngọc, nhìn qua trông gầy yếu xanh xao.
Kinh Diệt nhìn màn này liền ngây người.
Đạm Đài Tẫn có thể hấp thụ sức mạnh của người khác cho mình!
Cướp đoạt sức mạnh từ người khác đã có từ thời Thượng Cổ, nhưng thường thường chỉ giúp gia tăng tu vi của mình. Thế nhưng Đạm Đài Tẫn sau khi hấp thụ sức mạnh của những hạt ngọc trắng, liền có thể đem một vật vô tri vô giác biến thành chân nhân!
Thượng Cổ Ma Thần từ xưa đến nay chưa từng thử qua.
Tự Anh biết Đạm Đài Tẫn có dị tâm, nhưng Ma Thần thiếu đi Tà Cốt, trong lòng nàng ta địa vị của hắn còn kém xa Thượng Cổ Ma Thần.
Nàng ta thậm chí còn lạnh nhạt nghĩ, việc Đạm Đài Tẫn có dị tâm cũng không quan trọng, Ma Thần đã mất đi thứ trọng yếu nhất là Tà Cốt, Cùng Bi đạo là thứ mà Thượng Cổ Ma Thần để lại, không có Tà Cốt, Đạm Đài Tẫn không có cách nào phá hủy Cùng Bi.
Cho dù tất cả yêu ma đều bị diệt vong, Cùng Bi đạo vẫn từ từ lớn lên, sớm muộn cũng sẽ có một ngày thống trị vạn vật, tạo ra một thế giới mới.
Nhưng giờ phút này đây, nàng ta nhận ra rằng Đạm Đài Tẫn dù không có Tà Cốt, bản thân hắn vẫn là một thiên tài.
Nàng ta đã lĩnh ngộ được một điều quá đáng sợ.
Nếu hắn đoạt lấy sức mạnh của mình, lẽ nào nàng ta lại trở về thứ ôn dịch khô hạn, không khác gì tử thi?
Kinh Diệt cùng Tự Anh cúi đầu xuống.
Bọn chúng lần đầu tiên biết mình phải thần phục kẻ giả mạo này.
Thân thể thiếu niên trước mặt thủ hạ của Đạm Đài Tẫn chậm rãi thành hình. Thiếu niên mở to mắt, bộ dạng này cùng với phàm nhân Đạm Đài Tẫn của năm trăm năm trước có ba phần tương tự.
Đạm Đài Tẫn nói: "Biết phải làm gì rồi chứ?"
Thiếu niên cong môi cười: "Biết."
"Kinh Diệt, dẫn hắn rời khỏi Ma Vực, hắn sẽ đem Tụ Sinh châu mang về."
Tự Anh của thuộc hạ của mình rời đi, lúc trước nàng ta còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy những hạt ngọc trắng vô hồn nằm trên mặt đất, liền chắc chắn rằng Đạm Đài Tẫn có thể đem Tụ Sinh châu trở về.
*
Kinh Diệt kinh ngạc nhìn thiếu niên bên cạnh.
Hắn biết Huyễn Nhan châu có thể đem yêu ma biến thành hình dạng của một người, nhưng lần đầu tiên hắn thấy Huyễn Nhan châu có thể biến một vật vô tri vô giác thành một người sống sờ sờ như vậy.
"Ngươi thật sự có thể đoạt lại Tụ Sinh châu?"
Thiếu niên ngoái nhìn, cười nói: "Đương nhiên."
"Bằng cách nào?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, một lát sau giơ tay lên, khoét hai con mắt của mình.
"Ngươi!" Kinh Diệt giật nảy mình, không kịp ngăn cản, hai dòng máu thi nhau chảy xuống trên mặt thiếu niên.
Thiếu niên mặt tái nhợt, nhưng tựa hồ không cảm thấy đau đớn, hắn đã mất đi một đôi mắt, mỉm cười nói: "Kinh Diệt đại nhân, đây là biện pháp, ngài có muốn biết chi tiết hơn không?"
Kinh Diệt nhíu mày nói: "Không cần."
Đúng là tên điên.
Kẻ như vậy, có thể lừa được Lê Tô Tô sao?
*
Sau khi Kinh Diệt mang thiếu niên rời đi, Đạm Đài Tẫn nói: "Gần đây bản tôn muốn bế quan, đừng quấy rầy bản tôn."
Tự Anh vội vàng nói: "Vâng."
"Chờ đến ngày hắn mang Tụ Sinh châu về, ta mở Cùng Bi đạo."
Tự Anh gật đầu.
Đến lúc đó, thế gian này sẽ là của bọn hắn. Tiên môn cùng phàm nhân sẽ hóa thành bùn nhơ dưới chân bọn hắn.
Lục giới sẽ tràn ngập Thiên Ma khí tức, những kẻ yếu ớt nhỏ bé sẽ không thể sống sót, kẻ mạnh sẽ tràn ngập sát lục chi tâm.
Yêu ma sẽ không cần phải trốn trong Ma Vực hoang vu cằn cỗi này nữa, cũng không phải tìm cách trốn đông trốn tây để tồn tại.
Tự Anh rời đi.
Đạm Đài Tẫn đứng dậy, đi đến Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Tô Tô không dám tiến vào nơi này, hắn lại thong dong bước vào.
Chín cái Sinh Tử môn ở chín hướng lặng yên không một tiếng động dịch chuyển, trận địa thế gian tổng cộng có tám hướng, theo thứ tự là: "Sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai", tám cửa.
Hắn ngồi ở chỗ cửa "sinh", lấy ra Đồ Thần nỏ, nhắm vào cánh cửa vô danh thứ chín.
Mũi tên màu đen xé không khí mà đi, chưa kịp vào cánh cửa thứ chín thì một đạo ma khí như mưa phản kích ra, hướng về phía Đạm Đài Tẫn.
Cửa "sinh" giúp hắn ngăn cản được một phần, phần còn lại tấn công vào thân thể của hắn.
Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng đau đớn, thấp giọng nói: "Quả nhiên là thứ mà Thượng Cổ Ma Thần dùng mạng để đổi lấy."
Không có cách nào phá hỏng, cứ như vậy tồn tại cả vạn năm.
Nếu hắn không ở cửa "sinh", giờ phút này đã bị trọng thương rồi.
Không có Tà Cốt, hắn căn bản không có cách nào phá hủy Cùng Bi.
Đồ Thần nỏ biến mất, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm cánh cửa thứ chín, cười nhạo nói: "Thật phiền phức, chỉ còn một cách thôi sao?"
Trong đầu hắn tự nhủ chỉ còn một cách đó thôi.
Thật sự không cam tâm.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ ma khí dày đặc từ bốn phía, ma ấn trên trán hắn ngày càng đậm.
Đột nhiên cổ tay của hắn như bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái, Đạm Đài Tẫn biết, thiếu niên đó đang đi tìm người ấy.
Đạm Đài Tẫn trằm mặc, chăm chú truyền lệnh tới thiếu niên.
*
"Hai kẻ này đều là quái vật, thật xui xẻo." Trừ yêu sư mặc quần áo màu xanh lam nói, "Đã không ăn uống mấy chục ngày mà hắn còn chưa chết."
Một trừ yêu sư cao gầy nhìn người trong tù nói: "Hay bọn chúng căn bản không phải yêu ma, mấy ngày này chúng ta dùng tất cả các phương thức diệt yêu lên người bọn chúng, bọn chúng không có phản ứng nào cả."
"Nói bậy bạ gì đó." Người mặc áo xanh vội vàng quát hắn.
Bọn họ bây giờ là anh hùng của thế gian, bởi vị bắt được kẻ đang chật vật trong tù này. Kẻ này trước đó chắc đã giết không ít người, bây giờ nhận lấy kết cục này, khi nhóm trừ yêu sư ra tay tra tấn hắn, người người liền vỗ tay khen hay.
Nếu như nam tử trong xe chở tù này không phải là yêu ma, bọn họ cũng không thể mang cái danh "trừ yêu sư" này được nữa.
"Nếu dùng hết các biện pháp diệt yêu mà vẫn không có tác dụng, tốt nhất là nên đem chặt đầu hắn." Người mặc áo xanh tối sầm mặt mày.
Trừ yêu sư cao gầy trầm mặc, chấp nhận biện pháp đó của bạn.
"Ngày mai nhân lúc có nhiều người, làm cái Chướng Nhãn pháp, để người ta nhìn thấy hắn chết vì thủ pháp trừ yêu."
Công Dã Tịch Vô nhắm mắt tựa người vào xe tù, nghe bọn chúng thảo luận.
Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhưng thần sắc hắn vẫn hết sức bình thản lạnh lùng. Cách xa đó có truyền đến âm thanh của một chiếc xe chở tù khác.
Công Dã Tịch Vô biết đó là thiếu niên hai ngày trước bị bắt tới.
Bọn họ nói hắn có một đôi mắt mê hoặc người khác nên đã khoét đi hai con mắt của thiếu niên, tống vào xe chở tù, ngày ngày ngược đãi hắn.
Công Dã Tịch Vô dù bị phong ấn linh đài dẫn đến mất đi pháp lực, nhưng hắn biết, thiếu niên kia chỉ là một phàm nhân bình thường.
Nghe bọn chúng nói ngày sẽ giết mình, Công Dã Tịch Vô trong lòng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Trước đây rất lâu hắn đã thấu hiểu, lục giới nơi hắn bảo hộ có người tốt thì cũng có người xấu. Chúng sinh ba ngàn người, mỗi người đều có một tính cách khác nhau.1
Đêm, hai kẻ trừ yêu sư uống đến say mèm, một bóng người lục lọi đi đến trước xe chở tù của Công Dã Tịch Vô, mở cửa cho hắn.
Công Dã Tịch Vô mở mắt ra, thiếu niên thấp giọng lưu loát nói: "Ta không nhìn thấy gì, ngươi tìm đường chúng ta cùng nhau chạy trốn."+
- -------------HẾT CHAP 120--------------
Nàng đi theo thần thức lúc trước bám trên người Đạm Đài Tẫn, huyết nha núp ở chỗ tối nhìn nàng sợ hãi.
Trọng Vũ nói: "Tô Tô, ngươi không sao chứ?"
Tô Tô yên lặng lắc đầu.
Những lời Đạm Đài Tẫn nói ra, trong lòng nàng không thể không có chút cảm xúc gì, nàng bỏ qua hết thảy đoạn quá khứ kia, quyết định trở về tìm hắn, Đạm Đài Tẫn lại nói tất cả chỉ là trò đùa.
Trước mặt có một tầng kết giới trong suốt, huyết nha không thể vào.
"Là Huyền Hồi trận."
Tô Tô giơ ban chỉ trong tay lên, kết giới tán đi, nàng dừng một chút rồi do dự bước một bước vào trận pháp.
"Thế nào?" Trọng Vũ hỏi.
Tô Tô nhìn trận pháp trước mắt, nói: "Đạm Đài Tẫn chủ động đem ban chỉ cho ta, hắn biết rõ ta sẽ tới đây, hiện giờ hắn đang là Ma Thần, làm sao có thể để cho ta phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận?"
Trọng Vũ nói: "Bên trong có nguy hiểm?"
Tô Tô lắc đầu: "Nguy hiểm cũng không đáng sợ, chuyện đáng sợ nhất là tình huống này so với nguy hiểm còn bết bát hơn."
Nàng nhìn chằm chằm Huyền Hồi Trận, thu chân về, rời khỏi kết giới. Kết giới chậm rãi đóng lại, khôi phục lại nguyên dạng.
"Tô Tô?"
Cảm thấy bốn phía tĩnh mịch lạ thường, Tô Tô quả quyết nói: "Hiện giờ không thích hợp, chúng ta đi!"
Phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận chỉ còn cách một bước, Trong Vũ tiếc nuối nhìn trận pháp.
Tô Tô búng tay một cái, thân ảnh liền biến mất.
Nàng không ham chiến, một lòng rời khỏi Ma Vực.
Tô Tô vừa biến mất thì có hai người âm thầm xuất hiện, Kinh Diệt tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, bày trận lâu như vậy lại để nàng ta trốn thoát."
Ý cười trong mắt Tự Anh biến mất, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay.
"Tự Anh muốn đem xương cốt ả đốt thành tro."
Kinh Diệt cười nhạo nói: "Người muốn đánh nàng ta sao? Chưa nói đến chuyện nha đầu này quỷ kế đa đoan, chỉ cần cây đàn của nàng ta cũng đủ khiến ngươi thất thế. Nàng ta hiện tại là Bán Thần, nếu để nàng ta biết được ý đồ của chúng ta, hủy đi Tụ Sinh châu, kết cục của chúng ta e rằng không được tốt đẹp đâu."
Tự Anh kìm nén tức giận, đi về hướng ma điện.
Kinh Diệt từ sau lưng nàng nói: "Ta biết lí do mà ngươi tức giận. Ngươi cảm thấy Ma Quân trong lòng thiên vị nàng ta. Dù ngài có trở thành ma cũng vẫn như cũ dành hết tình cảm cho nha đầu đó."
Tự Anh liếc nhìn hắn: "Đừng tự cho mình là thông minh, Kinh Diệt."
Kinh Diệt nhếch miệng.
Hai người đi vào tẩm điện của Đạm Đài Tẫn, trong điện mùi máu tanh nồng nặc. Huyền y thiếu niên ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo như ngọc, cảm nhận được bọn chúng đang tiến đến, Đạm Đài Tẫn mở mắt.
Tự Anh báo: "Không biết Lê Tô Tô có mưu tính gì, không tiến vào trận pháp, đã rời khỏi Ma Vực. Tụ Sinh châu vẫn còn ở trên người nàng ta."
Đạm Đài Tẫn dựa vào phía sau một chút, vuốt vuốt chuỗi hạt châu trên cổ tay.
Hạt châu bình thường trong suốt ở trong Ma Vực hóa thành màu đỏ hồng, càng khiến da của hắn trở nên tái nhợt.
"Cho nên?" Đạm Đài Tẫn bắt đầu bới móc mọi chuyện lên, "Chủ ý này không phải là của ngươi sao? Biết nàng ta cứng đầu cứng cổ nên vờ đưa Tụ Sinh châu cho nàng, cuối cùng là bắt nàng ta phải tự mình giao ra Tụ Sinh châu."
Tự Anh lúng túng giải thích: "Lê Tô Tô hoàn toàn không biết tác dụng của Tụ Sinh châu. Nếu nàng ta tiến vào Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, ba hạt châu được sắp xếp cẩn thận ở đó ngay lập tức sẽ cảm ứng được Tụ Sinh châu, khi đó Tụ Sinh châu sẽ tự động trở về vị trí cũ, Lê Tô Tô không thể nào giữ được Tụ Sinh châu."
"Nhưng nàng ta lại không tiến vào đó." Đạm Đài Tẫn nói, "Là do ngươi vô năng nên mới lý do lý trấu."
"Là do thiếp." Tự Anh đành nhận lỗi, "Ma Quân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tụ Sinh châu nếu như còn ở trong tay Diệp Trữ Phong thì tốt rồi, hắn có một nửa nội đan của Yêu Hồ, Tụ Sinh châu sẽ không có cách nào bị phá hủy. Nhưng hiện giờ Tụ Sinh châu lại ở trong tay Tô Tô, làm sao chúng ta đoạt lại nó?"
"Ngươi không thể, nhưng có người có thể." Đạm Đài Tẫn nói.
"Ai?"
Đạm Đài Tẫn vỗ tay một cái, một nam nhân đi tới.
Thấy rõ bộ dáng của nam nhân, Tự Anh nói: "Ngài muốn lừa Lê Tô Tô sao? Lê Tô Tô đã từng thấy qua Huyễn Nhan châu biến hình, không biết có thể tin thứ giả mạo này không. Nếu ngược lại để cho nàng ta biết mục đích của chúng ta là muốn cướp Tụ Sinh châu, chỉ sợ là không ổn."
Đạm Đài Tẫn không nói gì, gỡ chuỗi hạt châu trên cổ tay xuống.
Tô Tô đã xâu chuỗi vòng hạt này.
Thời điểm nàng xâu chuỗi, hắn liền ầm thầm hạ chú pháp lên hạt châu. Đạm Đài Tẫn đưa tay, những hạt ngọc trắng động đậy, bay đến lòng bàn tay hắn.
Huyền y Ma Quân hơi híp mắt lại, Huyễn Nhan châu nhập vào người hắn khiến toàn thân hắn phát sáng.
Miếng ngọc bội trên không trung chậm rãi biến thành bộ dạng của một thiếu niên, thiếu niên mặt như ngọc, nhìn qua trông gầy yếu xanh xao.
Kinh Diệt nhìn màn này liền ngây người.
Đạm Đài Tẫn có thể hấp thụ sức mạnh của người khác cho mình!
Cướp đoạt sức mạnh từ người khác đã có từ thời Thượng Cổ, nhưng thường thường chỉ giúp gia tăng tu vi của mình. Thế nhưng Đạm Đài Tẫn sau khi hấp thụ sức mạnh của những hạt ngọc trắng, liền có thể đem một vật vô tri vô giác biến thành chân nhân!
Thượng Cổ Ma Thần từ xưa đến nay chưa từng thử qua.
Tự Anh biết Đạm Đài Tẫn có dị tâm, nhưng Ma Thần thiếu đi Tà Cốt, trong lòng nàng ta địa vị của hắn còn kém xa Thượng Cổ Ma Thần.
Nàng ta thậm chí còn lạnh nhạt nghĩ, việc Đạm Đài Tẫn có dị tâm cũng không quan trọng, Ma Thần đã mất đi thứ trọng yếu nhất là Tà Cốt, Cùng Bi đạo là thứ mà Thượng Cổ Ma Thần để lại, không có Tà Cốt, Đạm Đài Tẫn không có cách nào phá hủy Cùng Bi.
Cho dù tất cả yêu ma đều bị diệt vong, Cùng Bi đạo vẫn từ từ lớn lên, sớm muộn cũng sẽ có một ngày thống trị vạn vật, tạo ra một thế giới mới.
Nhưng giờ phút này đây, nàng ta nhận ra rằng Đạm Đài Tẫn dù không có Tà Cốt, bản thân hắn vẫn là một thiên tài.
Nàng ta đã lĩnh ngộ được một điều quá đáng sợ.
Nếu hắn đoạt lấy sức mạnh của mình, lẽ nào nàng ta lại trở về thứ ôn dịch khô hạn, không khác gì tử thi?
Kinh Diệt cùng Tự Anh cúi đầu xuống.
Bọn chúng lần đầu tiên biết mình phải thần phục kẻ giả mạo này.
Thân thể thiếu niên trước mặt thủ hạ của Đạm Đài Tẫn chậm rãi thành hình. Thiếu niên mở to mắt, bộ dạng này cùng với phàm nhân Đạm Đài Tẫn của năm trăm năm trước có ba phần tương tự.
Đạm Đài Tẫn nói: "Biết phải làm gì rồi chứ?"
Thiếu niên cong môi cười: "Biết."
"Kinh Diệt, dẫn hắn rời khỏi Ma Vực, hắn sẽ đem Tụ Sinh châu mang về."
Tự Anh của thuộc hạ của mình rời đi, lúc trước nàng ta còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy những hạt ngọc trắng vô hồn nằm trên mặt đất, liền chắc chắn rằng Đạm Đài Tẫn có thể đem Tụ Sinh châu trở về.
*
Kinh Diệt kinh ngạc nhìn thiếu niên bên cạnh.
Hắn biết Huyễn Nhan châu có thể đem yêu ma biến thành hình dạng của một người, nhưng lần đầu tiên hắn thấy Huyễn Nhan châu có thể biến một vật vô tri vô giác thành một người sống sờ sờ như vậy.
"Ngươi thật sự có thể đoạt lại Tụ Sinh châu?"
Thiếu niên ngoái nhìn, cười nói: "Đương nhiên."
"Bằng cách nào?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, một lát sau giơ tay lên, khoét hai con mắt của mình.
"Ngươi!" Kinh Diệt giật nảy mình, không kịp ngăn cản, hai dòng máu thi nhau chảy xuống trên mặt thiếu niên.
Thiếu niên mặt tái nhợt, nhưng tựa hồ không cảm thấy đau đớn, hắn đã mất đi một đôi mắt, mỉm cười nói: "Kinh Diệt đại nhân, đây là biện pháp, ngài có muốn biết chi tiết hơn không?"
Kinh Diệt nhíu mày nói: "Không cần."
Đúng là tên điên.
Kẻ như vậy, có thể lừa được Lê Tô Tô sao?
*
Sau khi Kinh Diệt mang thiếu niên rời đi, Đạm Đài Tẫn nói: "Gần đây bản tôn muốn bế quan, đừng quấy rầy bản tôn."
Tự Anh vội vàng nói: "Vâng."
"Chờ đến ngày hắn mang Tụ Sinh châu về, ta mở Cùng Bi đạo."
Tự Anh gật đầu.
Đến lúc đó, thế gian này sẽ là của bọn hắn. Tiên môn cùng phàm nhân sẽ hóa thành bùn nhơ dưới chân bọn hắn.
Lục giới sẽ tràn ngập Thiên Ma khí tức, những kẻ yếu ớt nhỏ bé sẽ không thể sống sót, kẻ mạnh sẽ tràn ngập sát lục chi tâm.
Yêu ma sẽ không cần phải trốn trong Ma Vực hoang vu cằn cỗi này nữa, cũng không phải tìm cách trốn đông trốn tây để tồn tại.
Tự Anh rời đi.
Đạm Đài Tẫn đứng dậy, đi đến Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Tô Tô không dám tiến vào nơi này, hắn lại thong dong bước vào.
Chín cái Sinh Tử môn ở chín hướng lặng yên không một tiếng động dịch chuyển, trận địa thế gian tổng cộng có tám hướng, theo thứ tự là: "Sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai", tám cửa.
Hắn ngồi ở chỗ cửa "sinh", lấy ra Đồ Thần nỏ, nhắm vào cánh cửa vô danh thứ chín.
Mũi tên màu đen xé không khí mà đi, chưa kịp vào cánh cửa thứ chín thì một đạo ma khí như mưa phản kích ra, hướng về phía Đạm Đài Tẫn.
Cửa "sinh" giúp hắn ngăn cản được một phần, phần còn lại tấn công vào thân thể của hắn.
Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng đau đớn, thấp giọng nói: "Quả nhiên là thứ mà Thượng Cổ Ma Thần dùng mạng để đổi lấy."
Không có cách nào phá hỏng, cứ như vậy tồn tại cả vạn năm.
Nếu hắn không ở cửa "sinh", giờ phút này đã bị trọng thương rồi.
Không có Tà Cốt, hắn căn bản không có cách nào phá hủy Cùng Bi.
Đồ Thần nỏ biến mất, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm cánh cửa thứ chín, cười nhạo nói: "Thật phiền phức, chỉ còn một cách thôi sao?"
Trong đầu hắn tự nhủ chỉ còn một cách đó thôi.
Thật sự không cam tâm.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ ma khí dày đặc từ bốn phía, ma ấn trên trán hắn ngày càng đậm.
Đột nhiên cổ tay của hắn như bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái, Đạm Đài Tẫn biết, thiếu niên đó đang đi tìm người ấy.
Đạm Đài Tẫn trằm mặc, chăm chú truyền lệnh tới thiếu niên.
*
"Hai kẻ này đều là quái vật, thật xui xẻo." Trừ yêu sư mặc quần áo màu xanh lam nói, "Đã không ăn uống mấy chục ngày mà hắn còn chưa chết."
Một trừ yêu sư cao gầy nhìn người trong tù nói: "Hay bọn chúng căn bản không phải yêu ma, mấy ngày này chúng ta dùng tất cả các phương thức diệt yêu lên người bọn chúng, bọn chúng không có phản ứng nào cả."
"Nói bậy bạ gì đó." Người mặc áo xanh vội vàng quát hắn.
Bọn họ bây giờ là anh hùng của thế gian, bởi vị bắt được kẻ đang chật vật trong tù này. Kẻ này trước đó chắc đã giết không ít người, bây giờ nhận lấy kết cục này, khi nhóm trừ yêu sư ra tay tra tấn hắn, người người liền vỗ tay khen hay.
Nếu như nam tử trong xe chở tù này không phải là yêu ma, bọn họ cũng không thể mang cái danh "trừ yêu sư" này được nữa.
"Nếu dùng hết các biện pháp diệt yêu mà vẫn không có tác dụng, tốt nhất là nên đem chặt đầu hắn." Người mặc áo xanh tối sầm mặt mày.
Trừ yêu sư cao gầy trầm mặc, chấp nhận biện pháp đó của bạn.
"Ngày mai nhân lúc có nhiều người, làm cái Chướng Nhãn pháp, để người ta nhìn thấy hắn chết vì thủ pháp trừ yêu."
Công Dã Tịch Vô nhắm mắt tựa người vào xe tù, nghe bọn chúng thảo luận.
Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhưng thần sắc hắn vẫn hết sức bình thản lạnh lùng. Cách xa đó có truyền đến âm thanh của một chiếc xe chở tù khác.
Công Dã Tịch Vô biết đó là thiếu niên hai ngày trước bị bắt tới.
Bọn họ nói hắn có một đôi mắt mê hoặc người khác nên đã khoét đi hai con mắt của thiếu niên, tống vào xe chở tù, ngày ngày ngược đãi hắn.
Công Dã Tịch Vô dù bị phong ấn linh đài dẫn đến mất đi pháp lực, nhưng hắn biết, thiếu niên kia chỉ là một phàm nhân bình thường.
Nghe bọn chúng nói ngày sẽ giết mình, Công Dã Tịch Vô trong lòng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Trước đây rất lâu hắn đã thấu hiểu, lục giới nơi hắn bảo hộ có người tốt thì cũng có người xấu. Chúng sinh ba ngàn người, mỗi người đều có một tính cách khác nhau.1
Đêm, hai kẻ trừ yêu sư uống đến say mèm, một bóng người lục lọi đi đến trước xe chở tù của Công Dã Tịch Vô, mở cửa cho hắn.
Công Dã Tịch Vô mở mắt ra, thiếu niên thấp giọng lưu loát nói: "Ta không nhìn thấy gì, ngươi tìm đường chúng ta cùng nhau chạy trốn."+
- -------------HẾT CHAP 120--------------
Tác giả :
Đằng La Vi Chi