Hạc Minh Giang Hồ
Chương 6: Tình sinh ý động
Nửa tháng sau, bốn người Đoạn Vân Tụ cũng tới Minh Viễn Sơn Trang. Sơn Trang nằm ở Lâm An là một vùng rộng lớn dưới chân núi Thiên Mục, theo lưng chừng núi, nhìn thấy cảnh quan hấp dẫn lòng người.
Bốn người cưỡi ngựa đi qua đại môn một đường lên núi, Đoạn Vân Tụ ngắm nhìn cảnh sắc hai bên Thiên Mục sơn, trong lòng tán thưởng tạo hóa chi kỳ*, lại nghe Diệp Tú Thường đối với nàng cười nói: “Tương truyền 'Thiên mục thiên trọng tú, linh sơn thập lý thâm'** Đoạn công tử cho dù chỉ là đến thưởng phong cảnh, chuyến này cũng được coi là có thu hoạch.”
*các kì quan cảnh đẹp
** hiểu nôm na là: núi Thiên Mục cao ngàn trượng vẫn có hoa nở, trên núi lại chứa đầy linh khí
Đoạn Vân Tụ gật đầu cười.
Sở Dao vẻ mặt hưng phấn, “Đoạn đại ca, ở đây ta rất quen thuộc, ngày nào đó ta mang huynh đi dạo!”
Đoạn Vân Tụ hơi hơi nhíu nhíu mày, đối này danh xưng “Đoạn đại ca” là có điểm bất đắc dĩ ---- nàng chỉ hơn Sở Dao một tuổi mà thôi, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không muốn làm “Đại ca” người khác, đối với kiểu xưng hô mới này thực không thích ứng.
Tới đại môn Sơn Trang, chỉ thấy “Minh Viễn Sơn Trang” bốn chữ to như rồng bay phượng múa, khắc ở phía trên trường biển, rất là khí phái. Bốn người xuống ngựa, Diệp Viễn Khâm tay áo rộng vung lên, đối với Đoạn Vân Tụ làm cái động tác thỉnh nói: “Đoạn công tử, mời!”
Đoạn Vân Tụ đáp: “Diệp công tử hữu lễ”, sau đó theo ba người cùng nhau vào Sơn Trang.
Đi vào đại môn Minh Viễn Sơn Trang, Đoạn Vân Tụ phát hiện sơn trang này rộng rãi mà đại khí, khắp nơi bày trí lịch sự tao nhã, các loài hoa cỏ được sắp xếp hoàn hảo, có thể nói là ngoại y linh sơn, nội uẩn linh khí *.
*bày trí cảnh sắc giống như bên ngoài, bên trong lại chứa linh khí
Đoạn Vân Tụ trong lòng tán thưởng “Nơi này rất đẹp”, tiếp tục phóng nhãn nhìn lại, thấy một mảnh hoa lê trắng như tuyết thấp thoáng ở một bên Sơn Trang, nhất thời cảm thấy được tinh thần sảng khoái.
Diệp Tú Thường thấy ánh mắt Đoạn Vân Tụ nhìn tới lê viên nhà mình, trong lòng một cái ý niệm hiện lên trong đầu.
Bốn người tới chính sảnh, chủ nhân Sơn Trang Diệp Kính Thành đang ngồi ở chỗ kia chờ hai người con mình trở về. Nhìn thấy nhi tử cùng nữ nhi, hắn đứng lên tươi cười rạng rỡ.
Diệp Tú Thường đi qua vài bước, tới bên phụ thân, kêu một tiếng “Cha“.
Diệp Kính Thành trìu mến đánh giá nữ nhi vài lần, nói: “Ra ngoài một chuyến gầy đi không ít. Ta đã phân phó Lý tẩu làm nhiều món ngon hảo hảo bồi bổ cho con!”
“Không có, cha, người xem nữ nhi đây không phải hảo hảo đấy sao? Này ra ngoài một chuyến, nhưng con lại ăn qua không ít món ngon đâu!” Lúc này Diệp Tú Thường thân mật khoác cánh tay phụ thân, lời nói mang theo làm nũng, làm lộ ra một bộ dáng nũng nịu của tiểu nữ nhi.
Một bên Diệp Viễn Khâm cười nói: “Cha, nói người bất công còn không chịu, phần của con đâu?”
Sở Dao cũng chạy tới giúp vui, “Dượng của ta đâu?”
Diệp Kính Thành cười nói: “Đều giống nhau, đều giống nhau, người nào ta cũng thương!”
Đoạn Vân Tụ thấy cảnh phụ từ tử hiếu này, trong lòng cảm thấy không vui, tâm tình tốt đẹp vừa rồi cũng ảm đạm đi.
Diệp Tú Thường chú ý tới thần sắc vi diệu biến hóa của Đoạn Vân Tụ, buông phụ thân ra đi tới bên người Đoạn Vân Tụ, đối với phụ thân nói: “Vị này chính là Đoạn Vân Đoạn công tử, nhờ có công tử xuất thủ tương trợ Thường nhi chuyến này mới hữu kinh vô hiểm*...”
*tuy có kinh ngạc, sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Diệp Kính Thành đã biết được chuyện của nữ nhi cùng “Tương Tây Tứ Quỷ”, gần đây cũng đã nghe được giang hồ truyền ra cái tên “Đoạn Vân”, lúc này nhìn thấy Đoạn Vân Tụ không khỏi quan sát đánh giá thêm một chút, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ.
Đoạn Vân Tụ nhìn lại ánh mắt Diệp Kính Thành, phát hiện hắn hai mắt ẩn chứa sự tinh thông sáng suốt, mài sắc như đao, vẻ mặt chính khí, chính là đứng ở nơi đó còn có một cỗ khí thế ổn trọng vững chắc làm cho lòng người sinh kính ý.
Đoạn Vân Tụ hơi hơi khom người, ôm quyền nói: “Vãn bối Đoạn Vân ra mắt Diệp trang chủ.”
Diệp Kính Thành “Ha ha” cười to, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hảo, tốt lắm! Đoạn công tử cứu tiểu nữ, đối với Diệp gia ta có ân, lão phu muốn hảo hảo cảm tạ ngươi! Thường nhi, an bài phòng tốt nhất cho Đoạn công tử, lại chuẩn bị một bàn rượu và món ăn ngon nhất!”
Đoạn Vân Tụ muốn nói “Không cần phiền toái”, Diệp Kính Thành lại nói tiếp: “Đoạn công tử cũng không nên chối từ, nếu không, đó là coi thường Minh Viễn Sơn Trang ta!” Nàng đành phải thôi.
Diệp Kính Thành lại hỏi: “Không biết Đoạn công tử là người ở nơi nào đây?”
“Nhà ở vùng CánTrung.”
Diệp Kính Thành nghĩ đến cái gì, “Công tử chắc là biết hai ngọn núi Ngọc Hoa cùng Thăng Hoa, lão phu lúc tuổi còn trẻ từng du ngoạn qua nơi đó, cùng hai ngọn núi ở Thiên Mục tuy ở cách xa nhau nhưng lại giống nhau đến kì lạ!”
Đoạn Vân Tụ mâu sắc càng thêm ảm đạm ---- nàng như thế nào không biết Ngọc Hoa, Thăng Hoa hai ngọn núi này, năm đó nàng cùng ca ca Đoạn Phong Tiêu thường đi vào núi chơi đùa, vui đến quên đường về, nhiều lần về muộn khiến cho phụ thân Đoạn Hàn nổi giận, ca ca nói toàn bộ là lỗi của hắn, muội muội chỉ là nghe theo xúi giục của mình, vì nàng nhận toàn bộ trách phạt.
Diệp Tú Thường xem ánh mắt Đoạn Vân Tụ ảm đạm, lập tức nói: “Cha, Đoạn công tử một đường tới đây khẳng định mệt mỏi rồi, tạm thời hãy để cho người ta đi nghỉ ngơi đã.”
Diệp Kính Thành sờ sờ chòm râu, “Ân, vẫn là Thường nhi của ta chu đáo!” Sau đó muốn kêu quản gia mang khách nhân đi xuống, đồng thời chuẩn bị để nữ nhi cũng về phòng nghỉ ngơi trước.
Diệp Tú Thường lại biết tâm tư của phụ thân, cướp lời hắn nói trước, “Này để Thường nhi dẫn Đoạn công tử đi” tiếp theo liền cùng Đoạn Vân Tụ ly khai chính sảnh, đi ra cửa thì lại quay đầu hướng phụ thân cười cười.
Diệp Kính Thành thấy nữ nhi nhiệt tâm như thế, trong lòng kinh ngạc.
Diệp Tú Thường mang theo Đoạn Vân Tụ đi tới một sân viện rộng rãi. Trong sân viện là một tòa tiểu lâu hai tầng, trên có khắc “Hoa minh”* ba chữ**.
*biển hoa
**này tiếng hoa thấy có hai chữ “花瞑” sao để tam tự mình không hiểu nổi ==”
Đoạn Vân Tụ thấy bức hoành, thầm nghĩ hay lắm, đi vào trong phòng, thấy trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, đồ dùng trong phòng đều tỏa mùi thơm của gỗ lim, trên tường có treo tranh 'sơn thủy hoa điểu đồ' do danh nhân nhã sĩ sở tác.
Hai người ở lầu một nhìn một chút, lại lên lầu hai, mắt đầu tiên nhìn thấy chính là giường lớn được chạm trỗ hoa văn, trên giường treo màn che đơn giản và chăn gối làm từ tàm ti* được xếp gọn gàn.
*tơ tằm
Đoạn Vân Tụ mở miệng nói: “Diệp cô nương khoản đãi như thế, tại hạ không dám nhận.”
Diệp Tú Thường cười đáp: “Cũng không phải, để Đoạn công tử ngươi ở nơi này, đương nhiên bởi vì người là khách quý, nhưng còn có một nguyên nhân khác...” Sau đó dừng lại nói, nhìn về phía cửa sổ.
Đoạn Vân Tụ chưa hiểu ý, thấy ánh mắt Diệp Tú Thường dừng ở trên cửa sổ, lập tức nghĩ đến cái gì, liền đi qua mở cửa sổ ra. Ánh vào mi mắt nàng, là một mảnh giống như tuyết một rừng hoa lê. Nàng âm thầm kinh hỉ, không khỏi bội phục Diệp Tú Thường tâm tư tinh tế, lại cảm động vì sự thân thiết và ý tốt của đối phương. Phần này cảm động mang theo ấm áp, như ánh mặt trời xua tan đi u ám tràn ngập trong lòng nàng.
“Cảm ơn ngươi, Diệp cô nương...” Nàng nhìn Diệp Tú Thường, lại một lần nữa tự đáy lòng gửi tới lời cảm ơn.
“Không cần khách khí. Nhìn thấy công tử vui vẻ, Tú Thường cũng thật cao hứng...” Diệp Tú Thường chân thành đáp lại nói.
Đoạn Vân Tụ ở lại Minh Viễn Sơn Trang. Diệp Kính Thành thịnh tình chiêu đãi nàng một phen, hơn nữa dưới sự đề nghị của Diệp Tú Thường tặng một cân cực phẩm Tây Hồ Long Tỉnh làm tạ lễ.
Tru Ma đại hội cử hành vào đầu ngày tám tháng tư. Cách đại hội còn có mấy ngày, nhưng cả Sơn Trang trong ngoài đều vội vã, Diệp gia huynh muội còn bận rộn hơn, ngay cả Sở Dao cũng bị kêu qua hỗ trợ, Đoạn Vân Tụ một mình thập phần nhàn rỗi, lại cảm thấy có điểm cô đơn tịch mịch.
Hôm nay, nàng vịnh cánh tay trên khung cửa sổ, ngắm nhìn rừng hoa lê, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày ấy mới gặp Diệp Tú Thường ---- nàng ở bên bờ xuân thủy lê hoa, thật là xinh đẹp, ngưng động khắc sâu thành họa quyển, chính mình nhìn thấy nàng còn đẹp hơn so với phong cảnh kia không phải sao?
Đoạn Vân Tụ cười cười, nhắm mắt lại, nghe xuân phong đưa tới mùi hoa lê thơm ngát, có điểm say. Trong lòng nàng vừa động, đột nhiên mở to mắt nhún người bay khỏi Hoa Minh, chốc lát liền đi tới rừng hoa lê. Này hoa lê kéo dài không dứt, thừa dịp hoa nở lần cuối nàng không thể bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp này.
Nàng di chuyển cước bộ vô cùng cẩn thận, tận lực tránh giẫm lên đóa hoa trên mặt đất.
Đi đến một cây hoa lê, nàng đưa tay kéo lấy một cành ở dưới thấp, cúi xuống ngửi lấy, cảm thụ được mùi hoa lê thơm ngát nhập vào phổi. Lại một trận gió thổi tới, đám hoa lê này cũng rơi xuống một nửa.
Trong lòng nàng thầm thở dài, nghĩ đến mặc kệ hoa có đẹp đến mấy, vẫn có thời khắc hoa tàn, lòng có chút sầu não.
Tiếp tục đi lên phía trước, nàng phát hiện một mảnh đất trống, trên mặt đất trải một tầng hoa lê, nhìn qua gần như là một thảm hoa tuyết trắng. Trên cây đại thụ cao lớn nở đầy hoa lê kia có treo một cái xích đu, tùy ở gió nhẹ nhàng lay động.
Nàng đột nhiên nổi tính trẻ con lại ngồi lên, đu đưa qua lại. Nhớ tới mình và sư tỷ muội ở trong núi cũng chơi đùa vui vẻ như vậy, tâm tình của nàng dần dần tốt trở lại.
Lại một trận gió xuân thổi qua, cuốn đóa hoa trắng xinh đẹp bay lả tả rơi xuống, giống như một trận mưa hoa lê. Nàng nhắm mắt lại, ngửi hương hoa lê tràn đầy trong không khí, tại tràng mưa hoa này làm nàng không khỏi say mê.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được có người tới gần, giương mắt nhìn lên, nhìn thấy Diệp Tú Thường.
Đoạn Vân Tụ vẫn đang đu đưa trên xích đu, không có ý muốn rời khỏi. Trong lòng nàng lại càng thêm vui mừng, không nhịn được khóe miệng cong cong, đuôi mày khóe mắt ý cười ôn nhu, ở trong mưa hoa lại càng xinh đẹp kinh diễm.
Diệp Tú Thường đứng ở ngoài hai trượng, bình tĩnh nhìn nàng, lại có điểm thất thần ---- Đoạn Vân Tụ thay đổi một thân bạch y, khoác bên ngoài một tầng sa mỏng, dưới mưa hoa bay lả tả dung nhan như họa, cảnh này, người này, quá mức tốt đẹp...
Trong nội tâm nàng đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ quái ---- Đoạn Vân ăn mặc mộc mạc như vậy đã là cảnh đẹp ý vui, nếu là nữ tử, nên là như thế nào xinh đẹp!
Hai người nhất thời đều không có mở miệng. Đoạn Vân Tụ mỉm cười nhìn Diệp Tú Thường, giống như là một đứa bé tinh nghịch nhìn thấy bạn chạy tới cùng chơi, chỉ chờ đối phương gia nhập. Diệp Tú Thường cũng không muốn dời mắt, sợ vừa động liền đánh thức một hồi mộng đẹp.
Rốt cục, Đoạn Vân Tụ theo xích đu nhảy lên một cái, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Diệp Tú Thường.
“Ngươi chơi không?” Mười phần khẩu khí của hài tử nghịch ngợm.
Diệp Tú Thường hơi kinh ngạc, kịp phản ứng, khẽ cười nói: “Ngươi bao lớn?”
“Tiểu nhi năm nay vừa mới bảy tuổi...”
Diệp Tú Thường bị chọc cho quên mất ngại ngùng, cười đến cực kỳ sáng lạn, chờ ngưng cười, mới nói: “Ta đến Hoa Minh tìm công tử, gặp công tử đi vắng, đoán người khẳng định đến đây nơi này.”
“Người hiểu ta, chỉ có Tú Thường.” Tại đây trong không khí nhẹ nhàng, Đoạn Vân Tụ vô thức thay đổi xưng hô khách khí.
“Đoạn công tử thích hoa lê như thế...” Diệp Tú Thường đã tới trong chốc lát, vừa mới nhìn rõ “Hắn” đối hoa lê là ôn nhu như vậy, như vậy thương tiếc, lại chỉ muốn như vậy nhìn “Hắn”, không muốn tiến lên quấy rầy.
“Ta càng yêu thích Tú Thường...” Đoạn Vân Tụ nghĩ muốn tiếp tục trêu ghẹo một phen, chờ lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy được thập phần không ổn, lập tức có điểm xấu hổ. Vừa rồi nàng thật sự vui vẻ, nhìn thấy Diệp Tú Thường càng vui gấp bội, mới tự nhiên như vậy mà lấy lòng, đem đối phương trở thành bạn tốt trong khuê phòng của mình mà thân cận, lại không để ý đến mình trong mắt người ta cũng không phải là thân nữ nhân.
Diệp Tú Thường giật mình kinh ngạc, nhưng xem trong đôi mắt Đoạn Vân Tụ, lại cảm thấy “Hắn” nói thích không giống chính mình trước kia nghe qua thích. Trong lòng nàng có loại cảm giác kỳ quái ---- Đoạn Vân Tụ đối với chính mình tựa hồ trừ bỏ bằng hữu chi niệm, cũng không có suy nghĩ khác, không giống như những nam tử trước đây bởi vì gia thế cùng tài mạo của mình luôn hữu ý vô ý khen tặng lấy lòng, thậm chí tìm mọi cách dây dưa. Đoạn Vân Tụ đối lòng mình, giống như luôn luôn sạch sẽ trong suốt, như thanh khê thấy đáy, nói thích chính mình tựa như cùng nói thích cảnh xuân tự nhiên. Nàng cảm thấy đây là chỗ đặc biệt nhất của Đoạn Vân Tụ, cũng là chỗ nàng nghi hoặc nhất.
Mặc dù đoán được ý tứ của Đoạn Vân Tụ, nhưng nàng lại muốn trêu chọc đối phương, đồng thời trong lòng tồn tại một phần chờ mong, cười nói: “Theo lời Đoạn công tử, là thích giống như thế nào đây?”
“Ta..., của ta thích, “ Đoạn Vân Tụ có điểm quẫn bách, “Là nói muốn Tú Thường làm tri kỷ...”
“Nhưng tri kỷ cũng không chỉ một loại, không biết theo lời Đoạn công tử, là loại nào a?”
“... Ta muốn Tú Thường làm tri kỷ, tựa như Bá Nha với Tử Kỳ...” Đoạn Vân Tụ trong lòng nghĩ, nếu như mình có thể có Diệp Tú Thường làm tri kỷ, đời này thật sự may mắn, chính là nàng không biết đối phương nghĩ như thế nào, cho nên dừng lại một chút, bổ sung nói, “Không biết Tú Thường có nguyện ý hay không?”
Diệp Tú Thường trong lòng có điểm chua xót, nhưng vẫn cười đáp: “Đương nhiên...”
-------------------
Bốn người cưỡi ngựa đi qua đại môn một đường lên núi, Đoạn Vân Tụ ngắm nhìn cảnh sắc hai bên Thiên Mục sơn, trong lòng tán thưởng tạo hóa chi kỳ*, lại nghe Diệp Tú Thường đối với nàng cười nói: “Tương truyền 'Thiên mục thiên trọng tú, linh sơn thập lý thâm'** Đoạn công tử cho dù chỉ là đến thưởng phong cảnh, chuyến này cũng được coi là có thu hoạch.”
*các kì quan cảnh đẹp
** hiểu nôm na là: núi Thiên Mục cao ngàn trượng vẫn có hoa nở, trên núi lại chứa đầy linh khí
Đoạn Vân Tụ gật đầu cười.
Sở Dao vẻ mặt hưng phấn, “Đoạn đại ca, ở đây ta rất quen thuộc, ngày nào đó ta mang huynh đi dạo!”
Đoạn Vân Tụ hơi hơi nhíu nhíu mày, đối này danh xưng “Đoạn đại ca” là có điểm bất đắc dĩ ---- nàng chỉ hơn Sở Dao một tuổi mà thôi, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không muốn làm “Đại ca” người khác, đối với kiểu xưng hô mới này thực không thích ứng.
Tới đại môn Sơn Trang, chỉ thấy “Minh Viễn Sơn Trang” bốn chữ to như rồng bay phượng múa, khắc ở phía trên trường biển, rất là khí phái. Bốn người xuống ngựa, Diệp Viễn Khâm tay áo rộng vung lên, đối với Đoạn Vân Tụ làm cái động tác thỉnh nói: “Đoạn công tử, mời!”
Đoạn Vân Tụ đáp: “Diệp công tử hữu lễ”, sau đó theo ba người cùng nhau vào Sơn Trang.
Đi vào đại môn Minh Viễn Sơn Trang, Đoạn Vân Tụ phát hiện sơn trang này rộng rãi mà đại khí, khắp nơi bày trí lịch sự tao nhã, các loài hoa cỏ được sắp xếp hoàn hảo, có thể nói là ngoại y linh sơn, nội uẩn linh khí *.
*bày trí cảnh sắc giống như bên ngoài, bên trong lại chứa linh khí
Đoạn Vân Tụ trong lòng tán thưởng “Nơi này rất đẹp”, tiếp tục phóng nhãn nhìn lại, thấy một mảnh hoa lê trắng như tuyết thấp thoáng ở một bên Sơn Trang, nhất thời cảm thấy được tinh thần sảng khoái.
Diệp Tú Thường thấy ánh mắt Đoạn Vân Tụ nhìn tới lê viên nhà mình, trong lòng một cái ý niệm hiện lên trong đầu.
Bốn người tới chính sảnh, chủ nhân Sơn Trang Diệp Kính Thành đang ngồi ở chỗ kia chờ hai người con mình trở về. Nhìn thấy nhi tử cùng nữ nhi, hắn đứng lên tươi cười rạng rỡ.
Diệp Tú Thường đi qua vài bước, tới bên phụ thân, kêu một tiếng “Cha“.
Diệp Kính Thành trìu mến đánh giá nữ nhi vài lần, nói: “Ra ngoài một chuyến gầy đi không ít. Ta đã phân phó Lý tẩu làm nhiều món ngon hảo hảo bồi bổ cho con!”
“Không có, cha, người xem nữ nhi đây không phải hảo hảo đấy sao? Này ra ngoài một chuyến, nhưng con lại ăn qua không ít món ngon đâu!” Lúc này Diệp Tú Thường thân mật khoác cánh tay phụ thân, lời nói mang theo làm nũng, làm lộ ra một bộ dáng nũng nịu của tiểu nữ nhi.
Một bên Diệp Viễn Khâm cười nói: “Cha, nói người bất công còn không chịu, phần của con đâu?”
Sở Dao cũng chạy tới giúp vui, “Dượng của ta đâu?”
Diệp Kính Thành cười nói: “Đều giống nhau, đều giống nhau, người nào ta cũng thương!”
Đoạn Vân Tụ thấy cảnh phụ từ tử hiếu này, trong lòng cảm thấy không vui, tâm tình tốt đẹp vừa rồi cũng ảm đạm đi.
Diệp Tú Thường chú ý tới thần sắc vi diệu biến hóa của Đoạn Vân Tụ, buông phụ thân ra đi tới bên người Đoạn Vân Tụ, đối với phụ thân nói: “Vị này chính là Đoạn Vân Đoạn công tử, nhờ có công tử xuất thủ tương trợ Thường nhi chuyến này mới hữu kinh vô hiểm*...”
*tuy có kinh ngạc, sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Diệp Kính Thành đã biết được chuyện của nữ nhi cùng “Tương Tây Tứ Quỷ”, gần đây cũng đã nghe được giang hồ truyền ra cái tên “Đoạn Vân”, lúc này nhìn thấy Đoạn Vân Tụ không khỏi quan sát đánh giá thêm một chút, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ.
Đoạn Vân Tụ nhìn lại ánh mắt Diệp Kính Thành, phát hiện hắn hai mắt ẩn chứa sự tinh thông sáng suốt, mài sắc như đao, vẻ mặt chính khí, chính là đứng ở nơi đó còn có một cỗ khí thế ổn trọng vững chắc làm cho lòng người sinh kính ý.
Đoạn Vân Tụ hơi hơi khom người, ôm quyền nói: “Vãn bối Đoạn Vân ra mắt Diệp trang chủ.”
Diệp Kính Thành “Ha ha” cười to, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hảo, tốt lắm! Đoạn công tử cứu tiểu nữ, đối với Diệp gia ta có ân, lão phu muốn hảo hảo cảm tạ ngươi! Thường nhi, an bài phòng tốt nhất cho Đoạn công tử, lại chuẩn bị một bàn rượu và món ăn ngon nhất!”
Đoạn Vân Tụ muốn nói “Không cần phiền toái”, Diệp Kính Thành lại nói tiếp: “Đoạn công tử cũng không nên chối từ, nếu không, đó là coi thường Minh Viễn Sơn Trang ta!” Nàng đành phải thôi.
Diệp Kính Thành lại hỏi: “Không biết Đoạn công tử là người ở nơi nào đây?”
“Nhà ở vùng CánTrung.”
Diệp Kính Thành nghĩ đến cái gì, “Công tử chắc là biết hai ngọn núi Ngọc Hoa cùng Thăng Hoa, lão phu lúc tuổi còn trẻ từng du ngoạn qua nơi đó, cùng hai ngọn núi ở Thiên Mục tuy ở cách xa nhau nhưng lại giống nhau đến kì lạ!”
Đoạn Vân Tụ mâu sắc càng thêm ảm đạm ---- nàng như thế nào không biết Ngọc Hoa, Thăng Hoa hai ngọn núi này, năm đó nàng cùng ca ca Đoạn Phong Tiêu thường đi vào núi chơi đùa, vui đến quên đường về, nhiều lần về muộn khiến cho phụ thân Đoạn Hàn nổi giận, ca ca nói toàn bộ là lỗi của hắn, muội muội chỉ là nghe theo xúi giục của mình, vì nàng nhận toàn bộ trách phạt.
Diệp Tú Thường xem ánh mắt Đoạn Vân Tụ ảm đạm, lập tức nói: “Cha, Đoạn công tử một đường tới đây khẳng định mệt mỏi rồi, tạm thời hãy để cho người ta đi nghỉ ngơi đã.”
Diệp Kính Thành sờ sờ chòm râu, “Ân, vẫn là Thường nhi của ta chu đáo!” Sau đó muốn kêu quản gia mang khách nhân đi xuống, đồng thời chuẩn bị để nữ nhi cũng về phòng nghỉ ngơi trước.
Diệp Tú Thường lại biết tâm tư của phụ thân, cướp lời hắn nói trước, “Này để Thường nhi dẫn Đoạn công tử đi” tiếp theo liền cùng Đoạn Vân Tụ ly khai chính sảnh, đi ra cửa thì lại quay đầu hướng phụ thân cười cười.
Diệp Kính Thành thấy nữ nhi nhiệt tâm như thế, trong lòng kinh ngạc.
Diệp Tú Thường mang theo Đoạn Vân Tụ đi tới một sân viện rộng rãi. Trong sân viện là một tòa tiểu lâu hai tầng, trên có khắc “Hoa minh”* ba chữ**.
*biển hoa
**này tiếng hoa thấy có hai chữ “花瞑” sao để tam tự mình không hiểu nổi ==”
Đoạn Vân Tụ thấy bức hoành, thầm nghĩ hay lắm, đi vào trong phòng, thấy trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, đồ dùng trong phòng đều tỏa mùi thơm của gỗ lim, trên tường có treo tranh 'sơn thủy hoa điểu đồ' do danh nhân nhã sĩ sở tác.
Hai người ở lầu một nhìn một chút, lại lên lầu hai, mắt đầu tiên nhìn thấy chính là giường lớn được chạm trỗ hoa văn, trên giường treo màn che đơn giản và chăn gối làm từ tàm ti* được xếp gọn gàn.
*tơ tằm
Đoạn Vân Tụ mở miệng nói: “Diệp cô nương khoản đãi như thế, tại hạ không dám nhận.”
Diệp Tú Thường cười đáp: “Cũng không phải, để Đoạn công tử ngươi ở nơi này, đương nhiên bởi vì người là khách quý, nhưng còn có một nguyên nhân khác...” Sau đó dừng lại nói, nhìn về phía cửa sổ.
Đoạn Vân Tụ chưa hiểu ý, thấy ánh mắt Diệp Tú Thường dừng ở trên cửa sổ, lập tức nghĩ đến cái gì, liền đi qua mở cửa sổ ra. Ánh vào mi mắt nàng, là một mảnh giống như tuyết một rừng hoa lê. Nàng âm thầm kinh hỉ, không khỏi bội phục Diệp Tú Thường tâm tư tinh tế, lại cảm động vì sự thân thiết và ý tốt của đối phương. Phần này cảm động mang theo ấm áp, như ánh mặt trời xua tan đi u ám tràn ngập trong lòng nàng.
“Cảm ơn ngươi, Diệp cô nương...” Nàng nhìn Diệp Tú Thường, lại một lần nữa tự đáy lòng gửi tới lời cảm ơn.
“Không cần khách khí. Nhìn thấy công tử vui vẻ, Tú Thường cũng thật cao hứng...” Diệp Tú Thường chân thành đáp lại nói.
Đoạn Vân Tụ ở lại Minh Viễn Sơn Trang. Diệp Kính Thành thịnh tình chiêu đãi nàng một phen, hơn nữa dưới sự đề nghị của Diệp Tú Thường tặng một cân cực phẩm Tây Hồ Long Tỉnh làm tạ lễ.
Tru Ma đại hội cử hành vào đầu ngày tám tháng tư. Cách đại hội còn có mấy ngày, nhưng cả Sơn Trang trong ngoài đều vội vã, Diệp gia huynh muội còn bận rộn hơn, ngay cả Sở Dao cũng bị kêu qua hỗ trợ, Đoạn Vân Tụ một mình thập phần nhàn rỗi, lại cảm thấy có điểm cô đơn tịch mịch.
Hôm nay, nàng vịnh cánh tay trên khung cửa sổ, ngắm nhìn rừng hoa lê, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày ấy mới gặp Diệp Tú Thường ---- nàng ở bên bờ xuân thủy lê hoa, thật là xinh đẹp, ngưng động khắc sâu thành họa quyển, chính mình nhìn thấy nàng còn đẹp hơn so với phong cảnh kia không phải sao?
Đoạn Vân Tụ cười cười, nhắm mắt lại, nghe xuân phong đưa tới mùi hoa lê thơm ngát, có điểm say. Trong lòng nàng vừa động, đột nhiên mở to mắt nhún người bay khỏi Hoa Minh, chốc lát liền đi tới rừng hoa lê. Này hoa lê kéo dài không dứt, thừa dịp hoa nở lần cuối nàng không thể bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp này.
Nàng di chuyển cước bộ vô cùng cẩn thận, tận lực tránh giẫm lên đóa hoa trên mặt đất.
Đi đến một cây hoa lê, nàng đưa tay kéo lấy một cành ở dưới thấp, cúi xuống ngửi lấy, cảm thụ được mùi hoa lê thơm ngát nhập vào phổi. Lại một trận gió thổi tới, đám hoa lê này cũng rơi xuống một nửa.
Trong lòng nàng thầm thở dài, nghĩ đến mặc kệ hoa có đẹp đến mấy, vẫn có thời khắc hoa tàn, lòng có chút sầu não.
Tiếp tục đi lên phía trước, nàng phát hiện một mảnh đất trống, trên mặt đất trải một tầng hoa lê, nhìn qua gần như là một thảm hoa tuyết trắng. Trên cây đại thụ cao lớn nở đầy hoa lê kia có treo một cái xích đu, tùy ở gió nhẹ nhàng lay động.
Nàng đột nhiên nổi tính trẻ con lại ngồi lên, đu đưa qua lại. Nhớ tới mình và sư tỷ muội ở trong núi cũng chơi đùa vui vẻ như vậy, tâm tình của nàng dần dần tốt trở lại.
Lại một trận gió xuân thổi qua, cuốn đóa hoa trắng xinh đẹp bay lả tả rơi xuống, giống như một trận mưa hoa lê. Nàng nhắm mắt lại, ngửi hương hoa lê tràn đầy trong không khí, tại tràng mưa hoa này làm nàng không khỏi say mê.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe được có người tới gần, giương mắt nhìn lên, nhìn thấy Diệp Tú Thường.
Đoạn Vân Tụ vẫn đang đu đưa trên xích đu, không có ý muốn rời khỏi. Trong lòng nàng lại càng thêm vui mừng, không nhịn được khóe miệng cong cong, đuôi mày khóe mắt ý cười ôn nhu, ở trong mưa hoa lại càng xinh đẹp kinh diễm.
Diệp Tú Thường đứng ở ngoài hai trượng, bình tĩnh nhìn nàng, lại có điểm thất thần ---- Đoạn Vân Tụ thay đổi một thân bạch y, khoác bên ngoài một tầng sa mỏng, dưới mưa hoa bay lả tả dung nhan như họa, cảnh này, người này, quá mức tốt đẹp...
Trong nội tâm nàng đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ quái ---- Đoạn Vân ăn mặc mộc mạc như vậy đã là cảnh đẹp ý vui, nếu là nữ tử, nên là như thế nào xinh đẹp!
Hai người nhất thời đều không có mở miệng. Đoạn Vân Tụ mỉm cười nhìn Diệp Tú Thường, giống như là một đứa bé tinh nghịch nhìn thấy bạn chạy tới cùng chơi, chỉ chờ đối phương gia nhập. Diệp Tú Thường cũng không muốn dời mắt, sợ vừa động liền đánh thức một hồi mộng đẹp.
Rốt cục, Đoạn Vân Tụ theo xích đu nhảy lên một cái, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Diệp Tú Thường.
“Ngươi chơi không?” Mười phần khẩu khí của hài tử nghịch ngợm.
Diệp Tú Thường hơi kinh ngạc, kịp phản ứng, khẽ cười nói: “Ngươi bao lớn?”
“Tiểu nhi năm nay vừa mới bảy tuổi...”
Diệp Tú Thường bị chọc cho quên mất ngại ngùng, cười đến cực kỳ sáng lạn, chờ ngưng cười, mới nói: “Ta đến Hoa Minh tìm công tử, gặp công tử đi vắng, đoán người khẳng định đến đây nơi này.”
“Người hiểu ta, chỉ có Tú Thường.” Tại đây trong không khí nhẹ nhàng, Đoạn Vân Tụ vô thức thay đổi xưng hô khách khí.
“Đoạn công tử thích hoa lê như thế...” Diệp Tú Thường đã tới trong chốc lát, vừa mới nhìn rõ “Hắn” đối hoa lê là ôn nhu như vậy, như vậy thương tiếc, lại chỉ muốn như vậy nhìn “Hắn”, không muốn tiến lên quấy rầy.
“Ta càng yêu thích Tú Thường...” Đoạn Vân Tụ nghĩ muốn tiếp tục trêu ghẹo một phen, chờ lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy được thập phần không ổn, lập tức có điểm xấu hổ. Vừa rồi nàng thật sự vui vẻ, nhìn thấy Diệp Tú Thường càng vui gấp bội, mới tự nhiên như vậy mà lấy lòng, đem đối phương trở thành bạn tốt trong khuê phòng của mình mà thân cận, lại không để ý đến mình trong mắt người ta cũng không phải là thân nữ nhân.
Diệp Tú Thường giật mình kinh ngạc, nhưng xem trong đôi mắt Đoạn Vân Tụ, lại cảm thấy “Hắn” nói thích không giống chính mình trước kia nghe qua thích. Trong lòng nàng có loại cảm giác kỳ quái ---- Đoạn Vân Tụ đối với chính mình tựa hồ trừ bỏ bằng hữu chi niệm, cũng không có suy nghĩ khác, không giống như những nam tử trước đây bởi vì gia thế cùng tài mạo của mình luôn hữu ý vô ý khen tặng lấy lòng, thậm chí tìm mọi cách dây dưa. Đoạn Vân Tụ đối lòng mình, giống như luôn luôn sạch sẽ trong suốt, như thanh khê thấy đáy, nói thích chính mình tựa như cùng nói thích cảnh xuân tự nhiên. Nàng cảm thấy đây là chỗ đặc biệt nhất của Đoạn Vân Tụ, cũng là chỗ nàng nghi hoặc nhất.
Mặc dù đoán được ý tứ của Đoạn Vân Tụ, nhưng nàng lại muốn trêu chọc đối phương, đồng thời trong lòng tồn tại một phần chờ mong, cười nói: “Theo lời Đoạn công tử, là thích giống như thế nào đây?”
“Ta..., của ta thích, “ Đoạn Vân Tụ có điểm quẫn bách, “Là nói muốn Tú Thường làm tri kỷ...”
“Nhưng tri kỷ cũng không chỉ một loại, không biết theo lời Đoạn công tử, là loại nào a?”
“... Ta muốn Tú Thường làm tri kỷ, tựa như Bá Nha với Tử Kỳ...” Đoạn Vân Tụ trong lòng nghĩ, nếu như mình có thể có Diệp Tú Thường làm tri kỷ, đời này thật sự may mắn, chính là nàng không biết đối phương nghĩ như thế nào, cho nên dừng lại một chút, bổ sung nói, “Không biết Tú Thường có nguyện ý hay không?”
Diệp Tú Thường trong lòng có điểm chua xót, nhưng vẫn cười đáp: “Đương nhiên...”
-------------------
Tác giả :
Diệp Mạch