Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 43: Vọng tưởng
Nếu so sánh với nhau thì sinh nhật của Tống Ngôn Mục đơn giản hơn rất nhiều.
Một mặt, Tống Ngôn Mục không muốn làm, mặt khác, anh quá bận không có thời gian để làm.
Cho nên cuối cùng chỉ mời ba người Mộc Tuyết, Lưu Sảng, La Lan Tử, cộng thêm mẹ Hà, Hoa Báo, Khâu Phàm, Hà Lệ Phong, tụ hội ở nhà Tống Nghĩa Đức.
Mộc Tuyết cùng Tống Ngôn Mục còn mời Lạc Dực, hắn không nói sẽ đến cũng không nói không đến. Đương nhiên, dưới thế công tình cảm của Mộc Tuyết, cuối cùng hắn gật đầu. Chỉ cần gật đầu, dù không cam lòng, Lạc Dực vẫn mua quà đợi trước cửa nhà Tống Nghĩa Đức.
Đối với chuyện này Tống Nghĩa Đức tỏ vẻ vô cùng vô cùng hạnh phúc, vô cùng vô cùng vừa lòng.
Một bửa cơm vô cùng hòa thuận vui vẻ, Mộc Tuyết đích thân xuống bếp nấu mì trường thọ, dáng vẻ lưu loát vớt sợi mì làm cho Tống Ngôn Mục cực kỳ vừa lòng. Làm trưởng bối – chú năm Tống Nghĩa Đức cũng cực kỳ vừa lòng, cháu dâu nấu cơm ăn rất ngon! (D: chú ơi, hay là tại vì bé Tuyết mời được ‘thím’ Dực nên chú vui ạ???)
Nếu là sinh nhật, không thể không có một cái bánh sinh nhật của mẹ Hà. Vì thế trò chơi cầu nguyện thổi nến lại bắt đầu.
Tống Ngôn Mục không kiêng kị quy tắc điều ước không thể nói ra, mà là phóng khoáng tự nhiên nói:“Mong sau này càng ngày càng tốt.”
Nguyện vọng đơn giản, lại rất hạnh phúc.
Vui vẻ xong mọi người đều tự về nhà, Tống Ngôn Mục lại lôi kéo Mộc Tuyết không cho cô đi. Mẹ Hà xấu hổ nửa ngày bị Hoa Báo kéo về, Tống Nghĩa Đức lôi kéo Lạc Dực vào thư phòng, còn Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết ở phòng khách.
“Quà sinh nhật của anh.” Tống Ngôn Mục đầy chờ mong nhìn Mộc Tuyết.
Chuyện chọn quà cho Tống Ngôn Mục rất đau đầu! Mộc Tuyết suy nghĩ thật lâu, phát hiện Tống Ngôn Mục cái gì cũng không thiếu. Cuối cùng mới nghĩ là dùng bát mì làm quà, kết quả Tống Ngôn Mục quỵt nợ.
“Anh cứ nói thẳng là anh muốn gì cho em biết đi nhé?!” Mộc Tuyết đáng thương hề hề trả lời.
Vì thế Tống Ngôn Mục đứng đắn lấy quà của mình.
Một hơi thở tươi mát, vui sướng hôn sâu. Cái lưỡi hữu lực hút lấy lưỡi Mộc Tuyết, thậm chí liếm đến cổ của cô, nụ hôn ngọt ngào làm cho trong lòng Tống Ngôn Mục có một cảm giác không muốn xa rời, không nói thành lời.
Cuối cùng, Mộc Tuyết thiếu dưỡng khí……
Trong căn phòng màu hồng nhạt ấm áp, Mộc Dong đang soi gương, trong khoảng thời gian này ả khổ học kỹ xảo trang điểm, đồng thời khuôn mặt sau khi phẩu thuật thẩm mỹ cũng sắp hoàn toàn khôi phục. Ả còn học vũ đạo và giảm béo, dáng người cũng thon hơn nhiều, vốn là đầy đặn nay lại ốm đi không ít.
Cô gái trong gương có đôi mắt đen bóng, lông mi giả gián vừa dầy vừa đậm, hai má phấn hồng, môi xinh đẹp. Mộc Dong vô cùng vừa lòng, buông gương xuống.
Mộc Cương Thiết và Mộc Quế, Mộc Tiền Trình, Mộc Đào còn có Mộc Lê đều ở trong phòng khách, bọn họ đang mở cuộc hợp gia đình, ý nghĩa cuộc hợp chính là như thế nào để cho Mộc Dong câu được bạn trai Mộc Tuyết.
Bởi vậy có thể thấy được, phẩm đức của người nhà họ Mộc không có giới hạn.
“Tôi cảm thấy, nếu đứa cháu nhà họ Tống có thể coi trọng cái đứa Mộc Tuyết kia, chắc chắn cũng sẽ để ý Dong Dong của chúng ta. Dong Dong rất ưu tú, ít nhất tính cách cũng mạnh hơn Mộc Tuyết.” Mộc Quế vỗ đùi Mộc Cương Thiết,“Cha đứa nhỏ, đúng không?”
Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, thật ra trong mắt cha mẹ mới được coi là tuyệt sắc.
Mộc Cương Thiết vuốt cằm, cũng nghĩ con gái của mình mạnh mẽ hơn Mộc Tuyết nhiều, vừa xinh đẹp vừa có tuổi xuân.
Mộc Đào, mẹ của Lý Tiểu Tuyền, lòng tràn đầy phẫn hận với Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ,“Mấu chốt là, phải tìm cái biện pháp gì để cho Dong Dong tiếp cận đứa cháu nhà họ Tống mới được. Em nghe người ta nói, đứa cháu trai nhà họ Tống này có rất nhiều cô gái theo đuổi.”
“Chuyển trường đi!” Mộc Tiền Trình hạ quyết định,“Tôi ra tiền, để cho Dong Dong chuyển tới trường Hạo Vũ học. Tuy rằng một năm ba vạn rất đắt, nhưng, đáng giá! Sau này Dong Dong phú quý, chắc chắn sẽ không quên người cậu này. Sẽ không giống con khốn Mộc Tuyết, đồ tạp chủng kia!”
Nói một ngàn từ đã tự mắng mình 800 trăm Mộc Tiền Trình hoàn toàn không hiểu, ngược lại rất đắc ý,“Chị cả, Dong Dong tới trường Hạo Vũ trung học, nhiệm vụ trọng đại, chị đừng đi theo anh rễ làm việc nữa, đi cùng Dong Dong đi.”
Trong tay Mộc Quế nắm một bộ quần áo, nghe xong những lời này bà ta có ý không vui, “Đi với Dong Dong là chắc chắn rồi, nhưng chị cũng không muốn ở nhà làm nội trợ, nếu không rất nhàm chán.”
Gật đầu, tuy rằng Hoàng Dao kêu Mộc Tiền Trình tìm cho cô ta một công việc nhàn nhã, nhưng nếu chị cả có ý không vui, cho nên, người thân của mình mới là quan trọng.
Mộc Lê đến bây giờ cũng chưa có kết hôn, bàn tính của cô ta đánh vang,“Em nhớ hình như thị trưởng Tống vẫn chưa kết hôn? Độc thân?”
Một câu, nhắc nhở mọi người sẽ có càng nhiều loại khả năng, ánh mắt người nhà họ Mộc đều phóng lên người Mộc Lê. (D: Si tâm vọng tưởng, NDH người ta đẹp cở nào mà Bợn Đức còn không thèm, còn bà thiếm? Đỉa mà đòi đeo chân hạt hả má?)
Mộc Lê cũng có chút tiền vốn, làn da cô ta trắng hồng, giống như thịt lê, giống như nhéo một cái cũng sẽ ra nước. Nhưng, tướng mạo Mộc Lê chỉ có thể nói là bình thường, còn có cảm giác hơi mạnh mẽ.
“Em cũng có thể đi phẩu thuật thẩm mỹ, học vài thứ tao nhã. Nếu em có thể gả cho thị trưởng Tống, nhà họ Mộc chúng ta không phải càng phát đạt sao?” Mộc Lê xoa xoa mặt mình, dã tâm tràn đầy.
Mộc Tiền Trình lại nghĩ một chút, đúng vậy, như vậy rất tốt, thân càng thêm thân!
“Vậy em đi với Dong Dong sẽ rất tốt, cơ hội càng nhiều hơn.” Mộc Tiền Trình gật đầu.
Vài cửa hàng ở quê đều là Mộc Lê kinh doanh, nghe Mộc Tiền Trình nói như vậy, cô ta có chút thịt đau luyến tiếc. Nhưng, không bỏ được nhỏ thì không bắt được cái lớn, vì sau này keo mưa gọi gió mặc quần áo và trang sức cao cấp, Mộc Lê quyết tâm đồng ý,“Được, nhưng mà anh trai, anh phải cho tiền em đi phẩu thuật thẫm mỹ và bảo dưỡng nha.”
Không coi hành động đòi tiền của người thân là có gì sai, Mộc Tiền Trình thậm chí vẫn coi đây là tự hào, địa vị của người đứng đầu một gia đình chính là có thể diện như vậy. Vì thế hắn thoải mái cho Mộc Lê một cái thẻ 10 vạn,“Em cầm dùng trước, không đủ anh lại gửi vào cho em.”
Mọi người líu ríu phân tích, bài mưu, lúc này Mộc Dong mặc một cái đầm mới mua đi ra.
Nhìn họa tiết và trang sức, Mộc Dong lắc mông đi ra, người nhà họ Mộc càng vừa lòng, nhìn xem, con gái nhà họ Mộc lúc nào cũng xinh đẹp!
Không biết mình đang bị một đám ‘gà rừng’ nhớ thương, Tống Nghĩa Đức giống như một con chim lạc bầy đang chờ trước cửa một căn nhà trọ.
“Lạc Dực, vẫn chưa thu dọn xong sao?” Bình thường Tống Nghĩa Đức nghiêm cẩn đứng đắn giờ phút này giống như một thiếu niên mới biết yêu, khẩn trương và lúng túng. Người yêu đã bỏ đi mấy năm rốt cuộc về nước, hơn nữa còn tới một thành phố cấp hai, đây là ý gì vậy?
Nghĩa là, Lạc Dực vẫn còn chút quyến luyến với mình, tình duyên chưa đoạn tuyệt.
Đã từng yêu khắc cốt ghi tâm, những tổn thương cũng khắc cốt ghi tâm. Những thứ kia trãi qua nhiều năm tháng và gió rét, đóng băng tất cả tình cảm và thần kinh của hắn, làm khô héo tán lá tình yêu sum xuê của hắn.
Người bên trong cửa vẫn còn đang thu dọn, cũng không có tiếng trả lời.
Lạc Dực thay đổi, người từng tươi sáng không tim không phổi (ý chỉ người hồn nhiên), bây giờ lại giống như người nhà họ Tống, không hề bận tâm, im lặng ít nói.
Két…. Rốt cuộc cửa cũng mở ra. Nhà nghiên cứu khoa học mặc áo lông cừu màu tím và quần dài màu vàng nhạt – Lạc Dực nâng mắt nhìn, không nói một lời đóng cửa lại, sau đó nhìn thẳng bước về phía trước.
Hối lộ nhiều chậu cảnh cho đối phương như vậy, mới có được cơ hội gặp mặt. Lúc này Tống Nghĩa Đức không còn thờ ơ giống như còn trẻ nữa, ngược lại cẩn thận như đang đi trên lớp băng mỏng.
“Hôm nay muốn ăn cái gì? Bên đường Bắc vừa mới mở một nhà hàng kiểu Pháp, đầu bếp cũng đã ở nước Pháp nhiều năm……” Tống Nghĩa Đức đi theo sát bên người Lạc Dực, dù cố gắng như thế nào cũng không lấy được khí thế cao cao tại thượng lúc trước, ngược lại có chút giống con thú cưng (nguyên văn là “đại cẩu) đang lấy lòng chủ nhân.
“Lẩu ở Trùng Khánh.” Lạc Dực thản nhiên nói ra bốn chữ, sau đó không nói chuyện nữa, ánh mắt bình tĩnh vẫn đánh giá phố cảnh bốn phía, cây cối tươi tốt và những đó hoa nhiều màu sắc.
Tuy rằng tôi đã trở về, tuy rằng tôi quả thật quên không được anh, nhưng Nghĩa Đức, một người đã phạm sai lầm, sẽ không dễ dàng được xóa bỏ như vậy.
Sau buổi xắm trại dã ngoại không bao lâu, Lâm Dư Phỉ phát hiện Trương Hồ có thay đổi rất nhỏ.
Hắn vẫn thích bám sát ả như vậy, lúc nào cũng khắc khắc nhìn ả chăm chú, nhưng mà ánh mắt đang nhìn không phải như nhìn nữ thần, mà là dục vọng và khát cầu hay thay đổi phức tạp, vừa nỏng bỏng vừa xúc phạm.
Chẳng lẽ, đêm đó hắn nghe được cái gì?
Bút máy đang chép từ đơn tiếng Anh trên vở, Lâm Dư Phỉ chuyên tâm suy nghĩ, ‘nghe thì sao chứ, nếu hắn dám nói bậy, mình sẽ nói hắn theo đuổi mình mà bị mình từ chối sau đó thẹn quá thành giận tung tin đồn nhãm, hừ’.
Còn đang suy nghĩ nếu chuyện xảy ra, sẽ làm cho Trương Hồ vu hãm Ngụy thiếu, nhìn hắn làm sao giải quyết, Lâm Dư Phỉ hình như nghe thấy có người kêu ả, vì thế mờ mịt quay đầu.
Là Mộc Dong.!!!
Toàn bộ bạn học đều cười ngừng, không ai vỗ tay hoan nghênh.
Tình cảnh xấu hổ vô cùng.
Càng xấu hổ là, trong lớp không có một ai chịu ngồi chung bàn với Mộc Dong. Mỗi người đều tỏ vẻ có tình cảm vô cùng tốt với bạn cùng bàn, không muốn ngồi chung với một người xa lạ.
Chủ nhiệm lớp ép buộc nửa ngày, biết này bọn xú tiểu tử lớp này đang liên hợp lại muốn chèn ép Mộc Dong. Quên đi, không so đo với bọn xú tiểu tử này, chủ nhiệm lớp bàn tay to vung lên, để cho Mộc Dong ngồi một mình ở ghế sau cùng.
Toàn lớp, không ai nói chuyện với Mộc Dong. Cho dù là nam sinh thoạt nhìn rất ôn hòa, cho dù Mộc Dong đáng thương hề hề đi qua, thứ ả nhận được chỉ có một cái ót. Cũng có nữ sinh mạnh mẽ, trực tiếp đi lên chính là cho ả một bạt tai, kêu ả cút ngay, đừng đứng ở chỗ ngồi bên cạnh mình.
Mộc Dong rối rắm, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Di động run run La Lan Tử, nhìn tin nhắn, La Lan Tử đưa cho Mộc Tuyết.
Lạnh lùng cười cười, Mộc Tuyết ngón tay chỉ chỉ trên tin nhắn,“Nếu Trương Hồ thổ lộ với Lâm Dư Phỉ, lại mỗi ngày đưa điểm tâm đưa cơm trưa, chúng ta liền giúp Trương Hồ, để cho hắn theo đuổi được Lâm Dư Phỉ đi.”
“Mộc Dong thì sao?” La Lan Tử có chút hưng phấn,“Phải xử lý cô ta như thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, Mộc Tuyết học được rất nhiều kỹ xảo phân tích từ chỗ Tống Ngôn Mục, hiện tại đúng là thời cơ tốt để thí nghiệm.
“Trước làm cho mọi người cô lập cô ta, bắt nạt cô ta. Sau đó, sẽ tìm một bạn học nam thích đùa đối xử tốt với cô ta, nhìn xem tâm tính của cô gái này là gì.” Mộc Tuyết xé mở một cái bọc gọi là Thải Hồng Đường, cùng La Lan Tử chia xẻ,“Nếu cô ta ngoan ngoãn, từ nay về sau tớ sẽ tạm nghỉ đối phó cô ta, sau một thời gian ngắn, làm cho cô ta chuyển trường.”
“Nếu cô ta dám có ý đồ để nam sinh này bảo vệ, lại muốn sai sử đối phương đến hại tớ, hoặc là có ý đồ gì với anh Ngôn Mục, như vậy……” Mộc Tuyết cũng không nói gì, mà là một ngụm cắn kẹo đường.
Cô và La Lan Tử hiểu trong lòng không nói cười rộ lên.
Cùng nhau trãi qua chuyện bị bắt cóc, mạc danh kỳ diệu lại ăn ý rất nhiều.
Trong túi sách của Trương Hồ, không biết khi nào thì nhiều thêm một quyển [ bí quyết theo đuổi cô gái mình thích]. Cũng không biết là ý tốt của các an hem chung phòng, hay là có người thấy hắn theo đuổi Lâm Dư Phỉ vất vả, thấy hắn đáng thương nên mới cho nhét vào.
Theo đuổi Lâm Dư Phỉ, thật ra cũng không vất vả, chỉ là có chút…… Khó khăn.
Mỗi ngày mua bửa sáng cho Lâm Dư Phỉ, ả sẽ nhận, cũng sẽ vô cùng thành khẩn nói cảm ơn, nhưng sẽ chia sẻ với bạn trong lớp.
Hẹn ả cùng nhau ăn cơm trưa, ả cũng sẽ nhận, nhưng sẽ nhờ hắn lấy dùm đồ ăn, sau đó không lại không ngồi chung một bàn với hắn.
Dẫn ả đi ra ngoài chơi, ngẫu nhiên ả sẽ đồng ý, nhưng đa số là không đồng ý. Khi đồng ý, luôn dẫn theo một hai người bạn.
Này rốt cuộc là chịu, hay là không chịu?
Tuy rằng vạn phần không muốn xem quyển sách này, nhưng Trương Hồ vẫn nhịn không được mà mở ra.
Vừa mở sách ra thì có một tấm ảnh rơi xuống, là tấm hình Lâm Dư Phỉ thỏa (nude) nửa thân trên, trên người có vài vết thương, ánh mắt vô cùng khuất nhục, quần đồng phục cũng bị kéo đến đầu gối, quần lót loang lổ nhiều vết cắt không che được cảnh xuân.
Nuốt một ngụm nước miếng, bụng dưới Trương Hồ căng cứng. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tại sao Lâm Dư Phỉ lại có ảnh chụp như vậy, mà là ai đã cho hắn tấm ảnh này. Ở trong lòng hắn, nếu Lâm Dư Phỉ chụp loại này ảnh này để kiếm tiền cũng không có gì kỳ quái.
Phía sau tấm ảnh, xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Ngoài trong sáng bên trong nhơ nhuốt.
Bốn chữ, ngắn gọn hữu lực đánh giá Lâm Dư Phỉ.
Suy nghĩ trở về cái đêm ở trên núi kia, ở ngoài cửa nghe được dâm * từ * uế * ngữ. Trương Hồ xem thường nhíu mi, đúng vậy, thoạt nhìn thì giống nữ thần, còn không phải nhìn thấy kẻ có tiền thì nhịn không được. Nếu không sao anh Ngụy lại nói nếu hắn có thể đuổi theo Lâm Dư Phỉ sẽ cho hắn một vạn, hơn nữa Lâm Dư Phỉ lơn lên rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không hắn sẽ không kiên trì lâu như vậy đâu.
Người phụ nữ nào không phải phụ nữ, không nên treo cổ Lâm Dư Phỉ trên người nha.
Nhưng mà…… Dù sao là một đứa lẳng lơ, mình cũng đừng uốn éo thì tốt hơn. Không bằng……
Trương Hồ cắn răng một cái, vì nửa đời và nửa người dưới của mình, dốc toàn lực thì như thế nào. Dù sao, Lâm Dư Phỉ vốn cũng không phải người thuần khiết gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiếp trước, Trương Hồ và Lâm Dư Phỉ cùng nhau hại chết Mộc Tuyết.
Kiếp này, hai người bọn họ……╮[╯_╰]╭ chó cắn chó nhất miệng mao a ~~
Về phần Mộc Dong,= =* ngày khổ mới bắt đầu thôi.
Hôm nay là kính nhờ tồn cảo tương phát văn, thân ái nhóm nhắn lại ta trở về sau tái hồi phục úc ~
Một mặt, Tống Ngôn Mục không muốn làm, mặt khác, anh quá bận không có thời gian để làm.
Cho nên cuối cùng chỉ mời ba người Mộc Tuyết, Lưu Sảng, La Lan Tử, cộng thêm mẹ Hà, Hoa Báo, Khâu Phàm, Hà Lệ Phong, tụ hội ở nhà Tống Nghĩa Đức.
Mộc Tuyết cùng Tống Ngôn Mục còn mời Lạc Dực, hắn không nói sẽ đến cũng không nói không đến. Đương nhiên, dưới thế công tình cảm của Mộc Tuyết, cuối cùng hắn gật đầu. Chỉ cần gật đầu, dù không cam lòng, Lạc Dực vẫn mua quà đợi trước cửa nhà Tống Nghĩa Đức.
Đối với chuyện này Tống Nghĩa Đức tỏ vẻ vô cùng vô cùng hạnh phúc, vô cùng vô cùng vừa lòng.
Một bửa cơm vô cùng hòa thuận vui vẻ, Mộc Tuyết đích thân xuống bếp nấu mì trường thọ, dáng vẻ lưu loát vớt sợi mì làm cho Tống Ngôn Mục cực kỳ vừa lòng. Làm trưởng bối – chú năm Tống Nghĩa Đức cũng cực kỳ vừa lòng, cháu dâu nấu cơm ăn rất ngon! (D: chú ơi, hay là tại vì bé Tuyết mời được ‘thím’ Dực nên chú vui ạ???)
Nếu là sinh nhật, không thể không có một cái bánh sinh nhật của mẹ Hà. Vì thế trò chơi cầu nguyện thổi nến lại bắt đầu.
Tống Ngôn Mục không kiêng kị quy tắc điều ước không thể nói ra, mà là phóng khoáng tự nhiên nói:“Mong sau này càng ngày càng tốt.”
Nguyện vọng đơn giản, lại rất hạnh phúc.
Vui vẻ xong mọi người đều tự về nhà, Tống Ngôn Mục lại lôi kéo Mộc Tuyết không cho cô đi. Mẹ Hà xấu hổ nửa ngày bị Hoa Báo kéo về, Tống Nghĩa Đức lôi kéo Lạc Dực vào thư phòng, còn Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết ở phòng khách.
“Quà sinh nhật của anh.” Tống Ngôn Mục đầy chờ mong nhìn Mộc Tuyết.
Chuyện chọn quà cho Tống Ngôn Mục rất đau đầu! Mộc Tuyết suy nghĩ thật lâu, phát hiện Tống Ngôn Mục cái gì cũng không thiếu. Cuối cùng mới nghĩ là dùng bát mì làm quà, kết quả Tống Ngôn Mục quỵt nợ.
“Anh cứ nói thẳng là anh muốn gì cho em biết đi nhé?!” Mộc Tuyết đáng thương hề hề trả lời.
Vì thế Tống Ngôn Mục đứng đắn lấy quà của mình.
Một hơi thở tươi mát, vui sướng hôn sâu. Cái lưỡi hữu lực hút lấy lưỡi Mộc Tuyết, thậm chí liếm đến cổ của cô, nụ hôn ngọt ngào làm cho trong lòng Tống Ngôn Mục có một cảm giác không muốn xa rời, không nói thành lời.
Cuối cùng, Mộc Tuyết thiếu dưỡng khí……
Trong căn phòng màu hồng nhạt ấm áp, Mộc Dong đang soi gương, trong khoảng thời gian này ả khổ học kỹ xảo trang điểm, đồng thời khuôn mặt sau khi phẩu thuật thẩm mỹ cũng sắp hoàn toàn khôi phục. Ả còn học vũ đạo và giảm béo, dáng người cũng thon hơn nhiều, vốn là đầy đặn nay lại ốm đi không ít.
Cô gái trong gương có đôi mắt đen bóng, lông mi giả gián vừa dầy vừa đậm, hai má phấn hồng, môi xinh đẹp. Mộc Dong vô cùng vừa lòng, buông gương xuống.
Mộc Cương Thiết và Mộc Quế, Mộc Tiền Trình, Mộc Đào còn có Mộc Lê đều ở trong phòng khách, bọn họ đang mở cuộc hợp gia đình, ý nghĩa cuộc hợp chính là như thế nào để cho Mộc Dong câu được bạn trai Mộc Tuyết.
Bởi vậy có thể thấy được, phẩm đức của người nhà họ Mộc không có giới hạn.
“Tôi cảm thấy, nếu đứa cháu nhà họ Tống có thể coi trọng cái đứa Mộc Tuyết kia, chắc chắn cũng sẽ để ý Dong Dong của chúng ta. Dong Dong rất ưu tú, ít nhất tính cách cũng mạnh hơn Mộc Tuyết.” Mộc Quế vỗ đùi Mộc Cương Thiết,“Cha đứa nhỏ, đúng không?”
Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, thật ra trong mắt cha mẹ mới được coi là tuyệt sắc.
Mộc Cương Thiết vuốt cằm, cũng nghĩ con gái của mình mạnh mẽ hơn Mộc Tuyết nhiều, vừa xinh đẹp vừa có tuổi xuân.
Mộc Đào, mẹ của Lý Tiểu Tuyền, lòng tràn đầy phẫn hận với Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ,“Mấu chốt là, phải tìm cái biện pháp gì để cho Dong Dong tiếp cận đứa cháu nhà họ Tống mới được. Em nghe người ta nói, đứa cháu trai nhà họ Tống này có rất nhiều cô gái theo đuổi.”
“Chuyển trường đi!” Mộc Tiền Trình hạ quyết định,“Tôi ra tiền, để cho Dong Dong chuyển tới trường Hạo Vũ học. Tuy rằng một năm ba vạn rất đắt, nhưng, đáng giá! Sau này Dong Dong phú quý, chắc chắn sẽ không quên người cậu này. Sẽ không giống con khốn Mộc Tuyết, đồ tạp chủng kia!”
Nói một ngàn từ đã tự mắng mình 800 trăm Mộc Tiền Trình hoàn toàn không hiểu, ngược lại rất đắc ý,“Chị cả, Dong Dong tới trường Hạo Vũ trung học, nhiệm vụ trọng đại, chị đừng đi theo anh rễ làm việc nữa, đi cùng Dong Dong đi.”
Trong tay Mộc Quế nắm một bộ quần áo, nghe xong những lời này bà ta có ý không vui, “Đi với Dong Dong là chắc chắn rồi, nhưng chị cũng không muốn ở nhà làm nội trợ, nếu không rất nhàm chán.”
Gật đầu, tuy rằng Hoàng Dao kêu Mộc Tiền Trình tìm cho cô ta một công việc nhàn nhã, nhưng nếu chị cả có ý không vui, cho nên, người thân của mình mới là quan trọng.
Mộc Lê đến bây giờ cũng chưa có kết hôn, bàn tính của cô ta đánh vang,“Em nhớ hình như thị trưởng Tống vẫn chưa kết hôn? Độc thân?”
Một câu, nhắc nhở mọi người sẽ có càng nhiều loại khả năng, ánh mắt người nhà họ Mộc đều phóng lên người Mộc Lê. (D: Si tâm vọng tưởng, NDH người ta đẹp cở nào mà Bợn Đức còn không thèm, còn bà thiếm? Đỉa mà đòi đeo chân hạt hả má?)
Mộc Lê cũng có chút tiền vốn, làn da cô ta trắng hồng, giống như thịt lê, giống như nhéo một cái cũng sẽ ra nước. Nhưng, tướng mạo Mộc Lê chỉ có thể nói là bình thường, còn có cảm giác hơi mạnh mẽ.
“Em cũng có thể đi phẩu thuật thẩm mỹ, học vài thứ tao nhã. Nếu em có thể gả cho thị trưởng Tống, nhà họ Mộc chúng ta không phải càng phát đạt sao?” Mộc Lê xoa xoa mặt mình, dã tâm tràn đầy.
Mộc Tiền Trình lại nghĩ một chút, đúng vậy, như vậy rất tốt, thân càng thêm thân!
“Vậy em đi với Dong Dong sẽ rất tốt, cơ hội càng nhiều hơn.” Mộc Tiền Trình gật đầu.
Vài cửa hàng ở quê đều là Mộc Lê kinh doanh, nghe Mộc Tiền Trình nói như vậy, cô ta có chút thịt đau luyến tiếc. Nhưng, không bỏ được nhỏ thì không bắt được cái lớn, vì sau này keo mưa gọi gió mặc quần áo và trang sức cao cấp, Mộc Lê quyết tâm đồng ý,“Được, nhưng mà anh trai, anh phải cho tiền em đi phẩu thuật thẫm mỹ và bảo dưỡng nha.”
Không coi hành động đòi tiền của người thân là có gì sai, Mộc Tiền Trình thậm chí vẫn coi đây là tự hào, địa vị của người đứng đầu một gia đình chính là có thể diện như vậy. Vì thế hắn thoải mái cho Mộc Lê một cái thẻ 10 vạn,“Em cầm dùng trước, không đủ anh lại gửi vào cho em.”
Mọi người líu ríu phân tích, bài mưu, lúc này Mộc Dong mặc một cái đầm mới mua đi ra.
Nhìn họa tiết và trang sức, Mộc Dong lắc mông đi ra, người nhà họ Mộc càng vừa lòng, nhìn xem, con gái nhà họ Mộc lúc nào cũng xinh đẹp!
Không biết mình đang bị một đám ‘gà rừng’ nhớ thương, Tống Nghĩa Đức giống như một con chim lạc bầy đang chờ trước cửa một căn nhà trọ.
“Lạc Dực, vẫn chưa thu dọn xong sao?” Bình thường Tống Nghĩa Đức nghiêm cẩn đứng đắn giờ phút này giống như một thiếu niên mới biết yêu, khẩn trương và lúng túng. Người yêu đã bỏ đi mấy năm rốt cuộc về nước, hơn nữa còn tới một thành phố cấp hai, đây là ý gì vậy?
Nghĩa là, Lạc Dực vẫn còn chút quyến luyến với mình, tình duyên chưa đoạn tuyệt.
Đã từng yêu khắc cốt ghi tâm, những tổn thương cũng khắc cốt ghi tâm. Những thứ kia trãi qua nhiều năm tháng và gió rét, đóng băng tất cả tình cảm và thần kinh của hắn, làm khô héo tán lá tình yêu sum xuê của hắn.
Người bên trong cửa vẫn còn đang thu dọn, cũng không có tiếng trả lời.
Lạc Dực thay đổi, người từng tươi sáng không tim không phổi (ý chỉ người hồn nhiên), bây giờ lại giống như người nhà họ Tống, không hề bận tâm, im lặng ít nói.
Két…. Rốt cuộc cửa cũng mở ra. Nhà nghiên cứu khoa học mặc áo lông cừu màu tím và quần dài màu vàng nhạt – Lạc Dực nâng mắt nhìn, không nói một lời đóng cửa lại, sau đó nhìn thẳng bước về phía trước.
Hối lộ nhiều chậu cảnh cho đối phương như vậy, mới có được cơ hội gặp mặt. Lúc này Tống Nghĩa Đức không còn thờ ơ giống như còn trẻ nữa, ngược lại cẩn thận như đang đi trên lớp băng mỏng.
“Hôm nay muốn ăn cái gì? Bên đường Bắc vừa mới mở một nhà hàng kiểu Pháp, đầu bếp cũng đã ở nước Pháp nhiều năm……” Tống Nghĩa Đức đi theo sát bên người Lạc Dực, dù cố gắng như thế nào cũng không lấy được khí thế cao cao tại thượng lúc trước, ngược lại có chút giống con thú cưng (nguyên văn là “đại cẩu) đang lấy lòng chủ nhân.
“Lẩu ở Trùng Khánh.” Lạc Dực thản nhiên nói ra bốn chữ, sau đó không nói chuyện nữa, ánh mắt bình tĩnh vẫn đánh giá phố cảnh bốn phía, cây cối tươi tốt và những đó hoa nhiều màu sắc.
Tuy rằng tôi đã trở về, tuy rằng tôi quả thật quên không được anh, nhưng Nghĩa Đức, một người đã phạm sai lầm, sẽ không dễ dàng được xóa bỏ như vậy.
Sau buổi xắm trại dã ngoại không bao lâu, Lâm Dư Phỉ phát hiện Trương Hồ có thay đổi rất nhỏ.
Hắn vẫn thích bám sát ả như vậy, lúc nào cũng khắc khắc nhìn ả chăm chú, nhưng mà ánh mắt đang nhìn không phải như nhìn nữ thần, mà là dục vọng và khát cầu hay thay đổi phức tạp, vừa nỏng bỏng vừa xúc phạm.
Chẳng lẽ, đêm đó hắn nghe được cái gì?
Bút máy đang chép từ đơn tiếng Anh trên vở, Lâm Dư Phỉ chuyên tâm suy nghĩ, ‘nghe thì sao chứ, nếu hắn dám nói bậy, mình sẽ nói hắn theo đuổi mình mà bị mình từ chối sau đó thẹn quá thành giận tung tin đồn nhãm, hừ’.
Còn đang suy nghĩ nếu chuyện xảy ra, sẽ làm cho Trương Hồ vu hãm Ngụy thiếu, nhìn hắn làm sao giải quyết, Lâm Dư Phỉ hình như nghe thấy có người kêu ả, vì thế mờ mịt quay đầu.
Là Mộc Dong.!!!
Toàn bộ bạn học đều cười ngừng, không ai vỗ tay hoan nghênh.
Tình cảnh xấu hổ vô cùng.
Càng xấu hổ là, trong lớp không có một ai chịu ngồi chung bàn với Mộc Dong. Mỗi người đều tỏ vẻ có tình cảm vô cùng tốt với bạn cùng bàn, không muốn ngồi chung với một người xa lạ.
Chủ nhiệm lớp ép buộc nửa ngày, biết này bọn xú tiểu tử lớp này đang liên hợp lại muốn chèn ép Mộc Dong. Quên đi, không so đo với bọn xú tiểu tử này, chủ nhiệm lớp bàn tay to vung lên, để cho Mộc Dong ngồi một mình ở ghế sau cùng.
Toàn lớp, không ai nói chuyện với Mộc Dong. Cho dù là nam sinh thoạt nhìn rất ôn hòa, cho dù Mộc Dong đáng thương hề hề đi qua, thứ ả nhận được chỉ có một cái ót. Cũng có nữ sinh mạnh mẽ, trực tiếp đi lên chính là cho ả một bạt tai, kêu ả cút ngay, đừng đứng ở chỗ ngồi bên cạnh mình.
Mộc Dong rối rắm, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Di động run run La Lan Tử, nhìn tin nhắn, La Lan Tử đưa cho Mộc Tuyết.
Lạnh lùng cười cười, Mộc Tuyết ngón tay chỉ chỉ trên tin nhắn,“Nếu Trương Hồ thổ lộ với Lâm Dư Phỉ, lại mỗi ngày đưa điểm tâm đưa cơm trưa, chúng ta liền giúp Trương Hồ, để cho hắn theo đuổi được Lâm Dư Phỉ đi.”
“Mộc Dong thì sao?” La Lan Tử có chút hưng phấn,“Phải xử lý cô ta như thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, Mộc Tuyết học được rất nhiều kỹ xảo phân tích từ chỗ Tống Ngôn Mục, hiện tại đúng là thời cơ tốt để thí nghiệm.
“Trước làm cho mọi người cô lập cô ta, bắt nạt cô ta. Sau đó, sẽ tìm một bạn học nam thích đùa đối xử tốt với cô ta, nhìn xem tâm tính của cô gái này là gì.” Mộc Tuyết xé mở một cái bọc gọi là Thải Hồng Đường, cùng La Lan Tử chia xẻ,“Nếu cô ta ngoan ngoãn, từ nay về sau tớ sẽ tạm nghỉ đối phó cô ta, sau một thời gian ngắn, làm cho cô ta chuyển trường.”
“Nếu cô ta dám có ý đồ để nam sinh này bảo vệ, lại muốn sai sử đối phương đến hại tớ, hoặc là có ý đồ gì với anh Ngôn Mục, như vậy……” Mộc Tuyết cũng không nói gì, mà là một ngụm cắn kẹo đường.
Cô và La Lan Tử hiểu trong lòng không nói cười rộ lên.
Cùng nhau trãi qua chuyện bị bắt cóc, mạc danh kỳ diệu lại ăn ý rất nhiều.
Trong túi sách của Trương Hồ, không biết khi nào thì nhiều thêm một quyển [ bí quyết theo đuổi cô gái mình thích]. Cũng không biết là ý tốt của các an hem chung phòng, hay là có người thấy hắn theo đuổi Lâm Dư Phỉ vất vả, thấy hắn đáng thương nên mới cho nhét vào.
Theo đuổi Lâm Dư Phỉ, thật ra cũng không vất vả, chỉ là có chút…… Khó khăn.
Mỗi ngày mua bửa sáng cho Lâm Dư Phỉ, ả sẽ nhận, cũng sẽ vô cùng thành khẩn nói cảm ơn, nhưng sẽ chia sẻ với bạn trong lớp.
Hẹn ả cùng nhau ăn cơm trưa, ả cũng sẽ nhận, nhưng sẽ nhờ hắn lấy dùm đồ ăn, sau đó không lại không ngồi chung một bàn với hắn.
Dẫn ả đi ra ngoài chơi, ngẫu nhiên ả sẽ đồng ý, nhưng đa số là không đồng ý. Khi đồng ý, luôn dẫn theo một hai người bạn.
Này rốt cuộc là chịu, hay là không chịu?
Tuy rằng vạn phần không muốn xem quyển sách này, nhưng Trương Hồ vẫn nhịn không được mà mở ra.
Vừa mở sách ra thì có một tấm ảnh rơi xuống, là tấm hình Lâm Dư Phỉ thỏa (nude) nửa thân trên, trên người có vài vết thương, ánh mắt vô cùng khuất nhục, quần đồng phục cũng bị kéo đến đầu gối, quần lót loang lổ nhiều vết cắt không che được cảnh xuân.
Nuốt một ngụm nước miếng, bụng dưới Trương Hồ căng cứng. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tại sao Lâm Dư Phỉ lại có ảnh chụp như vậy, mà là ai đã cho hắn tấm ảnh này. Ở trong lòng hắn, nếu Lâm Dư Phỉ chụp loại này ảnh này để kiếm tiền cũng không có gì kỳ quái.
Phía sau tấm ảnh, xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Ngoài trong sáng bên trong nhơ nhuốt.
Bốn chữ, ngắn gọn hữu lực đánh giá Lâm Dư Phỉ.
Suy nghĩ trở về cái đêm ở trên núi kia, ở ngoài cửa nghe được dâm * từ * uế * ngữ. Trương Hồ xem thường nhíu mi, đúng vậy, thoạt nhìn thì giống nữ thần, còn không phải nhìn thấy kẻ có tiền thì nhịn không được. Nếu không sao anh Ngụy lại nói nếu hắn có thể đuổi theo Lâm Dư Phỉ sẽ cho hắn một vạn, hơn nữa Lâm Dư Phỉ lơn lên rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không hắn sẽ không kiên trì lâu như vậy đâu.
Người phụ nữ nào không phải phụ nữ, không nên treo cổ Lâm Dư Phỉ trên người nha.
Nhưng mà…… Dù sao là một đứa lẳng lơ, mình cũng đừng uốn éo thì tốt hơn. Không bằng……
Trương Hồ cắn răng một cái, vì nửa đời và nửa người dưới của mình, dốc toàn lực thì như thế nào. Dù sao, Lâm Dư Phỉ vốn cũng không phải người thuần khiết gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiếp trước, Trương Hồ và Lâm Dư Phỉ cùng nhau hại chết Mộc Tuyết.
Kiếp này, hai người bọn họ……╮[╯_╰]╭ chó cắn chó nhất miệng mao a ~~
Về phần Mộc Dong,= =* ngày khổ mới bắt đầu thôi.
Hôm nay là kính nhờ tồn cảo tương phát văn, thân ái nhóm nhắn lại ta trở về sau tái hồi phục úc ~
Tác giả :
Hoa Điêu Cửu