Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 93: Hoàng tử hai nhân cách (26)
Kinh thành Mặc Li quốc phồn hoa thịnh thế, sau khi Cần Đức Hoàng Thượng lên ngôi mười lăm năm, Thái Tử Ngôn Thần đăng cơ vi đế, chúng thần liều chết phản kháng, đều bị chém đầu tru di cửu tộc, bá tánh nghị luận sôi nổi, người nhiễu sự đều bị loạn đao chém chết.
Đăng cơ chỉ hai năm, đã xử lý tất cả người có ý định mưu phản, quốc thái dân an không phải chê cười, gần mười năm không có chiến loạn, Mặc Li quốc thay đổi triều đại, quân chủ trở thành cấm kỵ mà người Mặc Li không dám nói tới, lại có uy vọng cao thượng kính nể.
Khu phố phồn hoa nhất kinh thành, Yên lâu là thanh lâu nổi danh nhất, tiếng nữ tử cười duyên, tiếng nhạc làm người ghé mắt, lâu gian đài các, vai ngọc nửa lộ, ẩn ẩn truyền đến vài tiếng cười ái muội.
Dạo hoa lâu đều biết hôm nay là đông đảo cô nương ** ngày, ngày thường những cô nương này đều chỉ có thể nhìn từ xa không dám dâm loạn, rất nhiều đại quan quý nhân mộ danh mà đến, lúc này lầu các náo nhiệt phi phàm.
*
Nước bẩn lạnh băng dội toàn bộ thân thể, làn da đau đớn, còn chưa mở mắt, tóc đã bị người hung hăng kéo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch bại lộ ở trong không khí, một bàn tay đẩy ra tóc ướt che khuất gương mặt nàng, vừa lòng nói: “Lớn lên không tồi.”
“…… Có non không?”
Tiếng cười nịnh nọt trả lời ngay, “Tự nhiên là non, tú bà nếu không yên tâm, có thể kiểm tra.” Nói xong định xốc cánh tay nữ hài lên, lại bị tú bà ngăn cản.
Sắc mặt tú bà không tốt, “Ngươi sao có thể nhìn, được rồi, đã biết, Linh Linh, đưa tiền.”
Sau khi đuổi nam nhân đi, tú bà vừa định đỡ nữ hài vào nhà, lại không nghĩ tới nữ hài lấy sức lực ở đâu ra, đẩy bà ta ra chạy ra bên ngoài.
Tú bà kêu mấy nam nhân ra, chế trụ nữ hài trên mặt đất, đen mặt định đánh.
“Đừng!” Một giọng nói truyền đến từ cửa lâu, giương mắt vừa thấy, là một nữ tử mặc váy xanh, mặt mày như họa, khí chất lại không giống như gương mặt, thập phần không hợp, “Tú bà! Ngươi đừng đánh hỏng mặt nàng, nàng lập tức phải gặp người, ngươi còn nghĩ kiếm tiền?”
Nữ tử vừa nói, tú bà vội vàng thu tay, mới vừa rồi bà ta tức điên người, nào biết nhiều như vậy, “Mục Tuyết nếu tới, liền mang nàng đi học tập học tập quy củ.”
Mục Tuyết cúi cúi người, kéo nữ hài đi.
Khi thân thể được ngâm trong nước ấm, ý thức của nữ hài mới khôi phục một chút, mở mắt đen, quanh thân làm nàng xa lạ, đây là nơi nào.
Mục Tuyết đứng ở thùng gỗ, thấy nàng tỉnh lại nói: “Đáng thương, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã bị lão vu bà kia đánh chết.”
Nữ hài ngẩn người, không nghe hiểu lời nói của nàng ta, “Ngươi là ai?”
Còn nàng là ai?
Mục Tuyết để sát vào, nhìn đôi mắt vô tội đơn thuần của nữ hài hồi lâu, kinh ngạc nói: “Trời ạ, ngươi từ đâu tới, ngươi không biết nơi này là chỗ nào sao?”
Chẳng lẽ đây là người bị bắt từ nhà giàu? Hàng năm không ra cửa ở trong khuê phòng cũng không thể có ánh mắt như vậy.
Giống như tiểu bạch thỏ trong ngôn tình.
Chẳng lẽ là nữ chủ? Vừa vặn bị nàng đụng phải?
Nữ hài lắc lắc đầu, “Đây là nơi này?”
Mục Tuyết: “Thanh lâu.”
“Thanh lâu lại là cái gì?” Tiểu bạch thỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Ta là ai?”
Mục Tuyết hoàn toàn không bình tĩnh, nhìn nữ hài như nhìn quái vật: “Ngươi là muội muội của ta, ta là tỷ tỷ ngươi, ta tên Mục Tuyết, ngươi tên Mục Vũ.”
“Ngư?” Con ngươi nữ hài hiện lên một tia dao động, tựa hồ rất mẫn cảm với cái từ này.
Mục Tuyết lắc đầu, “Không phải, là vũ, yu, mưa gió vũ.”
Mục Vũ ghé vào thùng gỗ, kêu, “Tỷ tỷ.”
Mục Tuyết vừa lòng gật gật đầu, “Rất tốt, Tiểu Vũ a, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ mang theo ngươi ở thế giới này, thông đồng tất cả soát ca trong thiên hạ! Trở thành người hạnh phúc nhất.”
Đăng cơ chỉ hai năm, đã xử lý tất cả người có ý định mưu phản, quốc thái dân an không phải chê cười, gần mười năm không có chiến loạn, Mặc Li quốc thay đổi triều đại, quân chủ trở thành cấm kỵ mà người Mặc Li không dám nói tới, lại có uy vọng cao thượng kính nể.
Khu phố phồn hoa nhất kinh thành, Yên lâu là thanh lâu nổi danh nhất, tiếng nữ tử cười duyên, tiếng nhạc làm người ghé mắt, lâu gian đài các, vai ngọc nửa lộ, ẩn ẩn truyền đến vài tiếng cười ái muội.
Dạo hoa lâu đều biết hôm nay là đông đảo cô nương ** ngày, ngày thường những cô nương này đều chỉ có thể nhìn từ xa không dám dâm loạn, rất nhiều đại quan quý nhân mộ danh mà đến, lúc này lầu các náo nhiệt phi phàm.
*
Nước bẩn lạnh băng dội toàn bộ thân thể, làn da đau đớn, còn chưa mở mắt, tóc đã bị người hung hăng kéo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch bại lộ ở trong không khí, một bàn tay đẩy ra tóc ướt che khuất gương mặt nàng, vừa lòng nói: “Lớn lên không tồi.”
“…… Có non không?”
Tiếng cười nịnh nọt trả lời ngay, “Tự nhiên là non, tú bà nếu không yên tâm, có thể kiểm tra.” Nói xong định xốc cánh tay nữ hài lên, lại bị tú bà ngăn cản.
Sắc mặt tú bà không tốt, “Ngươi sao có thể nhìn, được rồi, đã biết, Linh Linh, đưa tiền.”
Sau khi đuổi nam nhân đi, tú bà vừa định đỡ nữ hài vào nhà, lại không nghĩ tới nữ hài lấy sức lực ở đâu ra, đẩy bà ta ra chạy ra bên ngoài.
Tú bà kêu mấy nam nhân ra, chế trụ nữ hài trên mặt đất, đen mặt định đánh.
“Đừng!” Một giọng nói truyền đến từ cửa lâu, giương mắt vừa thấy, là một nữ tử mặc váy xanh, mặt mày như họa, khí chất lại không giống như gương mặt, thập phần không hợp, “Tú bà! Ngươi đừng đánh hỏng mặt nàng, nàng lập tức phải gặp người, ngươi còn nghĩ kiếm tiền?”
Nữ tử vừa nói, tú bà vội vàng thu tay, mới vừa rồi bà ta tức điên người, nào biết nhiều như vậy, “Mục Tuyết nếu tới, liền mang nàng đi học tập học tập quy củ.”
Mục Tuyết cúi cúi người, kéo nữ hài đi.
Khi thân thể được ngâm trong nước ấm, ý thức của nữ hài mới khôi phục một chút, mở mắt đen, quanh thân làm nàng xa lạ, đây là nơi nào.
Mục Tuyết đứng ở thùng gỗ, thấy nàng tỉnh lại nói: “Đáng thương, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã bị lão vu bà kia đánh chết.”
Nữ hài ngẩn người, không nghe hiểu lời nói của nàng ta, “Ngươi là ai?”
Còn nàng là ai?
Mục Tuyết để sát vào, nhìn đôi mắt vô tội đơn thuần của nữ hài hồi lâu, kinh ngạc nói: “Trời ạ, ngươi từ đâu tới, ngươi không biết nơi này là chỗ nào sao?”
Chẳng lẽ đây là người bị bắt từ nhà giàu? Hàng năm không ra cửa ở trong khuê phòng cũng không thể có ánh mắt như vậy.
Giống như tiểu bạch thỏ trong ngôn tình.
Chẳng lẽ là nữ chủ? Vừa vặn bị nàng đụng phải?
Nữ hài lắc lắc đầu, “Đây là nơi này?”
Mục Tuyết: “Thanh lâu.”
“Thanh lâu lại là cái gì?” Tiểu bạch thỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Ta là ai?”
Mục Tuyết hoàn toàn không bình tĩnh, nhìn nữ hài như nhìn quái vật: “Ngươi là muội muội của ta, ta là tỷ tỷ ngươi, ta tên Mục Tuyết, ngươi tên Mục Vũ.”
“Ngư?” Con ngươi nữ hài hiện lên một tia dao động, tựa hồ rất mẫn cảm với cái từ này.
Mục Tuyết lắc đầu, “Không phải, là vũ, yu, mưa gió vũ.”
Mục Vũ ghé vào thùng gỗ, kêu, “Tỷ tỷ.”
Mục Tuyết vừa lòng gật gật đầu, “Rất tốt, Tiểu Vũ a, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ mang theo ngươi ở thế giới này, thông đồng tất cả soát ca trong thiên hạ! Trở thành người hạnh phúc nhất.”
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường