Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 299: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (1)
Edit: Ư Ư
Cô xen mồm hỏi: "Từ từ, nguyên thân là là người mù á??"
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
Đây là lần thứ bao nhiêu Thẩm Ngư xuyên vào trong cơ thể người mù rồi? Cô cũng không nhớ nữa, nếu là lúc trước thì cô sẽ không nói gì nhưng lần này phải điều tra kẻ giết người đó, "Tôi có thể không mù không? Hệ hệ, tôi có việc mà."
【 Không được đâu ký chủ, ở thế giới này cô sẽ có một bàn tay vàng, tử vong hồi. 】
【 Tử vong hồi có thể làm ký chủ sống lại trước một ngày sau khi bị giết chết. 】
Thẩm Ngư có hơi hoảng, "Ý của anh là tôi sẽ chết rất nhiều lần?"
【 Đoán xem. 】
Thẩm Ngư: "...... Có phải có biến thái không?"
【 Lần này ký chủ sẽ không được biết trước cốt truyện mà chỉ có ký ức của nguyên thân. 】
【 Có tiến vào thế giới tiếp theo không? 】
Thẩm Ngư hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Ngay sau đó hai mắt chìm trong bóng tối, sau đó cảm giác choáng váng làm cô quỳ trên mặt đất, bàn tay nắm lấy góc bàn tiếp thu ký ức.
Nguyên thân cũng tên Thẩm Ngư, năm nay 26 tuổi, bởi vì hai mắt mù nên từ nhỏ đã học dương cầm, bây giờ là một giáo viên dương cầm dạy học ở một trường tiểu học gần đây.
Nhà của cô rất gần trường, là một ngôi nhà kiểu cũ, xung quanh thông suốt với các ngõ nhỏ, quản chế không nghiêm khắc nên thường xuyên xuất hiện tình trạng đánh nhau và cướp giật.
Không nháo ra mạng người thì cảnh sát cũng không thèm quản nên tình hình càng ngày càng rối loạn.
Nguyên chủ là một người rất lương thiện, nếu không cô cũng sẽ không làm giáo viên ở trường tiểu học dành cho học sinh khuyết tật, cha mẹ cô mở công ty nên cô có thể sống thoải mái cả đời nhưng cô vẫn đi dạy, bởi vì bọn họ giống như cô, cũng đều là người tàn tật.
Thời gian cô tới là trước một tháng nguyên thân bị giết chết, ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm thấy hung thủ là ai.
Hung thủ là một sát nhân biến thái, hắn ta đã giết rất nhiều người, phạm tội khắp nơi, phần lớn những người bị giết là tội phạm bị hắn nhớ tên hoặc là những người có chức vị lớn.
Nguyên thân chỉ là ngoài ý muốn, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ ra được một lý do.
Có thể là do nguyên thân đã nhìn thấy tên biến thái đó giết người, lúc ấy nguyên thân lên lớp xong về nhà, cô đang đi lên tầng thì nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tầng hai, thính giác của người mù rất nhạy bén, nguyên thân nghe rõ bên trong truyền đến tiếng thở dốc, tiếng thở dốc chia ra làm rất nhiều loại, nếu cô không nghe nhầm thì đó là tiếng thở dốc khi bị thiếu oxy.
Nguyên thân đi tới gần, nhưng do tiếng bước chân của cô nên tiếng động kia đã biến mất, ngay sau đó là một tiếng bước chân vững vàng tới gần.
Nguyên thân hoảng sợ chạy lên tầng.
Ngày hôm sau, tầng hai bị một đám người chen chúc, cảnh sát hỏi nàng vài câu.
Người trong phòng tầng hai đã chết, thời gian trong lúc nàng về nhà, cách chết cũng cực kỳ thê thảm, hai chân bị chém đứt rồi khâu vào lưng, đầu cũng bị chặt đứt rồi khâu giữa hai chân.
Đặc biệt ghê tởm, chỉ nghe cũng làm cô cảm thấy ghê tởm.
Một tuần trôi qua vẫn không tìm thấy hung thủ, cuối tuần đó, nguyên thân bị giết chết.
Muốn tìm thấy kẻ biến thái này và hỏi vì sao lại giết mình? Thẩm Ngư sợ mình sẽ bị dọa chết mất.
Vì sao lại giết nguyên thân, còn vì sao nữa chứ, vì diệt khẩu chứ sao.
May mà bây giờ người ở tầng hai vẫn chưa chết, cô vẫn chưa gặp phải tên biến thái kia.
Thẩm Ngư hỏi hệ thống: "Hệ ca, có phải tôi chỉ cần nói tên của hắn là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"
【 Đúng vậy, ký chủ chỉ có một lần cơ hội, nếu sai thì thế giới này sẽ lập tức kết thúc. 】
Nghiêm khắc như vậy à? Thẩm Ngư nghĩ thấy cũng đúng, nếu có hai ba lần thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
"Thế giới này lớn như vậy sao tôi biết tên của hắn ta là gì được?" Chuyện này mới là quan trọng nhất.
【 Nguyên thân biết hắn ta, còn từng nói chuyện với hắn ta nữa. 】
Thẩm Ngư kinh ngạc, "Mẹ kiếp! Vậy thì kích thích quá rồi."
Cô cố gắng nhớ lại, nguyên thân là người mù nên không tiếp xúc với nhiều người, nhưng do cô là giáo viên nên cũng quen biết nhiều người hơn, có phụ huynh học sinh, có đồng nghiệp, còn có mua bữa sáng, đi siêu thị...... Cũng nói chuyện với rất nhiều người
Thẩm Ngư thương lượng, "Hệ ca, có thể tiết lộ thêm chút nữa không?"
【 Không thể. 】
"Thôi được rồi."
Đồ vật trong phòng đều được trang trí theo ý tưởng của nguyên thân, do bị mù nên trong phòng cũng không có nhiều người, ngoại trừ một cái dương đặt bên cửa sổ, một bộ bàn ghế, một cái tủ quần áo, một cái giường thì không còn gì cả,
Do không nhìn thấy nên bị hạn chế rất nhiều chuyện, cũng may mà siêu thị ở ngay đối diện đường.
Thẩm Ngư căn cứ vào ký ức đi chậm đến tủ quần áo rồi cầm một bộ quần áo gấp sẵn đi vào phòng tắm.
Quần áo của nguyên thân phần lớn là váy dài có phần già dặn.
Hoặc là một cái áo đen bó bên trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác, phía dưới là một quần jean đã giặt đến trắng bệch.
26 tuổi còn chưa có bạn trai.
Nguyên thân cũng không kém, mặt trái xoan, mắt hạnh, mũi cao, bởi vì không thường đi ra ngoài chơi nên làn da cực kỳ trắng nõn, môi rất nhỏ, khóe miệng cong cong rất đáng yêu.
Trên mặt còn có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt làm cô tăng thêm một chút quyến rũ.
Tắm rửa xong đi ra, cô xoa xoa mái tóc ướt đẫm rồi đi đến bên cạnh đàn ngồi xuống.
Thật ra Thẩm Ngư rất thích đàn dương cầm, nhưng cô rất lười, đối với dương cầm cũng chỉ học do thế giới đó bắt buộc phải tham gia thi đấu, cũng chỉ đàn hay hơn nguyên thân một chút.
Tùy ý ấn mấy phím rồi đàn bài "Hai con hổ".
Đánh xong, cô vừa lòng cười cười.
Thẩm Ngư lau khô tóc rồi ra ngoài, hôm nay là ngày cuối tuần nên cô không phải tới trường, nhiệm vụ hôm nay là đi dạo xung quanh.
Người ở tầng hai bị giết không một tiếng động, cảnh sát lại không tìm thấy hung thủ nên chắc chắn hắn ta đã quan sát rất lâu rồi mới ra tay, biết lúc ấy không có người đi lại, cũng biết người đó đang ở trong phòng.
Có thể hiểu biết như vậy thì chỉ có một khả năng là hung thủ cũng ở trong tòa nhà này.
Nếu như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều.
Cô xen mồm hỏi: "Từ từ, nguyên thân là là người mù á??"
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
Đây là lần thứ bao nhiêu Thẩm Ngư xuyên vào trong cơ thể người mù rồi? Cô cũng không nhớ nữa, nếu là lúc trước thì cô sẽ không nói gì nhưng lần này phải điều tra kẻ giết người đó, "Tôi có thể không mù không? Hệ hệ, tôi có việc mà."
【 Không được đâu ký chủ, ở thế giới này cô sẽ có một bàn tay vàng, tử vong hồi. 】
【 Tử vong hồi có thể làm ký chủ sống lại trước một ngày sau khi bị giết chết. 】
Thẩm Ngư có hơi hoảng, "Ý của anh là tôi sẽ chết rất nhiều lần?"
【 Đoán xem. 】
Thẩm Ngư: "...... Có phải có biến thái không?"
【 Lần này ký chủ sẽ không được biết trước cốt truyện mà chỉ có ký ức của nguyên thân. 】
【 Có tiến vào thế giới tiếp theo không? 】
Thẩm Ngư hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Ngay sau đó hai mắt chìm trong bóng tối, sau đó cảm giác choáng váng làm cô quỳ trên mặt đất, bàn tay nắm lấy góc bàn tiếp thu ký ức.
Nguyên thân cũng tên Thẩm Ngư, năm nay 26 tuổi, bởi vì hai mắt mù nên từ nhỏ đã học dương cầm, bây giờ là một giáo viên dương cầm dạy học ở một trường tiểu học gần đây.
Nhà của cô rất gần trường, là một ngôi nhà kiểu cũ, xung quanh thông suốt với các ngõ nhỏ, quản chế không nghiêm khắc nên thường xuyên xuất hiện tình trạng đánh nhau và cướp giật.
Không nháo ra mạng người thì cảnh sát cũng không thèm quản nên tình hình càng ngày càng rối loạn.
Nguyên chủ là một người rất lương thiện, nếu không cô cũng sẽ không làm giáo viên ở trường tiểu học dành cho học sinh khuyết tật, cha mẹ cô mở công ty nên cô có thể sống thoải mái cả đời nhưng cô vẫn đi dạy, bởi vì bọn họ giống như cô, cũng đều là người tàn tật.
Thời gian cô tới là trước một tháng nguyên thân bị giết chết, ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm thấy hung thủ là ai.
Hung thủ là một sát nhân biến thái, hắn ta đã giết rất nhiều người, phạm tội khắp nơi, phần lớn những người bị giết là tội phạm bị hắn nhớ tên hoặc là những người có chức vị lớn.
Nguyên thân chỉ là ngoài ý muốn, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ ra được một lý do.
Có thể là do nguyên thân đã nhìn thấy tên biến thái đó giết người, lúc ấy nguyên thân lên lớp xong về nhà, cô đang đi lên tầng thì nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tầng hai, thính giác của người mù rất nhạy bén, nguyên thân nghe rõ bên trong truyền đến tiếng thở dốc, tiếng thở dốc chia ra làm rất nhiều loại, nếu cô không nghe nhầm thì đó là tiếng thở dốc khi bị thiếu oxy.
Nguyên thân đi tới gần, nhưng do tiếng bước chân của cô nên tiếng động kia đã biến mất, ngay sau đó là một tiếng bước chân vững vàng tới gần.
Nguyên thân hoảng sợ chạy lên tầng.
Ngày hôm sau, tầng hai bị một đám người chen chúc, cảnh sát hỏi nàng vài câu.
Người trong phòng tầng hai đã chết, thời gian trong lúc nàng về nhà, cách chết cũng cực kỳ thê thảm, hai chân bị chém đứt rồi khâu vào lưng, đầu cũng bị chặt đứt rồi khâu giữa hai chân.
Đặc biệt ghê tởm, chỉ nghe cũng làm cô cảm thấy ghê tởm.
Một tuần trôi qua vẫn không tìm thấy hung thủ, cuối tuần đó, nguyên thân bị giết chết.
Muốn tìm thấy kẻ biến thái này và hỏi vì sao lại giết mình? Thẩm Ngư sợ mình sẽ bị dọa chết mất.
Vì sao lại giết nguyên thân, còn vì sao nữa chứ, vì diệt khẩu chứ sao.
May mà bây giờ người ở tầng hai vẫn chưa chết, cô vẫn chưa gặp phải tên biến thái kia.
Thẩm Ngư hỏi hệ thống: "Hệ ca, có phải tôi chỉ cần nói tên của hắn là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"
【 Đúng vậy, ký chủ chỉ có một lần cơ hội, nếu sai thì thế giới này sẽ lập tức kết thúc. 】
Nghiêm khắc như vậy à? Thẩm Ngư nghĩ thấy cũng đúng, nếu có hai ba lần thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
"Thế giới này lớn như vậy sao tôi biết tên của hắn ta là gì được?" Chuyện này mới là quan trọng nhất.
【 Nguyên thân biết hắn ta, còn từng nói chuyện với hắn ta nữa. 】
Thẩm Ngư kinh ngạc, "Mẹ kiếp! Vậy thì kích thích quá rồi."
Cô cố gắng nhớ lại, nguyên thân là người mù nên không tiếp xúc với nhiều người, nhưng do cô là giáo viên nên cũng quen biết nhiều người hơn, có phụ huynh học sinh, có đồng nghiệp, còn có mua bữa sáng, đi siêu thị...... Cũng nói chuyện với rất nhiều người
Thẩm Ngư thương lượng, "Hệ ca, có thể tiết lộ thêm chút nữa không?"
【 Không thể. 】
"Thôi được rồi."
Đồ vật trong phòng đều được trang trí theo ý tưởng của nguyên thân, do bị mù nên trong phòng cũng không có nhiều người, ngoại trừ một cái dương đặt bên cửa sổ, một bộ bàn ghế, một cái tủ quần áo, một cái giường thì không còn gì cả,
Do không nhìn thấy nên bị hạn chế rất nhiều chuyện, cũng may mà siêu thị ở ngay đối diện đường.
Thẩm Ngư căn cứ vào ký ức đi chậm đến tủ quần áo rồi cầm một bộ quần áo gấp sẵn đi vào phòng tắm.
Quần áo của nguyên thân phần lớn là váy dài có phần già dặn.
Hoặc là một cái áo đen bó bên trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác, phía dưới là một quần jean đã giặt đến trắng bệch.
26 tuổi còn chưa có bạn trai.
Nguyên thân cũng không kém, mặt trái xoan, mắt hạnh, mũi cao, bởi vì không thường đi ra ngoài chơi nên làn da cực kỳ trắng nõn, môi rất nhỏ, khóe miệng cong cong rất đáng yêu.
Trên mặt còn có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt làm cô tăng thêm một chút quyến rũ.
Tắm rửa xong đi ra, cô xoa xoa mái tóc ướt đẫm rồi đi đến bên cạnh đàn ngồi xuống.
Thật ra Thẩm Ngư rất thích đàn dương cầm, nhưng cô rất lười, đối với dương cầm cũng chỉ học do thế giới đó bắt buộc phải tham gia thi đấu, cũng chỉ đàn hay hơn nguyên thân một chút.
Tùy ý ấn mấy phím rồi đàn bài "Hai con hổ".
Đánh xong, cô vừa lòng cười cười.
Thẩm Ngư lau khô tóc rồi ra ngoài, hôm nay là ngày cuối tuần nên cô không phải tới trường, nhiệm vụ hôm nay là đi dạo xung quanh.
Người ở tầng hai bị giết không một tiếng động, cảnh sát lại không tìm thấy hung thủ nên chắc chắn hắn ta đã quan sát rất lâu rồi mới ra tay, biết lúc ấy không có người đi lại, cũng biết người đó đang ở trong phòng.
Có thể hiểu biết như vậy thì chỉ có một khả năng là hung thủ cũng ở trong tòa nhà này.
Nếu như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều.
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường