Hắc Hóa Xin Cẩn Thận
Chương 171: Chó săn nhỏ (54)
Lý Tiểu Ngư cũng mặc đồ ngủ, là bộ đồ ngủ hoạt hình Hà Phương mua, ôm một con mèo, tóc rơi rụng trên vai, thoạt nhìn rất buồn cười.
"Em?" Nghiêm Viêm đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt mang theo nghi hoặc.
Lý Tiểu Ngư chỉ vào còn phòng: "Không biết sao lại mất điện, tớ...... Tớ sợ bóng tối, bèn đi ra."
Nghiêm Viêm: "Bên ngoài lạnh lẽo, vài trong phòng tôi ngồi một lát đi."
Lý Tiểu Ngư ngượng ngùng lắc đầu: "Không cần đâu, sẽ quấy rầy cậu."
Hắn thích yên tĩnh, trong nhà có thêm một người sẽ không quen.
"Sẽ không." Nghiêm Viêm nói rất nhanh, tạm dừng một chút, ngữ khí bình đạm nhấm mạnh: "Sẽ không quấy rầy đến tôi."
Lý Tiểu Ngư tiếp tục từ chối thì không tốt lắm, có chút khẩn trương vào phòng.
Căn phòng này trang trí khác hẳn phòng của cô, giấy dán tường lạnh lẽo, trang trí chỉnh tề không dám lộn xộn.
Nghiêm Viêm thấy cô ngồi xuống, mới ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Lý Tiểu Ngư nhìn thấy quyển sách dạy nấu đồ ngọt trên bàn, ngoài bìa là một chiếc bánh kem, làm cô không nhịn được vươn tay muốn cầm lên đọc.
Nuốt nuốt nước bọt, nhịn lại, hóa ra Nghiêm Viêm cũng thích ăn đồ ngọt a.
"Cậu tùy tiện xem, không sao cả." Nghiêm Viêm đứng dậy, rời đi.
Để lại Lý Tiểu Ngư ngồi trên sô pha, khẩn trương hề hề.
Cô khẩn trương là bởi vì sợ phiền đến người kia, Nghiêm Viêm nhìn qua khó gần hơn trước kia rất nhiều, nhưng thật ra rất dễ gần, người cũng rất tốt.
Đúng là hiền lành a, còn để hàng xóm vào nhà hắn. Ấn tượng của Lý Tiểu Ngưvới Nghiêm Viêm càng ngày càng tốt, lúc này đang không ngừng +10, +10.
Nghiêm Viêm cầm một ly sữa bò và một cái bánh tới đã thấy cô vừa gật đầu vừa thở dài, đôi mắt lộ ra ý cười, đi qua đó ngồi xuống nói: "Giữa trưa làm hơi nhiều, không biết em có thích ăn không."
Lý Tiểu Ngư nhìn thấy hắn tới đã nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt, ánh mắt đăm đăm, mang theo tia sáng, nếu cố không nhìn nhầm, miếng bánh này giống y như miếng bánh ngoài bìa sách.
"Nghiêm Viêm, đây là cậu tự làm sao?" Cô kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Viêm: "Ừ."
Lý Tiểu Ngư lại nuốt nuốt nước bọt, "Có thể ăn không?"
"Ăn đi."
Lý Tiểu Ngư đặt mèo nhỏ xuống ghế, cầm nĩa cắt một miếng cho vào miệng, ngọt ngào mềm mại, đôi mắt sáng lên, kinh ngạc gật đầu nói: "Ăn ngon!"
Nghiêm Viêm chống đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú cô gái nhỏ, khóe miệng tạo thành độ cong nhợt nhạt, mang theo ý cười yêu chiều ôn nhu.
Từ khuôn mặt cô gái nhỏ chuyển qua cái lưỡi mềm mại đang liếm khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm tối lại, hai chân vắt chéo, híp mắt.
Lý Tiểu Ngư đang tập trung ăn bánh căn bản không phát hiện ra ánh mắt sáng quắc kia, cho đến khi uống hết ly sữa bò, cô thoả mãn vỗ vỗ bụng, mí mắt nhẹ nâng, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cảm giác buồn ngủ tới nganh chóng, cố gắng mở to mắt, cuối cùng cơ thể ngả ra phía sau, còn chưa chạm vào sô pha, một cánh tay đã cứng vàng ôm lấy, một cánh tay khác vòng qua chân, bế cô lên.
Nghiêm Viêm cúi người xuống, dán sát khuôn mặt ngủ say của cô, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen nhánh tràn đầy dục vọng chiếm hữu, muốn chặt đứt hai chân của cô, bẻ gãy cánh chim của cô, để cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn, đôi mắt trong suốt kia chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Chương này bù cho hôm qua nhé "^"
"Em?" Nghiêm Viêm đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt mang theo nghi hoặc.
Lý Tiểu Ngư chỉ vào còn phòng: "Không biết sao lại mất điện, tớ...... Tớ sợ bóng tối, bèn đi ra."
Nghiêm Viêm: "Bên ngoài lạnh lẽo, vài trong phòng tôi ngồi một lát đi."
Lý Tiểu Ngư ngượng ngùng lắc đầu: "Không cần đâu, sẽ quấy rầy cậu."
Hắn thích yên tĩnh, trong nhà có thêm một người sẽ không quen.
"Sẽ không." Nghiêm Viêm nói rất nhanh, tạm dừng một chút, ngữ khí bình đạm nhấm mạnh: "Sẽ không quấy rầy đến tôi."
Lý Tiểu Ngư tiếp tục từ chối thì không tốt lắm, có chút khẩn trương vào phòng.
Căn phòng này trang trí khác hẳn phòng của cô, giấy dán tường lạnh lẽo, trang trí chỉnh tề không dám lộn xộn.
Nghiêm Viêm thấy cô ngồi xuống, mới ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Lý Tiểu Ngư nhìn thấy quyển sách dạy nấu đồ ngọt trên bàn, ngoài bìa là một chiếc bánh kem, làm cô không nhịn được vươn tay muốn cầm lên đọc.
Nuốt nuốt nước bọt, nhịn lại, hóa ra Nghiêm Viêm cũng thích ăn đồ ngọt a.
"Cậu tùy tiện xem, không sao cả." Nghiêm Viêm đứng dậy, rời đi.
Để lại Lý Tiểu Ngư ngồi trên sô pha, khẩn trương hề hề.
Cô khẩn trương là bởi vì sợ phiền đến người kia, Nghiêm Viêm nhìn qua khó gần hơn trước kia rất nhiều, nhưng thật ra rất dễ gần, người cũng rất tốt.
Đúng là hiền lành a, còn để hàng xóm vào nhà hắn. Ấn tượng của Lý Tiểu Ngưvới Nghiêm Viêm càng ngày càng tốt, lúc này đang không ngừng +10, +10.
Nghiêm Viêm cầm một ly sữa bò và một cái bánh tới đã thấy cô vừa gật đầu vừa thở dài, đôi mắt lộ ra ý cười, đi qua đó ngồi xuống nói: "Giữa trưa làm hơi nhiều, không biết em có thích ăn không."
Lý Tiểu Ngư nhìn thấy hắn tới đã nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt, ánh mắt đăm đăm, mang theo tia sáng, nếu cố không nhìn nhầm, miếng bánh này giống y như miếng bánh ngoài bìa sách.
"Nghiêm Viêm, đây là cậu tự làm sao?" Cô kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Viêm: "Ừ."
Lý Tiểu Ngư lại nuốt nuốt nước bọt, "Có thể ăn không?"
"Ăn đi."
Lý Tiểu Ngư đặt mèo nhỏ xuống ghế, cầm nĩa cắt một miếng cho vào miệng, ngọt ngào mềm mại, đôi mắt sáng lên, kinh ngạc gật đầu nói: "Ăn ngon!"
Nghiêm Viêm chống đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú cô gái nhỏ, khóe miệng tạo thành độ cong nhợt nhạt, mang theo ý cười yêu chiều ôn nhu.
Từ khuôn mặt cô gái nhỏ chuyển qua cái lưỡi mềm mại đang liếm khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm tối lại, hai chân vắt chéo, híp mắt.
Lý Tiểu Ngư đang tập trung ăn bánh căn bản không phát hiện ra ánh mắt sáng quắc kia, cho đến khi uống hết ly sữa bò, cô thoả mãn vỗ vỗ bụng, mí mắt nhẹ nâng, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cảm giác buồn ngủ tới nganh chóng, cố gắng mở to mắt, cuối cùng cơ thể ngả ra phía sau, còn chưa chạm vào sô pha, một cánh tay đã cứng vàng ôm lấy, một cánh tay khác vòng qua chân, bế cô lên.
Nghiêm Viêm cúi người xuống, dán sát khuôn mặt ngủ say của cô, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen nhánh tràn đầy dục vọng chiếm hữu, muốn chặt đứt hai chân của cô, bẻ gãy cánh chim của cô, để cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn, đôi mắt trong suốt kia chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Chương này bù cho hôm qua nhé "^"
Tác giả :
Miêu Bính Thuyền Trường