Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 243: Phế Sài Nghịch Tập (3)
Edt: Mítt
~~~~~~~
Vào lúc canh ba, Mai Đặc thành, Tô gia.
“Lệ”
Theo một tiếng kêu của Truy Phong, toàn bộ triệu hoán sư của Tô gia đều thức tỉnh, âm thanh này là…… huyền thú trịêu hoán lục cấp Truy Phong thú!
Ở toàn bộ Mai Đặc thành gia tộc có được huyền thú trịêu hoán lục cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà có được loại huyền thú một ngày phi hành vạn dặm này cũng chỉ có Long gia.
Chẳng lẽ là người của phủ thành chủ đêm khuya bay đến?
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tô gia đều công việc lu bù lên.
Tô Vãn cũng bị tiếng bén nhọn của ưng thú làm bừng tỉnh, cô vẻ mặt phiền chán trở mình, tính tiếp tục ngủ ——
Tô gia có thể có chuyện gì chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn này bản đồ nhỏ Tân Thủ Thôn cũng không xuất hiện được Boss lớn gì, mình vẫn cứ an tâm ngủ để ngẫm lại xem làm sao liên hệ Tô Duệ.
“Tam tiểu thư!"
“Tam tiểu thư!”
Không chờ Tô Vãn lần nữa đi vào giấc ngủ, cô đã bị âm thanh Tô Bội làm ồn tới rồi.
Hơn nửa đêm rốt cuộc còn có thể để cho người ta vui sướng ngủ hay không.
“Chuyện gì?”
Tô Vãn từ trên giường đứng dậy, vẻ mặt bực bội nhìn Tô Bội mặt đầy kinh hỉ cộng thêm hoa si.
“Tam tiểu thư, đại thiếu, đại thiếu đã trở lại!”
“A.”
Tô Vãn lên tiếng, còn không phải là Tô Sạn đã trở lại sao?
Sao?
“Ngươi nói cái gì?”
Vốn định một lần nữa nằm xuống đổi tư thế để ngủ Tô Vãn lại đột nhiên ngồi dậy: “Tô Sạn đã trở lại?”
Tô Bội:……
Cũng dám gọi thẳng tên nam thần ~
“Vâng, đúng là đại thiếu đã trở lại.”
Tô Sạn, Tô đại thiếu, nam thần yêu nghiệt trong lòng của muôn vàn thiếu nữ Tô gia.
Tóm lại mỗi lần chỉ cần nhắc tới đại thiếu, Tô Bội liền cảm thấy trái tim thiếu nữ này của mình đều nhộn nhạo, đại thiếu thật soái, đại thiếu thật ôn nhu, đại thiếu thật là lợi hại ~
Trên giường Tô Vãn nhíu mày, cũng không có tâm tư nhìn xem Tô Bội mặt hoa si —
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Tô Sạn không có khả năng ở ngay lúc này trở lại!
Trừ khi……
Thần sắc Tô Vãn đột nhiên biến đổi, cô thậm chí bất chấp mặc áo ngoài, mặc áo ngủ đơn bạc nhanh chân chạy ra cửa, kết quả còn chưa đi đến cửa lớn, cửa phòng cô đã bị người ta đột nhiên đẩy ra.
“Hô”
Trong gió lạnh hỗn loạn một thân thể lạnh băng dùng sức ôm lấy cô.
“A!”
Trong phòng đang xách theo giày của Tô Vãn chạy theo ra ngoài, Tô Bội nhìn thấy nam nhân ôm Tô Vãn ở cửa, cả người nhịn không được há to miệng không thể tưởng tượng hét to một tiếng ——
Nhất định là phương thức lấy giày của ta không đúng?
Đại thiếu đang ôm tam tiểu thư, không đúng, đang gặm, không phải, là đang sờ?
Má ơi, tim thiếu nữ của ta, nát đầy đất ~
“Cút đi!”
Theo một tiếng quát lạnh, Tô Bội chỉ cảm thấy trên eo mình đau xót, cả người ngay sau đó đã bị một trận gió lạnh mạnh mẽ đẩy ra ngoài, quăng ngã ở ngoài cửa, quăng ngã theo tư thế chó ăn cứt.
Tô Bội: thật khổ sở, cảm giác sẽ không yêu nữa ~
Trong phòng ——
Tô Duệ một bên hôn môi Tô Vãn, hai người một bên lùi về phía sau, thời điểm lùi đến mép giường, quần áo đã trút hết.
“Vợ, vất vả rồi.”
Tô Duệ khẽ cắn vành tai Tô Vãn, ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non.
“Không vất vả, chịu khổ chính là huynh.”
Đôi mắt Tô Vãn có chút ướt át, cô không phải là nữ nhân thích khóc, nhưng giờ khắc này ở trong ngực Tô Duệ, cô rất muốn lớn tiếng khóc, cô muốn lớn tiếng nói cho hắn, cô yêu hắn, cô không thể không có hắn.
“Đúng là rất khổ.”
Tô Duệ liếc thấy khóe mắt Tô Vãn có lệ quang, đau lòng giơ tay giúp cô xoa xoa, giây tiếp theo, cả người hắn đã áp tới trên người Tô Vãn: “Vợ, muội tính bồi thường ta như thế nào?”
Bồi thường?
Tô Vãn nhịn không được nín khóc mỉm cười, linh lực trong cơ thể vận chuyển, cô một cái xoay người liền đem Tô Duệ đè ở dưới thân mình.
“Đại chiến ba trăm hiệp, chiến đến khi huynh không thể chiến nữa mới thôi, huynh thấy thế nào?”
“Ách.”
Tô Duệ ở dưới thân Tô Vãn nhíu nhíu mày, vẻ mặt suy tư: “Cái đề nghị này không tồi, bất quá…… muội phải chuẩn bị tốt cho đánh lâu dài, chiến lực của bản tướng quân tuyệt đối là…… Ngô.”
Tô Vãn dùng môi mình ngăn chặn Tô Duệ nói ——
Muốn chiến liền chiến, làm gì có nhiều lời vô nghĩa như vậy?
Tô tướng quân:……
Không đem tiểu yêu tinh muội chiến ba ngày ba đêm không xuống giường được, ta không tên Tô Duệ nữa ~
Vì thế, ngày hôm sau, trong Tô gia ——
“Đại thiếu đâu?”
“Các ngươi ai nhìn thấy đại thiếu?”
Nói tối hôm qua đại thiếu cưỡi Truy Phong thú trở về, kêu một cái tiêu sái huyễn khốc, nhưng chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi!
Tộc trưởng đại nhân nói đại thiếu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, những người này cũng đều tan đi, nhưng sáng sớm hôm nay tại gia tộc tu luyện cũng không thấy được bóng dáng đại thiếu, đến bữa sáng hắn cũng không có tới ăn.
Chẳng lẽ……
Đại thiếu lại đến bên bờ đột phá, vừa trở về liền bế quan đột phá sao?
“Ai? Tam tiểu thư hôm nay cũng không có tới?”
Không biết là ai nói thầm một tiếng lập tức khiến cho một trận cộng minh.
Gần đây chuyện từ hôn của tam tiểu thư cùng Tiêu đại công tử ở nội bộ Tô gia nháo đến ồn ào huyên náo, Tô Vãn tuy rằng xuất thân chi nhánh, nhưng lại là thiên tài triệu hoán sư, nhà chính Tô gia có không ít đệ tử đều đối với nàng rất có hảo cảm, nếu không thể liên hôn với Tiêu gia, chúng ta liền nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người một nhà tiêu hóa nhau cũng là chuyện tốt nha ~
Tô Nhai:……
Chuyện tốt cái rắm!
Con trai của lão tử đã bị bắt cóc ~ đờ mờ, lão tử đêm qua chỉ thấy được mặt con trai đến một câu cũng chưa nói thì thằng nhóc chết tiệt kia liền đi thẳng đến ôn nhu hương, đến bây giờ còn chưa có chết ra tới ~
Ách, lại nói tiếp Tô Vãn cùng Tô Sạn thông đồng với nhau từ khi nào đây?
Phi phi phi, cái gì kêu thông đồng, đó tuyệt đối là tự do yêu đương, ừ, tuy rằng khi đó Tô Vãn vẫn còn là vị hôn thê của Tiêu Diễn ~
“Khụ khụ.”
Tô Nhai thu hồi tâm tư đang loạn của mình, ho nhẹ hai tiếng: “Mấy ngày nay Tô Vãn cũng đang bế quan tu luyện, không có ta chấp thuận bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận sân của nàng ấy, người nào vi phạm xử trí theo gia pháp!”
Nghe Tô Nhai nói, các vị đệ tử Tô gia lập tức gật đầu tuân mệnh.
Số ít trưởng lão biết được chân tướng:……
Tộc trưởng, ngươi vì con trai mình cũng thật liều mạng ~
Tô Nhai: Con trai, lão tử chỉ có thể giúp con đến đây ~
Cứ như vậy, ba ngày sau ——
“Ân, khụ khụ.”
Tô Nhai nghiêm trang đứng ở ngoài sân Tô Vãn, nhìn Tô Bội cùng Tô Lượng thủ ở cửa, vẻ mặt chính sắc hỏi: “Tam tiểu thư cùng đại thiếu…… Khụ, cái kia, đột phá không?”
Tô Bội:……
“Không có.”
Tô Lượng lắc lắc đầu, hắn là tùy tùng bên người Tô Sạn, ngày đó từ trên người Truy Phong thú xuống, đại thiếu nháy mắt liền không thấy bóng dáng, sau đó hắn vẫn là theo hơi thở của đại thiếu một đường đuổi tới trong viện tam tiểu thư, kết quả liền……
Liền như vậy ở ngoài cửa thủ ba ngày ~
Tóm lại, tình hình chiến đấu thực kịch liệt, đại thiếu này thân thể thật kham ưu nha ~
“Còn chưa có đột phá?”
Nghe Tô Lượng nói, Tô Nhai mở to hai mắt —— đờ mờ, đây là tiết tấu muốn bức tử thiên hạ vô năng sao?
Ừ, không hổ là con trai lão tử, rất giống phong phạm năm đó của lão tử.
Tóm lại, gia chủ đại nhân ngươi rốt cuộc nghĩ tới gì đó?
Bất quá, vẫn luôn như vậy cũng không phải chuyện tốt!
Tô Nhai nhíu mày nội tâm rất rối rắm, mình ôn nhu một chút kêu bọn họ ra đây, hay là thô bạo một chút trực tiếp triệu hoán huyền binh đem hai người oanh ra?
Ở thời điểm Tô Nhai nội tâm rối rắm, trong phòng đột nhiên bộc phát ra một cổ linh khí tận trời, đây là……
Điềm báo đột phá!
Đờ mờ, làm đến đột phá ~
Tô Nhai:……
Thật không hổ là con trai lão tử ~ ( cho nên nói gia chủ đại nhân ngươi thuộc tính là cuồng tự luyến đi?)
Linh khí xông thẳng lên phía chân trời đem tất cả mọi người Tô gia hấp dẫn lại đây, ngay cả Tô Vũ vẫn luôn ngốc tại tiểu viện của mình vùi đầu tu luyện cũng không khỏi ôm Tiểu Bạch bị linh khí bàng bạc kia hấp dẫn ra tới.
Là ai đang đột phá, thế nhưng khiến cho linh khí phản ứng lớn như vậy!
“Là Tô Sạn!”
“Tô Sạn đột phá!”
Lúc này toàn bộ Mai Đặc thành đều chấn động, những người quen thuộc hơi thở Tô Sạn đều kinh ngạc vạn phần hướng Tô gia đi tới.
Mà lúc này, thân ở trung tâm linh bạo Tô Duệ nhìn Tô Vãn trong lòng ngực mình hữu khí vô lực, nhịn không được tiến đến bên tai cô ái muội không rõ nói nhỏ.
“Vợ, chơi lớn rồi làm sao bây giờ?”
“Nhìn mà làm.”
Tô Vãn dùng sức lực cuối cùng của mình kéo chăn gấm một bên đem thân thể hai người gắt gao triền cùng nhau, tóm lại, làm sao cũng được, ai xuống giường trước, người đó chính là bại tướng ~
~~~~
Ba trăm hiệp ba ngày ba đêm... =)))
Thỏa lòng con dân chưa hã:))
~~~~~~~
Vào lúc canh ba, Mai Đặc thành, Tô gia.
“Lệ”
Theo một tiếng kêu của Truy Phong, toàn bộ triệu hoán sư của Tô gia đều thức tỉnh, âm thanh này là…… huyền thú trịêu hoán lục cấp Truy Phong thú!
Ở toàn bộ Mai Đặc thành gia tộc có được huyền thú trịêu hoán lục cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà có được loại huyền thú một ngày phi hành vạn dặm này cũng chỉ có Long gia.
Chẳng lẽ là người của phủ thành chủ đêm khuya bay đến?
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tô gia đều công việc lu bù lên.
Tô Vãn cũng bị tiếng bén nhọn của ưng thú làm bừng tỉnh, cô vẻ mặt phiền chán trở mình, tính tiếp tục ngủ ——
Tô gia có thể có chuyện gì chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn này bản đồ nhỏ Tân Thủ Thôn cũng không xuất hiện được Boss lớn gì, mình vẫn cứ an tâm ngủ để ngẫm lại xem làm sao liên hệ Tô Duệ.
“Tam tiểu thư!"
“Tam tiểu thư!”
Không chờ Tô Vãn lần nữa đi vào giấc ngủ, cô đã bị âm thanh Tô Bội làm ồn tới rồi.
Hơn nửa đêm rốt cuộc còn có thể để cho người ta vui sướng ngủ hay không.
“Chuyện gì?”
Tô Vãn từ trên giường đứng dậy, vẻ mặt bực bội nhìn Tô Bội mặt đầy kinh hỉ cộng thêm hoa si.
“Tam tiểu thư, đại thiếu, đại thiếu đã trở lại!”
“A.”
Tô Vãn lên tiếng, còn không phải là Tô Sạn đã trở lại sao?
Sao?
“Ngươi nói cái gì?”
Vốn định một lần nữa nằm xuống đổi tư thế để ngủ Tô Vãn lại đột nhiên ngồi dậy: “Tô Sạn đã trở lại?”
Tô Bội:……
Cũng dám gọi thẳng tên nam thần ~
“Vâng, đúng là đại thiếu đã trở lại.”
Tô Sạn, Tô đại thiếu, nam thần yêu nghiệt trong lòng của muôn vàn thiếu nữ Tô gia.
Tóm lại mỗi lần chỉ cần nhắc tới đại thiếu, Tô Bội liền cảm thấy trái tim thiếu nữ này của mình đều nhộn nhạo, đại thiếu thật soái, đại thiếu thật ôn nhu, đại thiếu thật là lợi hại ~
Trên giường Tô Vãn nhíu mày, cũng không có tâm tư nhìn xem Tô Bội mặt hoa si —
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Tô Sạn không có khả năng ở ngay lúc này trở lại!
Trừ khi……
Thần sắc Tô Vãn đột nhiên biến đổi, cô thậm chí bất chấp mặc áo ngoài, mặc áo ngủ đơn bạc nhanh chân chạy ra cửa, kết quả còn chưa đi đến cửa lớn, cửa phòng cô đã bị người ta đột nhiên đẩy ra.
“Hô”
Trong gió lạnh hỗn loạn một thân thể lạnh băng dùng sức ôm lấy cô.
“A!”
Trong phòng đang xách theo giày của Tô Vãn chạy theo ra ngoài, Tô Bội nhìn thấy nam nhân ôm Tô Vãn ở cửa, cả người nhịn không được há to miệng không thể tưởng tượng hét to một tiếng ——
Nhất định là phương thức lấy giày của ta không đúng?
Đại thiếu đang ôm tam tiểu thư, không đúng, đang gặm, không phải, là đang sờ?
Má ơi, tim thiếu nữ của ta, nát đầy đất ~
“Cút đi!”
Theo một tiếng quát lạnh, Tô Bội chỉ cảm thấy trên eo mình đau xót, cả người ngay sau đó đã bị một trận gió lạnh mạnh mẽ đẩy ra ngoài, quăng ngã ở ngoài cửa, quăng ngã theo tư thế chó ăn cứt.
Tô Bội: thật khổ sở, cảm giác sẽ không yêu nữa ~
Trong phòng ——
Tô Duệ một bên hôn môi Tô Vãn, hai người một bên lùi về phía sau, thời điểm lùi đến mép giường, quần áo đã trút hết.
“Vợ, vất vả rồi.”
Tô Duệ khẽ cắn vành tai Tô Vãn, ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non.
“Không vất vả, chịu khổ chính là huynh.”
Đôi mắt Tô Vãn có chút ướt át, cô không phải là nữ nhân thích khóc, nhưng giờ khắc này ở trong ngực Tô Duệ, cô rất muốn lớn tiếng khóc, cô muốn lớn tiếng nói cho hắn, cô yêu hắn, cô không thể không có hắn.
“Đúng là rất khổ.”
Tô Duệ liếc thấy khóe mắt Tô Vãn có lệ quang, đau lòng giơ tay giúp cô xoa xoa, giây tiếp theo, cả người hắn đã áp tới trên người Tô Vãn: “Vợ, muội tính bồi thường ta như thế nào?”
Bồi thường?
Tô Vãn nhịn không được nín khóc mỉm cười, linh lực trong cơ thể vận chuyển, cô một cái xoay người liền đem Tô Duệ đè ở dưới thân mình.
“Đại chiến ba trăm hiệp, chiến đến khi huynh không thể chiến nữa mới thôi, huynh thấy thế nào?”
“Ách.”
Tô Duệ ở dưới thân Tô Vãn nhíu nhíu mày, vẻ mặt suy tư: “Cái đề nghị này không tồi, bất quá…… muội phải chuẩn bị tốt cho đánh lâu dài, chiến lực của bản tướng quân tuyệt đối là…… Ngô.”
Tô Vãn dùng môi mình ngăn chặn Tô Duệ nói ——
Muốn chiến liền chiến, làm gì có nhiều lời vô nghĩa như vậy?
Tô tướng quân:……
Không đem tiểu yêu tinh muội chiến ba ngày ba đêm không xuống giường được, ta không tên Tô Duệ nữa ~
Vì thế, ngày hôm sau, trong Tô gia ——
“Đại thiếu đâu?”
“Các ngươi ai nhìn thấy đại thiếu?”
Nói tối hôm qua đại thiếu cưỡi Truy Phong thú trở về, kêu một cái tiêu sái huyễn khốc, nhưng chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi!
Tộc trưởng đại nhân nói đại thiếu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, những người này cũng đều tan đi, nhưng sáng sớm hôm nay tại gia tộc tu luyện cũng không thấy được bóng dáng đại thiếu, đến bữa sáng hắn cũng không có tới ăn.
Chẳng lẽ……
Đại thiếu lại đến bên bờ đột phá, vừa trở về liền bế quan đột phá sao?
“Ai? Tam tiểu thư hôm nay cũng không có tới?”
Không biết là ai nói thầm một tiếng lập tức khiến cho một trận cộng minh.
Gần đây chuyện từ hôn của tam tiểu thư cùng Tiêu đại công tử ở nội bộ Tô gia nháo đến ồn ào huyên náo, Tô Vãn tuy rằng xuất thân chi nhánh, nhưng lại là thiên tài triệu hoán sư, nhà chính Tô gia có không ít đệ tử đều đối với nàng rất có hảo cảm, nếu không thể liên hôn với Tiêu gia, chúng ta liền nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người một nhà tiêu hóa nhau cũng là chuyện tốt nha ~
Tô Nhai:……
Chuyện tốt cái rắm!
Con trai của lão tử đã bị bắt cóc ~ đờ mờ, lão tử đêm qua chỉ thấy được mặt con trai đến một câu cũng chưa nói thì thằng nhóc chết tiệt kia liền đi thẳng đến ôn nhu hương, đến bây giờ còn chưa có chết ra tới ~
Ách, lại nói tiếp Tô Vãn cùng Tô Sạn thông đồng với nhau từ khi nào đây?
Phi phi phi, cái gì kêu thông đồng, đó tuyệt đối là tự do yêu đương, ừ, tuy rằng khi đó Tô Vãn vẫn còn là vị hôn thê của Tiêu Diễn ~
“Khụ khụ.”
Tô Nhai thu hồi tâm tư đang loạn của mình, ho nhẹ hai tiếng: “Mấy ngày nay Tô Vãn cũng đang bế quan tu luyện, không có ta chấp thuận bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận sân của nàng ấy, người nào vi phạm xử trí theo gia pháp!”
Nghe Tô Nhai nói, các vị đệ tử Tô gia lập tức gật đầu tuân mệnh.
Số ít trưởng lão biết được chân tướng:……
Tộc trưởng, ngươi vì con trai mình cũng thật liều mạng ~
Tô Nhai: Con trai, lão tử chỉ có thể giúp con đến đây ~
Cứ như vậy, ba ngày sau ——
“Ân, khụ khụ.”
Tô Nhai nghiêm trang đứng ở ngoài sân Tô Vãn, nhìn Tô Bội cùng Tô Lượng thủ ở cửa, vẻ mặt chính sắc hỏi: “Tam tiểu thư cùng đại thiếu…… Khụ, cái kia, đột phá không?”
Tô Bội:……
“Không có.”
Tô Lượng lắc lắc đầu, hắn là tùy tùng bên người Tô Sạn, ngày đó từ trên người Truy Phong thú xuống, đại thiếu nháy mắt liền không thấy bóng dáng, sau đó hắn vẫn là theo hơi thở của đại thiếu một đường đuổi tới trong viện tam tiểu thư, kết quả liền……
Liền như vậy ở ngoài cửa thủ ba ngày ~
Tóm lại, tình hình chiến đấu thực kịch liệt, đại thiếu này thân thể thật kham ưu nha ~
“Còn chưa có đột phá?”
Nghe Tô Lượng nói, Tô Nhai mở to hai mắt —— đờ mờ, đây là tiết tấu muốn bức tử thiên hạ vô năng sao?
Ừ, không hổ là con trai lão tử, rất giống phong phạm năm đó của lão tử.
Tóm lại, gia chủ đại nhân ngươi rốt cuộc nghĩ tới gì đó?
Bất quá, vẫn luôn như vậy cũng không phải chuyện tốt!
Tô Nhai nhíu mày nội tâm rất rối rắm, mình ôn nhu một chút kêu bọn họ ra đây, hay là thô bạo một chút trực tiếp triệu hoán huyền binh đem hai người oanh ra?
Ở thời điểm Tô Nhai nội tâm rối rắm, trong phòng đột nhiên bộc phát ra một cổ linh khí tận trời, đây là……
Điềm báo đột phá!
Đờ mờ, làm đến đột phá ~
Tô Nhai:……
Thật không hổ là con trai lão tử ~ ( cho nên nói gia chủ đại nhân ngươi thuộc tính là cuồng tự luyến đi?)
Linh khí xông thẳng lên phía chân trời đem tất cả mọi người Tô gia hấp dẫn lại đây, ngay cả Tô Vũ vẫn luôn ngốc tại tiểu viện của mình vùi đầu tu luyện cũng không khỏi ôm Tiểu Bạch bị linh khí bàng bạc kia hấp dẫn ra tới.
Là ai đang đột phá, thế nhưng khiến cho linh khí phản ứng lớn như vậy!
“Là Tô Sạn!”
“Tô Sạn đột phá!”
Lúc này toàn bộ Mai Đặc thành đều chấn động, những người quen thuộc hơi thở Tô Sạn đều kinh ngạc vạn phần hướng Tô gia đi tới.
Mà lúc này, thân ở trung tâm linh bạo Tô Duệ nhìn Tô Vãn trong lòng ngực mình hữu khí vô lực, nhịn không được tiến đến bên tai cô ái muội không rõ nói nhỏ.
“Vợ, chơi lớn rồi làm sao bây giờ?”
“Nhìn mà làm.”
Tô Vãn dùng sức lực cuối cùng của mình kéo chăn gấm một bên đem thân thể hai người gắt gao triền cùng nhau, tóm lại, làm sao cũng được, ai xuống giường trước, người đó chính là bại tướng ~
~~~~
Ba trăm hiệp ba ngày ba đêm... =)))
Thỏa lòng con dân chưa hã:))
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục