Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 142: Hoán Đổi Thiên Kim (13)
Edt: Mítt
Thời điểm La Ngữ mang theo bác sĩ tư nhân của La gia vội vàng chạy tới Tô gia, Quách lão còn chưa đi ra.
Bởi vì trước kia thời điểm La Ngữ cùng Tô Vãn bên nhau đã từng tới Tô gia vài lần, cho nên người làm Tô gia cũng không có ngăn cản La Ngữ cùng người hắn mang đến.
Ngựa quen đường cũ lên tới lầu hai, La Ngữ đầu tiên là hướng về phía Tưởng Du gật gật đầu, ý bảo cô không nên gấp gáp, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tô Hải Thành ở một bên.
"Bác Tô, dì Văn thế nào rồi?"
Nghe La Ngữ hỏi, Tô Hải Thành hơi lắc lắc đầu.
"Quách lão còn chưa ra, tạm thời không rõ tình huống bên trong lắm."
Nói tới đây, Tô Hải Thành lại nhịn không được thở dài một hơi..
"Bác Tô người cũng đừng có gấp, Quách lão là đại danh thủ số một quốc gia, hẳn có thể giúp được dì Văn, hơn nữa lần này con mang đến bác sĩ tư nhân của ông nội, nếu cần dùng đến, bác Tô người nhất định không cần khách khí."
La gia ba đời làm quan, ông nội của La Ngữ tuy rằng đã về hưu, nhưng ở thành phố D cũng là dậm một chân là có thể dẫn đến một trận động đất trong giới quyền quý, mà bác sĩ tư nhân của ông ấy cũng tự nhiên có thân phận phi phàm, người bình thường có tiền cũng mời không được.
Lúc này nghe La Ngữ nói, ánh mắt Tô Hải Thành sáng ngời, lập tức quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên mặc âu phục màu xám đi theo phía sau La Ngữ, đón ánh mắt Tô Hải Thành, nam nhân trung niên hướng về phía hắn gật gật đầu.
"La thiếu......"
Tô Hải Thành muốn nói gì đó, lại bị La Ngữ mỉm cười đánh gãy...
"Dì Văn là mẹ của Tiểu Du, cũng là trưởng bối của con, những điều này là con nên làm."
"La Ngữ, cảm ơn anh!"
Tưởng Du ở một bên vẫn luôn trầm mặc nghe được những lời này của La Ngữ lập tức vẻ mặt cảm động nhìn hắn.
"Nha đầu ngốc, dì sẽ không có việc gì, em yên tâm đi!"
La Ngữ hướng về phía Tưởng Du cười cười, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, Tưởng Du lập tức có chút quẫn bách rũ mi mắt.
(thích mà còn bài đặt ngại, hông có ưa)
Đối với La Ngữ, tâm tư Tô Hải Thành cũng phức tạp, lúc trước thời điểm Tô Vãn cùng La Ngữ ở bên nhau, Tô Hải Thành hy vọng La Ngữ có thể làm con rể mình, như vậy mình ở thành phố D cũng có nhiều thêm một cái hậu trường cường ngạnh, nhưng bắt đầu từ lúc La Ngữ cùng Tô Vãn chia tay rồi quay sang theo đuổi Tưởng Du, cái này làm cho Tô Hải Thành chân chính phình đầu ra.
Hai đứa nhỏ này đều là con gái của hắn, tuy rằng Tô Vãn không phải con ruột, nhưng cũng được mình dưỡng mười mấy năm sủng mười mấy năm, tình cảm hai cha con đã sớm không thể dứt bỏ, hiện tại bởi vì một người nam nhân mà nháo đến hai chị em trở mặt thành thù, cái này làm cho Tô Hải Thành muốn dựa vào La gia, tâm cũng phai nhạt theo không ít.
Đặc biệt là sau khi Văn Thù bệnh nặng cùng với Tô Ngọc xảy chuyện ngoài ý muốn, Tô Hải Thành đột nhiên cảm thấy trên đời này quyền tài nhiều thì như thế nào, nhiều tiền tài, quyền lợi lớn cũng mua không được sinh mệnh của thân nhân cùng người mình yêu.
Cái gọi là phú quý, bất quá cũng chỉ là một hồi mây khói.
Hiện tại Tô Hải Thành xác thực đã không còn ý tưởng của lúc trước muốn nịnh bợ La gia nữa, nhưng mà nhìn La Ngữ thiệt tình đối với Tưởng Du lại tận tâm tận lực vì Tô gia như vậy, Tô Hải Thành cũng coi như là vui mừng, chỉ là Tô Vãn......
Tô Hải Thành theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Vãn vẫn luôn dựa vào bên cạnh cửa rũ mi mắt, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt cô vào giờ phút này, bất quá......
"Kẽo kẹt"
Tiếng mở cửa đánh gãy suy nghĩ của Tô Hải Thành, cũng làm mọi người ngoài cửa đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một lão nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen được một người tuổi trẻ đỡ lấy chậm rãi đi ra, lão nhân khí sắc có chút tái nhợt, trên trán cũng đầy mồ hôi.
"Quách lão!"
Tô Hải Thành vẻ mặt kích động khẩn trương nhìn lão nhân ở cửa.
"Vợ tôi, vợ tôi bà ấy sao rồi?"
Nghe Tô Hải Thành hỏi, sắc mặt Quách lão tối sầm lại.
"Tô tiên sinh, lão hủ đã tận lực, nhưng thân thể phu nhân...... Ai."
Quách lão thở dài một hơi, ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Hải Thành.
"Xin thứ cho ta bất lực."
Như thế nào sẽ như vậy, tại sao lại như vậy?
Tô Hải Thành nghe Quách lão nói, nháy mắt mặt xám như tro tàn, thân hình cao lớn cũng không tự chủ được lắc lư hai cái, cố nén đáy lòng thất vọng, Tô Hải Thành run rẩy nâng tay từ trong ngực móc ra một tờ chi phiếu đưa cho Quách lão.
"Vất vả ngài rồi, tôi phái người lái xe đưa ngài trở về."
Quách lão lắc lắc đầu, cũng không có tiếp nhận tờ chi phiếu kia.
"Năm đó ta cùng với Văn gia cũng có rất nhiều lui tới, tiền chẩn trị hôm nay liền miễn đi."
Nói xong Quách lão hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh mình, người trẻ tuổi kia là đồ đệ của Quách lão, thu được ý của sư phụ, hắn lập tức đỡ Quách lão hướng về thang lầu đi đến.
"Tôi sẽ đưa sư phụ trở về không cần phiền toái Tô tiên sinh."
Nhìn thấy hai thầy trò chậm rãi rời đi, Tô Hải Thành cuống quít xoay người giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt lấp lánh nhìn La Ngữ cùng vị bác sĩ hắn mang đến.
"Bác sĩ Hứa, phiền ông rồi."
La Ngữ tâm tư trong sáng tự nhiên không cần Tô Hải Thành mở miệng, hắn đã giành trước một bước phân phó một câu.
Vị bác sĩ Hứa kia nghe La Ngữ nói lập tức gật đầu đi vào phòng ngủ Văn Thù, gian phòng ngủ này đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị chữa bệnh, đại đa số đều là Tô Ngọc trước kia chuẩn bị, là những thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới.
Nhìn người bệnh trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Hứa mang bao tay tùy thân lên, sau đó cầm lấy thiết bị đã chuẩn bị tốt trong phòng bắt đầu kiểm tra......
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chờ đợi vĩnh viễn là khó khăn nhất.
Tô Hải Thành đã trải qua một lần thất vọng, hiện giờ sớm đã gấp đến đỏ mắt, mà Tưởng Du cũng được La Ngữ nhẹ nhàng ôm ở trong ngực thấp thấp an ủi.
Tô Vãn vẫn như cũ một mình dựa vào mép giường, rũ con ngươi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, từ phòng làm việc của Tô Duệ đến biệt thự Tô gia dưới tình huống bình thường yêu cầu bốn mươi lăm phút, đương nhiên, nếu một đường vượt đèn đỏ có thể tiết kiệm mười phút.
"Phanh!"
Tô Vãn đang tính thời gian, cửa biệt thự bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đột nhiên làm chấn động....
"Ngại quá, trượt tay."
Tô Duệ còn mặc quần áo lao động màu lam của phòng làm việc hướng về phía người trong biệt thự vẻ mặt vô tội cười, mà theo phía sau hắn lại là nhân viên an ninh Tô gia.
"Tô tiên sinh, vị tiên sinh này cường ngạnh muốn xông tới, đến thời gian thông báo cũng không đợi, chúng tôi ngăn không được hắn."
"Được rồi, đều đi xuống đi!"
Lúc này Tô Hải Thành nào có tâm tư đi quản cửa biệt thự cùng Tô Duệ không mời mà đến?
Ngoài cửa chúng nhân viên an ninh nghe được ông chủ phân phó lập tức dưới đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn lui xuống --
Emma, tiền thưởng tháng này cuối cùng bảo vệ được rồi a ~
Tô Duệ là lần đầu tiên tới Tô gia, nhìn thấy hành lang trên lầu sắc mặt mỗi người đều khác nhau, Tô Duệ cũng thu hồi tươi cười trên mặt bước nhanh đi tới lầu hai, thẳng đến Tô Vãn mà đi.
"Vợ, phát sinh chuyện gì?"
"Mẹ hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh."
Tô Vãn thấp thấp cùng Tô Duệ nói nhỏ một câu.
Nghe được lời này, ánh mắt Tô Duệ cũng ngưng một chút, tuy rằng Văn Thù đã định là sống không được bao lâu nữa, nhưng, bà ấy tuyệt không nên hôn mê ngay lúc này!
Căn cứ cốt truyện của thế giới này, Văn Thù vẫn luôn chờ đến sau khi Tô Vãn trở thành pháo hôi, mới có thể thân thể ngày càng lụn bại, cuối cùng trong lúc hôn mê mà chết đi.
Liếc mắt với Tô Vãn một cái, Tô Duệ cũng lập tức hiểu ý tứ của Tô Vãn, hắn nhẹ nhàng kéo tay Tô Vãn, hướng về phía cô gật gật đầu..
Sở hữu biến số đều là tồn tại nhân quả nhất định, như vậy Văn Thù đột nhiên hôn mê có phải là bởi vì Tô Duệ giết Tô Ngọc hay không?
Giờ khắc này hai người cũng không xác định chính xác được liên hệ của hai việc này, chỉ có thể chờ vị bác sĩ Hứa kia có thể có tin tức tốt.
Không bao lâu, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng lại lần nữa mở ra, bác sĩ Hứa cũng không có giống Quách lão mỏi mệt như vậy, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kì không tốt.
"Bác sĩ Hứa, dì Văn thế nào?"
La Ngữ là người đầu tiên mở miệng dò hỏi, nghe hắn hỏi, bác sĩ Hứa hơi chần chờ lắc lắc đầu.
"Tình huống của Tô phu nhân thật không tốt, tôi làm rất nhiều kiểm tra cho bà ấy, phát hiện thân thể của bà tồn tại một loại độc tố không biết tên, loại độc tố này đã khuếch tán đến mạch máu cùng kinh mạch toàn thân của bà, tôi nghi ngờ loại độc tố không biết tên này chính là thủ phạm khiến bà hôn mê, chỉ là trước mắt, đối với loại độc tố này tôi còn bó tay không có biện pháp, hôm nay tôi đã lấy ra hàng mẫu, chuẩn bị lấy về nghiên cứu, bất quá......"
Tạm dừng một chút, ánh mắt bác sĩ Hứa chậm rãi dừng ở trên người Tô Hải Thành...
"Muốn phân tích ra thành phần của loại độc tố không biết tên này ít nhất cần hai tháng trở lên, tôi chỉ sợ...... Tô phu nhân bà ấy chờ không được lâu như vậy."
Bác sĩ Hứa uyển chuyển nói, trên thực tế lại vẫn giống Quách lão, trước mắt đối với tình trạng thân thể Văn Thù, tất cả đều vô năng.
Thêm một lần thất vọng, có lẽ chính là tuyệt vọng.
Tô Hải Thành lúc này ánh mắt đều trống rỗng, tại một khắc này thậm chí hắn đã mất đi sức lực để nói chuyện, hoàn toàn không biết mình nên có biểu tình như thế nào.
Mà lúc này, Tô Duệ bên cạnh Tô Vãn đột nhiên lắc mình một cái liền tiến vào phòng ngủ.
"Tôi đến xem."
Khi nói chuyện, Tô Duệ phất tay một cái, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đóng lại...
"Phanh" một tiếng, tiếng đóng cửa thật lớn làm Tô Hải Thành từ đáy cốc tuyệt vọng phục hồi tinh thần lại.
"Hắn......"
Tô Hải Thành phản ứng vẫn có chút chậm, mà La Ngữ một bên đã nhanh tiến lên, muốn đẩy ra cửa phòng ngủ.
"Ai cũng không được đi vào quấy rầy hắn!"
Lúc này Tô Vãn đột nhiên nâng lên cánh tay ngăn cản thân ảnh La Ngữ.
"Tô Vãn, cô cứ như vậy để hắn xằng bậy? Vạn nhất dì Văn xảy ra chuyện gì, cô có thể đảm đương nổi sao?"
Bị Tô Vãn ngăn lại đường đi, La Ngữ nhịn không được rũ con ngươi, vẻ mặt sắc lạnh nhìn người trước mặt.
"Bà ấy là mẹ tôi, tôi làm sao đảm đương không nổi?"
Tô Vãn cũng lạnh ánh mắt, sắc mặt bất thiện nhìn La Ngữ...
"Huống hồ nơi này là Tô gia chúng tôi, còn không tới phiên một người ngoài ở chỗ này khoa tay múa chân!"
"Người ngoài?"
La Ngữ khóe môi hiện lên ý cười châm chọc.
"Rốt cuộc ai mới là người ngoài trong lòng mọi người đều rõ ràng!"
Nói như vậy La Ngữ đột nhiên xoay người nhìn về phía Tô Hải Thành ở phía sau.
"Bác Tô, người để cho hai người kia ở Tô gia xằng bậy sao?"
"Ba ba."
Không chờ Tô Hải Thành mở miệng nói chuyện, Tô Vãn đã cả người che ở cửa, bình tĩnh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tô Hải Thành.
"Nếu người tin con, liền cho chúng con lần cơ hội này. Nếu người không tin con, con lập tức mang Tiêu Khải rời đi nơi này, tuyệt đối không ở chỗ này nhiều thêm một giây đồng hồ nào!"
Văn Thù hôn mê có chút kỳ quặc, cho dù là nguyên nhân gì, Tô Vãn cùng Tô Duệ đều cần phải tra rõ ràng, ở bất kì thế giới nhiệm vụ nào, tất cả biến cố nhỏ bé đều sẽ mang đến cho nhiệm vụ giả phiền toái không thể biết trước, mà hiện tại bọn họ cần phải làm là đem tất cả phiền toái cùng nguy hiểm đều bóp chết ở trong nôi...
~~~~~~~~
Ta đây là ngoại lệ theo yêu cầu của "một" bạn độc giả mà mần thêm chương này... Ahihi.. ♥️ ♥️ ♥️
Thời điểm La Ngữ mang theo bác sĩ tư nhân của La gia vội vàng chạy tới Tô gia, Quách lão còn chưa đi ra.
Bởi vì trước kia thời điểm La Ngữ cùng Tô Vãn bên nhau đã từng tới Tô gia vài lần, cho nên người làm Tô gia cũng không có ngăn cản La Ngữ cùng người hắn mang đến.
Ngựa quen đường cũ lên tới lầu hai, La Ngữ đầu tiên là hướng về phía Tưởng Du gật gật đầu, ý bảo cô không nên gấp gáp, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tô Hải Thành ở một bên.
"Bác Tô, dì Văn thế nào rồi?"
Nghe La Ngữ hỏi, Tô Hải Thành hơi lắc lắc đầu.
"Quách lão còn chưa ra, tạm thời không rõ tình huống bên trong lắm."
Nói tới đây, Tô Hải Thành lại nhịn không được thở dài một hơi..
"Bác Tô người cũng đừng có gấp, Quách lão là đại danh thủ số một quốc gia, hẳn có thể giúp được dì Văn, hơn nữa lần này con mang đến bác sĩ tư nhân của ông nội, nếu cần dùng đến, bác Tô người nhất định không cần khách khí."
La gia ba đời làm quan, ông nội của La Ngữ tuy rằng đã về hưu, nhưng ở thành phố D cũng là dậm một chân là có thể dẫn đến một trận động đất trong giới quyền quý, mà bác sĩ tư nhân của ông ấy cũng tự nhiên có thân phận phi phàm, người bình thường có tiền cũng mời không được.
Lúc này nghe La Ngữ nói, ánh mắt Tô Hải Thành sáng ngời, lập tức quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên mặc âu phục màu xám đi theo phía sau La Ngữ, đón ánh mắt Tô Hải Thành, nam nhân trung niên hướng về phía hắn gật gật đầu.
"La thiếu......"
Tô Hải Thành muốn nói gì đó, lại bị La Ngữ mỉm cười đánh gãy...
"Dì Văn là mẹ của Tiểu Du, cũng là trưởng bối của con, những điều này là con nên làm."
"La Ngữ, cảm ơn anh!"
Tưởng Du ở một bên vẫn luôn trầm mặc nghe được những lời này của La Ngữ lập tức vẻ mặt cảm động nhìn hắn.
"Nha đầu ngốc, dì sẽ không có việc gì, em yên tâm đi!"
La Ngữ hướng về phía Tưởng Du cười cười, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, Tưởng Du lập tức có chút quẫn bách rũ mi mắt.
(thích mà còn bài đặt ngại, hông có ưa)
Đối với La Ngữ, tâm tư Tô Hải Thành cũng phức tạp, lúc trước thời điểm Tô Vãn cùng La Ngữ ở bên nhau, Tô Hải Thành hy vọng La Ngữ có thể làm con rể mình, như vậy mình ở thành phố D cũng có nhiều thêm một cái hậu trường cường ngạnh, nhưng bắt đầu từ lúc La Ngữ cùng Tô Vãn chia tay rồi quay sang theo đuổi Tưởng Du, cái này làm cho Tô Hải Thành chân chính phình đầu ra.
Hai đứa nhỏ này đều là con gái của hắn, tuy rằng Tô Vãn không phải con ruột, nhưng cũng được mình dưỡng mười mấy năm sủng mười mấy năm, tình cảm hai cha con đã sớm không thể dứt bỏ, hiện tại bởi vì một người nam nhân mà nháo đến hai chị em trở mặt thành thù, cái này làm cho Tô Hải Thành muốn dựa vào La gia, tâm cũng phai nhạt theo không ít.
Đặc biệt là sau khi Văn Thù bệnh nặng cùng với Tô Ngọc xảy chuyện ngoài ý muốn, Tô Hải Thành đột nhiên cảm thấy trên đời này quyền tài nhiều thì như thế nào, nhiều tiền tài, quyền lợi lớn cũng mua không được sinh mệnh của thân nhân cùng người mình yêu.
Cái gọi là phú quý, bất quá cũng chỉ là một hồi mây khói.
Hiện tại Tô Hải Thành xác thực đã không còn ý tưởng của lúc trước muốn nịnh bợ La gia nữa, nhưng mà nhìn La Ngữ thiệt tình đối với Tưởng Du lại tận tâm tận lực vì Tô gia như vậy, Tô Hải Thành cũng coi như là vui mừng, chỉ là Tô Vãn......
Tô Hải Thành theo bản năng nhìn thoáng qua Tô Vãn vẫn luôn dựa vào bên cạnh cửa rũ mi mắt, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt cô vào giờ phút này, bất quá......
"Kẽo kẹt"
Tiếng mở cửa đánh gãy suy nghĩ của Tô Hải Thành, cũng làm mọi người ngoài cửa đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một lão nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen được một người tuổi trẻ đỡ lấy chậm rãi đi ra, lão nhân khí sắc có chút tái nhợt, trên trán cũng đầy mồ hôi.
"Quách lão!"
Tô Hải Thành vẻ mặt kích động khẩn trương nhìn lão nhân ở cửa.
"Vợ tôi, vợ tôi bà ấy sao rồi?"
Nghe Tô Hải Thành hỏi, sắc mặt Quách lão tối sầm lại.
"Tô tiên sinh, lão hủ đã tận lực, nhưng thân thể phu nhân...... Ai."
Quách lão thở dài một hơi, ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Hải Thành.
"Xin thứ cho ta bất lực."
Như thế nào sẽ như vậy, tại sao lại như vậy?
Tô Hải Thành nghe Quách lão nói, nháy mắt mặt xám như tro tàn, thân hình cao lớn cũng không tự chủ được lắc lư hai cái, cố nén đáy lòng thất vọng, Tô Hải Thành run rẩy nâng tay từ trong ngực móc ra một tờ chi phiếu đưa cho Quách lão.
"Vất vả ngài rồi, tôi phái người lái xe đưa ngài trở về."
Quách lão lắc lắc đầu, cũng không có tiếp nhận tờ chi phiếu kia.
"Năm đó ta cùng với Văn gia cũng có rất nhiều lui tới, tiền chẩn trị hôm nay liền miễn đi."
Nói xong Quách lão hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh mình, người trẻ tuổi kia là đồ đệ của Quách lão, thu được ý của sư phụ, hắn lập tức đỡ Quách lão hướng về thang lầu đi đến.
"Tôi sẽ đưa sư phụ trở về không cần phiền toái Tô tiên sinh."
Nhìn thấy hai thầy trò chậm rãi rời đi, Tô Hải Thành cuống quít xoay người giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt lấp lánh nhìn La Ngữ cùng vị bác sĩ hắn mang đến.
"Bác sĩ Hứa, phiền ông rồi."
La Ngữ tâm tư trong sáng tự nhiên không cần Tô Hải Thành mở miệng, hắn đã giành trước một bước phân phó một câu.
Vị bác sĩ Hứa kia nghe La Ngữ nói lập tức gật đầu đi vào phòng ngủ Văn Thù, gian phòng ngủ này đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị chữa bệnh, đại đa số đều là Tô Ngọc trước kia chuẩn bị, là những thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới.
Nhìn người bệnh trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Hứa mang bao tay tùy thân lên, sau đó cầm lấy thiết bị đã chuẩn bị tốt trong phòng bắt đầu kiểm tra......
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chờ đợi vĩnh viễn là khó khăn nhất.
Tô Hải Thành đã trải qua một lần thất vọng, hiện giờ sớm đã gấp đến đỏ mắt, mà Tưởng Du cũng được La Ngữ nhẹ nhàng ôm ở trong ngực thấp thấp an ủi.
Tô Vãn vẫn như cũ một mình dựa vào mép giường, rũ con ngươi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, từ phòng làm việc của Tô Duệ đến biệt thự Tô gia dưới tình huống bình thường yêu cầu bốn mươi lăm phút, đương nhiên, nếu một đường vượt đèn đỏ có thể tiết kiệm mười phút.
"Phanh!"
Tô Vãn đang tính thời gian, cửa biệt thự bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đột nhiên làm chấn động....
"Ngại quá, trượt tay."
Tô Duệ còn mặc quần áo lao động màu lam của phòng làm việc hướng về phía người trong biệt thự vẻ mặt vô tội cười, mà theo phía sau hắn lại là nhân viên an ninh Tô gia.
"Tô tiên sinh, vị tiên sinh này cường ngạnh muốn xông tới, đến thời gian thông báo cũng không đợi, chúng tôi ngăn không được hắn."
"Được rồi, đều đi xuống đi!"
Lúc này Tô Hải Thành nào có tâm tư đi quản cửa biệt thự cùng Tô Duệ không mời mà đến?
Ngoài cửa chúng nhân viên an ninh nghe được ông chủ phân phó lập tức dưới đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn lui xuống --
Emma, tiền thưởng tháng này cuối cùng bảo vệ được rồi a ~
Tô Duệ là lần đầu tiên tới Tô gia, nhìn thấy hành lang trên lầu sắc mặt mỗi người đều khác nhau, Tô Duệ cũng thu hồi tươi cười trên mặt bước nhanh đi tới lầu hai, thẳng đến Tô Vãn mà đi.
"Vợ, phát sinh chuyện gì?"
"Mẹ hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh."
Tô Vãn thấp thấp cùng Tô Duệ nói nhỏ một câu.
Nghe được lời này, ánh mắt Tô Duệ cũng ngưng một chút, tuy rằng Văn Thù đã định là sống không được bao lâu nữa, nhưng, bà ấy tuyệt không nên hôn mê ngay lúc này!
Căn cứ cốt truyện của thế giới này, Văn Thù vẫn luôn chờ đến sau khi Tô Vãn trở thành pháo hôi, mới có thể thân thể ngày càng lụn bại, cuối cùng trong lúc hôn mê mà chết đi.
Liếc mắt với Tô Vãn một cái, Tô Duệ cũng lập tức hiểu ý tứ của Tô Vãn, hắn nhẹ nhàng kéo tay Tô Vãn, hướng về phía cô gật gật đầu..
Sở hữu biến số đều là tồn tại nhân quả nhất định, như vậy Văn Thù đột nhiên hôn mê có phải là bởi vì Tô Duệ giết Tô Ngọc hay không?
Giờ khắc này hai người cũng không xác định chính xác được liên hệ của hai việc này, chỉ có thể chờ vị bác sĩ Hứa kia có thể có tin tức tốt.
Không bao lâu, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng lại lần nữa mở ra, bác sĩ Hứa cũng không có giống Quách lão mỏi mệt như vậy, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kì không tốt.
"Bác sĩ Hứa, dì Văn thế nào?"
La Ngữ là người đầu tiên mở miệng dò hỏi, nghe hắn hỏi, bác sĩ Hứa hơi chần chờ lắc lắc đầu.
"Tình huống của Tô phu nhân thật không tốt, tôi làm rất nhiều kiểm tra cho bà ấy, phát hiện thân thể của bà tồn tại một loại độc tố không biết tên, loại độc tố này đã khuếch tán đến mạch máu cùng kinh mạch toàn thân của bà, tôi nghi ngờ loại độc tố không biết tên này chính là thủ phạm khiến bà hôn mê, chỉ là trước mắt, đối với loại độc tố này tôi còn bó tay không có biện pháp, hôm nay tôi đã lấy ra hàng mẫu, chuẩn bị lấy về nghiên cứu, bất quá......"
Tạm dừng một chút, ánh mắt bác sĩ Hứa chậm rãi dừng ở trên người Tô Hải Thành...
"Muốn phân tích ra thành phần của loại độc tố không biết tên này ít nhất cần hai tháng trở lên, tôi chỉ sợ...... Tô phu nhân bà ấy chờ không được lâu như vậy."
Bác sĩ Hứa uyển chuyển nói, trên thực tế lại vẫn giống Quách lão, trước mắt đối với tình trạng thân thể Văn Thù, tất cả đều vô năng.
Thêm một lần thất vọng, có lẽ chính là tuyệt vọng.
Tô Hải Thành lúc này ánh mắt đều trống rỗng, tại một khắc này thậm chí hắn đã mất đi sức lực để nói chuyện, hoàn toàn không biết mình nên có biểu tình như thế nào.
Mà lúc này, Tô Duệ bên cạnh Tô Vãn đột nhiên lắc mình một cái liền tiến vào phòng ngủ.
"Tôi đến xem."
Khi nói chuyện, Tô Duệ phất tay một cái, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đóng lại...
"Phanh" một tiếng, tiếng đóng cửa thật lớn làm Tô Hải Thành từ đáy cốc tuyệt vọng phục hồi tinh thần lại.
"Hắn......"
Tô Hải Thành phản ứng vẫn có chút chậm, mà La Ngữ một bên đã nhanh tiến lên, muốn đẩy ra cửa phòng ngủ.
"Ai cũng không được đi vào quấy rầy hắn!"
Lúc này Tô Vãn đột nhiên nâng lên cánh tay ngăn cản thân ảnh La Ngữ.
"Tô Vãn, cô cứ như vậy để hắn xằng bậy? Vạn nhất dì Văn xảy ra chuyện gì, cô có thể đảm đương nổi sao?"
Bị Tô Vãn ngăn lại đường đi, La Ngữ nhịn không được rũ con ngươi, vẻ mặt sắc lạnh nhìn người trước mặt.
"Bà ấy là mẹ tôi, tôi làm sao đảm đương không nổi?"
Tô Vãn cũng lạnh ánh mắt, sắc mặt bất thiện nhìn La Ngữ...
"Huống hồ nơi này là Tô gia chúng tôi, còn không tới phiên một người ngoài ở chỗ này khoa tay múa chân!"
"Người ngoài?"
La Ngữ khóe môi hiện lên ý cười châm chọc.
"Rốt cuộc ai mới là người ngoài trong lòng mọi người đều rõ ràng!"
Nói như vậy La Ngữ đột nhiên xoay người nhìn về phía Tô Hải Thành ở phía sau.
"Bác Tô, người để cho hai người kia ở Tô gia xằng bậy sao?"
"Ba ba."
Không chờ Tô Hải Thành mở miệng nói chuyện, Tô Vãn đã cả người che ở cửa, bình tĩnh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tô Hải Thành.
"Nếu người tin con, liền cho chúng con lần cơ hội này. Nếu người không tin con, con lập tức mang Tiêu Khải rời đi nơi này, tuyệt đối không ở chỗ này nhiều thêm một giây đồng hồ nào!"
Văn Thù hôn mê có chút kỳ quặc, cho dù là nguyên nhân gì, Tô Vãn cùng Tô Duệ đều cần phải tra rõ ràng, ở bất kì thế giới nhiệm vụ nào, tất cả biến cố nhỏ bé đều sẽ mang đến cho nhiệm vụ giả phiền toái không thể biết trước, mà hiện tại bọn họ cần phải làm là đem tất cả phiền toái cùng nguy hiểm đều bóp chết ở trong nôi...
~~~~~~~~
Ta đây là ngoại lệ theo yêu cầu của "một" bạn độc giả mà mần thêm chương này... Ahihi.. ♥️ ♥️ ♥️
Tác giả :
Muội Chỉ Ái Cật Nhục