Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 301
Phong Vân nghe vậy cảm thấy cứ đứng yên một chỗ quả thật không tốt, lập tức tươi cười đi đến phía trước.Đồng thời duỗi tay ra túm lấy áo Á Phi ở bên cạnh, kéo Á Phi đi cùng nàng.Nơi này các tinh linh rất khủng bố , nàng cảm thấy Á Phi chính là một chỗ dựa an toàn.
Phong Vân khiêm tốn cười nói:“Ta chỉ là thuận tay cứu giúp mà thôi, không đáng để gọi là ân nhân cứu mạng gì cả, người nói quá lời rồi.”
Đây cũng không phải nàng cố tỏ ra khiêm tốn, mà là nàng thực sự không cảm thấy Á Phi nợ nàng nhiều ân tình như vậy, chỉ là nàng tùy tay mua thôi mà.
Hỏa lôi trưởng lão nhìn Á Phi được Phong Vân kéo tới cùng, gật gật đầu cười:“Không kể công, điểm này tốt lắm.”
Dứt lời, trưởng lão cười tủm tỉm nhìn Phong Vân nói:“Ngươi cảm thấy Á Phi của chúng ta thế nào?”
Á Phi à, diện mạo thế này còn nói sao được nữa, Phong Vân kinh ngạc nhìn trưởng lão, lập tức cười nói:“Khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc mĩ nam.”
Á phi tuyệt đối nằm không ngoài tám chữ này, nàng đánh giá thực công bằng.Không ngờ, nàng vừa dứt lời, xung quanh các tinh linh nhất thời ầm ầm ồn ào lên, một đám nhìn Phong Vân lắc đầu, rất không hài lòng.
Phong Vân nhíu mày, đàn tinh linh này có ý tứ gì? Ý bọn họ là Á Phi không đẹp bằng bọn họ ư?
“Rất hàm súc .” Á phi nhếch môi ,nhìn Phong Vân .
Rất hàm súc ? Là sao……
Mà hỏa lôi trưởng lão kia nghe vậy lại nở nụ cười, quay đầu hướng Á Phi nói:“Ngươi cảm thấy Phong Vân thế nào?”
“Tầm thường đến không thể tầm thường hơn ‘’ Á Phi trưng ra vẻ mặt vô cùng thành thực.
Phong Vân không nói gì, hắn dám dùng vẻ mặt ấy để nhận xét về nàng như thế sao?
Được rồi, đối với các tinh linh mà nói, nàng đúng là Tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nàng nhận thức được điều đó.
“Tốt lắm, bọn nhỏ các ngươi, mau mau đi chuẩn bị hôn lễ cho Á Phi và Phong Vân.” Hỏa lôi trưởng lão vui sướng , vung tay lên ra mệnh lệnh với đám tinh linh phía dưới.
“Hả……” Phong Vân trợn mắt kinh ngạc, miệng há hốc, cái …cái này…… Có không lầm vậy.
“Được ạ.” Hơn trăm tinh linh đồng loạt tuân lệnh.
“Ta không cho phép.” Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa rồi, Mộc Hoàng lúc này không thể nào nhẫn nhịn được nữa, mạnh mẽ quát to lên đến mức mặc vân phá nguyệt, đồng thời thân ảnh lóe lên rồi phi thẳng đến chỗ đàn tinh linh.
Phong Vân khiêm tốn cười nói:“Ta chỉ là thuận tay cứu giúp mà thôi, không đáng để gọi là ân nhân cứu mạng gì cả, người nói quá lời rồi.”
Đây cũng không phải nàng cố tỏ ra khiêm tốn, mà là nàng thực sự không cảm thấy Á Phi nợ nàng nhiều ân tình như vậy, chỉ là nàng tùy tay mua thôi mà.
Hỏa lôi trưởng lão nhìn Á Phi được Phong Vân kéo tới cùng, gật gật đầu cười:“Không kể công, điểm này tốt lắm.”
Dứt lời, trưởng lão cười tủm tỉm nhìn Phong Vân nói:“Ngươi cảm thấy Á Phi của chúng ta thế nào?”
Á Phi à, diện mạo thế này còn nói sao được nữa, Phong Vân kinh ngạc nhìn trưởng lão, lập tức cười nói:“Khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc mĩ nam.”
Á phi tuyệt đối nằm không ngoài tám chữ này, nàng đánh giá thực công bằng.Không ngờ, nàng vừa dứt lời, xung quanh các tinh linh nhất thời ầm ầm ồn ào lên, một đám nhìn Phong Vân lắc đầu, rất không hài lòng.
Phong Vân nhíu mày, đàn tinh linh này có ý tứ gì? Ý bọn họ là Á Phi không đẹp bằng bọn họ ư?
“Rất hàm súc .” Á phi nhếch môi ,nhìn Phong Vân .
Rất hàm súc ? Là sao……
Mà hỏa lôi trưởng lão kia nghe vậy lại nở nụ cười, quay đầu hướng Á Phi nói:“Ngươi cảm thấy Phong Vân thế nào?”
“Tầm thường đến không thể tầm thường hơn ‘’ Á Phi trưng ra vẻ mặt vô cùng thành thực.
Phong Vân không nói gì, hắn dám dùng vẻ mặt ấy để nhận xét về nàng như thế sao?
Được rồi, đối với các tinh linh mà nói, nàng đúng là Tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nàng nhận thức được điều đó.
“Tốt lắm, bọn nhỏ các ngươi, mau mau đi chuẩn bị hôn lễ cho Á Phi và Phong Vân.” Hỏa lôi trưởng lão vui sướng , vung tay lên ra mệnh lệnh với đám tinh linh phía dưới.
“Hả……” Phong Vân trợn mắt kinh ngạc, miệng há hốc, cái …cái này…… Có không lầm vậy.
“Được ạ.” Hơn trăm tinh linh đồng loạt tuân lệnh.
“Ta không cho phép.” Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa rồi, Mộc Hoàng lúc này không thể nào nhẫn nhịn được nữa, mạnh mẽ quát to lên đến mức mặc vân phá nguyệt, đồng thời thân ảnh lóe lên rồi phi thẳng đến chỗ đàn tinh linh.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu