Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 293
Lời này nói ra, Phong Vân không khỏi ngạc nhiên, Lâm Quỳnh này……
“Thật không biết ngươi giấu diếm như thế nào ở Á Sắt nhiều năm như vậy, nếu biết chắn chắn Phong Vũ sẽ rất tức giận…..” Lâm Quỳnh lắc đầu,trong mắt hiện lên ý cười.
Hắn có chút chờ mong Phong Vũ tức giận, Phong Vũ có đến mười mấy đệ đệ, giờ đây rốt cuộc cũng có muội muội. Phong Vân nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh, khiếp sợ nhưng chậm rãi khôi phục lại tinh thần.
Lúc trước Lâm Quỳnh liếc mắt một cái nhìn thấu được Mộc Hoàng, hôm nay cũng là Lâm Quỳnh liếc mắt một cái nhìn thấu được nàng.
“Khả năng nhìn người của ngươi thật là đáng khen.” Phong Vân nhìn Lâm Quỳnh, có chút tán thưởng.
“Cần gì nhãn lực tốt chứ, ngươi tự thể hiện ra hết đấy thôi .” Phong Dương đứng bên cạnh quay đầu chen vào nói.
Á Lê thì suốt ngày tẩu tử, tẩu tử, Mộc Hoàng nghe vậy cũng chẳng phản ứng, còn có lúc trước Mộc Hoàng ôm lấy Phong Vân, bọn họ đến như vậy còn nhìn không ra thì có thể đi chết được rồi.
Chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Phong Vân nghĩ lại liền nở nụ cười, đúng vậy, nàng không hề che dấu.Bởi vì Á Lê biết nàng là nữ , Mộc Hoàng cũng biết, cho nên nàng liền quên bọn Lâm Quỳnh vẫn chưa biết biết , nhưng mà hiện tại xem ra……
“Thật muốn xem thời điểm Phong Vũ biết chuyện mà…… A, bên kia lại tới nữa……””
“Chạy mau, mau chạy hướng này……”
“A a a, chúng đuổi theo phía sau …..
Gió cuồn cuộn thổi trên sa mạc, Mộc Hoàng lui về chỗ không bị ảnh hưởng bởi bão táp.Rất nhiều hỏa hạt thật lớn vẫn đang điên cuồng lao đến.Tại giữa sa mạc diễn ra một trận tàn sát long trời lở đất.
Ba ngày ba đêm, Mộc Hoàng cũng không biết chính mình đã giết bao nhiêu hỏa hạt .Nhưng mà nghênh đón bọn họ lại càng ngày càng nhiều ma thú, vỡ tổ ong vò vẽ so với tình hình hiện tại chả đáng là gì.Hơn nữa, sa mạc này quả thật quá rộng lớn , hắn đi với tốc độ trăm vạn dặm trong suốt ba ngày qua nhưng vẫn không thể ra khỏi sa mạc.
“Thật không biết ngươi giấu diếm như thế nào ở Á Sắt nhiều năm như vậy, nếu biết chắn chắn Phong Vũ sẽ rất tức giận…..” Lâm Quỳnh lắc đầu,trong mắt hiện lên ý cười.
Hắn có chút chờ mong Phong Vũ tức giận, Phong Vũ có đến mười mấy đệ đệ, giờ đây rốt cuộc cũng có muội muội. Phong Vân nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh, khiếp sợ nhưng chậm rãi khôi phục lại tinh thần.
Lúc trước Lâm Quỳnh liếc mắt một cái nhìn thấu được Mộc Hoàng, hôm nay cũng là Lâm Quỳnh liếc mắt một cái nhìn thấu được nàng.
“Khả năng nhìn người của ngươi thật là đáng khen.” Phong Vân nhìn Lâm Quỳnh, có chút tán thưởng.
“Cần gì nhãn lực tốt chứ, ngươi tự thể hiện ra hết đấy thôi .” Phong Dương đứng bên cạnh quay đầu chen vào nói.
Á Lê thì suốt ngày tẩu tử, tẩu tử, Mộc Hoàng nghe vậy cũng chẳng phản ứng, còn có lúc trước Mộc Hoàng ôm lấy Phong Vân, bọn họ đến như vậy còn nhìn không ra thì có thể đi chết được rồi.
Chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Phong Vân nghĩ lại liền nở nụ cười, đúng vậy, nàng không hề che dấu.Bởi vì Á Lê biết nàng là nữ , Mộc Hoàng cũng biết, cho nên nàng liền quên bọn Lâm Quỳnh vẫn chưa biết biết , nhưng mà hiện tại xem ra……
“Thật muốn xem thời điểm Phong Vũ biết chuyện mà…… A, bên kia lại tới nữa……””
“Chạy mau, mau chạy hướng này……”
“A a a, chúng đuổi theo phía sau …..
Gió cuồn cuộn thổi trên sa mạc, Mộc Hoàng lui về chỗ không bị ảnh hưởng bởi bão táp.Rất nhiều hỏa hạt thật lớn vẫn đang điên cuồng lao đến.Tại giữa sa mạc diễn ra một trận tàn sát long trời lở đất.
Ba ngày ba đêm, Mộc Hoàng cũng không biết chính mình đã giết bao nhiêu hỏa hạt .Nhưng mà nghênh đón bọn họ lại càng ngày càng nhiều ma thú, vỡ tổ ong vò vẽ so với tình hình hiện tại chả đáng là gì.Hơn nữa, sa mạc này quả thật quá rộng lớn , hắn đi với tốc độ trăm vạn dặm trong suốt ba ngày qua nhưng vẫn không thể ra khỏi sa mạc.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu