Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 215: Bắt đầu lên cấp (8)
Gió thổi phần phật,có những thanh âm sàn sạt phía trước.
Mà ở phía xa xa bên kia – nơi những kẻ đối đầu với Mộc Hoàng, là mười tên linh hoàng đứng bất động, cầm đầu là một người trung niên, hai mắt nhíu lại:“Không phải.”
Một câu nói vô cùng đơn giản “ không phải”, lập tức tầm mắt mọi người toàn bộ đều tập trung đến phía dưới chỗ vách đá màu trắng.
“Đắc tội .” Một tiếng trầm ổn, người trung niên cầm đầu kia mạnh mẽ vung tay lên.
Lập tức, linh lực của mười vị linh hoàng kia cũng chớp động, binh khí nhất tề xuất thủ, chống lại sự phòng hộ của Mộc Hoàng.
Những linh lực kia điên cuồng mà bắn tới, làm cho không khí ở nơi này đều loãng ra.
Vẫn ngồi ở trong trận địa ,hoàng kim sư tử thấy vậy liền chậm rãi đứng lên, trong con ngươi ẩn chứa một tia lãnh khốc.
Mà phía sau nó, cả người Mộc Hoàng đã bị bao phủ bởi linh lực màu lam.
Hoàng kim sư tử có thể cảm giác được, linh lực cũ cùng với mới trong cơ thể của hắn đang bắt đầu luân phiên, bắt đầu dung hợp.
Đây là thời điểm mấu chốt .
“Đi.” Một tiếng nổ vang, trên bầu trời mười vị linh hoàng hét lớn một tiếng, đều sử dụng những sở trường của mình mà tấn công mãnh liệt, hướng tới trận thế nho nhỏ phía dưới mà oanh tạc.
Trong phút chốc, toàn bộ vách núi màu trắng đều bị phá hủy, trở thành khói bụi.
Một mảnh thiên địa bị bao quanh bởi khói bụi.
Bụi đất bay lên, cây cối hỗn loạn.
Không gian cơ hồ đều bị những cường lực xé rách phải mở ra.
“Ba ba.” Ngay tại lúc sức công kích mãnh liệt đã giảm xuống , những âm thanh rạn nứt rất nhỏ, rất nhỏ theo cùng bụi đất bay lên không trung.
“Phá.” Trên bầu trời nhóm linh hoàng nhất tề đồng thanh.
Gió núi thổi qua, bụi đất chậm rãi xoáy sâu vào như một cơn lốc.
Phía dưới kia đã không còn trận địa gì, chậm rãi lộ rõ thân hình một người.
Ngồi ngay ngắn bất động,linh lực màu lam vây quanh toàn thân, là loại linh lực mà trên trời đất này không ai có, chỉ có Mộc Hoàng mới có, chỉ có Mộc Hoàng mới có.
Trên màn trời mọi người nhất thời mừng như điên.
“Tôn giá muốn trách thì nên trách chủ tử của chúng ta, ta bất quá chỉ nghe lệnh mà thôi.” Người trung niên cầm đầu khi nhìn thấy Mộc Hoàng , đột nhiên lựa lời giải thích một câu.
Sau đó không chút nương tay, mạnh mẽ cầm trường thương hướng tới Mộc Hoàng mà đâm tới.
Nhanh như chớp, trường thương ma sát với không khí, phát ra những tia lửa nhỏ.
“Phanh.” Mắt thấy trường thương đâm tới, mà Mộc Hoàng lại không hề chống đỡ, lại nghe một tiếng “phanh” vang lên, trường thương kia vững vàng đứng ở phía trước Mộc Hoàng , có cái gì đó không bình thường, không thể tiến thêm một bước.
Vẫn đứng trên bầu trời, mười người nhất thời sửng sốt.
Nhìn kỹ , mới thấy rõ mặc dù trận thế phòng hộ của Mộc Hoàn có những vết nứt, song cũng chưa thể phá vỡ được trận địa.
Nó, vẫn còn tác dụng ư?
“Làm sao có khả năng đó?”Người trung niên chấn kinh.
Mười người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù trận thế có cường đại đến đâu cũng có thể phá vỡ, huống chi đây chính là thời điểm Mộc Hoàng suy yếu nhất nên mới phải bố trí trận thế này.
Mà ở phía xa xa bên kia – nơi những kẻ đối đầu với Mộc Hoàng, là mười tên linh hoàng đứng bất động, cầm đầu là một người trung niên, hai mắt nhíu lại:“Không phải.”
Một câu nói vô cùng đơn giản “ không phải”, lập tức tầm mắt mọi người toàn bộ đều tập trung đến phía dưới chỗ vách đá màu trắng.
“Đắc tội .” Một tiếng trầm ổn, người trung niên cầm đầu kia mạnh mẽ vung tay lên.
Lập tức, linh lực của mười vị linh hoàng kia cũng chớp động, binh khí nhất tề xuất thủ, chống lại sự phòng hộ của Mộc Hoàng.
Những linh lực kia điên cuồng mà bắn tới, làm cho không khí ở nơi này đều loãng ra.
Vẫn ngồi ở trong trận địa ,hoàng kim sư tử thấy vậy liền chậm rãi đứng lên, trong con ngươi ẩn chứa một tia lãnh khốc.
Mà phía sau nó, cả người Mộc Hoàng đã bị bao phủ bởi linh lực màu lam.
Hoàng kim sư tử có thể cảm giác được, linh lực cũ cùng với mới trong cơ thể của hắn đang bắt đầu luân phiên, bắt đầu dung hợp.
Đây là thời điểm mấu chốt .
“Đi.” Một tiếng nổ vang, trên bầu trời mười vị linh hoàng hét lớn một tiếng, đều sử dụng những sở trường của mình mà tấn công mãnh liệt, hướng tới trận thế nho nhỏ phía dưới mà oanh tạc.
Trong phút chốc, toàn bộ vách núi màu trắng đều bị phá hủy, trở thành khói bụi.
Một mảnh thiên địa bị bao quanh bởi khói bụi.
Bụi đất bay lên, cây cối hỗn loạn.
Không gian cơ hồ đều bị những cường lực xé rách phải mở ra.
“Ba ba.” Ngay tại lúc sức công kích mãnh liệt đã giảm xuống , những âm thanh rạn nứt rất nhỏ, rất nhỏ theo cùng bụi đất bay lên không trung.
“Phá.” Trên bầu trời nhóm linh hoàng nhất tề đồng thanh.
Gió núi thổi qua, bụi đất chậm rãi xoáy sâu vào như một cơn lốc.
Phía dưới kia đã không còn trận địa gì, chậm rãi lộ rõ thân hình một người.
Ngồi ngay ngắn bất động,linh lực màu lam vây quanh toàn thân, là loại linh lực mà trên trời đất này không ai có, chỉ có Mộc Hoàng mới có, chỉ có Mộc Hoàng mới có.
Trên màn trời mọi người nhất thời mừng như điên.
“Tôn giá muốn trách thì nên trách chủ tử của chúng ta, ta bất quá chỉ nghe lệnh mà thôi.” Người trung niên cầm đầu khi nhìn thấy Mộc Hoàng , đột nhiên lựa lời giải thích một câu.
Sau đó không chút nương tay, mạnh mẽ cầm trường thương hướng tới Mộc Hoàng mà đâm tới.
Nhanh như chớp, trường thương ma sát với không khí, phát ra những tia lửa nhỏ.
“Phanh.” Mắt thấy trường thương đâm tới, mà Mộc Hoàng lại không hề chống đỡ, lại nghe một tiếng “phanh” vang lên, trường thương kia vững vàng đứng ở phía trước Mộc Hoàng , có cái gì đó không bình thường, không thể tiến thêm một bước.
Vẫn đứng trên bầu trời, mười người nhất thời sửng sốt.
Nhìn kỹ , mới thấy rõ mặc dù trận thế phòng hộ của Mộc Hoàn có những vết nứt, song cũng chưa thể phá vỡ được trận địa.
Nó, vẫn còn tác dụng ư?
“Làm sao có khả năng đó?”Người trung niên chấn kinh.
Mười người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù trận thế có cường đại đến đâu cũng có thể phá vỡ, huống chi đây chính là thời điểm Mộc Hoàng suy yếu nhất nên mới phải bố trí trận thế này.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu